Chương 24: Tiêu Binh muốn gặp anh
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Đám người Tiêu Binh được đổi sang phòng giam mới, trong phòng bày đầy đồ ăn, gà, vịt, cá và rượu đế. Tiêu Binh và Nhị Hóa cắn xé từng miếng đùi gà, uống từng hớp rượu đế. Bốn người đàn ông
cường tráng đang đấm chân, bóp chân, massage, gãi ngứa cho Tiêu Binh.
Sau khi Tiêu Binh nắn lại cánh tay của bọn họ, bốn người này cung kính
với Tiêu Binh như cha ruột vậy.
Tiêu Binh lại rót một ngụm rượu đế vào miệng, chỉ vào bốn người bọn họ và cười to nói: "Các anh thấy chưa, tôi đã nói mấy người các anh tới đấm chân, bóp chân, massage, gãi ngứa cho tôi mà các anh còn không nhận."
"Vâng, vâng." Một người đàn ông vạm vỡ trong đó dè dặt cười theo nói: "Bọn em chính là tới hầu hạ anh Binh, đây là vinh hạnh của bọn em."
Tiêu Binh cười nói: "Các anh cũng muốn ăn thịt uống rượu không?"
Mấy người đàn ông liếc nhìn số gà quay, cá hấp, vịt nướng còn lại nuốt nước bọt, cười theo nói: "Bọn em làm gì có can đảm dám làm vậy ạ."
"Bớt nói nhảm đi. Trước đừng bóp nữa, ngồi xuống đi. Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, đừng khách sáo. Ai dám khách sáo, ông đây sẽ nặn trứng của người đó ra!"
Bốn người này dừng động tác. Tiêu Binh đạp một người trong đó, mắng: "Còn ngây ra đó làm gì nữa? Ăn đi!"
"À, vâng vâng cảm ơn anh Binh, cảm ơn anh Binh." Mấy người này đều kích động. Bọn họ đã bị nhốt ở đây hơn hai tháng, đừng nói là uống rượu, cho dù ăn mặn cũng ít thấy, làm gì có được đãi ngộ này. Cho nên sau khi được cho phép, mỗi người đều bắt đầu động đũa, thấy Tiêu Binh cũng không có ý tức giận, bọn họ lập tức yên tâm ăn như hổ đói. Tiêu Binh chia cho bọn họ cứ hai người một chai rượu đế.
Một người đàn ông trong đó lớn tiếng nói: "Anh Binh, mẹ nó, sớm biết rằng anh là người đàn ông hảo hán khí phách như vậy, bọn em trước đó cũng không nghe bọn họ giật dây mà qua đây. Mẹ nó, tất cả đều bị những đám quan chức chó chết kia lợi dụng."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Các anh không phải bởi vì khí phách hảo hán của tôi, mà bởi vì đánh không lại tôi đi?"
Mấy người đàn ông vạm vỡ này nghe vậy cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, anh Binh thật sự đánh rất giỏi, nếu như chúng em đi theo anh, chức không cần đến mấy ngày thì đại ca ở Giang Thành cũng phải đổi người rồi."
Tiêu Binh mỉm cười, giọng điệu bỗng nhiên nghiêm nghị: "Xã hội đen sao? Về sau các anh sớm muộn cũng sẽ có một ngày rời khỏi đây. Nếu như đến lúc đó các anh ở bên ngoài làm xằng làm bậy, đừng trách tôi tháo chân tay các anh xuống."
Mấy người này sợ run cả người, vội vàng nói: "Sẽ không, sẽ không đâu.”
Tiêu Binh nghiêm túc nói: "Ông đây bị nhốt ở chỗ này, cũng không đại biểu ông đây chính là sâu mọt phá hủy hòa bình của đất nước!"
Tiêu Binh uống một hớp rượu lớn, ánh mắt trở nên thâm trầm đáng sợ, gằn từng tiếng nói: "Ông đây làm việc không giống với phong cách của đám cảnh sát kia, nếu để cho tôi biết ai làm xằng làm bậy, gây hại đến lợi ích quốc gia, ông đây sẽ hoàn toàn không do dự mà loại bỏ kẻ đó..."
Nhiệt độ trong phòng giam dường như chợt giảm xuống, ngoại trừ Nhị Hóa ngu ngốc ra, bốn người đàn ông vạm vỡ cảm thấy người của mình dường như sắp bị đông cứng rồi. Mỗi người vội vàng uống vài hớp rượu cho ấm người.
Tiêu Binh cười nói: "Được rồi, không nói mấy chuyện mất hứng nữa. Nhị Hóa, sao cậu lại bị nhốt vào đây? Tôi cảm thấy cậu không giống như người làm chuyện xấu."
Nhị Hóa thả cái đùi gà trong tay xuống. Vừa nghe nhắc tới chuyện này cậu ta liền nổi tức giận bất bình nói: "Tôi dã sớm nói bọn họ bắt nhầm người, tôi từ quê lên, muốn đi tới thành phố kiếm sống. Khi ở trong xe buýt, tôi nhìn thấy một em gái bị người đàn ông sờ mó. Tôi nghĩ đó không phải là giở trò lưu manh sao? Tôi chạy tới ngăn cản, sau đó cô gái kia ôm tôi và nói tôi quấy rối tình dục đối cô ta."
Tiêu Binh dở khóc dở cười nói: "Cậu nói nghe đúng là rất oan."
"Tôi cũng cảm thấy mình bị oan, tôi lại nói cho cảnh sát biết tôi là oan uổng, tôi lớn như vậy, ngay cả tay con gái trong thôn còn chưa sờ qua một lần, làm gì có can đảm dám đi sờ cô gái xinh đẹp như vậy chứ? Lại nói, thôn trưởng thôn chúng tôi nói, nếu tôi đi ra ngoài thì không thể làm cho trong thôn mất mặt được. Cho dù tôi có nhị nhưng không ngốc, chuyện mất mặt như vậy tôi sẽ không làm!"
Sau khi nghe xong, một người đàn ông cường tráng bên cạnh cười nói: "Anh Binh, tôi biết có chuyện gì xảy ra rồi. Cô gái ở trong xe buýt kia để cho người ta sờ, nhất định là trộm. Bây giờ có đội trộm cắp như vậy. Con gái lấy sức dụ người ở trong xe buýt, bên cạnh sẽ có người nhân cơ hội móc ví của người ta. Nhị... Ông anh đây có lòng tốt, kết quả lại phá hỏng chuyện làm ăn của người ta, đắc tội người ta, cho nên bị người ta vu oan hãm hại."
Tiêu Binh khẽ gật đầu, nhíu mày nói: "Môi trường xã hội bây giờ đang bị những người như thế phá hỏng."
Nhị Hóa tức giận nói: "Sau đó bọn họ không tin tôi, còn nói phải xử tôi tội cưỡng hiếp gì đó..."
Tiêu Binh hỏi: "Cưỡng hiếp chưa thành?"
"Đúng, đúng, chính là nói như vậy. Hôm nay bọn họ bỗng nhiên tìm đến tôi, nói anh cũng phạm tội cưỡng hiếp, sau khi cưỡng hiếp một cô gái còn giết chết, nếu như tôi có thể đánh gãy một chân của anh, bọn họ sẽ thả tôi ra ngoài. Bây giờ tôi mới không tin. Tôi có thể nhìn ra được anh là người tốt!"
Một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh nói: "Trong Cục cảnh sát nhất định có người nhận lợi lộc từ đội trộm cướp. Trộm cướp dám tổ chức thành nhóm như vậy đều có người trong đồn cảnh sát cả."
Tiêu Binh đập bàn bốp một cái, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén: "Đám khốn kiếp này, bản thân là nhân viên thi hành pháp luật lại không thể theo thực hiện pháp luật một cách công bằng, chỉ dựa vào lời nói một phía mà đã định tội cho cậu. Đúng là cảnh sát và trộm cắp cấu kết với nhau, dân buôn cũng cấu kết với trộm cắp, bọn họ có khác gì đám quỷ hút máu cùng sâu mọt đâu!"
Lại có một người đàn ông vạm vỡ nói: "Thật ra cũng có người tốt, nghe nói Phó cục trưởng ở đây cũng là người rất chính trực, không hợp với cục trưởng, bình thường cũng sẽ không nhận quà, không a dua nịnh hót, cho nên vẫn luôn sống buồn bực, thất bại."
Trong mắt Tiêu Binh có ánh sáng lóe lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy người bọn họ ăn uống cười mắng, sau khi uống hết mấy chai rượu vào bụng, mấy người đàn ông vạm vỡ này đều thả lỏng, cười cười nói nói với Tiêu Binh rồi nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Thường Hoài An vừa tới văn phòng của mình và ngồi xuống, lại gọi người chịu trách nhiệm quản lý trại tạm giam tới. Sở trưởng trại tạm giam là Tưởng Văn Huy năm nay hơn ba mươi tuổi, được Thường Hoài An đề bạt lên. Sau khi anh ta đi vào, Thường Hoài An chỉ vào cái ghế bên cạnh và nói: "Ngồi xuống rồi nói."
Tưởng Văn Huy lại có chút lo lắng bất an, nhưng vẫn ngồi xuống.
Thường Hoài An hỏi: "Chuyện kia làm thế nào rồi? Không chết người chứ?"
Vẻ mặt Tưởng Văn Huy rất khó coi. Thấy vậy, Thường Hoài An biến sắc hỏi: "Sẽ không đánh chết người chứ?"
"Không... Vậy thì không phải, chẳng qua là... Chẳng qua là sáng sớm hôm nay tôi cố ý đi qua xem, thấy tên kia hoàn toàn không có việc gì, nghe nói... Nghe nói mấy người đêm qua tôi sắp xếp vào trong đều bị anh ta trừng trị."
"Cái gì?" Thường Hoài An tức giận: “Sao lúc trước cậu vỗ ngực bảo đảm với tôi, tôi đã đặt người lên trên tấm thớt của cậu, sao ngay cả một con cá chờ thịt mà cậu cũng giải quyết không xong vậy? Cậu có còn muốn làm sở trưởng trại tạm giam nữa hay không hả?"
Tưởng Văn Huy lau mồ hôi lạnh, lúng túng nói: "Tôi cũng không ngờ được. Cục trưởng Thường, mấy ngày trước trong trại tạm giam chúng tôi có giam một cao thủ. Cao thủ này vừa vào trong trại tạm giam đã đánh mấy tay trùm sỏ khác. Tôi thấy bản lĩnh cậu ta rất tốt nên mới thu xếp cho cậu ta qua đó. Nhưng không ngờ... Không ngờ tên Tiêu Binh kia thế mà lại đánh giỏi vậy. Sáng sớm hôm nay, khi tôi qua xem thì thấy phòng giam suýt nữa đã bị anh ta phá hỏng."
Thường Hoài An hơi nhíu mày. Tưởng Văn Huy nói: "Tiêu Binh kia còn nói... Còn nói..."
Thường Hoài An hỏi: "Vẫn nói gì?"
"Còn nói bảo anh đi gặp anh ta, bằng không... Bằng không anh cũng không cần làm cục trưởng nữa!"
Rầm một tiếng, Thường Hoài An vỗ mạnh vào trên bàn làm việc và nổi giận nói: "Làm càn. Cậu ta tưởng mình là ai chứ? Tưởng Văn Huy, cậu nghe rõ cho tôi, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, nhất định phải đánh gãy chân của cậu ta tôi, bằng không anh không cần phải làm sở trưởng nữa. Đi, anh trở về đi."
Vẻ mặt Tưởng Văn Huy buồn bực đứng dậy, rất cung kính đi ra ngoài.
Thường Hoài An ngồi ở đó, trong lòng rất tức giận và buồn bực. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nghĩ đến câu Tiêu Binh bảo Tưởng Văn Huy chuyển lơi tới cho mình, trong lòng Thường Hoài An vẫn thấy lo lắng không yên. Nhất là sau khi tiếp xúc qua, Thường Hoài An cảm thấy Tiêu Binh nhất định không phải là một người bình thường. Nếu như anh thật sự có thủ đoạn gì...
Nghĩ tới đây, Thường Hoài An bắt đầu đứng ngồi không yên. Ông ta cầm điện thoại bàn trong phòng mình lên và trực tiếp bấm số gọi ra ngoài. Sau khi cuộc gọi được kết nối, Thường Hoài An trầm giọng nói: "Alo, Văn Huy, cậu thu xếp thời gian cho tôi, ừ... Tối nay tôi muốn gặp cậu ta."
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp."
Thường Hoài An đặt điện thoại xuống, sắc mặt không ngừng biến đổi. Tiêu Binh, cuối cùng thì cậu dựa vào đâu mà cậu uy hiếp tôi như vậy?
Tiêu Binh nằm ở trong phòng giam, người đầu tiên đến thăm Tiêu Binh lại không phải là Thường Hoài An, mà là Tô Tiểu Tiểu.
Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu gặp riêng trong một phòng, căn cứ theo quy định, thời gian gặp mặt không thể quá nửa giờ. Hơn nữa trong phòng còn có hai nhân viên của trại tạm giam quan sát.
Sau khi hai người gặp mặt, ngồi xuống đối diện nhau, Tô Tiểu Tiểu quan tâm hỏi: "Tôi đã liên hệ thuê luật sư cho anh, anh ở đây có khỏe không, bọn họ không bắt nạt anh chứ?"
Tiêu Binh không để ý mỉm cười nói: "Từ trước đến nay chỉ có tôi bắt nạt người khác thôi. À, đúng rồi, quán mì bên kia có người nào tới tìm tôi không?"
Tiêu Binh hơi lo lắng cho Diệp Tử, sợ hãi cô biết tình hình sẽ nóng nảy.
"Tôi không biết." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Hôm nay tôi còn chưa tới quán mì."
"A, vậy hẳn là không có." Tiêu Binh mỉm cười nói: “Tôi ở đây rất tốt, tối hôm qua bọn họ còn chiêu đãi tôi các món thịt cá, tôi còn được uống rượu, quả thật thoái mái hơn bên ngoài nhiều. Cô không cần lo lắng nữa."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đến lúc này rồi mà anh còn tâm trạng nói đùa được. Nhưng anh đừng cho rằng tôi lo lắng cho anh. Chẳng qua chuyện này ít nhiều cũng là vì nhà tôi, bởi vì mẹ tôi bệnh nên anh mới làm mất lòng nhà họ Tạ, ông ta mới vu oan hãm hại anh. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với anh mà thôi. Hơn nữa, bây giờ mẹ tôi nằm viện, quán mì bên kia không có ai biết làm món mì đặc biệt, không thể thiếu anh được..."
Tô Tiểu Tiểu nói một hồi, bản thân cũng cảm giác không lo lắng nữa.
Tiêu Binh khẽ mỉm cười và nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu, cô chắc chắn không lo lắng cho tôi, chỉ là áy náy mà thôi, không sai chứ?"
"Anh biết là tốt rồi." Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu lo lắng nói: “Cho dù tôi liên hệ luật sư giúp anh rồi nhưng chuyện này tương đối phiền phức, anh có thể cung cấp manh mối gì thêm cho tôi không?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Thật ra chuyện này rất đơn giản, trong vòng hai ngày thì tôi nhất định sẽ ra ngoài! À, đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết một chuyện. Tài liệu về cuộc thi của cô, tôi đã chuẩn bị giúp cô rồi, tôi lưu ở trong một USB trong túi tôi. Sau khi cô về, có thể tìm lấy..."
Tô Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, trong mắt dường như suy nghĩ tới điều gì.
Tiêu Binh lại rót một ngụm rượu đế vào miệng, chỉ vào bốn người bọn họ và cười to nói: "Các anh thấy chưa, tôi đã nói mấy người các anh tới đấm chân, bóp chân, massage, gãi ngứa cho tôi mà các anh còn không nhận."
"Vâng, vâng." Một người đàn ông vạm vỡ trong đó dè dặt cười theo nói: "Bọn em chính là tới hầu hạ anh Binh, đây là vinh hạnh của bọn em."
Tiêu Binh cười nói: "Các anh cũng muốn ăn thịt uống rượu không?"
Mấy người đàn ông liếc nhìn số gà quay, cá hấp, vịt nướng còn lại nuốt nước bọt, cười theo nói: "Bọn em làm gì có can đảm dám làm vậy ạ."
"Bớt nói nhảm đi. Trước đừng bóp nữa, ngồi xuống đi. Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, đừng khách sáo. Ai dám khách sáo, ông đây sẽ nặn trứng của người đó ra!"
Bốn người này dừng động tác. Tiêu Binh đạp một người trong đó, mắng: "Còn ngây ra đó làm gì nữa? Ăn đi!"
"À, vâng vâng cảm ơn anh Binh, cảm ơn anh Binh." Mấy người này đều kích động. Bọn họ đã bị nhốt ở đây hơn hai tháng, đừng nói là uống rượu, cho dù ăn mặn cũng ít thấy, làm gì có được đãi ngộ này. Cho nên sau khi được cho phép, mỗi người đều bắt đầu động đũa, thấy Tiêu Binh cũng không có ý tức giận, bọn họ lập tức yên tâm ăn như hổ đói. Tiêu Binh chia cho bọn họ cứ hai người một chai rượu đế.
Một người đàn ông trong đó lớn tiếng nói: "Anh Binh, mẹ nó, sớm biết rằng anh là người đàn ông hảo hán khí phách như vậy, bọn em trước đó cũng không nghe bọn họ giật dây mà qua đây. Mẹ nó, tất cả đều bị những đám quan chức chó chết kia lợi dụng."
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Các anh không phải bởi vì khí phách hảo hán của tôi, mà bởi vì đánh không lại tôi đi?"
Mấy người đàn ông vạm vỡ này nghe vậy cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, anh Binh thật sự đánh rất giỏi, nếu như chúng em đi theo anh, chức không cần đến mấy ngày thì đại ca ở Giang Thành cũng phải đổi người rồi."
Tiêu Binh mỉm cười, giọng điệu bỗng nhiên nghiêm nghị: "Xã hội đen sao? Về sau các anh sớm muộn cũng sẽ có một ngày rời khỏi đây. Nếu như đến lúc đó các anh ở bên ngoài làm xằng làm bậy, đừng trách tôi tháo chân tay các anh xuống."
Mấy người này sợ run cả người, vội vàng nói: "Sẽ không, sẽ không đâu.”
Tiêu Binh nghiêm túc nói: "Ông đây bị nhốt ở chỗ này, cũng không đại biểu ông đây chính là sâu mọt phá hủy hòa bình của đất nước!"
Tiêu Binh uống một hớp rượu lớn, ánh mắt trở nên thâm trầm đáng sợ, gằn từng tiếng nói: "Ông đây làm việc không giống với phong cách của đám cảnh sát kia, nếu để cho tôi biết ai làm xằng làm bậy, gây hại đến lợi ích quốc gia, ông đây sẽ hoàn toàn không do dự mà loại bỏ kẻ đó..."
Nhiệt độ trong phòng giam dường như chợt giảm xuống, ngoại trừ Nhị Hóa ngu ngốc ra, bốn người đàn ông vạm vỡ cảm thấy người của mình dường như sắp bị đông cứng rồi. Mỗi người vội vàng uống vài hớp rượu cho ấm người.
Tiêu Binh cười nói: "Được rồi, không nói mấy chuyện mất hứng nữa. Nhị Hóa, sao cậu lại bị nhốt vào đây? Tôi cảm thấy cậu không giống như người làm chuyện xấu."
Nhị Hóa thả cái đùi gà trong tay xuống. Vừa nghe nhắc tới chuyện này cậu ta liền nổi tức giận bất bình nói: "Tôi dã sớm nói bọn họ bắt nhầm người, tôi từ quê lên, muốn đi tới thành phố kiếm sống. Khi ở trong xe buýt, tôi nhìn thấy một em gái bị người đàn ông sờ mó. Tôi nghĩ đó không phải là giở trò lưu manh sao? Tôi chạy tới ngăn cản, sau đó cô gái kia ôm tôi và nói tôi quấy rối tình dục đối cô ta."
Tiêu Binh dở khóc dở cười nói: "Cậu nói nghe đúng là rất oan."
"Tôi cũng cảm thấy mình bị oan, tôi lại nói cho cảnh sát biết tôi là oan uổng, tôi lớn như vậy, ngay cả tay con gái trong thôn còn chưa sờ qua một lần, làm gì có can đảm dám đi sờ cô gái xinh đẹp như vậy chứ? Lại nói, thôn trưởng thôn chúng tôi nói, nếu tôi đi ra ngoài thì không thể làm cho trong thôn mất mặt được. Cho dù tôi có nhị nhưng không ngốc, chuyện mất mặt như vậy tôi sẽ không làm!"
Sau khi nghe xong, một người đàn ông cường tráng bên cạnh cười nói: "Anh Binh, tôi biết có chuyện gì xảy ra rồi. Cô gái ở trong xe buýt kia để cho người ta sờ, nhất định là trộm. Bây giờ có đội trộm cắp như vậy. Con gái lấy sức dụ người ở trong xe buýt, bên cạnh sẽ có người nhân cơ hội móc ví của người ta. Nhị... Ông anh đây có lòng tốt, kết quả lại phá hỏng chuyện làm ăn của người ta, đắc tội người ta, cho nên bị người ta vu oan hãm hại."
Tiêu Binh khẽ gật đầu, nhíu mày nói: "Môi trường xã hội bây giờ đang bị những người như thế phá hỏng."
Nhị Hóa tức giận nói: "Sau đó bọn họ không tin tôi, còn nói phải xử tôi tội cưỡng hiếp gì đó..."
Tiêu Binh hỏi: "Cưỡng hiếp chưa thành?"
"Đúng, đúng, chính là nói như vậy. Hôm nay bọn họ bỗng nhiên tìm đến tôi, nói anh cũng phạm tội cưỡng hiếp, sau khi cưỡng hiếp một cô gái còn giết chết, nếu như tôi có thể đánh gãy một chân của anh, bọn họ sẽ thả tôi ra ngoài. Bây giờ tôi mới không tin. Tôi có thể nhìn ra được anh là người tốt!"
Một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh nói: "Trong Cục cảnh sát nhất định có người nhận lợi lộc từ đội trộm cướp. Trộm cướp dám tổ chức thành nhóm như vậy đều có người trong đồn cảnh sát cả."
Tiêu Binh đập bàn bốp một cái, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén: "Đám khốn kiếp này, bản thân là nhân viên thi hành pháp luật lại không thể theo thực hiện pháp luật một cách công bằng, chỉ dựa vào lời nói một phía mà đã định tội cho cậu. Đúng là cảnh sát và trộm cắp cấu kết với nhau, dân buôn cũng cấu kết với trộm cắp, bọn họ có khác gì đám quỷ hút máu cùng sâu mọt đâu!"
Lại có một người đàn ông vạm vỡ nói: "Thật ra cũng có người tốt, nghe nói Phó cục trưởng ở đây cũng là người rất chính trực, không hợp với cục trưởng, bình thường cũng sẽ không nhận quà, không a dua nịnh hót, cho nên vẫn luôn sống buồn bực, thất bại."
Trong mắt Tiêu Binh có ánh sáng lóe lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy người bọn họ ăn uống cười mắng, sau khi uống hết mấy chai rượu vào bụng, mấy người đàn ông vạm vỡ này đều thả lỏng, cười cười nói nói với Tiêu Binh rồi nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Thường Hoài An vừa tới văn phòng của mình và ngồi xuống, lại gọi người chịu trách nhiệm quản lý trại tạm giam tới. Sở trưởng trại tạm giam là Tưởng Văn Huy năm nay hơn ba mươi tuổi, được Thường Hoài An đề bạt lên. Sau khi anh ta đi vào, Thường Hoài An chỉ vào cái ghế bên cạnh và nói: "Ngồi xuống rồi nói."
Tưởng Văn Huy lại có chút lo lắng bất an, nhưng vẫn ngồi xuống.
Thường Hoài An hỏi: "Chuyện kia làm thế nào rồi? Không chết người chứ?"
Vẻ mặt Tưởng Văn Huy rất khó coi. Thấy vậy, Thường Hoài An biến sắc hỏi: "Sẽ không đánh chết người chứ?"
"Không... Vậy thì không phải, chẳng qua là... Chẳng qua là sáng sớm hôm nay tôi cố ý đi qua xem, thấy tên kia hoàn toàn không có việc gì, nghe nói... Nghe nói mấy người đêm qua tôi sắp xếp vào trong đều bị anh ta trừng trị."
"Cái gì?" Thường Hoài An tức giận: “Sao lúc trước cậu vỗ ngực bảo đảm với tôi, tôi đã đặt người lên trên tấm thớt của cậu, sao ngay cả một con cá chờ thịt mà cậu cũng giải quyết không xong vậy? Cậu có còn muốn làm sở trưởng trại tạm giam nữa hay không hả?"
Tưởng Văn Huy lau mồ hôi lạnh, lúng túng nói: "Tôi cũng không ngờ được. Cục trưởng Thường, mấy ngày trước trong trại tạm giam chúng tôi có giam một cao thủ. Cao thủ này vừa vào trong trại tạm giam đã đánh mấy tay trùm sỏ khác. Tôi thấy bản lĩnh cậu ta rất tốt nên mới thu xếp cho cậu ta qua đó. Nhưng không ngờ... Không ngờ tên Tiêu Binh kia thế mà lại đánh giỏi vậy. Sáng sớm hôm nay, khi tôi qua xem thì thấy phòng giam suýt nữa đã bị anh ta phá hỏng."
Thường Hoài An hơi nhíu mày. Tưởng Văn Huy nói: "Tiêu Binh kia còn nói... Còn nói..."
Thường Hoài An hỏi: "Vẫn nói gì?"
"Còn nói bảo anh đi gặp anh ta, bằng không... Bằng không anh cũng không cần làm cục trưởng nữa!"
Rầm một tiếng, Thường Hoài An vỗ mạnh vào trên bàn làm việc và nổi giận nói: "Làm càn. Cậu ta tưởng mình là ai chứ? Tưởng Văn Huy, cậu nghe rõ cho tôi, tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, nhất định phải đánh gãy chân của cậu ta tôi, bằng không anh không cần phải làm sở trưởng nữa. Đi, anh trở về đi."
Vẻ mặt Tưởng Văn Huy buồn bực đứng dậy, rất cung kính đi ra ngoài.
Thường Hoài An ngồi ở đó, trong lòng rất tức giận và buồn bực. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nghĩ đến câu Tiêu Binh bảo Tưởng Văn Huy chuyển lơi tới cho mình, trong lòng Thường Hoài An vẫn thấy lo lắng không yên. Nhất là sau khi tiếp xúc qua, Thường Hoài An cảm thấy Tiêu Binh nhất định không phải là một người bình thường. Nếu như anh thật sự có thủ đoạn gì...
Nghĩ tới đây, Thường Hoài An bắt đầu đứng ngồi không yên. Ông ta cầm điện thoại bàn trong phòng mình lên và trực tiếp bấm số gọi ra ngoài. Sau khi cuộc gọi được kết nối, Thường Hoài An trầm giọng nói: "Alo, Văn Huy, cậu thu xếp thời gian cho tôi, ừ... Tối nay tôi muốn gặp cậu ta."
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp."
Thường Hoài An đặt điện thoại xuống, sắc mặt không ngừng biến đổi. Tiêu Binh, cuối cùng thì cậu dựa vào đâu mà cậu uy hiếp tôi như vậy?
Tiêu Binh nằm ở trong phòng giam, người đầu tiên đến thăm Tiêu Binh lại không phải là Thường Hoài An, mà là Tô Tiểu Tiểu.
Tiêu Binh và Tô Tiểu Tiểu gặp riêng trong một phòng, căn cứ theo quy định, thời gian gặp mặt không thể quá nửa giờ. Hơn nữa trong phòng còn có hai nhân viên của trại tạm giam quan sát.
Sau khi hai người gặp mặt, ngồi xuống đối diện nhau, Tô Tiểu Tiểu quan tâm hỏi: "Tôi đã liên hệ thuê luật sư cho anh, anh ở đây có khỏe không, bọn họ không bắt nạt anh chứ?"
Tiêu Binh không để ý mỉm cười nói: "Từ trước đến nay chỉ có tôi bắt nạt người khác thôi. À, đúng rồi, quán mì bên kia có người nào tới tìm tôi không?"
Tiêu Binh hơi lo lắng cho Diệp Tử, sợ hãi cô biết tình hình sẽ nóng nảy.
"Tôi không biết." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Hôm nay tôi còn chưa tới quán mì."
"A, vậy hẳn là không có." Tiêu Binh mỉm cười nói: “Tôi ở đây rất tốt, tối hôm qua bọn họ còn chiêu đãi tôi các món thịt cá, tôi còn được uống rượu, quả thật thoái mái hơn bên ngoài nhiều. Cô không cần lo lắng nữa."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đến lúc này rồi mà anh còn tâm trạng nói đùa được. Nhưng anh đừng cho rằng tôi lo lắng cho anh. Chẳng qua chuyện này ít nhiều cũng là vì nhà tôi, bởi vì mẹ tôi bệnh nên anh mới làm mất lòng nhà họ Tạ, ông ta mới vu oan hãm hại anh. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi với anh mà thôi. Hơn nữa, bây giờ mẹ tôi nằm viện, quán mì bên kia không có ai biết làm món mì đặc biệt, không thể thiếu anh được..."
Tô Tiểu Tiểu nói một hồi, bản thân cũng cảm giác không lo lắng nữa.
Tiêu Binh khẽ mỉm cười và nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu, cô chắc chắn không lo lắng cho tôi, chỉ là áy náy mà thôi, không sai chứ?"
"Anh biết là tốt rồi." Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu lo lắng nói: “Cho dù tôi liên hệ luật sư giúp anh rồi nhưng chuyện này tương đối phiền phức, anh có thể cung cấp manh mối gì thêm cho tôi không?"
Tiêu Binh mỉm cười nói: "Thật ra chuyện này rất đơn giản, trong vòng hai ngày thì tôi nhất định sẽ ra ngoài! À, đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết một chuyện. Tài liệu về cuộc thi của cô, tôi đã chuẩn bị giúp cô rồi, tôi lưu ở trong một USB trong túi tôi. Sau khi cô về, có thể tìm lấy..."
Tô Tiểu Tiểu hơi sửng sốt, trong mắt dường như suy nghĩ tới điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.