Chương 197: Nhập đường
Thoại Đồng
20/03/2013
Mỹ nữ kia rất có vẻ trí thức, mỉm cười, giọng nói êm dịu hỏi: "Dương tông chủ đã trở thành Võ Hoàng đệ tam, chuyện ta muốn hỏi chính là, mấu chốt để đánh bại 'Hoàng' của ngài là gì?"
Vấn đề này chính là chuyện tất cả võ giả trên toàn thế giới vò đầu bức tai suốt thời gian qua, những ký giả xung quanh liền vặn máy ghi âm tối đa, sợ hãi mình nghe sót một chữ.
Trầm ngâm một lúc, ta trả lời: "Ta nghĩ là ngộ tính! Không cần câu nệ chiêu thức vốn có, 'Hoàng' tập hợp tất cả tinh hoa các võ giả trong Cực đạo chiến võng, trên chiêu thức đã không có ai vượt qua hắn nữa, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, mới có khả năng đánh bại hắn. Muốn làm được điểm ấy, phải xem ngộ tính của mỗi người! Mà ta có thể đánh bại 'Hoàng', là bởi lĩnh ngộ 'Hoàn mỹ chiêu' cao hơn hắn, đơn giản là như vậy."
Chúng ký giả đều lộ ra vẻ chợt hiểu, thần sắc như đang suy ngẫm.
"Xin hỏi 'Hoàn mỹ chiêu' của ngài cuối cùng là chiêu thức gì? Ta cũng xem qua trận đấu ngày hôm đó, nhưng hoàn toàn không biết ngài dùng 'Hoàn mỹ chiêu' như thế nào cả!" Ký giả kế tiếp hỏi.
Chuyện này cũng là một vấn đề rất được quan tâm.
Ta cười cười, nói: "'Hoàn mỹ chiêu' không đâu không có, ta chỉ có thể nói được như vậy, kế tiếp."
Ký giả này diện mạo thật không khen được, hỏi: "Dương tông chủ, xin hỏi cảnh giới tu vi hiện tại của ngài tới mức nào? Theo ta thấy trên người ngài không có chút chân khí, không khác gì người thường, có phải đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân hay không?"
"Tình huống của ta tương đối đặc thù, cùng với phản phác quy chân không có quan hệ gì, về phần cảnh giới tu vi, ta nghĩ hẳn là thiên giai thượng phẩm."
"Waaaaaaaaa!"
Các ký giả đều xôn xao, tất cả khiếp sợ không nói nên lời.
Nói đùa, mặc dù đã nghe đồn Dương Đào đã đạt tới thiên giai thượng phẩm, nhưng chỉ là tin tức vỉa hè, phần lớn người nghe đều không tin. Bởi vì chuyện này thật là không tưởng được, dù là thời cuộc chiến Đại diệt tuyệt, ngoại trừ nhân tộc đệ nhất cao thủ Lan Vọng Ca ra, chưa từng nghe người nào có thể ở tuổi này đạt tới tu vi thiên giai thượng phẩm!
Đây chính là tin tức động trời!
Không cần phải nói, thiếu niên Dương Đào này, lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích!
Những ký giả lại bắt đầu điên cuồng.
"Xin hỏi ngài làm sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy, liên tiếp đề thăng tu vi? Có bí quyết gì hay không?" Lập tức có người hỏi.
Vấn đề này có chút khó khăn rồi, pháp quyết tu hành của người ta, làm sao dễ dàng để lộ được?
Càng huống chi... ta căn bản cũng không biết trả lời thế nào, bởi nếu làm rõ vấn đề này, thì phải để lộ bí mật thân thể ta, chuyện này ta không thể chấp nhận được, trực tiếp trả lời: "Vẫn là hai chữ, ngộ tính! Kế tiếp!"
