Chương 76: Võ đài sinh tử!
Nhiễm Bất Phàm
23/09/2019
Hai người bước ra khỏi bệnh viện và đi về phía chiếc xe đỗ, Tiêu Binh hỏi: "Ý của em là Bắc Thiên Vương phái người tới sao?"
"Đúng." Diệp Tử nghiêm túc nói: “Bọn họ không cần lấy mạng anh, chỉ cần làm cho anh bị thương, tới ngày anh lên võ đài sẽ không phát huy ra được thực lực ban đầu, vậy xem như bọn họ thắng rồi. Tiếp theo bọn họ hoàn toàn có thể để người mù kia giết chết anh ở trên võ đài!"
Hai người ngồi vào chiếc xe, những người vệ sĩ kia chia làm hai nhóm, trong đó có ba người ngồi vào chiếc xe của Diệp Tử, mấy vệ sĩ còn lại ngồi ở trong một chiếc xe con khác, đồng thời đi trước mở đường.
Tiêu Binh “Ừ” một tiếng, mỉm cười nói: "Khả năng này là lớn nhất, xem ra người mù kia rất quan trọng với cô ta, bằng không cô ta sẽ không thể lén lút dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này được, nó có hại cho danh tiếng Mẫu Đan Tiên Tử của cô ta."
Diệp Tử nói: "Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là suy nghĩ những điều này, mà tính xem ngày đó anh phải làm thế nào. Anh Binh, anh cũng nghe bác sĩ nói rồi, trong thời gian này cánh tay phải của anh cũng không thể dùng sức, cho nên cuộc giao hẹn tối ba ngày sau, anh hoãn lại đi."
"Vậy anh phải nói thế nào?" Tiêu Binh mỉm cười hỏi: “Anh sẽ nói tối nay tôi bị ám toán, không có cách nào đi ra chiến đấu à? Anh vốn không phải là côn đồ lưu manh, nên không sợ trở thành trò cười cho thế giới ngầm ở Giang Thành. Nhưng điều này cũng tương đương với anh chịu nhận thua, từ nay về sau, anh làm sao có thể quang minh chính đại đi gây sự với Bắc Thiên Vương được?"
Diệp Tử than thở nói: "Rất nhiều người tránh còn không kịp, nhưng anh cứ muốn đi chống lại Bắc Thiên Vương."
"Sau khi con người làm sai, sẽ luôn phải trả giá đắt...."
Diệp Tử lo lắng nói: "Em chính là sợ anh quá cố chấp, cuối cùng người bị trả giá đắt lại thành anh đấy. Vì hai người không liên quan mà làm ảnh hưởng tới mạng sống của mình, anh thấy đáng giá sao?"
Tiêu Binh đầy tự tin nhìn Diệp Tử, mỉm cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, cả đời này, anh chưa từng thua."
Diệp Tử hít một hơi thật sâu, dựa người ở trong lòng Tiêu Binh và khẽ thở dài nói: "Em không khuyên anh được."
"Cô bé ngốc."
"Đêm hôm đó, em cũng sẽ qua... Em phải tận mắt nhìn thấy anh giành thắng lợi, tận mắt nhìn thấy anh sống sót bước xuống khỏi võ đài. Anh mang tự do tới cho em, dạy em biết yêu, em tặng cho anh sự trung thành." Diệp Tử cười ngọt ngào: “Cùng lắm thì, nếu như anh thật sự có chuyện gì, em lại xuống đó với anh...."
Tiêu Binh càng ôm chặt lấy Diệp Tử.
Anh đưa Diệp Tử về nhà cô trước, sau đó mời về nhà, rón rén đi vào trong phòng của mình. Tô Tiểu Tiểu biết tối hôm nay anh sẽ đi tới nhà Diệp Tử làm khách, cho nên thấy quá muộn đã ngủ rồi, cũng không chờ chất vấn anh như bà quản gia. Dù sao, trong lòng cô vẫn biết rõ ai mới là bạn gái thật sự của anh. Hơn nữa mặc dù cô có thể giám thị Tiêu Binh giống như bà quản gia, chẳng qua cũng chỉ cáo mượn oai hùm, lấy lý do tố cáo với Diệp Tử để uy hiếp Tiêu Binh mà thôi.
