Chương 27: Nhất Định Là Tôi Phải Bái Cậu Làm Thầy
Giải Tam Thiên
13/03/2021
Sở Hạo buồn rầu, bây giờ Vương Khôn đang ở bệnh viện tâm thần, hắn đi thu phục đối phương kiểu gì?
Phương Tĩnh Tiết cũng rất đồng tình với hai bọn họ, nói:
- Hai người yên tâm, nhất định là cảnh sát nhân dân sẽ trả công đạo cho hai cô.
Song bào thai rất tức giận, gió âm đột nhiên thổi từ đối diện tới, biểu cảm rất hung dữ nói:
- Công đạo! Người như vậy nên xuống địa ngục, bây giờ được đưa tới bệnh viện tâm thần, anh ta có thể sống.
Sắc mặt Phương Tĩnh Tiết hơi tái nhợt, ôm cánh tay Sở Hạo càng chặt hơn, song bào thai này không phải là người, mà là quỷ.
Sở Hạo hừ lạnh, hai cô nàng quỷ hơi run rẩy, hắn nói:
- Sao hai người không trực tiếp giết anh ta? Rõ ràng là có thực lực làm việc này.
Song bào thai nức nở nói:
- Thiên sư không biết, chúng tôi muốn báo thù, nhưng chúng tôi sợ Vương Khôn, anh ta... Anh ta là một tên biến thái.
Đúng vậy, Vương Khôn nhìn thấy hai chị em, vậy mà không sợ hãi, trái lại vô cùng hưng phấn.
Nghĩ tới đây, Sở Hạo vô cùng tức giận, hỏi Phương Tĩnh Tiết:
- Vương Khôn làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để anh ta ở bệnh viện tâm thần như vậy?
Phương Tĩnh Tiết thấy mọi người đều nhìn cô ta, nói:
- Anh ta đã bị giam, chỉ sợ rất khó rời khỏi bệnh viện tâm thần, bên cảnh sát cũng kết luận anh ta bị bệnh tâm thần, không thể làm ra phán quyết tử hình.
Song bào thai nghe thấy vậy, toàn thân run rẩy kịch liệt, gió âm ở bốn phía mãnh liệt hơn, nhiệt độ không khí đều hạ thấp.
Sắc mặt đám Phương Tĩnh Tiết thay đổi.
Sở Hạo nhíu mày nói:
- Hai người đừng kích động, bản thiên sư hứa với hai người, đời này Vương Khôn sẽ không dễ chịu.
- Cảm ơn thiên sư.
Song bào thai vội vàng dập đầu.
Phương Tĩnh Tiết nhìn Sở Hạo, cảm thấy lúc này, người đàn ông trẻ tuổi rất có mị lực.
Chỉ là! ! Phương Tĩnh Tiết vội vàng hỏi:
- Cậu muốn làm gì?
Sở Hạo không để ý tới cô ta, nói thầm trong lòng:
- Trinh Tử, kỹ năng Thất Nhật Tử Chi Chú của cô có tác dụng với Vương Khôn không?
Trinh Tử nói:
- Có tác dụng.
- Được rồi, chuyện này cô đi làm đi, tốt nhất là dọa chết anh ta, con mẹ nó, tên khốn nạn kia.
Sở Hạo căm giận nói.
Sở Hạo nói với song bào thai:
- Đúng rồi, hai cô biết sao ông cụ của Vương Khôn lại thế này, là ai mang đi không?
Song bào thai liếc nhau, có chút không muốn nói.
Sở Hạo nổi giận, nói:
- Nói mau.
Hai nữ quỷ đấu tranh một lát, mới nói:
- Là một người đàn ông mặc áo choàng màu đỏ, đội mũ, hắn... Bên cạnh hắn ta có một Hạn Bạt, là hắn ta mang thi thể đi.
Sở Hạo khiếp sợ, nói:
- Sao lại là hắn ta?
Lần trước chưa kịp hỏi quỷ cụt tay, đã bị mình diệt, lúc ấy Lý Thanh Mai cũng nói, là một người đàn ông dội mũ, bên cạnh là Hạn Bạt.
Sở Hạo nói:
- Hắn ta đưa đi đâu?
