Chương 88: Phủ của Hầu Vương
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Ngày hôm sau, Tô Tiểu Tiểu và Diệp Tử lại bắt đầu một ngày thi, Tiêu Binh gọi điện thoại cho Diệp Bán Thành. Ông ta hình
như không thấy bất ngờ khi anh gọi tới, cười ha hả nói: "Tiểu Binh à,
cháu gọi điện thoại cho chú chỉ sợ là muốn nói ra suy nghĩ của mình, bảo chú liên lạc với ông Hầu giúp cháu đúng không? Cháu phải biết rằng ông
Hầu không phải là người có thể dễ dàng gặp được đâu. Hơn nữa chú nghĩ,
có thể cháu cũng không phải không biết cách liên lạc với ông ta."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Quả nhiên chuyện gì cũng không thể dấu được chú Diệp. Trên thực tế nếu như cháu muốn điều tra số điện thoại của ông Hầu cũng rất dễ dàng, nhưng như vậy dù sao cũng không lịch sự, cho nên vẫn phải phiền chú Diệp vậy."
"Đúng rồi, cháu gọi điện thoại cho ông Hầu, định nói những gì?" Diệp Bán Thành nói thẳng: “Nói thật, ngày đó biểu hiện của cháu ở trên đài đấu võ thật sự làm cho người ta phải chấn động, lấy thực lực của cháu như vậy một khi để bên ngoài biết được biểu hiện ngày hôm đó, các thế lực xung quanh hẳn sẽ muốn lôi kéo cháu, thậm chí là mạo hiểm đắc tội Bắc Thiên Vương."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Chú Diệp hẳn cũng đoán được, cháu không có hứng thú với điều này, bằng không cháu cần gì phải kinh doanh một quán mì nhỏ như vậy chứ."
"Chú biết, chủ chỉ muốn nhắc nhở cháu, có một số việc sớm muộn gì cháu cũng phải đối mặt. Chú sẽ cho cháu số điện thoại liên lạc của ông Hầu. Bây giờ, cháu đã đắc tội Bắc Thiên Vương, cho dù Bắc Thiên Vương rất khó đối phó, nhưng chỉ cần tránh làm cho ông Hầu thấy mất mặt ra tay đối phó với cháu, có thể bớt đắc tội với ông ta, dù sao cũng tốt hơn."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Cháu muốn gọi điện thoại cho ông Hầu, cũng không chỉ muốn bày tỏ thiện chí với ông ta."
"Ồ?" Diệp Bán Thành tò mò nói: “Lẽ nào cháu còn có mục đích khác sao?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Trước kia, Diệp Tử tìm cháu đã nói chuyện rất rõ ràng. Ý kiến của cô ấy cũng giống như, đều cho rằng bất kể thế nào cháu cũng nên ổn định bên phía ông Hầu thì mới có thể có hi vọng chống đỡ được đòn tấn công tiếp theo của Bắc Thiên Vương."
Diệp Bán Thành xúc động nói: "Xem ra chú vẫn xem thường cô con gái nhỏ này của mình rồi. Chú vẫn luôn xem nó như đứa trẻ, trên thực tế mức độ xuất sắc của con bé không hề kém hơn anh chị nó."
Tiêu Binh nói: "Đúng vậy."
"Vậy cháu gọi cho ông Hầu, còn có mục đích gì khác à?"
"Không sai." Trong mắt Tiêu Binh lóe lên vẻ khôn ngoan và giảo hoạt, mỉm cười nói: “Cháu còn muốn xuống nước, cầu xin ông Hầu đi giúp cháu hòa giải với Bắc Thiên Vương."
Diệp Bán Thành im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên phá lên cười. Tiêu Binh cũng mỉm cười, trông rất giảo hoạt.
"Tốt, tốt, con gái nhà chú quả nhiên không nhìn nhầm người. Tiểu Binh à, cháu không chỉ có dũng mà còn có mưu, thật sự là một người làm chuyện lớn. Dựa vào chiêu này của cháu, người bình thường sợ rằng không thể chơi được. Nếu muốn tìm Hầu gia nói chuyện, cháu nên làm ngay đi. Chú sẽ đọc điện thoại của ông ta cho cháu. Số điện thoại là...."
Sau khi Tiêu Binh ghi lại thì mỉm cười nói: "Cảm ơn chú Diệp, cháu sẽ tranh thủ thời gian tới thăm chú."
"Được, được."
Tiêu Binh cúp điện thoại mà mỉm cười. Anh đương nhiên biết vừa rồi Diệp Bán Thành cười cái gì, cũng biết tại sao ông ta lại nói mình có mưu. Suy nghĩ của Diệp Tử là muốn Tiêu Binh tạm thời ổn định ông Hầu trước, thậm chí tỏ ra yếu thế, không trở mặt, đợi đến khi tìm được cơ hội lại đánh một đòn, chiến thắng Bắc Thiên Vương. Chờ đến khi đó, ông Hầu có muốn giúp cô ta thì cũng muộn rồi.
Mà suy nghĩ của Tiêu Binh lại gần hơn một bước, chủ động tỏ ra yếu thế, cho đủ ông Hầu đủ mặt mũi, bảo ông ta giúp mình nói chuyện với Bắc Thiên Vương. Mà theo anh thấy, khả năng cô ta bỏ qua cho mình là hoàn toàn không có. Đến khi đó, ông Hầu thấy con át chủ bài trong tay mình không nghe lời mình, lẽ nào trong lòng không thấy khó chịu sao?
Có lẽ khó chịu này chưa chắc có thể tạo ra tác dụng gì, nhưng cuối cùng cũng xem như đã gây chút xích mích cho quan hệ giữa hai người.
Mà Diệp Bán Thành rõ ràng hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Binh, cho nên mới nói ra mấy câu này, còn cười hài lòng như vậy.
Sau khi hai người cúp điện thoại, chẳng bao lâu Diệp Bán Thành đã gọi lại, nói cho anh biết, bên ông Hầu đồng ý gặp mặt, mời anh tới ăn tối vào hôm nay, thuận tiện cũng nói cho anh biết địa chỉ của ông Hầu.
Sau khi cảm ơn Diệp Bán Thành, Tiêu Binh đi tới quán mì xem tình hình thi công rồi mới bắt đầu ra ngoài mua sắm, lựa chọn món quà sẽ mang theo khi tới dự tiệc. Nếu muốn làm cho quan hệ được dịu đi, vậy phải làm một số việc thích hợp.
Ông Hầu thích gì, điều này rất khó đoán được. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng chính là món quà nhất định phải đắt một chút, như vậy mới có khả năng thể hiện ra sự chân thành của mình, dựa theo thân phận và địa vị của ông Hầu, ông ta tất nhiên sẽ không thiếu một món quà của anh, đây cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi.
Tiêu Binh cố ý đến chợ đồ cổ mua một bức tranh chữ khoảng hơn trăm nghìn, chưa nói tới nó có giá trị gì đặc biệt, nhưng dựa theo thân phận và địa vị mà bây giờ anh thể hiện ra, hơn một trăm ngàn cũng xem như đã chảy máu lớn. Người có thân phận như ông Hầu tất nhiên hiểu được, một triệu không tính là gì với một người giàu có, nhưng ở trong mắt những người làm công ăn lương thì ba chục, năm chục đã xem như là một khoản tiền lớn. Thân phận của anh bây giờ chỉ là một chủ quán và đầu bếp, một trăm nghìn đã xem như là một vấn đề lớn, hoàn toàn thể hiện đủ sự chân thành.
Đi dạo được một lúc, Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ. Nơi đây cách phủ Hầu Vương của ông Hầu khoảng hơn một giờ đi xe. Bây giờ anh qua đó là vừa đúng giờ.
Phủ Hầu Vương tất nhiên là nơi ở của ông Hầu tại Giang Thành. Ở Giang Thành tổng cộng có ba trang viên. Một là Bắc Trang - chỗ ở của Bắc Thiên Vương. Một cái nữa là Tây Trang - chỗ ở của Tây Thiên Vương. Còn có một trang viên khác là trang viên Diệp Gia thuộc về nhà họ Diệp, cũng là trang viên lớn nhất trong cả Giang Thành.
Nơi ở của Đông Thiên Vương Hoa Kiểm là một rạp hát do hắn tự mình xây dựng. Rạp hát kia tất nhiên không mở cửa kinh doanh, bên trong nuôi các đào kép chuyên môn biểu diễn riêng cho Đông Thiên Vương, mà hắn cũng thường tự mình lên sân khâu hát hí khúc, khán giả đều những thủ hạ kia của hắn.
Chỗ ở của Nam Thiên Vương chính là một biệt thự nằm giữa sườn núi.
Về phần ông Hầu... Làm người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Giang Thành, ông ta không thích ở trong biệt thự hoặc trang viên, ông ta thật sự hướng tới phủ của vương tộc và hoàng thất, hoặc quan viên địa phương thời cổ đại Trung Quốc. Mà phủ ông ta xây lên cũng được đặt tên là phủ Hầu Vương phù hợp với tên của ông ta.
Khi Tiêu Binh đến cửa phủ Hầu Vương, ngẩng đầu nhìn ba chữ phủ Hầu Vương màu vàng trên tấm biển, trong lòng không tránh khỏi than thở. Ba chữ kia như rồng bay phượng múa thể hiện ra khí thế và tham vọng muốn chinh phục bốn biển.
Tiêu Binh đi tới gõ cửa, két một tiếng, hai người mặc trang phục người hầu mở cửa ra, quan sát Tiêu Binh, một người trong đó hỏi: "Ngài Tiêu đúng không ạ?"
"Đúng."
"Mời ngài vào." Hai người kia tránh đường. Một người trong đó đi trước dẫn đường: “Ông Hầu đã chuẩn bị bữa tối xong, mời ngài đi theo tôi."
Tiêu Binh lại càng đánh giá cao hơn về ông Hầu, ngay cả người giữ cửa trong phủ cũng hiểu quy tắc, hơn nữa những người này ít nhất hoàn toàn không tỏ ra kiêu ngạo, ngang ngược, có thể thấy tính cách của ông Hầu này không đơn giản.
Đây là một loại ý chí, một phong độ. Khi người phía dưới có thể duy trì được thái độ như vậy, đã chứng minh tham vọng của ông Hầu lớn tới mức nào.
Phủ này rất lớn, trong sân có một vài bảo vệ đang đi tuần tra, người này dẫn Tiêu Binh đi thẳng vào phòng khách. Những cô giúp việc đều ngừng tay, mỗi người cúi đầu chào anh, sau đó anh lại được dẫn tới nhà ăn. Trong nhà ăn, người giúp việc kia không vào trong, chỉ gõ cửa và nói với bên trong: "Ngài Hầu, cậu Tiêu tới rồi."
Lúc này, cửa phòng được mở ra, một người đàn ông đeo kính cận với dáng vẻ quý phái đứng ở cửa, lịch sự mỉm cười và nói với Tiêu Binh: "Là cậu Tiêu sao? Ngài Hầu mời cậu vào trong."
Tiêu Binh mỉm cười đồng ý. Chỉ liếc nhìn ánh mắt người đàn ông trung tuổi có vẻ nho nhã lịch sự này, anh đã cảm nhận được sự nguy hiểm. Cho dù đối phương mỉm cười hiền hoà, nhưng không biết vì sao anh lại nghĩ đến một loài động vật, đó là rắn hổ mang, không chuyển động thì thôi, một khi đã lộ ra hàm răng thì nó sẽ cắn một đòn trí mạng.
Ông Hầu ngồi ở vị trí chủ nhà. Trong phòng ăn còn có một vài vệ sĩ và cô giúp việc đang đứng. Tiêu Binh và người đàn ông đeo kính kia đều lần lượt ngồi xuống.
Trên bàn đầy thức ăn, còn có rượu trắng cao cấp, ông Hầu cười ha hả nói: "Chúng tôi đang nói chuyện, còn chưa động chiếc đũa đâu. Cậu tới thật đúng lúc."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Không muộn là tốt rồi, đây là chút thành lòng thành của tôi."
Một người giúp việc bên cạnh nhận lấy bức tranh chữ, cất hộ cho ông Hầu. Ông ta mỉm cười ấm áp, nói: "Tới thì tới, còn mang theo quà làm gì."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, món quà cũng không có gì lớn, chỉ là muốn thể hiện chút tấm lòng thôi."
Ông Hầu cười ha hả nói: "Được rồi, cậu Tiêu đã khách sáo, vậy tôi sẽ nhận. Chúng ta ăn cơm thôi. Đầu bếp nhà tôi đều là đầu bếp siêu hạng được mời từ Kinh Đô tới đấy. Cậu nếm thử xem tay nghề bọn họ thế nào?"
Tiêu Binh cầm đũa gắp một miếng và bỏ trong miệng và nhai vài cái, không nhịn được thật lòng nói: "Ăn rất ngon, đầu bếp trong phủ của ông Hầu quả nhiên đủ tiêu chuẩn."
Ông Hầu mỉm cười nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, trong cả tỉnh Hắc cũng không tìm được người có tay nghề như vậy đâu... Ban đầu, người đầu bếp này là định làm đầu bếp riêng cho lãnh đạo nào đó, sau đó cũng xem như cho tôi chút mặt mũi, vào phủ của tôi. Bây giờ, thu nhập mỗi tháng của ông ta gấp mấy lần so với trước, nhà và xe đều có, thậm chí còn có biệt thự của mình... Con người tôi không có ưu điểm khác, chỉ là trí nhớ tốt, người khác nể mặt tôi, tôi sẽ nhớ mãi trong lòng."
Đương nhiên, người khác chưa nể mặt ông ta, hắn cũng sẽ nhớ kỹ. Trong lời nói này rõ ràng đang ngầm cảnh cáo Tiêu Binh. Trước đó, ông ta vốn muốn làm người hoà giải, kết quả lại bị anh từ chối, người có thân phận và địa vị như ông ta, bất kể có rộng lượng thế nào, nhưng thể diện vẫn rất quan trọng.
Hôm nay, nếu Tiêu Binh đến đây với mục đích riêng, tất nhiên phải thực hiện cho thỏa đáng. Tròng mắt anh xoay chuyển rồi cầm chén rượu trên bàn lên.
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Quả nhiên chuyện gì cũng không thể dấu được chú Diệp. Trên thực tế nếu như cháu muốn điều tra số điện thoại của ông Hầu cũng rất dễ dàng, nhưng như vậy dù sao cũng không lịch sự, cho nên vẫn phải phiền chú Diệp vậy."
"Đúng rồi, cháu gọi điện thoại cho ông Hầu, định nói những gì?" Diệp Bán Thành nói thẳng: “Nói thật, ngày đó biểu hiện của cháu ở trên đài đấu võ thật sự làm cho người ta phải chấn động, lấy thực lực của cháu như vậy một khi để bên ngoài biết được biểu hiện ngày hôm đó, các thế lực xung quanh hẳn sẽ muốn lôi kéo cháu, thậm chí là mạo hiểm đắc tội Bắc Thiên Vương."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Chú Diệp hẳn cũng đoán được, cháu không có hứng thú với điều này, bằng không cháu cần gì phải kinh doanh một quán mì nhỏ như vậy chứ."
"Chú biết, chủ chỉ muốn nhắc nhở cháu, có một số việc sớm muộn gì cháu cũng phải đối mặt. Chú sẽ cho cháu số điện thoại liên lạc của ông Hầu. Bây giờ, cháu đã đắc tội Bắc Thiên Vương, cho dù Bắc Thiên Vương rất khó đối phó, nhưng chỉ cần tránh làm cho ông Hầu thấy mất mặt ra tay đối phó với cháu, có thể bớt đắc tội với ông ta, dù sao cũng tốt hơn."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Cháu muốn gọi điện thoại cho ông Hầu, cũng không chỉ muốn bày tỏ thiện chí với ông ta."
"Ồ?" Diệp Bán Thành tò mò nói: “Lẽ nào cháu còn có mục đích khác sao?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Trước kia, Diệp Tử tìm cháu đã nói chuyện rất rõ ràng. Ý kiến của cô ấy cũng giống như, đều cho rằng bất kể thế nào cháu cũng nên ổn định bên phía ông Hầu thì mới có thể có hi vọng chống đỡ được đòn tấn công tiếp theo của Bắc Thiên Vương."
Diệp Bán Thành xúc động nói: "Xem ra chú vẫn xem thường cô con gái nhỏ này của mình rồi. Chú vẫn luôn xem nó như đứa trẻ, trên thực tế mức độ xuất sắc của con bé không hề kém hơn anh chị nó."
Tiêu Binh nói: "Đúng vậy."
"Vậy cháu gọi cho ông Hầu, còn có mục đích gì khác à?"
"Không sai." Trong mắt Tiêu Binh lóe lên vẻ khôn ngoan và giảo hoạt, mỉm cười nói: “Cháu còn muốn xuống nước, cầu xin ông Hầu đi giúp cháu hòa giải với Bắc Thiên Vương."
Diệp Bán Thành im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên phá lên cười. Tiêu Binh cũng mỉm cười, trông rất giảo hoạt.
"Tốt, tốt, con gái nhà chú quả nhiên không nhìn nhầm người. Tiểu Binh à, cháu không chỉ có dũng mà còn có mưu, thật sự là một người làm chuyện lớn. Dựa vào chiêu này của cháu, người bình thường sợ rằng không thể chơi được. Nếu muốn tìm Hầu gia nói chuyện, cháu nên làm ngay đi. Chú sẽ đọc điện thoại của ông ta cho cháu. Số điện thoại là...."
Sau khi Tiêu Binh ghi lại thì mỉm cười nói: "Cảm ơn chú Diệp, cháu sẽ tranh thủ thời gian tới thăm chú."
"Được, được."
Tiêu Binh cúp điện thoại mà mỉm cười. Anh đương nhiên biết vừa rồi Diệp Bán Thành cười cái gì, cũng biết tại sao ông ta lại nói mình có mưu. Suy nghĩ của Diệp Tử là muốn Tiêu Binh tạm thời ổn định ông Hầu trước, thậm chí tỏ ra yếu thế, không trở mặt, đợi đến khi tìm được cơ hội lại đánh một đòn, chiến thắng Bắc Thiên Vương. Chờ đến khi đó, ông Hầu có muốn giúp cô ta thì cũng muộn rồi.
Mà suy nghĩ của Tiêu Binh lại gần hơn một bước, chủ động tỏ ra yếu thế, cho đủ ông Hầu đủ mặt mũi, bảo ông ta giúp mình nói chuyện với Bắc Thiên Vương. Mà theo anh thấy, khả năng cô ta bỏ qua cho mình là hoàn toàn không có. Đến khi đó, ông Hầu thấy con át chủ bài trong tay mình không nghe lời mình, lẽ nào trong lòng không thấy khó chịu sao?
Có lẽ khó chịu này chưa chắc có thể tạo ra tác dụng gì, nhưng cuối cùng cũng xem như đã gây chút xích mích cho quan hệ giữa hai người.
Mà Diệp Bán Thành rõ ràng hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Binh, cho nên mới nói ra mấy câu này, còn cười hài lòng như vậy.
Sau khi hai người cúp điện thoại, chẳng bao lâu Diệp Bán Thành đã gọi lại, nói cho anh biết, bên ông Hầu đồng ý gặp mặt, mời anh tới ăn tối vào hôm nay, thuận tiện cũng nói cho anh biết địa chỉ của ông Hầu.
Sau khi cảm ơn Diệp Bán Thành, Tiêu Binh đi tới quán mì xem tình hình thi công rồi mới bắt đầu ra ngoài mua sắm, lựa chọn món quà sẽ mang theo khi tới dự tiệc. Nếu muốn làm cho quan hệ được dịu đi, vậy phải làm một số việc thích hợp.
Ông Hầu thích gì, điều này rất khó đoán được. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng chính là món quà nhất định phải đắt một chút, như vậy mới có khả năng thể hiện ra sự chân thành của mình, dựa theo thân phận và địa vị của ông Hầu, ông ta tất nhiên sẽ không thiếu một món quà của anh, đây cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi.
Tiêu Binh cố ý đến chợ đồ cổ mua một bức tranh chữ khoảng hơn trăm nghìn, chưa nói tới nó có giá trị gì đặc biệt, nhưng dựa theo thân phận và địa vị mà bây giờ anh thể hiện ra, hơn một trăm ngàn cũng xem như đã chảy máu lớn. Người có thân phận như ông Hầu tất nhiên hiểu được, một triệu không tính là gì với một người giàu có, nhưng ở trong mắt những người làm công ăn lương thì ba chục, năm chục đã xem như là một khoản tiền lớn. Thân phận của anh bây giờ chỉ là một chủ quán và đầu bếp, một trăm nghìn đã xem như là một vấn đề lớn, hoàn toàn thể hiện đủ sự chân thành.
Đi dạo được một lúc, Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ. Nơi đây cách phủ Hầu Vương của ông Hầu khoảng hơn một giờ đi xe. Bây giờ anh qua đó là vừa đúng giờ.
Phủ Hầu Vương tất nhiên là nơi ở của ông Hầu tại Giang Thành. Ở Giang Thành tổng cộng có ba trang viên. Một là Bắc Trang - chỗ ở của Bắc Thiên Vương. Một cái nữa là Tây Trang - chỗ ở của Tây Thiên Vương. Còn có một trang viên khác là trang viên Diệp Gia thuộc về nhà họ Diệp, cũng là trang viên lớn nhất trong cả Giang Thành.
Nơi ở của Đông Thiên Vương Hoa Kiểm là một rạp hát do hắn tự mình xây dựng. Rạp hát kia tất nhiên không mở cửa kinh doanh, bên trong nuôi các đào kép chuyên môn biểu diễn riêng cho Đông Thiên Vương, mà hắn cũng thường tự mình lên sân khâu hát hí khúc, khán giả đều những thủ hạ kia của hắn.
Chỗ ở của Nam Thiên Vương chính là một biệt thự nằm giữa sườn núi.
Về phần ông Hầu... Làm người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Giang Thành, ông ta không thích ở trong biệt thự hoặc trang viên, ông ta thật sự hướng tới phủ của vương tộc và hoàng thất, hoặc quan viên địa phương thời cổ đại Trung Quốc. Mà phủ ông ta xây lên cũng được đặt tên là phủ Hầu Vương phù hợp với tên của ông ta.
Khi Tiêu Binh đến cửa phủ Hầu Vương, ngẩng đầu nhìn ba chữ phủ Hầu Vương màu vàng trên tấm biển, trong lòng không tránh khỏi than thở. Ba chữ kia như rồng bay phượng múa thể hiện ra khí thế và tham vọng muốn chinh phục bốn biển.
Tiêu Binh đi tới gõ cửa, két một tiếng, hai người mặc trang phục người hầu mở cửa ra, quan sát Tiêu Binh, một người trong đó hỏi: "Ngài Tiêu đúng không ạ?"
"Đúng."
"Mời ngài vào." Hai người kia tránh đường. Một người trong đó đi trước dẫn đường: “Ông Hầu đã chuẩn bị bữa tối xong, mời ngài đi theo tôi."
Tiêu Binh lại càng đánh giá cao hơn về ông Hầu, ngay cả người giữ cửa trong phủ cũng hiểu quy tắc, hơn nữa những người này ít nhất hoàn toàn không tỏ ra kiêu ngạo, ngang ngược, có thể thấy tính cách của ông Hầu này không đơn giản.
Đây là một loại ý chí, một phong độ. Khi người phía dưới có thể duy trì được thái độ như vậy, đã chứng minh tham vọng của ông Hầu lớn tới mức nào.
Phủ này rất lớn, trong sân có một vài bảo vệ đang đi tuần tra, người này dẫn Tiêu Binh đi thẳng vào phòng khách. Những cô giúp việc đều ngừng tay, mỗi người cúi đầu chào anh, sau đó anh lại được dẫn tới nhà ăn. Trong nhà ăn, người giúp việc kia không vào trong, chỉ gõ cửa và nói với bên trong: "Ngài Hầu, cậu Tiêu tới rồi."
Lúc này, cửa phòng được mở ra, một người đàn ông đeo kính cận với dáng vẻ quý phái đứng ở cửa, lịch sự mỉm cười và nói với Tiêu Binh: "Là cậu Tiêu sao? Ngài Hầu mời cậu vào trong."
Tiêu Binh mỉm cười đồng ý. Chỉ liếc nhìn ánh mắt người đàn ông trung tuổi có vẻ nho nhã lịch sự này, anh đã cảm nhận được sự nguy hiểm. Cho dù đối phương mỉm cười hiền hoà, nhưng không biết vì sao anh lại nghĩ đến một loài động vật, đó là rắn hổ mang, không chuyển động thì thôi, một khi đã lộ ra hàm răng thì nó sẽ cắn một đòn trí mạng.
Ông Hầu ngồi ở vị trí chủ nhà. Trong phòng ăn còn có một vài vệ sĩ và cô giúp việc đang đứng. Tiêu Binh và người đàn ông đeo kính kia đều lần lượt ngồi xuống.
Trên bàn đầy thức ăn, còn có rượu trắng cao cấp, ông Hầu cười ha hả nói: "Chúng tôi đang nói chuyện, còn chưa động chiếc đũa đâu. Cậu tới thật đúng lúc."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Không muộn là tốt rồi, đây là chút thành lòng thành của tôi."
Một người giúp việc bên cạnh nhận lấy bức tranh chữ, cất hộ cho ông Hầu. Ông ta mỉm cười ấm áp, nói: "Tới thì tới, còn mang theo quà làm gì."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, món quà cũng không có gì lớn, chỉ là muốn thể hiện chút tấm lòng thôi."
Ông Hầu cười ha hả nói: "Được rồi, cậu Tiêu đã khách sáo, vậy tôi sẽ nhận. Chúng ta ăn cơm thôi. Đầu bếp nhà tôi đều là đầu bếp siêu hạng được mời từ Kinh Đô tới đấy. Cậu nếm thử xem tay nghề bọn họ thế nào?"
Tiêu Binh cầm đũa gắp một miếng và bỏ trong miệng và nhai vài cái, không nhịn được thật lòng nói: "Ăn rất ngon, đầu bếp trong phủ của ông Hầu quả nhiên đủ tiêu chuẩn."
Ông Hầu mỉm cười nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, trong cả tỉnh Hắc cũng không tìm được người có tay nghề như vậy đâu... Ban đầu, người đầu bếp này là định làm đầu bếp riêng cho lãnh đạo nào đó, sau đó cũng xem như cho tôi chút mặt mũi, vào phủ của tôi. Bây giờ, thu nhập mỗi tháng của ông ta gấp mấy lần so với trước, nhà và xe đều có, thậm chí còn có biệt thự của mình... Con người tôi không có ưu điểm khác, chỉ là trí nhớ tốt, người khác nể mặt tôi, tôi sẽ nhớ mãi trong lòng."
Đương nhiên, người khác chưa nể mặt ông ta, hắn cũng sẽ nhớ kỹ. Trong lời nói này rõ ràng đang ngầm cảnh cáo Tiêu Binh. Trước đó, ông ta vốn muốn làm người hoà giải, kết quả lại bị anh từ chối, người có thân phận và địa vị như ông ta, bất kể có rộng lượng thế nào, nhưng thể diện vẫn rất quan trọng.
Hôm nay, nếu Tiêu Binh đến đây với mục đích riêng, tất nhiên phải thực hiện cho thỏa đáng. Tròng mắt anh xoay chuyển rồi cầm chén rượu trên bàn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.