"Sáng sớm hôm nay, Thiên Đình ngu nhạc truyền ra tin tức, nói Dương tông chủ ngài dự định trong thời gian sắp tới, ở hơn 20 thành thị mở Thái Cực võ quán, công khai truyền thụ Thái Cực quyền, là thật sao?"
Ta sửng sốt, liền hiểu được, chuyện này khẳng định do Tình Không cố ý lộ ra tiến hành quảng bá rộng rãi, liền gật đầu mỉm cười nói: "Không sai! Nói cho chính xác, phải là nửa tháng sau!"
"Xét duyệt khai tông lập phái còn chưa tiến hành, Dương tông chủ ngài làm sao biết nhất định có thể khai tông lập phái đây? Có thể bởi thân phận tông chủ Lâm Phượng các của ngài, cho nên mới trực tiếp bỏ qua trình tự kia?" Một ký giả nhàm chuyện không hay mà châm ngòi lửa.
Ta liếc sang ký giả kia, thản nhiên nói: "Uy lực Thái Cực quyền, ngày hôm qua ở 'Hoàng giả quyết' tất cả mọi người đã nhìn rõ, Thủy lão tiền bối dùng Thái Cực quyền đọ sức cùng 'Hoàng' hồi lâu, uy lực của nó đã rõ như ban ngày, có ai nghĩ bằng quyền pháp này không thể khai tông lập phái được?"
Không ai lên tiếng, đúng như lời ta nói, uy lực Thái Cực quyền, đã có hơn ức ánh mắt nhìn rõ. Nếu nói bộ quyền pháp ngay cả 'Hoàng' cũng phải chịu thiệt thòi không đủ tư cách khai tông lập phái, vậy thuần túy là trợn mắt nói dối mà.
Ánh mắt ta vẫn như nước lặng, nói: "Coi như muốn xét duyệt, hiện giờ Di Hồn điện đã biến mất, người trong Di Hồn điện cũng không còn, ai tới xét duyệt đây?" Lời ta ngừng lại một chút, "Ta truyền thụ Thái Cực quyền ra ngoài, không phải vì tư lợi bản thân, mà vì để nhân loại xuất hiện thêm càng nhiều cao thủ! Dù cho Chính phủ Liên bang không đồng ý, cũng phải hỏi xem người học võ trong thiên hạ có đồng ý hay không đã? Ở chỗ này nói một câu cuồng vọng, ngay bây giờ, Dương Đào ta muốn khai tông lập phái, có ai dám xét hỏi?"
Nói xong lời cuối cùng, trên người ta tản ra khí thế lạnh lùng, khiến hô hấp mọi người như bị kiềm hãm!
Mà càng làm cho những ký giả này kinh hãi, chính là nội dung lời nói của ta. Ý nghĩa trong đó rất rõ ràng, dù là Chính phủ Liên bang muốn cản trở, vậy cũng vô dụng! Dám không đặt Chính phủ Liên bang vào mắt, công khai nói ra những lời như vậy, ngoại trừ những thế lực phản Liên bang ra, cũng chỉ còn lại vị tông chủ Lâm Phượng các trẻ tuổi trước mắt này thôi!
Chỉ là chúng ký giả kinh hãi thì kinh hãi, nhưng tuyệt không hoài nghi tính xác thật trong lời nói của ta. Bởi không nói bản thân ta là cao thủ thiên giai thượng phẩm, phía sau ta còn có Lâm Phượng các, liền đủ để cho Liên bang không còn Di Hồn điện phía sau nữa kiêng kỵ vạn phần.
"Còn có vấn đề gì không? Không còn vấn đề gì ta đi trước vậy!"
Các ký giả này đều tự động tránh đường, bọn họ còn bị khí thế của ta chấn nhiếp, dù là còn nhiều chuyện muốn hỏi, cũng sẽ không dám nói ra.
Ba người từ trong đám đông ký giả đi ra, Thủy Thanh Hoa truyền âm: "Dương lão đệ, lời vừa rồi ngươi nói, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Ta cười lạnh lùng, nói: "Thế thì làm sao? Chính phủ Liên bang vốn là đã cùng Lâm Phượng các ta thế bất lưỡng cập, bọn họ nếu là mùng 1, ta cũng không ngại làm 15! Nếu không có biểu hiện gì, có thể bọn họ còn mang tâm lý may mắn, vẫn sẽ coi thường Lâm Phượng các ta, không biết lúc nào đó lại lôi ra âm mưu quỷ kế gì nữa!"
Thủy Thanh Hoa lộ ra vẻ suy tư, gật đầu, mỉm cười truyền âm nói: "Nói vậy cũng phải, nếu không như vậy, luôn nhẫn nhịn ngược lại sẽ khiến Liên bang càng thêm càn rỡ, trước đây Ngũ đại thế gia chúng ta căn bản không can thiệp chính sự, nhưng vẫn cứ bị Chính phủ Liên bang tính kế, nếu không gõ cửa hỏi thăm bọn chúng, thật cho rằng chúng ta dễ bắt nạt!"
"Được rồi, những tiền bối Ngũ đại thế gia thế nào rồi? Có khôi phục lại được hay không?" Ta truyền âm hỏi.
Thủy Kiếm Phi truyền âm nói: "Không có, những tiền bối Ngũ đại thế gia đều tập trung ở một chỗ tiến hành điều dưỡng bí mật, trong mấy ngày này, biện pháp gì cũng đã dùng, thế nhưng không có một loại nào hữu hiệu..."
Ta gật đầu, truyền âm: "Như vậy xem ra, chỉ có thế phế đi võ công các vị tiền bối này thôi?"
Thủy Thanh Hoa than nhẹ một tiếng, truyền âm sang: "Vì an toàn Ngũ đại thế gia, cũng chỉ có thể như vậy."
Bước vào trong Đại hội đường Liên bang, chỗ ngồi của ta cùng Ngũ đại thế gia đều an bài ở phía trước. Lúc này Hoàng Phủ gia, Hỏa Vân gia đều đã tới, hơi hàn huyên một chút, liền có mấy tên lão giả tinh thần lấp lánh cùng Triệu Vô Cực đi sang bên này. Mà phía sau Triệu Vô Cực, một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn luôn đi sát phía sau.
Hỏa Vân Bất Phàm truyền âm: "Dương tông chủ, người thanh niên kia chính là con trai Triệu Vô Cực, Triệu Cương!"
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, tỉ mỉ quan sát Triệu Cương kia, cao to thì cao to, anh tuấn thì anh tuấn, nhưng da mỏng thịt mềm, tiêu chuẩn mặt trắng nhỏ, nhưng nhìn tới thâm trầm trong ánh mắt, mũi câu như ưng, liền biết ngay tiểu tử này giống như lão tử hắn, cùng một hạng người lòng dạ thâm sâu.
"Ha ha, Dương tông chủ cùng chư vị gia chủ Ngũ đại thế gia và các vị tiền bối đại giá quang lâm, tham gia nghi thức kế vị của tiểu nhi, Vô Cực thật là vinh hạnh quá!" Triệu Vô Cực bộ dáng rất có tinh thần, trên mặt luôn giữ vững vẻ mỉm cười hiền lành.
Các vị gia chủ thấy hình dáng hăng hái của Triệu Vô Cực, liền không khỏi liên tưởng tới hình ảnh chật vật cả người đầy máu của hắn, trong lòng đều sinh ra cảm giác cổ quái. Mà Triệu Vô Cực lại giống như hoàn toàn không nhớ tới chuyện lúc xưa, cũng như hoàn toàn chưa hề có cừu oán với Ngũ đại thế gia, nhiệt tình cùng các vị tiền bối gia chủ bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Trên mặt các vị gia chủ treo nụ cười, trong lòng đều thầm mắng: Cáo già, mẹ nó thật biết giả trang!
Triệu Vô Cực trong lòng cũng đang thầm rủa: nếu không phải tiểu tử Dương Đào kia bảo ta làm vậy, mẹ nó ta cũng không thèm!
Mà những lão giả đi cùng Triệu Vô Cực, rõ ràng là mấy đầu lĩnh trong Nghị hội. Triệu Vô Cực giới thiệu từng người cho ta nhận thức, mấy lão già này cũng là hạng người tâm cơ thâm trầm, đều giả trang bộ dáng lão gia gia hòa ái. Cái gì thiếu niên anh tài tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, ngưỡng mộ đã lâu... gì gì đó tâng bốc tận đẩu tận đâu. Chính vì không thể đánh vào mặt kẻ tươi cười, ta cũng chỉ có thê buồn bực mà chịu đựng.
Vì vậy, hình ảnh tông chủ Lâm Phượng các cùng Minh thủ Liên bang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, liền thông qua TT và thiên tấn trực tiếp bày ra trước mặt toàn thể nhân loại.
Hàn huyên một lúc, Triệu Vô Cực dẫn thanh niên kia tới, giới thiệu: "Cương nhi, lại đây ra mắt Dương tông chủ nào!"
Triệu Cương bộ dáng nhã nhặn bại hoại chắp tay mỉm cười nói: "Dương tông chủ, xin ra mắt, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu!"
Ta vừa thấy cái mặt cười giống như một khuôn đúc từ Triệu Vô Cực ra liền không có hảo cảm, mỉm cười nói: "Triệu huynh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có thể ở niên kỷ này kế nhiệm Minh thủ, có thể nói chưa từng có ai khác!"
Tinh quang chợt lóe trong mắt Triệu Cương, lập tức cười ha ha, nói: "Chuyện này còn không phải phúc của Dương tông chủ ngài sao!"
Lời này có ẩn ý bên trong, người trẻ tuổi tất phải có kiêu ngạo, bất âm bất dương, thật không giống phong cách lão ba ngươi, không phải rõ ràng nói cho ta hắn đã biết tất cả sự tình, tới đây khiêu khích ta, muốn bức ta diệt khẩu hắn sao! Chuyển mắt liếc sang Triệu Vô Cực, quả nhiên sắc mặt lão già kia liền trở nên rất khó coi, mà mấy Nghị viên kia cúi đầu ra vẻ xấu hổ.
Như vậy xem ra, lão Triệu giáo dục con cái thật là thất bại mà, đáng bị kiểm điểm. Lão già này nhất định cả ngày chỉ nghĩ tới âm mưu quỷ kế, còn không kịp dạy dỗ con trai hắn có chút hỏa hầu. Nhưng như vậy cũng tốt, thanh niên mà, luôn có lúc bốc đồng, có nóng tính, cho nên, đứa con Triệu Cương của ngươi vừa mới ngóc đầu lên làm Minh thủ đã hạ chiến thư với ta rồi, có thể nói quyết đoán hơn nhiều lão Triệu ngươi, luôn luôn mưu tính kỹ rồi mới động!
Hảo tiểu tử, mẹ nó ta thật là thích ngươi!
Thấy ánh mắt Triệu Cương lấp lánh nhìn chằm chằm ta, ta cười khiêm tốn, nói: "Nào có, khuyết điểm lớn nhất của Dương Đào chính là giúp người làm niềm vui, cho nên muốn sửa cũng không được, sau này Dương Đào nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn, Triệu huynh có chỗ nào cần hỗ trợ cứ việc mở miệng, muốn núi đao có núi dao, muốn biển lửa có biển lửa!"
Sắc mặt Triệu Cương khẽ biến, lập tức cười ha hả, nói: "Dương tông chủ thật là hài hước! Vậy sau này phải dựa vào ngài chiếu cố nhiều hơn mới được!"
Ta cũng cười, cười đến vai cũng run lên, tiểu tử, cười đi, cười đi, hôm nay lão tử ta đùa chết các ngươi!
14-05-2010, 03:07 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Vấn đề này chính là chuyện tất cả võ giả trên toàn thế giới vò đầu bức tai suốt thời gian qua, những ký giả xung quanh liền vặn máy ghi âm tối đa, sợ hãi mình nghe sót một chữ.
Trầm ngâm một lúc, ta trả lời: "Ta nghĩ là ngộ tính! Không cần câu nệ chiêu thức vốn có, 'Hoàng' tập hợp tất cả tinh hoa các võ giả trong Cực đạo chiến võng, trên chiêu thức đã không có ai vượt qua hắn nữa, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, mới có khả năng đánh bại hắn. Muốn làm được điểm ấy, phải xem ngộ tính của mỗi người! Mà ta có thể đánh bại 'Hoàng', là bởi lĩnh ngộ 'Hoàn mỹ chiêu' cao hơn hắn, đơn giản là như vậy."
Chúng ký giả đều lộ ra vẻ chợt hiểu, thần sắc như đang suy ngẫm.
"Xin hỏi 'Hoàn mỹ chiêu' của ngài cuối cùng là chiêu thức gì? Ta cũng xem qua trận đấu ngày hôm đó, nhưng hoàn toàn không biết ngài dùng 'Hoàn mỹ chiêu' như thế nào cả!" Ký giả kế tiếp hỏi.
Chuyện này cũng là một vấn đề rất được quan tâm.
Ta cười cười, nói: "'Hoàn mỹ chiêu' không đâu không có, ta chỉ có thể nói được như vậy, kế tiếp."
Ký giả này diện mạo thật không khen được, hỏi: "Dương tông chủ, xin hỏi cảnh giới tu vi hiện tại của ngài tới mức nào? Theo ta thấy trên người ngài không có chút chân khí, không khác gì người thường, có phải đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân hay không?"
"Tình huống của ta tương đối đặc thù, cùng với phản phác quy chân không có quan hệ gì, về phần cảnh giới tu vi, ta nghĩ hẳn là thiên giai thượng phẩm."
"Waaaaaaaaa!"
Các ký giả đều xôn xao, tất cả khiếp sợ không nói nên lời.
Nói đùa, mặc dù đã nghe đồn Dương Đào đã đạt tới thiên giai thượng phẩm, nhưng chỉ là tin tức vỉa hè, phần lớn người nghe đều không tin. Bởi vì chuyện này thật là không tưởng được, dù là thời cuộc chiến Đại diệt tuyệt, ngoại trừ nhân tộc đệ nhất cao thủ Lan Vọng Ca ra, chưa từng nghe người nào có thể ở tuổi này đạt tới tu vi thiên giai thượng phẩm!
Đây chính là tin tức động trời!
Không cần phải nói, thiếu niên Dương Đào này, lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích!
Những ký giả lại bắt đầu điên cuồng.
"Xin hỏi ngài làm sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy, liên tiếp đề thăng tu vi? Có bí quyết gì hay không?" Lập tức có người hỏi.
Vấn đề này có chút khó khăn rồi, pháp quyết tu hành của người ta, làm sao dễ dàng để lộ được?
Càng huống chi... ta căn bản cũng không biết trả lời thế nào, bởi nếu làm rõ vấn đề này, thì phải để lộ bí mật thân thể ta, chuyện này ta không thể chấp nhận được, trực tiếp trả lời: "Vẫn là hai chữ, ngộ tính! Kế tiếp!"
"Sáng sớm hôm nay, Thiên Đình ngu nhạc truyền ra tin tức, nói Dương tông chủ ngài dự định trong thời gian sắp tới, ở hơn 20 thành thị mở Thái Cực võ quán, công khai truyền thụ Thái Cực quyền, là thật sao?"
Ta sửng sốt, liền hiểu được, chuyện này khẳng định do Tình Không cố ý lộ ra tiến hành quảng bá rộng rãi, liền gật đầu mỉm cười nói: "Không sai! Nói cho chính xác, phải là nửa tháng sau!"
"Xét duyệt khai tông lập phái còn chưa tiến hành, Dương tông chủ ngài làm sao biết nhất định có thể khai tông lập phái đây? Có thể bởi thân phận tông chủ Lâm Phượng các của ngài, cho nên mới trực tiếp bỏ qua trình tự kia?" Một ký giả nhàm chuyện không hay mà châm ngòi lửa.
Ta liếc sang ký giả kia, thản nhiên nói: "Uy lực Thái Cực quyền, ngày hôm qua ở 'Hoàng giả quyết' tất cả mọi người đã nhìn rõ, Thủy lão tiền bối dùng Thái Cực quyền đọ sức cùng 'Hoàng' hồi lâu, uy lực của nó đã rõ như ban ngày, có ai nghĩ bằng quyền pháp này không thể khai tông lập phái được?"
Không ai lên tiếng, đúng như lời ta nói, uy lực Thái Cực quyền, đã có hơn ức ánh mắt nhìn rõ. Nếu nói bộ quyền pháp ngay cả 'Hoàng' cũng phải chịu thiệt thòi không đủ tư cách khai tông lập phái, vậy thuần túy là trợn mắt nói dối mà.
Ánh mắt ta vẫn như nước lặng, nói: "Coi như muốn xét duyệt, hiện giờ Di Hồn điện đã biến mất, người trong Di Hồn điện cũng không còn, ai tới xét duyệt đây?" Lời ta ngừng lại một chút, "Ta truyền thụ Thái Cực quyền ra ngoài, không phải vì tư lợi bản thân, mà vì để nhân loại xuất hiện thêm càng nhiều cao thủ! Dù cho Chính phủ Liên bang không đồng ý, cũng phải hỏi xem người học võ trong thiên hạ có đồng ý hay không đã? Ở chỗ này nói một câu cuồng vọng, ngay bây giờ, Dương Đào ta muốn khai tông lập phái, có ai dám xét hỏi?"
Nói xong lời cuối cùng, trên người ta tản ra khí thế lạnh lùng, khiến hô hấp mọi người như bị kiềm hãm!
Mà càng làm cho những ký giả này kinh hãi, chính là nội dung lời nói của ta. Ý nghĩa trong đó rất rõ ràng, dù là Chính phủ Liên bang muốn cản trở, vậy cũng vô dụng! Dám không đặt Chính phủ Liên bang vào mắt, công khai nói ra những lời như vậy, ngoại trừ những thế lực phản Liên bang ra, cũng chỉ còn lại vị tông chủ Lâm Phượng các trẻ tuổi trước mắt này thôi!
Chỉ là chúng ký giả kinh hãi thì kinh hãi, nhưng tuyệt không hoài nghi tính xác thật trong lời nói của ta. Bởi không nói bản thân ta là cao thủ thiên giai thượng phẩm, phía sau ta còn có Lâm Phượng các, liền đủ để cho Liên bang không còn Di Hồn điện phía sau nữa kiêng kỵ vạn phần.
"Còn có vấn đề gì không? Không còn vấn đề gì ta đi trước vậy!"
Các ký giả này đều tự động tránh đường, bọn họ còn bị khí thế của ta chấn nhiếp, dù là còn nhiều chuyện muốn hỏi, cũng sẽ không dám nói ra.
Ba người từ trong đám đông ký giả đi ra, Thủy Thanh Hoa truyền âm: "Dương lão đệ, lời vừa rồi ngươi nói, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Ta cười lạnh lùng, nói: "Thế thì làm sao? Chính phủ Liên bang vốn là đã cùng Lâm Phượng các ta thế bất lưỡng cập, bọn họ nếu là mùng 1, ta cũng không ngại làm 15! Nếu không có biểu hiện gì, có thể bọn họ còn mang tâm lý may mắn, vẫn sẽ coi thường Lâm Phượng các ta, không biết lúc nào đó lại lôi ra âm mưu quỷ kế gì nữa!"
Thủy Thanh Hoa lộ ra vẻ suy tư, gật đầu, mỉm cười truyền âm nói: "Nói vậy cũng phải, nếu không như vậy, luôn nhẫn nhịn ngược lại sẽ khiến Liên bang càng thêm càn rỡ, trước đây Ngũ đại thế gia chúng ta căn bản không can thiệp chính sự, nhưng vẫn cứ bị Chính phủ Liên bang tính kế, nếu không gõ cửa hỏi thăm bọn chúng, thật cho rằng chúng ta dễ bắt nạt!"
"Được rồi, những tiền bối Ngũ đại thế gia thế nào rồi? Có khôi phục lại được hay không?" Ta truyền âm hỏi.
Thủy Kiếm Phi truyền âm nói: "Không có, những tiền bối Ngũ đại thế gia đều tập trung ở một chỗ tiến hành điều dưỡng bí mật, trong mấy ngày này, biện pháp gì cũng đã dùng, thế nhưng không có một loại nào hữu hiệu..."
Ta gật đầu, truyền âm: "Như vậy xem ra, chỉ có thế phế đi võ công các vị tiền bối này thôi?"
Thủy Thanh Hoa than nhẹ một tiếng, truyền âm sang: "Vì an toàn Ngũ đại thế gia, cũng chỉ có thể như vậy."
Bước vào trong Đại hội đường Liên bang, chỗ ngồi của ta cùng Ngũ đại thế gia đều an bài ở phía trước. Lúc này Hoàng Phủ gia, Hỏa Vân gia đều đã tới, hơi hàn huyên một chút, liền có mấy tên lão giả tinh thần lấp lánh cùng Triệu Vô Cực đi sang bên này. Mà phía sau Triệu Vô Cực, một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn luôn đi sát phía sau.
Hỏa Vân Bất Phàm truyền âm: "Dương tông chủ, người thanh niên kia chính là con trai Triệu Vô Cực, Triệu Cương!"
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, tỉ mỉ quan sát Triệu Cương kia, cao to thì cao to, anh tuấn thì anh tuấn, nhưng da mỏng thịt mềm, tiêu chuẩn mặt trắng nhỏ, nhưng nhìn tới thâm trầm trong ánh mắt, mũi câu như ưng, liền biết ngay tiểu tử này giống như lão tử hắn, cùng một hạng người lòng dạ thâm sâu.
"Ha ha, Dương tông chủ cùng chư vị gia chủ Ngũ đại thế gia và các vị tiền bối đại giá quang lâm, tham gia nghi thức kế vị của tiểu nhi, Vô Cực thật là vinh hạnh quá!" Triệu Vô Cực bộ dáng rất có tinh thần, trên mặt luôn giữ vững vẻ mỉm cười hiền lành.
Các vị gia chủ thấy hình dáng hăng hái của Triệu Vô Cực, liền không khỏi liên tưởng tới hình ảnh chật vật cả người đầy máu của hắn, trong lòng đều sinh ra cảm giác cổ quái. Mà Triệu Vô Cực lại giống như hoàn toàn không nhớ tới chuyện lúc xưa, cũng như hoàn toàn chưa hề có cừu oán với Ngũ đại thế gia, nhiệt tình cùng các vị tiền bối gia chủ bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Trên mặt các vị gia chủ treo nụ cười, trong lòng đều thầm mắng: Cáo già, mẹ nó thật biết giả trang!
Triệu Vô Cực trong lòng cũng đang thầm rủa: nếu không phải tiểu tử Dương Đào kia bảo ta làm vậy, mẹ nó ta cũng không thèm!
Mà những lão giả đi cùng Triệu Vô Cực, rõ ràng là mấy đầu lĩnh trong Nghị hội. Triệu Vô Cực giới thiệu từng người cho ta nhận thức, mấy lão già này cũng là hạng người tâm cơ thâm trầm, đều giả trang bộ dáng lão gia gia hòa ái. Cái gì thiếu niên anh tài tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, ngưỡng mộ đã lâu... gì gì đó tâng bốc tận đẩu tận đâu. Chính vì không thể đánh vào mặt kẻ tươi cười, ta cũng chỉ có thê buồn bực mà chịu đựng.
Vì vậy, hình ảnh tông chủ Lâm Phượng các cùng Minh thủ Liên bang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, liền thông qua TT và thiên tấn trực tiếp bày ra trước mặt toàn thể nhân loại.
Hàn huyên một lúc, Triệu Vô Cực dẫn thanh niên kia tới, giới thiệu: "Cương nhi, lại đây ra mắt Dương tông chủ nào!"
Triệu Cương bộ dáng nhã nhặn bại hoại chắp tay mỉm cười nói: "Dương tông chủ, xin ra mắt, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu!"
Ta vừa thấy cái mặt cười giống như một khuôn đúc từ Triệu Vô Cực ra liền không có hảo cảm, mỉm cười nói: "Triệu huynh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có thể ở niên kỷ này kế nhiệm Minh thủ, có thể nói chưa từng có ai khác!"
Tinh quang chợt lóe trong mắt Triệu Cương, lập tức cười ha ha, nói: "Chuyện này còn không phải phúc của Dương tông chủ ngài sao!"
Lời này có ẩn ý bên trong, người trẻ tuổi tất phải có kiêu ngạo, bất âm bất dương, thật không giống phong cách lão ba ngươi, không phải rõ ràng nói cho ta hắn đã biết tất cả sự tình, tới đây khiêu khích ta, muốn bức ta diệt khẩu hắn sao! Chuyển mắt liếc sang Triệu Vô Cực, quả nhiên sắc mặt lão già kia liền trở nên rất khó coi, mà mấy Nghị viên kia cúi đầu ra vẻ xấu hổ.
Như vậy xem ra, lão Triệu giáo dục con cái thật là thất bại mà, đáng bị kiểm điểm. Lão già này nhất định cả ngày chỉ nghĩ tới âm mưu quỷ kế, còn không kịp dạy dỗ con trai hắn có chút hỏa hầu. Nhưng như vậy cũng tốt, thanh niên mà, luôn có lúc bốc đồng, có nóng tính, cho nên, đứa con Triệu Cương của ngươi vừa mới ngóc đầu lên làm Minh thủ đã hạ chiến thư với ta rồi, có thể nói quyết đoán hơn nhiều lão Triệu ngươi, luôn luôn mưu tính kỹ rồi mới động!
Hảo tiểu tử, mẹ nó ta thật là thích ngươi!
Thấy ánh mắt Triệu Cương lấp lánh nhìn chằm chằm ta, ta cười khiêm tốn, nói: "Nào có, khuyết điểm lớn nhất của Dương Đào chính là giúp người làm niềm vui, cho nên muốn sửa cũng không được, sau này Dương Đào nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn, Triệu huynh có chỗ nào cần hỗ trợ cứ việc mở miệng, muốn núi đao có núi dao, muốn biển lửa có biển lửa!"
Sắc mặt Triệu Cương khẽ biến, lập tức cười ha hả, nói: "Dương tông chủ thật là hài hước! Vậy sau này phải dựa vào ngài chiếu cố nhiều hơn mới được!"
Ta cũng cười, cười đến vai cũng run lên, tiểu tử, cười đi, cười đi, hôm nay lão tử ta đùa chết các ngươi!
14-05-2010, 03:07 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.