Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 35: Tô Tiểu Tiểu tức giận

Nhiễm Bất Phàm

19/09/2019

Diệp Thiên Minh mời Tiêu Binh uống ở một quán ven đường!

Nói thế nào Tiêu Binh cũng không ngờ Diệp Thiên Minh sẽ mời mình đến đây. Chiếc xe của anh ta đậu bên đường, vệ sĩ ở lại trong xe không xuống. Diệp Thiên Minh uống liền sáu chai bia, lúc này đã hơi say, luôn miệng nói cảm ơn. Tiêu Binh có thể cảm giác trong lòng anh ta hình như không vui mừng, mà còn che giấu một ít chuyện gì đó, chẳng qua là không tiện nói ra với người mới quen biết.

Diệp Thiên Minh khoát tay áo: "Nào, lấy thêm một két bia tới đây."

Tiêu Binh nhìn Diệp Thiên Minh xúc động nói: "Cậu Diệp..."

"Anh Binh, tôi nói bao nhiêu lần rồi, anh cứ gọi tôi là Thiên Minh. Dù sao không quan tâm cuối cùng quan hệ của anh và em gái tôi thế nào, anh chắc chắn là bạn tôi."

Dưới vẻ hào hoa phong nhã bề ngoài của Diệp Thiên Minh, trong xương cốt không ngờ lộ ra vài phần phóng khoáng.

Lúc này Tiêu Binh cười nói: "Là lỗi của tôi, Thiên Minh, tôi thấy cậu uống vậy cũng đủ rồi, không nên uống quá nhiều."

Diệp Thiên Minh lắc đầu mỉm cười, trên thực tế trong mắt của anh ra đã có vài phần say, nhưng suy nghĩ còn tỉnh táo. Người đàn ông này cho dù uống say vẫn duy trì vài phần phong thái lịch sự: "Anh Binh, khi tôi học đại học đã bắt đầu giúp cha tôi làm chuyện buôn bán, thường đi cùng ông đàm phán, thường uống rượu... Mấy chai bia này thật sự không tính là gì cả."

Trong ánh mắt Tiêu Binh ý nhìn Diệp Thiên Minh đầy thâm ý, bùi ngùi nói: "Chỉ sợ rượu chưa say, người đã say rồi. Trong lòng cậu có tâm sự sao? Tôi vốn nghĩ cha cậu được cứu, cậu sẽ rất vui vẻ chứ?"

"Tôi vốn rất vui vẻ!" Tâm trạng Diệp Thiên Minh hơi kích động nói: "Ông là cha tôi, tôi đương nhiên mong ông sớm khỏe mạnh. Lẽ nào anh cũng cho rằng tôi muốn tranh đoạt tài sản nhà họ Diệp sao? Diệp Thiên Minh này có năng lực, có thể tay làm hàm nhai, căn bản không cần mấy thứ đó!"

Nhắc tới chuyện này, thái độ của Diệp Thiên Minh bắt đầu hơi kích động. Có lẽ vì uống rượu, ánh mắt anh ta vốn luôn bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này lại có vài phần đau khổ. Sau đó anh ta uống một cốc bia lớn, cúi đầu cố gắng che giấu cảm xúc thật sự của mình.

Người phục vụ lại mang một két bia lên, sau đó nghe theo lời Diệp Thiên Minh, mở hết bia ra. Tiêu Binh và Diệp Thiên Minh đều cầm một chai.

Diệp Thiên Minh liếc nhìn Tiêu Binh và không nhịn được thở dài nói: "Anh Binh có tửu lượng kinh người."

Tiêu Binh cũng uống sáu chai, nhưng không hề có vẻ gì là say cả, trên mặt vẫn bình thường, ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

Tiêu Binh cười ha ha nói: "Trước đó tôi không phải đã nói với cậu tôi từng đi lính sao? Bây giờ anh đã tin chưa?"

"Người lính tửu lượng cao, tôi tin!" Ánh mắt Diệp Thiên Minh đã có thêm vài phần tỉnh táo và linh động: "Quan trọng hơn chính là, trong xương cốt của anh có khí chất của người lính. Chẳng qua là..."

Tiêu Binh hỏi: "Chẳng qua làm sao?"



"Chẳng qua tác phong làm việc của anh còn to gan hơn người lính, càng ngang ngược máu lạnh hơn. Suy nghĩ tới tình cảnh bi thảm của Lý Ngũ hôm nay..."

Ánh mắt Tiêu Binh lạnh lẽo: "Bởi vì bọn họ uy hiếp đến người thân của tôi. Bất kỳ kẻ nào muốn uy hiếp được người bên cạnh tôi đều phải trả giá bằng tính mạng của mình."

Từ sau khi Tô Bội Nhã mất đi, khả năng Tiêu Binh tha thứ cho những kẻ uy hiếp đến người bên cạnh anh là bằng không.

Diệp Thiên Minh xúc động nói: "Cho nên tôi mới nói sát khí trên người anh thật sự quá nặng."

Tiêu Binh mỉm cười, sát khí này lập tức tiêu tan, anh nói: "Con người tôi bình thường vẫn rất dễ thân thiết. Thiên Minh, tôi hỏi cậu một câu."

"Sao?"

Tiêu Binh nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thiên Minh, hỏi: "Cuối cùng là ai thuê người của Quỷ Sào tới ám sát chúng ta, có phải trong lòng cậu đã biết rõ đúng không?"

Ánh mắt Diệp Thiên Minh nhìn sang nơi khác, đây là một cách tốt nhất để che giấu cảm xúc thật sự trong lòng mình, sau đó chỉ thấy anh ta dường như rất tự nhiên lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết điều này, bằng không hôm nay đã nói cho cảnh sát biết rồi."

"Đáng tiếc có một số việc lại không thể nói cho cảnh sát được." Tiêu Binh nói ra những lời nói kinh người: "Ví dụ như việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."

Diệp Thiên Minh bỗng nhiên đứng phắt dậy, trợn mắt há hốc mồm nói: "Tiêu Binh, anh nói vậy là có ý gì?"

"Má nó chứ!" Bàn bên cạnh có sáu bảy người đàn ông vạm vỡ đang ngồi. Trên người bọn họ còn xăm các hình xăm khác nhau. Có lẽ bởi vì uống nhiều thích thể hiện, một người đàn ông đầu đinh trong đó chỉ vào Diệp Thiên Minh, hô lớn: "Mẹ nó mày kêu cái gì, không biết bọn tao đang ăn à?"

Diệp Thiên Minh hơi nhíu mày nhìn Tiêu Binh và xin lỗi nói: "Thật ngại quá, tôi vốn cho rằng ăn cơm ở đây sẽ thoải mái hơn, không ngờ lại gặp phải người như thế, hay là chúng ta đổi chỗ khác uống tiếp."

Tiêu Binh cười ha hả đứng lên, nói: "Tôi thế nào cũng được."

Diệp Thiên Minh lựa chọn dàn xếp ổn thoả, Tiêu Binh tất nhiên cũng không muốn gây thêm chuyện phiền phức, không cần thiết phải tính toán chi li với một vài tên côn đồ. Từ mặt này có thể thấy được, có vài người sẽ cảm thấy Diệp Thiên Minh mềm yếu, Tiêu Binh lại cảm thấy Diệp Thiên Minh là một người có khả năng làm chuyện lớn.

Chỉ là có vài chuyện, anh muốn lựa chọn nhượng bộ, lòng dạ rộng rãi một chút, nhưng có vài người sẽ không giống như ý muốn của anh. Diệp Thiên Minh móc ra mấy trăm đồng và ném lên trên bàn, ai biết đám lưu manh kia có thù với kẻ giàu có, hay uống nhiều rượu thích thể hiện, thấy Diệp Thiên Minh muốn đi, bọn họ lập tức lớn tiếng giễu cợt: "Nhìn dáng vẻ thì là con cháu nhà giàu đấy, nhưng thời đại bây giờ, con cháu nhà giàu cũng có thể tới quán vỉa hè ăn à? Sẽ không phải giống như trong phim truyền hình, mẹ là vợ nhỏ trong già đình giàu có nên mỗi ngày đều bị bắt nạt, sau đó sinh ra một thằng trai con cũng là đồ ăn hại chứ?"

Một tên lưu manh khác cũng cười theo: "Má nó, Trương lão ngũ, mày thật có văn hóa đấy. Chuyện này mà mày cũng có thể nghĩ ra được sao? Nếu đổi lại là tao, tao chắc chắn sẽ tưởng là tên khốn kiếp do tình nhân sinh ra đấy."



Diệp Thiên Minh vốn định rời đi, nhưng mỗi câu của đối phương dường như đều đâm vào trong trái tim anh ta, vẻ mặt của anh ta bắt đầu dần dần thay đổi, trong ánh mắt có ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng, môi cắn tới chảy máu. Sau đó anh ta nhìn lướt qua vỏ chai bia trên bàn bên cạnh, miệng hét lớn một tiếng: “Không được sỉ nhục mẹ tôi.”

Trông anh ta giống như con báo bị thương nhào tới. Ngày thường trông Diệp Thiên Minh nho nhã điềm đạm, nhưng lúc này anh ta giống như một kẻ điên bị kích thích.

Chai bia trong tay anh ta vỡ vụn trên đầu Trương lão ngũ khiến đầu hắn đầy máu tươi, choáng váng. Mấy người ngồi cùng bàn với hắn đều sửng sốt, mắng một câu “Đ*ch mẹ nó!” sau đó đều xông tới tấn công Diệp Thiên Minh. Diệp Thiên Minh lập tức bị đánh ngã xuống đất.

Vệ sĩ trong xe nhanh chóng lao xuống, bình thường bọn họ rất ít khi gặp phải chuyện như vậy, thấy cậu chủ bị đánh, mỗi người đều luống cuống tay chận, hận không thể chặt mấy tên lưu manh không có mắt này ra làm tám mảnh, chẳng qua bọn họ phản ứng nhanh, có người còn nhanh hơn bọn họ.

Một tên côn đồ muốn đá vào trên người Diệp Thiên Minh, Tiêu Binh đã từ phía sau nắm lấy tóc hắn, sau đó bốp một tiếng, cầm chai bia trong tay và đập vào đầu hắn. Vỏ chai bia chỉ còn lại một nửa, ngay sau đó lại một chai khác đập xuống trên đầu hắn, nửa chai bia còn lại trong tay khác cũng vỡ vụn. Rầm một tiếng, người này mới ngã xuống đất.

Những người khác sững sờ, ánh mắt Tiêu Binh lạnh lùng tàn khốc và vô tình, ngắm chuẩn một người trong đó rồi bốp bốp bốp, tay múa may không ngừng, liên tục tát năm sáu cái. Mũi, tai, miệng của người này đều chảy máu, trên mặt sưng tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra, bên khóe miệng trừ chảy máu còn chảy cả nước bọt.

Mấy người vệ sĩ kia lao vào đám người và đỡ Diệp Thiên Minh dậy, đưa ra ngoài.

Tiêu Binh cầm một cái ghế, rắc một tiếng nện lên người tên lưu manh thứ ba. Tên này mới ngã xuống đất, Tiêu Binh đã giơ ghế lên thật cao và đập mạnh xuống. Chiếc ghế vốn rắc chắc bị đập liên tục vài lần, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của tên lưu manh, chiếc ghế cũng chia năm xẻ bảy.

Hai tên lưu manh còn lại đang đứng bên cạnh đều không ngừng run rẩy hai chân. Bọn họ không phải chưa từng muốn xông lên đánh, nhưng thấy đồng bọn của bọn họ thê thảm như vậy vẫn khiến cho bọn họ cảm giác hoảng sợ. Bọn họ muốn phản kháng, nhưng trong lòng kinh hoàng tới mức không còn sức phản kháng nữa.

Tiêu Binh bình tĩnh liếc nhìn bọn họ. Một người trong đó tự nhiên tè ra quần. Diệp Thiên Minh lau máu mũi, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh Binh, thôi đi, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì."

Tiêu Binh đáp một tiếng và nhìn về phía Diệp Thiên Minh. Vừa rồi Tiêu Binh ra tay chậm một chút khiến trên người Diệp Thiên Minh có mấy vết chân, mũi cũng chảy máu, nhưng so với mấy tên lưu manh thì anh ta không có thương tích gì quá nghiêm trọng.

Mấy vệ sĩ bên cạnh Diệp Thiên Minh sợ hãi liên tục xin lỗi. Diệp Thiên Minh thản nhiên nói: "Không phải là lỗi của các anh."

Tiêu Binh bất đắc dĩ nói: "Không ngờ đi ra ăn thôi cũng gặp phải mấy gã xui xẻo như thế, thật đúng là mất hứng. Có cần đưa các người về nhà không hả?"

Trên mặt Diệp Thiên Minh đã lại tươi cười. Đây cũng là điều làm cho Tiêu Binh bội phục anh ta. Dù xảy ra chuyện gì, cho dù vừa bị sỉ nhục, cho dù mấy tên lưu manh vừa làm anh ta nổi giận, nhưng anh ta vẫn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Diệp Thiên Minh này đúng là có tố chất tâm lý vượt xa người thường.

Ánh mắt Diệp Thiên Minh nhìn lướt qua mấy tên lưu manh, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cười nói: "Đi thôi, đi tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, uống một trận rồi tôi đưa anh về nhà."

Tiêu Binh nhìn thấy Diệp Thiên Minh cố ý muốn uống như vậy, lại thêm cuộc trò chuyện trước đó nên anh cũng dứt khoát đồng ý.

Lúc này, Tô Tiểu Tiểu ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường. Khi thấy đã sắp mười giờ tối, cô tắt ti vi, bỗng nhiên đứng lên đi vào phòng bếp, lấy thức ăn để dành cho Tiêu Binh trong nồi ra, mở tủ lạnh và cất vào trong. Vừa đóng cửa tủ lạnh, cô vừa bực bội lẩm bẩm: "Nhất định là đi gặp Diệp Tử rồi. Muộn thế này còn không về, anh có đói bụng cũng không cho anh ăn. Có chết đói cũng đáng đời. Cho anh chết đói đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook