Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 67: Tiêu Binh đến đây đập bãi!

Nhiễm Bất Phàm

19/09/2019

Tạ Cố Thành bị trói đưa đi mà không người nào trong nhà họ Tạ hay biết. Mãi cho đến hơn ba giờ sáng, bên ngoài mới tờ mờ sáng, một người đàn ông vạm vỡ trong đó tỉnh táo lại, nhìn trái lại nhìn phải, khi nhìn thấy trên chiếc xe lăn ngoài cửa không có một bóng người, gã bị dọa cho cả người đầy mồ hôi lạnh, vội vàng lay một người khác dậy. Cả hai chạy vội đến phòng của Tạ Luân và bắt đầu gõ cửa.

Tạ Luân và vợ đang ngủ, bị tiếng đập cửa bên ngoài làm cho giật mình tỉnh giấc. Ông ta sốt ruột vội vàng ngồi dậy, tay chợt chạm vào ngực vợ mình và có cảm giác dính ướt, thậm chí còn có mùi tanh. Ông ta run rẩy thò tay bật đèn trong phòng. Khi đèn trong phòng sáng lên, ông ta trợn trừng mắt, chỉ vào vợ mình, trong miệng phát ra một tiếng kêu khiếp sợ, mắt trợn ngược, không ngờ lại trực tiếp hôn mê.

Vợ Tạ Luân giật mình khiếp sợ, giơ tay ra, chỉ thấy tay mình đầy máu, sau đó nhìn lên giường. Không ngờ giữa gối của bà ta và Tạ Luân có một cái đầu chó đang chảy máu đầm đìa. Bà ta khiếp sợ dùng tay che mặt còn phát ra một tiếng kêu kinh hoàng và thảm thiết, trực tiếp đái ra ngay trên giường, đồng thời cũng hôn mê.

Khi hai người kia xông vào phòng ngủ, nhìn thấy vợ chồng Tạ Luân đều đã hôn mê. Trên người hai vợ chồng Tạ Luân đầy máu chó, hai người đều bối rối, vội vàng đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự, gọi xe cấp cứu tới.

Sáng sớm hôm sau, tin tức lớn được truyền khắp Giang Thành, cậu con một của nhà họ Tạ - Tạ Cố Thành nửa đêm trình diễn nghệ thuật cơ thể, trần truồng xuất hiện ở trên quảng trường đông người đã được báo chí đăng lên. Vợ chồng nhà họ Tạ đau tim, được đưa đi bệnh viện tiến hành cấp cứu, trước mắt chưa rõ sống chết thế nào.

Sáng sớm, sau khi Tiêu Binh thức dậy thì gõ cửa phòng Tô Tiểu Tiểu. Cô mặc áo ngủ đi qua mở cửa, trong đôi mắt đầy tơ máu.

"Nhìn mặt cô không tốt lắm." Tiêu Binh quan tâm nói: “Hôm nay cô đừng đi đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, chắc là tối qua bị dọa rồi."

"Ừ...." Tô Tiểu Tiểu thở dài nói: “Anh Binh, tôi không hiểu tại sao bạn học tôi lại muốn hại tôi, tôi có lòng tốt tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô ta, hôm qua sau khi tôi uống rượu do cô ta đưa cho thì không biết gì nữa."

"Lòng người khó dò mà." Tiêu Binh thở dài: “Nhà họ Tạ có tiền, có thể dễ dàng mua được cô ta. Có lẽ cô ta là một cô gái thích hư vinh, cũng có khả năng cô ta bị ép buộc hoặc bị dụ dỗ, nói chung... Tôi vốn định trút giận cho cô, nhưng nghĩ lại, chuyện này vẫn phải do cô tự mình giải quyết, dù sao tôi cũng thấy dùng cách đối phó người trong xã hội với sinh viên nữ nhỡ lầm đường lạc lối thì không thích hợp lắm."

"Tôi hiểu rõ." Tô Tiểu Tiểu thở dài nói: “Tôi sẽ giải quyết."

"Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi ra ngoài trước, lần này còn có vài chuyện cần xử lý... Đây không phải là một chuyện tình cờ. Tôi đã hứa với chị cô sẽ chăm sóc tốt cho cô, tôi không thể để cho cô lại gặp chuyện gì được."

"Cám ơn anh." Tô Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Binh và nghiêm túc nói: “Hôm qua nếu không có anh thì."

"Đừng nói cảm ơn, tôi đi trước đây."

Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Binh, nước mắt của Tô Tiểu Tiểu lại dâng lên.

Tiêu Binh vào quán mì và đi thẳng tới sau bếp, vỗ nhẹ vào vai Nhị Hóa đang cắm đầu gắp thức ăn, nói: "Được rồi, hôm nay cho cậu nghỉ một ngày, dẫn cậu ra ngoài chơi một chuyến."

Nhị Hóa lập tức bỏ thức ăn trong tay xuống, hai mắt sáng ngời, nói: "Thật không? Anh không lừa tôi chứ? Sẽ không trừ tiền lương của tôi, không cho tôi ăn cơm chứ?"

Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Tiền lương phát bình thường, tối nay dẫn cậu đi ăn tiệc lớn."

Nhị Hóa lập tức vỗ ngực nói: "Anh Binh bảo tôi chơi cái gì, tôi liền chơi cái đó."

Tiêu Binh nói với Vương Quế Phương: "Dì Vương, hôm nay chúng tôi có vài chuyện phải làm, đành phải phiền mọi người vất vả hơn một chút."

"Có việc thì cháu cứ đi đi, không sao đâu."



Tiêu Binh suy nghĩ một lát, nói: "Đúng rồi, còn nhà bên cạnh... Cháu nghĩ việc chuyển nhượng cho chúng ta hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu."

Chu Lệ Á đã không còn, bây giờ Chu Lệ Á vẫn thiếu mình một trăm nghìn nhân dân tệ chưa trả, hơn nữa còn có giấy nợ, đến thời hạn mà không có cách nào trả hết nợ thì sẽ phải bán trao tay theo giá thị trường. Bây giờ cô ta đã chết, không có khả năng trả nợ, cho dù pháp luật có can thiệp vào, nhưng dựa theo hợp đồng khi còn sống, Tiêu Binh cũng có thể trả thêm số tiền còn lại, sau đó thu cửa hàng về là chuyện hợp tình hợp lý.

Mắt Vương Quế Phương lập tức sáng lên: "Thật sao?"

Bọn họ đã sớm mong ngóng cửa hàng được mở rộng rồi. Bây giờ cửa hàng không lớn, nhưng mỗi ngày rất đông khách. Mấy người bọn họ căn bản không giúp được, một khi cửa hàng được mở rộng ra, tất nhiên phải có thêm người giúp, mọi người cũng có thể thoải mái hơn. Gần đây mỗi ngày về đến nhà, bọn họ đều cảm giác mỏi eo đau lưng, mặc dù tiền lương của bọn họ tăng lên, nhưng dù sao không ai hy vọng đi làm liều mạng như vậy, không phải sao.

Tiêu Binh gật đầu cười, sau đó vỗ nhẹ vào phía sau lưng Nhị Hóa. Anh dẫn theo anh ta rời khỏi quán mì. Trên đường đi, Tiểu Bắc đã điều tra rõ ràng, nói cho anh biết tin tức cụ thể về Bắc Thiên Vương.

Bắc Thiên Vương là phụ nữ, còn được gọi là Mẫu Đan Tiên Tử, chị cả trong khu bắc của Giang Thành, trong tay cô ta có rất nhiều đàn em. Bình thường, cô ta ở tại Bắc Trang. Trong bốn khu vực của thành phố Giang Thành, mỗi khu đều có một trang viên riêng thuộc về bốn Đại Thiên Vương, lần lượt lấy phương hướng đông, tây, nam, bắc để đặt tên: Đông Trang, Tây Trang, Nam Trang, Bắc Trang. Trong Bắc Trang có Thiên Vương Điện dùng để bàn bạc công việc, cũng có Thiên Vương Các - chỗ ở của Mẫu Đan Tiên Tử.

Bây giờ, Tiêu Binh muốn dẫn theo Nhị Hóa tới Bắc Trang chơi đùa một chút.

Sau khi ngồi xe tới Bắc Trang, bởi vì người bảo vệ không chịu mở cửa, cho nên xe taxi bị ép phải dừng lại ở đây. Tiêu Binh trả tiền xe xong, anh và Nhị Hóa cùng xuống xe.

Nhìn cánh cửa sắt thật cao, Nhị Hóa ngây ngô hỏi: "Anh Binh, bọn họ không chịu mở cửa thì làm thế nào mới được? Có phải chúng ta nên nghĩ cách nhảy qua không?"

Tiêu Binh khẽ cười nói: "Có hai người chúng ta ở đây, còn phải leo vào sao?"

Nhị Hóa trợn tròn mắt, đầu óc mơ hồ không hiểu. Tiêu Binh đi tới ngoài cửa sắt, dùng tay vỗ nhẹ vào mấy cái song sắt trên cửa và hỏi với hai người bảo vệ giữ cửa bên trong: "Các anh thật sự không chịu mở cửa sao?"

Hai bảo vệ bên trong phất tay, không nhịn được nói: "Nhanh cút đi, chỗ chúng tôi không phải là nơi cậu có thể tùy tiện ra vào đâu."

"Vậy được rồi." Tiêu Binh chỉ vào cánh cửa nặng nề và quay đầu nói với Nhị Hóa: "Nhị Hóa, cậu có sức lớn, đập cửa này ra cho tôi."

Nhị Hóa kinh ngạc nói: "Mẹ tôi nói, không mời mà vào thì không phải là đứa trẻ ngoan đâu."

Tiêu Binh cười ha hả nói: "Không đập ra, vậy tối nay sẽ không có cơm tối."

Ầm ầm ầm... Nhị Hóa lại giống như một con trâu khỏe mạnh, điên cuồng đánh vào trên cửa sắt, ầm một tiếng, cửa đã bị phá. Hai bảo vệ bên trong trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa sắt rầm một tiếng mở ra.

Tiêu Binh hỏi: "Không phải bảo không mời mà vào thì không phải là đứa trẻ ngoan sao?"

Nhị Hóa đắc ý cười khúc khích: "Mẹ tôi nói, tôi là người trưởng thành, đã không phải là đứa trẻ nữa."

Tiêu Binh cười ha ha nói: "Được, đi thôi, đi với tôi vào trong."



Hai bảo vệ vội xông qua ngăn cản, trong lòng thì sợ muốn chết, nhưng không thể không cố gắng bình tĩnh, nghiêm giọng nói: "Tất cả đứng lại cho tôi, không có lệnh của Thiên Vương thì không thể đi vào."

Nhị Hóa liếc nhìn Tiêu Binh và hỏi: "Làm thế nào đây?"

"Kẻ nào cản cậu, cậu liền đánh người đó."

Nhị Hóa không nói gì nữa, giống như trâu điên xông lên, mỗi tay xách một người lên, sau đó giống như cử tạ mà ném bọn họ bay ra ngoài, những người vệ sĩ đang chạy về phía bên này đều dừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người này vẽ ra một đường pa-ra-bôn hoàn hảo, nặng nề ngã vào trong đống bụi.

Tiêu Binh cười híp mắt và bước tới. Nhị Hóa thấy có nhiều bảo vệ điên cuồng xông về phía mình lần nữa thì hưng phấn tới mức mũi nổi bong bóng, khoa chân múa tay nói: "Anh Binh, không phải anh nói dẫn tôi đi chơi trò chơi sao? Cái này gọi là trò chơi gì vậy?"

"Cái này gọi là Tiêu Binh xông vào Thiên Vương Điện, Nhị Hóa hành hung thần giữ cửa."

Nhị Hóa nghe xong càng hưng phấn, tự nhiên hát theo lời trong kinh kịch: "A à à à à à...."

Sau đó, anh ta thật sự lấy phong cách như Quan Công, Trương Phi trong kinh kịch, mang theo tiết tấu xông vào đám người, những người này đều là một vài tên lưu manh có năng lực không tệ của Bắc Thiên Vương, nhưng vẫn kém Nhị Hóa rất xa. Anh ta giống như Thiết Đại Kim Cương, cho dù nắm đấm của bọn họ rơi vào trên người anh ta thì cũng chỉ giống như gãi ngứa cho anh ta mà thôi.

Những người này lần lượt bay ra ngoài. Tiêu Binh chậm rãi đi theo phía sau, mãi đến Thiên Vương Điện vẫn chưa cần anh phải động một đầu ngón tay.

Lúc này trong Thiên Vương Điện có hai người lao ra. Hai người kia đi lại vững vàng, hai mắt lấp lánh có thần. Bọn họ đứng ở bậc thang trước cửa, khẽ hoạt động cơ thể và phát ra những tiếng rắc rắc, xem ra cũng là hai cao thủ.

Hai người kia cùng chắp tay nói: " Trương Phi, Trương Dương kỳ Luyện Xương đặc biệt có lòng mời hai cao thủ chỉ dạy."

Hai mắt Nhị Hóa sáng lên nói: "Không ngờ tôi có thể được đánh với hai cao thủ rồi."

Một bóng đen hiện ra, Tiêu Binh lấy thế sét đánh không kịp che tai xuất hiện ở trước mặt hai người này, hai tay đánh mạnh và trước ngực của bọn họ. Cả hai người kia đồng thời phun ra một búng máu, rầm một tiếng bay vào trong Thiên Vương Điện, không biết bay bao nhiêu mét, cuối cùng bọn họ đập mạnh xuống đất và ngất đi.

"Hừ, không cho tôi cơ hội gì cả."

Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Cảm giác chưa đã nghiền thì lát nữa sẽ có cơ hội. Đi với tôi vào trong thôi!"

Tiêu Binh bước vào bên trong Thiên Vương Điện, từ trong cơ thể anh lộ ra sự khủng khiếp khiến rất nhiều bảo vệ bên trong Thiên Vương Điện cảm thấy dường như có một áp lực ép cho bọn họ không thở nổi.

Bên trong Thiên Vương Điện chỉ thấy có rất nhiều bảo vệ, nhưng chưa nhìn thấy một cao thủ thật sự nào, càng không cần nói tới chị cả khu bắc Mẫu Đan Tiên Tử. Hai mắt Tiêu Binh sáng lên một cách đáng sợ, anh nhìn xung quanh rồi đạp mạnh xuống nền gạch. Nền gạch bắt đầu rạn nứt giống như mạng nhện. Những người bảo vệ sợ hãi lùi lại phía sau.

Vẻ mặt Tiêu Binh đầy điên cuồng và khí phách, kèm theo một sự tự tin lớn tiếng nói: "Tiên Tử thì sao, Tiêu Binh đến đây đập bãi!!"

Đổi thành người bên ngoài sẽ nói là thăm hỏi, đổi thành Tiêu Binh thì nói thẳng tới đập bãi.

Tiêu Binh tự tin, cuồng ngạo, khí phách, giận dữ, ngoài tôi ra còn ai nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook