Chương 33: Nói chuyện bên sông
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Khi hai người đi tới bệnh viện, Trương Nhất Chỉ
tùy tiện tìm một bác sĩ xử lý vết thương cho Tiêu Binh, theo cách nói
của ông, chút vết thương nhỏ như vậy còn không xứng để ông phải tự mình
ra tay, nhưng khi Diệp Tử đi vào phòng rửa tay, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tiêu Binh, ông nói với vẻ nghiêm trọng,: "Tiểu Binh, không ngờ cháu vừa đến Giang Thành lại gây ra rắc rối rồi."
Tiêu Binh xuống giường đi giày, khẽ sờ mũi và cười gượng nói: "Có đôi lúc cháu không muốn gây rắc rối, rắc rối cũng sẽ tìm cháu. Cho nên cháu vẫn có cảm giác người qua lại gần gũi với cháu đều rất xui xẻo. Ông Trương, cháu còn muốn thêm chút rắc rối cho ông."
"Nói đi, rắc rối cháu mang tới cho ta còn ít sao?" Trương Nhất Chỉ không vui nói.
"Là như vậy..." Tiêu Binh nói ra chuyện chị em nhà họ Diệp nhờ mình nói giúp chuyện chữa bệnh cho Diệp Bán Thành, sau đó nhìn về phía Trương Nhất Chỉ, hỏi: “Ông Trương, ông có thể giúp chuyện này không?"
"Tôi nhớ rồi." Vẻ mặt Trương Nhất Chỉ bình tĩnh nói: "Người nhà họ Diệp từng đi tới thủ đô tìm tôi, nhưng tôi không gặp bọn họ, càng không có đồng ý với điều kiện của bọn họ. Đối với tôi, quy ẩn chính là quy ẩn. Nếu như hôm nay nhà họ Diệp tới tìm tôi, tôi đi, ngày mai nhà họ Trương, nhà họ Vương, nhà họ Lý cũng có thể sẽ tìm tôi, vậy tôi quy ẩn với không quy ẩn có gì khác nhau? Về sau đến Giang Thành, thằng nhóc Diệp Thiên Minh kia tự mình đến gặp tôi, tôi cũng không đồng ý."
Diệp Tử đi từ bên ngoài vào, lặng lẽ tới bên cạnh Tiêu Binh và ngoan ngoãn nghe hai người bọn họ nói chuyện.
"Nhưng hôm nay nếu như cháu tìm đến tôi, sợ rằng tôi thật sự phải phá lệ một lần. Không chỉ đơn thuần vì cháu, còn có bạn gái đáng yêu này của cháu. Tôi cảm giác tôi và bạn gái cháu rất hợp ý, cũng không thể để cho Diệp Tử còn nhỏ tuổi phải mất cha được."
Diệp Tử cảm động nói: "Ông Trương, cám ơn ông."
Cho dù quan hệ giữa cô và cha rất căng thẳng, đến bây giờ cô vẫn không muốn nói chuyện với cha cô, thậm chí không muốn biểu hiện ra chút quan tâm nào, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô thật sự không quan tâm tới sống chết của ông, chẳng qua không nói ra mà thôi.
Trương Nhất Chỉ nói: "Cảm ơn thì không cần. Nhưng tôi nói luôn, từ giờ trở về sau nếu còn có người mắc bệnh bị thương, gặp phải chuyện sinh lão bệnh tử cũng đừng tới tìm tôi nữa, tôi sẽ không chữa trị cho người, ít nhất năm nay thì dừng ở đây."
Tiêu Binh tò mò nói: "Ông Trương, cháu thật sự không rõ... Cho dù ông quy ẩn, nhưng cần gì phải cứng nhắc như vậy, phải linh hoạt biến báo chứ."
Trương Nhất Chỉ trừng mắt với Tiêu Binh, tức giận nói: "Thằng nhóc cháu biết cái gì? Nói chung, năm nay đừng tới tìm ông nữa, trừ khi không phải là loại chuyện này. Cháu thu xếp thời gian để tôi đi khám xem bệnh của Diệp Bán Thành thế nào."
Diệp Tử nói: "Lời nói không bằng hành động, cha cháu nhất định sẽ đặc biệt biết ơn khi ngài đến, hay hôm nay luôn có được không ạ?"
Trương Nhất Chỉ nhìn Diệp Tử, cười ha hả nói: "Cũng được. Ông biết trong lòng cháu sốt ruột, vậy tối nay ông sẽ qua, vừa lúc xem thử căn bệnh khó chữa như vậy là bệnh gì."
Tiêu Binh hỏi: "Vậy còn chuyện ăn tối?"
"Không cần cháu thu xếp nữa, ông sẽ ăn tùy tiện ở nhà ăn của bệnh viện là được. Buổi tối cháu cho xe tới đón ông."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không có vấn đề."
Trương Nhất Chỉ nhìn Diệp Tử và Tiêu Binh, mỉm cười nói: "Hai cháu không cần ở đây với ông già này nữa, tranh thủ hẹn hò đi."
Mặt Diệp Tử đỏ lên, trong miệng hờn dỗi nói: "Ông ơi, ông nói gì vậy!"
Trương Nhất Chỉ cười ha ha nói: "Thật ra, ông cảm giác Tiểu Binh không xứng với cháu."
"Cháu cũng thấy vậy." Diệp Tử liếc nhìn Tiểu Binh, mỉm cười ngọt ngào nói: “Cho nên á, người nào đó tốt nhất nên lấy lòng cháu, bằng không ngày nào đó nếu tâm trạng không tốt lại đá anh ấy đi."
Diệp Tử khi thì xinh đẹp, khi thì ngọt ngào, khi thì tinh quái, khi thì lại phóng khoáng khí phách, đôi mắt linh hoạt quyến rũ này làm cho Tiêu Binh lóa mắt, trái tim cũng đập mạnh vì cô.
Trương Nhất Chỉ ở bên cạnh nhắc nhở: "Này này, sao lại ngây ra như vậy."
"Dạ? À... Cháu thấy trên mặt Diệp Tử hình như có một con muỗi."
Trong mắt Diệp Tử đầy vẻ giảo hoạt, dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của Tiêu Binh, cô ngửa mặt mỉm cười nói: "Bây giờ nó đã bay đi chưa?"
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Đi rồi."
Nhìn ánh mắt nhìn thấu tất cả của Diệp Tử, Tiêu Binh tự nhiên cảm giác trên mặt hơi nóng lên. Có đôi khi anh cũng không hiểu, mình cũng không phải là nam sinh ngây ngô thời cấp hai, thậm chí trước đây đã từng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ xinh đẹp quyến rũ, tại sao khi ở trước mặt Diệp Tử anh cứ luôn không khống chế được bản thân như vậy.
Tiêu Binh lấy lại bình tĩnh, cầm bàn tay nhỏ bé mịn màng của Diệp Tử. Bàn tay này thật là mềm, trái tim anh dường như cũng trở nên mềm nhũn, đập thình thịch không ngừng, giọng anh dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài một lát."
Còn một lúc nữa mới tới giờ cơm tối. Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Diệp Tử gọi điện thoại cho Diệp Thiên Minh trước. Sau khi anh ta nhận được tin tức thì rất vui mừng. Tiêu Binh và Diệp Tử cùng ngồi xe tới bên sông.
Tiêu Binh ôm Diệp Tử vào trong lòng, hai người nằm xuống bên cạnh nhau, hít thở bầu không khí trong lành bên sông. Dừng như tất cả khó chịu và cẳng thẳng trong ngày hôm này đều đã biến mất.
"Diệp Tử, em còn nhớ không, ở nơi đây..."
Diệp Tử hơi nhắm mắt lại, hai chân co lên giống như một con mèo con rúc vào trong lòng Tiêu Binh. Mùi thơm thoang thoảng của một cô gái trẻ thấm vào trong lòng, còn có cơ thể mềm mại ấm áp mịn màng này nữa. Một tay của Tiêu Binh bị Diệp Tử gối lên, tay còn lại giơ cao, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng đặt lên trên lưng cô.
Khi nhìn cô gần như vậy, anh đột nhiên sẽ có kích động muốn ôm thật chặt cô vào trong lòng nhưng không dám dùng sức, cô giống như một đồ sứ quý giá, khiến anh rất sợ mình hơi sơ ý sẽ ôm hỏng cô.
Diệp Tử co người trong lòng Tiêu Binh và nhắm mắt lại, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, nói: "Anh muốn nói, nơi đây là nơi đính ước của chúng ta đúng không?"
"Đúng vậy." Tiêu Binh xúc động nói. "Nơi đính ước."
Tiêu Binh nói xong thì không thể kìm được, nhẹ nhàng vươn đầu qua hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Tử, vừa chạm vào đã rời đi.
Lông mi Diệp Tử chớp chớp, ngượng ngùng mở mắt hỏi: "Vì sao anh không hôn nữa?"
"Anh sợ mạo phạm tới giai nhân." Tiêu Binh dịu dàng nói: "Bởi vì anh muốn không phải là lợi dụng em, mà là thương yêu em thế nào."
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Cơ thể Diệp Tử vốn rất mềm mại lại lập tức bắt đầu muốn tan ra.
Sau khi Diệp Thiên Minh nhận được câu trả lời của Tiêu Binh, anh ta đi tới cửa phòng của Diệp Bán Thành, gõ cửa một cái và đi vào.
Mẹ nhỏ Liễu Phiêu Phiêu đang ở trong phòng chăm sóc Diệp Bán Thành. Khi nhìn thấy Diệp Thiên Minh đi tới, Diệp Bán Thành mệt mỏi nói: "Có tiến triển gì không?"
Liễu Phiêu Phiêu cũng nhìn về phía Diệp Thiên Minh đầy vẻ quan tâm, không thể không nói cô ta đúng là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, không chỉ cách ăn mặc và trang điểm của cô ta, hơn nữa còn có ánh mắt đầy cám dỗ, dường như đang dụ dỗ anh phạm tội vậy.
Diệp Thiên Minh giống như không nhìn thấy ánh mắt của Liễu Phiêu Phiêu, trong ánh mắt anh ta hoàn toàn không dao động, giọng điệu lại có chút hưng phấn nói: "Cha, Trương thần y đã đồng ý rồi. Tối nay ông ấy sẽ tới khám bệnh cho người."
Diệp Bán Thành hưng phấn giãy dụa ngồi dậy, cho dù thoạt nhìn động tác của ông ta rất khóc nhọc, thậm chí vừa ngồi được thì thở hồng hộc, nhưng trên mặt rạng rỡ, thần thái hồng hào, giọng điệu càng kích động hơn nói: "Con nói thật... Thật sao..."
Liễu Phiêu Phiêu vội vàng đỡ Diệp Bán Thành, khẽ vỗ nhẹ vào sau lưng ông ta khẽ nói: "Ông không nên quá kích động, sức khỏe của ông không tốt, nên cẩn thận một chút... "
Sau đó, Liễu Phiêu Phiêu nhìn về phía Diệp Thiên Minh, hỏi: "Thiên Minh, con nói thật sao?"
"Thật một trăm phần trăm, bằng không tôi cũng không có khả năng nói vậy. Chuyện này là do người đàn ông tên Tiêu Binh kia giúp một tay."
"Quá tốt, quá tốt." Giọng điệu Diệp Bán Thành hưng phấn nói: "Mọi người đều nói Trương Nhất Chỉ là Thần Y đứng đầu Trung Quốc, nếu ông ta giúp cha chữa trị thì có thể thật sự có hi vọng..."
Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Cha, cha vẫn là hồng phúc tề thiên, đây là ông trời cũng muốn để cho cha có thể sống lâu trăm tuổi đấy!"
Diệp Bán Thành cười ha ha vài tiếng, sau đó có lẽ kích động quá mức lại bắt đầu thở dốc. Liễu Phiêu Phiêu vội vàng vỗ nhẹ vào sau lưng ông ta rồi đỡ ông ta từ từ nằm xuống, trách cứ: "Ông nói ông xem, đã không còn là đứa trẻ nữa, sao còn không biết chăm sóc bản thân. Tình hình sức khỏe của ông thế nào, ông còn không biết sao? Căn bản không nên kích động mà."
Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Con có thể hiểu được tâm trạng của cha, nhưng giống như dì đã nói, bây giờ nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, tâm trạng không nên vui mừng hay đau buồn quá mức. Con đi ra ngoài trước."
"Con ra ngoài đi." Quả nhiên tâm trạng Diệp Bán Thành rất tốt, giọng điệu cũng không nghiêm túc như mọi ngày: "Chuyện trong công ty, con vẫn luôn xử lý không tệ, chờ lần này cha khỏe lên sẽ giao thêm một ít trách nhiệm cho con, con là con trai độc nhất trong nhà, cũng nên giúp cha gánh vác nhiều hơn."
Diệp Thiên Minh lắc đầu nói: "Chị đang làm rất tốt."
Diệp Bán Thành nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói: "Con đừng quên, con là con trai cha, lẽ nào giúp cha chia sẻ công việc trong công ty cũng có vấn đề sao?"
"Không... Không."
Trên mặt Diệp Bán Thành lộ ra ý cười: "Như vậy mới tốt chứ, về phần chị con tất nhiên cũng phải chia sẻ một vài chuyện. Nhưng dù sao chị con cũng là con gái, tìm được một nhà chồng tốt mới là việc quan trọng nhất, thật sự không thích hợp vất vả quá nhiều trên phương diện này."
Diệp Bán Thành nói như vậy gần như đã tương đương với kết luận cuối cùng, quyền lớn trong công ty bắt đầu nghiêng về phía Diệp Thiên Minh. Phải nói rằng, lần này Diệp Thiên Minh có thể làm được chuyện Trương Nhất Chỉ vô hình đã tăng thêm cân nặng cho anh ta.
Diệp Thiên Minh thở dài nói: "Vậy con sẽ nghe cha. Cha... Con còn muốn nói với cha chuyện khác."
Tâm tình Diệp Bán Thành đang tốt, tinh thần hình như cũng khá hơn nhiều, vì vậy rất hào sảng hỏi: "Muốn nói gì thì con cứ nói đi."
"Chuyện này liên quan tới Tiêu Binh... Em gái con đã là bạn gái của anh ta."
"Hả?" Diệp Bán Thành nhíu mày.
Tiêu Binh xuống giường đi giày, khẽ sờ mũi và cười gượng nói: "Có đôi lúc cháu không muốn gây rắc rối, rắc rối cũng sẽ tìm cháu. Cho nên cháu vẫn có cảm giác người qua lại gần gũi với cháu đều rất xui xẻo. Ông Trương, cháu còn muốn thêm chút rắc rối cho ông."
"Nói đi, rắc rối cháu mang tới cho ta còn ít sao?" Trương Nhất Chỉ không vui nói.
"Là như vậy..." Tiêu Binh nói ra chuyện chị em nhà họ Diệp nhờ mình nói giúp chuyện chữa bệnh cho Diệp Bán Thành, sau đó nhìn về phía Trương Nhất Chỉ, hỏi: “Ông Trương, ông có thể giúp chuyện này không?"
"Tôi nhớ rồi." Vẻ mặt Trương Nhất Chỉ bình tĩnh nói: "Người nhà họ Diệp từng đi tới thủ đô tìm tôi, nhưng tôi không gặp bọn họ, càng không có đồng ý với điều kiện của bọn họ. Đối với tôi, quy ẩn chính là quy ẩn. Nếu như hôm nay nhà họ Diệp tới tìm tôi, tôi đi, ngày mai nhà họ Trương, nhà họ Vương, nhà họ Lý cũng có thể sẽ tìm tôi, vậy tôi quy ẩn với không quy ẩn có gì khác nhau? Về sau đến Giang Thành, thằng nhóc Diệp Thiên Minh kia tự mình đến gặp tôi, tôi cũng không đồng ý."
Diệp Tử đi từ bên ngoài vào, lặng lẽ tới bên cạnh Tiêu Binh và ngoan ngoãn nghe hai người bọn họ nói chuyện.
"Nhưng hôm nay nếu như cháu tìm đến tôi, sợ rằng tôi thật sự phải phá lệ một lần. Không chỉ đơn thuần vì cháu, còn có bạn gái đáng yêu này của cháu. Tôi cảm giác tôi và bạn gái cháu rất hợp ý, cũng không thể để cho Diệp Tử còn nhỏ tuổi phải mất cha được."
Diệp Tử cảm động nói: "Ông Trương, cám ơn ông."
Cho dù quan hệ giữa cô và cha rất căng thẳng, đến bây giờ cô vẫn không muốn nói chuyện với cha cô, thậm chí không muốn biểu hiện ra chút quan tâm nào, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng cô thật sự không quan tâm tới sống chết của ông, chẳng qua không nói ra mà thôi.
Trương Nhất Chỉ nói: "Cảm ơn thì không cần. Nhưng tôi nói luôn, từ giờ trở về sau nếu còn có người mắc bệnh bị thương, gặp phải chuyện sinh lão bệnh tử cũng đừng tới tìm tôi nữa, tôi sẽ không chữa trị cho người, ít nhất năm nay thì dừng ở đây."
Tiêu Binh tò mò nói: "Ông Trương, cháu thật sự không rõ... Cho dù ông quy ẩn, nhưng cần gì phải cứng nhắc như vậy, phải linh hoạt biến báo chứ."
Trương Nhất Chỉ trừng mắt với Tiêu Binh, tức giận nói: "Thằng nhóc cháu biết cái gì? Nói chung, năm nay đừng tới tìm ông nữa, trừ khi không phải là loại chuyện này. Cháu thu xếp thời gian để tôi đi khám xem bệnh của Diệp Bán Thành thế nào."
Diệp Tử nói: "Lời nói không bằng hành động, cha cháu nhất định sẽ đặc biệt biết ơn khi ngài đến, hay hôm nay luôn có được không ạ?"
Trương Nhất Chỉ nhìn Diệp Tử, cười ha hả nói: "Cũng được. Ông biết trong lòng cháu sốt ruột, vậy tối nay ông sẽ qua, vừa lúc xem thử căn bệnh khó chữa như vậy là bệnh gì."
Tiêu Binh hỏi: "Vậy còn chuyện ăn tối?"
"Không cần cháu thu xếp nữa, ông sẽ ăn tùy tiện ở nhà ăn của bệnh viện là được. Buổi tối cháu cho xe tới đón ông."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Không có vấn đề."
Trương Nhất Chỉ nhìn Diệp Tử và Tiêu Binh, mỉm cười nói: "Hai cháu không cần ở đây với ông già này nữa, tranh thủ hẹn hò đi."
Mặt Diệp Tử đỏ lên, trong miệng hờn dỗi nói: "Ông ơi, ông nói gì vậy!"
Trương Nhất Chỉ cười ha ha nói: "Thật ra, ông cảm giác Tiểu Binh không xứng với cháu."
"Cháu cũng thấy vậy." Diệp Tử liếc nhìn Tiểu Binh, mỉm cười ngọt ngào nói: “Cho nên á, người nào đó tốt nhất nên lấy lòng cháu, bằng không ngày nào đó nếu tâm trạng không tốt lại đá anh ấy đi."
Diệp Tử khi thì xinh đẹp, khi thì ngọt ngào, khi thì tinh quái, khi thì lại phóng khoáng khí phách, đôi mắt linh hoạt quyến rũ này làm cho Tiêu Binh lóa mắt, trái tim cũng đập mạnh vì cô.
Trương Nhất Chỉ ở bên cạnh nhắc nhở: "Này này, sao lại ngây ra như vậy."
"Dạ? À... Cháu thấy trên mặt Diệp Tử hình như có một con muỗi."
Trong mắt Diệp Tử đầy vẻ giảo hoạt, dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của Tiêu Binh, cô ngửa mặt mỉm cười nói: "Bây giờ nó đã bay đi chưa?"
Tiêu Binh cười hì hì nói: "Đi rồi."
Nhìn ánh mắt nhìn thấu tất cả của Diệp Tử, Tiêu Binh tự nhiên cảm giác trên mặt hơi nóng lên. Có đôi khi anh cũng không hiểu, mình cũng không phải là nam sinh ngây ngô thời cấp hai, thậm chí trước đây đã từng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ xinh đẹp quyến rũ, tại sao khi ở trước mặt Diệp Tử anh cứ luôn không khống chế được bản thân như vậy.
Tiêu Binh lấy lại bình tĩnh, cầm bàn tay nhỏ bé mịn màng của Diệp Tử. Bàn tay này thật là mềm, trái tim anh dường như cũng trở nên mềm nhũn, đập thình thịch không ngừng, giọng anh dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài một lát."
Còn một lúc nữa mới tới giờ cơm tối. Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Diệp Tử gọi điện thoại cho Diệp Thiên Minh trước. Sau khi anh ta nhận được tin tức thì rất vui mừng. Tiêu Binh và Diệp Tử cùng ngồi xe tới bên sông.
Tiêu Binh ôm Diệp Tử vào trong lòng, hai người nằm xuống bên cạnh nhau, hít thở bầu không khí trong lành bên sông. Dừng như tất cả khó chịu và cẳng thẳng trong ngày hôm này đều đã biến mất.
"Diệp Tử, em còn nhớ không, ở nơi đây..."
Diệp Tử hơi nhắm mắt lại, hai chân co lên giống như một con mèo con rúc vào trong lòng Tiêu Binh. Mùi thơm thoang thoảng của một cô gái trẻ thấm vào trong lòng, còn có cơ thể mềm mại ấm áp mịn màng này nữa. Một tay của Tiêu Binh bị Diệp Tử gối lên, tay còn lại giơ cao, do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng đặt lên trên lưng cô.
Khi nhìn cô gần như vậy, anh đột nhiên sẽ có kích động muốn ôm thật chặt cô vào trong lòng nhưng không dám dùng sức, cô giống như một đồ sứ quý giá, khiến anh rất sợ mình hơi sơ ý sẽ ôm hỏng cô.
Diệp Tử co người trong lòng Tiêu Binh và nhắm mắt lại, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, nói: "Anh muốn nói, nơi đây là nơi đính ước của chúng ta đúng không?"
"Đúng vậy." Tiêu Binh xúc động nói. "Nơi đính ước."
Tiêu Binh nói xong thì không thể kìm được, nhẹ nhàng vươn đầu qua hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Tử, vừa chạm vào đã rời đi.
Lông mi Diệp Tử chớp chớp, ngượng ngùng mở mắt hỏi: "Vì sao anh không hôn nữa?"
"Anh sợ mạo phạm tới giai nhân." Tiêu Binh dịu dàng nói: "Bởi vì anh muốn không phải là lợi dụng em, mà là thương yêu em thế nào."
Hai người nhìn nhau đắm đuối. Cơ thể Diệp Tử vốn rất mềm mại lại lập tức bắt đầu muốn tan ra.
Sau khi Diệp Thiên Minh nhận được câu trả lời của Tiêu Binh, anh ta đi tới cửa phòng của Diệp Bán Thành, gõ cửa một cái và đi vào.
Mẹ nhỏ Liễu Phiêu Phiêu đang ở trong phòng chăm sóc Diệp Bán Thành. Khi nhìn thấy Diệp Thiên Minh đi tới, Diệp Bán Thành mệt mỏi nói: "Có tiến triển gì không?"
Liễu Phiêu Phiêu cũng nhìn về phía Diệp Thiên Minh đầy vẻ quan tâm, không thể không nói cô ta đúng là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, không chỉ cách ăn mặc và trang điểm của cô ta, hơn nữa còn có ánh mắt đầy cám dỗ, dường như đang dụ dỗ anh phạm tội vậy.
Diệp Thiên Minh giống như không nhìn thấy ánh mắt của Liễu Phiêu Phiêu, trong ánh mắt anh ta hoàn toàn không dao động, giọng điệu lại có chút hưng phấn nói: "Cha, Trương thần y đã đồng ý rồi. Tối nay ông ấy sẽ tới khám bệnh cho người."
Diệp Bán Thành hưng phấn giãy dụa ngồi dậy, cho dù thoạt nhìn động tác của ông ta rất khóc nhọc, thậm chí vừa ngồi được thì thở hồng hộc, nhưng trên mặt rạng rỡ, thần thái hồng hào, giọng điệu càng kích động hơn nói: "Con nói thật... Thật sao..."
Liễu Phiêu Phiêu vội vàng đỡ Diệp Bán Thành, khẽ vỗ nhẹ vào sau lưng ông ta khẽ nói: "Ông không nên quá kích động, sức khỏe của ông không tốt, nên cẩn thận một chút... "
Sau đó, Liễu Phiêu Phiêu nhìn về phía Diệp Thiên Minh, hỏi: "Thiên Minh, con nói thật sao?"
"Thật một trăm phần trăm, bằng không tôi cũng không có khả năng nói vậy. Chuyện này là do người đàn ông tên Tiêu Binh kia giúp một tay."
"Quá tốt, quá tốt." Giọng điệu Diệp Bán Thành hưng phấn nói: "Mọi người đều nói Trương Nhất Chỉ là Thần Y đứng đầu Trung Quốc, nếu ông ta giúp cha chữa trị thì có thể thật sự có hi vọng..."
Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Cha, cha vẫn là hồng phúc tề thiên, đây là ông trời cũng muốn để cho cha có thể sống lâu trăm tuổi đấy!"
Diệp Bán Thành cười ha ha vài tiếng, sau đó có lẽ kích động quá mức lại bắt đầu thở dốc. Liễu Phiêu Phiêu vội vàng vỗ nhẹ vào sau lưng ông ta rồi đỡ ông ta từ từ nằm xuống, trách cứ: "Ông nói ông xem, đã không còn là đứa trẻ nữa, sao còn không biết chăm sóc bản thân. Tình hình sức khỏe của ông thế nào, ông còn không biết sao? Căn bản không nên kích động mà."
Diệp Thiên Minh mỉm cười nói: "Con có thể hiểu được tâm trạng của cha, nhưng giống như dì đã nói, bây giờ nhất định phải chú ý tới sức khỏe của mình, tâm trạng không nên vui mừng hay đau buồn quá mức. Con đi ra ngoài trước."
"Con ra ngoài đi." Quả nhiên tâm trạng Diệp Bán Thành rất tốt, giọng điệu cũng không nghiêm túc như mọi ngày: "Chuyện trong công ty, con vẫn luôn xử lý không tệ, chờ lần này cha khỏe lên sẽ giao thêm một ít trách nhiệm cho con, con là con trai độc nhất trong nhà, cũng nên giúp cha gánh vác nhiều hơn."
Diệp Thiên Minh lắc đầu nói: "Chị đang làm rất tốt."
Diệp Bán Thành nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói: "Con đừng quên, con là con trai cha, lẽ nào giúp cha chia sẻ công việc trong công ty cũng có vấn đề sao?"
"Không... Không."
Trên mặt Diệp Bán Thành lộ ra ý cười: "Như vậy mới tốt chứ, về phần chị con tất nhiên cũng phải chia sẻ một vài chuyện. Nhưng dù sao chị con cũng là con gái, tìm được một nhà chồng tốt mới là việc quan trọng nhất, thật sự không thích hợp vất vả quá nhiều trên phương diện này."
Diệp Bán Thành nói như vậy gần như đã tương đương với kết luận cuối cùng, quyền lớn trong công ty bắt đầu nghiêng về phía Diệp Thiên Minh. Phải nói rằng, lần này Diệp Thiên Minh có thể làm được chuyện Trương Nhất Chỉ vô hình đã tăng thêm cân nặng cho anh ta.
Diệp Thiên Minh thở dài nói: "Vậy con sẽ nghe cha. Cha... Con còn muốn nói với cha chuyện khác."
Tâm tình Diệp Bán Thành đang tốt, tinh thần hình như cũng khá hơn nhiều, vì vậy rất hào sảng hỏi: "Muốn nói gì thì con cứ nói đi."
"Chuyện này liên quan tới Tiêu Binh... Em gái con đã là bạn gái của anh ta."
"Hả?" Diệp Bán Thành nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.