Chương 25: Tử huyệt của Thường Hoài An
Nhiễm Bất Phàm
19/09/2019
Sau khi Tô Tiểu Tiểu rời khỏi trại tạm giam thì
lập tức về nhà, tìm USB trong túi hành lý của Tiêu Binh. Khi cắm vào
trong máy vi của mình và mở lên, cô hoàn toàn chấn động... Bên trong lại ghi chép về một khoản thu hối lộ của Thường Hoài An, thậm chí có mấy
phần ghi âm, có thể nghe rõ được giọng nói của ông ta.
Anh Binh làm sao có được cái này?
Tiêu Binh mới vừa đến Giang Thành không được mấy ngày, làm sao có thể nắm giữ vật quan trọng như vậy? Hơn nữa, Tiêu Binh thu thập những chứng cứ này với mục đích gì? Lẽ nào trước đó bọn họ đã có ân oán gì sao?
Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ cái USB nho nhỏ này đại biểu cho cái gì. Chỉ cần đưa cái USB này đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật, Thường Hoài An cũng không cần làm cục trưởng cục cảnh sát nữa, thậm chí còn sẽ liên lụy tới mấy con cá lớn.
Giang Thành sẽ rung chuyển!
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, đầu tiên là sao chép nội dung trong USB vào hòm thư của mình, sau đó cẩn thận nhét USB vào ngăn kéo đầu giường và khóa lại. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu cô định lập tức đi tố cáo, nhưng chuyện này quá quan trọng, cho nên cô vẫn quyết định đi hỏi Tiêu Binh một lần, xem anh có còn ám chỉ nào khác không.
Tiêu Binh trở lại trong phòng giam ngồi chưa được bao lâu đã có người thứ hai tới thăm. Đó là cô cả nhà họ Diệp - Diệp Hân Di.
Khi Diệp Hân Di gặp Tiêu Binh lại không thấy được vẻ buồn bã chán nản trong dự đoán của mình. Thậm chí không thấy anh có gì lo lắng, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, cũng khiến lòng tin của cô ta giảm xuống.
Có lẽ bởi vì nhà họ Diệp có quyền thế khá lớn, khi Diệp Hân Di gặp mặt Tiêu Binh, trong phòng thậm chí không có một người nào của trại tạm giam đứng giám sát. Hôm nay, cô ta mặc chiếc váy màu đen ôm sát người, thể hiện ra hết vẻ quyến rũ.
Diệp Hân Di ngồi xuống đối diện Tiêu Binh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Ánh mắt cô ta có lực sát thương rất lớn, nhất là hợp với gương mặt xinh đẹp của cô ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ đắm chìm vào trong đó. Chỉ đáng tiếc người đàn ông này là Tiêu Binh mà thôi.
Tiêu Binh cười nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, đây là trại tạm giam, không phải là nơi cô nên tới."
Diệp Hân Di liếc nhìn xung quanh, mỉm cười nói: "Tối hôm qua, anh ngủ ở đây thế nào? Hoàn cảnh trong trại tạm giam không tốt lắm, chỉ sợ không quen đi?"
"Vẫn tốt, có ăn có uống, còn có người massage, đãi ngộ giống như ông chủ lớn vậy."
Diệp Hân Di rõ ràng không tin, cười nói: "Thật ra anh không biết, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh, đã cảm thấy anh không phải là người tầm thường. Bây giờ tôi vẫn cho là như vậy, người bình thường sẽ không có được tâm lý tốt như anh. Anh Binh, anh rốt cuộc có thân phận gì vậy?"
Tiêu Binh hỏi: "Nếu như tôi nói tôi chỉ là một người lính xuất ngũ bình thường, cô có tin không?"
Diệp Hân Di lắc đầu: "Người lính xuất ngũ bình thường không có khả năng mời nổi người đứng đầu giới y học Trung Quốc."
Tiêu Binh cười ha ha nói: "Nhân vật lớn có cơ duyên của nhân vật lớn, nhân vật nhỏ có cơ duyên của nhân vật nhỏ, tôi và ông Trương có quen biết, chẳng qua là bởi vì cơ duyên của nhân vật nhỏ mà thôi. Cô Diệp tìm tới đây, không phải là muốn nói với tôi về chuyện này cứ?"
Diệp Hân Di mỉm cười nói: "Cho dù anh là người bình thường, đó cũng là một người bình thường có bản lĩnh lại thông minh."
Tiêu Binh thản nhiên mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã quá khen."
Vẻ mặt Diệp Hân Di bắt đầu nghiêm túc, nói: "Tiêu Binh, sợ rằng anh còn không biết, Tạ Luân là người lòng dạ hẹp hòi, Thường Hoài An lại có lòng tham không đáy. Lần này, bọn họ muốn liên kết với nhau dồn anh vào chỗ chết, nếu như người đàn ông có bản lĩnh giống như anh phải bị giam ở đây cả đời, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"
Tiêu Binh mỉm cười, lẳng lặng nhìn Diệp Hân Di, ánh mắt anh làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu, khiến cô ta xuất hiện một ý nghĩ rất ít có, đó là tất cả đều không nằm trong lòng bàn tay mình.
Diệp Hân Di cố kìm chế cảm giác không thoải mái trong lòng, nghiêm túc nói: "Vẫn giống như lời tôi đã nói trước đây, nếu như anh thật sự có cách khiến Trương Nhất Chỉ chữa bệnh cho cha tôi, tôi sẽ dốc hết sức giúp anh ra khỏi đây. Mặc dù tôi là một cô gái, nhưng bình thường cũng là người uy tín, nói được làm được!"
Tiêu Binh khẽ thở dài, tò mò hỏi: "Cô Diệp, cô có biết vì sao tôi từ chối lời yêu cầu của cô không?"
Diệp Hân Di lắc đầu, thành thật nói: "Tôi không rõ."
Tiêu Binh cười nói: "Bởi vì cô sinh ra là con gái nhà giàu cao quý nên vĩnh viễn cũng không hiểu, dù là ai cũng cần được tôn trọng. Nếu như hôm qua cô dùng tình cảm lấy lý lẽ nhờ tôi giúp chuyện này, tôi nhất định sẽ giúp. Nhưng tôi không cần trao đổi đồng giá... Hơn nữa cô cũng không trả nổi, cho dù cô không giúp tôi, chỗ này cũng không nhốt được tôi, cô có tin không?"
Hai người nhìn nhau, trong lòng Diệp Hân Di bỗng nhiên thấy tức giận. Giống như lời Tiêu Binh nói, cô ta từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự chiều chuộng nâng niu của mọi người, cô ta thật ra là một người phụ nữ thông minh, có thể tiến có thể lùi. Nhưng theo cô ta, với thân phận và địa vị của cô ta mà phải chủ động tìm tới Tiêu Binh đã coi như bước lùi rồi, nhưng Tiêu Binh yêu cầu quá nhiều, ít nhất cô ta cho là như thế.
Diệp Hân Di chậm rãi đứng dậy, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu đã vậy, tôi đi về trước, chờ đợi tin tức tốt của anh Binh. Nếu như anh Binh cần phải giúp một tay thì có thể gọi người liên hệ với tôi. Cục cảnh sát bọn họ sẽ biết cách liên lạc với tôi. Tôi đi trước đây."
Tiêu Binh nhìn theo Diệp Hân Di rời đi. Anh biết, mình đã một lần nữa làm đắc tội với cô gái kiêu ngạo này, nhưng Tiêu Binh không sợ, bởi vì anh đắc tội nổi!
Tiêu Binh đang chờ đợi, anh đang chờ đợi người thứ ba tới thăm mình hôm nay, cục trưởng Cục cảnh sát khu Long Sa - Thường Hoài An!
Anh chờ đợi mãi đến buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong thì cửa phòng giam mới mở ra. Người quản giáo liếc nhìn Tiêu Binh với ánh mắt phức tạp và nói: "Ra đi, cục trưởng Thường muốn gặp anh."
Tiêu Binh mỉm cười và đứng dậy, đi về phía cửa. Giờ phút này, anh cho mọi người một ảo giác, dường như anh không phải là một tội phạm, mà là một tướng quân sắp đi kiểm tra binh sĩ của mình vậy!
Khi Thường Hoài An chờ đợi Tiêu Binh trong sự lo lắng không yên, Diệp Tử đã đi tới quán mì Tiểu Tiểu. Trên mặt cô có phần lo lắng. Đêm qua cô chờ tin nhắn chúc ngủ ngon của Tiêu Binh, nhưng mãi vẫn không thấy. Kết quả cô tức giận suốt một ngày, nhưng cả buổi chiều cô đều không gọi điện thoại được cho Tiêu Binh, cô đã ý thức được có thể anh đã gặp chuyện không may, cho dù cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn ra tâm trạng của Diệp Tử không tốt nên Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên đi cùng cô. Trên đường đi, hai người bọn họ trước sau đều an ủi cô. Nhưng bọn họ cũng không biết lý do vì sao Tiêu Binh lại mất tích.
Sau khi đi vào quán mì Tiểu Tiểu, các cô nhìn thấy Trương Tĩnh đang đứng ở trong quầy thu tiền. Diệp Tử hỏi Trương Tĩnh: "Anh Binh đâu?"
"Anh Binh... Anh Binh..."
Thấy Trương Tĩnh do dự như vậy, trong lòng Diệp Tử cuống lên, vội vàng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cô nhanh nói cho tôi biết đi."
"Anh ấy bị cảnh sát bắt đi rồi."
"Bắt đi? Vì sao?" Vẻ mặt Diệp Tử chợt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc không phải vì chuyện của Dư Hạo kia chứ?"
"Hình như không chỉ có vậy." Trương Tĩnh thở dài, bắt đầu kể lại chuyện xảy ra hôm đó.
Sau khi nghe xong, sắc mặt ba người Diệp Tử đều không tốt lắm. Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình lo lắng nhìn Diệp Tử, nói: "Diệp Tử... Bạn yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Diệp Tử lắc đầu. Cô bỗng nhiên chạy thẳng về phía cửa. Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình vội vàng chạy theo gọi cô. Cô đột nhiên la lớn: "Các bạn không cần phải để ý tới mình, mình đi thăm anh ấy... Thuận tiện hỏi anh ấy xem mọi chuyện thế nào, nếu như bọn họ vu oan hãm hại anh ấy, dù là ai... Dù có phải trả giá lớn thế nào, mình cũng nhất định không tha cho bọn họ, nhất định là như vậy!"
"Cô thật sự muốn bay sao? Đưa tay cho tôi, tôi dẫn cô bay."
"Cô ấy không có thời gian... Bởi vì buổi tối cô ấy có hẹn rồi... Có hẹn với tôi."
"Cuộc hẹn tối nay có tính hay không?"
"Hẹn chứ..."
Diệp Tử ngồi trong xe riêng, trong đầu nghĩ đến những cảnh tượng từng trải qua giữa mình và Tiêu Binh. Lúc này cô mới phát hiện ra, cho dù cô và Tiêu Binh quen biết không lâu, nhưng không ngờ trong lòng cô, anh đã trở nên quan trọng như vậy.
Mà lúc này, Tiêu Binh cuối cùng cũng gặp mặt An Thường Hoài.
Vào giây phút Tiêu Binh đi vào văn phòng sở trưởng, trong lòng Thường Hoài An lại càng thấy lo lắng bất an hơn. Ông ta không có cách nào tưởng tượng vì sao mình đối mặt với một tội phạm chỉ còn chờ bị thịt lại có thể xuất hiện cảm giác này. Nó làm ông ta có chút hoảng loạn, ông ta lo lắng bất an vẫy tay với quản giáo và nói: "Tất cả ra ngoài đi, tất cả đều ra đi."
Trước khi Quản giáo đi còn rút còng tay ra, Tiêu Binh chủ động giơ hai tay ra, mặc cho anh ta còng tay mình lại. Sau đó trong văn phòng chỉ còn lại Tiêu Binh và cục trưởng Thường Hoài An.
Thường Hoài An ngồi ở trên chiếc ghế làm việc của sở trưởng trại tạm giam. Ông ta chỉ vào ghế sa lon đối diện, nói: "Ngồi xuống đi. Sở trưởng ở đây đã bị tôi đuổi ra ngoài rồi, sẽ không có người nào đi vào quấy rầy chúng ta nữa. Cậu muốn gặp tôi có việc gì?"
Tiêu Binh ngồi xuống sô pha, ánh mắt bình thản nhìn về phía Thường Hoài An, thậm chí trên mặt còn lộ ra ý cười đáng lẽ không nên có: "Tôi biết ông sẽ đến, bởi vì ông là một người thông minh, tất nhiên sẽ làm chuyện thông minh."
Thường Hoài An nhíu mày, nói: "Thời gian của tôi rất quý giá..."
"A." Tiêu Binh cười nhạt nói: “Tháng sáu năm ngoái, ông nhận năm triệu của ông chủ Lý công ty xây dựng Giang Thành, bởi vì ông chủ Lý say rượu cưỡng hiếp rồi giết chết một học sinh nữ. Năm triệu này là để mua mạng người, sau khi nhận năm triệu này, ông đã bỏ mặc vụ án."
Vẻ mặt Thường Hoài An biến đổi, đập bàn một cái và hét to: "Cậu nói bậy!"
Giọng điệu Tiêu Binh bình tĩnh, không có chút hoảng hốt nói tiếp: "Cuối tháng mười năm ngoái, ông lợi dụng quyền trong tay, đề bạt tình nhân của mình thành đồn trưởng đồn cảnh sát trong phạm vi ông quản lý. Đầu tháng một năm nay, ông nhận một triệu tiền hối lộ, lợi dụng quyền trong tay đã cho một học viên thi trượt trong cuộc thi của ngành cảnh sát vào trong Cục cảnh sát... À, tôi hơi nghiện thuốc lá, tôi có thể hút một điếu chứ?"
Thường Hoài An lập bập nói không ra lời, trên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ. Tiêu Binh đi từng bước về phía ông ta, lấy gói thuốc lá trên bàn và rút ra một điếu thuốc. Thường Hoài An chủ động giơ bật lửa lên, xoẹt xoẹt... Tay ông ta không ngừng run rẩy, thậm chí bật bốn năm lần mới miễn cưỡng châm lửa cho Tiêu Binh được.
Tiêu Binh phun ra một làn khói, bàn tay đeo còng tay ấn lên trên bàn, người vươn ra trước, mặt anh và mặt Thường Hoài An đã rất gần, hai mắt anh sáng rực nhìn ông ta.
Đối mặt với ánh mắt hung hăng của Tiêu Binh, Thường Hoài An cũng không còn khí thế hung hăng như trước nữa, giọng nói hơi run rẩy nói: "Cậu... Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn đi ra ngoài!"
"Không... Không thành vấn đề."
"Tôi muốn ông ở trước mặt mọi người trong trại tạm giam... Cầu xin tôi, cầu xin tôi ra ngoài!"
Anh Binh làm sao có được cái này?
Tiêu Binh mới vừa đến Giang Thành không được mấy ngày, làm sao có thể nắm giữ vật quan trọng như vậy? Hơn nữa, Tiêu Binh thu thập những chứng cứ này với mục đích gì? Lẽ nào trước đó bọn họ đã có ân oán gì sao?
Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ cái USB nho nhỏ này đại biểu cho cái gì. Chỉ cần đưa cái USB này đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật, Thường Hoài An cũng không cần làm cục trưởng cục cảnh sát nữa, thậm chí còn sẽ liên lụy tới mấy con cá lớn.
Giang Thành sẽ rung chuyển!
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, đầu tiên là sao chép nội dung trong USB vào hòm thư của mình, sau đó cẩn thận nhét USB vào ngăn kéo đầu giường và khóa lại. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu cô định lập tức đi tố cáo, nhưng chuyện này quá quan trọng, cho nên cô vẫn quyết định đi hỏi Tiêu Binh một lần, xem anh có còn ám chỉ nào khác không.
Tiêu Binh trở lại trong phòng giam ngồi chưa được bao lâu đã có người thứ hai tới thăm. Đó là cô cả nhà họ Diệp - Diệp Hân Di.
Khi Diệp Hân Di gặp Tiêu Binh lại không thấy được vẻ buồn bã chán nản trong dự đoán của mình. Thậm chí không thấy anh có gì lo lắng, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, cũng khiến lòng tin của cô ta giảm xuống.
Có lẽ bởi vì nhà họ Diệp có quyền thế khá lớn, khi Diệp Hân Di gặp mặt Tiêu Binh, trong phòng thậm chí không có một người nào của trại tạm giam đứng giám sát. Hôm nay, cô ta mặc chiếc váy màu đen ôm sát người, thể hiện ra hết vẻ quyến rũ.
Diệp Hân Di ngồi xuống đối diện Tiêu Binh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Ánh mắt cô ta có lực sát thương rất lớn, nhất là hợp với gương mặt xinh đẹp của cô ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ đắm chìm vào trong đó. Chỉ đáng tiếc người đàn ông này là Tiêu Binh mà thôi.
Tiêu Binh cười nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, đây là trại tạm giam, không phải là nơi cô nên tới."
Diệp Hân Di liếc nhìn xung quanh, mỉm cười nói: "Tối hôm qua, anh ngủ ở đây thế nào? Hoàn cảnh trong trại tạm giam không tốt lắm, chỉ sợ không quen đi?"
"Vẫn tốt, có ăn có uống, còn có người massage, đãi ngộ giống như ông chủ lớn vậy."
Diệp Hân Di rõ ràng không tin, cười nói: "Thật ra anh không biết, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh, đã cảm thấy anh không phải là người tầm thường. Bây giờ tôi vẫn cho là như vậy, người bình thường sẽ không có được tâm lý tốt như anh. Anh Binh, anh rốt cuộc có thân phận gì vậy?"
Tiêu Binh hỏi: "Nếu như tôi nói tôi chỉ là một người lính xuất ngũ bình thường, cô có tin không?"
Diệp Hân Di lắc đầu: "Người lính xuất ngũ bình thường không có khả năng mời nổi người đứng đầu giới y học Trung Quốc."
Tiêu Binh cười ha ha nói: "Nhân vật lớn có cơ duyên của nhân vật lớn, nhân vật nhỏ có cơ duyên của nhân vật nhỏ, tôi và ông Trương có quen biết, chẳng qua là bởi vì cơ duyên của nhân vật nhỏ mà thôi. Cô Diệp tìm tới đây, không phải là muốn nói với tôi về chuyện này cứ?"
Diệp Hân Di mỉm cười nói: "Cho dù anh là người bình thường, đó cũng là một người bình thường có bản lĩnh lại thông minh."
Tiêu Binh thản nhiên mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã quá khen."
Vẻ mặt Diệp Hân Di bắt đầu nghiêm túc, nói: "Tiêu Binh, sợ rằng anh còn không biết, Tạ Luân là người lòng dạ hẹp hòi, Thường Hoài An lại có lòng tham không đáy. Lần này, bọn họ muốn liên kết với nhau dồn anh vào chỗ chết, nếu như người đàn ông có bản lĩnh giống như anh phải bị giam ở đây cả đời, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"
Tiêu Binh mỉm cười, lẳng lặng nhìn Diệp Hân Di, ánh mắt anh làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu, khiến cô ta xuất hiện một ý nghĩ rất ít có, đó là tất cả đều không nằm trong lòng bàn tay mình.
Diệp Hân Di cố kìm chế cảm giác không thoải mái trong lòng, nghiêm túc nói: "Vẫn giống như lời tôi đã nói trước đây, nếu như anh thật sự có cách khiến Trương Nhất Chỉ chữa bệnh cho cha tôi, tôi sẽ dốc hết sức giúp anh ra khỏi đây. Mặc dù tôi là một cô gái, nhưng bình thường cũng là người uy tín, nói được làm được!"
Tiêu Binh khẽ thở dài, tò mò hỏi: "Cô Diệp, cô có biết vì sao tôi từ chối lời yêu cầu của cô không?"
Diệp Hân Di lắc đầu, thành thật nói: "Tôi không rõ."
Tiêu Binh cười nói: "Bởi vì cô sinh ra là con gái nhà giàu cao quý nên vĩnh viễn cũng không hiểu, dù là ai cũng cần được tôn trọng. Nếu như hôm qua cô dùng tình cảm lấy lý lẽ nhờ tôi giúp chuyện này, tôi nhất định sẽ giúp. Nhưng tôi không cần trao đổi đồng giá... Hơn nữa cô cũng không trả nổi, cho dù cô không giúp tôi, chỗ này cũng không nhốt được tôi, cô có tin không?"
Hai người nhìn nhau, trong lòng Diệp Hân Di bỗng nhiên thấy tức giận. Giống như lời Tiêu Binh nói, cô ta từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự chiều chuộng nâng niu của mọi người, cô ta thật ra là một người phụ nữ thông minh, có thể tiến có thể lùi. Nhưng theo cô ta, với thân phận và địa vị của cô ta mà phải chủ động tìm tới Tiêu Binh đã coi như bước lùi rồi, nhưng Tiêu Binh yêu cầu quá nhiều, ít nhất cô ta cho là như thế.
Diệp Hân Di chậm rãi đứng dậy, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu đã vậy, tôi đi về trước, chờ đợi tin tức tốt của anh Binh. Nếu như anh Binh cần phải giúp một tay thì có thể gọi người liên hệ với tôi. Cục cảnh sát bọn họ sẽ biết cách liên lạc với tôi. Tôi đi trước đây."
Tiêu Binh nhìn theo Diệp Hân Di rời đi. Anh biết, mình đã một lần nữa làm đắc tội với cô gái kiêu ngạo này, nhưng Tiêu Binh không sợ, bởi vì anh đắc tội nổi!
Tiêu Binh đang chờ đợi, anh đang chờ đợi người thứ ba tới thăm mình hôm nay, cục trưởng Cục cảnh sát khu Long Sa - Thường Hoài An!
Anh chờ đợi mãi đến buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong thì cửa phòng giam mới mở ra. Người quản giáo liếc nhìn Tiêu Binh với ánh mắt phức tạp và nói: "Ra đi, cục trưởng Thường muốn gặp anh."
Tiêu Binh mỉm cười và đứng dậy, đi về phía cửa. Giờ phút này, anh cho mọi người một ảo giác, dường như anh không phải là một tội phạm, mà là một tướng quân sắp đi kiểm tra binh sĩ của mình vậy!
Khi Thường Hoài An chờ đợi Tiêu Binh trong sự lo lắng không yên, Diệp Tử đã đi tới quán mì Tiểu Tiểu. Trên mặt cô có phần lo lắng. Đêm qua cô chờ tin nhắn chúc ngủ ngon của Tiêu Binh, nhưng mãi vẫn không thấy. Kết quả cô tức giận suốt một ngày, nhưng cả buổi chiều cô đều không gọi điện thoại được cho Tiêu Binh, cô đã ý thức được có thể anh đã gặp chuyện không may, cho dù cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn ra tâm trạng của Diệp Tử không tốt nên Hứa Văn Đình và Trần Viên Viên đi cùng cô. Trên đường đi, hai người bọn họ trước sau đều an ủi cô. Nhưng bọn họ cũng không biết lý do vì sao Tiêu Binh lại mất tích.
Sau khi đi vào quán mì Tiểu Tiểu, các cô nhìn thấy Trương Tĩnh đang đứng ở trong quầy thu tiền. Diệp Tử hỏi Trương Tĩnh: "Anh Binh đâu?"
"Anh Binh... Anh Binh..."
Thấy Trương Tĩnh do dự như vậy, trong lòng Diệp Tử cuống lên, vội vàng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cô nhanh nói cho tôi biết đi."
"Anh ấy bị cảnh sát bắt đi rồi."
"Bắt đi? Vì sao?" Vẻ mặt Diệp Tử chợt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc không phải vì chuyện của Dư Hạo kia chứ?"
"Hình như không chỉ có vậy." Trương Tĩnh thở dài, bắt đầu kể lại chuyện xảy ra hôm đó.
Sau khi nghe xong, sắc mặt ba người Diệp Tử đều không tốt lắm. Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình lo lắng nhìn Diệp Tử, nói: "Diệp Tử... Bạn yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Diệp Tử lắc đầu. Cô bỗng nhiên chạy thẳng về phía cửa. Trần Viên Viên và Hứa Văn Đình vội vàng chạy theo gọi cô. Cô đột nhiên la lớn: "Các bạn không cần phải để ý tới mình, mình đi thăm anh ấy... Thuận tiện hỏi anh ấy xem mọi chuyện thế nào, nếu như bọn họ vu oan hãm hại anh ấy, dù là ai... Dù có phải trả giá lớn thế nào, mình cũng nhất định không tha cho bọn họ, nhất định là như vậy!"
"Cô thật sự muốn bay sao? Đưa tay cho tôi, tôi dẫn cô bay."
"Cô ấy không có thời gian... Bởi vì buổi tối cô ấy có hẹn rồi... Có hẹn với tôi."
"Cuộc hẹn tối nay có tính hay không?"
"Hẹn chứ..."
Diệp Tử ngồi trong xe riêng, trong đầu nghĩ đến những cảnh tượng từng trải qua giữa mình và Tiêu Binh. Lúc này cô mới phát hiện ra, cho dù cô và Tiêu Binh quen biết không lâu, nhưng không ngờ trong lòng cô, anh đã trở nên quan trọng như vậy.
Mà lúc này, Tiêu Binh cuối cùng cũng gặp mặt An Thường Hoài.
Vào giây phút Tiêu Binh đi vào văn phòng sở trưởng, trong lòng Thường Hoài An lại càng thấy lo lắng bất an hơn. Ông ta không có cách nào tưởng tượng vì sao mình đối mặt với một tội phạm chỉ còn chờ bị thịt lại có thể xuất hiện cảm giác này. Nó làm ông ta có chút hoảng loạn, ông ta lo lắng bất an vẫy tay với quản giáo và nói: "Tất cả ra ngoài đi, tất cả đều ra đi."
Trước khi Quản giáo đi còn rút còng tay ra, Tiêu Binh chủ động giơ hai tay ra, mặc cho anh ta còng tay mình lại. Sau đó trong văn phòng chỉ còn lại Tiêu Binh và cục trưởng Thường Hoài An.
Thường Hoài An ngồi ở trên chiếc ghế làm việc của sở trưởng trại tạm giam. Ông ta chỉ vào ghế sa lon đối diện, nói: "Ngồi xuống đi. Sở trưởng ở đây đã bị tôi đuổi ra ngoài rồi, sẽ không có người nào đi vào quấy rầy chúng ta nữa. Cậu muốn gặp tôi có việc gì?"
Tiêu Binh ngồi xuống sô pha, ánh mắt bình thản nhìn về phía Thường Hoài An, thậm chí trên mặt còn lộ ra ý cười đáng lẽ không nên có: "Tôi biết ông sẽ đến, bởi vì ông là một người thông minh, tất nhiên sẽ làm chuyện thông minh."
Thường Hoài An nhíu mày, nói: "Thời gian của tôi rất quý giá..."
"A." Tiêu Binh cười nhạt nói: “Tháng sáu năm ngoái, ông nhận năm triệu của ông chủ Lý công ty xây dựng Giang Thành, bởi vì ông chủ Lý say rượu cưỡng hiếp rồi giết chết một học sinh nữ. Năm triệu này là để mua mạng người, sau khi nhận năm triệu này, ông đã bỏ mặc vụ án."
Vẻ mặt Thường Hoài An biến đổi, đập bàn một cái và hét to: "Cậu nói bậy!"
Giọng điệu Tiêu Binh bình tĩnh, không có chút hoảng hốt nói tiếp: "Cuối tháng mười năm ngoái, ông lợi dụng quyền trong tay, đề bạt tình nhân của mình thành đồn trưởng đồn cảnh sát trong phạm vi ông quản lý. Đầu tháng một năm nay, ông nhận một triệu tiền hối lộ, lợi dụng quyền trong tay đã cho một học viên thi trượt trong cuộc thi của ngành cảnh sát vào trong Cục cảnh sát... À, tôi hơi nghiện thuốc lá, tôi có thể hút một điếu chứ?"
Thường Hoài An lập bập nói không ra lời, trên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ. Tiêu Binh đi từng bước về phía ông ta, lấy gói thuốc lá trên bàn và rút ra một điếu thuốc. Thường Hoài An chủ động giơ bật lửa lên, xoẹt xoẹt... Tay ông ta không ngừng run rẩy, thậm chí bật bốn năm lần mới miễn cưỡng châm lửa cho Tiêu Binh được.
Tiêu Binh phun ra một làn khói, bàn tay đeo còng tay ấn lên trên bàn, người vươn ra trước, mặt anh và mặt Thường Hoài An đã rất gần, hai mắt anh sáng rực nhìn ông ta.
Đối mặt với ánh mắt hung hăng của Tiêu Binh, Thường Hoài An cũng không còn khí thế hung hăng như trước nữa, giọng nói hơi run rẩy nói: "Cậu... Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn đi ra ngoài!"
"Không... Không thành vấn đề."
"Tôi muốn ông ở trước mặt mọi người trong trại tạm giam... Cầu xin tôi, cầu xin tôi ra ngoài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.