Chương 70: Nhị Hóa nổi giận
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Ở dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Tiêu Binh, Tưởng Uyển Đình có vẻ hơi hoảng loạn.
Giọng điệu Tiêu Binh bỗng nhiên dịu xuống: "Thật ra tôi có thể hiểu được. Ở trong phạm vi một phần tư Giang Thành, không có người nào dám động tới Bắc Thiên Vương, tất nhiên không chỉ bởi vì trong tay cô ta có một số cao thủ, ở trong quan trường, cô ta chắc chắn cũng có rất nhiều quan hệ riêng. Tôi nghĩ có lẽ cô là một cảnh sát tốt, đội trưởng tốt, vị trí đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không thấp, nhưng nếu như phóng tầm mắt ra cả thành phố lại có thể không tính là gì cả. Vì tương lai tốt đẹp của mình, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ cũng là chuyện có thể hiểu được."
Mặt Tưởng Uyển Đình tái mét, trong mắt lộ ra sự tức giận, vừa xấu hổ lại vừa bực bội đứng lên. Khi thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Binh nhìn mình, cô ta bỗng nhiên lại ngồi xuống, cười gượng và thở dài nói: "Anh Tiêu, không ngờ tôi suýt nữa bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật sự là phép khích tướng thông minh."
Tiêu Binh cười ha ha nói: "Phép khích tướng là phép khích tướng, lời nói thật vẫn là lời nói thật, nếu không phải cô có lòng chính nghĩa, tôi sẽ không lãng phí thời gian đi khích tướng cô."
Tưởng Uyển Đình nhìn Tiêu Binh, thở dài nói: "Nếu như dựa theo lời anh nói, cũng có thể hiểu được nguyên nhân khiến anh tự tiện xông vào Bắc Trang, phá hỏng Thiên Vương Điện. Mặc dù chuyện anh làm là có thể hiểu được, nhưng dù sao đó cũng là chuyện vi phạm pháp luật. Nếu như Bắc Thiên Vương thật sự truy cứu, chỉ cần một tội danh này cũng đủ để anh bị bắt giam một thời gian."
Tiêu Binh mỉm cười nhìn Tưởng Uyển Đình có vẻ không để ý nhiều.
"Nhưng điều làm cho tôi kinh ngạc là Bắc Thiên Vương cũng không kiện anh, nhưng tôi dám nói, sở dĩ cô ta không kiện anh là không hy vọng anh chỉ đơn giản bị bắt giam một thời gian mà thôi. Cô ta sẽ dùng cách tàn khốc hơn để trả thù anh, người phụ nữ này rất đáng sợ, anh phải cẩn thận đấy."
"Cuối cùng, đừng tưởng rằng tôi sợ Bắc Thiên Vương, đắc tội Bắc Thiên Vương, có thể khiến tôi phải cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này, thậm chí tôi có thể mất mạng, nhưng nếu như có thể loại bỏ một mối họa cho xã hội cho dân chúng, tôi thà là không cần đồng phục cảnh sát, thà bị mất mạng. Nhưng bây giờ tôi không làm được... Đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc. Bắc Thiên Vương rất giảo hoạt, rất nhiều chuyện của cô ta đều do một người đàn ông tên là Chu Minh Vũ làm giúp. Chu Minh Vũ này rất trung thành và tận tâm tận tâm với cô ta, mọi chuyện đều sẽ gánh vác giúp cô ta."
"Mỗi kẻ làm chuyện lớn, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có mấy kẻ chết thay, một khi tôi điều tra cô ta, cô ta có thể tùy tiện ném ra mấy kẻ chết. Cho nên người như thế rất khó đối phó, nhất là khi ở đây là một nước chú ý tới pháp luật. Nếu không có chứng cứ thì tuyệt đối không thể làm được!"
"Tôi có thể điều tra cô ta, nhưng làm vậy nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên bây giờ tôi không thể làm như vậy, nếu tôi đã làm việc ở khu Kim Sa thì nhất định sẽ tiêu diệt sạch những thế lực tội ác ở bên này."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Hi vọng cô nói được thì có thể làm được, vậy tôi có thể về được rồi chứ?"
"Có thể, nếu như sau này vụ án cần anh phối hợp, tôi vẫn sẽ tới tìm anh."
Tiêu Binh đi là mang theo hi vọng. Sau khi trải qua chuyện của Thường Hoài An, Tiêu Binh cuối cùng đã nhìn thấy được hy vọng trong hệ thống công an.
Ôi, nhưng cô gái kia thật sự tốt.
Bắc Thiên Vương... Trong mắt Tiêu Binh chợt trở nên lạnh lùng. Tôi sẽ không kiên nhẫn chờ cảnh sát đưa cô ra trước công lý, đối với loại chuyện này, Tiêu Binh tôi tự nhiên có cách làm của mình, chuyện giữa chúng ta sẽ do chúng ta tự mình giải quyết.
Khi Tiêu Binh quay lại quán mì, thấy hơn mười tên lưu manh đang đứng ở bên ngoài, Tiêu Binh chen vào giữa đám lưu manh, vỗ nhẹ vào vai một người trong đó và hỏi: "Người anh em, sao vậy?"
Người này liếc nhìn Tiêu Binh, sau đó khinh thường nói: "Thằng nhóc, vừa nhìn mày đã biết không phải loại người như bọn tao, mày chen loạn vào đây làm gì?"
Tiêu Binh cười nói: "Bây giờ tôi không tìm được việc làm, mỗi ngày cũng chẳng có việc gì, đang muốn đi theo các anh lăn lộn trong xã hội, cũng có thể kiếm được một miếng cơm ăn."
Mấy tên lưu manh xung quanh nghe vậy đều nhìn Tiêu Binh với ánh mắt khinh bỉ, người này nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng có phần xem thường nói: "Này, nói vậy mày đã tay ngang à? Trước đây đã từng theo đại ca nào vậy? Đã có kinh nghiệm làm việc chưa?"
Tiêu Binh trợn tròn mắt nhìn: "Lăn lộn trong băng đảng mà cũng phải có kinh nghiệm làm việc à?"
"Nói nhảm, chúng ta lăn lộn trong giới xã hội đen, cho dù không cần bằng đại học bằng tốt nghiệp, nhưng tối thiểu trước đây cũng phải có một ít kinh nghiệm làm việc chứ? Nói ví dụ như hiệu suất làm việc trước đây của mày thế nào? Có biểu hiện xuất sắc gì không? Đã từng được nhận huy chương gì? Điều này có liên quan tới việc đại ca có đồng ý thu nhận và giúp đỡ mày hay không. Bây giờ áp lực cạnh tranh trong nghề này lớn như vậy, ai có thể thu nhận mấy kẻ ăn không ngồi rồi chứ? Mày phải biết, đại ca sẽ phải lo chuyện ăn uống cho mày, mày không có báo đáp gì, ai có thể giữ mày lại làm việc trong tổ chức được?"
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Cái này... Trước đây thật sự chưa nghe nói qua."
"Cho nên tao mới nói mày là tay ngang. Tao hỏi mày có kinh nghiệm làm việc hay chưa, chính là hỏi trước kia mày đã từng lăn lộn ở bên ngoài chưa, có phải lính xuất ngũ hay từng theo đại ca nào đó không? Biểu hiện có xuất sắc hay không, chính là hỏi mày đã từng làm cống hiến những gì cho tổ chức xã hội đen? Có được nhận huân chương gì hay không thì càng đơn giản hơn, trước đây bị người ta chém qua chưa? Ở bên ngoài lăn lộn, không trúng vài dao, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài gặp người à?"
Tiêu Binh chán nản nói: "Khi học tiểu học, hình như bị người ta dùng bút máy đâm rách tay, sau đó tôi cướp lại bút, đâm rách mặt người đó."
