Chương 42: Người mù tới dùng cơm
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Ngày hôm sau, Tiêu Binh đi tiễn Trương Nhất Chỉ
xong thì trở lại trong quán mì tiếp tục công việc. Đã vào học nhưng việc kinh doanh của quán mì vẫn không giảm bao nhiêu. Các học sinh đúng là
đều đi học, bọn họ chỉ có thể qua vào bữa trưa hoặc bữa tối. Nhưng danh
tiếng kéo mì của Tiêu Binh đã truyền ra ngoài. Rất nhiều người không
phải là sinh viên nhưng hâm mộ tiếng tăm đến đây, cho nên việc kinh
doanh quán mì Tiểu Tiểu vẫn rất tốt.
Sau khi thiếu đi một Diệp Tử, công việc của mọi người cũng càng nặng hơn. Bọn họ bận rộn một ngày, đến buổi tối thì Diệp Tử lại chạy tới giúp đỡ, Tô Tiểu Tiểu cũng tới.
Nhìn thấy Diệp Tử và Tô Tiểu Tiểu trước sau đi tới, Tiêu Binh vừa nhào bột, vừa cười nói: "Không tệ, có hai lao động miễn phí tới rồi. Một người tới giúp đám em Hồng. Còn một người ra sau bếp giúp dì Vương và Nhị Hóa. Bận rộn suốt một ngày, đúng là quá mệt mỏi."
Diệp Tử và Tô Tiểu Tiểu gần như đồng thời nói với Lý Hồng: "Em tới giúp chị..."
Sau đó hai cô gái liếc nhìn nhau, trong mắt Diệp Tử có phần như suy nghĩ, mà ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lại không hề muốn nhượng bộ.
Lý Hồng đứng ở đó không biết phải làm sao. Một người là bạn gái của chủ quán, một người là con gái của bà chủ, vậy cô nên nghe ai đây?
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết tại sao mình luôn xung đột với Diệp Tử, đừng thấy một người giúp đỡ sau bếp, một người khác giúp đỡ trước quán, trong đó có khác biệt rất lớn. Người giúp đỡ ở trước quán khi rảnh rỗi có thể nói chuyện với Tiêu Binh.
Tô Tiểu Tiểu không nhường, Diệp Tử lại tươi cười, nói rất ngọt ngào: "Người ta từ nhỏ chưa từng làm các chuyện rửa rau thái rau bao giờ, lần này đến quán nhà các cô cũng chỉ vì sợ mọi người quá mệt mỏi, cho nên mới cố ý qua giúp một tay thôi. Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ không nỡ bảo tôi ra sau bếp, đúng không?"
Diệp Tử nói ra lời này, Tô Tiểu Tiểu cũng không biết phải làm sao, mặc dù người ta nói chuyện khách sáo nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Đây là quán nhà họ Tô các cô, cũng là kiếm tiền cho nhà họ Tô các cô. Thứ nhất tôi không cầm tiền lương của các người, thứ hai chỉ qua giúp đỡ, nếu như áp đặt công việc mà tôi không thích, liệu có thích hợp không?
Tô Tiểu Tiểu cũng là một cô gái thông minh, đương nhiên có thể hiểu rõ điểm này, trong lòng không nhịn được thấy hơi chán nản. Cho dù người ta nói khích co9, nhưng cô đúng là bị người ta bắt được đằng chuôi. Cô làm sao có thể đột nhiên giống như bị quỷ thần xui khiến, thích tính toán chi li như vậy?
Tô Tiểu Tiểu cũng là một cô gái cầm được thì cũng buông được, tất nhiên sẽ không rầu rĩ ở trên vấn đề mặt mũi, trong lòng thầm thở dài có phần xấu hổ, mỉm cười nói: "Tôi cũng chỉ sợ việc kinh doanh trong quán quá bận rộn, sẽ khiến cô mệt thôi. Nếu như vậy, tôi sẽ đi vào bếp giúp dì Vương."
Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào nói: "Vậy chúng ta lại mỗi người một việc."
Có thêm hai người trợ giúp, mọi người lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều. Duy nhất chỉ có lượng công việc của Tiêu Binh hoàn toàn không giảm. Bởi vì cả quán chỉ có một mình anh có thể làm được món mì đặc biệt này...
