Chương 8: Nhà họ Tạ và Tiêu Binh, oan gia ngõ hẹp
Nhiễm Bất Phàm
12/09/2019
Hình như nhìn ra Tiêu Binh đang do dự, Lý Xuân
Lan trừng mắt với con gái mình: "Tiểu Binh, cháu không cần phải để ý tới con bé làm gì, con bé này được dì chiều sinh hư rồi. Cháu cứ vào trong
nhà ở là được. Bây giờ, ít nhất cái nhà này vẫn do dì quyết định!"
"Mẹ... Anh ta là đàn ông làm sao có thể vào ở trong nhà chúng ta được? Cho dù con không để ý, mẹ sẽ không sợ hàng xóm láng giềng nói ra nói vào sao?"
"Có gì mà nói chứ? Hơn nữa, chúng ta đi ngay ngồi thẳng thì sợ gì người ta nói linh tinh."
"Dù sao con cũng không đồng ý, anh ta vào ở cũng được, ngày mai con sẽ lập tức dọn ra ngoài."
"Con... Con khiến mẹ tức chết rồi..." Lý Xuân Lan bỗng nhiên há hốc miệng, dùng tay che bụng, vẻ mặt tái nhợt và mồ hôi đổ như mưa.
Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu vội vàng xông tới. Cô sợ đến mức suýt khóc, liên tục giậm chân nói: "Mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng giận, con đồng ý, con đồng ý còn không được sao..."
Tiêu Binh nói: "Để cháu đi tìm bác sĩ."
Tiêu Binh đang định ra ngoài tìm bác sĩ, Lý Xuân Lan đã lau mồ hôi, gương mặt vẫn tái nhợt nhưng lại gượng cười nói: "Dì không sao. Tiêu Binh, cháu đừng đi, đây chỉ là bệnh cũ thôi... Không phải bác sĩ đã nói trong người dì có u, làm phẫu thuật xong là khỏe sao?"
Tiêu Binh dừng lại nhìn Lý Xuân Lan, hỏi: "Dì, dì thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không có chuyện gì đâu. Cháu cứ nghe dì, bắt đầu từ tối nay cháu vào nhà dì ở đi, ngày mai lại tới quán mì làm việc. Bây giờ đang buôn bán tốt, không nên đóng cửa quá lâu, dì không có cách nào ra viện nên phải giao quán mì lại cho cháu rồi."
"Dì, dì cứ yên tâm đi. Cháu nhất định sẽ giúp dì quản lý tốt quán mì."
Đến buổi tối, Tiêu Binh vốn muốn ở lại trông nhưng nói thế nào Lý Xuân Lan cũng không đồng ý. Anh cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy mình là đàn ông ở chỗ này quả thật không tiện, nên cầm chìa khóa nhà họ Tô và chuẩn bị rời đi. Nhưng ra tới cửa, anh bỗng nhiên nháy mắt ra hiệu cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đi cùng anh ra khỏi phòng bệnh, đi một đoạn xa mới lạnh lùng nói: "Anh gọi tôi ra có chuyện gì?"
Cô vẫn luôn có thành kiến với Tiêu Binh, lại thêm bây giờ anh còn muốn vào ở trong nhà cô, trong giọng điệu tất nhiên không tốt lắm.
Tiêu Binh không quan tâm, nhìn Tô Tiểu Tiểu với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Tiểu, tôi có một số việc muốn hỏi cô, chuyện này có liên quan đến cái chết của chị cô... Trong thời gian gần đây, cô có nhận được bưu kiện gì đó, hoặc bên cạnh xuất hiện thêm một vài thứ gì đó kỳ lạ không?"
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe nói liên quan đến cái chết của chị mình thì không để ý tới thành kiến với Tiêu Binh nữa, cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Không có."
Tiêu Binh thở dài, xem ra trong thời gian ngắn sợ là không thể tìm ra được tên phản bội này. Trên thực tế trước khi quay về, Tiêu Binh cũng nghĩ tới một vấn đề khác, có thể kẻ phản bội căn bản không tồn tại, người hẹn Tô Bội Nhã ra ngoài chỉ nói linh tinh trước khi chết. Nhưng nghĩ lại, khả năng này vẫn rất thấp.
Tiêu Binh suy nghĩ một lát lại nói: "Không sao, nếu như cô phát hiện có manh mối gì thì lập tức nói cho tôi biết là được rồi."
"Đúng rồi." Tô Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào Tiêu Binh, nói: “Tôi thật sự oán hận chị mình. Nhưng dù thế nào chị ấy vẫn là chị của tôi, nếu như anh có thể báo thù cho chị ấy, tôi có thể không tiếp tục hận anh nữa."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tôi hiểu."
"Còn nữa, anh có thể ở trong phòng của chị tôi, nhưng tốt nhất không nên động loạn vào đồ của chị ấy. Anh cũng đừng tưởng rằng bây giờ anh đã thắng. Tôi nhất định sẽ tìm cách đuổi anh ra khỏi nhà tôi."
"Tôi hiểu." Tiêu Binh mỉm cười nói: “Tôi có thể đi được chưa? Cô trở lại cố gắng chăm sóc dì đi. Tiểu Tiểu, cô là một cô gái tốt, nhưng cô muốn đuổi tôi đi cũng không dễ dàng như vậy đâu. Tôi đã hứa với chị cô sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô, tôi nói được thì nhất định sẽ làm được. Ít nhất cho tới khi dì khỏe lại, tôi sẽ không đi."
Sau khi Tiêu Binh nói xong thì nhìn sâu vào trong mắt Tô Tiểu Tiểu rồi rời đi.
Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tiêu Binh, bỗng nhiên cô có cảm giác anh không giống trước, nhưng thay đổi ở chỗ nào thì cô lại không nói rõ được.
Sau đó, nghĩ đến hai câu nói của Tiêu Binh lúc gần đi, cô bỗng nhiên giậm chân thở hổn hển, thật hay cho Tiêu Binh anh, anh đang khiêu khích tôi sao? Tôi sẽ chờ xem anh có thể ở trong nhà tôi được bao lâu!
Khi Tiêu Binh đi từ trên tầng xuống, suýt nữa va chạm vào một người. Đối phương đang muốn mở miệng mắng, nhưng khi nhìn thấy rõ anh thì sợ đến mức không dám quay đầu lại đã vội vàng bỏ đi.
Tiêu Binh sờ mũi của mình và cảm thấy buồn bực. Chẳng lẽ dáng vẻ tôi đáng sợ như vậy sao?
Mà lúc này, trong phòng Vip nào đó ở cùng bệnh viện, một người nằm trên giường bệnh bị quấn băng toàn thân giống như xác ướp, bên cạnh là một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng đang khóc lóc. Trong phòng bệnh còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc comple đi giày da, gương mặt tái mét. Sau lưng ông ta là một người vệ sĩ với gương mặt lạnh lùng.
Người đàn ông mặc comple nhìn con trai nằm ở trên giường không ngừng rên rỉ, vừa đau lòng lại vừa tức giận hắn quá kém cỏi, chỉ vào hắn mắng: "Con xem lại con đi, mỗi ngày trừ tán gái ra cũng chỉ biết gây chuyện. Với bộ dạng này của con, Diệp Hân Di làm sao có thể để ý đến con được chứ? Con đừng ra ngoài, đỡ làm cha mất mặt. Sao Tạ Luân tôi lại sinh ra đứa con vô dụng như vậy chứ!"
Hóa ra người đàn ông trung tuổi này chính là Tạ Luân - người đứng đầu nhà họ Tạ ở Giang Thành. Người nằm ở trên giường này là Tạ Cố Thành bị Tiêu Binh đánh như chó ở ngoài sân bay. Người đang lau nước mắt tất nhiên là mẹ của Tạ Cố Thành - Trương Quân Như.
Nghe Tạ Luân nói vậy, Trương Quân Như giống như phát điên được kêu: "Con trai bị đánh thành như vậy mà ông không tìm người kia tính sổ, còn ở đây nói con của chúng ta, có người nào làm cha như ông không hả?"
Tạ Luân tức giận nói: "Thắng ngốc kia cũng là do bà chiều mới thành ra như vậy. Lần này xem như là một bài học cho nó. Hơn nữa, tôi đã từng nói với nó bao nhiêu lần rồi, đừng có trêu chọc vào con bé nhà họ Diệp kia, sao nó cứ đi theo làm gì?"
Tạ Cố Thành bị gãy răng lên nói bị lọt gió, nghe không rõ ràng: "Cha, chuyện này không có liên quan gì với Hân Di mà."
Tạ Luân hừ một tiếng, nói: "Nói chung về sau con nhớ kỹ cho cha, Diệp Hân Di không phải là người con có thể trêu chọc được đâu."
Trương Quân Như không phục, biện hộ cho con trai mình: "Sao ông có thể nói con trai như vậy, con nó làm vậy không phải vì suy nghĩ cho nhà họ Tạ sao? Nếu như con nó cưới Diệp Hân Di, về sau nhà họ Tạ chúng ta không phải có thể nước lên, thuyền cũng lên sao? Có người nào không biết nhà họ Diệp là gia tộc đứng đầu ở Giang Thành, nhà họ Diệp giàu tới mức có thể sánh ngang với nửa Giang Thành rồi!"
"Đồ đàn bà, bà bớt nói lời châm chọc đi. Diệp Hân Di là đứa mắt cao hơn đầu, tâm cơ sâu, tính kế còn hơn cả tôi. Nó có thể để ý tới thằng nhóc này à? Nó chẳng qua chỉ lợi dụng mà thôi!" Tạ Luân bỗng nhiên đứng phắt dậy nói. Trương Quân Như thấy vậy không dám lên tiếng nữa.
Cho dù Tạ Luân tức giận, nhưng dù sao người nằm trên giường vẫn là con của ông ta. Sau khi quát xong, ông ta quay đầu nhìn người vệ sĩ nói: "Nhanh chóng tìm ra người đã đánh con tôi bị thương. Mẹ nó chứ, ngay cả con trai của Tạ Luân tôi mà cũng dám đánh. Tôi nhất định phải chặt nó thành tám mảnh."
Ông ta vừa dứt lời đã thấy một vệ sĩ từ ngoài cửa lao vào. Thấy Tạ Luân quay đầu trừng mắt nhìn mình, anh ta rùng mình một cái, thở hổn hển nói: "Tôi... Tôi vừa nhìn thấy người kia... Ở trong bệnh viện... Người đã đánh cậu chủ bị thương..."
Tạ Luân có phần dữ tợn nó: "Hắn đang ở đâu?"
"Tôi vừa gặp hắn ở đầu cầu thang tầng hai, lúc này sợ rằng đã rời khỏi đây rồi."
"Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được! Anh lập tức qua chỗ viện trưởng một chuyến, nói là tôi bảo ông tới nhờ ông ta giúp đỡ điều tra xem người này có bạn bè, thân thích nào nằm viện ở đây. Sau khi điều tra xong thì nói cho tôi biết."
"Tôi lập tức qua ngay."
Đợi đến khi người này rời đi rồi, trong mắt Tạ Cố Thành lộ ra sự căm hận và còn có vài phần sợ hãi, mà bà mẹ bên cạnh hắn đã nhảy dựng lên, gào hét: "Tạ Luân, nếu như ông không chém hắn thành tám mảnh, trút giận cho con, tôi sẽ ly hôn với ông!"
"Câm miệng lại cho tôi!" Tạ Luân mắng: “Đồ đàn bà thối tha, nếu về sau bà không quản lý tốt thằng nhóc này, tâm huyết cả đời của tôi rơi vào trong tay nó cũng sẽ bị hủy thôi!"
Trương Quân Như không phục nói: "Vậy chuyện lần này thì làm thế nào? Nếu đã phát hiện ra người kia, sao không báo cảnh sát bắt hắn lại, cho hắn ngồi tù mọt gông chứ?"
"Bà là đàn bà thì biết cái gì!" Trong mắt Tạ Luân lóe ra sự ác độc: “Cách tốt nhất để trả thù người khác không phải là làm gì hắn, mà là nghĩ cách làm cho hắn sống không bằng chết! Ở địa bàn Giang Thành này còn dám động vào con trai Tạ Luân tôi, làm cho người trong Giang Thành đều chê cười nhà họ Tạ, tôi sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được chứ?"
Mà lúc này, vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa bỗng nhiên kêu lên: "Cô cả nhà họ Diệp tới!"
Tạ Luân trừng mắt với vợ rồi ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
Một tiếng két vang lên, Diệp Hân Di đã đi vào phòng bệnh. Khi cô ta nhìn thấy Tạ Cố Thành bị băng giống như xác ướp, vẻ mặt áy náy nói: "Chú dì, chuyện này đều tại cháu không thể bảo vệ tốt cho anh Tạ, Hân Di đặc biệt qua nhận tội."
Vẻ mặt Tạ Cố Thành vui mừng, nhưng răng bị gãy vài cái làm hắn nói chuyện không được rõ rằng: "Hân... Di, chuyện này sao có thể trách em được, không liên quan gì đến em."
Tạ Luân thầm mắng con trai mình không có tiền đồ, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: "Hân Di, cháu thật sự quá khách sáo rồi. Lúc cháu còn nhỏ, chú vẫn thường bế cháu đấy. Lại nói chuyện này muốn trách cũng phải trách thằng nhà quê kia, có liên quan gì tới cháu đâu."
Diệp Hân Di mỉm cười nói: "Thật ra, trong chuyện này cũng không thể trách anh Tạ được. Ôi, người kia vừa nói một lời không hợp đã ra tay độc ác, cháu tính lấy nhà họ Tạ ra dọa hắn, nhưng không ngờ hắn lại không để ý tới... A... Nếu như Hân Di không cẩn thận nói sai, chú cũng đừng để ý nhé."
"Sẽ không đâu." Tạ Luân biết Diệp Hân Di đang khích bác, nhưng trong lòng vẫn nổi giận nói: “Chú sẽ khiến thằng đó biết thế nào gọi là sống không bằng chết."
Diệp Hân Di nhìn thấy đã đạt được mục đích thì lập tức mỉm cười, đưa bó hoa cho Trương Quân Như và nói: "Anh Tạ, anh cố dưỡng thương cho tốt. Chờ sau khi anh khỏe rồi, Hân Di sẽ mở tiệc mời anh, xem như nhận tội. À, cha em mới từ Châu Âu trở về, sức khỏe không tốt lắm, em phải về chăm sóc cha. Tạm thời không quấy rầy mọi người nữa."
Tạ Luân đứng dậy, tiễn Diệp Hân Di ra ngoài cửa: "Đi thong thả."
Chờ sau khi Diệp Hân Di đi rồi, Tạ Luân mới đập một cái vào khung cửa, trầm giọng nói: "Diệp Hân Di này..."
Vệ sĩ phía sau ông ta nói: "Ông chủ, cô ta tới gây xích mích."
"Tôi biết, nhưng bây giờ chắc chắn có không ít người ở Giang Thành đều đang chờ nhìn nhà họ Tạ tôi bị chê cười, bị một thằng nhà quê không tên không họ đánh cho còn phải nén giận, về sau chẳng phải ai cũng dám làm thế sao? Lần này tôi sẽ vừa lúc lợi dụng chuyện này làm cho cả Giang Thành biết, nhà họ Tạ tôi không phải dễ trêu chọc như vậy đâu!"
"Mẹ... Anh ta là đàn ông làm sao có thể vào ở trong nhà chúng ta được? Cho dù con không để ý, mẹ sẽ không sợ hàng xóm láng giềng nói ra nói vào sao?"
"Có gì mà nói chứ? Hơn nữa, chúng ta đi ngay ngồi thẳng thì sợ gì người ta nói linh tinh."
"Dù sao con cũng không đồng ý, anh ta vào ở cũng được, ngày mai con sẽ lập tức dọn ra ngoài."
"Con... Con khiến mẹ tức chết rồi..." Lý Xuân Lan bỗng nhiên há hốc miệng, dùng tay che bụng, vẻ mặt tái nhợt và mồ hôi đổ như mưa.
Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu vội vàng xông tới. Cô sợ đến mức suýt khóc, liên tục giậm chân nói: "Mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng giận, con đồng ý, con đồng ý còn không được sao..."
Tiêu Binh nói: "Để cháu đi tìm bác sĩ."
Tiêu Binh đang định ra ngoài tìm bác sĩ, Lý Xuân Lan đã lau mồ hôi, gương mặt vẫn tái nhợt nhưng lại gượng cười nói: "Dì không sao. Tiêu Binh, cháu đừng đi, đây chỉ là bệnh cũ thôi... Không phải bác sĩ đã nói trong người dì có u, làm phẫu thuật xong là khỏe sao?"
Tiêu Binh dừng lại nhìn Lý Xuân Lan, hỏi: "Dì, dì thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không có chuyện gì đâu. Cháu cứ nghe dì, bắt đầu từ tối nay cháu vào nhà dì ở đi, ngày mai lại tới quán mì làm việc. Bây giờ đang buôn bán tốt, không nên đóng cửa quá lâu, dì không có cách nào ra viện nên phải giao quán mì lại cho cháu rồi."
"Dì, dì cứ yên tâm đi. Cháu nhất định sẽ giúp dì quản lý tốt quán mì."
Đến buổi tối, Tiêu Binh vốn muốn ở lại trông nhưng nói thế nào Lý Xuân Lan cũng không đồng ý. Anh cẩn thận suy nghĩ lại cũng thấy mình là đàn ông ở chỗ này quả thật không tiện, nên cầm chìa khóa nhà họ Tô và chuẩn bị rời đi. Nhưng ra tới cửa, anh bỗng nhiên nháy mắt ra hiệu cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu đi cùng anh ra khỏi phòng bệnh, đi một đoạn xa mới lạnh lùng nói: "Anh gọi tôi ra có chuyện gì?"
Cô vẫn luôn có thành kiến với Tiêu Binh, lại thêm bây giờ anh còn muốn vào ở trong nhà cô, trong giọng điệu tất nhiên không tốt lắm.
Tiêu Binh không quan tâm, nhìn Tô Tiểu Tiểu với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Tiểu, tôi có một số việc muốn hỏi cô, chuyện này có liên quan đến cái chết của chị cô... Trong thời gian gần đây, cô có nhận được bưu kiện gì đó, hoặc bên cạnh xuất hiện thêm một vài thứ gì đó kỳ lạ không?"
Tô Tiểu Tiểu vừa nghe nói liên quan đến cái chết của chị mình thì không để ý tới thành kiến với Tiêu Binh nữa, cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Không có."
Tiêu Binh thở dài, xem ra trong thời gian ngắn sợ là không thể tìm ra được tên phản bội này. Trên thực tế trước khi quay về, Tiêu Binh cũng nghĩ tới một vấn đề khác, có thể kẻ phản bội căn bản không tồn tại, người hẹn Tô Bội Nhã ra ngoài chỉ nói linh tinh trước khi chết. Nhưng nghĩ lại, khả năng này vẫn rất thấp.
Tiêu Binh suy nghĩ một lát lại nói: "Không sao, nếu như cô phát hiện có manh mối gì thì lập tức nói cho tôi biết là được rồi."
"Đúng rồi." Tô Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào Tiêu Binh, nói: “Tôi thật sự oán hận chị mình. Nhưng dù thế nào chị ấy vẫn là chị của tôi, nếu như anh có thể báo thù cho chị ấy, tôi có thể không tiếp tục hận anh nữa."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Tôi hiểu."
"Còn nữa, anh có thể ở trong phòng của chị tôi, nhưng tốt nhất không nên động loạn vào đồ của chị ấy. Anh cũng đừng tưởng rằng bây giờ anh đã thắng. Tôi nhất định sẽ tìm cách đuổi anh ra khỏi nhà tôi."
"Tôi hiểu." Tiêu Binh mỉm cười nói: “Tôi có thể đi được chưa? Cô trở lại cố gắng chăm sóc dì đi. Tiểu Tiểu, cô là một cô gái tốt, nhưng cô muốn đuổi tôi đi cũng không dễ dàng như vậy đâu. Tôi đã hứa với chị cô sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô, tôi nói được thì nhất định sẽ làm được. Ít nhất cho tới khi dì khỏe lại, tôi sẽ không đi."
Sau khi Tiêu Binh nói xong thì nhìn sâu vào trong mắt Tô Tiểu Tiểu rồi rời đi.
Tô Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tiêu Binh, bỗng nhiên cô có cảm giác anh không giống trước, nhưng thay đổi ở chỗ nào thì cô lại không nói rõ được.
Sau đó, nghĩ đến hai câu nói của Tiêu Binh lúc gần đi, cô bỗng nhiên giậm chân thở hổn hển, thật hay cho Tiêu Binh anh, anh đang khiêu khích tôi sao? Tôi sẽ chờ xem anh có thể ở trong nhà tôi được bao lâu!
Khi Tiêu Binh đi từ trên tầng xuống, suýt nữa va chạm vào một người. Đối phương đang muốn mở miệng mắng, nhưng khi nhìn thấy rõ anh thì sợ đến mức không dám quay đầu lại đã vội vàng bỏ đi.
Tiêu Binh sờ mũi của mình và cảm thấy buồn bực. Chẳng lẽ dáng vẻ tôi đáng sợ như vậy sao?
Mà lúc này, trong phòng Vip nào đó ở cùng bệnh viện, một người nằm trên giường bệnh bị quấn băng toàn thân giống như xác ướp, bên cạnh là một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng đang khóc lóc. Trong phòng bệnh còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc comple đi giày da, gương mặt tái mét. Sau lưng ông ta là một người vệ sĩ với gương mặt lạnh lùng.
Người đàn ông mặc comple nhìn con trai nằm ở trên giường không ngừng rên rỉ, vừa đau lòng lại vừa tức giận hắn quá kém cỏi, chỉ vào hắn mắng: "Con xem lại con đi, mỗi ngày trừ tán gái ra cũng chỉ biết gây chuyện. Với bộ dạng này của con, Diệp Hân Di làm sao có thể để ý đến con được chứ? Con đừng ra ngoài, đỡ làm cha mất mặt. Sao Tạ Luân tôi lại sinh ra đứa con vô dụng như vậy chứ!"
Hóa ra người đàn ông trung tuổi này chính là Tạ Luân - người đứng đầu nhà họ Tạ ở Giang Thành. Người nằm ở trên giường này là Tạ Cố Thành bị Tiêu Binh đánh như chó ở ngoài sân bay. Người đang lau nước mắt tất nhiên là mẹ của Tạ Cố Thành - Trương Quân Như.
Nghe Tạ Luân nói vậy, Trương Quân Như giống như phát điên được kêu: "Con trai bị đánh thành như vậy mà ông không tìm người kia tính sổ, còn ở đây nói con của chúng ta, có người nào làm cha như ông không hả?"
Tạ Luân tức giận nói: "Thắng ngốc kia cũng là do bà chiều mới thành ra như vậy. Lần này xem như là một bài học cho nó. Hơn nữa, tôi đã từng nói với nó bao nhiêu lần rồi, đừng có trêu chọc vào con bé nhà họ Diệp kia, sao nó cứ đi theo làm gì?"
Tạ Cố Thành bị gãy răng lên nói bị lọt gió, nghe không rõ ràng: "Cha, chuyện này không có liên quan gì với Hân Di mà."
Tạ Luân hừ một tiếng, nói: "Nói chung về sau con nhớ kỹ cho cha, Diệp Hân Di không phải là người con có thể trêu chọc được đâu."
Trương Quân Như không phục, biện hộ cho con trai mình: "Sao ông có thể nói con trai như vậy, con nó làm vậy không phải vì suy nghĩ cho nhà họ Tạ sao? Nếu như con nó cưới Diệp Hân Di, về sau nhà họ Tạ chúng ta không phải có thể nước lên, thuyền cũng lên sao? Có người nào không biết nhà họ Diệp là gia tộc đứng đầu ở Giang Thành, nhà họ Diệp giàu tới mức có thể sánh ngang với nửa Giang Thành rồi!"
"Đồ đàn bà, bà bớt nói lời châm chọc đi. Diệp Hân Di là đứa mắt cao hơn đầu, tâm cơ sâu, tính kế còn hơn cả tôi. Nó có thể để ý tới thằng nhóc này à? Nó chẳng qua chỉ lợi dụng mà thôi!" Tạ Luân bỗng nhiên đứng phắt dậy nói. Trương Quân Như thấy vậy không dám lên tiếng nữa.
Cho dù Tạ Luân tức giận, nhưng dù sao người nằm trên giường vẫn là con của ông ta. Sau khi quát xong, ông ta quay đầu nhìn người vệ sĩ nói: "Nhanh chóng tìm ra người đã đánh con tôi bị thương. Mẹ nó chứ, ngay cả con trai của Tạ Luân tôi mà cũng dám đánh. Tôi nhất định phải chặt nó thành tám mảnh."
Ông ta vừa dứt lời đã thấy một vệ sĩ từ ngoài cửa lao vào. Thấy Tạ Luân quay đầu trừng mắt nhìn mình, anh ta rùng mình một cái, thở hổn hển nói: "Tôi... Tôi vừa nhìn thấy người kia... Ở trong bệnh viện... Người đã đánh cậu chủ bị thương..."
Tạ Luân có phần dữ tợn nó: "Hắn đang ở đâu?"
"Tôi vừa gặp hắn ở đầu cầu thang tầng hai, lúc này sợ rằng đã rời khỏi đây rồi."
"Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được! Anh lập tức qua chỗ viện trưởng một chuyến, nói là tôi bảo ông tới nhờ ông ta giúp đỡ điều tra xem người này có bạn bè, thân thích nào nằm viện ở đây. Sau khi điều tra xong thì nói cho tôi biết."
"Tôi lập tức qua ngay."
Đợi đến khi người này rời đi rồi, trong mắt Tạ Cố Thành lộ ra sự căm hận và còn có vài phần sợ hãi, mà bà mẹ bên cạnh hắn đã nhảy dựng lên, gào hét: "Tạ Luân, nếu như ông không chém hắn thành tám mảnh, trút giận cho con, tôi sẽ ly hôn với ông!"
"Câm miệng lại cho tôi!" Tạ Luân mắng: “Đồ đàn bà thối tha, nếu về sau bà không quản lý tốt thằng nhóc này, tâm huyết cả đời của tôi rơi vào trong tay nó cũng sẽ bị hủy thôi!"
Trương Quân Như không phục nói: "Vậy chuyện lần này thì làm thế nào? Nếu đã phát hiện ra người kia, sao không báo cảnh sát bắt hắn lại, cho hắn ngồi tù mọt gông chứ?"
"Bà là đàn bà thì biết cái gì!" Trong mắt Tạ Luân lóe ra sự ác độc: “Cách tốt nhất để trả thù người khác không phải là làm gì hắn, mà là nghĩ cách làm cho hắn sống không bằng chết! Ở địa bàn Giang Thành này còn dám động vào con trai Tạ Luân tôi, làm cho người trong Giang Thành đều chê cười nhà họ Tạ, tôi sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được chứ?"
Mà lúc này, vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa bỗng nhiên kêu lên: "Cô cả nhà họ Diệp tới!"
Tạ Luân trừng mắt với vợ rồi ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
Một tiếng két vang lên, Diệp Hân Di đã đi vào phòng bệnh. Khi cô ta nhìn thấy Tạ Cố Thành bị băng giống như xác ướp, vẻ mặt áy náy nói: "Chú dì, chuyện này đều tại cháu không thể bảo vệ tốt cho anh Tạ, Hân Di đặc biệt qua nhận tội."
Vẻ mặt Tạ Cố Thành vui mừng, nhưng răng bị gãy vài cái làm hắn nói chuyện không được rõ rằng: "Hân... Di, chuyện này sao có thể trách em được, không liên quan gì đến em."
Tạ Luân thầm mắng con trai mình không có tiền đồ, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: "Hân Di, cháu thật sự quá khách sáo rồi. Lúc cháu còn nhỏ, chú vẫn thường bế cháu đấy. Lại nói chuyện này muốn trách cũng phải trách thằng nhà quê kia, có liên quan gì tới cháu đâu."
Diệp Hân Di mỉm cười nói: "Thật ra, trong chuyện này cũng không thể trách anh Tạ được. Ôi, người kia vừa nói một lời không hợp đã ra tay độc ác, cháu tính lấy nhà họ Tạ ra dọa hắn, nhưng không ngờ hắn lại không để ý tới... A... Nếu như Hân Di không cẩn thận nói sai, chú cũng đừng để ý nhé."
"Sẽ không đâu." Tạ Luân biết Diệp Hân Di đang khích bác, nhưng trong lòng vẫn nổi giận nói: “Chú sẽ khiến thằng đó biết thế nào gọi là sống không bằng chết."
Diệp Hân Di nhìn thấy đã đạt được mục đích thì lập tức mỉm cười, đưa bó hoa cho Trương Quân Như và nói: "Anh Tạ, anh cố dưỡng thương cho tốt. Chờ sau khi anh khỏe rồi, Hân Di sẽ mở tiệc mời anh, xem như nhận tội. À, cha em mới từ Châu Âu trở về, sức khỏe không tốt lắm, em phải về chăm sóc cha. Tạm thời không quấy rầy mọi người nữa."
Tạ Luân đứng dậy, tiễn Diệp Hân Di ra ngoài cửa: "Đi thong thả."
Chờ sau khi Diệp Hân Di đi rồi, Tạ Luân mới đập một cái vào khung cửa, trầm giọng nói: "Diệp Hân Di này..."
Vệ sĩ phía sau ông ta nói: "Ông chủ, cô ta tới gây xích mích."
"Tôi biết, nhưng bây giờ chắc chắn có không ít người ở Giang Thành đều đang chờ nhìn nhà họ Tạ tôi bị chê cười, bị một thằng nhà quê không tên không họ đánh cho còn phải nén giận, về sau chẳng phải ai cũng dám làm thế sao? Lần này tôi sẽ vừa lúc lợi dụng chuyện này làm cho cả Giang Thành biết, nhà họ Tạ tôi không phải dễ trêu chọc như vậy đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.