Chương 31: Nếu anh Binh chết, em sống không tạm nữa
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Tiêu Binh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Thiên
Minh thì mỉm cười nói: "Anh có lòng hiếu thuận, yêu thương em gái mình,
hơn nữa còn là một người đàn ông bề ngoài khiêm tốn lễ độ, trong xương
cốt lại rất kiên cường, bây giờ có rất ít người giống như anh."
"Chỉ bởi vì những điều này sao?"
Tiêu Binh gật đầu nói: "Từ một trong góc độ nào đó mà nói, tôi thích kết bạn với người như anh."
Vẻ mặt Diệp Thiên Minh dịu đi, nhưng vẫn nói: "Nếu như từ góc độ kết bạn mà nói, tôi cũng sẵn lòng có thêm một người bạn như anh, nhưng nếu như liên quan đến em gái tôi..."
Tiêu Binh cười nói: "Mà một nguyên nhân quan trọng hơn chính là em gái anh, tôi không có khả năng thờ ơ nhìn cha của bạn gái mình gặp chuyện không may, đó không phải là cách cư xử giữa hai người yêu nhau. Cho nên, cho dù anh không tới tìm tôi, tôi cũng dự định giúp đỡ. Tôi đã hẹn ông Trương tối nay gặp mặt ăn cơm, vốn định sẽ nói chuyện này trong bữa ăn."
Diệp Thiên Minh nói: "Cám ơn anh đã đồng ý giúp đỡ, dù ông Trương có ra tay chữa giúp hay không, tôi đều thay mặt cả nhà tôi cảm ơn anh. Chẳng qua là em gái tôi..."
Diệp Tử bỗng nhiên cứng rắn ngắt lời: "Anh ấy là bạn trai em. Anh, dù anh có đồng ý hay không thì anh Binh vẫn là bạn trai em."
Tiêu Binh không ngăn cản Diệp Tử nói chuyện, thậm chí cũng không lo lắng khi thấy Diệp Tử chống đối với người nhà, bởi vì anh biết Diệp Tử thích tự do, nếu không muốn làm con chim nhỏ trong lồng, như vậy tất cả lại bắt đầu từ bây giờ.
Diệp Thiên Minh nhíu mày nói: "Em à, em hiểu anh ta bao nhiêu chứ? Anh ta sinh ở đâu? Có gia thế bối cảnh gì? Cha mẹ là ai? Trước kia có thật sự tham gia quân ngũ không? Trước khi đi tới Giang Thành đã làm những gì? Em hiểu rõ những điều này sao? Anh ta thẳng thắn nói với em sao?"
Diệp Tử nói: "Em đương nhiên hiểu những điều này. Cho dù em không biết, em vẫn sẽ làm bạn gái của anh Binh, em quan tâm không phải trước đây, mà là bây giờ và sau này."
"Em gái ngốc, em vẫn còn quá nhỏ..."
"Em còn quá nhỏ, em không hiểu... Thật không?" Tâm trạng Diệp Tử hơi kích động nói: “Anh, em biết anh và chị thương em, yêu em, nhưng những chuyện khác em đều có thể nghe theo các người, duy nhất chỉ có chuyện này là không thể. Em là một người trưởng thành rồi. Em có suy nghĩ của mình, không cần mọi người vạch kế hoạch cho cuộc sống sau này của em nữa."
Trong ánh mắt kiên trì và quật cường của Diệp Tử hình như đang nói cho Diệp Thiên Minh biết, chuyện em muốn làm thì không ai có thể ngăn cản, chuyện em không muốn làm thì dù là kẻ nào cũng không ép được em.
Diệp Thiên Minh do dự một lát, cuối cùng ngậm miệng lại. Từ nhỏ anh ta đã rất thương yêu Diệp Tử, cũng hiểu rõ tính cách của em gái mình hơn ai hết. Nếu như anh không động đến vấn đề nguyên tắc trong lòng cô, cô sẽ dễ nói chuyện hơn bất kỳ ai khác. Nhưng nếu như anh động tới vùng đất mẫn cảm của cô, dù là ai, cô đều sẽ không thỏa hiệp.
Cũng giống như chuyện cha cưới mẹ nhỏ, Diệp Thiên Minh chỉ thể hiện sự không vừa lòng của mình khi không có ai, mà Diệp Tử lại vì chuyện này mà trực tiếp tranh cãi với người cha cường thế nói một không ai dám nói hai. Đến bây giờ cô còn rất ít khi nói chuyện với cha. Có thể thấy được cô là một người cố chấp tới mức nào.
Diệp Thiên Minh thở dài và nhìn về phía Tiêu Binh, Tiêu Binh bỗng nhiên mỉm cười nói: "Cậu Diệp, đây là chuyện của tôi và em gái anh, tôi không có khả năng nghe theo ý kiến gì của các người. Có ở cùng với nhau hay không thì chỉ có tôi và Diệp Tử có thể quyết định, dù anh lấy tình hay lấy lý, hoặc là cưỡng ép dụ dỗ đều không có tác dụng gì với tôi. Tôi sẽ chỉ cân nhắc tới suy nghĩ của một mình Diệp Tử. Dù người nào trong số các người đều sẽ không ảnh hưởng được tới tôi."
Diệp Thiên Minh cuối cùng đã bắt đầu hiểu rõ Tiêu Binh là một người khó chơi tới mức nào. Trước đó Tiêu Binh dễ nói chuyện như vậy, suýt nữa làm cho anh ta quên mất ngay cả chị của mình cũng đã từng chịu thiệt ở trong tay của người đàn ông này. Diệp Thiên Minh thở dài, không thể làm gì khác hơn bỏ qua suy nghĩ ngăn cản bọn họ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Có thể các người nói đúng, nhưng anh Binh, chuyện anh giúp đỡ cứu cha tôi, tôi cảm ơn anh. Nhưng nếu như anh có mục đích khác với em gái tôi, tổn thương tới em gái tôi, anh sẽ là kẻ địch của tôi, Diệp Thiên Minh tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tôi nhớ rồi."
Diệp Tử nhìn thấy anh trai không tiếp tục ngăn cản thì ở bên cạnh Tieu Binh cười hì hì nói: "Được rồi, anh trai à, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em gái anh là cô sinh viên ngây thơ không biết gì sao? Anh Binh, mình đừng để ý tới anh ấy làm gì. Anh ấy toàn như vậy, suốt ngày nghi thần nghi quỷ."
Diệp Thiên Minh lại ngồi xuống, không biết làm sao chỉ cười gượng nói: "Đều nói con gái hướng ra ngoài, lúc này mới yêu đã bắt đầu giúp người ngoài rồi."
Diệp Tử mỉm cười và nói: "Em là giúp lý không giúp người thân, em không nói với hai anh nữa, cơm nước xong em còn phải đi học."
Diệp Thiên Minh lại bảo người xới một chén cơm, sau đó bình tĩnh nói với Tiêu Binh: "Anh Binh, tối nay anh đã hẹn gặp ông Trương rồi sao? Có cần tôi đi ra gặp mặt không?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Ông Trương tính cách tương đối cổ quái, tôi nghĩ vẫn không nên làm vậy, cứ để tôi một mình nói chuyện với ông ấy là tốt nhất. Chắc ông ấy sẽ cho tôi chút mặt mũi."
"Được." Diệp Thiên Minh cười gượng nói: “Tôi phát hiện mình càng lúc càng nhìn không thấu anh, thân phận không rõ ràng, ngay cả Thái Sơn Bắc Đấu của giới y học như ông Trương cũng phải nể mặt anh, tôi thật không biết anh rốt cuộc là người thế nào."
Tiêu Binh cười hỏi: "Nếu như tôi nói tôi và ông Trương chẳng qua là nhờ cơ duyên mới thành bạn lâu năm, anh tin không?"
Diệp Thiên Minh lắc đầu: "Tôi tin, mà cũng không tin. Không nói những chuyện này nữa, tôi xin lỗi vì vừa rồi quá kích động, tôi mời anh một ly."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Anh là anh trai nên làm vậy cũng là chuyện bình thường, tôi có thể hiểu được."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Thấy trong lòng Diệp Thiên Minh vẫn có chút lo lắng, nhưng anh ta là một quân tử, hơn nữa Diệp Tử quá mức kiên trì, mặt khác dù sao Tiêu Binh cũng có thể trở thành ân nhân của nhà anh ta, anh ta thật sự không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ có thể để tâm quan sát mà thôi.
Chờ ăn cơm xong, Diệp Thiên Minh tính tiền xong mấy người cùng rời khỏi khách sạn. Quản lý khách sạn ở bên cạnh cười cung kính tiễn bọn họ đến tận cửa của khách sạn. Tiêu Binh chợt dựng tóc gáy. Anh quanh năm thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi lần ở thời khắc nguy hiểm cực độ đều sẽ có phản ứng này.
Tiêu Binh hét lớn một tiếng “quay lại”, chỉ kịp nắm lấy Diệp Tử và Diệp Thiên Minh và bay ngược lại.
Một viên đạn vừa vặn bắn đúng vào chỗ bọn họ vừa đứng, trực tiếp ghim xuống mặt đất.
Hai vệ sĩ của Diệp Thiên Minh không kịp phản ứng, một viên đạn đã bắn thủng đầu một người trong đó, một người khác vừa định rút súng thì một viên đạn đã bắn về phía anh ta. Nhưng năng lực phản ứng của vệ sĩ này cũng rất nhanh, liên tục nghiêng người tránh được mấy viên đạn, sau đó dùng tay chống xuống đất và nhảy vọt lên trên cao, vì thế lại bay về đến sảnh chính của khách sạn.
Tiêu Binh tùy tiện nhìn lướt qua. Người này có thực lực không tệ, đã đạt được giai đoạn luyện xương, tuy rằng vẫn còn kém hơn Minh Kình một chút.
Vệ sĩ này an toàn trở lại bên cạnh Diệp Thiên Minh và có phần thở dốc, mà trên vai của anh ta đang chảy máu, vừa rồi anh ta không hoàn toàn tránh thoát được mấy viên đạn của đối phương, tuy tránh được một viên trong đó bắn tới chỗ nguy hiểm, nhưng vẫn xuyên qua vai của anh ta.
Anh ta nhìn lướt qua xung quanh, nói: "Cậu chủ, cậu gọi điện thoại bảo trong nhà phái thêm người đến đây đi. Đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, cũng không biết tới mấy người, tôi sợ dựa vào một mình tôi sẽ không bảo vệ được cậu."
Diệp Thiên Minh khẽ gật đầu và lấy điện thoại di động ra, ánh mắt nhìn người bị bắn thủng đầu đang nằm trong vũng máu ngoài cửa lớn, hơi buồn bã nói: "Đáng tiếc cho Đại Minh."
Người này nói: "Tạm thời không nên suy nghĩ nhiều quá, tính mạng của ngài và cô chủ là quan trọng nhất."
Diệp Thiên Minh bắt đầu gọi điện thoại, người kia nhìn về phía Tiêu Binh, trên mặt lộ vẻ cầu xin: "Ngài Tiêu, ngài gọi tôi Lý Long là được rồi, vừa rồi ngài có thể phát hiện ra sát thủ đầu tiên nên thân thủ của ngài chắc chắn cao hơn tôi. Tôi cầu xin ngài một việc, nhất định phải bảo vệ tốt cô chủ và cậu chủ. Tôi sợ là trong khách sạn có nội ứng của đối phương."
Tiêu Binh đang định đáp ứng, bỗng nhiên đẩy ngã Diệp Thiên Minh, sau đó ôm Diệp Tử lăn một vòng. Nơi nào anh lăn qua đều có vết máu. Vừa rồi khi anh đẩy Diệp Thiên Minh ra, đã bỏ lỡ thời cơ tránh né tốt nhất, cho nên mặc dù tránh được vị trí nguy hiểm, nhưng vẫn trúng một phát đạn ở sau lưng.
Tiêu Binh liên tục lăn mấy vòng và trốn vào trong góc. Một người đẹp lạnh lùng mặc áo da, quần da, giày da nhảy từ trên tầng xuống, nòng súng chỉ thẳng vào Tiêu Binh và bắn từng phát, nhưng tất cả đều bị Tiêu Binh tránh được. Mãi đến khi Tiêu Binh ôm Diệp Tử trốn vào trong góc khuất. Cô ta mất tầm ngắm, lúc này mới quay nòng súng về phía Diệp Thiên Minh.
Vẻ mặt cô ta trước sau vẫn rất lạnh lùng, trên mặt không có chút tình cảm nào. Vào lúc cô ta sắp bóp cò, chẳng biết Lý Long đã tới bên cạnh cô ta từ lúc nào, đánh một quyền về phía cánh tay của cô ta. Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, nữ sát thủ đau đớn rên lên một tiếng, khẩu súng lục rơi xuống đất, đồng thời bụng bị trúng một đá, ngã về phía sau.
Lúc này trong khách sạn đã loạn hết cả lên, khách chạy trốn khắp nơi.
Khi Lý Long đuổi theo, người đẹp đã nhảy lên cao và đá về phía Lý Long, Lý Long dùng cánh tay ngăn cản, chợt thấy một đường ánh sáng trắng hiện lên, trên cánh tay anh ta xuất hiện một vết máu sâu đến tận xương. Trên mũi giày của đối phương tự nhiên lộ ra một lưỡi dao sắc bén, đồng thời một con dao găm cũng xuất hiện ở trong tay của người đẹp này. Vết thương trên cánh tay Lý Long chính là do lưỡi dao trên mũi giày của cô ta rạch ra.
Người đẹp nghịch con dao găm trong tay, cười lạnh nói: "Anh nghĩ rằng tôi chỉ biết dùng súng sao? Tổ tông dùng súng ở sau lưng anh kìa."
Lý Long nhìn về phía sau, thình lình bị người đẹp đá một cái về phía đầu anh ta, lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt qua cổ họng anh ta.
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc bạc cũng mặc áo da, quần da đi từ ngoài cửa vào. Vẻ mặt cao ngạo gã cầm khẩu súng trong tay, giọng nói có chút khó chịu: "Lý Ngũ biệt danh Súng Nhanh tôi đối phó với mấy người không ngờ lại lãng phí nhiều đạn như vậy, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị bọn họ chê cười cho xem."
Lý Long đã bị cắt qua cổ họng, anh ta nằm trong vũng máu, cơ thể không ngừng co giật, khi nghe được mấy chữ Lý Ngũ Súng Nhanh, anh ta há hốc miệng, khó nhọc phát ra tiếng: "Lý Ngũ Súng Nhanh... Bọn họ là người của Quỷ Sào... Tiêu Binh... Cứu... Cứu cô chủ, cậu chủ..."
Anh ta chưa nhận được đáp án đã tắt thở, người vệ sĩ này trước khi chết vẫn trung thành muốn bảo vệ chủ.
Diệp Tử được Tiêu Binh bảo vệ đến chỗ tối đang che miệng khóc nức nở. Bỗng nhiên cô đứng lên và muốn xông ra, Tiêu Binh vội cản cô. Cô kêu lên: "Em phải cứu anh trai em."
Tiêu Binh đứng lên và từ trong bóng tối đi ra, giọng điệu bình tĩnh đến mức không thể nghi ngờ nói: "Để anh đi!"
Diệp Tử cắn rách môi, cô không muốn để cho Tiêu Binh mạo hiểm, nhưng cô lại không muốn để cho anh mình chết đi, vào lúc cô đang đau khổ giãy dụa, Tiêu Binh bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn cô, lộ ra vẻ mặt tự tin và mỉm cười: "Em ngồi ở bên trong chờ anh, anh sẽ sống sót trở về."
Nhìn nụ cười tự tin này của Tiêu Binh, dường như trong nháy mắt Diệp Tử đã bị ảnh hưởng, trong lòng vốn hốt hoảng cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Cô gật đầu, trong mắt của cô ngoại trừ nước mắt còn có sự kiên quyết: "Em tin anh, bởi vì nếu như anh có việc, em tuyệt đối sẽ không sống nữa!"
Tiêu Binh hơi sửng sốt. Diệp Tử vẫn dùng giọng điệu dịu dàng nhưng đầy kiên quyết nói: "Anh tuyệt đối sẽ không nỡ để cho em chết đi, đúng không?"
Ánh mắt của hai người gặp nhau, Tiêu Binh lập tức xúc động, mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Tiêu Binh quay đầu và đi nhanh về phía giữa sảnh chính, hai tay phát ra những tiếng rắc rắc, đồng thời lắc cổ, nhếch miệng cười và nói: "Mau ra tay đi, bạn gái của tôi bảo tôi sống sót trở lại, cho nên trong ba chọn hai, hai người chết cho tôi!"
Tiêu Binh mỉm cười nhưng ánh mắt lại uy nghiêm đáng sợ.
"Chỉ bởi vì những điều này sao?"
Tiêu Binh gật đầu nói: "Từ một trong góc độ nào đó mà nói, tôi thích kết bạn với người như anh."
Vẻ mặt Diệp Thiên Minh dịu đi, nhưng vẫn nói: "Nếu như từ góc độ kết bạn mà nói, tôi cũng sẵn lòng có thêm một người bạn như anh, nhưng nếu như liên quan đến em gái tôi..."
Tiêu Binh cười nói: "Mà một nguyên nhân quan trọng hơn chính là em gái anh, tôi không có khả năng thờ ơ nhìn cha của bạn gái mình gặp chuyện không may, đó không phải là cách cư xử giữa hai người yêu nhau. Cho nên, cho dù anh không tới tìm tôi, tôi cũng dự định giúp đỡ. Tôi đã hẹn ông Trương tối nay gặp mặt ăn cơm, vốn định sẽ nói chuyện này trong bữa ăn."
Diệp Thiên Minh nói: "Cám ơn anh đã đồng ý giúp đỡ, dù ông Trương có ra tay chữa giúp hay không, tôi đều thay mặt cả nhà tôi cảm ơn anh. Chẳng qua là em gái tôi..."
Diệp Tử bỗng nhiên cứng rắn ngắt lời: "Anh ấy là bạn trai em. Anh, dù anh có đồng ý hay không thì anh Binh vẫn là bạn trai em."
Tiêu Binh không ngăn cản Diệp Tử nói chuyện, thậm chí cũng không lo lắng khi thấy Diệp Tử chống đối với người nhà, bởi vì anh biết Diệp Tử thích tự do, nếu không muốn làm con chim nhỏ trong lồng, như vậy tất cả lại bắt đầu từ bây giờ.
Diệp Thiên Minh nhíu mày nói: "Em à, em hiểu anh ta bao nhiêu chứ? Anh ta sinh ở đâu? Có gia thế bối cảnh gì? Cha mẹ là ai? Trước kia có thật sự tham gia quân ngũ không? Trước khi đi tới Giang Thành đã làm những gì? Em hiểu rõ những điều này sao? Anh ta thẳng thắn nói với em sao?"
Diệp Tử nói: "Em đương nhiên hiểu những điều này. Cho dù em không biết, em vẫn sẽ làm bạn gái của anh Binh, em quan tâm không phải trước đây, mà là bây giờ và sau này."
"Em gái ngốc, em vẫn còn quá nhỏ..."
"Em còn quá nhỏ, em không hiểu... Thật không?" Tâm trạng Diệp Tử hơi kích động nói: “Anh, em biết anh và chị thương em, yêu em, nhưng những chuyện khác em đều có thể nghe theo các người, duy nhất chỉ có chuyện này là không thể. Em là một người trưởng thành rồi. Em có suy nghĩ của mình, không cần mọi người vạch kế hoạch cho cuộc sống sau này của em nữa."
Trong ánh mắt kiên trì và quật cường của Diệp Tử hình như đang nói cho Diệp Thiên Minh biết, chuyện em muốn làm thì không ai có thể ngăn cản, chuyện em không muốn làm thì dù là kẻ nào cũng không ép được em.
Diệp Thiên Minh do dự một lát, cuối cùng ngậm miệng lại. Từ nhỏ anh ta đã rất thương yêu Diệp Tử, cũng hiểu rõ tính cách của em gái mình hơn ai hết. Nếu như anh không động đến vấn đề nguyên tắc trong lòng cô, cô sẽ dễ nói chuyện hơn bất kỳ ai khác. Nhưng nếu như anh động tới vùng đất mẫn cảm của cô, dù là ai, cô đều sẽ không thỏa hiệp.
Cũng giống như chuyện cha cưới mẹ nhỏ, Diệp Thiên Minh chỉ thể hiện sự không vừa lòng của mình khi không có ai, mà Diệp Tử lại vì chuyện này mà trực tiếp tranh cãi với người cha cường thế nói một không ai dám nói hai. Đến bây giờ cô còn rất ít khi nói chuyện với cha. Có thể thấy được cô là một người cố chấp tới mức nào.
Diệp Thiên Minh thở dài và nhìn về phía Tiêu Binh, Tiêu Binh bỗng nhiên mỉm cười nói: "Cậu Diệp, đây là chuyện của tôi và em gái anh, tôi không có khả năng nghe theo ý kiến gì của các người. Có ở cùng với nhau hay không thì chỉ có tôi và Diệp Tử có thể quyết định, dù anh lấy tình hay lấy lý, hoặc là cưỡng ép dụ dỗ đều không có tác dụng gì với tôi. Tôi sẽ chỉ cân nhắc tới suy nghĩ của một mình Diệp Tử. Dù người nào trong số các người đều sẽ không ảnh hưởng được tới tôi."
Diệp Thiên Minh cuối cùng đã bắt đầu hiểu rõ Tiêu Binh là một người khó chơi tới mức nào. Trước đó Tiêu Binh dễ nói chuyện như vậy, suýt nữa làm cho anh ta quên mất ngay cả chị của mình cũng đã từng chịu thiệt ở trong tay của người đàn ông này. Diệp Thiên Minh thở dài, không thể làm gì khác hơn bỏ qua suy nghĩ ngăn cản bọn họ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Có thể các người nói đúng, nhưng anh Binh, chuyện anh giúp đỡ cứu cha tôi, tôi cảm ơn anh. Nhưng nếu như anh có mục đích khác với em gái tôi, tổn thương tới em gái tôi, anh sẽ là kẻ địch của tôi, Diệp Thiên Minh tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tôi nhớ rồi."
Diệp Tử nhìn thấy anh trai không tiếp tục ngăn cản thì ở bên cạnh Tieu Binh cười hì hì nói: "Được rồi, anh trai à, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em gái anh là cô sinh viên ngây thơ không biết gì sao? Anh Binh, mình đừng để ý tới anh ấy làm gì. Anh ấy toàn như vậy, suốt ngày nghi thần nghi quỷ."
Diệp Thiên Minh lại ngồi xuống, không biết làm sao chỉ cười gượng nói: "Đều nói con gái hướng ra ngoài, lúc này mới yêu đã bắt đầu giúp người ngoài rồi."
Diệp Tử mỉm cười và nói: "Em là giúp lý không giúp người thân, em không nói với hai anh nữa, cơm nước xong em còn phải đi học."
Diệp Thiên Minh lại bảo người xới một chén cơm, sau đó bình tĩnh nói với Tiêu Binh: "Anh Binh, tối nay anh đã hẹn gặp ông Trương rồi sao? Có cần tôi đi ra gặp mặt không?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Ông Trương tính cách tương đối cổ quái, tôi nghĩ vẫn không nên làm vậy, cứ để tôi một mình nói chuyện với ông ấy là tốt nhất. Chắc ông ấy sẽ cho tôi chút mặt mũi."
"Được." Diệp Thiên Minh cười gượng nói: “Tôi phát hiện mình càng lúc càng nhìn không thấu anh, thân phận không rõ ràng, ngay cả Thái Sơn Bắc Đấu của giới y học như ông Trương cũng phải nể mặt anh, tôi thật không biết anh rốt cuộc là người thế nào."
Tiêu Binh cười hỏi: "Nếu như tôi nói tôi và ông Trương chẳng qua là nhờ cơ duyên mới thành bạn lâu năm, anh tin không?"
Diệp Thiên Minh lắc đầu: "Tôi tin, mà cũng không tin. Không nói những chuyện này nữa, tôi xin lỗi vì vừa rồi quá kích động, tôi mời anh một ly."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Anh là anh trai nên làm vậy cũng là chuyện bình thường, tôi có thể hiểu được."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Thấy trong lòng Diệp Thiên Minh vẫn có chút lo lắng, nhưng anh ta là một quân tử, hơn nữa Diệp Tử quá mức kiên trì, mặt khác dù sao Tiêu Binh cũng có thể trở thành ân nhân của nhà anh ta, anh ta thật sự không tiện can thiệp quá nhiều, chỉ có thể để tâm quan sát mà thôi.
Chờ ăn cơm xong, Diệp Thiên Minh tính tiền xong mấy người cùng rời khỏi khách sạn. Quản lý khách sạn ở bên cạnh cười cung kính tiễn bọn họ đến tận cửa của khách sạn. Tiêu Binh chợt dựng tóc gáy. Anh quanh năm thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi lần ở thời khắc nguy hiểm cực độ đều sẽ có phản ứng này.
Tiêu Binh hét lớn một tiếng “quay lại”, chỉ kịp nắm lấy Diệp Tử và Diệp Thiên Minh và bay ngược lại.
Một viên đạn vừa vặn bắn đúng vào chỗ bọn họ vừa đứng, trực tiếp ghim xuống mặt đất.
Hai vệ sĩ của Diệp Thiên Minh không kịp phản ứng, một viên đạn đã bắn thủng đầu một người trong đó, một người khác vừa định rút súng thì một viên đạn đã bắn về phía anh ta. Nhưng năng lực phản ứng của vệ sĩ này cũng rất nhanh, liên tục nghiêng người tránh được mấy viên đạn, sau đó dùng tay chống xuống đất và nhảy vọt lên trên cao, vì thế lại bay về đến sảnh chính của khách sạn.
Tiêu Binh tùy tiện nhìn lướt qua. Người này có thực lực không tệ, đã đạt được giai đoạn luyện xương, tuy rằng vẫn còn kém hơn Minh Kình một chút.
Vệ sĩ này an toàn trở lại bên cạnh Diệp Thiên Minh và có phần thở dốc, mà trên vai của anh ta đang chảy máu, vừa rồi anh ta không hoàn toàn tránh thoát được mấy viên đạn của đối phương, tuy tránh được một viên trong đó bắn tới chỗ nguy hiểm, nhưng vẫn xuyên qua vai của anh ta.
Anh ta nhìn lướt qua xung quanh, nói: "Cậu chủ, cậu gọi điện thoại bảo trong nhà phái thêm người đến đây đi. Đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, cũng không biết tới mấy người, tôi sợ dựa vào một mình tôi sẽ không bảo vệ được cậu."
Diệp Thiên Minh khẽ gật đầu và lấy điện thoại di động ra, ánh mắt nhìn người bị bắn thủng đầu đang nằm trong vũng máu ngoài cửa lớn, hơi buồn bã nói: "Đáng tiếc cho Đại Minh."
Người này nói: "Tạm thời không nên suy nghĩ nhiều quá, tính mạng của ngài và cô chủ là quan trọng nhất."
Diệp Thiên Minh bắt đầu gọi điện thoại, người kia nhìn về phía Tiêu Binh, trên mặt lộ vẻ cầu xin: "Ngài Tiêu, ngài gọi tôi Lý Long là được rồi, vừa rồi ngài có thể phát hiện ra sát thủ đầu tiên nên thân thủ của ngài chắc chắn cao hơn tôi. Tôi cầu xin ngài một việc, nhất định phải bảo vệ tốt cô chủ và cậu chủ. Tôi sợ là trong khách sạn có nội ứng của đối phương."
Tiêu Binh đang định đáp ứng, bỗng nhiên đẩy ngã Diệp Thiên Minh, sau đó ôm Diệp Tử lăn một vòng. Nơi nào anh lăn qua đều có vết máu. Vừa rồi khi anh đẩy Diệp Thiên Minh ra, đã bỏ lỡ thời cơ tránh né tốt nhất, cho nên mặc dù tránh được vị trí nguy hiểm, nhưng vẫn trúng một phát đạn ở sau lưng.
Tiêu Binh liên tục lăn mấy vòng và trốn vào trong góc. Một người đẹp lạnh lùng mặc áo da, quần da, giày da nhảy từ trên tầng xuống, nòng súng chỉ thẳng vào Tiêu Binh và bắn từng phát, nhưng tất cả đều bị Tiêu Binh tránh được. Mãi đến khi Tiêu Binh ôm Diệp Tử trốn vào trong góc khuất. Cô ta mất tầm ngắm, lúc này mới quay nòng súng về phía Diệp Thiên Minh.
Vẻ mặt cô ta trước sau vẫn rất lạnh lùng, trên mặt không có chút tình cảm nào. Vào lúc cô ta sắp bóp cò, chẳng biết Lý Long đã tới bên cạnh cô ta từ lúc nào, đánh một quyền về phía cánh tay của cô ta. Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, nữ sát thủ đau đớn rên lên một tiếng, khẩu súng lục rơi xuống đất, đồng thời bụng bị trúng một đá, ngã về phía sau.
Lúc này trong khách sạn đã loạn hết cả lên, khách chạy trốn khắp nơi.
Khi Lý Long đuổi theo, người đẹp đã nhảy lên cao và đá về phía Lý Long, Lý Long dùng cánh tay ngăn cản, chợt thấy một đường ánh sáng trắng hiện lên, trên cánh tay anh ta xuất hiện một vết máu sâu đến tận xương. Trên mũi giày của đối phương tự nhiên lộ ra một lưỡi dao sắc bén, đồng thời một con dao găm cũng xuất hiện ở trong tay của người đẹp này. Vết thương trên cánh tay Lý Long chính là do lưỡi dao trên mũi giày của cô ta rạch ra.
Người đẹp nghịch con dao găm trong tay, cười lạnh nói: "Anh nghĩ rằng tôi chỉ biết dùng súng sao? Tổ tông dùng súng ở sau lưng anh kìa."
Lý Long nhìn về phía sau, thình lình bị người đẹp đá một cái về phía đầu anh ta, lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt qua cổ họng anh ta.
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc bạc cũng mặc áo da, quần da đi từ ngoài cửa vào. Vẻ mặt cao ngạo gã cầm khẩu súng trong tay, giọng nói có chút khó chịu: "Lý Ngũ biệt danh Súng Nhanh tôi đối phó với mấy người không ngờ lại lãng phí nhiều đạn như vậy, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị bọn họ chê cười cho xem."
Lý Long đã bị cắt qua cổ họng, anh ta nằm trong vũng máu, cơ thể không ngừng co giật, khi nghe được mấy chữ Lý Ngũ Súng Nhanh, anh ta há hốc miệng, khó nhọc phát ra tiếng: "Lý Ngũ Súng Nhanh... Bọn họ là người của Quỷ Sào... Tiêu Binh... Cứu... Cứu cô chủ, cậu chủ..."
Anh ta chưa nhận được đáp án đã tắt thở, người vệ sĩ này trước khi chết vẫn trung thành muốn bảo vệ chủ.
Diệp Tử được Tiêu Binh bảo vệ đến chỗ tối đang che miệng khóc nức nở. Bỗng nhiên cô đứng lên và muốn xông ra, Tiêu Binh vội cản cô. Cô kêu lên: "Em phải cứu anh trai em."
Tiêu Binh đứng lên và từ trong bóng tối đi ra, giọng điệu bình tĩnh đến mức không thể nghi ngờ nói: "Để anh đi!"
Diệp Tử cắn rách môi, cô không muốn để cho Tiêu Binh mạo hiểm, nhưng cô lại không muốn để cho anh mình chết đi, vào lúc cô đang đau khổ giãy dụa, Tiêu Binh bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn cô, lộ ra vẻ mặt tự tin và mỉm cười: "Em ngồi ở bên trong chờ anh, anh sẽ sống sót trở về."
Nhìn nụ cười tự tin này của Tiêu Binh, dường như trong nháy mắt Diệp Tử đã bị ảnh hưởng, trong lòng vốn hốt hoảng cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Cô gật đầu, trong mắt của cô ngoại trừ nước mắt còn có sự kiên quyết: "Em tin anh, bởi vì nếu như anh có việc, em tuyệt đối sẽ không sống nữa!"
Tiêu Binh hơi sửng sốt. Diệp Tử vẫn dùng giọng điệu dịu dàng nhưng đầy kiên quyết nói: "Anh tuyệt đối sẽ không nỡ để cho em chết đi, đúng không?"
Ánh mắt của hai người gặp nhau, Tiêu Binh lập tức xúc động, mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Tiêu Binh quay đầu và đi nhanh về phía giữa sảnh chính, hai tay phát ra những tiếng rắc rắc, đồng thời lắc cổ, nhếch miệng cười và nói: "Mau ra tay đi, bạn gái của tôi bảo tôi sống sót trở lại, cho nên trong ba chọn hai, hai người chết cho tôi!"
Tiêu Binh mỉm cười nhưng ánh mắt lại uy nghiêm đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.