Chương 41: Phong ấn sức mạnh trong cơ thể Tiêu Binh
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Tiêu Binh đi vào căn phòng của Trương Nhất Chỉ.
Sau khi đóng cửa phòng, anh lộ ra nụ cười xấu xa: "Ông Trương, dì ở dưới lầu trông rất đẹp lão đấy. Ông định Kim ốc tàng kiều à?"
"Nhóc con như cháu chỉ giỏi nói linh tinh." Trương Nhất Chỉ cười mắng một tiếng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiêu Binh, cháu qua đây ngồi đi."
Cho dù ở bên ngoài Trương Nhất Chỉ thoạt nhìn rất uy nghiêm, dù ở trước mặt ai đều thể hiện vẻ kiêu ngạo, nhưng thật lòng Tiêu Binh rất ít khi nhìn thấy Trương Nhất Chỉ có vẻ mặt nghiêm túc như thế. Chẳng lẽ ông Trương coi trọng dì dưới lầu kia thật, muốn tuyên bố tin vui với mình à?
Sau khi Tiêu Binh ngồi xuống, Trương Nhất Chỉ nói: "Đưa tay cho ông."
Tiêu Binh sửng sốt: "Ông muốn sờ cháu à?"
Trương Nhất Chỉ tức giận muốn đạp Tiêu Binh một cái, nhưng đành phải cố nén kích động này, nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên trên mạch đập của Tiêu Binh. Ông hơi nhíu mày, sau đó hai mắt nhắm lại có vẻ nghiêm trọng. Tiêu Binh bình tĩnh nhìn ông.
Qua thật lâu, ông mới thả tay Tiêu Binh ra, bình tĩnh nói: "Lần trước, khi ông uống rượu với cháu ở trong quán mì, ông đã phát hiện ra vết thương của cháu ba năm trước hình như đã có dấu hiệu tái phát rồi. Ngày mai ông trở về thủ đô, cho nên hôm nay ông gọi cháu tới đây, muốn trước khi đi nhất định phải khống chế vết thương của cháu, bằng không ông sẽ không có cách nào yên tâm rời đi được."
"Ba năm trước đây, khi ông cứu mạng cháu, ông đã nói với cháu, nếu như cháu cứ tiếp tục mỗi ngày ra ngoài đánh đánh giết giết, vết thương kia sớm hay muộn sẽ tái phát."
Vẻ mặt Tiêu Binh không để ý, thoáng cười nói: "Cháu lại không phải là người có thể rảnh rỗi, sống chết có số, phú quý do trời."
"Cháu nghĩ như vậy, còn Diệp Tử thì sao?" Trương Nhất Chỉ nhìn Tiêu Binh, nói: “Trước đây cháu nghĩ như vậy, ông không thể nói gì được cháu, nhưng bây giờ cháu còn có thể không vướng bận gì như trước kia sao? Ông có thể nhìn ra cháu rất thích cô bé kia, cháu có thể bỏ cô bé lại sao?"
Tiêu Binh im lặng. Đúng vậy, còn Diệp Tử thì sao... Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Trương Nhất Chỉ với vẻ mặt cầu xin, nói: "Ông Trương, ông có cách nào không?"
"Ôi, thằng nhóc thối này, ông đã biết chỉ có vậy mới có thể thuyết phục được cháu mà." Trương Nhất Chỉ suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ ông chỉ có một cách, đó chính là tạm thời phong tỏa mấy huyệt vị trong cơ thể cháu, sức lực bên trong cơ thể cháu thật sự quá mạnh mẽ, nếu vào lúc cháu khỏe mạnh thì không sao, nhưng cơ thể cháu đang bị thương, một khi ra tay phát ra tất cả sức mạnh kia sẽ làm tổn thương đến cơ thể cháu."
Tiêu Binh nhíu mày nói: "Ý của ông là phải khống chế sức mạnh trong cơ thể cháu sao?"
Trương Nhất Chỉ nói: "Ông cần phải tạm thời phong tỏa lại một phần sức mạnh trong cơ thể cháu. Chờ sau khi tình trạng vết thương của cháu khỏi hẳn, ông sẽ giúp cháu mở ra, cháu lại có thể sử dụng những sức mạnh này. Chẳng qua trong lúc phong ấn thì sức mạnh bên trong cơ thể cháu sẽ giảm đi rất nhiều mà thôi."
Tiêu Binh hỏi: "Sẽ giảm tới mức độ nào?"
Trương Nhất Chỉ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, dường như cẩn thận tính toán cuối cùng mới thận trọng nói ra khỏi miệng: "Trình độ kỳ Ám Kình."
Tiêu Binh cười gượng nói: "Không có cách nào khác sao?"
"Không." Trương Nhất Chỉ nói với vẻ nghiêm trọng: “Lẽ nào cháu còn định lấy tính mạng của mình ra đùa sao?"
Tiêu Binh hít một hơi thật sâu, đây là một lựa chọn rất khó khăn. Mục đích anh đến Giang Thành chính là để bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, tránh cho tên phản bội xuất hiện gây nguy hiểm đến tính mạng của cô. Mà một khi sức mạnh của anh cũng bị phong ấn, tên phản bội xuất hiện đồng thời bắt đầu ra tay, vậy hậu quả khó có thể đoán được...
Trương Nhất Chỉ dường như nhận ra được Tiêu Binh đang suy nghĩ điều gì, không nhịn được nghiêm túc nhắc nhở: "Ông phải nhắc nhở cháu, dựa theo tình hình sức khỏe của cháu hiện nay, một khi kẻ phản bội mà cháu nói thật sự xuất hiện, cháu vận dụng sức lực quá mạnh thì cơ thể cháu sẽ không chịu nổi, cuối cùng vẫn chỉ có chết mà thôi. Nếu như không có cách nào khỏi hẳn, cháu thậm chí không bảo vệ nổi mình, còn có thể bảo vệ ai nữa?"
Tiêu Binh hơi do dự nói: "Vậy cần bao lâu thì vết thương của cháu mới có thể khỏi hẳn được?"
"Cái này thì ông không biết." Trương Nhất Chỉ lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu không cho cháu một câu trả lời, hẳn cháu sẽ không cam lòng. Cứ lấy nửa năm đi, nửa năm sau, dù tình trạng vết thương của cháu đã hoàn toàn khôi phục chưa, ông cũng sẽ giải phong ấn trong cơ thể cháu. Cháu cảm thấy thế nào?"
"Nửa năm..." Tiêu Binh trầm ngâm một chút: “Vậy thì nửa năm đi."
Nửa năm, anh tạm thời cứ im lặng trấn giữ ở đây, chờ kỳ hạn vừa qua, lại suy nghĩ tới chuyện báo thù cho Tô Bội Nhã. Hơn nữa mấy ngày gần đây Tiêu Binh vẫn luôn nghĩ, anh đã tới mấy ngày cũng bảo Tô Tiểu Tiểu nhớ lại, nhưng căn bản không phát hiện ra bất kỳ chứng cứ nào liên quan tới kẻ phản bội cả. Có phải người hẹn Tô Bội Nhã ra ngoài chỉ muốn nhận được tiền, cho nên mới nói linh tinh không? Có lẽ trong tổ chức căn bản không có kẻ phản bội? Sở dĩ bọn họ từng bước bị người đoán trước cơ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tiêu Binh không dám xác định, nhưng không nhịn được lại nhiều lần suy nghĩ. Dù sao cũng không ai hy vọng trong những anh em đã theo mình chiến đấu đổ máu lại có một kẻ phản bội cả. Không ai hy vọng như vậy cả.
Trương Nhất Chỉ lấy ra một kim châm, bảo Tiêu Binh cởi áo xuống sau đó ngồi khoanh chân ở trên giường, ông bắt đầu châm kim. Khi nhìn thấy được con rồng lớn ở trên người Tiêu Binh, trong ánh mắt của ông có vẻ thất thần, xúc động nói: "Con rồng lớn này xăm thật điêu luyện sắc sảo."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Đây là kiệt tác của một người anh em trong Long Môn chúng cháu. Viện trưởng cô nhi viện nói khi cháu còn bé trên người có xăm một hình xăm con rồng nhỏ, sau đó bà cho in hình xăm này lại, chính là hình dạng này đấy. Chờ khi cháu lớn dần, hình xăm kia cũng biến mất không thấy nữa. Cháu chỉ nhờ người anh em kia xăm lại hình đó cho cháu mà thôi."
Trương Nhất Chỉ kinh ngạc nói: "Lúc nhỏ, trên người cháu đã có hình xăm rồi sao? Ông thật không hiểu cha mẹ đã vứt bỏ cháu làm sao có thể xăm hình lên người một đứa trẻ mới sinh như vậy chứ?"
"Cháu cũng không nghĩ ra, nếu đã quyết định vứt bỏ cháu, bọn họ cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy chứ?" Tiêu Binh mỉm cười, chẳng qua nhìn ít nhiều có phần đau thương: “Nhưng tính cách cháu được cái chuyện gì không nghĩ ra thì không suy nghĩ thêm nữa."
"Được rồi, cháu chuẩn bị cho tốt đi. Trong quá trình châm kim sẽ có chút đau đớn đấy."
Tiêu Binh toét miệng cười nói: "Ba năm trước đây cháu còn chẳng kêu đau tiếng nào, bây giờ tùy tiện đâm vài kim thì tính là gì chứ?"
Trương Nhất Chỉ không nói gì thêm, bắt đầu châm kim. Khi ngân châm vào cơ thể mang theo một cảm giác đau đớn tới tận tim. Tiêu Binh đúng là không kêu một tiếng, thậm chí trên mặt vẫn còn mỉm cười, chẳng qua trên trán anh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, da thịt cũng hơi run rẩy.
Mấy kim đâm xuống, cảm giác đau đớn càng lúc càng lớn hơn. Sâu bên trong đan điền bỗng nhiên có một cảm giác như sắp bị xé rách. Đan điền là chỗ mệnh môn của người tập võ. Nếu như đổi lại thành bác sĩ khác, Tiêu Binh sớm đẩy đối phương ra. Mà bây giờ người này là Trương Nhất Chỉ, là người khiến cho anh có thể hoàn toàn giao phó tính mạng của mình.
Trương Nhất Chỉ liếc nhìn vẻ mặt tự nhiên của Tiêu Binh, trong lòng vô cùng xúc động. Đến bây giờ ông vẫn không quên được buổi tối ba năm trước đây, Tiêu Binh nằm ở trên bàn mổ của ông. Chính là ông đã cứu tính mạng anh, mà anh ngày ấy cũng giống như bây giờ, dù đau đớn tới mức nào đều không rên lấy một tiếng. Đau đớn lần đó phải gấp mười gấp trăm lần bây giờ... Ông làm nghề y nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người đàn ông nào có nghị lực giống như Tiêu Binh.
Sau khi châm xong một kim cuối cùng, Tiêu Binh thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực trong cơ thể mình dường như bị chia ra thành hai nửa, phần lớn đều tập trung lại với nhau, sau đó bị thứ gì đó bao quanh. Chỉ còn lại một phần sức lực rất nhỏ được giữ lại bên trong cơ thể.
Trương Nhất Chỉ lại rút từng kim ra và thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên đầu.
Tiêu Binh đứng dậy, chậm rãi đánh ra một quyền, trong không khí đột nhiên chấn động, nhưng anh vẫn không hài lòng, trái lại có một loại cảm giác trống trải. Anh có thể nhận thấy được, sức mạnh trong cơ thể mình đúng là đã có chút ít thay đổi.
Kỳ Ám Kình... Không ngờ trong cơ thể của mình đã khôi phục lại năng lượng của kỳ Ám Kình, hơn nữa còn chỉ là năng lượng Ám Kình trung kỳ.
Trương Nhất Chỉ chống gậy chậm rãi đứng lên, nhìn Tiêu Binh nói: "Cháu không nên suy nghĩ quá nhiều, cái gì của cháu thì vẫn là của cháu. Cháu chỉ cần cố gắng điều dưỡng cơ thể là được rồi. Bây giờ, tuy cháu có thể tùy ý vận dụng sức mạnh bên trong cơ thể mà không gây hại đến cơ thể, nhưng nếu có thể không ra tay thì đừng ra tay vẫn hơn... Sớm ngày khỏi bệnh, ông cũng có thể sớm mở ra phong ấn."
"Cháu biết rồi." Tiêu Binh cười gượng nói: “Chẳng qua sức mạnh nhiều năm cực khổ mới có được, giờ chỉ còn lại một chút như thế, cháu vẫn cảm giác có chút không quen. Nếu như cháu gặp phải cao thủ lợi hại nào đó..."
Trương Nhất Chỉ trợn trừng mắt, nói: "Kỳ Ám Kình còn chưa tính là cao thủ sao? Cả nước có thể có bao nhiêu cường giả Ám Kình chứ? Không làm cho cháu trực tiếp biến thành Minh Kình hoặc Luyện Xương, cháu cũng nên thấy đủ đi."
Tiêu Binh không biết làm sao đành cười gượng, bỗng nhiên muốn mượn rượu giải sầu, "Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa, ông cháu mình đi uống rượu đi."
"Được, uống rượu!"
Có thể bởi vì sắp phải xa nhau, tối nay hai người đều uống rất nhiều. Mặc dù tuổi tác Trương Nhất Chỉ đã lớn, nhưng nghiện rượu cũng không có giới hạn. Chỉ có điều những lúc ông thật sự uống rượu như vậy rất ít, bình thường khi có một mình ông cũng chỉ uống một chén, trừ phi có người tiếp. Nhưng cả Trung Quốc này thật sự có quá ít người có tư cách tiếp rượu ông.
Dù sao Tiêu Binh trẻ tuổi, cơ thể vẫn tốt hơn rất nhiều, cảm giác ông cụ uống hơi nhiều, anh lại bảo Foye và bà giúp việc đỡ ông Trương về phòng. Khi ông cụ lên lầu, trong miệng còn không ngừng nói lung tung. Khi người lớn tuổi và người trẻ tuổi đã uống say, đều không khác nhau nhiều lắm...
Khi anh trở lại nhà họ Tô, anh rửa mặt sơ qua rồi về phòng nằm xuống, dự định tắt đèn, lại thấy đến trên tủ đầu giường của mình có một tờ giấy nhỏ, trên đó viết cơm tối còn hâm nóng ở trong nồi dưới bếp.
Tiêu Binh cảm thấy ấm áp, đó là tình cảm ấm áp của người thân trong nhà.
Từ nhỏ đến lớn, suốt hai mươi mấy năm, Tiêu Binh hình như mới lần đầu tiên cảm thấy được cái gì là nhà...
"Nhóc con như cháu chỉ giỏi nói linh tinh." Trương Nhất Chỉ cười mắng một tiếng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Tiêu Binh, cháu qua đây ngồi đi."
Cho dù ở bên ngoài Trương Nhất Chỉ thoạt nhìn rất uy nghiêm, dù ở trước mặt ai đều thể hiện vẻ kiêu ngạo, nhưng thật lòng Tiêu Binh rất ít khi nhìn thấy Trương Nhất Chỉ có vẻ mặt nghiêm túc như thế. Chẳng lẽ ông Trương coi trọng dì dưới lầu kia thật, muốn tuyên bố tin vui với mình à?
Sau khi Tiêu Binh ngồi xuống, Trương Nhất Chỉ nói: "Đưa tay cho ông."
Tiêu Binh sửng sốt: "Ông muốn sờ cháu à?"
Trương Nhất Chỉ tức giận muốn đạp Tiêu Binh một cái, nhưng đành phải cố nén kích động này, nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên trên mạch đập của Tiêu Binh. Ông hơi nhíu mày, sau đó hai mắt nhắm lại có vẻ nghiêm trọng. Tiêu Binh bình tĩnh nhìn ông.
Qua thật lâu, ông mới thả tay Tiêu Binh ra, bình tĩnh nói: "Lần trước, khi ông uống rượu với cháu ở trong quán mì, ông đã phát hiện ra vết thương của cháu ba năm trước hình như đã có dấu hiệu tái phát rồi. Ngày mai ông trở về thủ đô, cho nên hôm nay ông gọi cháu tới đây, muốn trước khi đi nhất định phải khống chế vết thương của cháu, bằng không ông sẽ không có cách nào yên tâm rời đi được."
"Ba năm trước đây, khi ông cứu mạng cháu, ông đã nói với cháu, nếu như cháu cứ tiếp tục mỗi ngày ra ngoài đánh đánh giết giết, vết thương kia sớm hay muộn sẽ tái phát."
Vẻ mặt Tiêu Binh không để ý, thoáng cười nói: "Cháu lại không phải là người có thể rảnh rỗi, sống chết có số, phú quý do trời."
"Cháu nghĩ như vậy, còn Diệp Tử thì sao?" Trương Nhất Chỉ nhìn Tiêu Binh, nói: “Trước đây cháu nghĩ như vậy, ông không thể nói gì được cháu, nhưng bây giờ cháu còn có thể không vướng bận gì như trước kia sao? Ông có thể nhìn ra cháu rất thích cô bé kia, cháu có thể bỏ cô bé lại sao?"
Tiêu Binh im lặng. Đúng vậy, còn Diệp Tử thì sao... Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Trương Nhất Chỉ với vẻ mặt cầu xin, nói: "Ông Trương, ông có cách nào không?"
"Ôi, thằng nhóc thối này, ông đã biết chỉ có vậy mới có thể thuyết phục được cháu mà." Trương Nhất Chỉ suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ ông chỉ có một cách, đó chính là tạm thời phong tỏa mấy huyệt vị trong cơ thể cháu, sức lực bên trong cơ thể cháu thật sự quá mạnh mẽ, nếu vào lúc cháu khỏe mạnh thì không sao, nhưng cơ thể cháu đang bị thương, một khi ra tay phát ra tất cả sức mạnh kia sẽ làm tổn thương đến cơ thể cháu."
Tiêu Binh nhíu mày nói: "Ý của ông là phải khống chế sức mạnh trong cơ thể cháu sao?"
Trương Nhất Chỉ nói: "Ông cần phải tạm thời phong tỏa lại một phần sức mạnh trong cơ thể cháu. Chờ sau khi tình trạng vết thương của cháu khỏi hẳn, ông sẽ giúp cháu mở ra, cháu lại có thể sử dụng những sức mạnh này. Chẳng qua trong lúc phong ấn thì sức mạnh bên trong cơ thể cháu sẽ giảm đi rất nhiều mà thôi."
Tiêu Binh hỏi: "Sẽ giảm tới mức độ nào?"
Trương Nhất Chỉ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, dường như cẩn thận tính toán cuối cùng mới thận trọng nói ra khỏi miệng: "Trình độ kỳ Ám Kình."
Tiêu Binh cười gượng nói: "Không có cách nào khác sao?"
"Không." Trương Nhất Chỉ nói với vẻ nghiêm trọng: “Lẽ nào cháu còn định lấy tính mạng của mình ra đùa sao?"
Tiêu Binh hít một hơi thật sâu, đây là một lựa chọn rất khó khăn. Mục đích anh đến Giang Thành chính là để bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, tránh cho tên phản bội xuất hiện gây nguy hiểm đến tính mạng của cô. Mà một khi sức mạnh của anh cũng bị phong ấn, tên phản bội xuất hiện đồng thời bắt đầu ra tay, vậy hậu quả khó có thể đoán được...
Trương Nhất Chỉ dường như nhận ra được Tiêu Binh đang suy nghĩ điều gì, không nhịn được nghiêm túc nhắc nhở: "Ông phải nhắc nhở cháu, dựa theo tình hình sức khỏe của cháu hiện nay, một khi kẻ phản bội mà cháu nói thật sự xuất hiện, cháu vận dụng sức lực quá mạnh thì cơ thể cháu sẽ không chịu nổi, cuối cùng vẫn chỉ có chết mà thôi. Nếu như không có cách nào khỏi hẳn, cháu thậm chí không bảo vệ nổi mình, còn có thể bảo vệ ai nữa?"
Tiêu Binh hơi do dự nói: "Vậy cần bao lâu thì vết thương của cháu mới có thể khỏi hẳn được?"
"Cái này thì ông không biết." Trương Nhất Chỉ lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu không cho cháu một câu trả lời, hẳn cháu sẽ không cam lòng. Cứ lấy nửa năm đi, nửa năm sau, dù tình trạng vết thương của cháu đã hoàn toàn khôi phục chưa, ông cũng sẽ giải phong ấn trong cơ thể cháu. Cháu cảm thấy thế nào?"
"Nửa năm..." Tiêu Binh trầm ngâm một chút: “Vậy thì nửa năm đi."
Nửa năm, anh tạm thời cứ im lặng trấn giữ ở đây, chờ kỳ hạn vừa qua, lại suy nghĩ tới chuyện báo thù cho Tô Bội Nhã. Hơn nữa mấy ngày gần đây Tiêu Binh vẫn luôn nghĩ, anh đã tới mấy ngày cũng bảo Tô Tiểu Tiểu nhớ lại, nhưng căn bản không phát hiện ra bất kỳ chứng cứ nào liên quan tới kẻ phản bội cả. Có phải người hẹn Tô Bội Nhã ra ngoài chỉ muốn nhận được tiền, cho nên mới nói linh tinh không? Có lẽ trong tổ chức căn bản không có kẻ phản bội? Sở dĩ bọn họ từng bước bị người đoán trước cơ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tiêu Binh không dám xác định, nhưng không nhịn được lại nhiều lần suy nghĩ. Dù sao cũng không ai hy vọng trong những anh em đã theo mình chiến đấu đổ máu lại có một kẻ phản bội cả. Không ai hy vọng như vậy cả.
Trương Nhất Chỉ lấy ra một kim châm, bảo Tiêu Binh cởi áo xuống sau đó ngồi khoanh chân ở trên giường, ông bắt đầu châm kim. Khi nhìn thấy được con rồng lớn ở trên người Tiêu Binh, trong ánh mắt của ông có vẻ thất thần, xúc động nói: "Con rồng lớn này xăm thật điêu luyện sắc sảo."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Đây là kiệt tác của một người anh em trong Long Môn chúng cháu. Viện trưởng cô nhi viện nói khi cháu còn bé trên người có xăm một hình xăm con rồng nhỏ, sau đó bà cho in hình xăm này lại, chính là hình dạng này đấy. Chờ khi cháu lớn dần, hình xăm kia cũng biến mất không thấy nữa. Cháu chỉ nhờ người anh em kia xăm lại hình đó cho cháu mà thôi."
Trương Nhất Chỉ kinh ngạc nói: "Lúc nhỏ, trên người cháu đã có hình xăm rồi sao? Ông thật không hiểu cha mẹ đã vứt bỏ cháu làm sao có thể xăm hình lên người một đứa trẻ mới sinh như vậy chứ?"
"Cháu cũng không nghĩ ra, nếu đã quyết định vứt bỏ cháu, bọn họ cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy chứ?" Tiêu Binh mỉm cười, chẳng qua nhìn ít nhiều có phần đau thương: “Nhưng tính cách cháu được cái chuyện gì không nghĩ ra thì không suy nghĩ thêm nữa."
"Được rồi, cháu chuẩn bị cho tốt đi. Trong quá trình châm kim sẽ có chút đau đớn đấy."
Tiêu Binh toét miệng cười nói: "Ba năm trước đây cháu còn chẳng kêu đau tiếng nào, bây giờ tùy tiện đâm vài kim thì tính là gì chứ?"
Trương Nhất Chỉ không nói gì thêm, bắt đầu châm kim. Khi ngân châm vào cơ thể mang theo một cảm giác đau đớn tới tận tim. Tiêu Binh đúng là không kêu một tiếng, thậm chí trên mặt vẫn còn mỉm cười, chẳng qua trên trán anh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, da thịt cũng hơi run rẩy.
Mấy kim đâm xuống, cảm giác đau đớn càng lúc càng lớn hơn. Sâu bên trong đan điền bỗng nhiên có một cảm giác như sắp bị xé rách. Đan điền là chỗ mệnh môn của người tập võ. Nếu như đổi lại thành bác sĩ khác, Tiêu Binh sớm đẩy đối phương ra. Mà bây giờ người này là Trương Nhất Chỉ, là người khiến cho anh có thể hoàn toàn giao phó tính mạng của mình.
Trương Nhất Chỉ liếc nhìn vẻ mặt tự nhiên của Tiêu Binh, trong lòng vô cùng xúc động. Đến bây giờ ông vẫn không quên được buổi tối ba năm trước đây, Tiêu Binh nằm ở trên bàn mổ của ông. Chính là ông đã cứu tính mạng anh, mà anh ngày ấy cũng giống như bây giờ, dù đau đớn tới mức nào đều không rên lấy một tiếng. Đau đớn lần đó phải gấp mười gấp trăm lần bây giờ... Ông làm nghề y nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người đàn ông nào có nghị lực giống như Tiêu Binh.
Sau khi châm xong một kim cuối cùng, Tiêu Binh thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực trong cơ thể mình dường như bị chia ra thành hai nửa, phần lớn đều tập trung lại với nhau, sau đó bị thứ gì đó bao quanh. Chỉ còn lại một phần sức lực rất nhỏ được giữ lại bên trong cơ thể.
Trương Nhất Chỉ lại rút từng kim ra và thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên đầu.
Tiêu Binh đứng dậy, chậm rãi đánh ra một quyền, trong không khí đột nhiên chấn động, nhưng anh vẫn không hài lòng, trái lại có một loại cảm giác trống trải. Anh có thể nhận thấy được, sức mạnh trong cơ thể mình đúng là đã có chút ít thay đổi.
Kỳ Ám Kình... Không ngờ trong cơ thể của mình đã khôi phục lại năng lượng của kỳ Ám Kình, hơn nữa còn chỉ là năng lượng Ám Kình trung kỳ.
Trương Nhất Chỉ chống gậy chậm rãi đứng lên, nhìn Tiêu Binh nói: "Cháu không nên suy nghĩ quá nhiều, cái gì của cháu thì vẫn là của cháu. Cháu chỉ cần cố gắng điều dưỡng cơ thể là được rồi. Bây giờ, tuy cháu có thể tùy ý vận dụng sức mạnh bên trong cơ thể mà không gây hại đến cơ thể, nhưng nếu có thể không ra tay thì đừng ra tay vẫn hơn... Sớm ngày khỏi bệnh, ông cũng có thể sớm mở ra phong ấn."
"Cháu biết rồi." Tiêu Binh cười gượng nói: “Chẳng qua sức mạnh nhiều năm cực khổ mới có được, giờ chỉ còn lại một chút như thế, cháu vẫn cảm giác có chút không quen. Nếu như cháu gặp phải cao thủ lợi hại nào đó..."
Trương Nhất Chỉ trợn trừng mắt, nói: "Kỳ Ám Kình còn chưa tính là cao thủ sao? Cả nước có thể có bao nhiêu cường giả Ám Kình chứ? Không làm cho cháu trực tiếp biến thành Minh Kình hoặc Luyện Xương, cháu cũng nên thấy đủ đi."
Tiêu Binh không biết làm sao đành cười gượng, bỗng nhiên muốn mượn rượu giải sầu, "Thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa, ông cháu mình đi uống rượu đi."
"Được, uống rượu!"
Có thể bởi vì sắp phải xa nhau, tối nay hai người đều uống rất nhiều. Mặc dù tuổi tác Trương Nhất Chỉ đã lớn, nhưng nghiện rượu cũng không có giới hạn. Chỉ có điều những lúc ông thật sự uống rượu như vậy rất ít, bình thường khi có một mình ông cũng chỉ uống một chén, trừ phi có người tiếp. Nhưng cả Trung Quốc này thật sự có quá ít người có tư cách tiếp rượu ông.
Dù sao Tiêu Binh trẻ tuổi, cơ thể vẫn tốt hơn rất nhiều, cảm giác ông cụ uống hơi nhiều, anh lại bảo Foye và bà giúp việc đỡ ông Trương về phòng. Khi ông cụ lên lầu, trong miệng còn không ngừng nói lung tung. Khi người lớn tuổi và người trẻ tuổi đã uống say, đều không khác nhau nhiều lắm...
Khi anh trở lại nhà họ Tô, anh rửa mặt sơ qua rồi về phòng nằm xuống, dự định tắt đèn, lại thấy đến trên tủ đầu giường của mình có một tờ giấy nhỏ, trên đó viết cơm tối còn hâm nóng ở trong nồi dưới bếp.
Tiêu Binh cảm thấy ấm áp, đó là tình cảm ấm áp của người thân trong nhà.
Từ nhỏ đến lớn, suốt hai mươi mấy năm, Tiêu Binh hình như mới lần đầu tiên cảm thấy được cái gì là nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.