Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 48: Nhà bên có một nữ yêu tinh

Nhiễm Bất Phàm

19/09/2019

Sau khi Tiêu Binh và Tiểu Bắc trò chuyện xong, cậu ấy đi về nghỉ trước. Anh mang theo thức ăn quay về nhà. Chuyện Tạ Luân cuối cùng cũng phải có một kết cục, bằng không luôn là một mối họa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh bảo cậu ấy đi điều tra.

Sau khi đi vào nhà, anh lại nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu cũng không nhàn rỗi, đang cầm cây lau nhà. Thấy anh về, cô mỉm cười nói: "Anh về sớm vậy. Anh cứ để thức ăn ở phòng bếp, một lúc nữa tôi sẽ nấu cơm."

Sau đêm qua, thái độ của Tô Tiểu Tiểu đối với Tiêu Binh đúng là thay đổi 360 độ. Từ trước tới nay cô luôn lạnh lùng, bây giờ lại tươi cười với anh.

Trong nháy mắt khi băng tan, anh sẽ thấy chói mắt. Cho dù Tiêu Binh thường nhìn thấy người đẹp, trái tim cũng không khỏi đập mạnh, thật lòng thở dài nói: "Thật ra cô cười lên trông rất đẹp."

Chờ sau khi khen xong, Tiêu Binh mới phát hiện mình có thể lỡ lời rồi. Nếu như đổi lại thành ngày thường, Tô Tiểu Tiểu cũng sớm thay đổi sắc mặt, mà hôm nay cô lại không làm vậy, trái lại vẫn mỉm cười nói: "Anh nhanh cầm thức ăn vào, rồi cố gắng nghỉ ngơi đi."

"Hôm nay tôi không mệt." Tiêu Binh cười nói: “Tôi chỉ bận rộn hai giờ, sau đó đi tới bệnh viện một chuyến, khi đi ra thì mua mức ăn rồi trở lại đây. Hôm nay cũng không có làm gì cả."

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Mẹ tôi thế nào?"

"Rất tốt." Tiêu Binh mỉm cười nói. Bệnh tình của bà Tô thật sự giống như một cái gai đâm vào trong tim anh. Gần đây, nhà họ Tô đã xảy ra quá nhiều chuyện. Anh thật sự không biết nên nói chuyện này cho Tô Tiểu Tiểu biết thế nào, chỉ có thể tiếp tục kéo dài.

Sau khi mang thức ăn đến bếp, Tiêu Binh lại không vào trong phòng nghỉ ngơi mà rửa tay, sau đó bắt đầu tự mình xuống bếp nấu cơm. Tô Tiểu Tiểu lau nhà xong thì đi tới phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Tiêu Binh, ánh mắt có hơi thất thần. Đợi đến khi Tiêu Binh quay đầu nhìn cô, chỉ thấy cô đứng ở đó ngơ ngác nhìn mình. Anh không khỏi mỉm cười nói: "Nhìn tôi làm gì? Cảm giác tôi rất đẹp trai sao?"

Tô Tiểu Tiểu thở dài nói: "Giờ phút này tôi đột nhiên cảm thấy thật ấm áp."

"Ồ, thật không? Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cơm cho cô ăn."

"Anh không quan tâm tới bạn gái của anh à?"

Tiêu Binh nhất thời không biết nói gì, vừa rồi hình như mình có hơi quá lời rồi.

Tô Tiểu Tiểu hiểu, mỉm cười và nói: "Khi có người yêu rồi thì không thể làm cho cô gái cảm thấy bị lãng quên được, vẫn phải thường xuyên ở bên cạnh mới được. Cho dù tôi chưa có người yêu, nhưng dù sao tôi cũng là sinh viên, vẫn kinh nghiệm về mặt này."

"À đúng rồi, tối mai tôi sẽ không về ăn cơm. Nhà họ Diệp muốn mời tôi tới nhà ăn cơm."

"Đây là chuyện tốt, anh cứ đi đi..." Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: “Diệp Tiểu Hi là hoa khôi đứng đầu trường học của chúng tôi, thế mà lại bị anh tán đổ được, con nhanh chóng đi gặp người nhà như vậy. Chắc hẳn các nam sinh trong trường tôi đều phải hâm mộ anh đến chết mất."

Tiêu Binh cười ha ha nói: "Tôi chính là người đẹp trai mà."

Tô Tiểu Tiểu cười khúc khích: "Anh còn đùa được. Tôi giúp anh một tay, hai chúng ta cùng nấu cơm nhé!"



Á đù, tôi đùa sao? Tiêu Binh sờ lên gương mặt góc cạnh của mình. Các cô gái bây giờ thật hay xấu hổ, luôn nói ngược với những suy nghĩ trong lòng.

Tay nghề nấu cơm của Tiêu Binh thật sự khá tốt, lại thêm Tô Tiểu Tiểu ở bên cạnh phụ giúp, hai người đã nhanh chóng làm xong bữa tối, ba món ăn một món canh. Sau khi ăn cơm tối xong, anh lại giám sát cô uống thuốc. Cô đang định về phòng của mình, bỗng nhiên nhìn anh nói: "Anh đã đồng ý dạy kèm cho tôi, sẽ không phải nói không giữ lời chứ?"

"Tôi... Làm sao có thể, là đàn ông ông con trai, đã nói ra thì chắc như đinh đóng cột."

"Vậy anh vào đây dạy kèm cho tôi đi."

"Được rồi." Tiêu Binh sảng khoái đồng ý.

Nhớ tới khi mới vừa đến nhà họ Tô, Tô Tiểu Tiểu còn dùng vẻ mặt cảnh cáo nói Tiêu Binh không được vào phòng của cô, bây giờ còn chưa được mấy ngày, anh đã nhiều lần ra vào phòng cô, bản thân cô thậm chí cũng không rõ tại sao lại có thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ người đàn ông có thể làm cho chị mình chết vì anh lại có ma lực lớn như vậy sao?

Tô Tiểu Tiểu đưa sách văn của mình cho Tiêu Binh, sau đó ngồi xuống ghế. Tiêu Binh ngồi ở bên cạnh vừa mở sách, vừa nói: "Bắt đầu nói từ đâu?"

"Bài số năm."

Tiêu Binh nghiêm túc tìm kiếm. Tô Tiểu Tiểu âm thầm quan sát người đàn ông này. Anh có gương mặt góc cạnh, không thể nói đơn giản là đẹp trai nữa, mà phải nói đầy nam tính. Anh đủ lương thiện, đủ tự tin, đủ khí phách... Cũng khó trách chị lại một lòng yêu anh như vậy.

Tiêu Binh tìm được bài số năm, anh liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, cô vội vàng thu hồi ánh mắt, nói: "Anh giảng cho tôi đi."

"Được, cô để tôi xem trước nội dung cụ thể đã." Tiêu Binh nhìn một lượt, sau đó bắt đầu chậm rãi giảng với vẻ mặt tự tin. Cô lại phát hiện anh có một ưu điểm khác, anh có kiến thức rất sâu rộng.

Bản thân Tô Tiểu Tiểu là một người rất thông minh, lại thêm gặp được thầy giáo tốt như Tiêu Binh, nên đã nhanh chóng bù lại những phần không hiểu trong bài học của hai ngày qua. Điều làm cho cô cảm thấy kinh ngạc chính là anh không chỉ rất am hiểu về môn văn, các môn khác cũng gần như đều rất thông thạo. Hai người một dạy một học, cô cũng không suy nghĩ lung tung nữa, hoàn toàn tập trung vào việc học tập, không để ý đã hơn mười giờ tối rồi.

Tiêu Binh đóng quyển sách lại, mỉm cười nói: "Cô học rất nhanh, thảo nào Bội Nhã thường xuyên nói với tôi, cô ấy có một em gái thông minh."

Tiêu Binh vừa nói hết câu thì đứng dậy: "Hôm nay không học nữa, dừng ở đây thôi. Cô vừa bị cảm, ngày mai còn phải đi học nữa, cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe."

"Cám ơn anh, anh Binh, chúc ngủ ngon."

Tiêu Binh cười nói: "Chúc ngủ ngon."

Về trong phòng, Tiêu Binh mới nhìn thấy Diệp Tử gửi cho mình một tin nhắn, hỏi anh đã ngủ chưa? Tiêu Binh đóng kỹ cửa phòng, nằm ở trên giường và gọi điện thoại cho Diệp Tử, hai người nấu cháo điện thoại một lúc mới hài lòng đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tiêu Binh dậy sớm nấu ăn cho Tô Tiểu Tiểu, trước sau như một vẫn có món bánh trứng. Hình như cô cũng đã quen với điều này, vừa nói vừa cười ăn sáng cùng Tiêu Binh. Sau đó hai người đi ra khỏi cửa. Lúc tới lối kẽ gần trường học của cô, hai người mới tách ra mỗi người đi một ngả. Một người đi về phía trong sân trường, một người đi về phía quán mì.



Quan hệ giữa Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu đã hoàn toàn thay đổi. Khi mọi người trong quán mì đều đến đông đủ, anh nói cho mọi người nghe về chuyện mở rộng và tăng tiền lương. Mọi người nghe xong đều vui mừng, hoan hô.

Nhị Hóa nghe chuyện này lại không hiểu, cũng không có hứng thú. Sau khi chào hỏi một tiếng, cậu ta liền đi chợ mua thức ăn. Gần đây, cậu ta rất thích công việc này. Hình như mỗi lần cầm theo từng túi thức ăn trở về, cậu ta lại cảm giác rất mãn nguyện.

Thấy mọi người vui vẻ như thế, Tiêu Binh mỉm cười nói: "Mệt thì có mệt một chút, nhưng tôi nghĩ bây giờ mọi người vẫn rất hăng hái đúng không? Mấy ngày tới, tôi sẽ tranh thủ quyết định chuyện mở rộng thêm. Trước mắt có hai phương án. Một là mở rộng dựa trên cơ sở ban đầu. Cái này sẽ liên quan đến việc trao đổi, mua quán bên cạnh. Nhưng sợ là đối phương cũng không muốn bán. Phương án thứ hai là chọn một địa điểm khác. Trực tiếp tìm một cửa hàng có mặt tiền khá lớn, sau đó tiến hành lắp đặt thiết bị, chờ sửa chữa xong, chúng ta có thể trực tiếp đi qua đó."

Vương Quế Chi mỉm cười nói: "Tiểu Binh, tôi thật không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy. Mấy ngày hôm trước, khi bà chủ nhà bên cạnh trò truyện với tôi đã vô ý nói là muốn bán cửa hàng. Bọn họ mở cửa hàng văn phòng phẩm, nhưng bây giờ các cửa hàng văn phòng phẩm đã mở tới trong trường học, mỗi trường học đều có mấy cửa hàng văn phòng phẩm nên việc kinh doanh càng lúc càng kém. Cô ấy đang chuẩn bị bán cửa hàng. Tôi đoán nếu bây giờ tìm cô ấy nói chuyện về cửa hàng, không chừng còn mua được với giá không tệ."

Vẻ mặt Tiêu Binh vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá. Rõ ràng là muốn cái gì cái đó lại tới... Vậy cháu sẽ lập tức đi tìm cô ấy nói chuyện. Dì Vương, nếu như chuyện này thành công, quán mì chúng ta cũng phải đóng cửa một thời gian, đợi đến khi sửa xong sẽ long trọng khai trương. Về tiền lương thì mọi người không cần lo lắng, cháu sẽ nói chuyện với dì Lý nói, vẫn phát tiền lương cho mọi người bình thường."

"Anh Binh muôn năm."

"Anh Binh, chúng em rất yêu anh."

Tiêu Binh mỉm cười nói: "Mọi người tạm thời đừng kích động, để tôi qua nói chuyện đã."

Chờ tới khi Tiêu Binh đi tới cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh, lại thấy đến trong cửa hàng đang có người thu dọn đồ, tất cả đồ văn phòng phẩm cũng được chuyển sạch. Tiêu Binh bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

"Các anh đang làm gì vậy? Chủ cửa hàng này không làm nữa à?" Tiêu Binh gọi một người công nhân hỏi.

"À, anh không biết à? Cửa hàng này thay chủ rồi. Hình như bọn họ muốn mở nhà hàng gì đó. Chủ trước bảo chúng tôi dọn sạch đồ ra ngoài."

Không ngờ vẫn tới chậm một bước. Tiêu Binh thở dài và chuẩn bị đi về, chợt nghe ở ngoài cửa hàng có tiếng nói chuyện của một người phụ nữ dặn dò người dọn đồ. Người vừa nói chuyện chỉ ra bên ngoài, khẽ nói: "Bên ngoài chính là chủ mới của cửa hàng này. Đó là một cô gái trẻ tuổi, trông rất xinh đẹp..."

Tiêu Binh tự động bỏ quên hai câu sau, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ là tìm chủ mới nói chuyện xem có thể bảo cô ta chuyển nhượng lại cho mình hay không. Cho dù khả năng này nghe có vẻ rất khó tin.

Bây giờ Tiêu Binh thật sự xem quán mì Tiểu Tiểu trở thành một trách nhiệm của mình, dù là vì dì Lý còn sống không tới hai năm hay Tô Bội Nhã đã chết đi, anh đều quyết định phải kinh doanh tốt quán mì này, càng làm càng lớn, cũng xem như là bù đắp của mình đối với nhà họ Tô. Cho nên anh rất coi trọng chuyện mở rộng quán lần này.

Anh đi ra khỏi cửa, nhìn theo hướng tiếng nói phát ra. Cuối cùng anh cũng nhớ tới lời người công nhân kia đã nói. Cho dù là lấy ánh mắt xoi mói nhất cũng thấy được cô chủ mới này rất xinh đẹp. Cô ta mặc chiếc váy dài ôm sát người, dáng người cao gầy, uyển chuyển, chân đi đôi giày cao gót, từ tất chân trong suốt của cô ta có thể mơ hồ thấy được một đóa hoa tuyệt đẹp ở chỗ mắt cá chân, thoạt nhìn rất mê người.

Lúc này, Tiêu Binh chỉ có thể thấy một bên mặt của cô ta. Nhưng cho dù là vậy, cũng có thể cảm nhận được đây nhất định là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi có ngoại hình rất đẹp lại rất lạnh lùng.

Cô ta đang khoanh tay, căn dặn các công nhân làm cẩn thận. Khi Tiêu Binh đang quan sát cô ta, cô ta cũng nhìn thấy Tiêu Binh, vì vậy đi tới. Sau khi nhìn kỹ vẻ mặt của cô ta, trái tim của Tiêu Binh không khỏi đập thình thịch. Các đường nét trên gương mặt của cô ta đúng là rất đẹp, không thể xoi mói được. Hơn nữa trên người có khí chất lạnh lùng của một ngự tỷ. Cho dù gương mặt cô ta lạnh lùng nhưng vẫn có phần mê người. Quan trọng nhất chính là gương mặt của cô ta không ngờ rất giống với Ayaka Tomoda - cô gái nổi danh nhất nước R. Cho nên đối với Tiêu Binh thỉnh thoảng cũng xem phim cấp ba của đảo quốc lập tức cảm thấy dục vọng rục rịch.

Má nó, thật luyến tiếc khi phải khuyên cô ta chuyển nhượng, đúng là một nữ yêu tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook