Chương 5: Tương tư một phía cũng không dễ dàng gì
Nhiễm Bất Phàm
12/09/2019
Diệp Tử hơi sửng sốt, lại thấy Tiêu Binh nhìn về
phía sau. Cách bọn họ hơn mười mét có hai người đàn ông đang bước đi
chậm rãi, giống như đang ngắm phong cảnh. Khi nhìn thấy Tiêu Binh nhìn
sang, bọn họ lập tức giả vờ giả vịt đi về phía xa, tuy nhiên không bao
lâu đã dừng lại.
"Hai người bọn họ là vệ sĩ của cô à? Xem ra thân phận của cô cũng không tầm thường đâu."
Diệp Tử liếc nhìn Tiêu Binh với vẻ phức tạp, hỏi: "Anh đã sớm phát hiện ra rồi sao?"
"Khi ở trong quán bar tôi không phát hiện ra, nhưng khi tôi ra tay, tôi đã phát giác hai người kia vốn đang vội vàng lao tới thì dừng lại. Khi đó tôi đã đoán được, nếu không phải tôi ra tay thì vệ sĩ của cô cũng sẽ ra tay."
Đôi mắt Diệp Tử nhìn về phía bờ sông có vẻ thất thần, bỗng nhiên thở dài một cái đầy nặng nề. Không biết vì sao, sâu bên trong linh hồn Tiêu Binh cảm giác đau đớn giống như bị đánh mạnh vậy. Từ trong tiếng thở dài của cô, anh cảm nhận được sự cô đơn và đau xót. Cảm giác này làm cho Tiêu Binh không nhịn được, muốn cố gắng vỗ về cô gái trẻ trước mắt có vẻ ngoài hoạt bát ngọt ngào, nhưng trong lòng lại hiu quạnh này.
"Anh Binh, anh biết không, tôi thật sự rất hâm mộ các anh."
"Người khác đều cho rằng sống trong một gia đình giàu có là hạnh phúc, nhưng bọn họ không biết có vài người từ khi bắt đầu sinh ra đã là con chim hoàng yến bị nuôi ở trong lồng, cả đời đều được cha mẹ thu xếp cho, bao gồm đi học trường nào, kết bạn với ai, mỗi ngày làm những gì... Cho dù thỉnh thoảng tôi nổi loạn lén chạy ra ngoài, nhưng hóa ra bên cạnh vẫn có người đi theo, ha ha."
"Có đôi lúc tôi chỉ nghĩ, nếu như tôi có thể sinh ra ở trong nhà một người bình thường thì tốt rồi, cuộc sống thật tự do tự tại, có tốn bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Tự do có nghĩa là thoát khỏi sự ràng buộc; tự do có nghĩa là bay lượn trong không trung; tự do có nghĩa là muốn làm gì thì làm."
Diệp Tử chỉ vào bầu trời, mỉm cười và nói: "Tôi ước gì mình giống như con chim trên bầu trời, tự do bay lượn trong không trung một ngày, không, cho dù một giây cũng được rồi!"
Cô đang cười, nhưng ánh mắt cô lại đỏ lên.
Tiêu Binh có phần xúc động, bỗng nhiên đứng lên, hỏi: "Cô thật sự muốn bay sao?"
Diệp Tử nhìn Tiêu Binh và gật đầu.
Tiêu Binh giơ tay ra, dịu dàng nhìn Diệp Tử nói: "Đưa tay cho tôi, tôi sẽ mang cô đi bay."
Bàn tay mềm mại của Diệp Tử đặt nhẹ lên bàn tay lớn đầy vết chai sần của Tiêu Binh, trong mắt mang theo vài phần chờ mong và không thể tin được, hỏi: "Thật sao?"
"Chẳng qua thời gian có thể rất ngắn đấy."
"Ngắn hơn một giây sao?"
Tiêu Binh cười, Diệp Tử cũng cười theo.
Tiêu Binh bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của Diệp Tử và chạy như điên về cánh rừng cách đó không xa. Dưới chân anh dường như sinh ra gió lướt nhanh với tốc độ kinh người, hai chân bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất.
Diệp Tử giang tay ra, cảm nhận tiếng gió vù vù thổi qua tay, thổi lên mặt, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh lướt qua rất nhanh. Trong đôi mắt to tuyệt đẹp của cô hiện ra ánh nước. Hai giọt nước mắt từ từ chảy xuống, giọng nói dường như rất vui mừng, lại dường như đang khẽ than thở: "Đây là... Tự do."
"Ôi trời, tôi nhìn thấy cái gì vậy? Cô chủ bị người kia ôm chạy... Không phải là chạy, là bay."
"Đừng nói linh tinh... Tôi ngất, thật sự bay à? Chúng ta làm thế nào đây?"
"Đừng nói nữa, mau đuổi theo thôi. Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Hai vệ sĩ liều mạng đuổi theo nhưng so với tốc độ của Tiêu Binh, tốc độ của bọn họ lại giống như ốc sên vậy.
Tiêu Binh vừa lợi dụng lực chân để bay lên, hai chân liên tục đạp vào trong không khí. Khi tốc độ cùng sức lực đạt đến cực hạn sẽ phát sinh một hiệu quả giống như bay lượn, tương tự với tuyệt kỹ khinh công Thê Vân Tung của phái Võ Đang trong truyền thuyết.
Chẳng qua thứ hiệu quả này không duy trì được quá lâu, trước khi rơi xuống đất, Tiêu Binh đã bay vào trong rừng, sau đó hai chân đạp lên trên cây, mượn lực bay tiếp về phía trước. Sau khi sức lực giảm xuống, anh lại đạp lên một thân cây khác. Cứ nhiều lần như vậy, Diệp Tử đã nhìn thấy rừng cây nhanh chóng lướt qua tầm mắt của mình. Cô hưng phấn hét lên.
Tiêu Binh cũng bắt đầu hét lên, cảm giác giống như một con thú hoang làm người ta có cảm giác thật vui sướng.
Từ trước đến nay, Tiêu Binh không phải là người đàn ông luôn oán trời trách đất, cũng không phải dạng đàn ông cầm được không bỏ xuống được. Chẳng qua lần này anh gặp phải đả kích quá nặng nề, hơn nữa cái chết của Tô Bội Nhã còn có khả năng dính dáng tới một chuyện khác. Đó là trong Long Môn có kẻ phản bội hay không!
Nhưng bây giờ, sau khi Tiêu Binh hét lên, anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều. Trong chuyện này, mình không sai, Tô Bội Nhã cũng không sai. Nếu cô lựa chọn con đường này, vậy cô phải đi tiếp, cuối cùng có kết cục gì đều phải tự mình gánh chịu. Mà nếu bây giờ mọi chuyện đã qua, mình cần phải nhìn về phía trước, chăm sóc tốt cho người nhà Tô Bội Nhã, cẩn thận điều tra sự thật về chuyện của Tô Bội Nhã.
Rừng cây này rất dài, khi đi qua rừng cây này, Tiêu Binh cũng bắt đầu kiệt lực. Hai người cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Ở dưới ánh trăng, Tiêu Binh ngơ ngác nhìn cô gái đang dán sát vào ngực mình. Ánh mắt Diệp Tử rất hưng phấn, gương mặt đã đỏ bừng. Khi chú ý tới ánh mắt thất thần của Tiêu Binh, cô lộ ra vẻ mặt giảo hoạt cười nói: "Không phải anh thích tôi chứ?"
"Cũng có thể lắm." Tiêu Binh thả cô ra và ngồi dựa vào thân cây lớn, mỉm cười nói: “Thực lực mấy người vệ sĩ kia của cô quá yếu, chắc hẳn sẽ không đuổi tới ngay được đâu."
"Không phải là bọn họ quá yếu, mà anh quá mạnh, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng thấy qua có người nào biết bay cả... Đây là công phu à? Vệ sĩ của tôi cũng biết công phu, sao tôi không thấy bọn họ mạnh như anh chứ?"
Nhìn ánh mắt đầy vẻ tò mò của Diệp Tử, Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Thật ra tôi làm vậy cũng không thể gọi là bay được. Ban đầu khi bay lên không trung là nhờ vào sức bậc, sau đó lại mượn cây trong rừng làm bàn đạp, giống như loài vượn không ngừng xuyên qua trong rừng, có chênh lệch rất lớn với bay thật sự."
Diệp Tử ngồi bên cạnh Tiêu Binh mỉm cười nói: "Bay lượn chưa chắc đã thật sự là bay lượn, quan trọng chính là cảm nhận được điều này. Vừa rồi tôi đã cảm nhận được nó."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Tôi có thể hiểu là cô đang khen tôi không?"
Diệp Tử cười rất xinh, ánh mắt sáng giống như ánh trăng: "Tôi không đơn thuần là khen anh, hơn nữa còn biết ơn anh. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ, anh chị tôi đều rất yêu tôi, nhưng tôi đã trưởng thành, tôi sắp hai mươi tuổi rồi. Đừng nói về tôi nữa. Anh Binh, anh nói mộtchút về anh đi... Anh có quá khứ đau lòng đúng không? Tôi có thể nhìn ra trước đó anh cũng có chút tâm sự?"
Tiêu Binh xúc động nói: "Cô nói đúng, cô thật sự trưởng thành rồi."
"Anh nói với tôi đi, xem tôi có thể khuyên anh được gì đó không. Cho dù tôi không hiểu, nhưng có thêm người chia sẻ cũng tốt mà."
Tiêu Binh nhìn cô gái đáng yêu này, tự nhiên không đành lòng từ chối. Anh trầm ngâm một lát mới nói: "Tôi không giống cô, tôi lớn lên ở cô nhi viện."
"Vậy... Vậy cha mẹ anh thì sao?"
"Không biết." Tiêu Binh nói với vẻ mặt không để ý lắm: “Không biết cũng không có gì tệ cả. Nhiều năm tôi đều sống như vậy, cho dù tôi lớn lên ở cô nhi viện nhưng tôi từng sống rất vui vẻ. Các dì trong cô nhi viện rất tốt với tôi, còn cho tôi tới trường học. Bởi vì tôi là cô nhi nên các bạn học trong trường học thường bắt nạt tôi. Nhưng không biết vì sao, bọn họ đều đánh không lại tôi, sau đó tôi dần dần nổi tiếng, ngay cả lưu manh bên ngoài trường cũng sợ tôi."
Nếu như đổi lại thành người khác là cô nhi, lúc nói những lời này chắc chắn sẽ rất đau khổ, nhưng trên mặt Tiêu Binh trước sau vẫn mỉm cười. Anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, cũng rất cảm ơn, cho tới bây giờ anh vẫn thường quyên tiền cho cô nhi viện, thỉnh thoảng sẽ trở lại thăm vài lần. Đó là thời gian anh thấy hạnh phúc nhất.
"Sau đó, đám lưu manh ngoài trường cấu kết với nhau tính hại tôi, nhưng bị tôi đánh ngã hết. Không biết vì sao, có một chú đi qua nhìn thấy cảnh tượng đó. Chú ấy đã đi một chuyến tới trường học và cô nhi viện, rồi đến tôi dẫn tôi đi."
"Dẫn anh đi? Dẫn anh đi làm gì?"
"Tham gia quân ngũ." Tiêu Binh cười nói: “Ở trong quân đội tôi học được các loại kiến thức đánh theo hệ thống, còn có bắn súng, điều tra, trinh sát ngược, tôi dần dần có danh tiếng, còn làm tới chức đội trưởng. Khi đó trong đội có một cô gái luôn chống đối với tôi, cô ấy rất xinh đẹp. Ban đầu tôi cho rằng cô ấy không phục tôi, nhưng khi bởi vì vài nguyên nhân tôi đã xin xuất ngũ, cô ấy cũng xin xuất ngũ theo. Tôi lập ra một tổ chức, cô ấy cũng gia nhập tổ chức... Sau đó, cô ấy chết trong một lần chấp hành nhiệm vụ, cô ấy bị người ta lừa ra ngoài, rơi vào vòng vây của kẻ địch. Chờ tới khi chúng tôi chạy tới thì đã không thể cứu cô ấy được nữa."
Khi nói tới câu cuối cùng, nụ cười trên mặt Tiêu Binh đã biến mất, cho dù mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay anh lại đang run rẩy: "Trước khi chết, cô ấy nói cho tôi biết, thật ra cô ấy vẫn luôn thích tôi, trước đây khi ở trong quân đội, cô ấy luôn chống đối tôi thật ra là muốn thu hút sự chú ý của tôi. Sở dĩ cô ấy xuất ngũ cũng là vì tôi. Tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy...."
Mắt Tiêu Binh đỏ hoe, anh cố mỉm cười và nói: "Đáng tiếc chỉ lo dẫn theo cô chạy, bia cũng bỏ quên bên bờ sông rồi. Bằng không tôi sẽ uống vài chai mới được!"
Diệp Tử chăm chú nhìn Tiêu Binh, dè dặt nói: "Anh đau lòng."
"Cô ấy chết vì tôi."
"Cô ấy thích anh, vậy anh có thích cô ấy không?"
Tiêu Binh do dự một lát mới thở dài nói: "Trên nhiều phương diện cô ấy và tôi đều cùng chung chí hướng, hơn nữa cô ấy theo tôi nhiều năm như vậy nên hai bên đều có sự ăn ý, lại giống như người bạn gái tri kỷ của tôi vậy."
Diệp Tử thở dài: "Cảm giác tương tư từ một phía đúng là rất đau khổ."
Vẻ mặt Tiêu Binh buồn bã, sau đó mỉm cười hỏi: "Cô cũng từng thầm mến người nào đó sao?"
"Tôi à?" Diệp Tử cười nói: “Anh đừng coi thường sự thầm mến rồi. Trung Quốc có hơn mười tỷ người, nhưng cả đời cũng chỉ sẽ xuất hiện một người thật sự có thể làm cho anh thấy nóng ruột nóng gan, người có thể làm anh không muốn ăn uống gì. Mà tôi... Người đàn ông có tư cách làm cho tôi thầm mến còn chưa xuất hiện đâu."
Đôi ánh mắt sáng ngời của Diệp Tử chớp chớp, chói lòa giống như những vì sao buổi tối, cô khẽ mỉm cười: "Tôi nghe nói, hạnh phúc thứ nhất của người phụ nữ là có thể gặp được người đàn ông mình yêu thương. Cô ấy đã làm được. Hạnh phúc thứ hai là làm cho người đàn ông mình yêu vĩnh viễn nhớ mình, cô ấy cũng làm được. Hạnh phúc thứ ba là có thể luôn ở bên cạnh người đàn ông mình yêu thương. Cô ấy không làm được điều này, nhưng tôi tin tưởng cô ấy không hối hận. Anh Binh, ở trong lòng của anh vĩnh viễn sẽ để lại một chỗ trống dành cho chị ấy."
Tiêu Binh ngơ ngác nhìn Diệp Tử. Cô chớp chớp mắt, đôi mắt chói như vì sao, trên mặt vẫn tươi cười trông rất xinh đẹp.
"Hai người bọn họ là vệ sĩ của cô à? Xem ra thân phận của cô cũng không tầm thường đâu."
Diệp Tử liếc nhìn Tiêu Binh với vẻ phức tạp, hỏi: "Anh đã sớm phát hiện ra rồi sao?"
"Khi ở trong quán bar tôi không phát hiện ra, nhưng khi tôi ra tay, tôi đã phát giác hai người kia vốn đang vội vàng lao tới thì dừng lại. Khi đó tôi đã đoán được, nếu không phải tôi ra tay thì vệ sĩ của cô cũng sẽ ra tay."
Đôi mắt Diệp Tử nhìn về phía bờ sông có vẻ thất thần, bỗng nhiên thở dài một cái đầy nặng nề. Không biết vì sao, sâu bên trong linh hồn Tiêu Binh cảm giác đau đớn giống như bị đánh mạnh vậy. Từ trong tiếng thở dài của cô, anh cảm nhận được sự cô đơn và đau xót. Cảm giác này làm cho Tiêu Binh không nhịn được, muốn cố gắng vỗ về cô gái trẻ trước mắt có vẻ ngoài hoạt bát ngọt ngào, nhưng trong lòng lại hiu quạnh này.
"Anh Binh, anh biết không, tôi thật sự rất hâm mộ các anh."
"Người khác đều cho rằng sống trong một gia đình giàu có là hạnh phúc, nhưng bọn họ không biết có vài người từ khi bắt đầu sinh ra đã là con chim hoàng yến bị nuôi ở trong lồng, cả đời đều được cha mẹ thu xếp cho, bao gồm đi học trường nào, kết bạn với ai, mỗi ngày làm những gì... Cho dù thỉnh thoảng tôi nổi loạn lén chạy ra ngoài, nhưng hóa ra bên cạnh vẫn có người đi theo, ha ha."
"Có đôi lúc tôi chỉ nghĩ, nếu như tôi có thể sinh ra ở trong nhà một người bình thường thì tốt rồi, cuộc sống thật tự do tự tại, có tốn bao nhiêu tiền cũng không thể mua được. Tự do có nghĩa là thoát khỏi sự ràng buộc; tự do có nghĩa là bay lượn trong không trung; tự do có nghĩa là muốn làm gì thì làm."
Diệp Tử chỉ vào bầu trời, mỉm cười và nói: "Tôi ước gì mình giống như con chim trên bầu trời, tự do bay lượn trong không trung một ngày, không, cho dù một giây cũng được rồi!"
Cô đang cười, nhưng ánh mắt cô lại đỏ lên.
Tiêu Binh có phần xúc động, bỗng nhiên đứng lên, hỏi: "Cô thật sự muốn bay sao?"
Diệp Tử nhìn Tiêu Binh và gật đầu.
Tiêu Binh giơ tay ra, dịu dàng nhìn Diệp Tử nói: "Đưa tay cho tôi, tôi sẽ mang cô đi bay."
Bàn tay mềm mại của Diệp Tử đặt nhẹ lên bàn tay lớn đầy vết chai sần của Tiêu Binh, trong mắt mang theo vài phần chờ mong và không thể tin được, hỏi: "Thật sao?"
"Chẳng qua thời gian có thể rất ngắn đấy."
"Ngắn hơn một giây sao?"
Tiêu Binh cười, Diệp Tử cũng cười theo.
Tiêu Binh bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của Diệp Tử và chạy như điên về cánh rừng cách đó không xa. Dưới chân anh dường như sinh ra gió lướt nhanh với tốc độ kinh người, hai chân bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất.
Diệp Tử giang tay ra, cảm nhận tiếng gió vù vù thổi qua tay, thổi lên mặt, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh lướt qua rất nhanh. Trong đôi mắt to tuyệt đẹp của cô hiện ra ánh nước. Hai giọt nước mắt từ từ chảy xuống, giọng nói dường như rất vui mừng, lại dường như đang khẽ than thở: "Đây là... Tự do."
"Ôi trời, tôi nhìn thấy cái gì vậy? Cô chủ bị người kia ôm chạy... Không phải là chạy, là bay."
"Đừng nói linh tinh... Tôi ngất, thật sự bay à? Chúng ta làm thế nào đây?"
"Đừng nói nữa, mau đuổi theo thôi. Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Hai vệ sĩ liều mạng đuổi theo nhưng so với tốc độ của Tiêu Binh, tốc độ của bọn họ lại giống như ốc sên vậy.
Tiêu Binh vừa lợi dụng lực chân để bay lên, hai chân liên tục đạp vào trong không khí. Khi tốc độ cùng sức lực đạt đến cực hạn sẽ phát sinh một hiệu quả giống như bay lượn, tương tự với tuyệt kỹ khinh công Thê Vân Tung của phái Võ Đang trong truyền thuyết.
Chẳng qua thứ hiệu quả này không duy trì được quá lâu, trước khi rơi xuống đất, Tiêu Binh đã bay vào trong rừng, sau đó hai chân đạp lên trên cây, mượn lực bay tiếp về phía trước. Sau khi sức lực giảm xuống, anh lại đạp lên một thân cây khác. Cứ nhiều lần như vậy, Diệp Tử đã nhìn thấy rừng cây nhanh chóng lướt qua tầm mắt của mình. Cô hưng phấn hét lên.
Tiêu Binh cũng bắt đầu hét lên, cảm giác giống như một con thú hoang làm người ta có cảm giác thật vui sướng.
Từ trước đến nay, Tiêu Binh không phải là người đàn ông luôn oán trời trách đất, cũng không phải dạng đàn ông cầm được không bỏ xuống được. Chẳng qua lần này anh gặp phải đả kích quá nặng nề, hơn nữa cái chết của Tô Bội Nhã còn có khả năng dính dáng tới một chuyện khác. Đó là trong Long Môn có kẻ phản bội hay không!
Nhưng bây giờ, sau khi Tiêu Binh hét lên, anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều. Trong chuyện này, mình không sai, Tô Bội Nhã cũng không sai. Nếu cô lựa chọn con đường này, vậy cô phải đi tiếp, cuối cùng có kết cục gì đều phải tự mình gánh chịu. Mà nếu bây giờ mọi chuyện đã qua, mình cần phải nhìn về phía trước, chăm sóc tốt cho người nhà Tô Bội Nhã, cẩn thận điều tra sự thật về chuyện của Tô Bội Nhã.
Rừng cây này rất dài, khi đi qua rừng cây này, Tiêu Binh cũng bắt đầu kiệt lực. Hai người cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Ở dưới ánh trăng, Tiêu Binh ngơ ngác nhìn cô gái đang dán sát vào ngực mình. Ánh mắt Diệp Tử rất hưng phấn, gương mặt đã đỏ bừng. Khi chú ý tới ánh mắt thất thần của Tiêu Binh, cô lộ ra vẻ mặt giảo hoạt cười nói: "Không phải anh thích tôi chứ?"
"Cũng có thể lắm." Tiêu Binh thả cô ra và ngồi dựa vào thân cây lớn, mỉm cười nói: “Thực lực mấy người vệ sĩ kia của cô quá yếu, chắc hẳn sẽ không đuổi tới ngay được đâu."
"Không phải là bọn họ quá yếu, mà anh quá mạnh, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng thấy qua có người nào biết bay cả... Đây là công phu à? Vệ sĩ của tôi cũng biết công phu, sao tôi không thấy bọn họ mạnh như anh chứ?"
Nhìn ánh mắt đầy vẻ tò mò của Diệp Tử, Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Thật ra tôi làm vậy cũng không thể gọi là bay được. Ban đầu khi bay lên không trung là nhờ vào sức bậc, sau đó lại mượn cây trong rừng làm bàn đạp, giống như loài vượn không ngừng xuyên qua trong rừng, có chênh lệch rất lớn với bay thật sự."
Diệp Tử ngồi bên cạnh Tiêu Binh mỉm cười nói: "Bay lượn chưa chắc đã thật sự là bay lượn, quan trọng chính là cảm nhận được điều này. Vừa rồi tôi đã cảm nhận được nó."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Tôi có thể hiểu là cô đang khen tôi không?"
Diệp Tử cười rất xinh, ánh mắt sáng giống như ánh trăng: "Tôi không đơn thuần là khen anh, hơn nữa còn biết ơn anh. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ, anh chị tôi đều rất yêu tôi, nhưng tôi đã trưởng thành, tôi sắp hai mươi tuổi rồi. Đừng nói về tôi nữa. Anh Binh, anh nói mộtchút về anh đi... Anh có quá khứ đau lòng đúng không? Tôi có thể nhìn ra trước đó anh cũng có chút tâm sự?"
Tiêu Binh xúc động nói: "Cô nói đúng, cô thật sự trưởng thành rồi."
"Anh nói với tôi đi, xem tôi có thể khuyên anh được gì đó không. Cho dù tôi không hiểu, nhưng có thêm người chia sẻ cũng tốt mà."
Tiêu Binh nhìn cô gái đáng yêu này, tự nhiên không đành lòng từ chối. Anh trầm ngâm một lát mới nói: "Tôi không giống cô, tôi lớn lên ở cô nhi viện."
"Vậy... Vậy cha mẹ anh thì sao?"
"Không biết." Tiêu Binh nói với vẻ mặt không để ý lắm: “Không biết cũng không có gì tệ cả. Nhiều năm tôi đều sống như vậy, cho dù tôi lớn lên ở cô nhi viện nhưng tôi từng sống rất vui vẻ. Các dì trong cô nhi viện rất tốt với tôi, còn cho tôi tới trường học. Bởi vì tôi là cô nhi nên các bạn học trong trường học thường bắt nạt tôi. Nhưng không biết vì sao, bọn họ đều đánh không lại tôi, sau đó tôi dần dần nổi tiếng, ngay cả lưu manh bên ngoài trường cũng sợ tôi."
Nếu như đổi lại thành người khác là cô nhi, lúc nói những lời này chắc chắn sẽ rất đau khổ, nhưng trên mặt Tiêu Binh trước sau vẫn mỉm cười. Anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, cũng rất cảm ơn, cho tới bây giờ anh vẫn thường quyên tiền cho cô nhi viện, thỉnh thoảng sẽ trở lại thăm vài lần. Đó là thời gian anh thấy hạnh phúc nhất.
"Sau đó, đám lưu manh ngoài trường cấu kết với nhau tính hại tôi, nhưng bị tôi đánh ngã hết. Không biết vì sao, có một chú đi qua nhìn thấy cảnh tượng đó. Chú ấy đã đi một chuyến tới trường học và cô nhi viện, rồi đến tôi dẫn tôi đi."
"Dẫn anh đi? Dẫn anh đi làm gì?"
"Tham gia quân ngũ." Tiêu Binh cười nói: “Ở trong quân đội tôi học được các loại kiến thức đánh theo hệ thống, còn có bắn súng, điều tra, trinh sát ngược, tôi dần dần có danh tiếng, còn làm tới chức đội trưởng. Khi đó trong đội có một cô gái luôn chống đối với tôi, cô ấy rất xinh đẹp. Ban đầu tôi cho rằng cô ấy không phục tôi, nhưng khi bởi vì vài nguyên nhân tôi đã xin xuất ngũ, cô ấy cũng xin xuất ngũ theo. Tôi lập ra một tổ chức, cô ấy cũng gia nhập tổ chức... Sau đó, cô ấy chết trong một lần chấp hành nhiệm vụ, cô ấy bị người ta lừa ra ngoài, rơi vào vòng vây của kẻ địch. Chờ tới khi chúng tôi chạy tới thì đã không thể cứu cô ấy được nữa."
Khi nói tới câu cuối cùng, nụ cười trên mặt Tiêu Binh đã biến mất, cho dù mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng ngón tay anh lại đang run rẩy: "Trước khi chết, cô ấy nói cho tôi biết, thật ra cô ấy vẫn luôn thích tôi, trước đây khi ở trong quân đội, cô ấy luôn chống đối tôi thật ra là muốn thu hút sự chú ý của tôi. Sở dĩ cô ấy xuất ngũ cũng là vì tôi. Tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy...."
Mắt Tiêu Binh đỏ hoe, anh cố mỉm cười và nói: "Đáng tiếc chỉ lo dẫn theo cô chạy, bia cũng bỏ quên bên bờ sông rồi. Bằng không tôi sẽ uống vài chai mới được!"
Diệp Tử chăm chú nhìn Tiêu Binh, dè dặt nói: "Anh đau lòng."
"Cô ấy chết vì tôi."
"Cô ấy thích anh, vậy anh có thích cô ấy không?"
Tiêu Binh do dự một lát mới thở dài nói: "Trên nhiều phương diện cô ấy và tôi đều cùng chung chí hướng, hơn nữa cô ấy theo tôi nhiều năm như vậy nên hai bên đều có sự ăn ý, lại giống như người bạn gái tri kỷ của tôi vậy."
Diệp Tử thở dài: "Cảm giác tương tư từ một phía đúng là rất đau khổ."
Vẻ mặt Tiêu Binh buồn bã, sau đó mỉm cười hỏi: "Cô cũng từng thầm mến người nào đó sao?"
"Tôi à?" Diệp Tử cười nói: “Anh đừng coi thường sự thầm mến rồi. Trung Quốc có hơn mười tỷ người, nhưng cả đời cũng chỉ sẽ xuất hiện một người thật sự có thể làm cho anh thấy nóng ruột nóng gan, người có thể làm anh không muốn ăn uống gì. Mà tôi... Người đàn ông có tư cách làm cho tôi thầm mến còn chưa xuất hiện đâu."
Đôi ánh mắt sáng ngời của Diệp Tử chớp chớp, chói lòa giống như những vì sao buổi tối, cô khẽ mỉm cười: "Tôi nghe nói, hạnh phúc thứ nhất của người phụ nữ là có thể gặp được người đàn ông mình yêu thương. Cô ấy đã làm được. Hạnh phúc thứ hai là làm cho người đàn ông mình yêu vĩnh viễn nhớ mình, cô ấy cũng làm được. Hạnh phúc thứ ba là có thể luôn ở bên cạnh người đàn ông mình yêu thương. Cô ấy không làm được điều này, nhưng tôi tin tưởng cô ấy không hối hận. Anh Binh, ở trong lòng của anh vĩnh viễn sẽ để lại một chỗ trống dành cho chị ấy."
Tiêu Binh ngơ ngác nhìn Diệp Tử. Cô chớp chớp mắt, đôi mắt chói như vì sao, trên mặt vẫn tươi cười trông rất xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.