Song bào thai lắc đầu, nói:
- Chúng tôi không biết.
Sắc mặt Vương Vũ và Vương Kiến Quốc rất khó coi, ông cụ bị mang đi không tìm thấy, chuyện này nên làm sao bây giờ?
Phương Tĩnh Tiết nghi ngờ, vội vàng hỏi Vương Vũ sao lại thế này, vừa nghe cương thi, cô ta ngây ngẩn cả người.
Sở Hạo hỏi trong lòng:
- Hệ thống, bình thường ngươi phán đoán rất chính xác, sao lần này thi thể bị người ta mang đi, ngươi lại không nói một tiếng.
Hệ thống:
- Hệ thống chỉ phán đoán với quỷ, nhân loại không nằm trong phạm vi.
Thì ra là thế, người đội mũ là người.
Sở Hạo nói:
- Được rồi, hai người đi đầu thai đi, chuyện Vương Khôn tôi sẽ xử lý.
- Cảm ơn thiên sư.
Sở Hạo niệm Thánh Kinh siêu độ:
- Thái Thượng Tam Thanh, hiển linh khắp nơi, biếu tặng công đức, tạo phúc nhân gian...
Sau đó mọi người thấy được, một cánh cửa địa ngục công đức màu vàng hoa lệ xuất hiện, cửa mở ra, bên trong tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.
Miệng ba người đều há to rồi.
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 5 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo đắc ý, lần trước Mộc Vũ Phi không thấy cửa công đức, lần này có Kiến Quỷ Phù, người bên cạnh có thể nhìn thấy, lại có thể trang bức rồi.
- Đây là cửa địa ngục công đức, đi đầu thai vào một nhà tốt đi.
- Cảm ơn thiên sư, cảm ơn thiên sư.
Mọi chuyện đã kết thúc, Sở Hạo muốn rời đi, lại bị Vương Vũ kéo lại, nước mắt nước mũi chảy ra, khóc rất thương tâm.
Sở Hạo hoảng sợ:
- Làm sao đấy?
Vương Vũ sắp quỳ xuống đất:
- Anh Hạo, anh phải cứu chúng tôi, không tìm thấy ông cụ, nhà chúng tôi nên làm gì bây giờ!
Vẻ mặt Vương Kiến Quốc cũng ưu sầu.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Ông nội anh thi biến như vậy, chắc là tạm thời không hại được các người, nhưng sau này thì khó mà nói.
Vẫn là Vương Kiến Quốc hiểu chuyện, ông ta vội vàng nói:
- Thiên sư, cậu giúp chúng tôi đi, cho dù bao nhiêu tiền cũng được.
Vừa nhắc tới tiền, mắt Sở Hạo liền sáng rực, ho khan nói:
- Thực ra bản thiên sư đối với tiền, không có khái niệm gì, ừm... Ông điền tùy ý là được.
Phương Tĩnh Tiết ở một bên trợn trắng mắt, muốn tiền còn thích làm kiêu.
Trái lại Vương Kiến Quốc rất ngạc nhiên vui mừng, ông ta không thiếu tiền, chỉ cần giải quyết được chuyện này, tiền bạc không thành vấn đề.
Vương Kiến Quốc không hổ là lão gian thương, nói:
- Thiên sư đây là thẻ, bên trong có chút tiền, tôi biết người như thiên sư, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cho nên... Cũng không phải quá nhiều.
- Ừm, rất tốt.
Sở Hạo mặt không đỏ, tim không đập nhanh cất đi.
Phương Tĩnh Tiết ở một bên ngổn ngang trong gió, các người coi tôi không tồn tại à? Tôi là cảnh sát đấy.
Vương Kiến Quốc lập tức mặt mày hớn hở, nói:
- Thiên sư, không biết sau này liên lạc với cậu kiểu gì, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé?
Sở Hạo lấy di động mua 99 tệ ra, nói:
- Ừm, số của tôi đây, nhưng di động của tôi thường không có pin, không tìm thấy tôi, thì gọi điện cho lão Mạc, là người giới thiệu tôi tới.
Vương Kiến Quốc vỗ đầu Vương Vũ, nói:
- Đi, lấy di động cha mới mua tới, đưa cho thiên sư.
Vương Vũ lao ra ngoài, đi lấy điện thoại mới.
- Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được.
Sở Hạo xấu hổ.
Sở Hạo cầm chiếc iPhone 7 Plus mới nhất, yêu thích không buông tay, di động này xịn hơn cái của hắn nhiều.
Phương Tĩnh Tiết có chút tan vỡ, như vậy được sao?
Các người coi tôi không tồn tại à?
Rời khỏi biệt thự, Phương Tĩnh Tiết chặn Sở Hạo.
Vẻ mặt Sở Hạo bất đắc dĩ, nói:
- Nữ cảnh sát cô lại sao thế, còn không cho tôi về nhà à?
Phương Tĩnh Tiết ho khan, nói:
- Chuyện đó... Tôi có chuyện muốn cầu xin cậu.
- Chuyện gì?
Sở Hạo hơi mơ hồ.
Phương Tĩnh Tiết mở to mắt, đôi mắt thâm thúy như biển sao, tràn đầy hi vọng, nói:
- Tôi muốn bái cậu làm thầy.
Sở Hạo sửng sốt, bái sư! !
Sở Hạo buồn bực, tôi phải dựa vào hệ thống bắt quỷ, cô bái sư, tôi có thể dạy cô cái gì?
- Không được.
Sở Hạo kiên quyết từ chối.
Phương Tĩnh Tiết tức giận, cô ta tức giận nói:
- Vì sao! Tôi đã muốn bái sư, từ nhỏ tôi đã thấy có hứng thú với mấy thứ này, không chỉ bắt phạm nhân, còn có thể bắt quỷ nữa.
Sở Hạo xấu hổ, cô bé này cũng quá dũng mãnh rồi, bắt phạm nhân thì thôi, còn muốn bắt quỷ, hắn nói thẳng:
- Không được.
Sở Hạo xoay người rời đi, rời đi giống như chạy trốn, đầu nữ cảnh sát này có bị bệnh không? Đang yên đang lành không bắt phạm nhân đi, còn bắt quỷ.
Phương Tĩnh Tiết ở phía sau kêu to:
- Tôi nhất định phải bái cậu làm thầy.
...
(Chưa xong còn tiếp.)
Phương Tĩnh Tiết cũng rất đồng tình với hai bọn họ, nói:
- Hai người yên tâm, nhất định là cảnh sát nhân dân sẽ trả công đạo cho hai cô.
Song bào thai rất tức giận, gió âm đột nhiên thổi từ đối diện tới, biểu cảm rất hung dữ nói:
- Công đạo! Người như vậy nên xuống địa ngục, bây giờ được đưa tới bệnh viện tâm thần, anh ta có thể sống.
Sắc mặt Phương Tĩnh Tiết hơi tái nhợt, ôm cánh tay Sở Hạo càng chặt hơn, song bào thai này không phải là người, mà là quỷ.
Sở Hạo hừ lạnh, hai cô nàng quỷ hơi run rẩy, hắn nói:
- Sao hai người không trực tiếp giết anh ta? Rõ ràng là có thực lực làm việc này.
Song bào thai nức nở nói:
- Thiên sư không biết, chúng tôi muốn báo thù, nhưng chúng tôi sợ Vương Khôn, anh ta... Anh ta là một tên biến thái.
Đúng vậy, Vương Khôn nhìn thấy hai chị em, vậy mà không sợ hãi, trái lại vô cùng hưng phấn.
Nghĩ tới đây, Sở Hạo vô cùng tức giận, hỏi Phương Tĩnh Tiết:
- Vương Khôn làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để anh ta ở bệnh viện tâm thần như vậy?
Phương Tĩnh Tiết thấy mọi người đều nhìn cô ta, nói:
- Anh ta đã bị giam, chỉ sợ rất khó rời khỏi bệnh viện tâm thần, bên cảnh sát cũng kết luận anh ta bị bệnh tâm thần, không thể làm ra phán quyết tử hình.
Song bào thai nghe thấy vậy, toàn thân run rẩy kịch liệt, gió âm ở bốn phía mãnh liệt hơn, nhiệt độ không khí đều hạ thấp.
Sắc mặt đám Phương Tĩnh Tiết thay đổi.
