Chương 44: Nửa đường chặn giết
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Tiêu Binh ôm Tô Tiểu Tiểu lăn trên mặt đất, tránh thoát khỏi ánh đao của đối phương, khi anh đứng dậy thì Tô Tiểu Tiểu
cũng tỉnh lại. Chẳng qua cô đang sốt cao nên người mềm nhũn, không có
sức lực.
Tô Tiểu Tiểu bị Tiêu Binh ôm vào trong lòng, giọng nói yếu ớt: "Anh Binh, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đụng phải một vài con rệp thôi." Tiêu Binh mỉm cười, liếc mắt nhìn xung quanh, chậm rãi lùi lại từng bước. Đêm khuya yên tĩnh hoàn toàn tối tăm, Tiêu Binh thật sự không chắc xung quanh còn có kẻ địch nào mai phục nữa không, cho nên cũng không dám mạo hiểm thả Tô Tiểu Tiểu ra.
Trong màn đêm, phía đối diện có hai người đi ra, hai người đều cởi trần, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, đầu trọc, vẻ mặt dữ tợn, giống như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra.
Tiêu Binh liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu trong lòng mình, hỏi: "Cô có thể cố gắng tỉnh táo một chút không? Tôi cõng cô, cô quàng tay vào cổ tôi, nhất định phải ôm cho chắc đấy."
Hai người đối diện cũng đã sớm dọa cho Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại. Cho dù cô vẫn cảm giác người không có sức lực, nhưng biết lúc này mình nhất định không thể trở thành gánh nặng cho Tiêu Binh thêm nữa, vì vậy ừ một tiếng, đồng ý.
Tiêu Binh bắt đầu thả Tô Tiểu Tiểu ra, bảo cô đứng sau lưng anh, sau đó cõng cô lên. Hai chân cô cắp chặt lấy thắt lưng của anh khiến anh có thể cảm giác cơ thể đè nặng trên lưng mềm mại cùng co giãn tới mức nào, cộng thêm mùi thơm thoang thoảng mang tới sự cám dỗ quá lớn.
Hai người đàn ông vạm vỡ cũng sớm tách ra, một trái một phải bao vây Tiêu Binh. Tiêu Binh nhìn hai người kia. Thực lực của bọn họ vẫn tính là không tệ, hẳn đều đạt tới kỳ Minh Kình. Anh thật sự không nghĩ ra, sao ở Giang Thành lại có nhiều cao thủ kỳ Minh Kình như vậy, cảm giác chộp một cái cũng được một nắm lớn. Kỳ Minh Kình trở nên không đáng giá như vậy từ lúc nào?
"Anh chính là Tiêu Binh?" Giọng nói của người đàn ông cơ bắp phía trái giống như kim loại, nghe đinh tai nhức óc.
Mẹ nó, thật đáng tiếc là Tiểu Bắc không có ở đây. Nếu không, có Tiểu Bắc bảo vệ Tiểu Tiểu, ông đây có thể ngược chết hai người. Anh đã nói với cậu ấy, chỉ cần dưới tình huống có mình, Tiểu Bắc có thể về nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Tiêu Binh mờ mịt nói: "Tiêu Binh là ai? Tôi không quen biết, tôi không phải tên Tiêu Binh!"
Người đàn ông cường tráng kia ngẩn ra, sau đó cười gằn nói: "Ban đầu, tôi nghe nói anh rất giỏi, không ngờ tự nhiên lại là một con chuột rụt đầu rụt đuôi, ngay cả tên của mình cũng không dám thừa nhận."
"Mẹ nó, mày biết ông đây còn hỏi làm gì?" Tiêu Binh hỏi: “Chúng mày là ai?"
"Ông đây tên là Đại Bôn, đó là người anh em của tao, Nhị Bôn, bọn ông tới tiễn mày về tây thiên."
Tiêu Binh hỏi: "Ai phái các người tới?"
"Mày còn không xứng để biết chuyện này, trực tiếp đi chết là được!"
Trong tay Đại Bôn cầm Lang Nha Bổng, Nhị Bôn cầm một thanh khảm đao, hai người đồng thời xông về phía Tiêu Binh. Lang Nha Bổng trong tay Đại Bôn mang theo tiếng gió rít, nhanh như gió lốc trực tiếp đập về phía đỉnh đầu Tiêu Binh, mà thanh đao trong tay Nhị Bôn cũng hướng chém ngang về phía Tiêu Binh.
Hai người kia phối hợp rất ăn ý, Tiêu Binh cõng Tô Tiểu Tiểu nên không thể trực tiếp chống lại, nhanh chóng tránh về phía sau. Nhưng anh liên tục đi ngược chứ không dám xoay người lại, tặng sau lưng mình cho hai người này.
Hai người kia đánh một đòn đẩy lùi được Tiêu Binh thì được thế không nhường người, chiêu thức giống như cuồng phong mưa rào đánh về phía Tiêu Binh, chiêu thức của hai người bọn họ thoạt nhìn thoải mái, mạnh mẽ có lực, nhưng trên thực tế trong chiêu thức hai bên có phần ăn ý, không chê vào đâu được.
Tiêu Binh giống như một thuyền lá lắc lư trong mưa rền gió dữ, nhưng mỗi bị một đợt sóng lớn đánh trúng, suýt nữa bị hất đi, dù nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn không sao. Thế tấn công của hai người kia mãnh liệt như vậy, trên lưng Tiêu Binh còn cõng theo một người lớn, nhưng vẫn dịch chuyển thành thạo giữa Lang Nha Bổng và đao của hai người bọn họ.
Tô Tiểu Tiểu nhiều lần cảm thấy dường như Lang Nha Bổng và thanh đao kia lướt sát qua đầu của mình, cảm giác nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn bình an. Mỗi lần nguy hiểm vượt qua cửa ải, trái tim của cô lại đập loạn. Cuối cùng cô quyết định áp mặt ở trên lưng Tiêu Binh, nhắm hai mắt lại, hoàn toàn giao tính mạng của mình vào trong tay của Tiêu Binh.
Đại Bôn và Nhị Bôn càng đánh càng kinh hãi. Trước khi bọn họ tới đây đã chuẩn bị tâm lý, bởi vì có người đã nói đối thủ lần này là một khúc xương cứng, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị đánh bại, nhưng bọn họ đều không sợ. Chỉ có điều hai người tấn công mãnh liệt như vậy, đối phương còn cõng một người nhưng vẫn có thể tránh né mà không hề tốn sức. Điều này khiến Nó đã chứng minh một điểm, thực lực của người này hoàn toàn cao hơn hai người bọn họ.
Đại Bôn và Nhị Bôn liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vài phần sát cơ. Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, sức mạnh, tốc độ của Lang Nha Bổng và khảm đao bỗng nhiên bạo phát đến cực hạn, nhanh tới mức làm cho Tiêu Binh cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Hơn nữa Lang Nha Bổng của Đại Bôn không phải đánh về phía trước người của Tiêu Binh, mà đập về phía Tô Tiểu Tiểu trên lưng anh.
Tiêu Binh thầm mắng một tiếng, hai tay nhanh gần như là tia chớp, lập tức kẹp chặt lấy thanh khảm đao trong lòng bàn tay, đồng thời hơi nghiêng người, né tránh Lang Nha Bổng trong tay Đại Bôn trong gang tấc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát được. Tiêu Binh nghiêng người bảo vệ Tô Tiểu Tiểu ở sau lưng đã lộ ra phần trước ngực của mình cho đối phương, Lang Nha Bổng đâm vào trước ngực Tiêu Binh tạo thành một lỗ với máu thịt mơ hồ.
Vẻ mặt Tiêu Binh cuối cùng đã trở nên nghiêm túc, trong mắt giống như có tia sét chớp hiện, một khí tức dồi dào khủng khiếp từ trong cơ thể phát ra. Sau đó anh tức giận quát một tiếng, thanh khảm đao trong lòng bàn tay anh đã biến thành bột mịn. Ngay sau đó anh đánh ra một chưởng đầy phẫn nộ rơi vào trên thân của Nhị Bôn trước mặt. Một sức mạnh khủng khiếp trực tiếp tập trung ở trong cơ thể Nhị Bôn và bắt đầu phá hoại, âm thanh giống như tiếng pháo vang lên trong cơ thể hắn. Tiếp đó, cơ thể hắn không ngừng vỡ nát rồi biến thành sương máu, thậm chí không để lại chút thịt nhão nào.
Đại Bôn trợn mắt há hốc mồm, sau đó trong đôi mắt đầy tơ máu và phát ra một tiếng gào thét điên cuồng. Gã nhảy lên thật cao, Lang Nha Bổng trong tay đột nhiên đập về phía đầu của Tiêu Binh. Tiêu Binh lập tức biến mất, sau đó trực tiếp xuất hiện ở trước người của gã, nắm lấy phần áo trước ngực của gã và quật mạnh xuống đất, sau đó giẫm trên người của gã, dùng một chân ép đầu gã xuống, gầm lên phẫn nộ: "Nói, ai phái mày tới đây?"
Cơ thể cường tráng của Đại Bôn bị Tiêu Binh giẫm dưới chân không lại thể nào phản kháng được gì, gã liều mạng giãy dụa và hét lớn giống như phát điên: "Mày giết em tao, đó là em tao!!"
Tiêu Binh phẫn nộ quát: "Ai phái mày tới giết tao?"
"Tao không nói cho mày biết, cho dù thành quỷ cũng sẽ không nói cho mày biết."
Tiêu Binh thở dài, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Vậy mày liền thành quỷ đi."
Dưới chân anh dùng sức, Đại Bôn trợn tròn đôi mắt và chảy máu toàn thân, chết ngay tại chỗ.
Sau khi liên tục giết hai người, Tiêu Binh lạnh lùng nói: "Tiểu Tiểu, đừng mở mắt."
Anh không muốn Tô Tiểu Tiểu bị dọa, không muốn để lại ám ảnh trong lòng Tô Tiểu Tiểu.
Cho dù Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được chuyện gì xảy ra, giọng cô đầy khủng hoảng, run rẩy hỏi: "Anh... Anh giết chết bọn họ rồi sao?"
"Ừ."
"Vì... Vì sao? Người thứ hai... Không phải người thứ hai đã bị anh khống chế rồi sao?"
Tiêu Binh thở dài, có chút tiếc nuối và cũng có chút bất đắc dĩ: "Tôi không muốn giết hắn, nhưng bây giờ tôi không chỉ có một mình. Em trai hắn chết ở trong tay tôi, hắn chắc chắn sẽ liều mạng tìm tôi báo thù, tôi không thể để lại mối họa. Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới sẽ nảy mầm."
Trong lòng Tiêu Binh âm thầm nghĩ đến, chẳng lẽ giống như bọn họ nói, trong lòng mình có sát niệm quá nặng sao?
Không, mình chỉ muốn bảo vệ mỗi người bên cạnh mình thôi, bảo vệ mỗi người lương thiện không bị xâm phạm, không hơn...
Anh vẫn cõng Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bãi cỏ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ai ở bên trong? Đi ra cho tôi!"
Trong cây cỏ lập tức truyền đến tiếng động, nhưng bên trong nhanh chóng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, dường như chưa từng xuất hiện bất cứ người nào, không có gì từng xảy ra qua vậy.
Trong lòng Tiêu Binh mơ hồ có chút nặng nề, anh có thể cảm giác được vừa rồi khi anh ra tay, trong đám cây cỏ này luôn có một người âm thầm quan sát, nếu như đổi lại là ngày thường, anh nhất định sẽ bắt được người kia. Nhưng bây giờ lại khác, anh còn cõng theo một Tô Tiểu Tiểu, thật sự không thích hợp để mạo hiểm.
Người kia rốt cuộc là ai? Anh em Đại Bôn, Nhị Bôn này là do ai phái tới?
Sau khi anh tới Giang Thành, hình như cũng chỉ đắc tội một mình Tạ Luân, nhưng cũng không nhất định thật sự là Tạ Luân. Nói ví dụ như lần trước anh và Diệp Thiên Minh bị tấn công, đám người kia rõ ràng là nhằm vào Diệp Thiên Minh và anh, không muốn để cho anh tìm Trương Nhất Chỉ đi chữa bệnh cho Diệp Bán Thành.
Hình như sau khi mình đến Giang Thành, trong lúc vô ý đã cuốn vào trong những vòng xoáy, hơn nữa vòng xoáy sau càng lớn hơn vòng xoáy trước.
"Anh Binh, tôi... Tôi thấy lạnh quá... Tôi muốn ngủ."
"Đừng ngủ, tôi đưa cô về nhà!"
Chu Minh Vũ bước nhanh tới cửa phòng của Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử, anh ta hơi do dự một lát, bên trong bỗng nhiên truyền đến giọng nói quyến rũ và mê người của Mẫu Đan Tiên Tử: "Vào đi, anh lại không nhìn thấy, còn do dự làm gì..."
Chu Minh Vũ đẩy cửa và đi vào.
Mẫu Đan Tiên Tử nằm ở trên giường, cũng không thả màn lụa che. Có thể giống như cô ta đã nói, Chu Minh Vũ không nhìn thấy được bất kỳ vật gì, cần gì phải che giấu trước mặt anh ta.
Cô ta mặc áo ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy được cơ thể mềm mại mà gợi cảm, mê người bên trong, còn lộ ra nửa chân ngọc mịn màng. Chẳng qua trên mặt cô ta vẫn che khăn, không người nào có thể thấy rõ được. Cô ta đưa bàn tay ngọc mê người, gợi cảm ra, ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói quyến rũ khác thường khiến xương cốt người ta cũng phải mềm nhũn: "Chu Minh Vũ, anh qua đây... Đến bên giường của tôi đi."
Tô Tiểu Tiểu bị Tiêu Binh ôm vào trong lòng, giọng nói yếu ớt: "Anh Binh, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đụng phải một vài con rệp thôi." Tiêu Binh mỉm cười, liếc mắt nhìn xung quanh, chậm rãi lùi lại từng bước. Đêm khuya yên tĩnh hoàn toàn tối tăm, Tiêu Binh thật sự không chắc xung quanh còn có kẻ địch nào mai phục nữa không, cho nên cũng không dám mạo hiểm thả Tô Tiểu Tiểu ra.
Trong màn đêm, phía đối diện có hai người đi ra, hai người đều cởi trần, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, đầu trọc, vẻ mặt dữ tợn, giống như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra.
Tiêu Binh liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu trong lòng mình, hỏi: "Cô có thể cố gắng tỉnh táo một chút không? Tôi cõng cô, cô quàng tay vào cổ tôi, nhất định phải ôm cho chắc đấy."
Hai người đối diện cũng đã sớm dọa cho Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại. Cho dù cô vẫn cảm giác người không có sức lực, nhưng biết lúc này mình nhất định không thể trở thành gánh nặng cho Tiêu Binh thêm nữa, vì vậy ừ một tiếng, đồng ý.
Tiêu Binh bắt đầu thả Tô Tiểu Tiểu ra, bảo cô đứng sau lưng anh, sau đó cõng cô lên. Hai chân cô cắp chặt lấy thắt lưng của anh khiến anh có thể cảm giác cơ thể đè nặng trên lưng mềm mại cùng co giãn tới mức nào, cộng thêm mùi thơm thoang thoảng mang tới sự cám dỗ quá lớn.
Hai người đàn ông vạm vỡ cũng sớm tách ra, một trái một phải bao vây Tiêu Binh. Tiêu Binh nhìn hai người kia. Thực lực của bọn họ vẫn tính là không tệ, hẳn đều đạt tới kỳ Minh Kình. Anh thật sự không nghĩ ra, sao ở Giang Thành lại có nhiều cao thủ kỳ Minh Kình như vậy, cảm giác chộp một cái cũng được một nắm lớn. Kỳ Minh Kình trở nên không đáng giá như vậy từ lúc nào?
"Anh chính là Tiêu Binh?" Giọng nói của người đàn ông cơ bắp phía trái giống như kim loại, nghe đinh tai nhức óc.
Mẹ nó, thật đáng tiếc là Tiểu Bắc không có ở đây. Nếu không, có Tiểu Bắc bảo vệ Tiểu Tiểu, ông đây có thể ngược chết hai người. Anh đã nói với cậu ấy, chỉ cần dưới tình huống có mình, Tiểu Bắc có thể về nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Tiêu Binh mờ mịt nói: "Tiêu Binh là ai? Tôi không quen biết, tôi không phải tên Tiêu Binh!"
Người đàn ông cường tráng kia ngẩn ra, sau đó cười gằn nói: "Ban đầu, tôi nghe nói anh rất giỏi, không ngờ tự nhiên lại là một con chuột rụt đầu rụt đuôi, ngay cả tên của mình cũng không dám thừa nhận."
"Mẹ nó, mày biết ông đây còn hỏi làm gì?" Tiêu Binh hỏi: “Chúng mày là ai?"
"Ông đây tên là Đại Bôn, đó là người anh em của tao, Nhị Bôn, bọn ông tới tiễn mày về tây thiên."
Tiêu Binh hỏi: "Ai phái các người tới?"
"Mày còn không xứng để biết chuyện này, trực tiếp đi chết là được!"
Trong tay Đại Bôn cầm Lang Nha Bổng, Nhị Bôn cầm một thanh khảm đao, hai người đồng thời xông về phía Tiêu Binh. Lang Nha Bổng trong tay Đại Bôn mang theo tiếng gió rít, nhanh như gió lốc trực tiếp đập về phía đỉnh đầu Tiêu Binh, mà thanh đao trong tay Nhị Bôn cũng hướng chém ngang về phía Tiêu Binh.
Hai người kia phối hợp rất ăn ý, Tiêu Binh cõng Tô Tiểu Tiểu nên không thể trực tiếp chống lại, nhanh chóng tránh về phía sau. Nhưng anh liên tục đi ngược chứ không dám xoay người lại, tặng sau lưng mình cho hai người này.
Hai người kia đánh một đòn đẩy lùi được Tiêu Binh thì được thế không nhường người, chiêu thức giống như cuồng phong mưa rào đánh về phía Tiêu Binh, chiêu thức của hai người bọn họ thoạt nhìn thoải mái, mạnh mẽ có lực, nhưng trên thực tế trong chiêu thức hai bên có phần ăn ý, không chê vào đâu được.
Tiêu Binh giống như một thuyền lá lắc lư trong mưa rền gió dữ, nhưng mỗi bị một đợt sóng lớn đánh trúng, suýt nữa bị hất đi, dù nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn không sao. Thế tấn công của hai người kia mãnh liệt như vậy, trên lưng Tiêu Binh còn cõng theo một người lớn, nhưng vẫn dịch chuyển thành thạo giữa Lang Nha Bổng và đao của hai người bọn họ.
Tô Tiểu Tiểu nhiều lần cảm thấy dường như Lang Nha Bổng và thanh đao kia lướt sát qua đầu của mình, cảm giác nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn bình an. Mỗi lần nguy hiểm vượt qua cửa ải, trái tim của cô lại đập loạn. Cuối cùng cô quyết định áp mặt ở trên lưng Tiêu Binh, nhắm hai mắt lại, hoàn toàn giao tính mạng của mình vào trong tay của Tiêu Binh.
Đại Bôn và Nhị Bôn càng đánh càng kinh hãi. Trước khi bọn họ tới đây đã chuẩn bị tâm lý, bởi vì có người đã nói đối thủ lần này là một khúc xương cứng, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ bị đánh bại, nhưng bọn họ đều không sợ. Chỉ có điều hai người tấn công mãnh liệt như vậy, đối phương còn cõng một người nhưng vẫn có thể tránh né mà không hề tốn sức. Điều này khiến Nó đã chứng minh một điểm, thực lực của người này hoàn toàn cao hơn hai người bọn họ.
Đại Bôn và Nhị Bôn liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vài phần sát cơ. Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, sức mạnh, tốc độ của Lang Nha Bổng và khảm đao bỗng nhiên bạo phát đến cực hạn, nhanh tới mức làm cho Tiêu Binh cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Hơn nữa Lang Nha Bổng của Đại Bôn không phải đánh về phía trước người của Tiêu Binh, mà đập về phía Tô Tiểu Tiểu trên lưng anh.
Tiêu Binh thầm mắng một tiếng, hai tay nhanh gần như là tia chớp, lập tức kẹp chặt lấy thanh khảm đao trong lòng bàn tay, đồng thời hơi nghiêng người, né tránh Lang Nha Bổng trong tay Đại Bôn trong gang tấc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát được. Tiêu Binh nghiêng người bảo vệ Tô Tiểu Tiểu ở sau lưng đã lộ ra phần trước ngực của mình cho đối phương, Lang Nha Bổng đâm vào trước ngực Tiêu Binh tạo thành một lỗ với máu thịt mơ hồ.
Vẻ mặt Tiêu Binh cuối cùng đã trở nên nghiêm túc, trong mắt giống như có tia sét chớp hiện, một khí tức dồi dào khủng khiếp từ trong cơ thể phát ra. Sau đó anh tức giận quát một tiếng, thanh khảm đao trong lòng bàn tay anh đã biến thành bột mịn. Ngay sau đó anh đánh ra một chưởng đầy phẫn nộ rơi vào trên thân của Nhị Bôn trước mặt. Một sức mạnh khủng khiếp trực tiếp tập trung ở trong cơ thể Nhị Bôn và bắt đầu phá hoại, âm thanh giống như tiếng pháo vang lên trong cơ thể hắn. Tiếp đó, cơ thể hắn không ngừng vỡ nát rồi biến thành sương máu, thậm chí không để lại chút thịt nhão nào.
Đại Bôn trợn mắt há hốc mồm, sau đó trong đôi mắt đầy tơ máu và phát ra một tiếng gào thét điên cuồng. Gã nhảy lên thật cao, Lang Nha Bổng trong tay đột nhiên đập về phía đầu của Tiêu Binh. Tiêu Binh lập tức biến mất, sau đó trực tiếp xuất hiện ở trước người của gã, nắm lấy phần áo trước ngực của gã và quật mạnh xuống đất, sau đó giẫm trên người của gã, dùng một chân ép đầu gã xuống, gầm lên phẫn nộ: "Nói, ai phái mày tới đây?"
Cơ thể cường tráng của Đại Bôn bị Tiêu Binh giẫm dưới chân không lại thể nào phản kháng được gì, gã liều mạng giãy dụa và hét lớn giống như phát điên: "Mày giết em tao, đó là em tao!!"
Tiêu Binh phẫn nộ quát: "Ai phái mày tới giết tao?"
"Tao không nói cho mày biết, cho dù thành quỷ cũng sẽ không nói cho mày biết."
Tiêu Binh thở dài, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Vậy mày liền thành quỷ đi."
Dưới chân anh dùng sức, Đại Bôn trợn tròn đôi mắt và chảy máu toàn thân, chết ngay tại chỗ.
Sau khi liên tục giết hai người, Tiêu Binh lạnh lùng nói: "Tiểu Tiểu, đừng mở mắt."
Anh không muốn Tô Tiểu Tiểu bị dọa, không muốn để lại ám ảnh trong lòng Tô Tiểu Tiểu.
Cho dù Tô Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được chuyện gì xảy ra, giọng cô đầy khủng hoảng, run rẩy hỏi: "Anh... Anh giết chết bọn họ rồi sao?"
"Ừ."
"Vì... Vì sao? Người thứ hai... Không phải người thứ hai đã bị anh khống chế rồi sao?"
Tiêu Binh thở dài, có chút tiếc nuối và cũng có chút bất đắc dĩ: "Tôi không muốn giết hắn, nhưng bây giờ tôi không chỉ có một mình. Em trai hắn chết ở trong tay tôi, hắn chắc chắn sẽ liều mạng tìm tôi báo thù, tôi không thể để lại mối họa. Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới sẽ nảy mầm."
Trong lòng Tiêu Binh âm thầm nghĩ đến, chẳng lẽ giống như bọn họ nói, trong lòng mình có sát niệm quá nặng sao?
Không, mình chỉ muốn bảo vệ mỗi người bên cạnh mình thôi, bảo vệ mỗi người lương thiện không bị xâm phạm, không hơn...
Anh vẫn cõng Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bãi cỏ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ai ở bên trong? Đi ra cho tôi!"
Trong cây cỏ lập tức truyền đến tiếng động, nhưng bên trong nhanh chóng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, dường như chưa từng xuất hiện bất cứ người nào, không có gì từng xảy ra qua vậy.
Trong lòng Tiêu Binh mơ hồ có chút nặng nề, anh có thể cảm giác được vừa rồi khi anh ra tay, trong đám cây cỏ này luôn có một người âm thầm quan sát, nếu như đổi lại là ngày thường, anh nhất định sẽ bắt được người kia. Nhưng bây giờ lại khác, anh còn cõng theo một Tô Tiểu Tiểu, thật sự không thích hợp để mạo hiểm.
Người kia rốt cuộc là ai? Anh em Đại Bôn, Nhị Bôn này là do ai phái tới?
Sau khi anh tới Giang Thành, hình như cũng chỉ đắc tội một mình Tạ Luân, nhưng cũng không nhất định thật sự là Tạ Luân. Nói ví dụ như lần trước anh và Diệp Thiên Minh bị tấn công, đám người kia rõ ràng là nhằm vào Diệp Thiên Minh và anh, không muốn để cho anh tìm Trương Nhất Chỉ đi chữa bệnh cho Diệp Bán Thành.
Hình như sau khi mình đến Giang Thành, trong lúc vô ý đã cuốn vào trong những vòng xoáy, hơn nữa vòng xoáy sau càng lớn hơn vòng xoáy trước.
"Anh Binh, tôi... Tôi thấy lạnh quá... Tôi muốn ngủ."
"Đừng ngủ, tôi đưa cô về nhà!"
Chu Minh Vũ bước nhanh tới cửa phòng của Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử, anh ta hơi do dự một lát, bên trong bỗng nhiên truyền đến giọng nói quyến rũ và mê người của Mẫu Đan Tiên Tử: "Vào đi, anh lại không nhìn thấy, còn do dự làm gì..."
Chu Minh Vũ đẩy cửa và đi vào.
Mẫu Đan Tiên Tử nằm ở trên giường, cũng không thả màn lụa che. Có thể giống như cô ta đã nói, Chu Minh Vũ không nhìn thấy được bất kỳ vật gì, cần gì phải che giấu trước mặt anh ta.
Cô ta mặc áo ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy được cơ thể mềm mại mà gợi cảm, mê người bên trong, còn lộ ra nửa chân ngọc mịn màng. Chẳng qua trên mặt cô ta vẫn che khăn, không người nào có thể thấy rõ được. Cô ta đưa bàn tay ngọc mê người, gợi cảm ra, ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói quyến rũ khác thường khiến xương cốt người ta cũng phải mềm nhũn: "Chu Minh Vũ, anh qua đây... Đến bên giường của tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.