Khi thấy trời càng lúc càng tối, trong quán cũng chuẩn bị đóng cửa không kinh doanh nữa, chợt có một người đàn ông cao lớn đi từ bên ngoài vào.
Người đàn ông này vừa bước vào trong cửa hàng, Tiêu Binh đã ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu vàng cũ nát, chân đi đôi giày vải, trên mắt đeo theo một cái che mắt màu đen.
Rất nhiều người đều bị tấm che mắt kia thu hút. Đó là một tấm che mắt màu đen, dày, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào xuyên qua tấm che mắt đó.
Khi Lý Hồng và Trương Tĩnh nhìn về phía người đàn ông này đều rất kinh ngạc, Diệp Tử cảm nhận được ít hơi thở khác thường từ trên thân của người đàn ông, ánh mắt Tiêu Binh ngược lại rất bình tĩnh.
Người kia thông qua tấm che mắt dường như có thể thấy tất cả mọi thứ xung quanh, tự nhiên ‘liếc nhìn’ về phía Tiêu Binh, sau đó thản nhiên đi về phía trước: "Làm phiền cho tôi một bát mì."
Lý Hồng nhìn anh ta, không biết tại sao cô cảm giác cả người ớn lạnh, miễn cưỡng nói: "Được, anh tìm tạm một chỗ ngồi xuống đi."
Người đàn ông không nói gì, xoay người định đi về phía bàn trống, Lý Hồng bỗng nhiên giống như bị quỷ thần xui khiến hỏi: "Anh che mắt như vậy, có thể nhìn thấy đường sao?"
Người đàn ông dừng lại một lát, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hai mắt tôi đã mù, có thể thấy rõ đường hay không với tôi có gì khác nhau sao?"
Có khác nhau sao?
Không khác nhau.
Lý Hồng bỗng nhiên cảm giác càng lạnh hơn. Không ngờ mình đang nói chuyện cùng một người mù. Nói chuyện với người mù không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lúc nói chuyện với người mù, không ngờ anh ta đang nhìn mình, hơn nữa anh ta bước đi hoàn toàn không cần gậy thăm dò, lại giống như mọi vật xung quanh đều hiện ra rõ ràng ở trước mắt anh ta vậy. Điều này thật sự quá quỷ dị, quá đáng sợ.
Tất nhiên, người đàn ông này chính là Chu Minh Vũ - người mù thần bí bên cạnh Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử.
Chu Minh Vũ chậm rãi ngồi xuống, gần như mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người anh ta. Diệp Tử đi tới trước mặt Tiêu Binh, khẽ nói: "Người này thật kỳ quái..."
Tiêu Binh liếc nhìn Chu Minh Vũ, vừa nhào bột vừa nói với Diệp Tử: "Không nên trêu chọc người này, đừng tưởng rằng anh ta không nhìn thấy được gì, thật ra anh ta còn nhìn thấy rõ hơn người có cơ thể toàn vẹn. Tuy mắt anh ta mù, nhưng tâm lại không mù."
Chu Minh Vũ giống như nghe được Tiêu Binh nói gì, bắt đầu nhìn về phía Tiêu Binh, nhưng anh đã tiếp tục chuyên chú làm mì. Anh có thể cảm giác Chu Minh Vũ tới đây là vì mình. Từ khi anh ta đi vào, anh ta nhìn anh đầu tiên. Nhưng anh không định chủ động đi gây sự, địch không động anh sẽ không động.
Một lát sau, Tiêu Binh đã làm xong mì, đổ ra một tô và bảo Diệp Tử bưng qua cho Chu Minh Vũ.
Diệp Tử đặt mì ở trước mặt Chu Minh Vũ, nói: "Anh ăn đi."
"Cảm ơn." Chu Minh Vũ bình tĩnh mà lạnh lùng đáp một tiếng, rồi cầm đôi đũa lên thản nhiên nói: “Thay tôi nói với đầu bếp của các cô, công phu Thái Cực của anh ta rất tốt."
Diệp Tử mỉm cười nói: "Cảm ơn, anh Binh nói rất đúng. Cho dù mắt anh mù, nhưng tâm lại không mù."
"A, thật không? Anh ta đánh giá tôi như thế sao... Cô nói tiếng cám ơn giúp tôi."
"Được." Diệp Tử đáp một tiếng rồi trở lại bên cạnh Tiêu Binh, nói cho anh biết lời mình vừa nói với Chu Minh Vũ. Anh nhìn kỹ anh ta.
Vốn Tiêu Binh cho rằng Chu Minh Vũ tới gây rắc rối, nhưng không nghĩ đến Chu Minh Vũ thật sự rất nghiêm túc ăn mì. Anh ta nhai cẩn thận nuốt chậm từng miếng, sau khi ăn xong thì thanh toán tiền rồi đi.
Anh ta đi từng bước ra khỏi quán mì. Tiêu Binh nhìn theo bóng lưng của anh ta, con ngươi hơi co lại, sau đó anh lập tức mỉm cười, người mù này... Thật thú vị, thoạt nhìn cũng xem như là một đối thủ.
Một ngày bận rộn cuối cùng kết thúc. Mọi người cũng lười về nhà ăn cơm, vừa lúc Vương Quế Chi nấu cơm xong, mọi người ngồi vây quanh một bàn ăn trong quán mì.
Bên trái Tiêu Binh là Tô Tiểu Tiểu, bên phải là Diệp Tử, những người khác đều ngồi xuống. Nghĩ đến mùi thuốc súng giữa hai cô khi vừa gặp mặt tối nay, Lý Hồng và Trương Tĩnh nhìn hai người cảm thấy không bình thường. Chẳng lẽ hai người bọn họ đang tranh giành anh Binh sao?
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết các cô sẽ nghĩ như vậy. Nếu như biết, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận. Dù sao ở trong lòng cô, cho dù cô có chút thiện cảm với Tiêu Binh, nhưng vẫn nghĩ Tiêu Binh là một tên bại hoại. Chỉ có điều có lẽ bây giờ ba chữ tên bại hoại này đã được để trong dấu ngoặc kép, chẳng qua bản thân cô còn chưa phát hiện ra.
Bữa cơm này hơi kỳ lạ. Diệp Tử và Tiêu Binh đều rất bình thường, anh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, cô lại vừa ăn vừa nói không ngừng. Tô Tiểu Tiểu rất ít nói chỉ luôn chuyên tâm ăn, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như mọi khi. Lý Hồng và Trương Tĩnh thỉnh thoảng nhìn Tô Tiểu Tiểu. Mà Nhị Hóa giống như mọi khi, ăn như hổ đói, hết chén này tới chén khác...
Tiêu Binh là người đầu tiên ăn cơm xong. Anh để đũa xuống, mỉm cười nói: "Tôi đã nhìn ra, quán mì Tiểu Tiểu chúng ta bây giờ đã không chứa được nhiều khách như vậy, tôi thấy có lẽ cần phải xây dựng thêm, mở rộng thêm quy mô bây giờ."
Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới phá tan sự im lặng, bắt đầu nói, trong giọng nói lạnh lùng còn có phần xem thường: "Nói thì dễ, muốn xây dựng thêm thì phải có tiền!"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không cần nghĩ nhiều về vấn đề tiền nong, tôi có cách giải quyết rồi. Chủ yếu nhất là mọi người cảm thấy thế nào?"
Vương Quế Chi nói: "Dì thấy có thể thực hiện được. Mấy ngày nay kinh doanh thế nào, mọi người đều thấy được, mỗi ngày đến giờ ăn, bên ngoài đều xếp thành hàng dài, bởi vì trong đó có không ít người đều là sinh viên gần đây, bọn họ còn phải về sớm để đi học, cho nên căn bản không chờ nổi, cuối cùng chỉ có thể đi tới quán khác ăn. Hai ngày nay chúng ta cũng tính toán được, doanh thu mỗi ngày gấp hai, gấp ba lần trước đây. Dì nghĩ không tới mấy ngày nữa, việc kinh doanh sẽ càng tốt hơn."
