Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 77: Tiêu Binh VS Chu Minh Vũ

Nhiễm Bất Phàm

23/09/2019

"Diệp Tử, em tới chỗ cha em ngồi đi, chờ anh quay lại."

"Không, em muốn ngồi bên sân đấu nhìn anh cơ."

Diệp Tử nói xong, cũng không quay đầu lại, đi tới hàng ghế đầu gần sân đấu và ngồi cùng với một đám người hỗn loạn, không để ý xem xung quanh là người nào ngồi. Trên chỗ ghế VIP, Diệp Hân Di nói: "Cha, em gái làm như vậy...."

Diệp Bán Thành nói: "Con bé muốn làm gì thì kệ nó. Lôi, cậu đi qua chỗ Diệp Tử, bảo vệ cho nó."

"Vâng." Giọng nói của người này giống như kim loại, cả người mặc đồ đen, cơ thể cường tráng, gương mặt chữ điền không lộ cảm xúc. Anh ta nhận được lệnh liền ra khỏi ghế VIP, đi về phía Diệp Tử.

Ông Hầu liếc nhìn Lôi, trong mắt không che giấu vẻ cuồng nhiệt. Cho dù ông Hầu có rất nhiều cao thủ, nhưng trong lòng cầu người tài như khát nước nên vẫn thích Bạo Lôi, cao thủ đứng đầu của nhà họ Diệp.

Vẻ mặt Bạo Lôi không cảm xúc đứng ở bên cạnh Diệp Tử, sau đó nhìn mấy tên côn đồ ngồi ở hai bên, giọng nói bá đạo mà không cho phép người khác được nghi ngờ đột nhiên vang lên: "Cút ngay!"

Những tên côn đồ này cũng không phải là đèn cạn dầu, trên mặt mỗi người đều rất hung ác, bọn họ đứng phắt dậy. Bạo Lôi không hề liếc nhìn bọn họ lấy một cái, nhưng mỗi người đều tự nhiên cảm giác được một khí tức khủng khiếp trực tiếp đập vào trước ngực mình. Đám côn đồ ngồi xung quanh Diệp Tử đều té ngã, sau đó kinh hoàng chật vật chạy sang bên, đứng cách xa.

Lúc này, Nhị Hóa từ bên ngoài chạy vào, vừa xông vào, anh ta vừa tức giận mắng to: "Mẹ nó, buổi tối ăn nhiều quá bị tiêu chảy. Anh Binh ở đâu rồi? À, ở đó sao? Mình phải lên phía trước tìm chỗ ngồi mới được."

Nhị Hóa nhìn một vòng, thấy chỗ ngồi bên cạnh Diệp Tử còn trống thì lập tức chạy tới. Bạo Lôi nhìn về phía Nhị Hóa làm anh ta giật mình. Ánh mắt này quá mức đáng sợ, dường như có một lực lượng muốn lập tức nghiền nát anh ta vậy.

Diệp Tử nói: "Chú Lôi, anh ấy là bạn cháu."

Bạo Lôi “Ừ” một tiếng rồi ngồi ở bên tay phải của Diệp Tử, Nhị Hóa cười khúc khích và ngồi ở bên tay trái của cô.

Tiếp theo, Diệp Tử bắt đầu không để ý tới tất cả mọi thứ xung quanh, trong mắt cô chỉ có Tiêu Binh đã đi tới giữa sân, đợi đến khi Bạo Lôi ngồi xuống bên cạnh, cô mới hỏi: "Chú Lôi, chú thấy anh Binh sẽ thắng chứ?"

Bạo Lôi nhìn về phía người mù và Tiêu Binh trong sân đấu, ánh mắt đáng sợ giống như sét đánh, nói rõ từng chữ: "Hai người kia có khí tức Ám Kình, thực lực thật sự thế nào thì phải chờ sau khi ra tay mới biết được, tạm thời chỉ có thể đoán trước thắng bại là 50/50."

Ánh mắt Diệp Tử có phần lo lắng, nhưng vẫn kiên định.



Tiêu Binh mặc áo ngắn quần soóc và đi đôi giầy thể thao, trên cánh tay phải còn quấn băng trắng. Sau khi Mẫu Đan Tiên Tử thấy cánh tay của anh thì trong mắt lại có phần đắc ý. Diệp Bán Thành nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào cậu ta bị thương?"

Chu Minh Vũ “nhìn” Tiêu Binh, lạnh lùng nói: "Cậu tới rồi."

"Đúng vậy, tôi đã tới." Khi Tiêu Binh đứng ở trước mặt Chu Minh Vũ, khí tức trên người đã đạt đến đỉnh điểm, trong ánh mắt lộ ra sự tự tin không thể nào che giấu được. Trong cả đời anh chưa bao giờ thất bại, cho dù hôm nay anh đã bị thương, cũng sẽ không cho phép mình thất bại!

Chu Minh Vũ lạnh lùng nói: "Hôm nay giữa tôi và cậu, người thắng sẽ sống, kẻ thua thì phải chết."

"Đương nhiên." Giọng nói của Tiêu Binh hung hăng giống như một con thú hoang: “Tôi sẽ lấy đi tính mạng của anh."

Xung quanh vang lên những tiếng gào hét chói tai, càng lúc càng điên cuồng. Một MC nữ mặc trang phục hở hang bỗng nhiên cầm microphone đi lên và dạo một vòng quanh sân đấu, cuối cùng đi tới giữa Chu Minh Vũ và Tiêu Binh, cầm microphone nói với giọng gợi cảm mê người: "Các bạn, hôm nay chúng ta sắp được chứng kiến một cuộc chém giết tàn nhẫn nhất, mạnh nhất, đẫm máu nhất, chúng ta hãy cùng nhau hô to lên để cổ vũ cho bọn họ. Tôi tới phỏng vấn hai người một chút. Các người có gì muốn nói về cuộc chiến chém giết sinh tử hôm nay... a...."

Gần như không ai thấy được chuyện gì xảy ra, một tia sáng đã cắt qua cổ họng của MC nữ. Chỉ có Tiêu Binh thấy rõ, vừa rồi trên tay Chu Minh Vũ có thêm một con dao găm, gần như lập tức cắt chính xác qua cổ họng của MC nữ kia. Cho nên khi cổ họng cô ta bị cắt đứt, máu tươi phun mạnh ra, cô ta thậm chí vẫn không biết mình chết thế nào, tại sao lại chết... Cô ta ngã xuống đất, không ngừng đau đớn co giật cho đến chết.

Gương mặt Chu Minh Vũ vẫn không hề thay đổi, Mặc dù tốc độ vừa rồi của anh ta rất nhanh, trên con dao găm thậm chí không dính chút máu nào nhưng anh ta vẫn lau nhẹ con dao vào áo, nói với vẻ lạnh lùng và tàn khốc: "Cô ta nói quá nhiều. Để chúng tôi bắt đầu chiến đấu một cách thoải mái đi!"

Tiếng hoan hô chói tai hoàn toàn sôi trào, mỗi người đều gọi tên của Chu Minh Vũ. Dòng máu bạo lực trong cơ thể đám người lưu manh đều được thiêu đốt. Bọn chúng muốn nhìn thấy máu và khát vọng bạo lực. Hành động của Chu Minh Vũ đã khiến cho gien tàn bạo trong trái tim của bọn chúng, mặt tối ở sâu trong tâm hồn bọn chúng bùng cháy lên.

Ánh mắt Tiêu Binh chợt nghiêm lại. Từ quá trình ra tay cho đến khi người phụ nữ kia chết, có thể thấy được Chu Minh Vũ thật sự vô tình, dường như ở trong mắt anh ta, bất cứ mạng sống nào cũng chẳng khác gì rơm rạ, khi cơ thể một người tàn tật lại có ý chí kiên cường, tính cách còn lạnh lùng tàn khốc như vậy, không thể nghi ngờ người này sẽ vô cùng đáng sợ.

Mẫu Đan Tiên Tử thấy cảnh tượng vừa nãy, tự nhiên khẽ thở dài.

"Đến đây đi, tới giết tôi đi." Thấy Tiêu Binh không có hành động gì, mà lựa chọn tìm kiếm sơ hở của mình, Chu Minh Vũ lạnh lùng nói: “Hãy để cho tôi tới lấy tính mạng của cậu!"

Chu Minh Vũ lao vọt tới trước mặt Tiêu Binh và giơ tay chém thẳng vào mặt anh, trên tay anh cũng có thêm một con dao găm, chuẩn bị đỡ sát chiêu của anh ta. Nhưng con dao của anh ta tạo thành đường vòng cung lại đột nhiên thay đổi, mũi đao đâm thẳng xuống vị trí trái tim của anh.

Tiêu Binh vội lùi lại, kéo dài khoảng cách tới sáu bảy mét. Một chiêu vừa rồi khiến anh sợ tới toát mồ hôi lạnh. Tốc độ của người này rất nhanh. Hơn nữa hai chiêu tấn công gần như nối liền không hề có sở hở, giống như một bộ máy giết người. Từng chiêu từng thức của anh ta không hề dừng lại, không cần suy nghĩ.

Ông Hầu liếc nhìn Mẫu Đan Tiên Tử, mỉm cười nói: "Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Chu Minh Vũ ra tay, không ngờ anh ta nắm giữ thực lực như thế. Anh ta là kỳ Ám Kình sao?"



Mẫu Đan Tiên Tử đắc ý nói: "Ám Kình đỉnh phong."

"À." Ông Hầu khẽ gật đầu, Diệp Bán Thành ngồi bên cạnh lại cảm thấy kinh hãi. Luyện Khí, Tẩy Tủy, Minh Kình, Ám Kình... Ám Kình lại chia ra làm kỳ đầu, kỳ giữa và đỉnh phong. Ám Kình đỉnh phong được tính là cao thủ hàng đầu hiếm thấy. Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi lo lắng cho Tiêu Binh.

Tâm trạng Tiêu Binh cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Thực lực của Chu Minh Vũ vượt ra ngoài dự đoán của anh. Nếu như lực lượng trong cơ thể anh không bị phong ấn, anh ta chắc chắn không phải là đối thủ của anh. Nhưng bây giờ lại khác, Lực lượng thật sự trong người anh bây giờ đã bị ép xuống mức Ám Kình kỳ giữa, lại thêm cánh tay phải đang bị thương....

Tiêu Binh nhìn Chu Minh Vũ. Đối phương đeo che mắt màu đen nên phải dựa vào thính giác để phân biệt mọi thứ, nếu vậy....

Tiêu Binh di chuyển xung quanh Chu Minh Vũ từ trái sang phải, tạo thành từng vòng tròn. Anh ta đứng ở giữa, vẻ mặt không cảm xúc, không vui không buồn.

Bạo Lôi bình tĩnh nói: "Trong lúc hai cường giả quyết đấu, chính là một quá trình gặp chiêu phá chiêu, tìm kiếm sơ hở. Cậu Tiêu rất thông minh. Chu Minh Vũ là một người mù, một người mù bất kể lỗ tai có nhạy bén thế nào, cuối cùng cũng có thể tìm được sơ hở, cho nên cậu ta muốn ra tay từ phương diện này."

Tiêu Binh di chuyển càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu, tất cả mọi người đã không nhìn thấy rõ bóng dáng của anh nữa, chỉ nghe cứ cách mấy giây, trên mặt đất sẽ vang lên một âm thanh giống như tiếng nổ. Âm thanh này không ngừng vang lên xung quanh Chu Minh Vũ. Rất nhanh, khoảng cách thời gian âm thanh vang lên càng lúc càng ngắn, lại càng lúc càng mãnh liệt. Dường như xung quanh anh ta đều là âm thanh này, mà nền sân đấu dưới chân anh ta cũng đang không ngừng rung mạnh.

Bạo Lôi không nhịn được thở dài nói: "Tiêu Binh lợi dụng bước chân làm cho Chu Minh Vũ không tìm được bóng dáng của mình, sau đó không ngừng dùng chân đạp vỡ nền sân đấu. Mỗi lần giẫm xuống đều sẽ phát ra âm thanh, bây giờ tần suất của âm thanh này quá nhanh, cho nên người ta căn bản không thể nắm bắt được âm thanh tới từ hướng nào. Nếu Chu Minh Vũ dựa vào thính giác, tất nhiên sẽ không được tìm được vị trí của cậu ta. Thật đúng là một người thông minh, có dũng có mưu."

Chu Minh Vũ hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, cậu tính nhiễu loạn thính giác của tôi sao... Thật đúng là một Tiêu Binh giảo hoạt.

Trên khán đài, ông Hầu không nhịn được than thở nói: "Tiêu Binh rất thông minh. Mẫu Đan, xem ra thủ hạ của cô đã gặp phải đối thủ rồi."

Mẫu Đan Tiên Tử không trả lời, thậm chí không nghe được ông Hầu đang nói gì, cô ta nhìn không chớp mắt vào cuộc chiến trong sân đấu, tập trung tinh thần một cách lạ thường, còn hơi ngả người về phía trước. Có thể nhìn ra, từ sau khi Tiêu Binh tìm được cách phá giải, cô ta đã bắt đầu căng thẳng.

Bỗng nhiên, mặt đất phát ra một tiếng động lớn, âm thanh này lớn hơn những tiếng giẫm phá vỡ sàn đấu nhiều. Sau đó Chu Minh Vũ cảm nhận được vô số ám khí từ bốn phương tám hướng bắn nhanh về phía mình.

Mẫu Đan Tiên Tử đứng phắt dậy và nín thở, Bạo Lôi cũng mở to mắt nhìn, hơi thở trở nên dồn dập, có chút hưng phấn nói: "Tính toán quá sâu. Khi Tiêu Binh chạy nhanh, cậu ta lấy Chu Minh Vũ làm trung tâm, quỹ tích cậu ta chạy đã hiện ra một vòng tròn. Hơn nữa trong lúc chạy, mỗi chỗ trên sàn đấu đều bị cậu ta đạp nát. Sau đó, vừa rồi cậu ta đã vận dụng lực lượng làm từng mảnh đá vụn dưới nền sàn đấu bị chấn động bay lên, đồng thời thông qua một lực lượng vừa vặn khiến cho những đá vụn bị đẩy như ám khí từ bốn phương tám hướng bắn về phía Chu Minh Vũ... trong vòng này có vòng khác... đúng là tính toán đủ sâu!"

Hai tay Chu Minh Vũ bỗng nhiên dùng lực nâng lên, vô số tia sáng lạnh rời tay, không ngờ những hòn đá bắn nhanh về phía anh ta đều bị đánh rơi xuống đất. Cùng lúc đó, chân phải của Tiêu Binh đã đạp về phía ngực của anh ta với sức lực và tốc độ khủng khiếp!

Ai sống ai chết chính là dựa vào một đòn này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook