Chương 199: Tránh ra!
Mèo Yêu Thành Tinh
03/02/2024
Sắc mặt của Lương Dũng ở bên cạnh càng ngày càng khó nhìn.
Tên Sói Cát này làm người cuồng vọng, nhưng dù sao Lý Quân cũng là cậu chủ, đối phương dám lãnh đạm với Lý Quân, chuyện này thật sự có chút quá phận.
Lý Quân không muốn chờ đợi thêm nữa, nói thật, đối phương chỉ là một cấp dưới của ông cụ, nào có tư cách để cho anh chờ đợi.
Lý Quân sải bước đi thẳng vào bên trong.
Nhưng anh vừa đi tới cửa thì lại bị một người đàn ông cường tráng áo đen chặn lại.
"Rất xin lỗi, không có lệnh của lão đại Sói Cát thì bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào sân này."
Lương Dũng đứng ra, nổi giận nói: 'Đây chính là cậu chủ, là người của ông chủ lớn, chỉ bằng các người mà cũng dám ngăn cản? Sói Cát thật to gan."
Ai ngờ đối phương lại không hề dao động, hoàn toàn không để Lương Dũng vào mắt, cũng không có ý tránh đường.
"Tránh ra!"
Lý Quân lạnh lùng nói.
Anh đã có chút tức giận.
Mà trên mặt người đàn ông cao to kia lại lộ ra mấy phần mỉa mai.
Nói thật, bọn hắn không biết cậu chủ cậu chiếc gì cả, bọn hắn đều là người của Sói Cát, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Sói Cát.
Lão đại nhà mình muốn ra oai phủ đầu với người trước mắt, nên đương nhiên bọn hắn phải làm theo rồi.
Huống hồ trước đó Lương Dũng đến xin gặp lão đại Sói Cát nhà mình, không phải cũng ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài nửa giờ sao.
Lúc ấy Lương Dũng cũng tức hổn hển, nhưng còn có thể làm gì?
Ngay cả Lương Dũng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, người thanh niên này còn dám ra tay sao?
Về phần cậu chủ gì đó, sao bọn hắn không nghe nói trong công ty có một cậu chủ vậy.
"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Giọng nói của Lý Quân đã có chút lửa giận. Đối phương lắc đầu.
"Tôi nói, không có lệnh của lão đại, ai cũng......"
"Bốp!"
Người nọ còn chưa dứt lời thì đã bị đá bay ra ngoài, đâm thẳng vào cửa.
Những người đàn ông cao to đang giữ cửa khác nhìn thấy Lý Quân ra tay thì lập tức muốn xông lên.
Mà đúng lúc này, cánh cửa bên trong đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông gầy gò để trần bên trong, bên ngoài lại khoác một chiếc áo vest, trên cổ còn đeo một dây xích vàng lớn đang cười tửm tỉm đi ra.
Hắn mở miệng nói: "Vị này chính là cậu chủ phải không, sao lại động tay động chân thế này?"
"Vừa rồi tôi bị tiêu chảy phải vào nhà vệ sinh một lúc thôi mà, làm sao, cậu chủ đã mất kiên nhãn rồi?"
Người đàn ông xuất hiện, mấy tên đàn em đang ngo ngoe muốn ra tay đều yên tĩnh lại.
Mà trên mặt Lương Dũng cũng lộ ra chút kiêng kị, ông thấp giọng nói: 'Hắn chính là Sói Cát."
"Cậu chủ đại giá quang lâm, tôi không tiếp đón từ xa được, đúng là có lỗi, tôi xin nhận lỗi ở chỗ này với cậu chủ."
Sói Cát chắp tay, chỉ là ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng nét mặt của hắn lại không có một chút cung kính nào, ngược lại còn mang theo vài phần trêu tức.
Tên Sói Cát này làm người cuồng vọng, nhưng dù sao Lý Quân cũng là cậu chủ, đối phương dám lãnh đạm với Lý Quân, chuyện này thật sự có chút quá phận.
Lý Quân không muốn chờ đợi thêm nữa, nói thật, đối phương chỉ là một cấp dưới của ông cụ, nào có tư cách để cho anh chờ đợi.
Lý Quân sải bước đi thẳng vào bên trong.
Nhưng anh vừa đi tới cửa thì lại bị một người đàn ông cường tráng áo đen chặn lại.
"Rất xin lỗi, không có lệnh của lão đại Sói Cát thì bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào sân này."
Lương Dũng đứng ra, nổi giận nói: 'Đây chính là cậu chủ, là người của ông chủ lớn, chỉ bằng các người mà cũng dám ngăn cản? Sói Cát thật to gan."
Ai ngờ đối phương lại không hề dao động, hoàn toàn không để Lương Dũng vào mắt, cũng không có ý tránh đường.
"Tránh ra!"
Lý Quân lạnh lùng nói.
Anh đã có chút tức giận.
Mà trên mặt người đàn ông cao to kia lại lộ ra mấy phần mỉa mai.
Nói thật, bọn hắn không biết cậu chủ cậu chiếc gì cả, bọn hắn đều là người của Sói Cát, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Sói Cát.
Lão đại nhà mình muốn ra oai phủ đầu với người trước mắt, nên đương nhiên bọn hắn phải làm theo rồi.
Huống hồ trước đó Lương Dũng đến xin gặp lão đại Sói Cát nhà mình, không phải cũng ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài nửa giờ sao.
Lúc ấy Lương Dũng cũng tức hổn hển, nhưng còn có thể làm gì?
Ngay cả Lương Dũng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, người thanh niên này còn dám ra tay sao?
Về phần cậu chủ gì đó, sao bọn hắn không nghe nói trong công ty có một cậu chủ vậy.
"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Giọng nói của Lý Quân đã có chút lửa giận. Đối phương lắc đầu.
"Tôi nói, không có lệnh của lão đại, ai cũng......"
"Bốp!"
Người nọ còn chưa dứt lời thì đã bị đá bay ra ngoài, đâm thẳng vào cửa.
Những người đàn ông cao to đang giữ cửa khác nhìn thấy Lý Quân ra tay thì lập tức muốn xông lên.
Mà đúng lúc này, cánh cửa bên trong đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông gầy gò để trần bên trong, bên ngoài lại khoác một chiếc áo vest, trên cổ còn đeo một dây xích vàng lớn đang cười tửm tỉm đi ra.
Hắn mở miệng nói: "Vị này chính là cậu chủ phải không, sao lại động tay động chân thế này?"
"Vừa rồi tôi bị tiêu chảy phải vào nhà vệ sinh một lúc thôi mà, làm sao, cậu chủ đã mất kiên nhãn rồi?"
Người đàn ông xuất hiện, mấy tên đàn em đang ngo ngoe muốn ra tay đều yên tĩnh lại.
Mà trên mặt Lương Dũng cũng lộ ra chút kiêng kị, ông thấp giọng nói: 'Hắn chính là Sói Cát."
"Cậu chủ đại giá quang lâm, tôi không tiếp đón từ xa được, đúng là có lỗi, tôi xin nhận lỗi ở chỗ này với cậu chủ."
Sói Cát chắp tay, chỉ là ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng nét mặt của hắn lại không có một chút cung kính nào, ngược lại còn mang theo vài phần trêu tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.