Trương Tĩnh thở dài nói: "Em cũng không phải ngại mệt, nhưng bây giờ chỉ có mấy người chúng ta, căn bản không làm hết được. Sau bếp chỉ có một mình dì Vương biết nấu cơm, Nhị Hóa giúp đỡ mua thức ăn và giúp đỡ thêm, một người phải nấu cho nhiều khách như vậy, thật sự quá mệt. Em chịu trách nhiệm thu ngân ngược lại không có gì, nhưng em Hồng một mình cũng không thể để ý hết nhiều khách như vậy. Em cảm thấy không chỉ phải xây dựng, mở rộng thêm cửa hàng, hơn nữa còn phải tuyển thêm người làm."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tạm thời cứ như vậy đã. Ngày mai anh đi tới bệnh viện thảo luận với dì Lý về chuyện mở rộng, thuận tiện nói luôn ý kiến của em và quyết định luôn việc tiền thưởng cho mọi người. Tháng này mọi người đã rất vất vả rồi. Đợt trước đồng ý tăng ba phần, sẽ không thay đổi."
Dù Tiêu Binh nói gì, Tô Tiểu Tiểu cũng không nhịn được muốn châm chọc vài câu. Nhưng khi nhìn phong thái của anh giải quyết dứt khoát tự tin như vậy, cô bỗng nhiên nuốt lời định nói xuống. Trong lòng tự tìm cho mình lý do, dù sao anh cũng giúp nhà mình buôn bán, cho dù xây dựng thêm cũng là do anh nghĩ cách xoay sở vấn đề tiền nong, mình chỉ ngồi mát ăn bát vàng còn quan tâm cái gì...
Ăn xong cơm tối, bởi vì Tô Tiểu Tiểu ở đây nên Diệp Tử ngồi xe về một mình. Những người khác đều về nhà mình. Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu cùng đi bộ về nhà.
Hai người đi cùng nhau, nhưng bởi vì tính tình Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng khiến bầu không khí vẫn có chút ngượng ngùng. Tiêu Binh chủ động chọn đề tài, mỉm cười nói: "May là các cô tới giúp đỡ, bằng không trong cửa hàng thật sự bận không có thời gian nghỉ ngơi mất."
"Ừ, anh làm mì rất tốt, còn tốt hơn cha tôi nữa." Tô Tiểu Tiểu khó có được một lần khen ngợi, ngay sau đó lại ngậm miệng.
Muốn nghe được một câu dễ nghe từ trong miệng cô gái này cũng thật không dễ dàng gì. Tiêu Binh đang định nhân cơ hội nói thêm mấy câu nữa, tranh thủ mở đề tài với cô gái có tính cách lạnh lùng này, chợt Tô Tiểu Tiểu mở miệng nói: "Đi uống chút rượu với tôi đi."
"Hả?"
"Quán nướng bên đường là được."
Sau khi thiếu đi một Diệp Tử, công việc của mọi người cũng càng nặng hơn. Bọn họ bận rộn một ngày, đến buổi tối thì Diệp Tử lại chạy tới giúp đỡ, Tô Tiểu Tiểu cũng tới.
Nhìn thấy Diệp Tử và Tô Tiểu Tiểu trước sau đi tới, Tiêu Binh vừa nhào bột, vừa cười nói: "Không tệ, có hai lao động miễn phí tới rồi. Một người tới giúp đám em Hồng. Còn một người ra sau bếp giúp dì Vương và Nhị Hóa. Bận rộn suốt một ngày, đúng là quá mệt mỏi."
Diệp Tử và Tô Tiểu Tiểu gần như đồng thời nói với Lý Hồng: "Em tới giúp chị..."
Sau đó hai cô gái liếc nhìn nhau, trong mắt Diệp Tử có phần như suy nghĩ, mà ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lại không hề muốn nhượng bộ.
Lý Hồng đứng ở đó không biết phải làm sao. Một người là bạn gái của chủ quán, một người là con gái của bà chủ, vậy cô nên nghe ai đây?
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết tại sao mình luôn xung đột với Diệp Tử, đừng thấy một người giúp đỡ sau bếp, một người khác giúp đỡ trước quán, trong đó có khác biệt rất lớn. Người giúp đỡ ở trước quán khi rảnh rỗi có thể nói chuyện với Tiêu Binh.
Tô Tiểu Tiểu không nhường, Diệp Tử lại tươi cười, nói rất ngọt ngào: "Người ta từ nhỏ chưa từng làm các chuyện rửa rau thái rau bao giờ, lần này đến quán nhà các cô cũng chỉ vì sợ mọi người quá mệt mỏi, cho nên mới cố ý qua giúp một tay thôi. Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ không nỡ bảo tôi ra sau bếp, đúng không?"
Diệp Tử nói ra lời này, Tô Tiểu Tiểu cũng không biết phải làm sao, mặc dù người ta nói chuyện khách sáo nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Đây là quán nhà họ Tô các cô, cũng là kiếm tiền cho nhà họ Tô các cô. Thứ nhất tôi không cầm tiền lương của các người, thứ hai chỉ qua giúp đỡ, nếu như áp đặt công việc mà tôi không thích, liệu có thích hợp không?
Tô Tiểu Tiểu cũng là một cô gái thông minh, đương nhiên có thể hiểu rõ điểm này, trong lòng không nhịn được thấy hơi chán nản. Cho dù người ta nói khích co9, nhưng cô đúng là bị người ta bắt được đằng chuôi. Cô làm sao có thể đột nhiên giống như bị quỷ thần xui khiến, thích tính toán chi li như vậy?
Tô Tiểu Tiểu cũng là một cô gái cầm được thì cũng buông được, tất nhiên sẽ không rầu rĩ ở trên vấn đề mặt mũi, trong lòng thầm thở dài có phần xấu hổ, mỉm cười nói: "Tôi cũng chỉ sợ việc kinh doanh trong quán quá bận rộn, sẽ khiến cô mệt thôi. Nếu như vậy, tôi sẽ đi vào bếp giúp dì Vương."
Diệp Tử mỉm cười ngọt ngào nói: "Vậy chúng ta lại mỗi người một việc."
Có thêm hai người trợ giúp, mọi người lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều. Duy nhất chỉ có lượng công việc của Tiêu Binh hoàn toàn không giảm. Bởi vì cả quán chỉ có một mình anh có thể làm được món mì đặc biệt này...
Khi thấy trời càng lúc càng tối, trong quán cũng chuẩn bị đóng cửa không kinh doanh nữa, chợt có một người đàn ông cao lớn đi từ bên ngoài vào.
Người đàn ông này vừa bước vào trong cửa hàng, Tiêu Binh đã ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu vàng cũ nát, chân đi đôi giày vải, trên mắt đeo theo một cái che mắt màu đen.
Rất nhiều người đều bị tấm che mắt kia thu hút. Đó là một tấm che mắt màu đen, dày, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào xuyên qua tấm che mắt đó.
Khi Lý Hồng và Trương Tĩnh nhìn về phía người đàn ông này đều rất kinh ngạc, Diệp Tử cảm nhận được ít hơi thở khác thường từ trên thân của người đàn ông, ánh mắt Tiêu Binh ngược lại rất bình tĩnh.
Người kia thông qua tấm che mắt dường như có thể thấy tất cả mọi thứ xung quanh, tự nhiên ‘liếc nhìn’ về phía Tiêu Binh, sau đó thản nhiên đi về phía trước: "Làm phiền cho tôi một bát mì."
Lý Hồng nhìn anh ta, không biết tại sao cô cảm giác cả người ớn lạnh, miễn cưỡng nói: "Được, anh tìm tạm một chỗ ngồi xuống đi."
Người đàn ông không nói gì, xoay người định đi về phía bàn trống, Lý Hồng bỗng nhiên giống như bị quỷ thần xui khiến hỏi: "Anh che mắt như vậy, có thể nhìn thấy đường sao?"
Người đàn ông dừng lại một lát, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hai mắt tôi đã mù, có thể thấy rõ đường hay không với tôi có gì khác nhau sao?"
Có khác nhau sao?
Không khác nhau.
Lý Hồng bỗng nhiên cảm giác càng lạnh hơn. Không ngờ mình đang nói chuyện cùng một người mù. Nói chuyện với người mù không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lúc nói chuyện với người mù, không ngờ anh ta đang nhìn mình, hơn nữa anh ta bước đi hoàn toàn không cần gậy thăm dò, lại giống như mọi vật xung quanh đều hiện ra rõ ràng ở trước mắt anh ta vậy. Điều này thật sự quá quỷ dị, quá đáng sợ.
Tất nhiên, người đàn ông này chính là Chu Minh Vũ - người mù thần bí bên cạnh Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử.
Chu Minh Vũ chậm rãi ngồi xuống, gần như mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người anh ta. Diệp Tử đi tới trước mặt Tiêu Binh, khẽ nói: "Người này thật kỳ quái..."
Tiêu Binh liếc nhìn Chu Minh Vũ, vừa nhào bột vừa nói với Diệp Tử: "Không nên trêu chọc người này, đừng tưởng rằng anh ta không nhìn thấy được gì, thật ra anh ta còn nhìn thấy rõ hơn người có cơ thể toàn vẹn. Tuy mắt anh ta mù, nhưng tâm lại không mù."
Chu Minh Vũ giống như nghe được Tiêu Binh nói gì, bắt đầu nhìn về phía Tiêu Binh, nhưng anh đã tiếp tục chuyên chú làm mì. Anh có thể cảm giác Chu Minh Vũ tới đây là vì mình. Từ khi anh ta đi vào, anh ta nhìn anh đầu tiên. Nhưng anh không định chủ động đi gây sự, địch không động anh sẽ không động.
Một lát sau, Tiêu Binh đã làm xong mì, đổ ra một tô và bảo Diệp Tử bưng qua cho Chu Minh Vũ.
Diệp Tử đặt mì ở trước mặt Chu Minh Vũ, nói: "Anh ăn đi."
"Cảm ơn." Chu Minh Vũ bình tĩnh mà lạnh lùng đáp một tiếng, rồi cầm đôi đũa lên thản nhiên nói: “Thay tôi nói với đầu bếp của các cô, công phu Thái Cực của anh ta rất tốt."
Diệp Tử mỉm cười nói: "Cảm ơn, anh Binh nói rất đúng. Cho dù mắt anh mù, nhưng tâm lại không mù."
"A, thật không? Anh ta đánh giá tôi như thế sao... Cô nói tiếng cám ơn giúp tôi."
"Được." Diệp Tử đáp một tiếng rồi trở lại bên cạnh Tiêu Binh, nói cho anh biết lời mình vừa nói với Chu Minh Vũ. Anh nhìn kỹ anh ta.
Vốn Tiêu Binh cho rằng Chu Minh Vũ tới gây rắc rối, nhưng không nghĩ đến Chu Minh Vũ thật sự rất nghiêm túc ăn mì. Anh ta nhai cẩn thận nuốt chậm từng miếng, sau khi ăn xong thì thanh toán tiền rồi đi.
Anh ta đi từng bước ra khỏi quán mì. Tiêu Binh nhìn theo bóng lưng của anh ta, con ngươi hơi co lại, sau đó anh lập tức mỉm cười, người mù này... Thật thú vị, thoạt nhìn cũng xem như là một đối thủ.
Một ngày bận rộn cuối cùng kết thúc. Mọi người cũng lười về nhà ăn cơm, vừa lúc Vương Quế Chi nấu cơm xong, mọi người ngồi vây quanh một bàn ăn trong quán mì.
Bên trái Tiêu Binh là Tô Tiểu Tiểu, bên phải là Diệp Tử, những người khác đều ngồi xuống. Nghĩ đến mùi thuốc súng giữa hai cô khi vừa gặp mặt tối nay, Lý Hồng và Trương Tĩnh nhìn hai người cảm thấy không bình thường. Chẳng lẽ hai người bọn họ đang tranh giành anh Binh sao?
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết các cô sẽ nghĩ như vậy. Nếu như biết, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận. Dù sao ở trong lòng cô, cho dù cô có chút thiện cảm với Tiêu Binh, nhưng vẫn nghĩ Tiêu Binh là một tên bại hoại. Chỉ có điều có lẽ bây giờ ba chữ tên bại hoại này đã được để trong dấu ngoặc kép, chẳng qua bản thân cô còn chưa phát hiện ra.
Bữa cơm này hơi kỳ lạ. Diệp Tử và Tiêu Binh đều rất bình thường, anh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, cô lại vừa ăn vừa nói không ngừng. Tô Tiểu Tiểu rất ít nói chỉ luôn chuyên tâm ăn, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như mọi khi. Lý Hồng và Trương Tĩnh thỉnh thoảng nhìn Tô Tiểu Tiểu. Mà Nhị Hóa giống như mọi khi, ăn như hổ đói, hết chén này tới chén khác...
Tiêu Binh là người đầu tiên ăn cơm xong. Anh để đũa xuống, mỉm cười nói: "Tôi đã nhìn ra, quán mì Tiểu Tiểu chúng ta bây giờ đã không chứa được nhiều khách như vậy, tôi thấy có lẽ cần phải xây dựng thêm, mở rộng thêm quy mô bây giờ."
Lúc này Tô Tiểu Tiểu mới phá tan sự im lặng, bắt đầu nói, trong giọng nói lạnh lùng còn có phần xem thường: "Nói thì dễ, muốn xây dựng thêm thì phải có tiền!"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không cần nghĩ nhiều về vấn đề tiền nong, tôi có cách giải quyết rồi. Chủ yếu nhất là mọi người cảm thấy thế nào?"
Vương Quế Chi nói: "Dì thấy có thể thực hiện được. Mấy ngày nay kinh doanh thế nào, mọi người đều thấy được, mỗi ngày đến giờ ăn, bên ngoài đều xếp thành hàng dài, bởi vì trong đó có không ít người đều là sinh viên gần đây, bọn họ còn phải về sớm để đi học, cho nên căn bản không chờ nổi, cuối cùng chỉ có thể đi tới quán khác ăn. Hai ngày nay chúng ta cũng tính toán được, doanh thu mỗi ngày gấp hai, gấp ba lần trước đây. Dì nghĩ không tới mấy ngày nữa, việc kinh doanh sẽ càng tốt hơn."
Trương Tĩnh thở dài nói: "Em cũng không phải ngại mệt, nhưng bây giờ chỉ có mấy người chúng ta, căn bản không làm hết được. Sau bếp chỉ có một mình dì Vương biết nấu cơm, Nhị Hóa giúp đỡ mua thức ăn và giúp đỡ thêm, một người phải nấu cho nhiều khách như vậy, thật sự quá mệt. Em chịu trách nhiệm thu ngân ngược lại không có gì, nhưng em Hồng một mình cũng không thể để ý hết nhiều khách như vậy. Em cảm thấy không chỉ phải xây dựng, mở rộng thêm cửa hàng, hơn nữa còn phải tuyển thêm người làm."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tạm thời cứ như vậy đã. Ngày mai anh đi tới bệnh viện thảo luận với dì Lý về chuyện mở rộng, thuận tiện nói luôn ý kiến của em và quyết định luôn việc tiền thưởng cho mọi người. Tháng này mọi người đã rất vất vả rồi. Đợt trước đồng ý tăng ba phần, sẽ không thay đổi."
Dù Tiêu Binh nói gì, Tô Tiểu Tiểu cũng không nhịn được muốn châm chọc vài câu. Nhưng khi nhìn phong thái của anh giải quyết dứt khoát tự tin như vậy, cô bỗng nhiên nuốt lời định nói xuống. Trong lòng tự tìm cho mình lý do, dù sao anh cũng giúp nhà mình buôn bán, cho dù xây dựng thêm cũng là do anh nghĩ cách xoay sở vấn đề tiền nong, mình chỉ ngồi mát ăn bát vàng còn quan tâm cái gì...
Ăn xong cơm tối, bởi vì Tô Tiểu Tiểu ở đây nên Diệp Tử ngồi xe về một mình. Những người khác đều về nhà mình. Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu cùng đi bộ về nhà.
Hai người đi cùng nhau, nhưng bởi vì tính tình Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng khiến bầu không khí vẫn có chút ngượng ngùng. Tiêu Binh chủ động chọn đề tài, mỉm cười nói: "May là các cô tới giúp đỡ, bằng không trong cửa hàng thật sự bận không có thời gian nghỉ ngơi mất."
"Ừ, anh làm mì rất tốt, còn tốt hơn cha tôi nữa." Tô Tiểu Tiểu khó có được một lần khen ngợi, ngay sau đó lại ngậm miệng.
Muốn nghe được một câu dễ nghe từ trong miệng cô gái này cũng thật không dễ dàng gì. Tiêu Binh đang định nhân cơ hội nói thêm mấy câu nữa, tranh thủ mở đề tài với cô gái có tính cách lạnh lùng này, chợt Tô Tiểu Tiểu mở miệng nói: "Đi uống chút rượu với tôi đi."
"Hả?"
"Quán nướng bên đường là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.