Chương 3: Nợ máu cần tế bằng máu!
Nhiễm Bất Phàm
12/09/2019
Tô Tiểu Tiểu làm theo lời Tiêu Binh nói, quả
nhiên thấy sắc mặt mẹ cô đã đỡ hơn trước. Cô thấy vậy thì cũng yên tâm
hơn, tiếp tục ép xuống nhiều lần theo lời anh dặn.
Nhìn sắc mặt bà Tô đã tốt hơn, Tiêu Binh cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra phương pháp cấp cứu mình học được từ chỗ Trương Nhất Chỉ vẫn thật sự có tác dụng.
Tiêu Binh quan sát xung quanh, thấy cửa sổ quán mì bị đập nát, trên mặt đất đầy những mảnh thủy tinh vỡ. Bàn ghế thì đổ trái đổ phải. Rất rõ ràng, bệnh tim của bà Tô tái phát không phải là ngẫu nhiên.
Trong quán mì có ba nhân viên, lúc này bọn họ đều tập trung ở đây. Trong đó là một người phụ nữ trung tuổi nói đã cho bà Tô uống thuốc trợ tim, hai người khác đều là cô gái trẻ chỉ chừng hai mươi tuổi.
Tiêu Binh nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi nhất, hỏi: "Cháu nên gọi dì thế nào?"
"Tôi là Vương Quế Chi...."
"Dì Vương, dì có thể nói cho cháu biết đã có chuyện gì xảy ra ở đây không? Sao dì ấy lại phát bệnh vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Vương Quế Chi và hai cô gái lộ vẻ oán giận. Tiêu Binh nghe Vương Quế Chi kể mới biết, con đường này gọi là đường Dân Hàng. Bởi vì gần đây đều là trường đại học, cho nên việc kinh doanh rất tốt.
Hai năm trước, một người trẻ tuổi được gọi là đại ca cụt ngón bỗng nhiên đứng ra quản con đường này. Hàng tháng, tất cả cửa hàng ở đây đều phải nộp phí bảo vệ. Mà tháng này, đại ca cụt ngón lại phá lệ cũ, mấy hôm trước đàn em của hắn vừa thu phí bảo vệ, giờ mới qua vài ngày hắn lại tới. Vương Quế Chi vừa nói phải trái với hắn được vài câu đã bị hắn cho người đập cửa hàng, bản thân bà cũng bị bệnh tim tái phát mà suýt chết.
Tiêu Binh hít một hơi thật sâu. Ban đầu ở Long Môn, Bội Nhã vì cuộc sống yên ổn của người dân mà vào sống ra chết. Sau khi xuất ngũ thành lập Long Môn, trong lòng Bội Nhã vẫn còn nhớ tới dân chúng. Mà bây giờ Bội Nhã chết, người nhà của cô lại bị tổn thương do những đồng bào mà cô vẫn liều mạng bảo vệ, thậm chí thiếu chút nữa thì mất mạng!
Không ai biết trong lòng Tiêu Binh đang có ý định giết người!
Lúc này xe cấp cứu đã đỗ ở cửa, nhân viên y tế mang theo cáng cứu thương đi vào. Nhìn thấy bà Tô được đưa lên cáng cứu thương, Tiêu Binh im lặng, đi cùng Tô Tiểu Tiểu lên xe cấp cứu, ba người Vương Quế Chi ở lại quét dọn.
Trải qua cảnh tượng vừa nãy, thái độ của Tô Tiểu Tiểu với Tiêu Binh đã không còn bài xích như lúc đầu nhưng cũng không quá tốt. Trên đường đi, vì lo lắng cho mẹ lại thêm tin dữ chị gái qua đời, cô có chút mất hồn mất vía. Xe cấp cứu đỗ lại ở cửa bệnh viện, tất cả mọi người đã xuống xe. Sau khi nhân viên y tế ở bên cạnh giục, cô mới phản ứng được: "À vâng, được..."
Tiêu Binh đưa tay ra, dịu dàng nói: "Để tôi đỡ cô xuống."
"Không cần." Tô Tiểu Tiểu quật cường không để ý tới bàn tay Tiêu Binh giơ ra. Sau khi nhảy xuống xe, anh đứng ở bên cạnh cô khẽ nói: "Chuyện của chị cô... Có lẽ tạm thời không nên nói cho mẹ cô biết. Tôi thấy tình hình sức khỏe của dì như vậy, sợ rằng không chịu nổi đả kích đâu."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Còn nữa, chuyện trong quán mì vừa rồi... Cám ơn anh."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Trước đây tôi vừa mới học được vài biện pháp cấp cứu đơn giản từ người bạn học. Tôi thấy có lẽ cô cũng nên học, có thể có chút tác dụng đấy."
Tô Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, nói: "Nếu bây giờ anh phải đi, vậy sau này đừng tới quấy rầy mẹ con chúng tôi nữa, nếu được vậy tôi sẽ càng cám ơn anh hơn."
Tiêu Binh cười gượng. Lúc này, cáng cứu thương của bà Tô đã được đưa vào phòng cấp cứu. Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu cũng vội vàng đi vào theo.
Sau khi bà Tô vào phòng cấp cứu, Tiêu Binh tranh đi thanh toán chi phí và tiền tạm ứng, lúc anh trở lại thì cuộc phẫu thuật đã bắt đầu. Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn anh với ánh mắt có phần phức tạp, nói: "Tôi đi vội vàng nên không cầm theo tiền, trở về tôi sẽ trả tiền lại cho anh."
Tiêu Binh lắc đầu, nói: "Tiền này cũng không phải tiền của tôi. Ở đây có một tấm thẻ ngân hàng của chị cô. Tiền của cô ấy đều ở trong cái thẻ này. Trước khi qua đời, cô ấy bảo tôi đưa cho các cô, cô cất đi."
Tiền trong đó bao gồm tiền lương thời còn trong bộ đội đặc chủng và cả tiền công mỗi lần thi hành nhiệm vụ ở Long Môn. Bởi vì mỗi lần bọn họ nhận nhiệm vụ đều rất nguy hiểm nên tiền cũng tương đối nhiều. Tiền trong tấm thẻ này đủ cho một người bình thường sống mấy đời. Trước khi chết, Tô Bội Nhã giao cho anh cái thẻ được cô tích góp cả đời này, dặn anh mang về giao cho người nhà của mình.
Trong nhà Tô Bội Nhã cũng có chút tiền để dành, nhưng vừa rồi lo lắng cho người nhà, cho nên không dám cầm theo quá nhiều.
Tô Tiểu Tiểu đẩy tấm thẻ lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Một tấm thẻ có thể đổi lại tính mạng của chị tôi không? Tôi không cần số tiền này."
Tiêu Binh nói: "Nhưng số tiền này thuộc về chị cô mà!"
"Tôi chỉ cần chị tôi còn sống trở về thôi!" Tô Tiểu Tiểu gần như hét lên những lời này, mắt cô đỏ hoe. Tiêu Binh thấy vậy thì thở dài, chỉ đành cất tấm thẻ, giữ hộ cho cô.
Có thể cảnh tượng vừa rồi làm cho Tô Tiểu Tiểu nhớ tới chuyện chị mình đã chết, cô không nói chuyện với Tiêu Binh nữa. Rất rõ ràng cô đổ lỗi cái chết của chị lên người Tiêu Binh.
Tiêu Binh im lặng ngồi xuống ghế chờ, Tô Tiểu Tiểu lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Khoảng hơn một giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mổ chính bước ra, ông ta tháo khẩu trang xuống, thở hắt ra một hơi và hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Tôi là con gái của bệnh nhân."
Bác sĩ chính nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "May là cứu đúng lúc, lại thêm các người sơ cứu rất tốt, bây giờ bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm."
Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng rơi xuống, vẻ mặt cảm kích nói: "Cám ơn bác sĩ."
"Chỉ có điều chúng tôi phát hiện ra trong cơ thể bệnh nhân có một vài điểm khác thường."
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu biến đổi, đang muốn hỏi tiếp thì bác sĩ nói: "Tạm thời cô không cần quá mức lo lắng, trong lúc bà ấy nằm viện, tôi sẽ tiến hành kiểm tra kỹ hơn."
Tô Tiểu Tiểu liên tục cảm ơn, lúc này, bà Tô được đẩy từ bên trong phòng cấp cứu ra. Khi lướt qua bên cạnh Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu, bà Tô nhìn về phía anh khẽ nói cảm ơn, sau đó đã bị đẩy về phía phòng bệnh.
Y tá nhìn Tô Tiểu Tiểu và Tiêu Binh, hỏi: "Đây là bạn trai cô sao? Bệnh nhân vừa được cấp cứu nên bây giờ cần nghỉ ngơi, buổi tối trong hai người chỉ cần một người ở lại trông là được."
Tô Tiểu Tiểu đỏ mặt, đang muốn giải thích về quan hệ của mình và Tiêu Binh thì anh đã giành nói trước: "Vậy tôi đi trước. Tiểu Tiểu, nếu có chuyện gì cô nhớ gọi điện thoại cho tôi!"
Tô Tiểu Tiểu cầm danh thiếp trong tay và trừng mắt với Tiêu Binh, anh không để ý, đi thẳng về phía đầu cầu thang. Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, trong mắt có phần phức tạp.
Một người mặc áo khoác trắng cúi đầu đi từ trên tầng tới và lướt qua bên người Tiêu Binh, anh đột nhiên ra tay nhanh như chớp, trực tiếp nắm lấy gáy của đối phương.
Tiêu Binh ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, hơn nữa còn bất ngờ, cho dù là một cao thủ học võ cũng chưa chắc trốn được, nhưng không ngờ đối phương vẫn tránh thoát. Chẳng qua động tác tiếp sau của Tiêu Binh còn nhanh tới mức quỷ dị. Bộp một tiếng, lòng bàn tay anh đã vỗ vào trên ngực của người đó, lưng người đó đập mạnh vào trên vách tường bên cạnh.
Tiêu Binh nắm lấy áo của người này và nhanh chóng đi xuống dưới tầng, rẽ mấy lần thì chui vào một nhà vệ sinh. Thấy bên trong không có ai, anh đưa tay ra sau khóa cửa.
"Tiểu Bắc, em theo anh bao lâu rồi?"
Tiểu Bắc là một người thanh niên nhìn da non thịt mềm khoảng hai mươi tuổi. Cậu khẽ xoa ngực và cười khổ nói: "Đội trưởng, anh suýt nữa đập chết em rồi. Em mặc thế này, sao anh nhận ra em? Cũng đúng, nếu chút mánh khóe như vậy mà anh cũng nhìn không ra, thì sẽ không phải là đội trưởng của em nữa."
Tiêu Binh nhíu mày: "Anh đã không còn ở trong Long Môn nữa."
"À." Trên mặt Tiểu Bắc lộ ra vẻ buồn bã, nhưng rất nhanh đã tươi cười rạng rỡ nói: "Đội... Anh Binh, đội trưởng Lâm nói anh muốn gọi người qua trợ giúp."
"Cho nên em liền tự đề cử mình à?"
Tiểu Bắc gãi đầu, cười hì hì: "Em đến sớm hơn anh mấy giờ, vẫn luôn ở dưới tầng nhà của chị Bội Nhã. Sau đó mọi người vào bệnh viện, em cũng tới luôn."
"Đúng. Chị Bội Nhã của em đã chết, Long Môn xuất hiện kẻ phản bội nhưng còn chưa biết kẻ đó là ai. Nhưng trước khi cô ấy chết có nói muốn tìm manh mối về thân phận của kẻ phản bội thì phải tìm từ trên người của Tô Tiểu Tiểu, em cô ấy."
"Tô Tiểu Tiểu sao?" Tiểu Bắc kinh ngạc nói: “Tô Tiểu Tiểu không phải là một học sinh bình thường à? Cho dù cô ấy có chút xinh đẹp, là hoa khôi trong trường, nhưng ngoại trừ điều này ra hình như không có gì đặc biệt cả."
Tiêu Binh gật đầu, trong ánh mắt có chút lo lắng: "Mấy tháng trước, Long Môn nhận được một đơn hàng lớn, lúc trước đi Somali thực hiện nhiệm vụ, cho dù anh đã đoán được lần này sẽ không thuận lợi như trước kia, nhưng không ngờ liên tục bị người khác đoán trước được hành động. Sau đó có người tự nhiên lén liên lạc với Bội Nhã, nói cho cô ấy biết trong Long Môn có kẻ phản bội, thế là cô ấy ra ngoài và gặp mặt hắn. Khi đó hai người gặp phải mai phục... Chờ tới khi anh chạy tới thì Bội Nhã đã không xong rồi. Người báo tin thần bí kia cũng đã chết, nhưng trước khi chết hắn nói cho Bội Nhã biết, chứng cứ liên quan tới kẻ phản bội đang ở bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, nhưng ngay cả bản thân Tô Tiểu Tiểu cũng không biết."
Tiểu Bắc hỏi: "Cho nên anh mới tới đây sao?"
"Đúng. Một phần vì anh muốn tìm được kẻ phản bội là ai, hai là trước khi điều tra ra thân phận của kẻ phản bội thì phải bảo vệ tốt cho cô ấy. Dù sao anh cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh cô ấy được. Cho nên anh muốn nhờ em âm thầm bảo vệ cô ấy, anh ngoài sáng em ở trong tối. Nếu vào lúc anh không có mặt mà xảy ra chuyện phiền phức gì, em phải lập tức thông báo cho anh biết."
"Em biết rồi..." Mắt Tiểu Bắc đỏ hoe, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ giống như ánh sáng mặt trời: “Anh Binh, ban đầu em cũng vì sùng bái anh nên mới cố gắng gia nhập Long Môn. Em vẫn luôn xem anh như anh trai, xem chị Bội Nhã như chị gái của mình. Hai người giải ngũ, em vốn cũng muốn đi theo anh, nhưng anh không đồng ý... Chỉ có điều bây giờ chị Bội Nhã đã không còn, em nhất định phải nghĩ mọi biện pháp giúp chị ấy báo thù."
"Tốt." Tiêu Binh vỗ nhẹ vào vai của Tiểu Bắc và nói: “Em tới là tốt rồi. Mặc dù em còn trẻ nhưng thực lực không tệ, hơn nữa em có tình cảm với chị Bội Nhã, anh cũng có thể yên tâm. Từ giờ trở đi, anh ở ngoài sáng, em ở trong tối bảo vệ tốt Tô Tiểu Tiểu không để cho cô ấy bị người ta diệt khẩu."
"Vậy còn dì thì sao?"
Tiêu Binh suy nghĩ một lát, nói: "Không cần bảo vệ cho dì. Nếu như đối phương biết bên cạnh Tiểu Tiểu có chứng cứ, mục tiêu của đối phương sẽ là cô ấy. Nếu như hắn xuống tay với dì trước thì khó tránh khỏi sẽ đánh rắn động cỏ. Nói chung, dưới tình huống không có anh thì em phải bảo vệ tốt cô ấy!"
"Em biết rồi." Tiểu Bắc cắn môi, nặng nề gật đầu.
Tiêu Binh nhìn hai mắt Tiểu Bắc đỏ hoe thì thở dài nói: "Tiểu Bắc, chị Bội Nhã của em đã không còn, khi còn sống cô ấy rất thương em... Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi."
Tiểu Bắc cắn chặt môi lắc đầu.
"Vậy anh đi trước đấy." Tiêu Binh thở dài một tiếng: “Thời gian này đành phải làm phiền em cùng anh chia nhau ra bảo vệ, đừng để cho Tô Tiểu Tiểu phát hiện ra em."
Khi Tiêu Binh rời khỏi phòng vệ sinh, cửa phòng được đóng lại, anh dường như nghe được bên trong có tiếng khóc. Đứa trẻ này thật là... Em yên tâm, anh sẽ không để em phải khổ sở quá lâu. Món nợ máu này, chúng ta nhất định phải dùng máu tươi để tế!
Nhìn sắc mặt bà Tô đã tốt hơn, Tiêu Binh cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra phương pháp cấp cứu mình học được từ chỗ Trương Nhất Chỉ vẫn thật sự có tác dụng.
Tiêu Binh quan sát xung quanh, thấy cửa sổ quán mì bị đập nát, trên mặt đất đầy những mảnh thủy tinh vỡ. Bàn ghế thì đổ trái đổ phải. Rất rõ ràng, bệnh tim của bà Tô tái phát không phải là ngẫu nhiên.
Trong quán mì có ba nhân viên, lúc này bọn họ đều tập trung ở đây. Trong đó là một người phụ nữ trung tuổi nói đã cho bà Tô uống thuốc trợ tim, hai người khác đều là cô gái trẻ chỉ chừng hai mươi tuổi.
Tiêu Binh nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi nhất, hỏi: "Cháu nên gọi dì thế nào?"
"Tôi là Vương Quế Chi...."
"Dì Vương, dì có thể nói cho cháu biết đã có chuyện gì xảy ra ở đây không? Sao dì ấy lại phát bệnh vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Vương Quế Chi và hai cô gái lộ vẻ oán giận. Tiêu Binh nghe Vương Quế Chi kể mới biết, con đường này gọi là đường Dân Hàng. Bởi vì gần đây đều là trường đại học, cho nên việc kinh doanh rất tốt.
Hai năm trước, một người trẻ tuổi được gọi là đại ca cụt ngón bỗng nhiên đứng ra quản con đường này. Hàng tháng, tất cả cửa hàng ở đây đều phải nộp phí bảo vệ. Mà tháng này, đại ca cụt ngón lại phá lệ cũ, mấy hôm trước đàn em của hắn vừa thu phí bảo vệ, giờ mới qua vài ngày hắn lại tới. Vương Quế Chi vừa nói phải trái với hắn được vài câu đã bị hắn cho người đập cửa hàng, bản thân bà cũng bị bệnh tim tái phát mà suýt chết.
Tiêu Binh hít một hơi thật sâu. Ban đầu ở Long Môn, Bội Nhã vì cuộc sống yên ổn của người dân mà vào sống ra chết. Sau khi xuất ngũ thành lập Long Môn, trong lòng Bội Nhã vẫn còn nhớ tới dân chúng. Mà bây giờ Bội Nhã chết, người nhà của cô lại bị tổn thương do những đồng bào mà cô vẫn liều mạng bảo vệ, thậm chí thiếu chút nữa thì mất mạng!
Không ai biết trong lòng Tiêu Binh đang có ý định giết người!
Lúc này xe cấp cứu đã đỗ ở cửa, nhân viên y tế mang theo cáng cứu thương đi vào. Nhìn thấy bà Tô được đưa lên cáng cứu thương, Tiêu Binh im lặng, đi cùng Tô Tiểu Tiểu lên xe cấp cứu, ba người Vương Quế Chi ở lại quét dọn.
Trải qua cảnh tượng vừa nãy, thái độ của Tô Tiểu Tiểu với Tiêu Binh đã không còn bài xích như lúc đầu nhưng cũng không quá tốt. Trên đường đi, vì lo lắng cho mẹ lại thêm tin dữ chị gái qua đời, cô có chút mất hồn mất vía. Xe cấp cứu đỗ lại ở cửa bệnh viện, tất cả mọi người đã xuống xe. Sau khi nhân viên y tế ở bên cạnh giục, cô mới phản ứng được: "À vâng, được..."
Tiêu Binh đưa tay ra, dịu dàng nói: "Để tôi đỡ cô xuống."
"Không cần." Tô Tiểu Tiểu quật cường không để ý tới bàn tay Tiêu Binh giơ ra. Sau khi nhảy xuống xe, anh đứng ở bên cạnh cô khẽ nói: "Chuyện của chị cô... Có lẽ tạm thời không nên nói cho mẹ cô biết. Tôi thấy tình hình sức khỏe của dì như vậy, sợ rằng không chịu nổi đả kích đâu."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Còn nữa, chuyện trong quán mì vừa rồi... Cám ơn anh."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Trước đây tôi vừa mới học được vài biện pháp cấp cứu đơn giản từ người bạn học. Tôi thấy có lẽ cô cũng nên học, có thể có chút tác dụng đấy."
Tô Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, nói: "Nếu bây giờ anh phải đi, vậy sau này đừng tới quấy rầy mẹ con chúng tôi nữa, nếu được vậy tôi sẽ càng cám ơn anh hơn."
Tiêu Binh cười gượng. Lúc này, cáng cứu thương của bà Tô đã được đưa vào phòng cấp cứu. Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu cũng vội vàng đi vào theo.
Sau khi bà Tô vào phòng cấp cứu, Tiêu Binh tranh đi thanh toán chi phí và tiền tạm ứng, lúc anh trở lại thì cuộc phẫu thuật đã bắt đầu. Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn anh với ánh mắt có phần phức tạp, nói: "Tôi đi vội vàng nên không cầm theo tiền, trở về tôi sẽ trả tiền lại cho anh."
Tiêu Binh lắc đầu, nói: "Tiền này cũng không phải tiền của tôi. Ở đây có một tấm thẻ ngân hàng của chị cô. Tiền của cô ấy đều ở trong cái thẻ này. Trước khi qua đời, cô ấy bảo tôi đưa cho các cô, cô cất đi."
Tiền trong đó bao gồm tiền lương thời còn trong bộ đội đặc chủng và cả tiền công mỗi lần thi hành nhiệm vụ ở Long Môn. Bởi vì mỗi lần bọn họ nhận nhiệm vụ đều rất nguy hiểm nên tiền cũng tương đối nhiều. Tiền trong tấm thẻ này đủ cho một người bình thường sống mấy đời. Trước khi chết, Tô Bội Nhã giao cho anh cái thẻ được cô tích góp cả đời này, dặn anh mang về giao cho người nhà của mình.
Trong nhà Tô Bội Nhã cũng có chút tiền để dành, nhưng vừa rồi lo lắng cho người nhà, cho nên không dám cầm theo quá nhiều.
Tô Tiểu Tiểu đẩy tấm thẻ lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Một tấm thẻ có thể đổi lại tính mạng của chị tôi không? Tôi không cần số tiền này."
Tiêu Binh nói: "Nhưng số tiền này thuộc về chị cô mà!"
"Tôi chỉ cần chị tôi còn sống trở về thôi!" Tô Tiểu Tiểu gần như hét lên những lời này, mắt cô đỏ hoe. Tiêu Binh thấy vậy thì thở dài, chỉ đành cất tấm thẻ, giữ hộ cho cô.
Có thể cảnh tượng vừa rồi làm cho Tô Tiểu Tiểu nhớ tới chuyện chị mình đã chết, cô không nói chuyện với Tiêu Binh nữa. Rất rõ ràng cô đổ lỗi cái chết của chị lên người Tiêu Binh.
Tiêu Binh im lặng ngồi xuống ghế chờ, Tô Tiểu Tiểu lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Khoảng hơn một giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mổ chính bước ra, ông ta tháo khẩu trang xuống, thở hắt ra một hơi và hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Tôi là con gái của bệnh nhân."
Bác sĩ chính nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "May là cứu đúng lúc, lại thêm các người sơ cứu rất tốt, bây giờ bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm."
Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cô cũng rơi xuống, vẻ mặt cảm kích nói: "Cám ơn bác sĩ."
"Chỉ có điều chúng tôi phát hiện ra trong cơ thể bệnh nhân có một vài điểm khác thường."
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu biến đổi, đang muốn hỏi tiếp thì bác sĩ nói: "Tạm thời cô không cần quá mức lo lắng, trong lúc bà ấy nằm viện, tôi sẽ tiến hành kiểm tra kỹ hơn."
Tô Tiểu Tiểu liên tục cảm ơn, lúc này, bà Tô được đẩy từ bên trong phòng cấp cứu ra. Khi lướt qua bên cạnh Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu, bà Tô nhìn về phía anh khẽ nói cảm ơn, sau đó đã bị đẩy về phía phòng bệnh.
Y tá nhìn Tô Tiểu Tiểu và Tiêu Binh, hỏi: "Đây là bạn trai cô sao? Bệnh nhân vừa được cấp cứu nên bây giờ cần nghỉ ngơi, buổi tối trong hai người chỉ cần một người ở lại trông là được."
Tô Tiểu Tiểu đỏ mặt, đang muốn giải thích về quan hệ của mình và Tiêu Binh thì anh đã giành nói trước: "Vậy tôi đi trước. Tiểu Tiểu, nếu có chuyện gì cô nhớ gọi điện thoại cho tôi!"
Tô Tiểu Tiểu cầm danh thiếp trong tay và trừng mắt với Tiêu Binh, anh không để ý, đi thẳng về phía đầu cầu thang. Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, trong mắt có phần phức tạp.
Một người mặc áo khoác trắng cúi đầu đi từ trên tầng tới và lướt qua bên người Tiêu Binh, anh đột nhiên ra tay nhanh như chớp, trực tiếp nắm lấy gáy của đối phương.
Tiêu Binh ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, hơn nữa còn bất ngờ, cho dù là một cao thủ học võ cũng chưa chắc trốn được, nhưng không ngờ đối phương vẫn tránh thoát. Chẳng qua động tác tiếp sau của Tiêu Binh còn nhanh tới mức quỷ dị. Bộp một tiếng, lòng bàn tay anh đã vỗ vào trên ngực của người đó, lưng người đó đập mạnh vào trên vách tường bên cạnh.
Tiêu Binh nắm lấy áo của người này và nhanh chóng đi xuống dưới tầng, rẽ mấy lần thì chui vào một nhà vệ sinh. Thấy bên trong không có ai, anh đưa tay ra sau khóa cửa.
"Tiểu Bắc, em theo anh bao lâu rồi?"
Tiểu Bắc là một người thanh niên nhìn da non thịt mềm khoảng hai mươi tuổi. Cậu khẽ xoa ngực và cười khổ nói: "Đội trưởng, anh suýt nữa đập chết em rồi. Em mặc thế này, sao anh nhận ra em? Cũng đúng, nếu chút mánh khóe như vậy mà anh cũng nhìn không ra, thì sẽ không phải là đội trưởng của em nữa."
Tiêu Binh nhíu mày: "Anh đã không còn ở trong Long Môn nữa."
"À." Trên mặt Tiểu Bắc lộ ra vẻ buồn bã, nhưng rất nhanh đã tươi cười rạng rỡ nói: "Đội... Anh Binh, đội trưởng Lâm nói anh muốn gọi người qua trợ giúp."
"Cho nên em liền tự đề cử mình à?"
Tiểu Bắc gãi đầu, cười hì hì: "Em đến sớm hơn anh mấy giờ, vẫn luôn ở dưới tầng nhà của chị Bội Nhã. Sau đó mọi người vào bệnh viện, em cũng tới luôn."
"Đúng. Chị Bội Nhã của em đã chết, Long Môn xuất hiện kẻ phản bội nhưng còn chưa biết kẻ đó là ai. Nhưng trước khi cô ấy chết có nói muốn tìm manh mối về thân phận của kẻ phản bội thì phải tìm từ trên người của Tô Tiểu Tiểu, em cô ấy."
"Tô Tiểu Tiểu sao?" Tiểu Bắc kinh ngạc nói: “Tô Tiểu Tiểu không phải là một học sinh bình thường à? Cho dù cô ấy có chút xinh đẹp, là hoa khôi trong trường, nhưng ngoại trừ điều này ra hình như không có gì đặc biệt cả."
Tiêu Binh gật đầu, trong ánh mắt có chút lo lắng: "Mấy tháng trước, Long Môn nhận được một đơn hàng lớn, lúc trước đi Somali thực hiện nhiệm vụ, cho dù anh đã đoán được lần này sẽ không thuận lợi như trước kia, nhưng không ngờ liên tục bị người khác đoán trước được hành động. Sau đó có người tự nhiên lén liên lạc với Bội Nhã, nói cho cô ấy biết trong Long Môn có kẻ phản bội, thế là cô ấy ra ngoài và gặp mặt hắn. Khi đó hai người gặp phải mai phục... Chờ tới khi anh chạy tới thì Bội Nhã đã không xong rồi. Người báo tin thần bí kia cũng đã chết, nhưng trước khi chết hắn nói cho Bội Nhã biết, chứng cứ liên quan tới kẻ phản bội đang ở bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, nhưng ngay cả bản thân Tô Tiểu Tiểu cũng không biết."
Tiểu Bắc hỏi: "Cho nên anh mới tới đây sao?"
"Đúng. Một phần vì anh muốn tìm được kẻ phản bội là ai, hai là trước khi điều tra ra thân phận của kẻ phản bội thì phải bảo vệ tốt cho cô ấy. Dù sao anh cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh cô ấy được. Cho nên anh muốn nhờ em âm thầm bảo vệ cô ấy, anh ngoài sáng em ở trong tối. Nếu vào lúc anh không có mặt mà xảy ra chuyện phiền phức gì, em phải lập tức thông báo cho anh biết."
"Em biết rồi..." Mắt Tiểu Bắc đỏ hoe, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ giống như ánh sáng mặt trời: “Anh Binh, ban đầu em cũng vì sùng bái anh nên mới cố gắng gia nhập Long Môn. Em vẫn luôn xem anh như anh trai, xem chị Bội Nhã như chị gái của mình. Hai người giải ngũ, em vốn cũng muốn đi theo anh, nhưng anh không đồng ý... Chỉ có điều bây giờ chị Bội Nhã đã không còn, em nhất định phải nghĩ mọi biện pháp giúp chị ấy báo thù."
"Tốt." Tiêu Binh vỗ nhẹ vào vai của Tiểu Bắc và nói: “Em tới là tốt rồi. Mặc dù em còn trẻ nhưng thực lực không tệ, hơn nữa em có tình cảm với chị Bội Nhã, anh cũng có thể yên tâm. Từ giờ trở đi, anh ở ngoài sáng, em ở trong tối bảo vệ tốt Tô Tiểu Tiểu không để cho cô ấy bị người ta diệt khẩu."
"Vậy còn dì thì sao?"
Tiêu Binh suy nghĩ một lát, nói: "Không cần bảo vệ cho dì. Nếu như đối phương biết bên cạnh Tiểu Tiểu có chứng cứ, mục tiêu của đối phương sẽ là cô ấy. Nếu như hắn xuống tay với dì trước thì khó tránh khỏi sẽ đánh rắn động cỏ. Nói chung, dưới tình huống không có anh thì em phải bảo vệ tốt cô ấy!"
"Em biết rồi." Tiểu Bắc cắn môi, nặng nề gật đầu.
Tiêu Binh nhìn hai mắt Tiểu Bắc đỏ hoe thì thở dài nói: "Tiểu Bắc, chị Bội Nhã của em đã không còn, khi còn sống cô ấy rất thương em... Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi."
Tiểu Bắc cắn chặt môi lắc đầu.
"Vậy anh đi trước đấy." Tiêu Binh thở dài một tiếng: “Thời gian này đành phải làm phiền em cùng anh chia nhau ra bảo vệ, đừng để cho Tô Tiểu Tiểu phát hiện ra em."
Khi Tiêu Binh rời khỏi phòng vệ sinh, cửa phòng được đóng lại, anh dường như nghe được bên trong có tiếng khóc. Đứa trẻ này thật là... Em yên tâm, anh sẽ không để em phải khổ sở quá lâu. Món nợ máu này, chúng ta nhất định phải dùng máu tươi để tế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.