Chương 57: Say rượu cám dỗ
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Tiêu Binh ngượng ngùng, cười nói: "Làm sao có thể có chuyện đó chứ! Tôi có thể nhìn ra cô là một người phụ nữ đứng đắn."
"Cám ơn anh đã có thể nghĩ về tôi như vậy, ôi...." Chu Lệ Á cầm ly rượu trong tay, ánh mắt mơ màng nhìn chăm chú vào chiếc ly, trong mắt có phần không cam lòng và oán hận.
Từ lần đầu tiên Tiêu Binh nhìn thấy cô ta, lại có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ cao ngạo, thường thì tầm mắt của bọn họ đều rất cao, chắc chắn sẽ không muốn cưới một người đàn ông bình thường, cho nên anh có thể tưởng tượng được trong lòng cô ta không cam lòng và oán hận tới mức nào.
Giống như Phan Kim Liên và Võ Đại Lang thời xưa, từ xưa đến nay mọi người đều phê phán Phan Kim Liên, nhưng lại có mấy người hiểu được tại sao bi kịch của cô ta lại xuất hiện? Số mạng của cô ta đau khổ tới mức nào? Cuộc đời của cô ta không cam lòng tới mức nào?
Cuối cùng, Chu Lệ Á im lặng một lát, sau đó yếu ớt nói: "Anh không nói tôi cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Thật ra, tôi và anh ta quen biết từ nhỏ, nhà anh ta là nhà giàu có trong thôn, tôi chỉ là một đứa trẻ con nhà nghèo. Sau đó, khi tôi học cấp ba thì trong nhà xảy ra biến cố, cha tôi rơi xuống một giếng cạn, từ đó mẹ tôi bệnh không dậy nổi, trong nhà tôi giống như thình lình bị nguyền rủa, tôi bị ép phải bỏ học để ở nhà chăm sóc mẹ."
Tiêu Binh nghe được thì trong lòng chấn động, không ngờ ngự tỷ cao quý giống như nữ vương trước mắt này còn có quá khứ bi thương như vậy, nhưng bản thân cô ta lấy loại đàn ông như vậy đã đủ thê thảm rồi.
Chu Lệ Á nói tiếp: "Sau đó bệnh của mẹ tôi càng lúc càng nặng, khi đưa đến bệnh viện thì cần một số tiền lớn để chữa bệnh, tôi không có cách nào, chỉ có thể đi mượn khắp nơi. Nhưng cha tôi đã mất, sức khỏe của mẹ tôi thì như vậy, những họ hàng bạn bè trước đây có những quan hệ không tệ... Ha ha...."
Giọng điệu Chu Lệ Á có phần đùa cợt: "Khi anh không có chuyện gì, người không phải bạn anh cũng sẽ thân thiết với anh, còn khi anh gặp chuyện không may, bạn bè gì đó đều biến thành người xa lạ. Vào lúc đó, cha của Trương Quý lại đồng ý cho tôi mượn một khoản tiền để chữa trị cho mẹ tôi, nhưng ông ta có một điều kiện là tôi phải lấy con trai của ông ta - Trương Quý."
Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á thông cảm, hỏi: "Cô đồng ý?"
"Lúc đó tôi chỉ có thể đồng ý, từ trước đến nay danh tiếng của Trương Quý trong thôn đã không tốt, tôi còn biết anh ta nhiều lần muốn nhìn lén tôi tắm, nhưng tôi chỉ có thể lấy anh ta, tôi nghĩ, có lẽ cuộc đời tôi chính là như vậy, những điều này đã được xác định trước từ lâu."
"Chuyện sau đó lại đơn giản hơn." Chu Lệ Á thở dài nói: “Bởi vì nhà họ Trương bất ngờ gặp thiên tai, gần như phá sản, ông cụ nhà họ Trương chết bệnh, tôi và Trương Quý đi tới trong thành phố làm việc, nhưng anh ta không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ thích ở nhà vui chơi giải trí, đều do tôi nuôi anh ta. Tôi tốn tám năm để tìm được chỗ đứng trong Giang Thành. Khi tới Giang Thành tôi mới hai mươi bốn, mà bây giờ tôi đã ba mươi hai... Đầu tiên tôi đi làm thuê cho người ta, sau đó làm học việc, cắt tóc trong cửa hàng tóc, sau đó tự mình mở một cửa hàng tóc nhỏ, tiếp sau đó... Tôi tới đây chuẩn bị mở cửa hàng kinh doanh."
Tiêu Binh nói: "Thật vất vả."
"Mà sau khi sự nghiệp của tôi dần tốt lên, trước đây Trương Quý chỉ uống rượu mỗi ngày thì bây giờ ngoại trừ uống rượu ra, còn mê đánh bạc... Anh ta còn ra ngoài tìm gái, chỉ là tôi vẫn luôn giả vờ không biết mà thôi... Bản thân không có tình cảm, nếu anh ta thích tìm phụ nữ bên ngoài, vậy mỗi tối tôi được ngủ yên tĩnh thì tại sao lại không làm chứ?"
Nghe cô ta nói vậy, trong lòng lại thấy chua xót. Phải là trong tình cảnh mất hết hy vọng tới mức nào, mới có thể nói ra những lời như vậy?
Tiêu Binh đột nhiên hỏi: "Cô chưa từng nghĩ tới ly hôn sao?"
Chu Lệ Á lắc đầu: "Tôi hiểu rõ con người anh ta, bây giờ anh ta căn bản không tìm được người nào tốt hơn, cho nên tuyệt đối sẽ không ly hôn với tôi, tôi là cây rụng tiền của anh ta, mỗi ngày anh ta ra ngoài ăn uống đánh bạc chơi gái đều là nhờ tôi, nếu ly hôn, anh ta làm sao sống tiếp được? Hơn nữa... Năm đó mẹ tôi có thể sống được cũng là nhờ có nhà anh ta, cho nên tôi không muốn."
"Cô là một người phụ nữ tốt, chỉ đáng tiếc chưa gặp được hạnh phúc của mình thôi."
Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Cảm ơn anh có thể nghe tôi nói nhiều chuyện không liên quan như vậy, nào, tôi mời anh một ly, một ly này là cảm ơn anh ra tay giúp đỡ tôi ngày hôm qua."
Chu Lệ Á uống một hơi cạn sạch ly rượu này, sau đó trên gương mặt lạnh lùng thoáng ửng hồng, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Binh nhìn tới ngẩn người, Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Anh Binh, anh sẽ không vì uống hai ly rượu lót bụng mà ý loạn tình mê chứ?"
"Sẽ không đâu, sao có thể thế được." Tiêu Binh nghĩ thầm, trông cô mê người như vậy, quả thật là đúc một khuôn với Ayaka Tomoda của nước R, thậm chí còn có khí chất nữ vương hơn cả cô diễn viên đó, tôi không ý loạn tình mê mới là lạ. Thật không biết Trương Quý suy nghĩ thế nào, có vợ xinh đẹp như vậy mà không biết quý trọng, còn đi ra ngoài tìm gái....
"Hôm nay tôi mời anh qua đây, một mặt là muốn cảm ơn anh, mặt khác...." Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, nói: “Mấy năm nay tôi vẫn chỉ mãi nghĩ làm sao để nuôi sống gia đình, mỗi ngày đều muốn kiếm tiền, cũng không có người bạn thật sự nào, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, cho nên mới nói nhiều với anh như vậy."
"Không sao, tôi sẵn lòng nghe cô nói bất kỳ lúc nào."
Chu Lệ Á nói: "Đây là anh nói đấy nhé, tôi tin anh, sau đêm qua, tôi đã tin tưởng anh. Ăn cơm đi, tôi không phải muốn chuốc rượu anh đâu."
Nói là ăn cơm, nhưng cứ ăn vài miếng, Chu Lệ Á sẽ tìm đề tài để uống một chén, có thể thấy được, trải qua chuyện tối hôm qua tâm trạng cô ta đã sa sút, cho nên muốn trút ra hết nỗi lòng của mình.
Chờ sau khi ăn cơm xong, một chai rượu vang cũng cạn đến đáy, trong đó có hơn nửa đều do Chu Lệ Á uống, ngày thường Chu Lệ Á luôn có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng lúc này gương mặt cô ta ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng. Tiêu Binh cảm giác như mình rơi vào ổ hồ ly, mà trước mắt anh chính là con hồ ly tinh kia.
Hai người đứng lên, Tiêu Binh muốn đi qua đỡ Chu Lệ Á lại bị cô ta nhẹ nhàng đẩy tay ra, nói: "Tôi còn chưa uống say đâu, anh đi ra phòng khách ngồi đi, tôi đi rót cho anh chén trà."
Tiêu Binh nhìn thấy Chu Lệ Á đã hơi say nên cười gượng trả lời một tiếng rồi quay lại ghế sô pha trong phòng khách và ngồi xuống. Anh liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến chín giờ rồi, tối nay lại phải giải thích với Tiểu Tiểu... Cô ấy có tính cách lạnh lùng, nhưng tại sao bây giờ lại có cảm giác như bà quản gia vậy nhỉ?
Trong lúc anh đang mải suy nghĩ, Chu Lệ Á đã cầm chén trà nóng đi tới. Cô ta cúi người xuống, đặt nhẹ chén trà ở trên mặt bàn trước mặt Tiêu Binh. Lúc này, anh có thể thấy rõ áo lót màu đỏ và khe ngực trắng mịn bên trong chiếc váy ren màu đen... Thật đúng là cám dỗ muốn chết.
Chu Lệ Á lại không hề phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Binh, cô ta ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh. Anh nuốt nước bọt, cổ họng thật sự muốn bốc khó. Nếu như phải đối mặt với người phụ nữ này lâu, chắc hẳn cổ họng của mình sẽ càng thấy khát hơn mất thôi!
"Anh nhìn tôi làm gì?"
"À, uống... uống trà." Tiêu Binh giơ tay cầm chén trà và đặt bên miệng, bỗng nhiên thấy Chu Lệ Á kinh ngạc há hốc mồm, hình như muốn nói gì đó: “Này, còn nóng...."
Chu Lệ Á vốn định nhắc nhở Tiêu Binh, kết quả anh đã uống một ngụm trước, may là chỉ nhấp một chút đã bị nóng vội vàng đặt chén trà xuống, trong miệng không ngừng hít hà. Chu Lệ Á cố nhịn, nhưng nhìn bộ dạng anh như vậy thì không nhịn được nữa, bật cười.
Tiêu Binh cười gượng nói: "Đầu lưỡi của tôi bị bỏng mà cô còn cười được...."
Chu Lệ Á vừa nghe lại càng không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: "Tôi đã lâu chưa từng vui vẻ như vậy rồi, cám ơn anh, Tiêu Binh, cám ơn anh có thể làm tôi vui vẻ như vậy."
Tiêu Binh nghe vậy thì tủi thân... Thôi đi, ai bảo cô ta là người đẹp, xem như ông đây cố ý xấu mặt tới chọc cho cô ta vui vẻ vậy.
Tiêu Binh đang buồn bực, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Lệ Á nâng chân lên. Cô ta vốn đang gác chân trái lên trên chân phải, bây giờ chân trái thả xuống, chân phải lại gác lên trên chân trái, tất đen giữa hai chân ma sát vào nhau phát ra âm thanh quyến rũ, giống như bùa mê kích thích tình dục, làm người ta nghe xong liền cảm thấy máu như sôi trào.
Tiêu Binh lại nuốt nước bọt, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn đôi chân mặc tất tuyệt đẹp của Chu Lệ Á, ngoài mặt vẫn giả vờ tự nhiên mỉm cười và nói: "Có thể khiến cho cô Chu vui vẻ cũng xem nhà là vinh hạnh của Tiêu Binh tôi."
"Anh đừng gọi tôi là cô Chu nữa, cứ gọi thẳng Lệ Á là được."
Trong khi nói chuyện, hai chân Chu Lệ Á lại thay đổi vị trí, tiếng ma sát làm cho Tiêu Binh không có cách nào tập trung được.
"Tiêu Binh, anh biết không, nếu như đổi lại là mấy năm trước, tôi nhất định sẽ theo đuổi người đàn ông như anh, tuổi trẻ tài cao hơn nữa có thực lực, còn chịu khó làm ăn. Tôi không cầu mong người đẹp trai cao ráo, giàu có gì cả, chỉ cần một người đàn ông có thể khiến tôi cảm thấy an toàn là đủ rồi. Đêm qua, khi ở trong sòng bạc nhìn thây anh bảo vệ chúng tôi, tôi liền nghĩ tới vấn đề này."
Tiêu Binh khẽ sờ mũi: "Tôi có thể hiểu thành cô đang khen ngợi tôi không?"
Chu Lệ Á mỉm cười và nói: "Xem như là vậy đi... Nhưng đáng tiếc... Bây giờ thì không thể. Tôi đã là hoa tàn liễu úa, hơn nữa tôi già rồi...."
Tiêu Binh thu hồi ánh mắt, cho dù trong lòng còn đang lưu luyến, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không già, thật sự không già, nhìn bề ngoài thì cô chẳng khác nào mới mười bảy mười tám tuổi."
Chu Lệ Á lại cười, gương mặt vẫn ửng hồng, bởi vì rượu làm người ta hưng phấn, nên cô ta cũng cười nhiêu hơn mọi ngày, ánh mắt cũng càng quyến rũ hơn.
Khi cô ta cười, hai chân lại trao đổi vị trí. Mình ngất mất thôi, đừng cám dỗ người khác nữa mà.
Tiêu Binh bỗng nhiên đứng lên và chuẩn bị chào ra về. Chu Lệ Á thấy Tiêu Binh đứng lên thì giống như phản xạ có điều kiện cũng đứng dậy... Chỉ có điều cô ta vội vàng đứng lên, hai chân giống như vấp vào nhau, người đã muốn ngã sang bên cạnh. Tiêu Binh vội lao tới, dùng một tay ôm cô ta vào trong lòng.
Chu Lệ Á chỉ mặc một chiếc váy ren màu đen, khi ôm cô ta, Tiêu Binh thậm chí có thể cảm nhận được làn da mềm mại bên trong. Giờ phút này, anh không thể nhịn được nữa, hé miệng hôn lên đôi môi hồng đầy gợi cảm của cô ta....
"Cám ơn anh đã có thể nghĩ về tôi như vậy, ôi...." Chu Lệ Á cầm ly rượu trong tay, ánh mắt mơ màng nhìn chăm chú vào chiếc ly, trong mắt có phần không cam lòng và oán hận.
Từ lần đầu tiên Tiêu Binh nhìn thấy cô ta, lại có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ cao ngạo, thường thì tầm mắt của bọn họ đều rất cao, chắc chắn sẽ không muốn cưới một người đàn ông bình thường, cho nên anh có thể tưởng tượng được trong lòng cô ta không cam lòng và oán hận tới mức nào.
Giống như Phan Kim Liên và Võ Đại Lang thời xưa, từ xưa đến nay mọi người đều phê phán Phan Kim Liên, nhưng lại có mấy người hiểu được tại sao bi kịch của cô ta lại xuất hiện? Số mạng của cô ta đau khổ tới mức nào? Cuộc đời của cô ta không cam lòng tới mức nào?
Cuối cùng, Chu Lệ Á im lặng một lát, sau đó yếu ớt nói: "Anh không nói tôi cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Thật ra, tôi và anh ta quen biết từ nhỏ, nhà anh ta là nhà giàu có trong thôn, tôi chỉ là một đứa trẻ con nhà nghèo. Sau đó, khi tôi học cấp ba thì trong nhà xảy ra biến cố, cha tôi rơi xuống một giếng cạn, từ đó mẹ tôi bệnh không dậy nổi, trong nhà tôi giống như thình lình bị nguyền rủa, tôi bị ép phải bỏ học để ở nhà chăm sóc mẹ."
Tiêu Binh nghe được thì trong lòng chấn động, không ngờ ngự tỷ cao quý giống như nữ vương trước mắt này còn có quá khứ bi thương như vậy, nhưng bản thân cô ta lấy loại đàn ông như vậy đã đủ thê thảm rồi.
Chu Lệ Á nói tiếp: "Sau đó bệnh của mẹ tôi càng lúc càng nặng, khi đưa đến bệnh viện thì cần một số tiền lớn để chữa bệnh, tôi không có cách nào, chỉ có thể đi mượn khắp nơi. Nhưng cha tôi đã mất, sức khỏe của mẹ tôi thì như vậy, những họ hàng bạn bè trước đây có những quan hệ không tệ... Ha ha...."
Giọng điệu Chu Lệ Á có phần đùa cợt: "Khi anh không có chuyện gì, người không phải bạn anh cũng sẽ thân thiết với anh, còn khi anh gặp chuyện không may, bạn bè gì đó đều biến thành người xa lạ. Vào lúc đó, cha của Trương Quý lại đồng ý cho tôi mượn một khoản tiền để chữa trị cho mẹ tôi, nhưng ông ta có một điều kiện là tôi phải lấy con trai của ông ta - Trương Quý."
Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á thông cảm, hỏi: "Cô đồng ý?"
"Lúc đó tôi chỉ có thể đồng ý, từ trước đến nay danh tiếng của Trương Quý trong thôn đã không tốt, tôi còn biết anh ta nhiều lần muốn nhìn lén tôi tắm, nhưng tôi chỉ có thể lấy anh ta, tôi nghĩ, có lẽ cuộc đời tôi chính là như vậy, những điều này đã được xác định trước từ lâu."
"Chuyện sau đó lại đơn giản hơn." Chu Lệ Á thở dài nói: “Bởi vì nhà họ Trương bất ngờ gặp thiên tai, gần như phá sản, ông cụ nhà họ Trương chết bệnh, tôi và Trương Quý đi tới trong thành phố làm việc, nhưng anh ta không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ thích ở nhà vui chơi giải trí, đều do tôi nuôi anh ta. Tôi tốn tám năm để tìm được chỗ đứng trong Giang Thành. Khi tới Giang Thành tôi mới hai mươi bốn, mà bây giờ tôi đã ba mươi hai... Đầu tiên tôi đi làm thuê cho người ta, sau đó làm học việc, cắt tóc trong cửa hàng tóc, sau đó tự mình mở một cửa hàng tóc nhỏ, tiếp sau đó... Tôi tới đây chuẩn bị mở cửa hàng kinh doanh."
Tiêu Binh nói: "Thật vất vả."
"Mà sau khi sự nghiệp của tôi dần tốt lên, trước đây Trương Quý chỉ uống rượu mỗi ngày thì bây giờ ngoại trừ uống rượu ra, còn mê đánh bạc... Anh ta còn ra ngoài tìm gái, chỉ là tôi vẫn luôn giả vờ không biết mà thôi... Bản thân không có tình cảm, nếu anh ta thích tìm phụ nữ bên ngoài, vậy mỗi tối tôi được ngủ yên tĩnh thì tại sao lại không làm chứ?"
Nghe cô ta nói vậy, trong lòng lại thấy chua xót. Phải là trong tình cảnh mất hết hy vọng tới mức nào, mới có thể nói ra những lời như vậy?
Tiêu Binh đột nhiên hỏi: "Cô chưa từng nghĩ tới ly hôn sao?"
Chu Lệ Á lắc đầu: "Tôi hiểu rõ con người anh ta, bây giờ anh ta căn bản không tìm được người nào tốt hơn, cho nên tuyệt đối sẽ không ly hôn với tôi, tôi là cây rụng tiền của anh ta, mỗi ngày anh ta ra ngoài ăn uống đánh bạc chơi gái đều là nhờ tôi, nếu ly hôn, anh ta làm sao sống tiếp được? Hơn nữa... Năm đó mẹ tôi có thể sống được cũng là nhờ có nhà anh ta, cho nên tôi không muốn."
"Cô là một người phụ nữ tốt, chỉ đáng tiếc chưa gặp được hạnh phúc của mình thôi."
Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Cảm ơn anh có thể nghe tôi nói nhiều chuyện không liên quan như vậy, nào, tôi mời anh một ly, một ly này là cảm ơn anh ra tay giúp đỡ tôi ngày hôm qua."
Chu Lệ Á uống một hơi cạn sạch ly rượu này, sau đó trên gương mặt lạnh lùng thoáng ửng hồng, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Binh nhìn tới ngẩn người, Chu Lệ Á mỉm cười nói: "Anh Binh, anh sẽ không vì uống hai ly rượu lót bụng mà ý loạn tình mê chứ?"
"Sẽ không đâu, sao có thể thế được." Tiêu Binh nghĩ thầm, trông cô mê người như vậy, quả thật là đúc một khuôn với Ayaka Tomoda của nước R, thậm chí còn có khí chất nữ vương hơn cả cô diễn viên đó, tôi không ý loạn tình mê mới là lạ. Thật không biết Trương Quý suy nghĩ thế nào, có vợ xinh đẹp như vậy mà không biết quý trọng, còn đi ra ngoài tìm gái....
"Hôm nay tôi mời anh qua đây, một mặt là muốn cảm ơn anh, mặt khác...." Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, nói: “Mấy năm nay tôi vẫn chỉ mãi nghĩ làm sao để nuôi sống gia đình, mỗi ngày đều muốn kiếm tiền, cũng không có người bạn thật sự nào, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, cho nên mới nói nhiều với anh như vậy."
"Không sao, tôi sẵn lòng nghe cô nói bất kỳ lúc nào."
Chu Lệ Á nói: "Đây là anh nói đấy nhé, tôi tin anh, sau đêm qua, tôi đã tin tưởng anh. Ăn cơm đi, tôi không phải muốn chuốc rượu anh đâu."
Nói là ăn cơm, nhưng cứ ăn vài miếng, Chu Lệ Á sẽ tìm đề tài để uống một chén, có thể thấy được, trải qua chuyện tối hôm qua tâm trạng cô ta đã sa sút, cho nên muốn trút ra hết nỗi lòng của mình.
Chờ sau khi ăn cơm xong, một chai rượu vang cũng cạn đến đáy, trong đó có hơn nửa đều do Chu Lệ Á uống, ngày thường Chu Lệ Á luôn có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng lúc này gương mặt cô ta ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng. Tiêu Binh cảm giác như mình rơi vào ổ hồ ly, mà trước mắt anh chính là con hồ ly tinh kia.
Hai người đứng lên, Tiêu Binh muốn đi qua đỡ Chu Lệ Á lại bị cô ta nhẹ nhàng đẩy tay ra, nói: "Tôi còn chưa uống say đâu, anh đi ra phòng khách ngồi đi, tôi đi rót cho anh chén trà."
Tiêu Binh nhìn thấy Chu Lệ Á đã hơi say nên cười gượng trả lời một tiếng rồi quay lại ghế sô pha trong phòng khách và ngồi xuống. Anh liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến chín giờ rồi, tối nay lại phải giải thích với Tiểu Tiểu... Cô ấy có tính cách lạnh lùng, nhưng tại sao bây giờ lại có cảm giác như bà quản gia vậy nhỉ?
Trong lúc anh đang mải suy nghĩ, Chu Lệ Á đã cầm chén trà nóng đi tới. Cô ta cúi người xuống, đặt nhẹ chén trà ở trên mặt bàn trước mặt Tiêu Binh. Lúc này, anh có thể thấy rõ áo lót màu đỏ và khe ngực trắng mịn bên trong chiếc váy ren màu đen... Thật đúng là cám dỗ muốn chết.
Chu Lệ Á lại không hề phát hiện ra ánh mắt của Tiêu Binh, cô ta ngồi xuống ghế sô pha đối diện anh. Anh nuốt nước bọt, cổ họng thật sự muốn bốc khó. Nếu như phải đối mặt với người phụ nữ này lâu, chắc hẳn cổ họng của mình sẽ càng thấy khát hơn mất thôi!
"Anh nhìn tôi làm gì?"
"À, uống... uống trà." Tiêu Binh giơ tay cầm chén trà và đặt bên miệng, bỗng nhiên thấy Chu Lệ Á kinh ngạc há hốc mồm, hình như muốn nói gì đó: “Này, còn nóng...."
Chu Lệ Á vốn định nhắc nhở Tiêu Binh, kết quả anh đã uống một ngụm trước, may là chỉ nhấp một chút đã bị nóng vội vàng đặt chén trà xuống, trong miệng không ngừng hít hà. Chu Lệ Á cố nhịn, nhưng nhìn bộ dạng anh như vậy thì không nhịn được nữa, bật cười.
Tiêu Binh cười gượng nói: "Đầu lưỡi của tôi bị bỏng mà cô còn cười được...."
Chu Lệ Á vừa nghe lại càng không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: "Tôi đã lâu chưa từng vui vẻ như vậy rồi, cám ơn anh, Tiêu Binh, cám ơn anh có thể làm tôi vui vẻ như vậy."
Tiêu Binh nghe vậy thì tủi thân... Thôi đi, ai bảo cô ta là người đẹp, xem như ông đây cố ý xấu mặt tới chọc cho cô ta vui vẻ vậy.
Tiêu Binh đang buồn bực, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Lệ Á nâng chân lên. Cô ta vốn đang gác chân trái lên trên chân phải, bây giờ chân trái thả xuống, chân phải lại gác lên trên chân trái, tất đen giữa hai chân ma sát vào nhau phát ra âm thanh quyến rũ, giống như bùa mê kích thích tình dục, làm người ta nghe xong liền cảm thấy máu như sôi trào.
Tiêu Binh lại nuốt nước bọt, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn đôi chân mặc tất tuyệt đẹp của Chu Lệ Á, ngoài mặt vẫn giả vờ tự nhiên mỉm cười và nói: "Có thể khiến cho cô Chu vui vẻ cũng xem nhà là vinh hạnh của Tiêu Binh tôi."
"Anh đừng gọi tôi là cô Chu nữa, cứ gọi thẳng Lệ Á là được."
Trong khi nói chuyện, hai chân Chu Lệ Á lại thay đổi vị trí, tiếng ma sát làm cho Tiêu Binh không có cách nào tập trung được.
"Tiêu Binh, anh biết không, nếu như đổi lại là mấy năm trước, tôi nhất định sẽ theo đuổi người đàn ông như anh, tuổi trẻ tài cao hơn nữa có thực lực, còn chịu khó làm ăn. Tôi không cầu mong người đẹp trai cao ráo, giàu có gì cả, chỉ cần một người đàn ông có thể khiến tôi cảm thấy an toàn là đủ rồi. Đêm qua, khi ở trong sòng bạc nhìn thây anh bảo vệ chúng tôi, tôi liền nghĩ tới vấn đề này."
Tiêu Binh khẽ sờ mũi: "Tôi có thể hiểu thành cô đang khen ngợi tôi không?"
Chu Lệ Á mỉm cười và nói: "Xem như là vậy đi... Nhưng đáng tiếc... Bây giờ thì không thể. Tôi đã là hoa tàn liễu úa, hơn nữa tôi già rồi...."
Tiêu Binh thu hồi ánh mắt, cho dù trong lòng còn đang lưu luyến, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không già, thật sự không già, nhìn bề ngoài thì cô chẳng khác nào mới mười bảy mười tám tuổi."
Chu Lệ Á lại cười, gương mặt vẫn ửng hồng, bởi vì rượu làm người ta hưng phấn, nên cô ta cũng cười nhiêu hơn mọi ngày, ánh mắt cũng càng quyến rũ hơn.
Khi cô ta cười, hai chân lại trao đổi vị trí. Mình ngất mất thôi, đừng cám dỗ người khác nữa mà.
Tiêu Binh bỗng nhiên đứng lên và chuẩn bị chào ra về. Chu Lệ Á thấy Tiêu Binh đứng lên thì giống như phản xạ có điều kiện cũng đứng dậy... Chỉ có điều cô ta vội vàng đứng lên, hai chân giống như vấp vào nhau, người đã muốn ngã sang bên cạnh. Tiêu Binh vội lao tới, dùng một tay ôm cô ta vào trong lòng.
Chu Lệ Á chỉ mặc một chiếc váy ren màu đen, khi ôm cô ta, Tiêu Binh thậm chí có thể cảm nhận được làn da mềm mại bên trong. Giờ phút này, anh không thể nhịn được nữa, hé miệng hôn lên đôi môi hồng đầy gợi cảm của cô ta....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.