Ngày hôm sau, Tiêu Binh tìm được ban ngành có liên quan, chạy chọt suốt một ngày, mới làm xong thủ tục mua cửa hàng của Chu Lệ Á khi còn sống. Sau đó anh chính thức cho tất cả nhân viên nghỉ, còn qua Lý Xuân Lan đang nằm trong viện tìm được một đội xây dựng, chuẩn bị thông hai cửa hàng làm một, sau đó bắt đầu tiến hành cải tạo.
Trong lúc ở đây sửa chữa, Nhị Hóa tất nhiên không thể tiếp tục ở lại. Nhưng Tiêu Binh không tiện dẫn anh ta vào nhà họ Tô, đành quyết định tự mình bỏ tiền thuê một phòng trọ ở gần cửa hàng, để cho anh ta ở đó. Mà từ khi cửa hàng bắt đầu được sửa chữa, Nhị Hóa lại có một công việc khác, chính là học kungfu.
Thực lực bản thân Nhị Hóa đã không tệ, chính là tồn tại vô địch, kim cương sắt trong kỳ Minh Kình, trừ khi gặp phải cao thủ Ám Kình, bằng không cho dù anh ta đứng ở đó cho anh đánh, anh muốn làm anh ta bị thương cũng không dễ dàng.
Nhưng bây giờ là thời kì khủng hoảng, sau khi đến Giang Thành, Tiêu Binh liên tiếp đắc tội một vài người, lại thêm còn chưa biết rõ sự thật về cái chết của Tô Bội Nhã, ngoài một Tiểu Bắc âm thầm bảo vệ cho Tô Tiểu Tiểu ra, bên cạnh anh cũng không có một người nào, cho dù thực lực bản thân có mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là sức một người quá yếu ớt. Hơn nữa anh còn nhìn trúng sự chất phác và tài năng tiềm ẩn của Nhị Hóa trên phương diện võ học, nên thấy rất hứng thú với việc giúp anh ta nâng cao thực lực.
Sau khi gọi Nhị Hóa đến trong rừng ở vùng ngoại ô, Tiêu Binh chỉ vào một tảng đá lớn bên cạnh, cười híp mắt hỏi: "Nhị Hóa, đây là cái gì?"
Nhị Hóa trợn tròn mắt nhìn, không vui nói: "Anh Binh, tôi không ngốc, loại đá nát này có ở khắp nơi quanh chúng ta mà."
Tiêu Binh hỏi: "Cậu có thể đánh nát nó không?"
Nhị Hóa đi quanh tảng đá lớn này, hết nhìn trái lại tới nhìn phải. Tảng đá này rất lớn, gần như còn to hơn cả người Nhị Hóa, Nhị Hóa dùng tay gõ một cái lên trên, rất chắc chắn nói: "Có thể sẽ tốn chút sức lực."
Tiêu Binh cười ha hả đi tới, thoải mái vỗ một cái vào trên tảng đá lớn. Nhị Hóa cười ngây ngô nói: "Anh Binh, anh thật là ngốc, tảng đá cứng như thế, anh chỉ vỗ nhẹ như vậy thì có thể có phản ứng gì chứ? Anh tưởng vỗ đậu phụ à?"
Bỗng nhiên trong tảng đá lớn phát ra một tiếng động làm Nhị Hóa bị dọa nhảy dựng lên. Sau đó anh ta trợn tròn đôi mắt trâu, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài. Chỉ thấy tảng đá vừa rồi còn nguyên vẹn, lúc này đã vỡ ra, trực tiếp nổ nát.
"Tôi... Tôi... Tôi chắc là ngủ không ngon giấc, bằng không thì mắt bị mù rồi."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Nếu như mắt cậu mù, còn có thể nhìn thấy những điều này sao?"
Tiêu Binh nhìn về phía Nhị Hóa, cười ha hả hỏi: "Có muốn học không?"
Nhị Hóa ngây ngô nói: "Cái gì? Anh nói gì?"
"Tôi hỏi cậu, có muốn học kungfu của tôi không?"
"Có thể... Tôi có thể giống như anh, vỗ nát tảng đá lớn như vậy à?"
Tiêu Binh nhướng mày: "Không có vấn đề gì."
"Anh muốn nhận tôi làm đồ đệ à?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Dù là bạn cũng có thể dạy kungfu cho cậu."
"Tôi học, tôi muốn học... Anh Binh, anh thật quá tốt mà. Tôi muốn theo anh học tập kungfu."
Tiêu Binh nói: "Tôi chỉ dạy cho người thông minh, không dạy kẻ ngốc."
"Tôi không ngốc!"
Nhị Hóa cũng không lừa người. Sau khi bắt đầu dạy cho anh ta, Tiêu Binh mới biết được anh ta có tài học võ công tới mức nào. Chỉ có điều, chênh lệch giữa Ám Kình và Minh Kình quá xa, muốn từ Minh Kình đạt được Ám Kình thì cho dù anh có tài năng tốt đến mấy, cũng không phải là chuyện một hai ngày có thể làm được. Theo đánh giá của anh, sau mười ngày nửa tháng, anh ta có thể miễn cưỡng bước vào đến cảnh giới Ám Kình kỳ đầu.
Bên cạnh có thể có một cao thủ Ám Kình, trong lòng Tiêu Binh cũng vững tin hơn nhiều, anh bảo Nhị Hóa rảnh rỗi thì tiếp tục luyện tập, mình lại tới trong bệnh viện, nói chuyện với Lý Xuân Lan về tiến triển của cửa hàng. Từ sau khi cửa hàng được mở rộng, tâm trạng của bà rất vui vẻ, luôn tươi cười. Quán mì này là giấc mơ của cả đời bà, không ngờ cho dù bà bị bệnh, nó ở trong tay người khác vẫn phát triển như vậy. Hơn nữa, theo bà thấy, anh cũng không phải là người ngoài....
Liên tục ba ngày, Tiêu Binh phát hiện tay phải của mình gần như không có sức. Chắc cánh tay còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng thời gian không đợi người, ngày cuộc chiến sống còn kia đã tới.
Tiêu Binh không nói cho Tô Tiểu Tiểu biết về chuyện cuộc chiến này, cô cũng không cần phải biết. Tối hôm đó, ở sàn đấu ngầm của thành bắc đông nghịt người. Hơn nửa nhân vật có máu mặt của thế giới ngầm trong toàn Giang Thành đều tới đây. Mà chủ nhân thật sự ở đây tất nhiên là Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử và ông Hầu chủ thế giới ngầm của thành phố Giang Thành.
Ông Hầu cùng tất cả người nhà họ Diệp, Bắc Thiên Vương đều ngồi trên đài chủ tịch. Phía sau ông Hầu vẫn là người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị với dáng người cao ngất như mũi thương kia. Phía sau Mẫu Đan Tiên Tử là một người đàn ông mập lùn và một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ đồ màu xanh. Mấy vệ sĩ, còn có Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đều đi bên cạnh Diệp Bán Thành.
Ngoài ông Hầu, nhà họ Diệp và Bắc Thiên Vương ra, còn có một người đàn ông đeo mặt nạ kinh kịch đồng thời mặc trang phục kinh kịch ngồi ở đó. Bởi vì hắn đeo mặt nạ, cho nên không người nào có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của hắn, chỉ có thể thấy ánh mắt hắn đầy nữ tính làm người ta không được thoải mái.
Mẫu Đan Tiên Tử hơi chán ghét nói: "Hoa Kiểm, anh có thể đừng làm bộ dạng nữ tính kỳ quái như vậy được không? Chỉ cần chú ý tới ánh mắt của anh thì tôi liền cảm thấy đứng ngồi không yên rồi."
Người đàn ông đeo mặt nạ cười, tự nhiên cho người ta một cảm giác giống như đào kép, nhất là trong lúc nói chuyện, tay còn tạo dáng Lan Hoa Chỉ: "Mẫu Đan Tiên Tử... bốn Đại Thiên Vương giống như cây liền cành, thấy... một việc lớn như vậy mà hôm nay chỉ có một mình Hoa Kiểm tôi đến, cô không phải nên cám ơn tôi sao?"
Ông Hầu vẫn là vẻ mặt quý ông hiền từ, bình tĩnh liếc nhìn Mẫu Đan Tiên Tử và Hoa Kiểm ở hai bên, mỉm cười nói: "Hoa Kiểm, đừng gây xích mích nữa. Bốn Đại Thiên Vương như cây liền cành, hai Thiên Vương còn lại đều có việc không tới được, hôm nay có Bắc Thiên Vương và Đông Thiên Vương tới ép trận đã đủ náo nhiệt rồi."
Ông Hầu nhìn về phía Diệp Bán Thành, cười ha hả nói: "Không biết ông Diệp hi vọng ai sẽ giành thắng lợi hôm nay vậy?"
Trên mặt Diệp Bán Thành không lộ ra chút sơ hở nào, thản nhiên cười nói: "Hôm nay tôi chỉ đến xem náo nhiệt thôi. Mẫu Đan Tiên Tử là người tôi ngưỡng mộ từ lâu, Tiêu Binh là thế hệ sau của tôi, tôi tất nhiên không thể thiên vị bên nào được. Chỉ là có vài lúc sinh ra hiểu nhầm, nếu như có thể thông qua cách tốt hơn để giải quyết thì tốt nhất, các người cần gì phải đánh nhau tới kẻ sống người chết chứ? Hay là dừng ở đây vậy?"
Mẫu Đan Tiên Tử cười cho có lệ nói: "Sợ là ông Diệp chưa hiểu rõ rồi, đây là cuộc chiến sinh tử, nếu đã tuyên bố ra ngoài thì không thể thay đổi được, người trong giang hồ kiêng kị nhất chính là nói không giữ lời."
Diệp Bán Thành hơi nhíu mày và không nói gì nữa, mà Diệp Hân Di ngồi bên cạnh, trong ánh mắt mơ hồ có chút hưng phấn. Nghĩ đến cảnh người đàn ông kia có thể bị giết chết ở trên võ đài này, cô ta liền không chờ được, mong có thể mau chóng nhìn thấy.
Vào giờ phút này, Chu Minh Vũ đã đứng ở nhìn trên võ đài. Hoa Kiểm mỉm cười và nói: "Sao người đàn ông kia còn chưa tới vậy, cậu ta sợ rồi sao?"
Diệp Hân Di nhìn về phía Hoa Kiểm, mỉm cười và nói: "Đông Thiên Vương có chỗ không biết rồi. Tiêu Binh này có tính cách cứng rắn, e là không biết chữ sợ viết thế nào đâu."
Ánh mắt Hoa Kiểm và Diệp Hân Di vừa tiếp xúc thì lập tức quay đầu nhìn lên võ đài, ánh mắt có phần kỳ lạ.
"Hắn tới rồi."
Không biết là ai nói, chỉ thấy Tiêu Binh và Diệp Tử nắm tay nhau, đi nhanh từ bên ngoài cửa chính đến, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao!
"Đúng." Diệp Tử nghiêm túc nói: “Bọn họ không cần lấy mạng anh, chỉ cần làm cho anh bị thương, tới ngày anh lên võ đài sẽ không phát huy ra được thực lực ban đầu, vậy xem như bọn họ thắng rồi. Tiếp theo bọn họ hoàn toàn có thể để người mù kia giết chết anh ở trên võ đài!"
Hai người ngồi vào chiếc xe, những người vệ sĩ kia chia làm hai nhóm, trong đó có ba người ngồi vào chiếc xe của Diệp Tử, mấy vệ sĩ còn lại ngồi ở trong một chiếc xe con khác, đồng thời đi trước mở đường.
Tiêu Binh “Ừ” một tiếng, mỉm cười nói: "Khả năng này là lớn nhất, xem ra người mù kia rất quan trọng với cô ta, bằng không cô ta sẽ không thể lén lút dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này được, nó có hại cho danh tiếng Mẫu Đan Tiên Tử của cô ta."
Diệp Tử nói: "Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là suy nghĩ những điều này, mà tính xem ngày đó anh phải làm thế nào. Anh Binh, anh cũng nghe bác sĩ nói rồi, trong thời gian này cánh tay phải của anh cũng không thể dùng sức, cho nên cuộc giao hẹn tối ba ngày sau, anh hoãn lại đi."
"Vậy anh phải nói thế nào?" Tiêu Binh mỉm cười hỏi: “Anh sẽ nói tối nay tôi bị ám toán, không có cách nào đi ra chiến đấu à? Anh vốn không phải là côn đồ lưu manh, nên không sợ trở thành trò cười cho thế giới ngầm ở Giang Thành. Nhưng điều này cũng tương đương với anh chịu nhận thua, từ nay về sau, anh làm sao có thể quang minh chính đại đi gây sự với Bắc Thiên Vương được?"
Diệp Tử than thở nói: "Rất nhiều người tránh còn không kịp, nhưng anh cứ muốn đi chống lại Bắc Thiên Vương."
"Sau khi con người làm sai, sẽ luôn phải trả giá đắt...."
Diệp Tử lo lắng nói: "Em chính là sợ anh quá cố chấp, cuối cùng người bị trả giá đắt lại thành anh đấy. Vì hai người không liên quan mà làm ảnh hưởng tới mạng sống của mình, anh thấy đáng giá sao?"
Tiêu Binh đầy tự tin nhìn Diệp Tử, mỉm cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, cả đời này, anh chưa từng thua."
Diệp Tử hít một hơi thật sâu, dựa người ở trong lòng Tiêu Binh và khẽ thở dài nói: "Em không khuyên anh được."
"Cô bé ngốc."
"Đêm hôm đó, em cũng sẽ qua... Em phải tận mắt nhìn thấy anh giành thắng lợi, tận mắt nhìn thấy anh sống sót bước xuống khỏi võ đài. Anh mang tự do tới cho em, dạy em biết yêu, em tặng cho anh sự trung thành." Diệp Tử cười ngọt ngào: “Cùng lắm thì, nếu như anh thật sự có chuyện gì, em lại xuống đó với anh...."
Tiêu Binh càng ôm chặt lấy Diệp Tử.
Anh đưa Diệp Tử về nhà cô trước, sau đó mời về nhà, rón rén đi vào trong phòng của mình. Tô Tiểu Tiểu biết tối hôm nay anh sẽ đi tới nhà Diệp Tử làm khách, cho nên thấy quá muộn đã ngủ rồi, cũng không chờ chất vấn anh như bà quản gia. Dù sao, trong lòng cô vẫn biết rõ ai mới là bạn gái thật sự của anh. Hơn nữa mặc dù cô có thể giám thị Tiêu Binh giống như bà quản gia, chẳng qua cũng chỉ cáo mượn oai hùm, lấy lý do tố cáo với Diệp Tử để uy hiếp Tiêu Binh mà thôi.
Ngày hôm sau, Tiêu Binh tìm được ban ngành có liên quan, chạy chọt suốt một ngày, mới làm xong thủ tục mua cửa hàng của Chu Lệ Á khi còn sống. Sau đó anh chính thức cho tất cả nhân viên nghỉ, còn qua Lý Xuân Lan đang nằm trong viện tìm được một đội xây dựng, chuẩn bị thông hai cửa hàng làm một, sau đó bắt đầu tiến hành cải tạo.
Trong lúc ở đây sửa chữa, Nhị Hóa tất nhiên không thể tiếp tục ở lại. Nhưng Tiêu Binh không tiện dẫn anh ta vào nhà họ Tô, đành quyết định tự mình bỏ tiền thuê một phòng trọ ở gần cửa hàng, để cho anh ta ở đó. Mà từ khi cửa hàng bắt đầu được sửa chữa, Nhị Hóa lại có một công việc khác, chính là học kungfu.
Thực lực bản thân Nhị Hóa đã không tệ, chính là tồn tại vô địch, kim cương sắt trong kỳ Minh Kình, trừ khi gặp phải cao thủ Ám Kình, bằng không cho dù anh ta đứng ở đó cho anh đánh, anh muốn làm anh ta bị thương cũng không dễ dàng.
Nhưng bây giờ là thời kì khủng hoảng, sau khi đến Giang Thành, Tiêu Binh liên tiếp đắc tội một vài người, lại thêm còn chưa biết rõ sự thật về cái chết của Tô Bội Nhã, ngoài một Tiểu Bắc âm thầm bảo vệ cho Tô Tiểu Tiểu ra, bên cạnh anh cũng không có một người nào, cho dù thực lực bản thân có mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là sức một người quá yếu ớt. Hơn nữa anh còn nhìn trúng sự chất phác và tài năng tiềm ẩn của Nhị Hóa trên phương diện võ học, nên thấy rất hứng thú với việc giúp anh ta nâng cao thực lực.
Sau khi gọi Nhị Hóa đến trong rừng ở vùng ngoại ô, Tiêu Binh chỉ vào một tảng đá lớn bên cạnh, cười híp mắt hỏi: "Nhị Hóa, đây là cái gì?"
Nhị Hóa trợn tròn mắt nhìn, không vui nói: "Anh Binh, tôi không ngốc, loại đá nát này có ở khắp nơi quanh chúng ta mà."
Tiêu Binh hỏi: "Cậu có thể đánh nát nó không?"
Nhị Hóa đi quanh tảng đá lớn này, hết nhìn trái lại tới nhìn phải. Tảng đá này rất lớn, gần như còn to hơn cả người Nhị Hóa, Nhị Hóa dùng tay gõ một cái lên trên, rất chắc chắn nói: "Có thể sẽ tốn chút sức lực."
Tiêu Binh cười ha hả đi tới, thoải mái vỗ một cái vào trên tảng đá lớn. Nhị Hóa cười ngây ngô nói: "Anh Binh, anh thật là ngốc, tảng đá cứng như thế, anh chỉ vỗ nhẹ như vậy thì có thể có phản ứng gì chứ? Anh tưởng vỗ đậu phụ à?"
Bỗng nhiên trong tảng đá lớn phát ra một tiếng động làm Nhị Hóa bị dọa nhảy dựng lên. Sau đó anh ta trợn tròn đôi mắt trâu, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài. Chỉ thấy tảng đá vừa rồi còn nguyên vẹn, lúc này đã vỡ ra, trực tiếp nổ nát.
"Tôi... Tôi... Tôi chắc là ngủ không ngon giấc, bằng không thì mắt bị mù rồi."
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Nếu như mắt cậu mù, còn có thể nhìn thấy những điều này sao?"
Tiêu Binh nhìn về phía Nhị Hóa, cười ha hả hỏi: "Có muốn học không?"
Nhị Hóa ngây ngô nói: "Cái gì? Anh nói gì?"
"Tôi hỏi cậu, có muốn học kungfu của tôi không?"
"Có thể... Tôi có thể giống như anh, vỗ nát tảng đá lớn như vậy à?"
Tiêu Binh nhướng mày: "Không có vấn đề gì."
"Anh muốn nhận tôi làm đồ đệ à?"
Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Dù là bạn cũng có thể dạy kungfu cho cậu."
"Tôi học, tôi muốn học... Anh Binh, anh thật quá tốt mà. Tôi muốn theo anh học tập kungfu."
Tiêu Binh nói: "Tôi chỉ dạy cho người thông minh, không dạy kẻ ngốc."
"Tôi không ngốc!"
Nhị Hóa cũng không lừa người. Sau khi bắt đầu dạy cho anh ta, Tiêu Binh mới biết được anh ta có tài học võ công tới mức nào. Chỉ có điều, chênh lệch giữa Ám Kình và Minh Kình quá xa, muốn từ Minh Kình đạt được Ám Kình thì cho dù anh có tài năng tốt đến mấy, cũng không phải là chuyện một hai ngày có thể làm được. Theo đánh giá của anh, sau mười ngày nửa tháng, anh ta có thể miễn cưỡng bước vào đến cảnh giới Ám Kình kỳ đầu.
Bên cạnh có thể có một cao thủ Ám Kình, trong lòng Tiêu Binh cũng vững tin hơn nhiều, anh bảo Nhị Hóa rảnh rỗi thì tiếp tục luyện tập, mình lại tới trong bệnh viện, nói chuyện với Lý Xuân Lan về tiến triển của cửa hàng. Từ sau khi cửa hàng được mở rộng, tâm trạng của bà rất vui vẻ, luôn tươi cười. Quán mì này là giấc mơ của cả đời bà, không ngờ cho dù bà bị bệnh, nó ở trong tay người khác vẫn phát triển như vậy. Hơn nữa, theo bà thấy, anh cũng không phải là người ngoài....
Liên tục ba ngày, Tiêu Binh phát hiện tay phải của mình gần như không có sức. Chắc cánh tay còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày, nhưng thời gian không đợi người, ngày cuộc chiến sống còn kia đã tới.
Tiêu Binh không nói cho Tô Tiểu Tiểu biết về chuyện cuộc chiến này, cô cũng không cần phải biết. Tối hôm đó, ở sàn đấu ngầm của thành bắc đông nghịt người. Hơn nửa nhân vật có máu mặt của thế giới ngầm trong toàn Giang Thành đều tới đây. Mà chủ nhân thật sự ở đây tất nhiên là Bắc Thiên Vương Mẫu Đan Tiên Tử và ông Hầu chủ thế giới ngầm của thành phố Giang Thành.
Ông Hầu cùng tất cả người nhà họ Diệp, Bắc Thiên Vương đều ngồi trên đài chủ tịch. Phía sau ông Hầu vẫn là người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị với dáng người cao ngất như mũi thương kia. Phía sau Mẫu Đan Tiên Tử là một người đàn ông mập lùn và một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ đồ màu xanh. Mấy vệ sĩ, còn có Diệp Hân Di và Diệp Thiên Minh đều đi bên cạnh Diệp Bán Thành.
Ngoài ông Hầu, nhà họ Diệp và Bắc Thiên Vương ra, còn có một người đàn ông đeo mặt nạ kinh kịch đồng thời mặc trang phục kinh kịch ngồi ở đó. Bởi vì hắn đeo mặt nạ, cho nên không người nào có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của hắn, chỉ có thể thấy ánh mắt hắn đầy nữ tính làm người ta không được thoải mái.
Mẫu Đan Tiên Tử hơi chán ghét nói: "Hoa Kiểm, anh có thể đừng làm bộ dạng nữ tính kỳ quái như vậy được không? Chỉ cần chú ý tới ánh mắt của anh thì tôi liền cảm thấy đứng ngồi không yên rồi."
Người đàn ông đeo mặt nạ cười, tự nhiên cho người ta một cảm giác giống như đào kép, nhất là trong lúc nói chuyện, tay còn tạo dáng Lan Hoa Chỉ: "Mẫu Đan Tiên Tử... bốn Đại Thiên Vương giống như cây liền cành, thấy... một việc lớn như vậy mà hôm nay chỉ có một mình Hoa Kiểm tôi đến, cô không phải nên cám ơn tôi sao?"
Ông Hầu vẫn là vẻ mặt quý ông hiền từ, bình tĩnh liếc nhìn Mẫu Đan Tiên Tử và Hoa Kiểm ở hai bên, mỉm cười nói: "Hoa Kiểm, đừng gây xích mích nữa. Bốn Đại Thiên Vương như cây liền cành, hai Thiên Vương còn lại đều có việc không tới được, hôm nay có Bắc Thiên Vương và Đông Thiên Vương tới ép trận đã đủ náo nhiệt rồi."
Ông Hầu nhìn về phía Diệp Bán Thành, cười ha hả nói: "Không biết ông Diệp hi vọng ai sẽ giành thắng lợi hôm nay vậy?"
Trên mặt Diệp Bán Thành không lộ ra chút sơ hở nào, thản nhiên cười nói: "Hôm nay tôi chỉ đến xem náo nhiệt thôi. Mẫu Đan Tiên Tử là người tôi ngưỡng mộ từ lâu, Tiêu Binh là thế hệ sau của tôi, tôi tất nhiên không thể thiên vị bên nào được. Chỉ là có vài lúc sinh ra hiểu nhầm, nếu như có thể thông qua cách tốt hơn để giải quyết thì tốt nhất, các người cần gì phải đánh nhau tới kẻ sống người chết chứ? Hay là dừng ở đây vậy?"
Mẫu Đan Tiên Tử cười cho có lệ nói: "Sợ là ông Diệp chưa hiểu rõ rồi, đây là cuộc chiến sinh tử, nếu đã tuyên bố ra ngoài thì không thể thay đổi được, người trong giang hồ kiêng kị nhất chính là nói không giữ lời."
Diệp Bán Thành hơi nhíu mày và không nói gì nữa, mà Diệp Hân Di ngồi bên cạnh, trong ánh mắt mơ hồ có chút hưng phấn. Nghĩ đến cảnh người đàn ông kia có thể bị giết chết ở trên võ đài này, cô ta liền không chờ được, mong có thể mau chóng nhìn thấy.
Vào giờ phút này, Chu Minh Vũ đã đứng ở nhìn trên võ đài. Hoa Kiểm mỉm cười và nói: "Sao người đàn ông kia còn chưa tới vậy, cậu ta sợ rồi sao?"
Diệp Hân Di nhìn về phía Hoa Kiểm, mỉm cười và nói: "Đông Thiên Vương có chỗ không biết rồi. Tiêu Binh này có tính cách cứng rắn, e là không biết chữ sợ viết thế nào đâu."
Ánh mắt Hoa Kiểm và Diệp Hân Di vừa tiếp xúc thì lập tức quay đầu nhìn lên võ đài, ánh mắt có phần kỳ lạ.
"Hắn tới rồi."
Không biết là ai nói, chỉ thấy Tiêu Binh và Diệp Tử nắm tay nhau, đi nhanh từ bên ngoài cửa chính đến, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.