Chương 18: Nụ hôn nhẹ
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Từ khi bắt đầu ăn cơm, Tiêu Binh đã phát hiện
Diệp Tử luôn nhìn mình chằm chằm và cười, cười đến mức bản thân anh cũng thấy không được tự nhiên. Có phải trông mình quá đẹp trai, quá gây họa
hay không? Nhưng cũng không giống lắm... Khi cô ấy cười luôn làm trong
lòng anh thấy không chắc chắn, giống như cô sắp nghĩ ra ý định quỷ quái
gì, muốn làm hại anh vậy.
Tiêu Binh ho khan một tiếng, đặt dao nĩa trong tay xuống và hỏi dò: "Em đang cười gì vậy?"
"Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào cái yên, không ngờ anh cũng là một con ngựa tốt."
"Đó là chuyện đương nhiên." Tiêu Binh đắc ý nói: “Anh phải là một... Tốt, em nói anh không phải là người, mà là ngựa à."
Diệp Tử bắt đầu cười khanh khách.
Thật sự không có cách nào với cô gái này nữa rồi. Tiêu Binh cười gượng: "Nhanh ăn cơm đi, một lát nữa còn đi xem phim đấy."
"Em ăn xong rồi." Ánh mắt Diệp Tử nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc: “Anh không biết em vẫn ngồi ở đây chờ anh à?"
Tiêu Binh nhìn thấy đĩa bít tết của Diệp Tử mới ăn được một nửa, Pizza cũng chỉ ăn hết một phần ba thì kinh ngạc nói: "Sao em ăn ít như vậy? Cày đồng đang buổi ban trưa, để thừa cơm không phải là thói quen tốt đâu. Em ăn vậy cũng quá ít đi."
"Cho nên người ta mới duy trì được dáng người tốt như vậy." Diệp Tử cười rất ngọt ngào làm Tiêu Binh cũng không thể chống lại được
Phát hiện Tiêu Binh ngơ ngác nhìn mình, trong mắt Diệp Tử có phần ngượng ngùng. Cô cầm túi của mình và đứng lên, cười nói: "Đi thôi. Bộ phim cũng sắp bắt đầu rồi."
"Ơ? À, ừ." Ông đây quá mất mặt rồi. Tại sao cứ ở trước mặt cô ấy là mình chẳng thể nào giữ được bình tĩnh vậy? Tiêu Binh nuốt nước bọt, gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán rồi đi cùng Diệp Tử.
Sau khi ra khỏi đó, Diệp Tử khoác cánh tay Tiêu Binh rất tự nhiên. Trong lòng anh có chút run động. Đây là lần đầu tiên Diệp Tử và anh làm ra động tác thân thiết giữa hai người yêu nhau. Thật ra nếu đổi lại thành các cô gái khác, cho dù là những ngôi sao lớn hoặc công chúa hoàng gia, từ trước đến nay Tiêu Binh đều không ngại, nên đùa giỡn thì đùa giỡn cũng không nương tay. Nhưng ở trước mặt Diệp Tử, anh chợt có cảm giác ngây ngô giống như thời kỳ trai gái còn trẻ chưa biết gì.
Trong lòng Tiêu Binh vừa khẩn trương lại thấy dễ chịu, cơ thể hơi cứng đờ, nhưng cố giả vờ tự nhiên.
Đôi mắt to tuyệt đẹp của Diệp Tử chớp chớp, thấy mắt Tiêu Binh gần như nhìn thẳng về phía trước thì không nhịn được áp mặt lên cánh tay anh, bắt đầu lén cười trộm. Trong lòng cô chợt xuất hiện một ý nghĩ đùa dai, muốn trêu anh lính trong sáng thuần khiết.
Bởi vì Diệp Tử ôm cánh tay Tiêu Binh, cho nên khi bước đi, bộ ngực mềm mại của cô vô tình cọ vào trên cánh tay anh. Thật ra đó cũng không phải là do cô cố ý làm. Trước giờ, cô là con gái nhà quyền quý chưa từng thân thiết với đàn ông như vậy. Vừa rồi, cô cũng đã phải lấy hết dũng cảm mới ôm lấy cánh tay anh. Chẳng qua thấy Tiêu Binh khẩn trương như vậy, cô không chỉ không khẩn trương, trái lại còn cảm thấy chơi thật vui.
Má nó, ông đây ngang dọc sa trường nhiều năm như vậy, Lolita, ngự tỷ, thục nữ, em gái nhà bên... Có người nào mà chưa từng gặp chứ... Tại sao ở trước mặt cô gái này mình lại bắt đầu vứt vũ khí cởi áo giáp như vậy. Không được, không thể mất phong độ của đàn ông được. Mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải phát huy ra phong độ ngày ngự ba cô vẫn sừng sững không đổ.
Trong lòng Tiêu Binh nghĩ như vậy, trên thực tế anh cũng làm vậy. Nhưng càng cố ý thì càng khiến anh có cảm giác khẩn trương hơn.
Diệp Tử cười ha hả nói: "Anh Binh, sao em nhìn tư thế anh bước đi lại giống như quân nhân kiểm duyệt vậy?"
"Hả? Anh... Thật không?" Tiêu Binh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Em không cảm thấy hẹn hò là một chuyện rất thiêng liêng sao? Đây là bước đầu tiên để bước vào giai đoạn tình cảm nam nữ, là khúc nhạc dạo đi vào cung điện của hôn nhân, là con đường nhất định phải trải qua trước khi sinh em bé..."
Diệp Tử khẽ gắt nói: "Thật sự chỉ giỏi nói bậy."
Sau khi nói linh tinh vài câu, Tiêu Binh cũng thấy thoải mái hơn nhiều, cơ thể cũng không còn cứng đờ như trước nữa, vẻ mặt cũng không quá khẩn trương. Anh cười ha hả nói: "Em từng nghe một đoạn tổng kết ngắn trên mạng chưa? Đó là một đoạn tổng kết về cuộc hẹn hò với các cô gái các nước trên thế giới."
Diệp Tử tò mò nói: "Em chưa từng nghe. Trên đó viết gì vậy?"
"Hẹn hò với cô gái da trắng, lần đầu tiên cô ấy sẽ hôn chúc anh ngủ ngon, lần thứ hai sẽ có tiếp xúc cơ thể với anh. Lần thứ ba sẽ lên giường với cách thức bình thường nhất."
"Hẹn hò với cô gái Ai-len, lần đầu tiên anh sẽ cùng cô ấy uống say tới mức chẳng còn biết gì và sau đó lên giường. Lần thứ hai, anh sẽ lại cùng cô ấy uống say chẳng còn biết gì và sau đó lên giường. Sau khi kết hôn hai mươi năm, anh vẫn cùng cô ấy uống say tới chẳng còn biết gì và sau đó lên giường..."
"Hẹn hò với cô gái Trung Quốc, lần đầu tiên anh dẫn cô ấy đi ăn cơm, xem phim và chẳng có gì xảy ra cả. Lần thứ hai vẫn ăn cơm xem phim, vẫn chẳng có gì xảy ra. Sau đó sẽ không có lần thứ ba... Bởi vì anh sẽ phát hiện, vĩnh viễn đều chẳng có gì xảy ra."
Đôi mắt to của Diệp Tử chớp chớp, đang đợi Tiêu Binh đưa ra kết luận cuối cùng, sau đó liền nghe được Tiêu Binh cười ha ha nói: "Cho nên trên mạng đều nói, hẹn hò với cô gái Ai-len mới thật sự là đi vào thiên đường của hạnh phúc."
"Tốt lắm!" Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Tử mím lại, nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay của Tiêu Binh, bực bội nói: “Vậy anh đi tìm cô gái Ai-len mà hẹn hò."
Tiêu Binh bỗng nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn Diệp Tử. Làn da của cô trắng mịn và trơn nhẵn như mỡ dê vậy. Hai con ngươi đen láy luôn lóe lên vẻ giảo hoạt. Dưới cái mũi cao là đôi môi mỏng đang hơi trề ra. Trên mặt luôn mỉm cười ngọt ngào, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Diệp Tử chú ý thấy ánh mắt Tiêu Binh nóng rực, hàng lông mi không nhịn được khẽ chớp. Cô tránh tầm mắt của anh, nhưng sau đó không do dự mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tiêu Binh mím môi. Đối mặt với tiểu Lolita xinh đẹp lòng dạ đen tối, giảo hoạt mà lại không mất đi sự đáng yêu ngọt ngào, khiến cho anh thấy còn căng thẳng hơn cả phải đối mặt với vô số cao thủ hàng đầu vây đánh. Nếu như lúc trước qua lại với những cô gái kia chỉ là chơi đùa, lúc này Tiêu Binh mới ý thức được trước mắt chính là một trận chiến đấu mà anh nhất định phải giành được phần thắng.
Tiêu Binh không nhịn được giơ tay lên, dịu dàng gỡ vài lọn tóc rơi xuống trước mặt Diệp Tử. Trong trung tâm thương mại người đến người đi đông đúc. Nhưng đối với hai người bọn họ, trong mắt cũng chỉ còn có nhau.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Tử hơi cong lên đầy vẻ quyến rũ, hàm răng khẽ cắn lên môi. Chỉ một động tác nhỏ vô cùng đơn giản này lại có kích thích rất lớn đối với tâm lý của Tiêu Binh.
"Anh Binh?"
"Sao?"
Bình thường, cho dù trong mắt Diệp Tử luôn ngọt ngào nhưng không quá lớn mật lúc này tự nhiên cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô chưa từng né tránh, nhẹ nhàng nói: "Ở trên chiến trường anh cũng ngượng ngùng khi đối mặt với kẻ địch như vậy sao?"
"Nực cười... Từ trước đến nay anh đều là đàn ông thẳng thắn hào phóng, xương sắt gõ thành tiếng cong cong, cái từ ngượng ngùng này căn bản..."
"Hôn em..."
"Cái gì?" Trong lòng Tiêu Binh thầm giật mình.
Diệp Tử cười khẽ nói: "Anh không cảm thấy cô nhân viên ở cửa hàng quần áo đầu tiên mình vào rất đáng ghét sao..."
Tiêu Binh bỗng nhiên nhớ đến, trước đó khi ở trong cửa hàng đầu tiên, lúc nhân viên cửa hàng đi chọn quần áo, anh gần như đã không nhịn được muốn hôn lên môi Diệp Tử, chẳng qua sau đó người nhân viên cửa hàng đột nhiên xuất hiện mới cắt ngang. Lúc này, Tiêu Binh mới biết vì sao lúc đó Diệp Tử lại nổi giận đùng đùng kéo mình lao thẳng ra ngoài. Hóa ra là vì chuyện này.
Tiêu Binh nghĩ đến cảnh tượng đó thì không nhịn được bật cười, khẩn trương trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. Cô bé này…
Diệp Tử giảo hoạt nhìn Tiêu Binh, mỉm cười và nói bỡn cợt: "Em nói rõ nhé, bây giờ anh mà không hôn thì anh sẽ không có cơ hội nữa đâu."
Môi Tiêu Binh chậm rãi tiến lại gần, hơi thở của hai người trở nên dồn dập. Vào lúc môi anh sắp chạm vào đôi môi mềm mại của cô, đối diện bỗng nhiên xuất hiện mấy người đàn ông. Một người trong đó cầm còng tay vào lao thẳng đến trước mặt anh, mở miệng la lên những lời lẫm liệt đầy chính trực: "Tiêu Binh, anh bị bắt!"
Người này vừa nói vừa muốn còng cổ tay Tiêu Binh lại.
Ánh mắt Tiêu Binh từ đầu đến cuối đều tập trung ở trên người Diệp Tử, chân đã đạp ra ngoài. Rầm một tiếng, người kia liên tục lộn hai vòng trên không trung bay ngược ra sau tới sáu, bảy mét mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Diệp Tử ngượng ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên của em..."
Cho dù nghĩ đến trước đây mình đã từng hôn rất nhiều người phụ nữ, thậm chí từng lăn giường, nhưng Tiêu Binh vẫn không biết xấu hổ nói một câu: "Anh cũng vậy..."
Cuối cùng hai người cũng hôn nhau. Chụt một tiếng, nụ hôn nhẹ này làm người ta động tình.
Một nụ hôn đính ước!
"Má nó!" Mấy người cảnh sát mặc thường phục nhìn tới ngây người. Bọn họ đều móc súng ra, nòng súng chỉ vào Tiêu Binh và hô lớn: “Mẹ nó, dám tấn công cảnh sát! Mau giơ tay lên. Bây giờ anh có quyền giữ im lặng, mỗi câu anh nói đều sẽ là bằng chứng trình lên trước tòa án, tội danh của anh là đánh Dư Hạo – sinh viên của đại học sư phạm Giang Thành khiến cậu ta bị thương nặng. Bây giờ anh có thêm một tội danh... Tấn công cảnh sát, anh bị bắt!"
Tiêu Binh và Diệp Tử vẫn hôn nhau không hề để ý tới người khác. Vào giây phút khi môi của hai người chạm vào nhau, bọn họ đã quên tất cả mọi thứ xung quanh, trong ánh mắt của bọn họ chỉ có nhau mà không còn gì khác nữa.
Diệp Tử khẽ hừ một tiếng và bắt đầu nhắm hai mắt lại, mặc cho đầu lưỡi của Tiêu Binh tiến vào trong miệng, cạy mở khớp hàm của cô...
Trong trung tâm mua sắm, những người đi dạo gần đó đều dừng lại nhìn. Chẳng bao lâu xung quanh đã tập trung rất nhiều người, có người còn dùng điện thoại quay lại.
Người cảnh sát mặc thường phục bị Tiêu Binh đạp một phát đang cố bò dậy, bụng vẫn còn thấy đau rát. Thấy đối phương đạp mình xong vẫn thản nhiên đứng đó hôn nhau, chẳng coi ai ra gì, anh ta tức giận tới mức mặt tái mét, móc súng lục ra và mắng: "Mẹ nó, ông đây bắn chết mày!"
Người trong đội vội vàng ngăn cản anh ta, giơ tay ấn khẩu súng của anh ta xuống, khuyên can: "Đội trưởng, anh đừng kích động, chờ dẫn hắn về rồi từ từ trừng trị hắn sau cũng được!"
Người đội trưởng này cũng biết mình không thể xử lý như vậy ở trước mặt mọi người được. Hơn nữa, cho dù tội danh của đối phương có được thành lập cũng không đáng chết. Người ta còn đang hôn, nếu như mình nổ súng bắn nát đầu của đối phương, thậm chí không thể tính là có chút phòng vệ nào cả. Anh ta chỉ có thể nén giận. Nhớ tới một đá khủng khiếp vừa nãy, anh ta cũng không dám xông lên nữa, chỉ có thể thành thật đứng tại chỗ chờ Tiêu Binh hôn xong. Đúng là muốn bực bội bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Mẹ nó, chờ sau khi giam mày lại rồi, ông đây sẽ có mấy trăm cách khiến mày sống không bằng chết!" Anh ta cũng chỉ có thể thầm an ủi mình như vậy thôi.
