Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 84: Ý tốt của Diệp Hân Di

Nhiễm Bất Phàm

23/09/2019

Sau khi Tô Tiểu Tiểu đi rồi, không ngờ người tiếp theo tới thăm Tiêu Binh là Diệp Hân Di.

Tiêu Binh đã nghĩ đến chuyện người nhà họ Diệp sẽ tới thăm mình, nhưng dù thế nào cũng không ngờ người đầu tiên qua là người phụ nữ này.

Tiêu Binh cũng không tiện nói mình có ác cảm với Diệp Hân Di hay là gì, ban đầu mới gặp anh đã không thích người phụ nữ này, nhưng sau đó vì Diệp Tử, anh cũng cố gắng hòa nhã với cô ta, ít nhất không căm thù nhau, làm bạn không được cũng không trở thành kẻ địch chứ? Nhưng anh cuối cùng vẫn không ngờ cô ta sẽ qua vào lúc này.

Nhìn thấy Diệp Hân Di đi vào phòng, Tiêu Binh kinh ngạc nói: "Là cô à?"

Trong tay Diệp Hân Di cầm một bó hoa tươi, còn xách theo một giỏ hoa quả, người của cô ta bị phái ra bên ngoài chờ. Nhìn Tiêu Binh có vẻ giật mình, cô ta mỉm cười và nói: "Sao vậy, anh không ngờ là tôi đúng không?"

"Tôi thật sự không ngờ." Tiêu Binh rất nhanh đã bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Cô ngồi đi, còn làm phiền cô đến đây thế này."

"Thật ra không phiền." Diệp Hân Di cắm hoa xong, đặt trái cây ở trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế kê sát bên giường bệnh của Tiêu Binh: “Anh sao rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Binh mỉm cười nói: “Chắc hẳn chỉ mấy ngày nữa là tôi có thể ra viện."

"Anh vẫn nên ở lại trong bệnh viện thêm ngày thì hơn, đừng cậy mạnh." Ánh mắt Diệp Hân Di rất dịu dàng, lộ vẻ quan tâm, khi thấy Tiêu Binh nhìn về phía mình, cô ta bỗng nhiên cúi đầu như muốn chôn mặt vào trong ngực. Người phụ nữ này lại biết xấu hổ à?

Diệp Hân Di hơi xấu hổ nói: "Quan hệ của anh và em gái tôi... Trong lòng tôi tất nhiên rất lo lắng."

Giấu đầu lòi đuôi, trong đầu Tiêu Binh nghĩ đến những lời này đầu tiên. Không biết người phụ nữ này qua đây vì chuyện gì? Nếu thật sự giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ còn có mục đích khác? Nhìn bộ dạng cô ta xấu hổ như vậy, chẳng lẽ cô ta thích mình à? Ừ... Mình đẹp trai như vậy, thật sự có thể lắm chứ!

Tiêu Binh ho khan một tiếng, mỉm cười nói: "Cảm ơn cô đã quan tâm, cô yên tâm đi, tình hình sức khỏe của tôi rất tốt, không có gì đáng ngại."

"Vậy tôi cũng yên lòng rồi. Về hiểu nhầm giữa chúng ta trước đây, anh cũng không ngại chứ?"

"Không ngại, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, hơn nữa giữa chúng ta vốn cũng chưa từng xảy ra chuyện gì... Có một số việc chỉ là ân oán giữa tôi và nhà họ Tạ mà thôi, nhà họ Tạ đã không còn tồn tại nữa, vậy tất cả đều là quá khứ."

"Vậy tôi... chờ sau khi anh ra viện, tôi mời anh ăn cơm, anh có đồng ý không?"

"Ăn cơm?" Tiêu Binh thoáng ngẩn người ra: “Vậy thì không cần đâu."

Diệp Hân Di ngẩng đầu, vẻ mặt tha thiết nhìn Tiêu Binh: "Nếu như anh không đồng ý, vậy chứng tỏ anh không chịu tha thứ cho tôi."

"Cái này... nếu cô đã nói thế, vậy thì được rồi...."

"Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi cho khỏe." Diệp Hân Di nói xong liền đứng dậy, bước uyển chuyển ra ngoài, cô ta có dáng người rất quyến rũ, bước đi cũng rất mê người, trước khi đóng cửa còn nhìn Tiêu Binh. Anh vẫn có cảm giác hôm nay cô ta có gì đó khác thường, chẳng lẽ thật sự giống như mình nghĩ sao? Cũng không thể nào, chỉ sợ là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều thôi.



Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Binh nằm trong bệnh viện hồi phục rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu và Diệp Tử thay phiên nhau tới thăm anh, có đôi khi thậm chí sau khi tan học tiện đường còn cùng đi với nhau. Hai cô gái đi chung một chỗ, quan hệ lập tức trở nên rất thân thiết, việc mở rộng cửa hàng đã gần xong, mà anh cuối cùng cũng có thể ra viện.

Tốc độ hồi phục của Tiêu Binh như vậy, khiến cả bệnh viện đều cảm giác đây là một kỳ tích, không tới một tuần đã hồi phục lại bình thường. Không phải một tuần trước, anh ta còn sắp chết sao? Anh cảm thấy, nếu như mình không đi nữa, sợ rằng bệnh viện này sẽ xem mình thành chuột bạch để nghiên cứu mất.

Hôm nay anh ra viện, Tô Tiểu Tiểu và Diệp Tử vừa vặn phải thi giữa kỳ, không ngờ cả hai không thể tới đón Tiêu Binh, nhưng Bạo Lôi và Nhị Hóa đều tới, kết quả là hai ông lớn này đón anh ra viện.

Trong mấy ngày nằm viện, điều duy nhất khiến Tiêu Binh thấy tiếc nuối chính là cô y tá trẻ chăm sóc anh vào ngày đầu tiên không xuất hiện nữa, nghe y tá khác nói, cô y tá trẻ kia hình như bị sốt nên xin nghỉ ốm. Thật đáng tiếc, đó là một người đẹp đấy.

Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Binh nhìn Nhị Hóa, nói: "Cậu đi cùng tôi tới quán mì."

Sau đó anh lại nói với Bạo Lôi: "Chú Lôi, mấy ngày nay đã phiền chú chăm sóc cháu, bao giờ có cơ hội cháu sẽ mời chú ăn cơm."

Bạo Lôi nhìn Tiêu Binh, bỗng nhiên nói: "Tôi có thể hỏi vì sao thực lực của cậu lại tăng nhanh như vậy không?"

Năng lực quan sát thật sắc bén. Theo Tiêu Binh thấy, thực lực của Bạo Lôi này tối thiểu cũng đạt tới kỳ Hóa Kình, chỉ chưa từng giao đấu nên không dễ đoán được cụ thể đạt tới kỳ đầu hay là kỳ giữa, hoặc cao hơn nữa. Nhưng kỳ Hóa Kình cũng được xem là một cao thủ hàng đầu hiếm có, cho dù là trong cả nước, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người, không ngờ Bạo Lôi lại đạt được, có thể thấy địa vị của anh ta ở nhà họ Diệp chắc chắn rất cao. Mà Giang Thành nho nhỏ này quả nhiên là nơi rồng nấp hổ nằm.

Ở trước mặt Bạo Lôi, Tiêu Binh tất nhiên sẽ không giấu, nói rất thành thật: "Vừa đột phá đến Hóa Kình kỳ đầu."

Bạo Lôi nhìn Tiêu Binh với ánh mắt kinh ngạc, hỏi: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi sáu."

"Hai mươi sáu tuổi đã là Hóa Kình kỳ đầu, cũng được tính là thiên tài võ học. Cả tỉnh Hắc chắc cũng không có quá mười người đạt được kỳ Hóa Kình. Tôi được tính là một người, trong đó có bốn người là bốn Đại Thiên Vương trong tay ông Hầu, còn có một người là Miyamoto Shinji - cao thủ đứng đầu trong tay ông ta."

Tiêu Binh kinh ngạc nói: "Người nước R sao?"

"Đúng vậy. Hắn là một cao thủ dùng kiếm có thực lực khó lường, vượt xa bốn Đại Thiên Vương. Chỉ là cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy hắn ra tay, khó có thể đoán được thực lực thật sự của hắn."

Tiêu Binh suy nghĩ một lát, có phần kinh ngạc nói: "Giống như lời chú nói, tỉnh Hắc có không quá mười cao thủ kỳ Hóa Kình, trong tay ông Hầu đã có năm người rồi sao?"

"Còn không chỉ có năm người đâu, còn một người nữa là Tần Tam - biệt danh Quạ Đen - đoàn trưởng quân đoàn Quạ Đen của ông Hầu. Người này nắm giữ một lực lượng thần bí nhất trong tay ông ta, quản lý một nhóm cao thủ giỏi về tập kích, ám sát, chắc chắn thực lực cũng đạt tới kỳ Hóa Kình."

Tiêu Binh cười gượng nói: "Vậy chẳng phải cao thủ hàng đầu của tỉnh Hắc đều nằm trong tay của ông Hầu sao?"

"Cơ bản có thể nói vậy, đương nhiên... Ở tỉnh Hắc, cao thủ có thể kể ra đúng là không vượt quá mười người, nhưng có thể có người ẩn nấp kỹ mà tôi không biết cũng nên. Dù sao, cơ bản cũng không nhiều lắm."

Tiêu Binh không khỏi xúc động nói: "Một mình ông Hầu đã nắm giữ hơn nửa cao thủ hàng đầu ở tỉnh Hắc, vậy chẳng phải ông ta đã là người đứng đầu trong thế giới ngầm của cả tỉnh Hắc sao? Không chỉ giới hạn ở một Giang Thành nho nhỏ này."

"Cũng không thể nói vậy được, về những chuyện này, sau này cậu sẽ từ từ hiểu thôi." Bạo Lôi nhìn Tiêu Binh và nghiêm túc nói: “Tôi còn muốn hỏi cậu một điều nữa. Đêm hôm đó... thực lực khủng khiếp mà cậu thể hiện kia rốt cuộc có cảnh giới gì? Không ngờ tôi lại không nhìn rõ được!"



Tiêu Binh cười gượng nói: "Đừng nói chú không nhìn rõ được, thật ra cháu cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đến bây giờ cháu vẫn thấy hơi bối rối đấy."

"Quả nhiên giống như tôi nghĩ, thôi tôi đi trước đây, tạm biệt."

"Tạm biệt!"

Bạo Lôi nhanh chóng rời đi. Tiêu Binh nhìn theo bóng lưng của anh ta và nói với Nhị Hóa bên cạnh: "Thực lực của người này rất mạnh, còn cao hơn cả tôi. Thế lực của ông Hầu rất đáng sợ, có thể tôi chỉ mới nhìn thấy được một phần nhỏ mà thôi. Nền tảng của nhà họ Diệp cũng rất sâu."

Nhị Hóa nắm tóc, hỏi với vẻ ngốc nghếch: "Bây giờ chúng ta đi đâu? Có phải là quay về quán mì không?"

"Đi thôi, quay về xem thử. Tôi cũng muốn biết tiến triển thế nào rồi."

Tiêu Binh và Nhị Hóa ngồi lên xe, tài xế lái xe đến quán mì. Anh thanh toán tiền xe rồi hai người cùng xuống xe, đi tới cửa hàng. Lúc này hai cửa hàng đều đã được đập thông, bên trong thay đổi rất lớn. Sau khi đi vào, các công nhân vẫn đang bận rộn làm việc.

Chủ thầu thấy Tiêu Binh tới liền đi qua đưa cho anh một điếu thuốc. Anh nhận lấy và cầm trong tay, quan sát xung quanh. Bây giờ không gian ít nhất đã lớn hơn gấp đôi. Trừ đại sảnh lớn hơn, còn có thêm mấy gian nhỏ, nhìn qua hẳn việc thi công cũng sắp xong.

Tiêu Binh châm điếu thuốc, lại châm thuốc cho chủ thầu, sau đó hỏi: "Còn cần mấy ngày nữa?"

"Có lẽ khoảng ba ngày là xong rồi, chúng tôi biết anh đang vội nên không ngừng đẩy nhanh tiến độ, nhưng tuyệt đối không bớt xén nguyên vật liệu, anh có thể kiểm tra."

"Được." Tiêu Binh mỉm cười và nói: “Hoàn thành rất nhanh, đến lúc đó tôi xem chất lượng, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ trả tiền công còn lại cho anh, lại dẫn mọi người ra ngoài ăn một bữa ăn lớn!"

Chủ thầu mỉm cười và nói: "Ông chủ, ngài cứ chờ mà xem!"

Sau khi Tiêu Binh xem xong, nói: "Các anh cứ làm tiếp đi, tôi đi trước đây."

Trước đó, Tiêu Binh đã tìm thuê một phòng nhỏ cho Nhị Hóa ở gần đây. Trong thời gian này, anh ta vẫn ở đây. Sau khi ra khỏi quán mì, anh nói: "Nhị Hóa, cậu không cần đi với tôi đâu. Bây giờ tôi về nhà, cậu cũng về nghỉ ngơi đi."

"Tôi khó có thể làm vậy được." Nhị Hóa nói: “Tôi không ngốc, lần trước không phải người phụ nữ kia muốn giết anh sao? Nếu chẳng may cô ta phái người đến thì làm thế nào? Tôi bảo vệ anh sẽ tốt hơn."

Tiêu Binh khẽ cười nói: "Cậu yên tâm đi, tôi còn chưa khỏe hẳn, nhưng không phải ai muốn giết là giết được đâu."

"Khi anh chưa khỏe hẳn thì phải nghe theo tôi, tôi đưa anh về nhà trước, sau đó mới quay về nhà nghỉ ngơi."

"Vậy được rồi, tôi cũng không làm khó cho cậu." Tiêu Binh vừa đồng ý, một chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ lại bên đường. Một người đẹp với dáng người sexy, trang điểm theo phong cách Hàn Quốc, mặc áo phông rộng rãi màu đen và quần capri, đi giày cao gót bước xuống xe, trên mặt người đẹp này đeo khẩu trang màu trắng và kính râm rất lớn, trên thực tế anh căn bản không thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô ta. Sở dĩ nói cô ta là người đẹp là vì anh sẽ cảm thấy dáng người và khí chất cao quý tao nhã trên người cô ta kết hợp với nhau, nếu như không có gương mặt xinh đẹp thì thật có lỗi với nó.

Khi cô ta nhìn thấy Tiêu Binh đứng trước mặt mình, lập tức tháo kính râm xuống, con ngươi nhanh chóng lớn lên, nhìn Tiêu Binh có vẻ giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook