Chương 68: Phá hỏng Thiên Vương Điện
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Trong cả đại sảnh yên tĩnh, mà trong một phòng
tiếp khách nào đó ở Bắc Trang, Mẫu Đan Tiên Tử đang ngồi xem màn hình
giám sát, nhìn Tiêu Binh gào hét trong Thiên Vương Điện. Ngoại trừ Chu
Minh Vũ ra, bên cạnh cô ta còn có mấy người cao thủ khác.
Một người đàn ông dáng vẻ thấp bé gầy yếu cúi người hỏi: "Tiên Tử, lẽ nào chúng ta để mặc cho hắn làm loạn như vậy sao?"
Bên ngoài đều gọi Mẫu Đan Tiên Tử là Bắc Thiên Vương, nhưng Mẫu Đan Tiên Tử vẫn muốn người khác đứng ở trước mặt mình, gọi mình là Tiên Tử.
Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười và nói: "Vậy anh còn muốn thế nào? Thực lực của người này rất mạnh... Người đi theo hắn cũng có thực lực không kém."
Người đàn ông này cười thâm hiểm và nói: "Đừng nói trong Bắc Trang chúng ta có nhiều cao thủ, cho dù là dùng súng cũng có thể giết chết hắn. Người có bản lĩnh mấy đi nữa thì cũng phải sợ súng."
Mẫu Đan Tiên Tử thản nhiên nói: "Minh Vũ, anh thấy thế nào?"
Chu Minh Vũ nói: "Chúng ta nắm chắc 60% khả năng có thể giết chết hắn, cũng có thể còn cao hơn, bởi vì đây là địa bàn của chúng ta."
"Ồ?"
"Nhưng... theo tin tức mới nhất truyền đến, hiện tại chưa rõ Tạ Luân sống chết ra sao. Nếu như ông ta chết, hợp tác giữa nhà họ Tạ và chúng ta tất nhiên sẽ không còn giá trị, chúng ta có cần phải vì một Tạ Luân mà liều mạng với một người như vậy sao? Cho dù giết chết được hắn, người của chúng ta cũng sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng."
"Nghe có chút đạo lý...." Mẫu Đan Tiên Tử thản nhiên nói: “Nhưng nếu như thả hắn đi, chuyện này truyền ra ngoài, không phải sẽ khiến cho bên ngoài đều coi thường Mẫu Đan tôi sao?"
"Sẽ không đâu. Khi hắn tới đập bãi, chúng ta đều đang uống rượu ở bên ngoài, vừa vặn không có nhà, làm sao có thể mất mặt được?" Chu Minh Vũ bình tĩnh nói: “Mà chờ sau khi chúng ta về thì lập tức ra lệnh truy sát trên giang hồ, tất cả thành viên trong thế giới ngầm ở trong khu bắc sẽ xem Tiêu Binh là kẻ địch, ai có thể lấy được đầu của Tiêu Binh sẽ thưởng một triệu."
Mẫu Đan Tiên Tử hỏi: "Anh có ý gì?"
"Rất đơn giản, cho dù bây giờ chúng ta có thể giết chết được người đàn ông này, nhưng dựa theo thực lực của hai người kia có thể thấy được, thực lực của Bắc Trang tất nhiên sẽ bị tổn thương rất lớn, đặc biệt là nếu chúng ta không cẩn thận mất đi hai cao thủ, vậy sẽ là được một mất mười... Cho dù nhà họ Hầu gây áp lực khiến bốn Đại Thiên Vương đều sống hòa bình, nhưng nếu như chúng ta tổn thất quá lớn thì khó bảo đảm ba bên thế lực còn lại sẽ không có suy nghĩ gì khác. Cho nên cách tốt nhất là dưới tình huống không mất thể diện, biến chiến tranh thành tơ lụa. Chờ sau này có cơ hội tốt hơn, sẽ một đòn giết chết hắn."
"Nếu như thế lực ngầm ở khu bắc đều xem hắn là kẻ địch, cho dù hắn không sợ, nhưng khó bảo đảm người bên cạnh hắn không bị quấy rầy, nghe nói chủ quán mì kia có quan hệ rất tốt với hắn... Đến lúc đó chẳng lẽ hắn còn không chủ động xin hòa sao? Kể từ đó, chúng ta giữ được thể diện, còn bảo vệ được thực lực, nếu như sau này tìm được cơ hội tốt hơn, có thể giết hắn mà mức độ thiệt hại giảm xuống thấp nhất, khi đó ra tay lần nữa cũng không muộn."
Mẫu Đan Tiên Tử nhắm mắt lại và im lặng, những người khác không dám thở mạnh, tất cả đều đang chờ Mẫu Đan Tiên Tử ra lệnh. Nếu như cô ta ra lệnh một tiếng, cho dù bọn họ không phải là đối thủ của Tiêu Binh cũng sẽ liều mạng xé xác kẻ đó ra thành mảnh nhỏ, nếu như cô ta nghe theo đề nghị của Chu Minh Vũ, bọn họ tất nhiên sẽ im lặng theo dõi tình hình.
Cuối cùng, Mẫu Đan Tiên Tử bình tĩnh nói: "Các anh ra ngoài trước đi, đừng trêu chọc Tiêu Binh, cũng không cần qua đó. Hắn muốn đập thì cứ để cho hắn đập."
"Vâng." Ngoại trừ Chu Minh Vũ, bốn người khác đều ra ngoài.
Đợi đến khi tất cả bọn họ đều rời đi, Mẫu Đan Tiên Tử hỏi: "Anh biết vì sao tôi lại nghe theo anh không?"
"Không biết."
"Bởi vì anh đã từng nói, anh không thể thấy rõ được thực lực của Tiêu Binh... Mà hôm nay tôi phát hiện đúng như lời anh nói, tôi cũng không có cách nào nhìn rõ được thực lực của hắn... Nếu đã vậy, có khả năng thì không bằng tạm thời giữ hòa bình là trên hết... Cũng để tránh để cho ba Đại Thiên Vương nhân cơ hội mà vào."
Chu Minh Vũ xúc động nói: "Mẫu Đan, thật ra tôi cảm thấy chúng ta thật sự không nên trà trộn ở trong thế giới ngầm này. Nói thật, những năm gần đây, cô giết nhiều người như vậy, nhiều đàn ông chết ở trong tay cô như vậy, cô có thấy vui không? Vì người kia mà cô biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, có đáng không?"
"Cút!" Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên giống như phát điên, chỉ vào phía cửa và hét lên. Cho dù Chu Minh Vũ căn bản không nhìn thấy, nhưng cô ta vẫn dùng hết tất cả sức lực của mình mà hét nói: “Anh cút cho tôi!"
Chu Minh Vũ đi về phía cửa mà giống như không còn sức lực vậy, anh ta mở cửa phòng rồi chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Sau khi Tiêu Binh kêu lên vài tiếng, thấy không ai trả lời thì chợt cười to: "Không tệ, không tệ, không hổ danh là Thiên Vương, quả nhiên rất hào phòng. Nếu đã vậy, chúng ta cũng không cần phải khách sáo nữa, Nhị Hóa, đập!"
"À, được, nhưng đập cái gì cơ?"
"Ngoại trừ những người này ra, cậu thấy cái gì thì đập cái đó, chỉ cần có thể đập được thì cứ đập nát cho tôi. Nếu như những người này muốn ra tay, vậy có thể đập luôn cả bọn họ."
Nhị Hóa hưng phấn trả lời, bắt đầu đập phá trong Thiên Vương Điện. Anh ta vốn có sức lực lớn, nhìn thấy cái gì liền nhặt nó lên đập, bất luận là cái bàn, bình hoa, chỉ cần là thứ có thể di chuyển được, đều bị anh ta đập nát, những bảo vệ kia đều đứng ở đó, nhưng không ai dám có bất kỳ hành động nào, mặc cho anh ta đập Thiên Vương Điện thành một đống hỗn loạn.
Chờ sau khi đập đồ xong, Nhị Hóa hưng phấn nói: "Anh Binh, tôi đập vẫn chưa đã nghiền, còn thứ gì có thể đập nữa không?"
Tiêu Binh mỉm cười và bỗng nhiên đi tới phía trước, anh ngẩng đầu liếc nhìn một cây cột trụ trong điện, sau đó hít sâu một hơi, một quyền đánh ra, ầm một tiếng, cột trụ đó liền bị đánh gãy và ầm ầm đổ xuống. Những người bảo vệ kia nhìn thấy, tròng mắt cũng muốn rơi xuống, bọn họ làm sao còn dám đứng ở đây nữa, hốt hoảng chạy ra ngoài điện.
Nhị Hóa cười ha ha nói: "Nhìn tôi này."
Anh ta đi qua ôm lấy một cây cột trụ, trong miệng phát ra tiếng hét lớn đinh tai nhức óc, ngay sau đó, cột trụ này lại bị anh ta bẻ gãy ở giữa, đổ xuống.
Thiên Vương Điện lắc lư. Tiêu Binh cười lớn và đi tới cột trụ thứ ba, cũng đấm một cái. Cột trụ gãy, Thiên Vương Điện bắt đầu rung chuyển. Anh nhìn Nhị Hóa và la lớn: "Nhị Hóa, rút lui!"
Hai người nhanh chóng lao ra khỏi Thiên Vương Điện. Bọn họ mới vừa đi không xa, ngay sau đó đã thấy cả điện lớn ầm ầm sụp xuống, một điện lớn đang yên đang lành đã biến thành một đống bụi bặm.
Mẫu Đan Tiên Tử đang xem video giám sát thì vỗ mạnh vào trên tay vịn, chợt đứng phắt dậy. Cô ta từng nghĩ Tiêu Binh sẽ đập đồ cho hả giận, nhưng nằm mơ cũng không ngờ anh sẽ phá hỏng cả Thiên Vương Điện. Điều này quả thực là quá nhục nhã, làm cho cả đời cô ta cũng khó quên được.
Mẫu Đan Tiên Tử la lớn: "Người đâu!"
Bên ngoài có hai người bảo vệ xông vào, trong mắt Mẫu Đan Tiên Tử lóe lên ánh sáng giết chóc. Sau khi do dự một lát, nghĩ đến lời Chu Minh Vũ nói trước đó, cuối cùng cô ta xua tay, cho hai người kia rời đi. Tiêu Binh, tôi sẽ chờ cơ hội tốt nhất để giết chết cậu.
Tiêu Binh phá hỏng Thiên Vương Điện xong liền dẫn theo Nhị Hóa nghênh ngang rời đi. Bắc Trang nổi tiếng hung ác, không ngờ lại mặc cho hai người rời đi mà không ai ngăn cản. Nhị Hóa vẫn hưng phấn kêu loạn. Tiêu Binh thì không cao hứng lắm, mục đích của anh hôm nay còn chưa đạt được. Ít nhất Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử vẫn giữ được bình tĩnh, còn chưa lộ mặt.
Nhưng bất kể thế nào, ít nhất cũng đã phá hủy Thiên Vương Điện của cô ta, trút được cơn giận. Về phần chuyện còn lại, chờ sau này hãy nói.
Tiêu Binh cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện tìm kiếm trong trang viên. Chỉ có điều sau khi trút giận xong, khi bình tĩnh lại, anh ý thức được chuyện mình làm hôm nay thật ra là một hành động quá khích, bây giờ anh còn chưa hiểu rõ về thực lực của Bắc Thiên Vương, hơn nữa nơi này là địa bàn của đối phương, bản thân mình thì không sợ, nhưng nếu chẳng may ở lại quá lâu sẽ liên lụy tới Nhị Hóa, vậy thì không tốt.
Sau khi anh cùng Nhị Hóa rời đi, hai người đi rất xa mới vẫy được một chiếc xe taxi. Sau đó anh giữ lời hứa, dẫn Nhị Hóa tới một quán nướng, hai người ngồi ở trong một phòng riêng, gọi rất nhiều đồ nướng và một két kia rồi mở ra uống.
"Anh Binh, hôm nay cám ơn anh dẫn tôi đi qua luyện tay đã nghiền. Đã rất lâu rồi tôi chưa từng thoải mái như vậy, muốn đánh thì đánh, muốn đập lại đập. Anh Binh, về sau tôi vẫn theo anh lăn lộn, đánh cho đã nghiền."
Tiêu Binh cầm cốc bia lên, hai người uống một hơi cạn sạch. Anh mỉm cười hỏi: "Cậu định cứ đi theo tôi thật à? Không đi đâu sao?"
"Đúng vậy, tôi đi từ trong thôn ra nên không quen với cuộc sống ở đây, tới chỗ nào người ta cũng không nhận, trừ đi theo anh thì có thể đi theo ai nữa chứ? Về sau tôi sẽ nghe lời anh, anh chỉ đông tôi đánh đông, anh chỉ tây, tôi lại đánh tây. Tôi không hiểu đạo lý lớn gì đó, nhưng tôi có thể nhìn ra được anh đối xử tốt với tôi, cho nên tôi muốn nghe theo anh."
Tiêu Binh thở dài, mỉm cười nói: "Vậy về sau cậu cứ đi theo tôi, làm chút việc thích hợp trong quán mì, chờ quán mì được mở rộng sẽ tuyển thêm nhân viên mới, đến lúc đó cậu không cần làm gì khác, chỉ cần đừng để có người tới quán mì gây rối là được."
"Bảo vệ à? Tôi ghét nhất đấy."
Tiêu Binh mỉm cười, sau đó nghiêm giọng nói: "Bây giờ tôi đã đắc tội một số người, về sau rất có thể sẽ càng lúc càng đắc tội nhiều người hơn nữa, khó tránh khỏi có người tới gây sự. Cậu làm bảo vệ này cũng không dễ dàng gì đâu!"
"Mẹ tôi nói, tôi có bản lĩnh lớn thì nên hành hiệp trượng nghĩa."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Mẹ cậu chưa nói, về sau cậu nên tìm kiểu phụ nữ nào làm vợ à?"
Nhị Hóa gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Hì hì, mẹ tôi nói trông tôi ngốc nghếch, nhưng thánh nhân đãi kẻ khù khờ, nói không chừng ngày nào đó sẽ có cô gái xinh đẹp bị vẻ ngốc nghếch của tôi lừa, lại thích tôi đấy. Mẹ tôi nói, Trung Quốc có nhiều người đẹp như vậy, sẽ luôn có một hai người mắt mù."
Tiêu Binh đã uống cạn cốc bia, đang tự rót cho mình và uống, vừa nghe Nhị Hóa nói xong, anh lập tức quay đầu phun ra, đập bàn cười to và nói: "Chờ ngày nào tôi phải đi với cậu về thăm dì mới được. Dì cũng thật thú vị."
Ánh mắt Nhị Hóa cô đơn, cúi đầu và dùng tay ôm mặt, khóc nức nở nói: "Mẹ tôi chết rồi."
Một người đàn ông dáng vẻ thấp bé gầy yếu cúi người hỏi: "Tiên Tử, lẽ nào chúng ta để mặc cho hắn làm loạn như vậy sao?"
Bên ngoài đều gọi Mẫu Đan Tiên Tử là Bắc Thiên Vương, nhưng Mẫu Đan Tiên Tử vẫn muốn người khác đứng ở trước mặt mình, gọi mình là Tiên Tử.
Mẫu Đan Tiên Tử mỉm cười và nói: "Vậy anh còn muốn thế nào? Thực lực của người này rất mạnh... Người đi theo hắn cũng có thực lực không kém."
Người đàn ông này cười thâm hiểm và nói: "Đừng nói trong Bắc Trang chúng ta có nhiều cao thủ, cho dù là dùng súng cũng có thể giết chết hắn. Người có bản lĩnh mấy đi nữa thì cũng phải sợ súng."
Mẫu Đan Tiên Tử thản nhiên nói: "Minh Vũ, anh thấy thế nào?"
Chu Minh Vũ nói: "Chúng ta nắm chắc 60% khả năng có thể giết chết hắn, cũng có thể còn cao hơn, bởi vì đây là địa bàn của chúng ta."
"Ồ?"
"Nhưng... theo tin tức mới nhất truyền đến, hiện tại chưa rõ Tạ Luân sống chết ra sao. Nếu như ông ta chết, hợp tác giữa nhà họ Tạ và chúng ta tất nhiên sẽ không còn giá trị, chúng ta có cần phải vì một Tạ Luân mà liều mạng với một người như vậy sao? Cho dù giết chết được hắn, người của chúng ta cũng sẽ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng."
"Nghe có chút đạo lý...." Mẫu Đan Tiên Tử thản nhiên nói: “Nhưng nếu như thả hắn đi, chuyện này truyền ra ngoài, không phải sẽ khiến cho bên ngoài đều coi thường Mẫu Đan tôi sao?"
"Sẽ không đâu. Khi hắn tới đập bãi, chúng ta đều đang uống rượu ở bên ngoài, vừa vặn không có nhà, làm sao có thể mất mặt được?" Chu Minh Vũ bình tĩnh nói: “Mà chờ sau khi chúng ta về thì lập tức ra lệnh truy sát trên giang hồ, tất cả thành viên trong thế giới ngầm ở trong khu bắc sẽ xem Tiêu Binh là kẻ địch, ai có thể lấy được đầu của Tiêu Binh sẽ thưởng một triệu."
Mẫu Đan Tiên Tử hỏi: "Anh có ý gì?"
"Rất đơn giản, cho dù bây giờ chúng ta có thể giết chết được người đàn ông này, nhưng dựa theo thực lực của hai người kia có thể thấy được, thực lực của Bắc Trang tất nhiên sẽ bị tổn thương rất lớn, đặc biệt là nếu chúng ta không cẩn thận mất đi hai cao thủ, vậy sẽ là được một mất mười... Cho dù nhà họ Hầu gây áp lực khiến bốn Đại Thiên Vương đều sống hòa bình, nhưng nếu như chúng ta tổn thất quá lớn thì khó bảo đảm ba bên thế lực còn lại sẽ không có suy nghĩ gì khác. Cho nên cách tốt nhất là dưới tình huống không mất thể diện, biến chiến tranh thành tơ lụa. Chờ sau này có cơ hội tốt hơn, sẽ một đòn giết chết hắn."
"Nếu như thế lực ngầm ở khu bắc đều xem hắn là kẻ địch, cho dù hắn không sợ, nhưng khó bảo đảm người bên cạnh hắn không bị quấy rầy, nghe nói chủ quán mì kia có quan hệ rất tốt với hắn... Đến lúc đó chẳng lẽ hắn còn không chủ động xin hòa sao? Kể từ đó, chúng ta giữ được thể diện, còn bảo vệ được thực lực, nếu như sau này tìm được cơ hội tốt hơn, có thể giết hắn mà mức độ thiệt hại giảm xuống thấp nhất, khi đó ra tay lần nữa cũng không muộn."
Mẫu Đan Tiên Tử nhắm mắt lại và im lặng, những người khác không dám thở mạnh, tất cả đều đang chờ Mẫu Đan Tiên Tử ra lệnh. Nếu như cô ta ra lệnh một tiếng, cho dù bọn họ không phải là đối thủ của Tiêu Binh cũng sẽ liều mạng xé xác kẻ đó ra thành mảnh nhỏ, nếu như cô ta nghe theo đề nghị của Chu Minh Vũ, bọn họ tất nhiên sẽ im lặng theo dõi tình hình.
Cuối cùng, Mẫu Đan Tiên Tử bình tĩnh nói: "Các anh ra ngoài trước đi, đừng trêu chọc Tiêu Binh, cũng không cần qua đó. Hắn muốn đập thì cứ để cho hắn đập."
"Vâng." Ngoại trừ Chu Minh Vũ, bốn người khác đều ra ngoài.
Đợi đến khi tất cả bọn họ đều rời đi, Mẫu Đan Tiên Tử hỏi: "Anh biết vì sao tôi lại nghe theo anh không?"
"Không biết."
"Bởi vì anh đã từng nói, anh không thể thấy rõ được thực lực của Tiêu Binh... Mà hôm nay tôi phát hiện đúng như lời anh nói, tôi cũng không có cách nào nhìn rõ được thực lực của hắn... Nếu đã vậy, có khả năng thì không bằng tạm thời giữ hòa bình là trên hết... Cũng để tránh để cho ba Đại Thiên Vương nhân cơ hội mà vào."
Chu Minh Vũ xúc động nói: "Mẫu Đan, thật ra tôi cảm thấy chúng ta thật sự không nên trà trộn ở trong thế giới ngầm này. Nói thật, những năm gần đây, cô giết nhiều người như vậy, nhiều đàn ông chết ở trong tay cô như vậy, cô có thấy vui không? Vì người kia mà cô biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, có đáng không?"
"Cút!" Mẫu Đan Tiên Tử bỗng nhiên giống như phát điên, chỉ vào phía cửa và hét lên. Cho dù Chu Minh Vũ căn bản không nhìn thấy, nhưng cô ta vẫn dùng hết tất cả sức lực của mình mà hét nói: “Anh cút cho tôi!"
Chu Minh Vũ đi về phía cửa mà giống như không còn sức lực vậy, anh ta mở cửa phòng rồi chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Sau khi Tiêu Binh kêu lên vài tiếng, thấy không ai trả lời thì chợt cười to: "Không tệ, không tệ, không hổ danh là Thiên Vương, quả nhiên rất hào phòng. Nếu đã vậy, chúng ta cũng không cần phải khách sáo nữa, Nhị Hóa, đập!"
"À, được, nhưng đập cái gì cơ?"
"Ngoại trừ những người này ra, cậu thấy cái gì thì đập cái đó, chỉ cần có thể đập được thì cứ đập nát cho tôi. Nếu như những người này muốn ra tay, vậy có thể đập luôn cả bọn họ."
Nhị Hóa hưng phấn trả lời, bắt đầu đập phá trong Thiên Vương Điện. Anh ta vốn có sức lực lớn, nhìn thấy cái gì liền nhặt nó lên đập, bất luận là cái bàn, bình hoa, chỉ cần là thứ có thể di chuyển được, đều bị anh ta đập nát, những bảo vệ kia đều đứng ở đó, nhưng không ai dám có bất kỳ hành động nào, mặc cho anh ta đập Thiên Vương Điện thành một đống hỗn loạn.
Chờ sau khi đập đồ xong, Nhị Hóa hưng phấn nói: "Anh Binh, tôi đập vẫn chưa đã nghiền, còn thứ gì có thể đập nữa không?"
Tiêu Binh mỉm cười và bỗng nhiên đi tới phía trước, anh ngẩng đầu liếc nhìn một cây cột trụ trong điện, sau đó hít sâu một hơi, một quyền đánh ra, ầm một tiếng, cột trụ đó liền bị đánh gãy và ầm ầm đổ xuống. Những người bảo vệ kia nhìn thấy, tròng mắt cũng muốn rơi xuống, bọn họ làm sao còn dám đứng ở đây nữa, hốt hoảng chạy ra ngoài điện.
Nhị Hóa cười ha ha nói: "Nhìn tôi này."
Anh ta đi qua ôm lấy một cây cột trụ, trong miệng phát ra tiếng hét lớn đinh tai nhức óc, ngay sau đó, cột trụ này lại bị anh ta bẻ gãy ở giữa, đổ xuống.
Thiên Vương Điện lắc lư. Tiêu Binh cười lớn và đi tới cột trụ thứ ba, cũng đấm một cái. Cột trụ gãy, Thiên Vương Điện bắt đầu rung chuyển. Anh nhìn Nhị Hóa và la lớn: "Nhị Hóa, rút lui!"
Hai người nhanh chóng lao ra khỏi Thiên Vương Điện. Bọn họ mới vừa đi không xa, ngay sau đó đã thấy cả điện lớn ầm ầm sụp xuống, một điện lớn đang yên đang lành đã biến thành một đống bụi bặm.
Mẫu Đan Tiên Tử đang xem video giám sát thì vỗ mạnh vào trên tay vịn, chợt đứng phắt dậy. Cô ta từng nghĩ Tiêu Binh sẽ đập đồ cho hả giận, nhưng nằm mơ cũng không ngờ anh sẽ phá hỏng cả Thiên Vương Điện. Điều này quả thực là quá nhục nhã, làm cho cả đời cô ta cũng khó quên được.
Mẫu Đan Tiên Tử la lớn: "Người đâu!"
Bên ngoài có hai người bảo vệ xông vào, trong mắt Mẫu Đan Tiên Tử lóe lên ánh sáng giết chóc. Sau khi do dự một lát, nghĩ đến lời Chu Minh Vũ nói trước đó, cuối cùng cô ta xua tay, cho hai người kia rời đi. Tiêu Binh, tôi sẽ chờ cơ hội tốt nhất để giết chết cậu.
Tiêu Binh phá hỏng Thiên Vương Điện xong liền dẫn theo Nhị Hóa nghênh ngang rời đi. Bắc Trang nổi tiếng hung ác, không ngờ lại mặc cho hai người rời đi mà không ai ngăn cản. Nhị Hóa vẫn hưng phấn kêu loạn. Tiêu Binh thì không cao hứng lắm, mục đích của anh hôm nay còn chưa đạt được. Ít nhất Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử vẫn giữ được bình tĩnh, còn chưa lộ mặt.
Nhưng bất kể thế nào, ít nhất cũng đã phá hủy Thiên Vương Điện của cô ta, trút được cơn giận. Về phần chuyện còn lại, chờ sau này hãy nói.
Tiêu Binh cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện tìm kiếm trong trang viên. Chỉ có điều sau khi trút giận xong, khi bình tĩnh lại, anh ý thức được chuyện mình làm hôm nay thật ra là một hành động quá khích, bây giờ anh còn chưa hiểu rõ về thực lực của Bắc Thiên Vương, hơn nữa nơi này là địa bàn của đối phương, bản thân mình thì không sợ, nhưng nếu chẳng may ở lại quá lâu sẽ liên lụy tới Nhị Hóa, vậy thì không tốt.
Sau khi anh cùng Nhị Hóa rời đi, hai người đi rất xa mới vẫy được một chiếc xe taxi. Sau đó anh giữ lời hứa, dẫn Nhị Hóa tới một quán nướng, hai người ngồi ở trong một phòng riêng, gọi rất nhiều đồ nướng và một két kia rồi mở ra uống.
"Anh Binh, hôm nay cám ơn anh dẫn tôi đi qua luyện tay đã nghiền. Đã rất lâu rồi tôi chưa từng thoải mái như vậy, muốn đánh thì đánh, muốn đập lại đập. Anh Binh, về sau tôi vẫn theo anh lăn lộn, đánh cho đã nghiền."
Tiêu Binh cầm cốc bia lên, hai người uống một hơi cạn sạch. Anh mỉm cười hỏi: "Cậu định cứ đi theo tôi thật à? Không đi đâu sao?"
"Đúng vậy, tôi đi từ trong thôn ra nên không quen với cuộc sống ở đây, tới chỗ nào người ta cũng không nhận, trừ đi theo anh thì có thể đi theo ai nữa chứ? Về sau tôi sẽ nghe lời anh, anh chỉ đông tôi đánh đông, anh chỉ tây, tôi lại đánh tây. Tôi không hiểu đạo lý lớn gì đó, nhưng tôi có thể nhìn ra được anh đối xử tốt với tôi, cho nên tôi muốn nghe theo anh."
Tiêu Binh thở dài, mỉm cười nói: "Vậy về sau cậu cứ đi theo tôi, làm chút việc thích hợp trong quán mì, chờ quán mì được mở rộng sẽ tuyển thêm nhân viên mới, đến lúc đó cậu không cần làm gì khác, chỉ cần đừng để có người tới quán mì gây rối là được."
"Bảo vệ à? Tôi ghét nhất đấy."
Tiêu Binh mỉm cười, sau đó nghiêm giọng nói: "Bây giờ tôi đã đắc tội một số người, về sau rất có thể sẽ càng lúc càng đắc tội nhiều người hơn nữa, khó tránh khỏi có người tới gây sự. Cậu làm bảo vệ này cũng không dễ dàng gì đâu!"
"Mẹ tôi nói, tôi có bản lĩnh lớn thì nên hành hiệp trượng nghĩa."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Mẹ cậu chưa nói, về sau cậu nên tìm kiểu phụ nữ nào làm vợ à?"
Nhị Hóa gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Hì hì, mẹ tôi nói trông tôi ngốc nghếch, nhưng thánh nhân đãi kẻ khù khờ, nói không chừng ngày nào đó sẽ có cô gái xinh đẹp bị vẻ ngốc nghếch của tôi lừa, lại thích tôi đấy. Mẹ tôi nói, Trung Quốc có nhiều người đẹp như vậy, sẽ luôn có một hai người mắt mù."
Tiêu Binh đã uống cạn cốc bia, đang tự rót cho mình và uống, vừa nghe Nhị Hóa nói xong, anh lập tức quay đầu phun ra, đập bàn cười to và nói: "Chờ ngày nào tôi phải đi với cậu về thăm dì mới được. Dì cũng thật thú vị."
Ánh mắt Nhị Hóa cô đơn, cúi đầu và dùng tay ôm mặt, khóc nức nở nói: "Mẹ tôi chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.