Chương 168: Nhân tộc Chí bảo
Thoại Đồng
20/03/2013
Triệu Thu Hàn đứng lặng một hồi, sau đó bình tĩnh trở lại, một đôi mắt không thể nhìn được vật gì dừng trên người ta một hồi, chậm rãi gật đầu.
Ta mỉm cười truyền âm nói: "Ngươi đã tin tưởng ta, vậy ngươi không nên hỏi làm sao mà ta biết được, ngươi chỉ cần biết ta giúp ngươi là được rồi. Ta sẽ giúp ngươi, sẽ không để ngươi lại quay về Minh thủ phủ, cũng sẽ không lại để Triệu Vô Cực khống chế ngươi nữa."
Triệu Thu Hàn không có thần sắc vui vẻ như ta nghĩ, mà trở nên hết sức bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ngươi vì sao phải giúp ta? Ngươi cũng đồng tình với ta sao?" Trong thanh âm đã hồi phục một ít lạnh lùng.
Lòng ta nhảy bộp một chút, nhìn Triệu Thu Hàn, thầm hô quá sơ ý, loại người giống như nàng trường kỳ bị vây trong cô độc, phần lớn đều có lòng tự trọng rất mạnh, hơn nữa đối với người xung quanh sẽ rất dễ sinh ra cảm giác không tín nhiệm. Cười cười, ta truyền âm lại: "Giữa bằng hữu, hẳn là phải giúp đỡ cho nhau, không phải sao? Ta thừa nhận đối với tao ngộ của ngươi có điểm đồng tình, nhưng là trọng yếu hơn là, ta nghĩ ngươi là một bằng hữu có thể kết giao, cho nên mới giúp ngươi. Ngươi tuy bất hạnh, nhưng thế giới này ngươi bất hạnh hơn ngươi có rất nhiều, ta không có lòng rãnh rỗi đi trợ giúp bọn họ, bởi vì đem ngươi thành bằng hữu, ta mới giúp ngươi. Giả như ngươi nghĩ vì điểm đồng tình kia, mà cự tuyệt trợ giúp của ta, ta cũng không cần phải nói nữa."
Triệu Thu Hàn trầm mặc, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta không nên hoài nghi ngươi."
Ta mỉm cười, truyền âm: "Không có gì, hiểu lầm có thể giải thích rõ ràng. Như vậy sau khi ngươi ly khai Triệu Vô Cực, có tính toán gì không?"
Triệu Thu Hàn chần chờ một chút, sau đó lắc đầu: "Ta cũng không biết sẽ đi nơi nào."
Ta trầm ngâm, nói: "Đông đại lục tuy lớn, nhưng thuộc về phạm vi quản hạt của liên bang, ngươi muốn ẩn trốn không bị phát giác cũng không dễ dàng, huống hồ, nếu như sinh hoạt lén lút, nói vậy ngươi cũng không muốn... Nếu như ngươi không chê, trước tiên ngươi có thể ở lại Lâm Phượng các, chỗ Lâm Phượng các rất thần bí, dù thế lực Triệu Vô Cực trải rộng khắp Đông đại lục, tuyệt không tìm được ngươi."
"Lâm Phượng các?" Triệu Thu Hàn sửng sốt, lập tức lộ vẻ suy tư. Hồi lâu, nàng gật đầu biểu thị đồng ý.
Tất cả đều nắm chắc trong tay ta, ta sớm biết Triệu Thu Hàn sẽ đồng ý, bởi vì hiện tại xác thực nàng đã cùng đường, trừ phi nàng chạy trốn tới Tây đại lục, cho nên chỉ có Lâm Phượng các mới là nơi tị nạn tốt nhất.
Ta mỉm cười truyền âm: "Tốt lắm, chờ phi năng vào Hải tộc, ta liền nghĩ biện pháp để người trong các dẫn ngươi đi."
"Cảm tạ ngươi... Dương Đào." Triệu Thu Hàn giọng nói đã mang theo một hàm ý không nói nên lời, gương mặt nàng đột nhiên đỏ lên một chút, tiếng rất nhỏ: "Ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào..."
Thấy hình dạng nàng như vậy, trong lòng ta sửng sốt, thầm nghĩ không lẽ nàng có hảo cảm với mình chứ? Ngẫm lại cũng rất có thể, loại người trường kỳ cô độc như nàng, đều có lực chống cự tiếp xúc người khác, nếu có ai đối xử tốt với nàng, đều sẽ sinh ra hảo cảm mãnh liệt và cảm giác ỷ lại... Chẳng lẽ hiện tại cũng là tình huống này?
Tuy rằng cảm giác được mỹ nhân ưu ái làm ta vinh hạnh, cũng làm ta không khỏi có một tia đắc ý, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt u oán của Thủy Hương Vân, liền cảm thấy hổ thẹn.
Thầm thở dài, ta vờ như không thấy biểu tình của nàng, mỉm cười nói: "Được rồi, mọi chuyện đã nói rõ, ta cũng nên đi ra, ở lâu sẽ gây hiểu lầm không đáng."
"Nga, được rồi." Triệu Thu Hàn đã khôi phục đáng bình tĩnh, chỉ là ta mơ hồ nhận thấy được trên mặt nàng chợt lóe vẻ thất lạc.
Triệt hồi kết giới chân khí tiện tay bày ra lúc đi vào, ta ra khỏi phòng Triệu Thu Hàn, dựa vào cửa, khẽ thở dài.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng tít tít của máy liên lạc - cái máy này là sau khi gặp Hải tộc sứ giả, Quân phát cho mỗi người chúng ta một cái, để thuận tiện liên lạc trên phi năng.
Ta bắt máy, nghe được thanh âm như đang động đất cấp chín của Quân: "DƯƠNG TÔNG CHỦ, hiện tại ngài đang ở chỗ nào? Vừa rồi sao không bắt được tín hiệu của ngài."
Ta cười thầm một tiếng, vừa rồi ta bày kết giới chân khí trong phòng, nếu như ngươi cũng có thể thu được tín hiệu, vậy mới là gặp quỷ, cũng không giải thích, hỏi thẳng: "Tổng lái tìm ta có chuyện?"
"Phải... Hiện giờ ta đã biết vị trí của ngài, ta lập tức tới ngay." Nói xong, Quân liền cắt liên lạc.
Ta không khỏi nghi hoặc, Quân này tìm ta có chuyện gì? Sao mà hình như gấp lắm vậy?
Chỉ nửa phút sau, Quân tìm tới ta, thần sắc nghiêm túc, truyền âm: "Dương tông chủ, ta tới dẫn ngài đi xem kiện đồ vật Minh thủ đưa tới! Minh thủ đã căn dặn, sau khi lên phi năng, kiện đồ vật kia do ngài tiếp thu bảo quản!"
Triệu Vô Cực đưa tới thứ gì đây? Thần sắc khẽ động, còn có thể là thứ gì chứ, nhất định là Chí bảo nhân tộc rồi.
Lòng ta không khỏi có chút kích động, tuy rằng trước đó ta dự đoán quang đoàn đem ta tới thế giới này cùng năm quang cầu kia có khả năng bất đồng, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi có một tia chờ mong, mong muốn hai thứ có một mối liên hệ, liền truyền âm: "Mời tổng lái dẫn đường!"
Quân không nói gì thêm, gật đầu, liền nhấc người bay lên, đi trước dẫn đường.
Phi năng khá lớn, Quân mang theo ta vòng vèo vài lần, sau đó bước vào tầng hai, ven đường người gặp Quân đều cúi chào.
Sau đó, chúng ta bước vào một hành lang do mười tay súng laser bưu hãn canh gác nghiêm mật, xác nhận thân phận xong, mới tới đầu bên kia, mở một cánh cửa dày cộm sau kiểm tra hết sức phức tạp.
Quân truyền âm sang: "Dương tông chủ, đồ vật đã ở bên trong!"
Ta liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy đây là một gian phòng không quá lớn, mà trong phòng chỉ có một khối kim loại hình lập phương.
Mà bao bên ngoài khối kim loại kia một thước, còn là một bình chướng chân khí màu bạc, ta cảm giác được, bình chướng chân khí này ẩn chứa năng lượng đủ để đối kháng công kích của thiên giai trung phẩm, mà quấn cùng bình chướng chân khí này, còn có một tầng năng lượng tráo đủ chống lại thiên giai trung phẩm, hai cổ năng lượng này tập trung một chỗ, cao thủ thiên giai trung phẩm bình thường muốn đột phá lá chắn, cực kỳ trắc trở.
Khóe miệng ta khẽ nhếch, xem ra Triệu Vô Cực vì an toàn của nhân tộc Chí bảo, thật bỏ không ít lực, chỉ bố trí cái bình chướng chân khí này, sợ là ngay cả lực bú sữa mẹ cũng dùng tới. Không trách được lúc đưa tiễn hắn khí huyết suy nhược, dáng dấp còn tưởng hắn trắng đêm đại chiến thận bị hao nhiều nước chứ.
Quân nói: "Dương tông chủ, đồ vật ở bên trong, Minh thủ đã phân phó, ngoại trừ Dương tông chủ bất luận kẻ nào cũng không được tới gần chiếc rương đó."
Nói thừa, có tầng lá chắn này, trên phi năng có thể tới gần cái rương kim loại này, cũng chỉ có ta và hai nàng Vân Trần Vân Ý thôi.
Ta nghi hoặc hỏi: "Tổng lái, cái rương này lớn như vậy, đồ vật trong đó hẳn cũng không nhỏ, làm sao ta đeo bên người mà bảo quản được?"
Quân lắc đầu, trả lời: "Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá nếu Minh thủ nói như vậy, thì nhất định có đạo lý, ở đây tạm thời giao cho Dương tông chủ ngài, ta đi ra ngoài trước, chờ ngài lấy xong đồ vật kia, lại dùng máy liên lạc gọi ta."
Nói xong, hắn liền rời khỏi gian phòng, sau đó cánh cửa kim loại kia nặng nề đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình ta.
Thần niệm đảo qua, không phát hiện trong phòng có thiết bị giám sát, cũng không có cảm giác bị người giám thị, mỉm cười, nhẹ bay lên, tới trước lá chắn, tự tay chạm vào trên lá chắn chớp động ngân quang.
Hô!
Năng lượng dâng trào, trong nháy mắt năng lượng ẩn hàm trong lá chắn bị ta hấp thu, chút năng lượng kia với ta mà nói, chỉ là một giọt nước trong biển rộng, nhưng từ nhỏ cùng khốn đã khiến ta đối với mỹ đức tiết kiệm, đạo lý tích tiểu thành đại, ta đều tràn đầy thể hội.
Thần niệm đảo qua cái rương kim loại, phát hiện chiếc rương như thiên nhiên đúc thành, không có một khe hở, xem ra chỉ có thể dùng man lực mà phá hủy từ bên ngoài, thật không biết Chí bảo kia làm sao mà bỏ vào trong được.
Bay tới trước chiếc rương, một cổ hắc điện chân khí bay ra ngoài cơ thể, biến thành bốn bàn tay to, từ bốn phương nắm chặt vành rương, giống như lột vỏ quýt đem cái rương xé nát ra, vật bên trong đã lộ diện.
Trong nháy mắt lớp vỏ kim loại bị xé ra, từ bên trong xuất ra bạch quang sáng chói, toàn gian phòng chìm trong ánh sáng.
Bạch quang dù mạnh, nhưng đối với ta vô ngại, ta liếc mắt đã nhìn thấy thứ bên trong, quả nhiên là một quang đoàn.
Quang đoàn này cỡ như quả bóng rổ, toàn thể tản ra bạch quang cường thịnh, giống như một chiếc bóng đèn, còn so với bóng đèn sáng hơn không biết bao nhiêu lần, nếu người bình thường bị chiếu trúng, chỉ sợ mắt sẽ bị tổn thương mù lòa.
Ta dùng thần niệm phân tích quang đoàn này, nhưng phát hiện không thể cảm nhận được tình huống của nó, nhưng có thể cảm nhận được quang đoàn ẩn chứa năng lượng to lớn, thật ngoài tưởng tượng của ta, dù là năng lượng chứa trong cơ thể ta hiện giờ, tuyệt không yếu hơn, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
Phản ứng lại được ta liền mừng rỡ, trong lòng nổi lên tham niệm, thầm nghĩ nếu hấp thu năng lượng trong quang đoàn, chẳng phải công lực mình lại tăng gấp đôi sao? Kháo, nếu thật là như thế, dù là không đạt tới thần giai, thiên hạ rộng lớn, nhưng còn ai là đối thủ của ta?
Nhưng ý niệm trong đầu chỉ chuyển một vòng, chớp mắt liền bị ta cưỡng chế đè nén xuống, bởi vì dù là muốn hấp thụ, hiện giờ không phải lúc. Bằng không, ta hút hết năng lượng của nhân tộc Chí bảo, lấy cái gì giao cho Hải tộc? Chờ tìm được Hải tộc Chí bảo rồi nói... Nhất thời tâm niệm khẽ động, trước đó Triệu Vô Cực nói trong lục tộc đều có một món, mà nhân tộc Chí bảo đã có cường độ năng lượng cỡ này, nếu đem sáu quang đoàn toàn bộ hấp thu hết....
Tim ta không khỏi đập thình thịch.
Đột nhiên, sắc mặt ta bỗng nhiên biến đổi.
Không đúng, năng lượng trong đoàn này, cảm giác hình như rất quen thuộc?
Năng lượng hình như là...
Trong đầu nổ vang một tiếng, ta bỗng nhiên nhớ lại năng lượng trong Tẩy lễ trì! Năng lượng kia, trong đó có vài phần vị đạo giống như quang đoàn này! Mà năng lượng hỗn loạn trong Tẩy lễ trì là do muội muội ban đầu dẫn đạo mà lưu lại năng lượng tàn dư?!
Ta mở to mắt, không lẽ nào, năng lượng ẩn chứa trong quang cầu này, chính là năng lượng của muội muội?
Cảm ứng lại lần thứ hai, càng cảm ứng, ta càng thấy được thứ này và năng lượng Tẩy lễ trì càng tương tự!
Đột nhiên nhớ tới Triệu Vô Cực có nói, quang đoàn vốn là lục phần nhất thể, là ở mấy ngàn năm trước, từ bên ngoài không gian mà đến.
Tim đập chợt gia tốc, trên mặt ta hiện lên vẻ hưng phấn!
22-03-2010, 01:45 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Ta mỉm cười truyền âm nói: "Ngươi đã tin tưởng ta, vậy ngươi không nên hỏi làm sao mà ta biết được, ngươi chỉ cần biết ta giúp ngươi là được rồi. Ta sẽ giúp ngươi, sẽ không để ngươi lại quay về Minh thủ phủ, cũng sẽ không lại để Triệu Vô Cực khống chế ngươi nữa."
Triệu Thu Hàn không có thần sắc vui vẻ như ta nghĩ, mà trở nên hết sức bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ngươi vì sao phải giúp ta? Ngươi cũng đồng tình với ta sao?" Trong thanh âm đã hồi phục một ít lạnh lùng.
Lòng ta nhảy bộp một chút, nhìn Triệu Thu Hàn, thầm hô quá sơ ý, loại người giống như nàng trường kỳ bị vây trong cô độc, phần lớn đều có lòng tự trọng rất mạnh, hơn nữa đối với người xung quanh sẽ rất dễ sinh ra cảm giác không tín nhiệm. Cười cười, ta truyền âm lại: "Giữa bằng hữu, hẳn là phải giúp đỡ cho nhau, không phải sao? Ta thừa nhận đối với tao ngộ của ngươi có điểm đồng tình, nhưng là trọng yếu hơn là, ta nghĩ ngươi là một bằng hữu có thể kết giao, cho nên mới giúp ngươi. Ngươi tuy bất hạnh, nhưng thế giới này ngươi bất hạnh hơn ngươi có rất nhiều, ta không có lòng rãnh rỗi đi trợ giúp bọn họ, bởi vì đem ngươi thành bằng hữu, ta mới giúp ngươi. Giả như ngươi nghĩ vì điểm đồng tình kia, mà cự tuyệt trợ giúp của ta, ta cũng không cần phải nói nữa."
Triệu Thu Hàn trầm mặc, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta không nên hoài nghi ngươi."
Ta mỉm cười, truyền âm: "Không có gì, hiểu lầm có thể giải thích rõ ràng. Như vậy sau khi ngươi ly khai Triệu Vô Cực, có tính toán gì không?"
Triệu Thu Hàn chần chờ một chút, sau đó lắc đầu: "Ta cũng không biết sẽ đi nơi nào."
Ta trầm ngâm, nói: "Đông đại lục tuy lớn, nhưng thuộc về phạm vi quản hạt của liên bang, ngươi muốn ẩn trốn không bị phát giác cũng không dễ dàng, huống hồ, nếu như sinh hoạt lén lút, nói vậy ngươi cũng không muốn... Nếu như ngươi không chê, trước tiên ngươi có thể ở lại Lâm Phượng các, chỗ Lâm Phượng các rất thần bí, dù thế lực Triệu Vô Cực trải rộng khắp Đông đại lục, tuyệt không tìm được ngươi."
"Lâm Phượng các?" Triệu Thu Hàn sửng sốt, lập tức lộ vẻ suy tư. Hồi lâu, nàng gật đầu biểu thị đồng ý.
Tất cả đều nắm chắc trong tay ta, ta sớm biết Triệu Thu Hàn sẽ đồng ý, bởi vì hiện tại xác thực nàng đã cùng đường, trừ phi nàng chạy trốn tới Tây đại lục, cho nên chỉ có Lâm Phượng các mới là nơi tị nạn tốt nhất.
Ta mỉm cười truyền âm: "Tốt lắm, chờ phi năng vào Hải tộc, ta liền nghĩ biện pháp để người trong các dẫn ngươi đi."
"Cảm tạ ngươi... Dương Đào." Triệu Thu Hàn giọng nói đã mang theo một hàm ý không nói nên lời, gương mặt nàng đột nhiên đỏ lên một chút, tiếng rất nhỏ: "Ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào..."
Thấy hình dạng nàng như vậy, trong lòng ta sửng sốt, thầm nghĩ không lẽ nàng có hảo cảm với mình chứ? Ngẫm lại cũng rất có thể, loại người trường kỳ cô độc như nàng, đều có lực chống cự tiếp xúc người khác, nếu có ai đối xử tốt với nàng, đều sẽ sinh ra hảo cảm mãnh liệt và cảm giác ỷ lại... Chẳng lẽ hiện tại cũng là tình huống này?
Tuy rằng cảm giác được mỹ nhân ưu ái làm ta vinh hạnh, cũng làm ta không khỏi có một tia đắc ý, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt u oán của Thủy Hương Vân, liền cảm thấy hổ thẹn.
Thầm thở dài, ta vờ như không thấy biểu tình của nàng, mỉm cười nói: "Được rồi, mọi chuyện đã nói rõ, ta cũng nên đi ra, ở lâu sẽ gây hiểu lầm không đáng."
"Nga, được rồi." Triệu Thu Hàn đã khôi phục đáng bình tĩnh, chỉ là ta mơ hồ nhận thấy được trên mặt nàng chợt lóe vẻ thất lạc.
Triệt hồi kết giới chân khí tiện tay bày ra lúc đi vào, ta ra khỏi phòng Triệu Thu Hàn, dựa vào cửa, khẽ thở dài.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng tít tít của máy liên lạc - cái máy này là sau khi gặp Hải tộc sứ giả, Quân phát cho mỗi người chúng ta một cái, để thuận tiện liên lạc trên phi năng.
Ta bắt máy, nghe được thanh âm như đang động đất cấp chín của Quân: "DƯƠNG TÔNG CHỦ, hiện tại ngài đang ở chỗ nào? Vừa rồi sao không bắt được tín hiệu của ngài."
Ta cười thầm một tiếng, vừa rồi ta bày kết giới chân khí trong phòng, nếu như ngươi cũng có thể thu được tín hiệu, vậy mới là gặp quỷ, cũng không giải thích, hỏi thẳng: "Tổng lái tìm ta có chuyện?"
"Phải... Hiện giờ ta đã biết vị trí của ngài, ta lập tức tới ngay." Nói xong, Quân liền cắt liên lạc.
Ta không khỏi nghi hoặc, Quân này tìm ta có chuyện gì? Sao mà hình như gấp lắm vậy?
Chỉ nửa phút sau, Quân tìm tới ta, thần sắc nghiêm túc, truyền âm: "Dương tông chủ, ta tới dẫn ngài đi xem kiện đồ vật Minh thủ đưa tới! Minh thủ đã căn dặn, sau khi lên phi năng, kiện đồ vật kia do ngài tiếp thu bảo quản!"
Triệu Vô Cực đưa tới thứ gì đây? Thần sắc khẽ động, còn có thể là thứ gì chứ, nhất định là Chí bảo nhân tộc rồi.
Lòng ta không khỏi có chút kích động, tuy rằng trước đó ta dự đoán quang đoàn đem ta tới thế giới này cùng năm quang cầu kia có khả năng bất đồng, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi có một tia chờ mong, mong muốn hai thứ có một mối liên hệ, liền truyền âm: "Mời tổng lái dẫn đường!"
Quân không nói gì thêm, gật đầu, liền nhấc người bay lên, đi trước dẫn đường.
Phi năng khá lớn, Quân mang theo ta vòng vèo vài lần, sau đó bước vào tầng hai, ven đường người gặp Quân đều cúi chào.
Sau đó, chúng ta bước vào một hành lang do mười tay súng laser bưu hãn canh gác nghiêm mật, xác nhận thân phận xong, mới tới đầu bên kia, mở một cánh cửa dày cộm sau kiểm tra hết sức phức tạp.
Quân truyền âm sang: "Dương tông chủ, đồ vật đã ở bên trong!"
Ta liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy đây là một gian phòng không quá lớn, mà trong phòng chỉ có một khối kim loại hình lập phương.
Mà bao bên ngoài khối kim loại kia một thước, còn là một bình chướng chân khí màu bạc, ta cảm giác được, bình chướng chân khí này ẩn chứa năng lượng đủ để đối kháng công kích của thiên giai trung phẩm, mà quấn cùng bình chướng chân khí này, còn có một tầng năng lượng tráo đủ chống lại thiên giai trung phẩm, hai cổ năng lượng này tập trung một chỗ, cao thủ thiên giai trung phẩm bình thường muốn đột phá lá chắn, cực kỳ trắc trở.
Khóe miệng ta khẽ nhếch, xem ra Triệu Vô Cực vì an toàn của nhân tộc Chí bảo, thật bỏ không ít lực, chỉ bố trí cái bình chướng chân khí này, sợ là ngay cả lực bú sữa mẹ cũng dùng tới. Không trách được lúc đưa tiễn hắn khí huyết suy nhược, dáng dấp còn tưởng hắn trắng đêm đại chiến thận bị hao nhiều nước chứ.
Quân nói: "Dương tông chủ, đồ vật ở bên trong, Minh thủ đã phân phó, ngoại trừ Dương tông chủ bất luận kẻ nào cũng không được tới gần chiếc rương đó."
Nói thừa, có tầng lá chắn này, trên phi năng có thể tới gần cái rương kim loại này, cũng chỉ có ta và hai nàng Vân Trần Vân Ý thôi.
Ta nghi hoặc hỏi: "Tổng lái, cái rương này lớn như vậy, đồ vật trong đó hẳn cũng không nhỏ, làm sao ta đeo bên người mà bảo quản được?"
Quân lắc đầu, trả lời: "Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá nếu Minh thủ nói như vậy, thì nhất định có đạo lý, ở đây tạm thời giao cho Dương tông chủ ngài, ta đi ra ngoài trước, chờ ngài lấy xong đồ vật kia, lại dùng máy liên lạc gọi ta."
Nói xong, hắn liền rời khỏi gian phòng, sau đó cánh cửa kim loại kia nặng nề đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình ta.
Thần niệm đảo qua, không phát hiện trong phòng có thiết bị giám sát, cũng không có cảm giác bị người giám thị, mỉm cười, nhẹ bay lên, tới trước lá chắn, tự tay chạm vào trên lá chắn chớp động ngân quang.
Hô!
Năng lượng dâng trào, trong nháy mắt năng lượng ẩn hàm trong lá chắn bị ta hấp thu, chút năng lượng kia với ta mà nói, chỉ là một giọt nước trong biển rộng, nhưng từ nhỏ cùng khốn đã khiến ta đối với mỹ đức tiết kiệm, đạo lý tích tiểu thành đại, ta đều tràn đầy thể hội.
Thần niệm đảo qua cái rương kim loại, phát hiện chiếc rương như thiên nhiên đúc thành, không có một khe hở, xem ra chỉ có thể dùng man lực mà phá hủy từ bên ngoài, thật không biết Chí bảo kia làm sao mà bỏ vào trong được.
Bay tới trước chiếc rương, một cổ hắc điện chân khí bay ra ngoài cơ thể, biến thành bốn bàn tay to, từ bốn phương nắm chặt vành rương, giống như lột vỏ quýt đem cái rương xé nát ra, vật bên trong đã lộ diện.
Trong nháy mắt lớp vỏ kim loại bị xé ra, từ bên trong xuất ra bạch quang sáng chói, toàn gian phòng chìm trong ánh sáng.
Bạch quang dù mạnh, nhưng đối với ta vô ngại, ta liếc mắt đã nhìn thấy thứ bên trong, quả nhiên là một quang đoàn.
Quang đoàn này cỡ như quả bóng rổ, toàn thể tản ra bạch quang cường thịnh, giống như một chiếc bóng đèn, còn so với bóng đèn sáng hơn không biết bao nhiêu lần, nếu người bình thường bị chiếu trúng, chỉ sợ mắt sẽ bị tổn thương mù lòa.
Ta dùng thần niệm phân tích quang đoàn này, nhưng phát hiện không thể cảm nhận được tình huống của nó, nhưng có thể cảm nhận được quang đoàn ẩn chứa năng lượng to lớn, thật ngoài tưởng tượng của ta, dù là năng lượng chứa trong cơ thể ta hiện giờ, tuyệt không yếu hơn, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
Phản ứng lại được ta liền mừng rỡ, trong lòng nổi lên tham niệm, thầm nghĩ nếu hấp thu năng lượng trong quang đoàn, chẳng phải công lực mình lại tăng gấp đôi sao? Kháo, nếu thật là như thế, dù là không đạt tới thần giai, thiên hạ rộng lớn, nhưng còn ai là đối thủ của ta?
Nhưng ý niệm trong đầu chỉ chuyển một vòng, chớp mắt liền bị ta cưỡng chế đè nén xuống, bởi vì dù là muốn hấp thụ, hiện giờ không phải lúc. Bằng không, ta hút hết năng lượng của nhân tộc Chí bảo, lấy cái gì giao cho Hải tộc? Chờ tìm được Hải tộc Chí bảo rồi nói... Nhất thời tâm niệm khẽ động, trước đó Triệu Vô Cực nói trong lục tộc đều có một món, mà nhân tộc Chí bảo đã có cường độ năng lượng cỡ này, nếu đem sáu quang đoàn toàn bộ hấp thu hết....
Tim ta không khỏi đập thình thịch.
Đột nhiên, sắc mặt ta bỗng nhiên biến đổi.
Không đúng, năng lượng trong đoàn này, cảm giác hình như rất quen thuộc?
Năng lượng hình như là...
Trong đầu nổ vang một tiếng, ta bỗng nhiên nhớ lại năng lượng trong Tẩy lễ trì! Năng lượng kia, trong đó có vài phần vị đạo giống như quang đoàn này! Mà năng lượng hỗn loạn trong Tẩy lễ trì là do muội muội ban đầu dẫn đạo mà lưu lại năng lượng tàn dư?!
Ta mở to mắt, không lẽ nào, năng lượng ẩn chứa trong quang cầu này, chính là năng lượng của muội muội?
Cảm ứng lại lần thứ hai, càng cảm ứng, ta càng thấy được thứ này và năng lượng Tẩy lễ trì càng tương tự!
Đột nhiên nhớ tới Triệu Vô Cực có nói, quang đoàn vốn là lục phần nhất thể, là ở mấy ngàn năm trước, từ bên ngoài không gian mà đến.
Tim đập chợt gia tốc, trên mặt ta hiện lên vẻ hưng phấn!
22-03-2010, 01:45 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.