Ánh mắt người này lập tức sáng lên, vỗ nhẹ vào vai Tiêu Binh khen ngợi: "Mặc dù mày là một người mới, nhưng đã có thể nhìn ra được tiềm chất lưu manh từ khi còn nhỏ. Chờ làm xong vụ làm ăn này, tao sẽ giới thiệu mày với đại ca, về sau cố gắng theo chúng tôi lăn lộn, muốn xe, muốn nhà, muốn gái, cần gì đều có. Thằng nhóc mày có tiềm ăng rất lớn đấy!"
Tiêu Binh vội vàng thể hiện ra vẻ mặt tiếp nhận dạy dỗ. Người này hình như thật sự coi anh thành một cậu thanh niên có tiềm năng lớn, nói tiếp giống như một ông anh lớn vậy: "Vụ làm ăn hôm nay rất quan trọng, quán mì này có một tên đầu bếp là Tiêu Binh, Bắc Thiên Vương đã ra lệnh truy sát hắn, bất kỳ kẻ nào chỉ cần có thể lấy đầu của hắn xuống, đều sẽ nhận được tiền thưởng là một triệu, hơn nữa còn có thể trở thành nòng cốt dưới tay của Thiên Vương, từ đó về sau sẽ thăng chức rất nhanh, rạng rỡ tổ tông, lưu danh muôn đời! Bây giờ, bọn anh đang chờ thằng nhóc kia đi ra đấy. Nhưng má nó chứ! Không ngờ lại bị một thằng đại ngốc ngăn cản."
Lúc này bên trong vang lên một tiếng hét lớn. Rầm một tiếng, Tiêu Binh và người kia đều nhìn qua. Chỉ thấy có một tên lưu manh bị nhấc lên thật cao, sau đó bị quẳng thẳng xuống đất. Bịch! Ngay cả Tiêu Binh cũng phải che mắt. Má ơi, tôi thật thương tiếc thay cho anh.
Lúc này đã có bốn người đàn ông vạm vỡ ngã xuống bên cạnh Nhị Hóa. Anh ta dùng một tay xé áo trên người ra và lộ ra cơ ngực cường tráng, đối mặt với hơn mười tên lưu manh, anh ta đấm bịch bịch vào ngực mình mấy cái và hưng phấn dụ dỗ nói: "Tới đi, còn ai tới đánh với tôi nữa không?"
Xem ra người này là đánh tới hưng phấn rồi.
Tiêu Binh mỉm cười, nghĩ thầm chắc hẳn bình thường anh ta ở trong quán mì đã nhịn tới khó chịu rồi. Thật ra, anh ta không thích hợp với việc mua đồ, về sau để cho anh ta chuyên môn chịu trách nhiệm an toàn cho quán mì là rất thỏa đáng nhất. Bắc Thiên Vương muốn dùng đám côn đồ tới quấy nhiễu ép mình tới đường cùng, thật sự đủ ngoan độc. Nhưng lưu manh cũng là người, lưu manh cũng sợ chết. Hôm nay vừa lúc để Nhị Hóa dạy cho bọn họ một bài học, dùng sức mạnh đe dọa đám lưu manh này.
Tiêu Binh đứng lẫn trong đám người, không có ý lộ mặt. Không biết ai trong những tên lưu manh này kêu lên một câu: "Một đánh một với hắn làm gì, mọi người cùng nhau xông lên, đánh ngã hắn rồi nói sau!"
Tất cả mọi người đều liên tục khen hay. Bốn năm mươi tên lưu manh chen nhau xông về phía trước, chỉ có Tiêu Binh khoanh tay đứng cuối cùng vẫn không hề động đậy, lặng lẽ đếm.
"Một, hai, ba, bốn...." Nhị Hóa căn bản không phòng vệ, tay chân của những người này rơi vào trên người anh ta giống như gãi ngứa, mà anh ta hoàn toàn chẳng quan tâm, giống như máy ủi đất không ngừng xông về phía trước. Những người này đều lần lượt bị anh ép qua, ngã xuống đất.
"Thật là thoải mái, quá sung sướng!" Nhị Hóa gần như muốn phát điên rồi. Một người trong đó cầm gậy gỗ trong tay nện vào trên đầu anh ta. Gậy gỗ liền bị chặt, đầu anh ta lại không hề chảy máu. Anh giống như không sao cả, khiến người kia sợ đến mức xoay người bỏ chạy, nhưng đã bị anh ta ôm lấy người, nhấc lên thật cao và sau đó giống như đẩy tạ, ném thẳng ra ngoài. Người này tạo thành một đường pa-ra-bôn hoàn hảo trên không trung, rầm một tiếng rơi ở trong thùng rác.
Khi mới bắt đầu có bốn năm mươi người vây đánh Nhị Hóa, nhưng càng đánh số người càng ít, chờ tới khi phát hiện không ổn, bọn họ hoảng sợ định rút lui, mỗi người xoay lại muốn bỏ chạy, nhưng từng người đã bị anh ta bắt trở lại, đồng thời đánh ngã xuống đất.
Không đến năm phút, bốn năm mươi người đều nằm trên mặt đất đau đớn kêu la. Nhị Hóa hơi bất mãn nói: "Các người cũng chịu đánh quá kém đi. Mẹ tôi nói, không thể ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng một mình tôi đánh với nhiều người như vậy, cái này gọi là lấy yếu thắng mạnh."
Tiêu Binh bước nhanh qua, mỉm cười và nói: "Nhị Hóa, thật ra cậu không hề ngu ngốc đâu."
Nhị Hóa gãi đầu, cười hì hì nói: "Mẹ tôi nói tôi thật ra không hề ngu, chỉ là hơi ngốc mà thôi."
Tiêu Binh phá lên cười, sau đó nhìn xung quanh, quan sát những người nằm trên mặt đất, có người vẫn nằm trên mặt đất kêu la thê thảm, có kẻ đã giãy dụa bò dậy, nhưng không một người nào dám rời đi, tất cả đều kinh hoàng nhìn hai người Tiêu Binh, nhất là Nhị Hóa.
Tiêu Binh nhìn xung quanh, nói chuyện đầy khí phách: "Tôi biết các người là do Bắc Thiên Vương phái tới, hoặc nói là nghe lời kêu gọi của Bắc Thiên Vương nên mới từng tới gây sự với tôi. Nói vậy, trong các người hẳn có ai đó nhận ra tôi rồi. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Binh."
Tên lưu manh trò chuyện và làm màu với Tiêu Binh trước đó chợt đỏ mặt, rúc đầu vào giữa hai chân.
"Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với các anh. Các anh muốn nịnh bợ Bắc Thiên Vương, muốn tranh công với Bắc Thiên Vương, muốn nhận tiền thưởng, tôi không có ý kiến gì. Các anh có thể tới quấy rầy tôi, nếu như chỉ quấy rầy một mình tôi, tối đa tôi cũng chính là cột các anh vào trên cột điện đánh một trận mà thôi, dù sao con người tôi cũng có tâm địa lương thiện, tính tình cũng tốt, ra tay sẽ không quá nghiêm trọng."
"Nhưng các anh tốt nhất đừng động tới người bên cạnh tôi, nếu như bất kỳ một bạn nào bên cạnh tôi thiếu đi một sợi lông, các anh động vào tay trái, tôi lại đánh hỏng hai tay của các anh. Nếu như các anh động vào tay phải, tôi cũng đánh hỏng hai tay của các anh. Các người động vào chân trái, tôi lại đánh hỏng hai chân của các anh. Nếu các anh động vào chân phải, tôi lại đánh hỏng cả ba chân của các anh."
Một tên lưu manh trong đó buột miệng hỏi: "Động vào chân phải, không phải cũng có thể đánh hỏng cả hai chân sao? Tại sao còn tăng thêm cả cậu em nhỏ nữa chứ...."
"À, chân phải có đãi ngộ đặc biệt...."
"...."
Chương 70: Nhị Hóa nổi giận
Ở dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Tiêu Binh, Tưởng Uyển Đình có vẻ hơi hoảng loạn.
Giọng điệu Tiêu Binh bỗng nhiên dịu xuống: "Thật ra tôi có thể hiểu được. Ở trong phạm vi một phần tư Giang Thành, không có người nào dám động tới Bắc Thiên Vương, tất nhiên không chỉ bởi vì trong tay cô ta có một số cao thủ, ở trong quan trường, cô ta chắc chắn cũng có rất nhiều quan hệ riêng. Tôi nghĩ có lẽ cô là một cảnh sát tốt, đội trưởng tốt, vị trí đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không thấp, nhưng nếu như phóng tầm mắt ra cả thành phố lại có thể không tính là gì cả. Vì tương lai tốt đẹp của mình, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ cũng là chuyện có thể hiểu được."
Mặt Tưởng Uyển Đình tái mét, trong mắt lộ ra sự tức giận, vừa xấu hổ lại vừa bực bội đứng lên. Khi thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Binh nhìn mình, cô ta bỗng nhiên lại ngồi xuống, cười gượng và thở dài nói: "Anh Tiêu, không ngờ tôi suýt nữa bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật sự là phép khích tướng thông minh."
Tiêu Binh cười ha ha nói: "Phép khích tướng là phép khích tướng, lời nói thật vẫn là lời nói thật, nếu không phải cô có lòng chính nghĩa, tôi sẽ không lãng phí thời gian đi khích tướng cô."
Tưởng Uyển Đình nhìn Tiêu Binh, thở dài nói: "Nếu như dựa theo lời anh nói, cũng có thể hiểu được nguyên nhân khiến anh tự tiện xông vào Bắc Trang, phá hỏng Thiên Vương Điện. Mặc dù chuyện anh làm là có thể hiểu được, nhưng dù sao đó cũng là chuyện vi phạm pháp luật. Nếu như Bắc Thiên Vương thật sự truy cứu, chỉ cần một tội danh này cũng đủ để anh bị bắt giam một thời gian."
Tiêu Binh mỉm cười nhìn Tưởng Uyển Đình có vẻ không để ý nhiều.
"Nhưng điều làm cho tôi kinh ngạc là Bắc Thiên Vương cũng không kiện anh, nhưng tôi dám nói, sở dĩ cô ta không kiện anh là không hy vọng anh chỉ đơn giản bị bắt giam một thời gian mà thôi. Cô ta sẽ dùng cách tàn khốc hơn để trả thù anh, người phụ nữ này rất đáng sợ, anh phải cẩn thận đấy."
"Cuối cùng, đừng tưởng rằng tôi sợ Bắc Thiên Vương, đắc tội Bắc Thiên Vương, có thể khiến tôi phải cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này, thậm chí tôi có thể mất mạng, nhưng nếu như có thể loại bỏ một mối họa cho xã hội cho dân chúng, tôi thà là không cần đồng phục cảnh sát, thà bị mất mạng. Nhưng bây giờ tôi không làm được... Đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc. Bắc Thiên Vương rất giảo hoạt, rất nhiều chuyện của cô ta đều do một người đàn ông tên là Chu Minh Vũ làm giúp. Chu Minh Vũ này rất trung thành và tận tâm tận tâm với cô ta, mọi chuyện đều sẽ gánh vác giúp cô ta."
"Mỗi kẻ làm chuyện lớn, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có mấy kẻ chết thay, một khi tôi điều tra cô ta, cô ta có thể tùy tiện ném ra mấy kẻ chết. Cho nên người như thế rất khó đối phó, nhất là khi ở đây là một nước chú ý tới pháp luật. Nếu không có chứng cứ thì tuyệt đối không thể làm được!"
"Tôi có thể điều tra cô ta, nhưng làm vậy nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên bây giờ tôi không thể làm như vậy, nếu tôi đã làm việc ở khu Kim Sa thì nhất định sẽ tiêu diệt sạch những thế lực tội ác ở bên này."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Hi vọng cô nói được thì có thể làm được, vậy tôi có thể về được rồi chứ?"
"Có thể, nếu như sau này vụ án cần anh phối hợp, tôi vẫn sẽ tới tìm anh."
Tiêu Binh đi là mang theo hi vọng. Sau khi trải qua chuyện của Thường Hoài An, Tiêu Binh cuối cùng đã nhìn thấy được hy vọng trong hệ thống công an.
Ôi, nhưng cô gái kia thật sự tốt.
Bắc Thiên Vương... Trong mắt Tiêu Binh chợt trở nên lạnh lùng. Tôi sẽ không kiên nhẫn chờ cảnh sát đưa cô ra trước công lý, đối với loại chuyện này, Tiêu Binh tôi tự nhiên có cách làm của mình, chuyện giữa chúng ta sẽ do chúng ta tự mình giải quyết.
Khi Tiêu Binh quay lại quán mì, thấy hơn mười tên lưu manh đang đứng ở bên ngoài, Tiêu Binh chen vào giữa đám lưu manh, vỗ nhẹ vào vai một người trong đó và hỏi: "Người anh em, sao vậy?"
Người này liếc nhìn Tiêu Binh, sau đó khinh thường nói: "Thằng nhóc, vừa nhìn mày đã biết không phải loại người như bọn tao, mày chen loạn vào đây làm gì?"
Tiêu Binh cười nói: "Bây giờ tôi không tìm được việc làm, mỗi ngày cũng chẳng có việc gì, đang muốn đi theo các anh lăn lộn trong xã hội, cũng có thể kiếm được một miếng cơm ăn."
Mấy tên lưu manh xung quanh nghe vậy đều nhìn Tiêu Binh với ánh mắt khinh bỉ, người này nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng có phần xem thường nói: "Này, nói vậy mày đã tay ngang à? Trước đây đã từng theo đại ca nào vậy? Đã có kinh nghiệm làm việc chưa?"
Tiêu Binh trợn tròn mắt nhìn: "Lăn lộn trong băng đảng mà cũng phải có kinh nghiệm làm việc à?"
"Nói nhảm, chúng ta lăn lộn trong giới xã hội đen, cho dù không cần bằng đại học bằng tốt nghiệp, nhưng tối thiểu trước đây cũng phải có một ít kinh nghiệm làm việc chứ? Nói ví dụ như hiệu suất làm việc trước đây của mày thế nào? Có biểu hiện xuất sắc gì không? Đã từng được nhận huy chương gì? Điều này có liên quan tới việc đại ca có đồng ý thu nhận và giúp đỡ mày hay không. Bây giờ áp lực cạnh tranh trong nghề này lớn như vậy, ai có thể thu nhận mấy kẻ ăn không ngồi rồi chứ? Mày phải biết, đại ca sẽ phải lo chuyện ăn uống cho mày, mày không có báo đáp gì, ai có thể giữ mày lại làm việc trong tổ chức được?"
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Cái này... Trước đây thật sự chưa nghe nói qua."
"Cho nên tao mới nói mày là tay ngang. Tao hỏi mày có kinh nghiệm làm việc hay chưa, chính là hỏi trước kia mày đã từng lăn lộn ở bên ngoài chưa, có phải lính xuất ngũ hay từng theo đại ca nào đó không? Biểu hiện có xuất sắc hay không, chính là hỏi mày đã từng làm cống hiến những gì cho tổ chức xã hội đen? Có được nhận huân chương gì hay không thì càng đơn giản hơn, trước đây bị người ta chém qua chưa? Ở bên ngoài lăn lộn, không trúng vài dao, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài gặp người à?"
Tiêu Binh chán nản nói: "Khi học tiểu học, hình như bị người ta dùng bút máy đâm rách tay, sau đó tôi cướp lại bút, đâm rách mặt người đó."
Ánh mắt người này lập tức sáng lên, vỗ nhẹ vào vai Tiêu Binh khen ngợi: "Mặc dù mày là một người mới, nhưng đã có thể nhìn ra được tiềm chất lưu manh từ khi còn nhỏ. Chờ làm xong vụ làm ăn này, tao sẽ giới thiệu mày với đại ca, về sau cố gắng theo chúng tôi lăn lộn, muốn xe, muốn nhà, muốn gái, cần gì đều có. Thằng nhóc mày có tiềm ăng rất lớn đấy!"
Tiêu Binh vội vàng thể hiện ra vẻ mặt tiếp nhận dạy dỗ. Người này hình như thật sự coi anh thành một cậu thanh niên có tiềm năng lớn, nói tiếp giống như một ông anh lớn vậy: "Vụ làm ăn hôm nay rất quan trọng, quán mì này có một tên đầu bếp là Tiêu Binh, Bắc Thiên Vương đã ra lệnh truy sát hắn, bất kỳ kẻ nào chỉ cần có thể lấy đầu của hắn xuống, đều sẽ nhận được tiền thưởng là một triệu, hơn nữa còn có thể trở thành nòng cốt dưới tay của Thiên Vương, từ đó về sau sẽ thăng chức rất nhanh, rạng rỡ tổ tông, lưu danh muôn đời! Bây giờ, bọn anh đang chờ thằng nhóc kia đi ra đấy. Nhưng má nó chứ! Không ngờ lại bị một thằng đại ngốc ngăn cản."
Lúc này bên trong vang lên một tiếng hét lớn. Rầm một tiếng, Tiêu Binh và người kia đều nhìn qua. Chỉ thấy có một tên lưu manh bị nhấc lên thật cao, sau đó bị quẳng thẳng xuống đất. Bịch! Ngay cả Tiêu Binh cũng phải che mắt. Má ơi, tôi thật thương tiếc thay cho anh.
Lúc này đã có bốn người đàn ông vạm vỡ ngã xuống bên cạnh Nhị Hóa. Anh ta dùng một tay xé áo trên người ra và lộ ra cơ ngực cường tráng, đối mặt với hơn mười tên lưu manh, anh ta đấm bịch bịch vào ngực mình mấy cái và hưng phấn dụ dỗ nói: "Tới đi, còn ai tới đánh với tôi nữa không?"
Xem ra người này là đánh tới hưng phấn rồi.
Tiêu Binh mỉm cười, nghĩ thầm chắc hẳn bình thường anh ta ở trong quán mì đã nhịn tới khó chịu rồi. Thật ra, anh ta không thích hợp với việc mua đồ, về sau để cho anh ta chuyên môn chịu trách nhiệm an toàn cho quán mì là rất thỏa đáng nhất. Bắc Thiên Vương muốn dùng đám côn đồ tới quấy nhiễu ép mình tới đường cùng, thật sự đủ ngoan độc. Nhưng lưu manh cũng là người, lưu manh cũng sợ chết. Hôm nay vừa lúc để Nhị Hóa dạy cho bọn họ một bài học, dùng sức mạnh đe dọa đám lưu manh này.
Tiêu Binh đứng lẫn trong đám người, không có ý lộ mặt. Không biết ai trong những tên lưu manh này kêu lên một câu: "Một đánh một với hắn làm gì, mọi người cùng nhau xông lên, đánh ngã hắn rồi nói sau!"
Tất cả mọi người đều liên tục khen hay. Bốn năm mươi tên lưu manh chen nhau xông về phía trước, chỉ có Tiêu Binh khoanh tay đứng cuối cùng vẫn không hề động đậy, lặng lẽ đếm.
"Một, hai, ba, bốn...." Nhị Hóa căn bản không phòng vệ, tay chân của những người này rơi vào trên người anh ta giống như gãi ngứa, mà anh ta hoàn toàn chẳng quan tâm, giống như máy ủi đất không ngừng xông về phía trước. Những người này đều lần lượt bị anh ép qua, ngã xuống đất.
"Thật là thoải mái, quá sung sướng!" Nhị Hóa gần như muốn phát điên rồi. Một người trong đó cầm gậy gỗ trong tay nện vào trên đầu anh ta. Gậy gỗ liền bị chặt, đầu anh ta lại không hề chảy máu. Anh giống như không sao cả, khiến người kia sợ đến mức xoay người bỏ chạy, nhưng đã bị anh ta ôm lấy người, nhấc lên thật cao và sau đó giống như đẩy tạ, ném thẳng ra ngoài. Người này tạo thành một đường pa-ra-bôn hoàn hảo trên không trung, rầm một tiếng rơi ở trong thùng rác.
Khi mới bắt đầu có bốn năm mươi người vây đánh Nhị Hóa, nhưng càng đánh số người càng ít, chờ tới khi phát hiện không ổn, bọn họ hoảng sợ định rút lui, mỗi người xoay lại muốn bỏ chạy, nhưng từng người đã bị anh ta bắt trở lại, đồng thời đánh ngã xuống đất.
Không đến năm phút, bốn năm mươi người đều nằm trên mặt đất đau đớn kêu la. Nhị Hóa hơi bất mãn nói: "Các người cũng chịu đánh quá kém đi. Mẹ tôi nói, không thể ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng một mình tôi đánh với nhiều người như vậy, cái này gọi là lấy yếu thắng mạnh."
Tiêu Binh bước nhanh qua, mỉm cười và nói: "Nhị Hóa, thật ra cậu không hề ngu ngốc đâu."
Nhị Hóa gãi đầu, cười hì hì nói: "Mẹ tôi nói tôi thật ra không hề ngu, chỉ là hơi ngốc mà thôi."
Tiêu Binh phá lên cười, sau đó nhìn xung quanh, quan sát những người nằm trên mặt đất, có người vẫn nằm trên mặt đất kêu la thê thảm, có kẻ đã giãy dụa bò dậy, nhưng không một người nào dám rời đi, tất cả đều kinh hoàng nhìn hai người Tiêu Binh, nhất là Nhị Hóa.
Tiêu Binh nhìn xung quanh, nói chuyện đầy khí phách: "Tôi biết các người là do Bắc Thiên Vương phái tới, hoặc nói là nghe lời kêu gọi của Bắc Thiên Vương nên mới từng tới gây sự với tôi. Nói vậy, trong các người hẳn có ai đó nhận ra tôi rồi. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Binh."
Tên lưu manh trò chuyện và làm màu với Tiêu Binh trước đó chợt đỏ mặt, rúc đầu vào giữa hai chân.
"Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với các anh. Các anh muốn nịnh bợ Bắc Thiên Vương, muốn tranh công với Bắc Thiên Vương, muốn nhận tiền thưởng, tôi không có ý kiến gì. Các anh có thể tới quấy rầy tôi, nếu như chỉ quấy rầy một mình tôi, tối đa tôi cũng chính là cột các anh vào trên cột điện đánh một trận mà thôi, dù sao con người tôi cũng có tâm địa lương thiện, tính tình cũng tốt, ra tay sẽ không quá nghiêm trọng."
"Nhưng các anh tốt nhất đừng động tới người bên cạnh tôi, nếu như bất kỳ một bạn nào bên cạnh tôi thiếu đi một sợi lông, các anh động vào tay trái, tôi lại đánh hỏng hai tay của các anh. Nếu như các anh động vào tay phải, tôi cũng đánh hỏng hai tay của các anh. Các người động vào chân trái, tôi lại đánh hỏng hai chân của các anh. Nếu các anh động vào chân phải, tôi lại đánh hỏng cả ba chân của các anh."
Một tên lưu manh trong đó buột miệng hỏi: "Động vào chân phải, không phải cũng có thể đánh hỏng cả hai chân sao? Tại sao còn tăng thêm cả cậu em nhỏ nữa chứ...."
"À, chân phải có đãi ngộ đặc biệt...."
"...."
Giọng điệu Tiêu Binh bỗng nhiên dịu xuống: "Thật ra tôi có thể hiểu được. Ở trong phạm vi một phần tư Giang Thành, không có người nào dám động tới Bắc Thiên Vương, tất nhiên không chỉ bởi vì trong tay cô ta có một số cao thủ, ở trong quan trường, cô ta chắc chắn cũng có rất nhiều quan hệ riêng. Tôi nghĩ có lẽ cô là một cảnh sát tốt, đội trưởng tốt, vị trí đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không thấp, nhưng nếu như phóng tầm mắt ra cả thành phố lại có thể không tính là gì cả. Vì tương lai tốt đẹp của mình, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ cũng là chuyện có thể hiểu được."
Mặt Tưởng Uyển Đình tái mét, trong mắt lộ ra sự tức giận, vừa xấu hổ lại vừa bực bội đứng lên. Khi thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Binh nhìn mình, cô ta bỗng nhiên lại ngồi xuống, cười gượng và thở dài nói: "Anh Tiêu, không ngờ tôi suýt nữa bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật sự là phép khích tướng thông minh."
Tiêu Binh cười ha ha nói: "Phép khích tướng là phép khích tướng, lời nói thật vẫn là lời nói thật, nếu không phải cô có lòng chính nghĩa, tôi sẽ không lãng phí thời gian đi khích tướng cô."
Tưởng Uyển Đình nhìn Tiêu Binh, thở dài nói: "Nếu như dựa theo lời anh nói, cũng có thể hiểu được nguyên nhân khiến anh tự tiện xông vào Bắc Trang, phá hỏng Thiên Vương Điện. Mặc dù chuyện anh làm là có thể hiểu được, nhưng dù sao đó cũng là chuyện vi phạm pháp luật. Nếu như Bắc Thiên Vương thật sự truy cứu, chỉ cần một tội danh này cũng đủ để anh bị bắt giam một thời gian."
Tiêu Binh mỉm cười nhìn Tưởng Uyển Đình có vẻ không để ý nhiều.
"Nhưng điều làm cho tôi kinh ngạc là Bắc Thiên Vương cũng không kiện anh, nhưng tôi dám nói, sở dĩ cô ta không kiện anh là không hy vọng anh chỉ đơn giản bị bắt giam một thời gian mà thôi. Cô ta sẽ dùng cách tàn khốc hơn để trả thù anh, người phụ nữ này rất đáng sợ, anh phải cẩn thận đấy."
"Cuối cùng, đừng tưởng rằng tôi sợ Bắc Thiên Vương, đắc tội Bắc Thiên Vương, có thể khiến tôi phải cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này, thậm chí tôi có thể mất mạng, nhưng nếu như có thể loại bỏ một mối họa cho xã hội cho dân chúng, tôi thà là không cần đồng phục cảnh sát, thà bị mất mạng. Nhưng bây giờ tôi không làm được... Đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc. Bắc Thiên Vương rất giảo hoạt, rất nhiều chuyện của cô ta đều do một người đàn ông tên là Chu Minh Vũ làm giúp. Chu Minh Vũ này rất trung thành và tận tâm tận tâm với cô ta, mọi chuyện đều sẽ gánh vác giúp cô ta."
"Mỗi kẻ làm chuyện lớn, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có mấy kẻ chết thay, một khi tôi điều tra cô ta, cô ta có thể tùy tiện ném ra mấy kẻ chết. Cho nên người như thế rất khó đối phó, nhất là khi ở đây là một nước chú ý tới pháp luật. Nếu không có chứng cứ thì tuyệt đối không thể làm được!"
"Tôi có thể điều tra cô ta, nhưng làm vậy nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên bây giờ tôi không thể làm như vậy, nếu tôi đã làm việc ở khu Kim Sa thì nhất định sẽ tiêu diệt sạch những thế lực tội ác ở bên này."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Hi vọng cô nói được thì có thể làm được, vậy tôi có thể về được rồi chứ?"
"Có thể, nếu như sau này vụ án cần anh phối hợp, tôi vẫn sẽ tới tìm anh."
Tiêu Binh đi là mang theo hi vọng. Sau khi trải qua chuyện của Thường Hoài An, Tiêu Binh cuối cùng đã nhìn thấy được hy vọng trong hệ thống công an.
Ôi, nhưng cô gái kia thật sự tốt.
Bắc Thiên Vương... Trong mắt Tiêu Binh chợt trở nên lạnh lùng. Tôi sẽ không kiên nhẫn chờ cảnh sát đưa cô ra trước công lý, đối với loại chuyện này, Tiêu Binh tôi tự nhiên có cách làm của mình, chuyện giữa chúng ta sẽ do chúng ta tự mình giải quyết.
Khi Tiêu Binh quay lại quán mì, thấy hơn mười tên lưu manh đang đứng ở bên ngoài, Tiêu Binh chen vào giữa đám lưu manh, vỗ nhẹ vào vai một người trong đó và hỏi: "Người anh em, sao vậy?"
Người này liếc nhìn Tiêu Binh, sau đó khinh thường nói: "Thằng nhóc, vừa nhìn mày đã biết không phải loại người như bọn tao, mày chen loạn vào đây làm gì?"
Tiêu Binh cười nói: "Bây giờ tôi không tìm được việc làm, mỗi ngày cũng chẳng có việc gì, đang muốn đi theo các anh lăn lộn trong xã hội, cũng có thể kiếm được một miếng cơm ăn."
Mấy tên lưu manh xung quanh nghe vậy đều nhìn Tiêu Binh với ánh mắt khinh bỉ, người này nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng có phần xem thường nói: "Này, nói vậy mày đã tay ngang à? Trước đây đã từng theo đại ca nào vậy? Đã có kinh nghiệm làm việc chưa?"
Tiêu Binh trợn tròn mắt nhìn: "Lăn lộn trong băng đảng mà cũng phải có kinh nghiệm làm việc à?"
"Nói nhảm, chúng ta lăn lộn trong giới xã hội đen, cho dù không cần bằng đại học bằng tốt nghiệp, nhưng tối thiểu trước đây cũng phải có một ít kinh nghiệm làm việc chứ? Nói ví dụ như hiệu suất làm việc trước đây của mày thế nào? Có biểu hiện xuất sắc gì không? Đã từng được nhận huy chương gì? Điều này có liên quan tới việc đại ca có đồng ý thu nhận và giúp đỡ mày hay không. Bây giờ áp lực cạnh tranh trong nghề này lớn như vậy, ai có thể thu nhận mấy kẻ ăn không ngồi rồi chứ? Mày phải biết, đại ca sẽ phải lo chuyện ăn uống cho mày, mày không có báo đáp gì, ai có thể giữ mày lại làm việc trong tổ chức được?"
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Cái này... Trước đây thật sự chưa nghe nói qua."
"Cho nên tao mới nói mày là tay ngang. Tao hỏi mày có kinh nghiệm làm việc hay chưa, chính là hỏi trước kia mày đã từng lăn lộn ở bên ngoài chưa, có phải lính xuất ngũ hay từng theo đại ca nào đó không? Biểu hiện có xuất sắc hay không, chính là hỏi mày đã từng làm cống hiến những gì cho tổ chức xã hội đen? Có được nhận huân chương gì hay không thì càng đơn giản hơn, trước đây bị người ta chém qua chưa? Ở bên ngoài lăn lộn, không trúng vài dao, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài gặp người à?"
Tiêu Binh chán nản nói: "Khi học tiểu học, hình như bị người ta dùng bút máy đâm rách tay, sau đó tôi cướp lại bút, đâm rách mặt người đó."
Ánh mắt người này lập tức sáng lên, vỗ nhẹ vào vai Tiêu Binh khen ngợi: "Mặc dù mày là một người mới, nhưng đã có thể nhìn ra được tiềm chất lưu manh từ khi còn nhỏ. Chờ làm xong vụ làm ăn này, tao sẽ giới thiệu mày với đại ca, về sau cố gắng theo chúng tôi lăn lộn, muốn xe, muốn nhà, muốn gái, cần gì đều có. Thằng nhóc mày có tiềm ăng rất lớn đấy!"
Tiêu Binh vội vàng thể hiện ra vẻ mặt tiếp nhận dạy dỗ. Người này hình như thật sự coi anh thành một cậu thanh niên có tiềm năng lớn, nói tiếp giống như một ông anh lớn vậy: "Vụ làm ăn hôm nay rất quan trọng, quán mì này có một tên đầu bếp là Tiêu Binh, Bắc Thiên Vương đã ra lệnh truy sát hắn, bất kỳ kẻ nào chỉ cần có thể lấy đầu của hắn xuống, đều sẽ nhận được tiền thưởng là một triệu, hơn nữa còn có thể trở thành nòng cốt dưới tay của Thiên Vương, từ đó về sau sẽ thăng chức rất nhanh, rạng rỡ tổ tông, lưu danh muôn đời! Bây giờ, bọn anh đang chờ thằng nhóc kia đi ra đấy. Nhưng má nó chứ! Không ngờ lại bị một thằng đại ngốc ngăn cản."
Lúc này bên trong vang lên một tiếng hét lớn. Rầm một tiếng, Tiêu Binh và người kia đều nhìn qua. Chỉ thấy có một tên lưu manh bị nhấc lên thật cao, sau đó bị quẳng thẳng xuống đất. Bịch! Ngay cả Tiêu Binh cũng phải che mắt. Má ơi, tôi thật thương tiếc thay cho anh.
Lúc này đã có bốn người đàn ông vạm vỡ ngã xuống bên cạnh Nhị Hóa. Anh ta dùng một tay xé áo trên người ra và lộ ra cơ ngực cường tráng, đối mặt với hơn mười tên lưu manh, anh ta đấm bịch bịch vào ngực mình mấy cái và hưng phấn dụ dỗ nói: "Tới đi, còn ai tới đánh với tôi nữa không?"
Xem ra người này là đánh tới hưng phấn rồi.
Tiêu Binh mỉm cười, nghĩ thầm chắc hẳn bình thường anh ta ở trong quán mì đã nhịn tới khó chịu rồi. Thật ra, anh ta không thích hợp với việc mua đồ, về sau để cho anh ta chuyên môn chịu trách nhiệm an toàn cho quán mì là rất thỏa đáng nhất. Bắc Thiên Vương muốn dùng đám côn đồ tới quấy nhiễu ép mình tới đường cùng, thật sự đủ ngoan độc. Nhưng lưu manh cũng là người, lưu manh cũng sợ chết. Hôm nay vừa lúc để Nhị Hóa dạy cho bọn họ một bài học, dùng sức mạnh đe dọa đám lưu manh này.
Tiêu Binh đứng lẫn trong đám người, không có ý lộ mặt. Không biết ai trong những tên lưu manh này kêu lên một câu: "Một đánh một với hắn làm gì, mọi người cùng nhau xông lên, đánh ngã hắn rồi nói sau!"
Tất cả mọi người đều liên tục khen hay. Bốn năm mươi tên lưu manh chen nhau xông về phía trước, chỉ có Tiêu Binh khoanh tay đứng cuối cùng vẫn không hề động đậy, lặng lẽ đếm.
"Một, hai, ba, bốn...." Nhị Hóa căn bản không phòng vệ, tay chân của những người này rơi vào trên người anh ta giống như gãi ngứa, mà anh ta hoàn toàn chẳng quan tâm, giống như máy ủi đất không ngừng xông về phía trước. Những người này đều lần lượt bị anh ép qua, ngã xuống đất.
"Thật là thoải mái, quá sung sướng!" Nhị Hóa gần như muốn phát điên rồi. Một người trong đó cầm gậy gỗ trong tay nện vào trên đầu anh ta. Gậy gỗ liền bị chặt, đầu anh ta lại không hề chảy máu. Anh giống như không sao cả, khiến người kia sợ đến mức xoay người bỏ chạy, nhưng đã bị anh ta ôm lấy người, nhấc lên thật cao và sau đó giống như đẩy tạ, ném thẳng ra ngoài. Người này tạo thành một đường pa-ra-bôn hoàn hảo trên không trung, rầm một tiếng rơi ở trong thùng rác.
Khi mới bắt đầu có bốn năm mươi người vây đánh Nhị Hóa, nhưng càng đánh số người càng ít, chờ tới khi phát hiện không ổn, bọn họ hoảng sợ định rút lui, mỗi người xoay lại muốn bỏ chạy, nhưng từng người đã bị anh ta bắt trở lại, đồng thời đánh ngã xuống đất.
Không đến năm phút, bốn năm mươi người đều nằm trên mặt đất đau đớn kêu la. Nhị Hóa hơi bất mãn nói: "Các người cũng chịu đánh quá kém đi. Mẹ tôi nói, không thể ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng một mình tôi đánh với nhiều người như vậy, cái này gọi là lấy yếu thắng mạnh."
Tiêu Binh bước nhanh qua, mỉm cười và nói: "Nhị Hóa, thật ra cậu không hề ngu ngốc đâu."
Nhị Hóa gãi đầu, cười hì hì nói: "Mẹ tôi nói tôi thật ra không hề ngu, chỉ là hơi ngốc mà thôi."
Tiêu Binh phá lên cười, sau đó nhìn xung quanh, quan sát những người nằm trên mặt đất, có người vẫn nằm trên mặt đất kêu la thê thảm, có kẻ đã giãy dụa bò dậy, nhưng không một người nào dám rời đi, tất cả đều kinh hoàng nhìn hai người Tiêu Binh, nhất là Nhị Hóa.
Tiêu Binh nhìn xung quanh, nói chuyện đầy khí phách: "Tôi biết các người là do Bắc Thiên Vương phái tới, hoặc nói là nghe lời kêu gọi của Bắc Thiên Vương nên mới từng tới gây sự với tôi. Nói vậy, trong các người hẳn có ai đó nhận ra tôi rồi. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Binh."
Tên lưu manh trò chuyện và làm màu với Tiêu Binh trước đó chợt đỏ mặt, rúc đầu vào giữa hai chân.
"Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với các anh. Các anh muốn nịnh bợ Bắc Thiên Vương, muốn tranh công với Bắc Thiên Vương, muốn nhận tiền thưởng, tôi không có ý kiến gì. Các anh có thể tới quấy rầy tôi, nếu như chỉ quấy rầy một mình tôi, tối đa tôi cũng chính là cột các anh vào trên cột điện đánh một trận mà thôi, dù sao con người tôi cũng có tâm địa lương thiện, tính tình cũng tốt, ra tay sẽ không quá nghiêm trọng."
"Nhưng các anh tốt nhất đừng động tới người bên cạnh tôi, nếu như bất kỳ một bạn nào bên cạnh tôi thiếu đi một sợi lông, các anh động vào tay trái, tôi lại đánh hỏng hai tay của các anh. Nếu như các anh động vào tay phải, tôi cũng đánh hỏng hai tay của các anh. Các người động vào chân trái, tôi lại đánh hỏng hai chân của các anh. Nếu các anh động vào chân phải, tôi lại đánh hỏng cả ba chân của các anh."
Một tên lưu manh trong đó buột miệng hỏi: "Động vào chân phải, không phải cũng có thể đánh hỏng cả hai chân sao? Tại sao còn tăng thêm cả cậu em nhỏ nữa chứ...."
"À, chân phải có đãi ngộ đặc biệt...."
"...."
Chương 70: Nhị Hóa nổi giận
Ở dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Tiêu Binh, Tưởng Uyển Đình có vẻ hơi hoảng loạn.
Giọng điệu Tiêu Binh bỗng nhiên dịu xuống: "Thật ra tôi có thể hiểu được. Ở trong phạm vi một phần tư Giang Thành, không có người nào dám động tới Bắc Thiên Vương, tất nhiên không chỉ bởi vì trong tay cô ta có một số cao thủ, ở trong quan trường, cô ta chắc chắn cũng có rất nhiều quan hệ riêng. Tôi nghĩ có lẽ cô là một cảnh sát tốt, đội trưởng tốt, vị trí đội trưởng cảnh sát hình sự cũng không thấp, nhưng nếu như phóng tầm mắt ra cả thành phố lại có thể không tính là gì cả. Vì tương lai tốt đẹp của mình, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ cũng là chuyện có thể hiểu được."
Mặt Tưởng Uyển Đình tái mét, trong mắt lộ ra sự tức giận, vừa xấu hổ lại vừa bực bội đứng lên. Khi thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Binh nhìn mình, cô ta bỗng nhiên lại ngồi xuống, cười gượng và thở dài nói: "Anh Tiêu, không ngờ tôi suýt nữa bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật sự là phép khích tướng thông minh."
Tiêu Binh cười ha ha nói: "Phép khích tướng là phép khích tướng, lời nói thật vẫn là lời nói thật, nếu không phải cô có lòng chính nghĩa, tôi sẽ không lãng phí thời gian đi khích tướng cô."
Tưởng Uyển Đình nhìn Tiêu Binh, thở dài nói: "Nếu như dựa theo lời anh nói, cũng có thể hiểu được nguyên nhân khiến anh tự tiện xông vào Bắc Trang, phá hỏng Thiên Vương Điện. Mặc dù chuyện anh làm là có thể hiểu được, nhưng dù sao đó cũng là chuyện vi phạm pháp luật. Nếu như Bắc Thiên Vương thật sự truy cứu, chỉ cần một tội danh này cũng đủ để anh bị bắt giam một thời gian."
Tiêu Binh mỉm cười nhìn Tưởng Uyển Đình có vẻ không để ý nhiều.
"Nhưng điều làm cho tôi kinh ngạc là Bắc Thiên Vương cũng không kiện anh, nhưng tôi dám nói, sở dĩ cô ta không kiện anh là không hy vọng anh chỉ đơn giản bị bắt giam một thời gian mà thôi. Cô ta sẽ dùng cách tàn khốc hơn để trả thù anh, người phụ nữ này rất đáng sợ, anh phải cẩn thận đấy."
"Cuối cùng, đừng tưởng rằng tôi sợ Bắc Thiên Vương, đắc tội Bắc Thiên Vương, có thể khiến tôi phải cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này, thậm chí tôi có thể mất mạng, nhưng nếu như có thể loại bỏ một mối họa cho xã hội cho dân chúng, tôi thà là không cần đồng phục cảnh sát, thà bị mất mạng. Nhưng bây giờ tôi không làm được... Đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc. Bắc Thiên Vương rất giảo hoạt, rất nhiều chuyện của cô ta đều do một người đàn ông tên là Chu Minh Vũ làm giúp. Chu Minh Vũ này rất trung thành và tận tâm tận tâm với cô ta, mọi chuyện đều sẽ gánh vác giúp cô ta."
"Mỗi kẻ làm chuyện lớn, bên cạnh khó tránh khỏi sẽ có mấy kẻ chết thay, một khi tôi điều tra cô ta, cô ta có thể tùy tiện ném ra mấy kẻ chết. Cho nên người như thế rất khó đối phó, nhất là khi ở đây là một nước chú ý tới pháp luật. Nếu không có chứng cứ thì tuyệt đối không thể làm được!"
"Tôi có thể điều tra cô ta, nhưng làm vậy nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên bây giờ tôi không thể làm như vậy, nếu tôi đã làm việc ở khu Kim Sa thì nhất định sẽ tiêu diệt sạch những thế lực tội ác ở bên này."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Hi vọng cô nói được thì có thể làm được, vậy tôi có thể về được rồi chứ?"
"Có thể, nếu như sau này vụ án cần anh phối hợp, tôi vẫn sẽ tới tìm anh."
Tiêu Binh đi là mang theo hi vọng. Sau khi trải qua chuyện của Thường Hoài An, Tiêu Binh cuối cùng đã nhìn thấy được hy vọng trong hệ thống công an.
Ôi, nhưng cô gái kia thật sự tốt.
Bắc Thiên Vương... Trong mắt Tiêu Binh chợt trở nên lạnh lùng. Tôi sẽ không kiên nhẫn chờ cảnh sát đưa cô ra trước công lý, đối với loại chuyện này, Tiêu Binh tôi tự nhiên có cách làm của mình, chuyện giữa chúng ta sẽ do chúng ta tự mình giải quyết.
Khi Tiêu Binh quay lại quán mì, thấy hơn mười tên lưu manh đang đứng ở bên ngoài, Tiêu Binh chen vào giữa đám lưu manh, vỗ nhẹ vào vai một người trong đó và hỏi: "Người anh em, sao vậy?"
Người này liếc nhìn Tiêu Binh, sau đó khinh thường nói: "Thằng nhóc, vừa nhìn mày đã biết không phải loại người như bọn tao, mày chen loạn vào đây làm gì?"
Tiêu Binh cười nói: "Bây giờ tôi không tìm được việc làm, mỗi ngày cũng chẳng có việc gì, đang muốn đi theo các anh lăn lộn trong xã hội, cũng có thể kiếm được một miếng cơm ăn."
Mấy tên lưu manh xung quanh nghe vậy đều nhìn Tiêu Binh với ánh mắt khinh bỉ, người này nhìn anh từ trên xuống dưới, cũng có phần xem thường nói: "Này, nói vậy mày đã tay ngang à? Trước đây đã từng theo đại ca nào vậy? Đã có kinh nghiệm làm việc chưa?"
Tiêu Binh trợn tròn mắt nhìn: "Lăn lộn trong băng đảng mà cũng phải có kinh nghiệm làm việc à?"
"Nói nhảm, chúng ta lăn lộn trong giới xã hội đen, cho dù không cần bằng đại học bằng tốt nghiệp, nhưng tối thiểu trước đây cũng phải có một ít kinh nghiệm làm việc chứ? Nói ví dụ như hiệu suất làm việc trước đây của mày thế nào? Có biểu hiện xuất sắc gì không? Đã từng được nhận huy chương gì? Điều này có liên quan tới việc đại ca có đồng ý thu nhận và giúp đỡ mày hay không. Bây giờ áp lực cạnh tranh trong nghề này lớn như vậy, ai có thể thu nhận mấy kẻ ăn không ngồi rồi chứ? Mày phải biết, đại ca sẽ phải lo chuyện ăn uống cho mày, mày không có báo đáp gì, ai có thể giữ mày lại làm việc trong tổ chức được?"
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Cái này... Trước đây thật sự chưa nghe nói qua."
"Cho nên tao mới nói mày là tay ngang. Tao hỏi mày có kinh nghiệm làm việc hay chưa, chính là hỏi trước kia mày đã từng lăn lộn ở bên ngoài chưa, có phải lính xuất ngũ hay từng theo đại ca nào đó không? Biểu hiện có xuất sắc hay không, chính là hỏi mày đã từng làm cống hiến những gì cho tổ chức xã hội đen? Có được nhận huân chương gì hay không thì càng đơn giản hơn, trước đây bị người ta chém qua chưa? Ở bên ngoài lăn lộn, không trúng vài dao, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài gặp người à?"
Tiêu Binh chán nản nói: "Khi học tiểu học, hình như bị người ta dùng bút máy đâm rách tay, sau đó tôi cướp lại bút, đâm rách mặt người đó."
Ánh mắt người này lập tức sáng lên, vỗ nhẹ vào vai Tiêu Binh khen ngợi: "Mặc dù mày là một người mới, nhưng đã có thể nhìn ra được tiềm chất lưu manh từ khi còn nhỏ. Chờ làm xong vụ làm ăn này, tao sẽ giới thiệu mày với đại ca, về sau cố gắng theo chúng tôi lăn lộn, muốn xe, muốn nhà, muốn gái, cần gì đều có. Thằng nhóc mày có tiềm ăng rất lớn đấy!"
Tiêu Binh vội vàng thể hiện ra vẻ mặt tiếp nhận dạy dỗ. Người này hình như thật sự coi anh thành một cậu thanh niên có tiềm năng lớn, nói tiếp giống như một ông anh lớn vậy: "Vụ làm ăn hôm nay rất quan trọng, quán mì này có một tên đầu bếp là Tiêu Binh, Bắc Thiên Vương đã ra lệnh truy sát hắn, bất kỳ kẻ nào chỉ cần có thể lấy đầu của hắn xuống, đều sẽ nhận được tiền thưởng là một triệu, hơn nữa còn có thể trở thành nòng cốt dưới tay của Thiên Vương, từ đó về sau sẽ thăng chức rất nhanh, rạng rỡ tổ tông, lưu danh muôn đời! Bây giờ, bọn anh đang chờ thằng nhóc kia đi ra đấy. Nhưng má nó chứ! Không ngờ lại bị một thằng đại ngốc ngăn cản."
Lúc này bên trong vang lên một tiếng hét lớn. Rầm một tiếng, Tiêu Binh và người kia đều nhìn qua. Chỉ thấy có một tên lưu manh bị nhấc lên thật cao, sau đó bị quẳng thẳng xuống đất. Bịch! Ngay cả Tiêu Binh cũng phải che mắt. Má ơi, tôi thật thương tiếc thay cho anh.
Lúc này đã có bốn người đàn ông vạm vỡ ngã xuống bên cạnh Nhị Hóa. Anh ta dùng một tay xé áo trên người ra và lộ ra cơ ngực cường tráng, đối mặt với hơn mười tên lưu manh, anh ta đấm bịch bịch vào ngực mình mấy cái và hưng phấn dụ dỗ nói: "Tới đi, còn ai tới đánh với tôi nữa không?"
Xem ra người này là đánh tới hưng phấn rồi.
Tiêu Binh mỉm cười, nghĩ thầm chắc hẳn bình thường anh ta ở trong quán mì đã nhịn tới khó chịu rồi. Thật ra, anh ta không thích hợp với việc mua đồ, về sau để cho anh ta chuyên môn chịu trách nhiệm an toàn cho quán mì là rất thỏa đáng nhất. Bắc Thiên Vương muốn dùng đám côn đồ tới quấy nhiễu ép mình tới đường cùng, thật sự đủ ngoan độc. Nhưng lưu manh cũng là người, lưu manh cũng sợ chết. Hôm nay vừa lúc để Nhị Hóa dạy cho bọn họ một bài học, dùng sức mạnh đe dọa đám lưu manh này.
Tiêu Binh đứng lẫn trong đám người, không có ý lộ mặt. Không biết ai trong những tên lưu manh này kêu lên một câu: "Một đánh một với hắn làm gì, mọi người cùng nhau xông lên, đánh ngã hắn rồi nói sau!"
Tất cả mọi người đều liên tục khen hay. Bốn năm mươi tên lưu manh chen nhau xông về phía trước, chỉ có Tiêu Binh khoanh tay đứng cuối cùng vẫn không hề động đậy, lặng lẽ đếm.
"Một, hai, ba, bốn...." Nhị Hóa căn bản không phòng vệ, tay chân của những người này rơi vào trên người anh ta giống như gãi ngứa, mà anh ta hoàn toàn chẳng quan tâm, giống như máy ủi đất không ngừng xông về phía trước. Những người này đều lần lượt bị anh ép qua, ngã xuống đất.
"Thật là thoải mái, quá sung sướng!" Nhị Hóa gần như muốn phát điên rồi. Một người trong đó cầm gậy gỗ trong tay nện vào trên đầu anh ta. Gậy gỗ liền bị chặt, đầu anh ta lại không hề chảy máu. Anh giống như không sao cả, khiến người kia sợ đến mức xoay người bỏ chạy, nhưng đã bị anh ta ôm lấy người, nhấc lên thật cao và sau đó giống như đẩy tạ, ném thẳng ra ngoài. Người này tạo thành một đường pa-ra-bôn hoàn hảo trên không trung, rầm một tiếng rơi ở trong thùng rác.
Khi mới bắt đầu có bốn năm mươi người vây đánh Nhị Hóa, nhưng càng đánh số người càng ít, chờ tới khi phát hiện không ổn, bọn họ hoảng sợ định rút lui, mỗi người xoay lại muốn bỏ chạy, nhưng từng người đã bị anh ta bắt trở lại, đồng thời đánh ngã xuống đất.
Không đến năm phút, bốn năm mươi người đều nằm trên mặt đất đau đớn kêu la. Nhị Hóa hơi bất mãn nói: "Các người cũng chịu đánh quá kém đi. Mẹ tôi nói, không thể ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng một mình tôi đánh với nhiều người như vậy, cái này gọi là lấy yếu thắng mạnh."
Tiêu Binh bước nhanh qua, mỉm cười và nói: "Nhị Hóa, thật ra cậu không hề ngu ngốc đâu."
Nhị Hóa gãi đầu, cười hì hì nói: "Mẹ tôi nói tôi thật ra không hề ngu, chỉ là hơi ngốc mà thôi."
Tiêu Binh phá lên cười, sau đó nhìn xung quanh, quan sát những người nằm trên mặt đất, có người vẫn nằm trên mặt đất kêu la thê thảm, có kẻ đã giãy dụa bò dậy, nhưng không một người nào dám rời đi, tất cả đều kinh hoàng nhìn hai người Tiêu Binh, nhất là Nhị Hóa.
Tiêu Binh nhìn xung quanh, nói chuyện đầy khí phách: "Tôi biết các người là do Bắc Thiên Vương phái tới, hoặc nói là nghe lời kêu gọi của Bắc Thiên Vương nên mới từng tới gây sự với tôi. Nói vậy, trong các người hẳn có ai đó nhận ra tôi rồi. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Tiêu, tên là Tiêu Binh."
Tên lưu manh trò chuyện và làm màu với Tiêu Binh trước đó chợt đỏ mặt, rúc đầu vào giữa hai chân.
"Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với các anh. Các anh muốn nịnh bợ Bắc Thiên Vương, muốn tranh công với Bắc Thiên Vương, muốn nhận tiền thưởng, tôi không có ý kiến gì. Các anh có thể tới quấy rầy tôi, nếu như chỉ quấy rầy một mình tôi, tối đa tôi cũng chính là cột các anh vào trên cột điện đánh một trận mà thôi, dù sao con người tôi cũng có tâm địa lương thiện, tính tình cũng tốt, ra tay sẽ không quá nghiêm trọng."
"Nhưng các anh tốt nhất đừng động tới người bên cạnh tôi, nếu như bất kỳ một bạn nào bên cạnh tôi thiếu đi một sợi lông, các anh động vào tay trái, tôi lại đánh hỏng hai tay của các anh. Nếu như các anh động vào tay phải, tôi cũng đánh hỏng hai tay của các anh. Các người động vào chân trái, tôi lại đánh hỏng hai chân của các anh. Nếu các anh động vào chân phải, tôi lại đánh hỏng cả ba chân của các anh."
Một tên lưu manh trong đó buột miệng hỏi: "Động vào chân phải, không phải cũng có thể đánh hỏng cả hai chân sao? Tại sao còn tăng thêm cả cậu em nhỏ nữa chứ...."
"À, chân phải có đãi ngộ đặc biệt...."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.