Cuối cùng, nụ hôn nhẹ của Tiêu Binh và Diệp Tử cũng kết thúc. Anh nhìn cô đầy thâm tình. Cô cười ngọt ngào, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn về phía những người mặc thường phục vừa suýt nữa làm phiền anh Binh hôn cô. Ánh mắt này rất bình tĩnh và thản nhiên... Giống như bên cạnh không có người vậy!
Tiêu Binh ho khan một tiếng, đặt dao nĩa trong tay xuống và hỏi dò: "Em đang cười gì vậy?"
"Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào cái yên, không ngờ anh cũng là một con ngựa tốt."
"Đó là chuyện đương nhiên." Tiêu Binh đắc ý nói: “Anh phải là một... Tốt, em nói anh không phải là người, mà là ngựa à."
Diệp Tử bắt đầu cười khanh khách.
Thật sự không có cách nào với cô gái này nữa rồi. Tiêu Binh cười gượng: "Nhanh ăn cơm đi, một lát nữa còn đi xem phim đấy."
"Em ăn xong rồi." Ánh mắt Diệp Tử nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc: “Anh không biết em vẫn ngồi ở đây chờ anh à?"
Tiêu Binh nhìn thấy đĩa bít tết của Diệp Tử mới ăn được một nửa, Pizza cũng chỉ ăn hết một phần ba thì kinh ngạc nói: "Sao em ăn ít như vậy? Cày đồng đang buổi ban trưa, để thừa cơm không phải là thói quen tốt đâu. Em ăn vậy cũng quá ít đi."
"Cho nên người ta mới duy trì được dáng người tốt như vậy." Diệp Tử cười rất ngọt ngào làm Tiêu Binh cũng không thể chống lại được
Phát hiện Tiêu Binh ngơ ngác nhìn mình, trong mắt Diệp Tử có phần ngượng ngùng. Cô cầm túi của mình và đứng lên, cười nói: "Đi thôi. Bộ phim cũng sắp bắt đầu rồi."
"Ơ? À, ừ." Ông đây quá mất mặt rồi. Tại sao cứ ở trước mặt cô ấy là mình chẳng thể nào giữ được bình tĩnh vậy? Tiêu Binh nuốt nước bọt, gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán rồi đi cùng Diệp Tử.
Sau khi ra khỏi đó, Diệp Tử khoác cánh tay Tiêu Binh rất tự nhiên. Trong lòng anh có chút run động. Đây là lần đầu tiên Diệp Tử và anh làm ra động tác thân thiết giữa hai người yêu nhau. Thật ra nếu đổi lại thành các cô gái khác, cho dù là những ngôi sao lớn hoặc công chúa hoàng gia, từ trước đến nay Tiêu Binh đều không ngại, nên đùa giỡn thì đùa giỡn cũng không nương tay. Nhưng ở trước mặt Diệp Tử, anh chợt có cảm giác ngây ngô giống như thời kỳ trai gái còn trẻ chưa biết gì.
Trong lòng Tiêu Binh vừa khẩn trương lại thấy dễ chịu, cơ thể hơi cứng đờ, nhưng cố giả vờ tự nhiên.
Đôi mắt to tuyệt đẹp của Diệp Tử chớp chớp, thấy mắt Tiêu Binh gần như nhìn thẳng về phía trước thì không nhịn được áp mặt lên cánh tay anh, bắt đầu lén cười trộm. Trong lòng cô chợt xuất hiện một ý nghĩ đùa dai, muốn trêu anh lính trong sáng thuần khiết.
Bởi vì Diệp Tử ôm cánh tay Tiêu Binh, cho nên khi bước đi, bộ ngực mềm mại của cô vô tình cọ vào trên cánh tay anh. Thật ra đó cũng không phải là do cô cố ý làm. Trước giờ, cô là con gái nhà quyền quý chưa từng thân thiết với đàn ông như vậy. Vừa rồi, cô cũng đã phải lấy hết dũng cảm mới ôm lấy cánh tay anh. Chẳng qua thấy Tiêu Binh khẩn trương như vậy, cô không chỉ không khẩn trương, trái lại còn cảm thấy chơi thật vui.
Má nó, ông đây ngang dọc sa trường nhiều năm như vậy, Lolita, ngự tỷ, thục nữ, em gái nhà bên... Có người nào mà chưa từng gặp chứ... Tại sao ở trước mặt cô gái này mình lại bắt đầu vứt vũ khí cởi áo giáp như vậy. Không được, không thể mất phong độ của đàn ông được. Mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải phát huy ra phong độ ngày ngự ba cô vẫn sừng sững không đổ.
Trong lòng Tiêu Binh nghĩ như vậy, trên thực tế anh cũng làm vậy. Nhưng càng cố ý thì càng khiến anh có cảm giác khẩn trương hơn.
Diệp Tử cười ha hả nói: "Anh Binh, sao em nhìn tư thế anh bước đi lại giống như quân nhân kiểm duyệt vậy?"
"Hả? Anh... Thật không?" Tiêu Binh ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Em không cảm thấy hẹn hò là một chuyện rất thiêng liêng sao? Đây là bước đầu tiên để bước vào giai đoạn tình cảm nam nữ, là khúc nhạc dạo đi vào cung điện của hôn nhân, là con đường nhất định phải trải qua trước khi sinh em bé..."
Diệp Tử khẽ gắt nói: "Thật sự chỉ giỏi nói bậy."
Sau khi nói linh tinh vài câu, Tiêu Binh cũng thấy thoải mái hơn nhiều, cơ thể cũng không còn cứng đờ như trước nữa, vẻ mặt cũng không quá khẩn trương. Anh cười ha hả nói: "Em từng nghe một đoạn tổng kết ngắn trên mạng chưa? Đó là một đoạn tổng kết về cuộc hẹn hò với các cô gái các nước trên thế giới."
Diệp Tử tò mò nói: "Em chưa từng nghe. Trên đó viết gì vậy?"
"Hẹn hò với cô gái da trắng, lần đầu tiên cô ấy sẽ hôn chúc anh ngủ ngon, lần thứ hai sẽ có tiếp xúc cơ thể với anh. Lần thứ ba sẽ lên giường với cách thức bình thường nhất."
"Hẹn hò với cô gái Ai-len, lần đầu tiên anh sẽ cùng cô ấy uống say tới mức chẳng còn biết gì và sau đó lên giường. Lần thứ hai, anh sẽ lại cùng cô ấy uống say chẳng còn biết gì và sau đó lên giường. Sau khi kết hôn hai mươi năm, anh vẫn cùng cô ấy uống say tới chẳng còn biết gì và sau đó lên giường..."
"Hẹn hò với cô gái Trung Quốc, lần đầu tiên anh dẫn cô ấy đi ăn cơm, xem phim và chẳng có gì xảy ra cả. Lần thứ hai vẫn ăn cơm xem phim, vẫn chẳng có gì xảy ra. Sau đó sẽ không có lần thứ ba... Bởi vì anh sẽ phát hiện, vĩnh viễn đều chẳng có gì xảy ra."
Đôi mắt to của Diệp Tử chớp chớp, đang đợi Tiêu Binh đưa ra kết luận cuối cùng, sau đó liền nghe được Tiêu Binh cười ha ha nói: "Cho nên trên mạng đều nói, hẹn hò với cô gái Ai-len mới thật sự là đi vào thiên đường của hạnh phúc."
"Tốt lắm!" Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Tử mím lại, nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay của Tiêu Binh, bực bội nói: “Vậy anh đi tìm cô gái Ai-len mà hẹn hò."
Tiêu Binh bỗng nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn Diệp Tử. Làn da của cô trắng mịn và trơn nhẵn như mỡ dê vậy. Hai con ngươi đen láy luôn lóe lên vẻ giảo hoạt. Dưới cái mũi cao là đôi môi mỏng đang hơi trề ra. Trên mặt luôn mỉm cười ngọt ngào, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Diệp Tử chú ý thấy ánh mắt Tiêu Binh nóng rực, hàng lông mi không nhịn được khẽ chớp. Cô tránh tầm mắt của anh, nhưng sau đó không do dự mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tiêu Binh mím môi. Đối mặt với tiểu Lolita xinh đẹp lòng dạ đen tối, giảo hoạt mà lại không mất đi sự đáng yêu ngọt ngào, khiến cho anh thấy còn căng thẳng hơn cả phải đối mặt với vô số cao thủ hàng đầu vây đánh. Nếu như lúc trước qua lại với những cô gái kia chỉ là chơi đùa, lúc này Tiêu Binh mới ý thức được trước mắt chính là một trận chiến đấu mà anh nhất định phải giành được phần thắng.
Tiêu Binh không nhịn được giơ tay lên, dịu dàng gỡ vài lọn tóc rơi xuống trước mặt Diệp Tử. Trong trung tâm thương mại người đến người đi đông đúc. Nhưng đối với hai người bọn họ, trong mắt cũng chỉ còn có nhau.
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Tử hơi cong lên đầy vẻ quyến rũ, hàm răng khẽ cắn lên môi. Chỉ một động tác nhỏ vô cùng đơn giản này lại có kích thích rất lớn đối với tâm lý của Tiêu Binh.
"Anh Binh?"
"Sao?"
Bình thường, cho dù trong mắt Diệp Tử luôn ngọt ngào nhưng không quá lớn mật lúc này tự nhiên cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô chưa từng né tránh, nhẹ nhàng nói: "Ở trên chiến trường anh cũng ngượng ngùng khi đối mặt với kẻ địch như vậy sao?"
"Nực cười... Từ trước đến nay anh đều là đàn ông thẳng thắn hào phóng, xương sắt gõ thành tiếng cong cong, cái từ ngượng ngùng này căn bản..."
"Hôn em..."
"Cái gì?" Trong lòng Tiêu Binh thầm giật mình.
Diệp Tử cười khẽ nói: "Anh không cảm thấy cô nhân viên ở cửa hàng quần áo đầu tiên mình vào rất đáng ghét sao..."
Tiêu Binh bỗng nhiên nhớ đến, trước đó khi ở trong cửa hàng đầu tiên, lúc nhân viên cửa hàng đi chọn quần áo, anh gần như đã không nhịn được muốn hôn lên môi Diệp Tử, chẳng qua sau đó người nhân viên cửa hàng đột nhiên xuất hiện mới cắt ngang. Lúc này, Tiêu Binh mới biết vì sao lúc đó Diệp Tử lại nổi giận đùng đùng kéo mình lao thẳng ra ngoài. Hóa ra là vì chuyện này.
Tiêu Binh nghĩ đến cảnh tượng đó thì không nhịn được bật cười, khẩn trương trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. Cô bé này…
Diệp Tử giảo hoạt nhìn Tiêu Binh, mỉm cười và nói bỡn cợt: "Em nói rõ nhé, bây giờ anh mà không hôn thì anh sẽ không có cơ hội nữa đâu."
Môi Tiêu Binh chậm rãi tiến lại gần, hơi thở của hai người trở nên dồn dập. Vào lúc môi anh sắp chạm vào đôi môi mềm mại của cô, đối diện bỗng nhiên xuất hiện mấy người đàn ông. Một người trong đó cầm còng tay vào lao thẳng đến trước mặt anh, mở miệng la lên những lời lẫm liệt đầy chính trực: "Tiêu Binh, anh bị bắt!"
Người này vừa nói vừa muốn còng cổ tay Tiêu Binh lại.
Ánh mắt Tiêu Binh từ đầu đến cuối đều tập trung ở trên người Diệp Tử, chân đã đạp ra ngoài. Rầm một tiếng, người kia liên tục lộn hai vòng trên không trung bay ngược ra sau tới sáu, bảy mét mới bịch một tiếng ngã xuống đất.
