Chương 45: Ôm chặt tôi, tôi lạnh quá
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Vào giờ phút này, Chu Minh Vũ tự nhiên thấy khẩn
trương, cả thế giới chỉ có một người phụ nữ có thể làm cho anh ta thấy
khẩn trương, đó chính là cô gái anh ta yêu, Mẫu Đan Tiên Tử!
Nhưng có nhiều lúc sự thật rất tàn khốc, anh yêu người ta, người ta chưa chắc đã yêu anh, thậm chí anh chẳng qua chỉ là một công cụ để người ta lợi dụng mà thôi.
Chu Minh Vũ đi từng bước tới trước giường, bước chân của anh ta rất chậm. Càng đến gần chiếc giường, hơi thở của anh ta càng gấp gáp hơn, máu trong cơ thể dịch chuyển cũng càng nhanh hơn, hormone bắt đầu tăng lên.
Cuối cùng Chu Minh Vũ cũng khó nhọc đi tới trước giường của Mẫu Đan Tiên Tử, cô ta nắm lấy bàn tay của anh, ánh mắt cám dỗ gần như muốn xuyên qua lớp khăn che mặt, trực tiếp tới trong trái tim của người mù Chu Minh Vũ, sau đó cô ta kéo anh ngồi xuống giường.
"Tim anh đập thật nhanh." Chu Minh Vũ ngồi quay lưng về phía Mẫu Đan Tiên Tử, cả người cô ta áp lên trên lưng anh, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai của anh. Cho dù là cách lớp khăn che mặt, Chu Minh Vũ vẫn có thể cảm nhận được đôi môi thơm mềm mại, ấm áp kia dán lên trên tai của mình, tiếng hít thở kia phả ra mùi thơm càng làm cho người ta muốn ý loạn tình mê.
Chu Minh Vũ thở hổn hển, trên mặt nóng lên, đỏ bừng. Mẫu Đan Tiên Tử tiếp tục dụ dỗ Chu Minh Vũ: "Chu Minh Vũ, anh kích động sao? Hoặc là đang chịu sự hành hạ? Vậy vì sao anh không dám làm gì? Tôi không phải là người phụ nữ anh thích sao... Nhưng tôi nằm ở đây, anh lại không dám động vào. Anh nói ông ta là một cầm thú, nhưng anh thì sao... Anh là một kẻ bất lực, thậm chí còn không bằng một cầm thú."
Vẻ mặt Chu Minh Vũ lập tức trắng bệch, một tay đẩy Mẫu Đan Tiên Tử ra và liên tục lùi lại vài bước, sau đó mới đứng lại. Từ trên nét mặt có thể nhìn ra được trong lòng của anh rất đau khổ, thậm chí còn vô cùng phẫn nộ. Anhta giống như một con sư tử bị chọc giận, điên cuồng gầm hét lên: "Đừng nhắc tới ông ta trước mặt tôi, đừng nhắc tới người đàn ông kia ở trước mặt tôi! Nếu có một ngày tôi có thể nhìn thấy ông ta, tôi nhất định sẽ giết chết ông ta, khiến ông ta thịt nát xương tan, làm cho ông ta lăn xuống mười tám tầng địa ngục!"
Trong khi Chu Minh Vũ rít gào, Mẫu Đan Tiên Tử lại không ngừng cười, cười đến rung cả người, cô ta giống như đang cười nhạo Chu Minh Vũ, giống như đang thông cảm với anh, giống như đang trêu đùa anh, lại giống như đang thông cảm cho chính mình. Từ trong tiếng cười của cô ta, anh không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong lòng cô ta.
Sau khi Chu Minh Vũ hét lên mấy câu này thì không ngừng thở hổn hển, anh ta xiết chặt nắm đấm, thậm chí trên cánh tay cũng nổi gân xanh, có thể thấy được sâu trong lòng anh phẫn nộ tới mức nào.
Mẫu Đan Tiên Tử ngừng cười, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: "Được rồi, nói cho tôi biết, chuyện tôi bảo anh đi giết chết Tiêu Binh đã làm thế nào rồi?"
Chu Minh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, hít thở sâu vài hơi rồi mới bình tĩnh nói: "Anh ta không phải một người đàn ông bình thường, tôi cho hai anh em Đại Bôn và Nhị Bôn thăm dò anh ta, bọn họ đều chết hết."
Giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử càng lạnh hơn, buốt giá tới thấu xương: "Chu Minh Vũ, thật hay cho Chu Minh Vũ anh. Anh quả nhiên làm việc cẩn thận, lại vì sự an toàn của mình mà tự mình làm chủ, làm hại tôi hi sinh mất hai cao thủ. Anh có biết tôi kiếm được hai cao thủ Đại Bôn và Nhị Bôn này khó tới mức nào không?"
Chu Minh Vũ thản nhiên nói: "Tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ chết, hơn nữa tính mạng của tôi rất quý giá... Bởi vì cả đời tôi phải ở bên cạnh cô bảo vệ cô, cho nên tôi không thể mạo hiểm, dù chỉ một chút."
"Ha ha... Anh thật vĩ đại, tôi rất cảm động đấy..." Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười, giễu cợt hỏi: “Không ngờ tôi là Bắc Thiên Vương vậy mà lại cần một người mù bảo vệ... Anh cho rằng tôi là một cô gái yếu tới mức không thể ra gió sao? Chu Minh Vũ, anh đừng quá coi trọng mình. Tôi muốn lấy mạng của anh thì dễ như trở bàn tay!"
Chu Minh Vũ im lặng.
Mẫu Đan Tiên Tử công kích Chu Minh Vũ xong thì không muốn tiếp tục dây dưa trên đề tài này nữa, hỏi tiếp: "Khi hai người bọn họ chết, anh ở bên cạnh sao?"
"Tôi ở bên cạnh."
"Vậy vì sao anh không ra tay? Lẽ nào lấy sức lực của ba người còn không giết được người đàn ông kia sao?"
Chu Minh Vũ do dự một lát, cẩn thận suy nghĩ rồi mới nói: "Nhìn thực lực của anh ta thì phải đạt tới Ám Kình, nhưng dường như không chỉ có vậy... Tôi nhìn không thấu. Đại Bôn và Nhị Bôn chết quá đột ngột. Khi tôi đang do dự có nên ra tay hay không thì Đại Bôn và Nhị Bôn đã mất đi cơ hội sống sót. Cuối cùng anh ta còn cảm nhận được sát khí chỉ vừa thoáng hiện của tôi, nếu không phải bởi vì anh ta còn cõng theo một người phụ nữ, sợ rằng anh ta đã đuổi theo tôi rồi."
Mẫu Đan Tiên Tử nghiêm túc nói: "Nói như vậy, ngay cả anh cũng không thể nắm chắc phần thắng?"
Chu Minh Vũ nói: "Nếu như tôi và anh ta đối mặt, tôi sẽ không trốn... Bởi vì những người mạnh quyết đấu, kẻ nào sợ trước sẽ phải chết. Nhưng bây giờ tôi còn chưa thật sự đối mặt với anh ta, tôi sẽ không tùy tiện ra tay, bởi vì tôi không nắm được cơ hội tốt để giành chiến thắng."
Mẫu Đan Tiên Tử cười khanh khách nói: "Nghe anh nói như vậy, tôi thật sự muốn tận mắt nhìn thấy người đàn ông Tiêu Binh này, xem thử anh ta rốt cuộc là dạng đàn ông nào..."
Khóe mắt Chu Minh Vũ giật giật vài cái, trong lòng dâng lên sự ghen tuông.
Tiêu Binh đã bế Tô Tiểu Tiểu vào phòng ngủ của cô, chậm rãi đặt cô ở trên giường. Tiêu Binh có rất nhiều cách để giải quyết bệnh vặt như cảm mạo này. Dù sao người của Long Nha bình thường đều phải ra ngoài thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm, cho dù sức khỏe của bọn họ có tốt mấy, cũng tránh không được chuyện thỉnh thoảng sẽ đau đầu nhức óc, cho nên chuyện này liền trở thành kiến thức cơ bản bọn họ phải biết.
Trên đường về nhà, Tiêu Binh đã mua thuốc cảm hạ sốt. Anh đi rót một cốc nước, sau đó lấy ra mấy viên thuốc và ngồi bên mép giường, đặt đầu Tô Tiểu Tiểu lên trên đùi mình, dùng tay cạy miệng cô và bỏ thuốc vào, tiếp theo lại cho cô uống ít nước.
Môi Tô Tiểu Tiểu hơi khô, Tiêu Binh cũng không ngờ Tô Tiểu Tiểu bị cảm nhanh và nặng như vậy. Xem ra ngày mai sẽ phải xin cho cô nghỉ học rồi. Căn cứ vào hiểu biết của Tiêu Binh, qua tối nay cô sẽ hạ sốt, nhưng ngày mai nhất định sẽ đặc biệt mệt mỏi, vẫn phải ở nhà cố gắng tĩnh dưỡng một ngày.
Sau khi cho cô uống thuốc, Tiêu Binh đỡ cô trở lại trên gối, sau đó đi tới phòng bếp tìm một chai rượu cồn, tới buồng vệ sinh lấy một cái khăn mặt của Tô Tiểu Tiểu, rồi trở lại bên giường Tô Tiểu Tiểu.
"Tôi không phải cố ý giở trò lưu manh với cô. Tôi thấy cô bị sốt quá nghiêm trọng, nên giúp cô làm mát người thôi." Tiêu Binh lẩm bẩm vài câu, cũng không quan tâm Tô Tiểu Tiểu có thể nghe được không đã giơ tay ra nhẹ nhàng cởi từng cái cúc áo của cô.
Không nhìn điều sai trái, không làm điều bậy bạ, dù sao cô vẫn mặc áo lót mà. Như vậy cũng không tính là tôi nhìn thấy hết người cô chứ?
Ánh mắt Tiêu Binh vô thức nhìn tới trên ngực của Tô Tiểu Tiểu. Đừng thấy cô còn nhỏ tuổi, nhưng ngực cô lại rất lớn, cái áo lót này căn bản không có cách nào hoàn toàn che đi phần trắng mịn, mềm mại kia.
Tiêu Binh điều chỉnh hơi thở, thật vất vả mới dời mắt đi được, nhưng không cẩn thận nhìn tới vòng eo nhỏ nhắn của cô, còn có cái bụng nhỏ trắng hồng mềm mại kia nữa.
Má nó, may anh đây là một chính nhân quân tử, bằng không thật sự sẽ xảy ra án mạng mất.
Tiêu Binh lấy lại bình tĩnh, cởi quần áo của cô ra, mở chiếc khăn mặt gấp gọn, đổ rượu cồn làm ướt khăn, sau đó cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau trên cổ của cô, sau đó lau dần xuống phía dưới...
Cồn lau lên da người bị sốt, không chỉ có thể kích thích giãn mạch dưới da của người sốt cao, tăng thêm khả năng tản nhiệt của da, hơn nữa vì nó có tính dễ bay hơi, có thể hấp thu và mang đi rất nhiều nhiệt lượng, khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống, triệu chứng của căn bệnh cũng giảm bớt.
Trong miệng Tô Tiểu Tiểu phát ra một tiếng rên rỉ mê người. Tiêu Binh nuốt nước bọt, cố gắng không suy nghĩ lung tung, tiếp tục lau phần da của cô ở phía dưới.
Có lẽ là do cồn tác dụng, Tô Tiểu Tiểu vốn đang chìm trong giấc ngủ tự nhiên mơ màng mở mắt, chẳng qua trên mặt cô vẫn đỏ ửng, hơi mờ mịt nhìn Tiêu Binh trước mắt. Chờ tới khi cô ý thức được quần áo của mình đã bị cởi sạch, hơn nữa cơ thể của mình lộ ra ở trước mặt anh, cô vừa thẹn vừa giận, giọng khàn khàn mà yếu ớt nói: "Anh... Tiêu Binh..."
"Này, này, cô đừng hiểu lầm đấy. Không phải tôi giở trò lưu manh với cô đâu. Chẳng qua là... Này này, sao cô lại ngủ thiếp đi rồi? Cô nghe tôi nói hết lời đã chứ?"
Tiêu Binh khóc không ra nước mắt, trong lòng cô gái này vẫn có thành kiến với anh. Lúc này thì xong rồi, hiểu lầm càng sâu hơn.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên ôm cổ Tiêu Binh.
Tiêu Binh đang định tránh ra thì cô bỗng nhiên kẹp hai chân lấy thắt lưng anh. Tiêu Binh không thể làm gì được, cả người đã bị đè lên trên người cô. Chỉ thấy cô vừa vặn vẹo, trong miệng vừa không ngừng lẩm bẩm: "Tôi lạnh quá... Ôm chặt tôi... Tôi lạnh quá."
Nhưng có nhiều lúc sự thật rất tàn khốc, anh yêu người ta, người ta chưa chắc đã yêu anh, thậm chí anh chẳng qua chỉ là một công cụ để người ta lợi dụng mà thôi.
Chu Minh Vũ đi từng bước tới trước giường, bước chân của anh ta rất chậm. Càng đến gần chiếc giường, hơi thở của anh ta càng gấp gáp hơn, máu trong cơ thể dịch chuyển cũng càng nhanh hơn, hormone bắt đầu tăng lên.
Cuối cùng Chu Minh Vũ cũng khó nhọc đi tới trước giường của Mẫu Đan Tiên Tử, cô ta nắm lấy bàn tay của anh, ánh mắt cám dỗ gần như muốn xuyên qua lớp khăn che mặt, trực tiếp tới trong trái tim của người mù Chu Minh Vũ, sau đó cô ta kéo anh ngồi xuống giường.
"Tim anh đập thật nhanh." Chu Minh Vũ ngồi quay lưng về phía Mẫu Đan Tiên Tử, cả người cô ta áp lên trên lưng anh, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai của anh. Cho dù là cách lớp khăn che mặt, Chu Minh Vũ vẫn có thể cảm nhận được đôi môi thơm mềm mại, ấm áp kia dán lên trên tai của mình, tiếng hít thở kia phả ra mùi thơm càng làm cho người ta muốn ý loạn tình mê.
Chu Minh Vũ thở hổn hển, trên mặt nóng lên, đỏ bừng. Mẫu Đan Tiên Tử tiếp tục dụ dỗ Chu Minh Vũ: "Chu Minh Vũ, anh kích động sao? Hoặc là đang chịu sự hành hạ? Vậy vì sao anh không dám làm gì? Tôi không phải là người phụ nữ anh thích sao... Nhưng tôi nằm ở đây, anh lại không dám động vào. Anh nói ông ta là một cầm thú, nhưng anh thì sao... Anh là một kẻ bất lực, thậm chí còn không bằng một cầm thú."
Vẻ mặt Chu Minh Vũ lập tức trắng bệch, một tay đẩy Mẫu Đan Tiên Tử ra và liên tục lùi lại vài bước, sau đó mới đứng lại. Từ trên nét mặt có thể nhìn ra được trong lòng của anh rất đau khổ, thậm chí còn vô cùng phẫn nộ. Anhta giống như một con sư tử bị chọc giận, điên cuồng gầm hét lên: "Đừng nhắc tới ông ta trước mặt tôi, đừng nhắc tới người đàn ông kia ở trước mặt tôi! Nếu có một ngày tôi có thể nhìn thấy ông ta, tôi nhất định sẽ giết chết ông ta, khiến ông ta thịt nát xương tan, làm cho ông ta lăn xuống mười tám tầng địa ngục!"
Trong khi Chu Minh Vũ rít gào, Mẫu Đan Tiên Tử lại không ngừng cười, cười đến rung cả người, cô ta giống như đang cười nhạo Chu Minh Vũ, giống như đang thông cảm với anh, giống như đang trêu đùa anh, lại giống như đang thông cảm cho chính mình. Từ trong tiếng cười của cô ta, anh không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong lòng cô ta.
Sau khi Chu Minh Vũ hét lên mấy câu này thì không ngừng thở hổn hển, anh ta xiết chặt nắm đấm, thậm chí trên cánh tay cũng nổi gân xanh, có thể thấy được sâu trong lòng anh phẫn nộ tới mức nào.
Mẫu Đan Tiên Tử ngừng cười, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: "Được rồi, nói cho tôi biết, chuyện tôi bảo anh đi giết chết Tiêu Binh đã làm thế nào rồi?"
Chu Minh Vũ cố gắng bình tĩnh lại, hít thở sâu vài hơi rồi mới bình tĩnh nói: "Anh ta không phải một người đàn ông bình thường, tôi cho hai anh em Đại Bôn và Nhị Bôn thăm dò anh ta, bọn họ đều chết hết."
Giọng nói của Mẫu Đan Tiên Tử càng lạnh hơn, buốt giá tới thấu xương: "Chu Minh Vũ, thật hay cho Chu Minh Vũ anh. Anh quả nhiên làm việc cẩn thận, lại vì sự an toàn của mình mà tự mình làm chủ, làm hại tôi hi sinh mất hai cao thủ. Anh có biết tôi kiếm được hai cao thủ Đại Bôn và Nhị Bôn này khó tới mức nào không?"
Chu Minh Vũ thản nhiên nói: "Tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ chết, hơn nữa tính mạng của tôi rất quý giá... Bởi vì cả đời tôi phải ở bên cạnh cô bảo vệ cô, cho nên tôi không thể mạo hiểm, dù chỉ một chút."
"Ha ha... Anh thật vĩ đại, tôi rất cảm động đấy..." Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười, giễu cợt hỏi: “Không ngờ tôi là Bắc Thiên Vương vậy mà lại cần một người mù bảo vệ... Anh cho rằng tôi là một cô gái yếu tới mức không thể ra gió sao? Chu Minh Vũ, anh đừng quá coi trọng mình. Tôi muốn lấy mạng của anh thì dễ như trở bàn tay!"
Chu Minh Vũ im lặng.
Mẫu Đan Tiên Tử công kích Chu Minh Vũ xong thì không muốn tiếp tục dây dưa trên đề tài này nữa, hỏi tiếp: "Khi hai người bọn họ chết, anh ở bên cạnh sao?"
"Tôi ở bên cạnh."
"Vậy vì sao anh không ra tay? Lẽ nào lấy sức lực của ba người còn không giết được người đàn ông kia sao?"
Chu Minh Vũ do dự một lát, cẩn thận suy nghĩ rồi mới nói: "Nhìn thực lực của anh ta thì phải đạt tới Ám Kình, nhưng dường như không chỉ có vậy... Tôi nhìn không thấu. Đại Bôn và Nhị Bôn chết quá đột ngột. Khi tôi đang do dự có nên ra tay hay không thì Đại Bôn và Nhị Bôn đã mất đi cơ hội sống sót. Cuối cùng anh ta còn cảm nhận được sát khí chỉ vừa thoáng hiện của tôi, nếu không phải bởi vì anh ta còn cõng theo một người phụ nữ, sợ rằng anh ta đã đuổi theo tôi rồi."
Mẫu Đan Tiên Tử nghiêm túc nói: "Nói như vậy, ngay cả anh cũng không thể nắm chắc phần thắng?"
Chu Minh Vũ nói: "Nếu như tôi và anh ta đối mặt, tôi sẽ không trốn... Bởi vì những người mạnh quyết đấu, kẻ nào sợ trước sẽ phải chết. Nhưng bây giờ tôi còn chưa thật sự đối mặt với anh ta, tôi sẽ không tùy tiện ra tay, bởi vì tôi không nắm được cơ hội tốt để giành chiến thắng."
Mẫu Đan Tiên Tử cười khanh khách nói: "Nghe anh nói như vậy, tôi thật sự muốn tận mắt nhìn thấy người đàn ông Tiêu Binh này, xem thử anh ta rốt cuộc là dạng đàn ông nào..."
Khóe mắt Chu Minh Vũ giật giật vài cái, trong lòng dâng lên sự ghen tuông.
Tiêu Binh đã bế Tô Tiểu Tiểu vào phòng ngủ của cô, chậm rãi đặt cô ở trên giường. Tiêu Binh có rất nhiều cách để giải quyết bệnh vặt như cảm mạo này. Dù sao người của Long Nha bình thường đều phải ra ngoài thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm, cho dù sức khỏe của bọn họ có tốt mấy, cũng tránh không được chuyện thỉnh thoảng sẽ đau đầu nhức óc, cho nên chuyện này liền trở thành kiến thức cơ bản bọn họ phải biết.
Trên đường về nhà, Tiêu Binh đã mua thuốc cảm hạ sốt. Anh đi rót một cốc nước, sau đó lấy ra mấy viên thuốc và ngồi bên mép giường, đặt đầu Tô Tiểu Tiểu lên trên đùi mình, dùng tay cạy miệng cô và bỏ thuốc vào, tiếp theo lại cho cô uống ít nước.
Môi Tô Tiểu Tiểu hơi khô, Tiêu Binh cũng không ngờ Tô Tiểu Tiểu bị cảm nhanh và nặng như vậy. Xem ra ngày mai sẽ phải xin cho cô nghỉ học rồi. Căn cứ vào hiểu biết của Tiêu Binh, qua tối nay cô sẽ hạ sốt, nhưng ngày mai nhất định sẽ đặc biệt mệt mỏi, vẫn phải ở nhà cố gắng tĩnh dưỡng một ngày.
Sau khi cho cô uống thuốc, Tiêu Binh đỡ cô trở lại trên gối, sau đó đi tới phòng bếp tìm một chai rượu cồn, tới buồng vệ sinh lấy một cái khăn mặt của Tô Tiểu Tiểu, rồi trở lại bên giường Tô Tiểu Tiểu.
"Tôi không phải cố ý giở trò lưu manh với cô. Tôi thấy cô bị sốt quá nghiêm trọng, nên giúp cô làm mát người thôi." Tiêu Binh lẩm bẩm vài câu, cũng không quan tâm Tô Tiểu Tiểu có thể nghe được không đã giơ tay ra nhẹ nhàng cởi từng cái cúc áo của cô.
Không nhìn điều sai trái, không làm điều bậy bạ, dù sao cô vẫn mặc áo lót mà. Như vậy cũng không tính là tôi nhìn thấy hết người cô chứ?
Ánh mắt Tiêu Binh vô thức nhìn tới trên ngực của Tô Tiểu Tiểu. Đừng thấy cô còn nhỏ tuổi, nhưng ngực cô lại rất lớn, cái áo lót này căn bản không có cách nào hoàn toàn che đi phần trắng mịn, mềm mại kia.
Tiêu Binh điều chỉnh hơi thở, thật vất vả mới dời mắt đi được, nhưng không cẩn thận nhìn tới vòng eo nhỏ nhắn của cô, còn có cái bụng nhỏ trắng hồng mềm mại kia nữa.
Má nó, may anh đây là một chính nhân quân tử, bằng không thật sự sẽ xảy ra án mạng mất.
Tiêu Binh lấy lại bình tĩnh, cởi quần áo của cô ra, mở chiếc khăn mặt gấp gọn, đổ rượu cồn làm ướt khăn, sau đó cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau trên cổ của cô, sau đó lau dần xuống phía dưới...
Cồn lau lên da người bị sốt, không chỉ có thể kích thích giãn mạch dưới da của người sốt cao, tăng thêm khả năng tản nhiệt của da, hơn nữa vì nó có tính dễ bay hơi, có thể hấp thu và mang đi rất nhiều nhiệt lượng, khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống, triệu chứng của căn bệnh cũng giảm bớt.
Trong miệng Tô Tiểu Tiểu phát ra một tiếng rên rỉ mê người. Tiêu Binh nuốt nước bọt, cố gắng không suy nghĩ lung tung, tiếp tục lau phần da của cô ở phía dưới.
Có lẽ là do cồn tác dụng, Tô Tiểu Tiểu vốn đang chìm trong giấc ngủ tự nhiên mơ màng mở mắt, chẳng qua trên mặt cô vẫn đỏ ửng, hơi mờ mịt nhìn Tiêu Binh trước mắt. Chờ tới khi cô ý thức được quần áo của mình đã bị cởi sạch, hơn nữa cơ thể của mình lộ ra ở trước mặt anh, cô vừa thẹn vừa giận, giọng khàn khàn mà yếu ớt nói: "Anh... Tiêu Binh..."
"Này, này, cô đừng hiểu lầm đấy. Không phải tôi giở trò lưu manh với cô đâu. Chẳng qua là... Này này, sao cô lại ngủ thiếp đi rồi? Cô nghe tôi nói hết lời đã chứ?"
Tiêu Binh khóc không ra nước mắt, trong lòng cô gái này vẫn có thành kiến với anh. Lúc này thì xong rồi, hiểu lầm càng sâu hơn.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên ôm cổ Tiêu Binh.
Tiêu Binh đang định tránh ra thì cô bỗng nhiên kẹp hai chân lấy thắt lưng anh. Tiêu Binh không thể làm gì được, cả người đã bị đè lên trên người cô. Chỉ thấy cô vừa vặn vẹo, trong miệng vừa không ngừng lẩm bẩm: "Tôi lạnh quá... Ôm chặt tôi... Tôi lạnh quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.