Diệp Tử ngượng ngùng nói: "Đây là lần đầu tiên của em..."
Cho dù nghĩ đến trước đây mình đã từng hôn rất nhiều người phụ nữ, thậm chí từng lăn giường, nhưng Tiêu Binh vẫn không biết xấu hổ nói một câu: "Anh cũng vậy..."
Cuối cùng hai người cũng hôn nhau. Chụt một tiếng, nụ hôn nhẹ này làm người ta động tình.
Một nụ hôn đính ước!
"Má nó!" Mấy người cảnh sát mặc thường phục nhìn tới ngây người. Bọn họ đều móc súng ra, nòng súng chỉ vào Tiêu Binh và hô lớn: “Mẹ nó, dám tấn công cảnh sát! Mau giơ tay lên. Bây giờ anh có quyền giữ im lặng, mỗi câu anh nói đều sẽ là bằng chứng trình lên trước tòa án, tội danh của anh là đánh Dư Hạo – sinh viên của đại học sư phạm Giang Thành khiến cậu ta bị thương nặng. Bây giờ anh có thêm một tội danh... Tấn công cảnh sát, anh bị bắt!"
Tiêu Binh và Diệp Tử vẫn hôn nhau không hề để ý tới người khác. Vào giây phút khi môi của hai người chạm vào nhau, bọn họ đã quên tất cả mọi thứ xung quanh, trong ánh mắt của bọn họ chỉ có nhau mà không còn gì khác nữa.
Diệp Tử khẽ hừ một tiếng và bắt đầu nhắm hai mắt lại, mặc cho đầu lưỡi của Tiêu Binh tiến vào trong miệng, cạy mở khớp hàm của cô...
Trong trung tâm mua sắm, những người đi dạo gần đó đều dừng lại nhìn. Chẳng bao lâu xung quanh đã tập trung rất nhiều người, có người còn dùng điện thoại quay lại.
Người cảnh sát mặc thường phục bị Tiêu Binh đạp một phát đang cố bò dậy, bụng vẫn còn thấy đau rát. Thấy đối phương đạp mình xong vẫn thản nhiên đứng đó hôn nhau, chẳng coi ai ra gì, anh ta tức giận tới mức mặt tái mét, móc súng lục ra và mắng: "Mẹ nó, ông đây bắn chết mày!"
Người trong đội vội vàng ngăn cản anh ta, giơ tay ấn khẩu súng của anh ta xuống, khuyên can: "Đội trưởng, anh đừng kích động, chờ dẫn hắn về rồi từ từ trừng trị hắn sau cũng được!"
Người đội trưởng này cũng biết mình không thể xử lý như vậy ở trước mặt mọi người được. Hơn nữa, cho dù tội danh của đối phương có được thành lập cũng không đáng chết. Người ta còn đang hôn, nếu như mình nổ súng bắn nát đầu của đối phương, thậm chí không thể tính là có chút phòng vệ nào cả. Anh ta chỉ có thể nén giận. Nhớ tới một đá khủng khiếp vừa nãy, anh ta cũng không dám xông lên nữa, chỉ có thể thành thật đứng tại chỗ chờ Tiêu Binh hôn xong. Đúng là muốn bực bội bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Mẹ nó, chờ sau khi giam mày lại rồi, ông đây sẽ có mấy trăm cách khiến mày sống không bằng chết!" Anh ta cũng chỉ có thể thầm an ủi mình như vậy thôi.
Cuối cùng, nụ hôn nhẹ của Tiêu Binh và Diệp Tử cũng kết thúc. Anh nhìn cô đầy thâm tình. Cô cười ngọt ngào, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn về phía những người mặc thường phục vừa suýt nữa làm phiền anh Binh hôn cô. Ánh mắt này rất bình tĩnh và thản nhiên... Giống như bên cạnh không có người vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.