Sở Hạo nhíu mày nói:
- Hai người đừng kích động, bản thiên sư hứa với hai người, đời này Vương Khôn sẽ không dễ chịu.
- Cảm ơn thiên sư.
Song bào thai vội vàng dập đầu.
Phương Tĩnh Tiết nhìn Sở Hạo, cảm thấy lúc này, người đàn ông trẻ tuổi rất có mị lực.
Chỉ là! ! Phương Tĩnh Tiết vội vàng hỏi:
- Cậu muốn làm gì?
Sở Hạo không để ý tới cô ta, nói thầm trong lòng:
- Trinh Tử, kỹ năng Thất Nhật Tử Chi Chú của cô có tác dụng với Vương Khôn không?
Trinh Tử nói:
- Có tác dụng.
- Được rồi, chuyện này cô đi làm đi, tốt nhất là dọa chết anh ta, con mẹ nó, tên khốn nạn kia.
Sở Hạo căm giận nói.
Sở Hạo nói với song bào thai:
- Đúng rồi, hai cô biết sao ông cụ của Vương Khôn lại thế này, là ai mang đi không?
Song bào thai liếc nhau, có chút không muốn nói.
Sở Hạo nổi giận, nói:
- Nói mau.
Hai nữ quỷ đấu tranh một lát, mới nói:
- Là một người đàn ông mặc áo choàng màu đỏ, đội mũ, hắn... Bên cạnh hắn ta có một Hạn Bạt, là hắn ta mang thi thể đi.
Sở Hạo khiếp sợ, nói:
- Sao lại là hắn ta?
Lần trước chưa kịp hỏi quỷ cụt tay, đã bị mình diệt, lúc ấy Lý Thanh Mai cũng nói, là một người đàn ông dội mũ, bên cạnh là Hạn Bạt.
Sở Hạo nói:
- Hắn ta đưa đi đâu?
Song bào thai lắc đầu, nói:
- Chúng tôi không biết.
Sắc mặt Vương Vũ và Vương Kiến Quốc rất khó coi, ông cụ bị mang đi không tìm thấy, chuyện này nên làm sao bây giờ?
Phương Tĩnh Tiết nghi ngờ, vội vàng hỏi Vương Vũ sao lại thế này, vừa nghe cương thi, cô ta ngây ngẩn cả người.
Sở Hạo hỏi trong lòng:
- Hệ thống, bình thường ngươi phán đoán rất chính xác, sao lần này thi thể bị người ta mang đi, ngươi lại không nói một tiếng.
Hệ thống:
- Hệ thống chỉ phán đoán với quỷ, nhân loại không nằm trong phạm vi.
Thì ra là thế, người đội mũ là người.
Sở Hạo nói:
- Được rồi, hai người đi đầu thai đi, chuyện Vương Khôn tôi sẽ xử lý.
- Cảm ơn thiên sư.
Sở Hạo niệm Thánh Kinh siêu độ:
- Thái Thượng Tam Thanh, hiển linh khắp nơi, biếu tặng công đức, tạo phúc nhân gian...
Sau đó mọi người thấy được, một cánh cửa địa ngục công đức màu vàng hoa lệ xuất hiện, cửa mở ra, bên trong tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.
Miệng ba người đều há to rồi.
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 5 điểm giá trị trang bức.
Sở Hạo đắc ý, lần trước Mộc Vũ Phi không thấy cửa công đức, lần này có Kiến Quỷ Phù, người bên cạnh có thể nhìn thấy, lại có thể trang bức rồi.
- Đây là cửa địa ngục công đức, đi đầu thai vào một nhà tốt đi.
- Cảm ơn thiên sư, cảm ơn thiên sư.
Mọi chuyện đã kết thúc, Sở Hạo muốn rời đi, lại bị Vương Vũ kéo lại, nước mắt nước mũi chảy ra, khóc rất thương tâm.
Sở Hạo hoảng sợ:
- Làm sao đấy?
Vương Vũ sắp quỳ xuống đất:
- Anh Hạo, anh phải cứu chúng tôi, không tìm thấy ông cụ, nhà chúng tôi nên làm gì bây giờ!
Vẻ mặt Vương Kiến Quốc cũng ưu sầu.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Ông nội anh thi biến như vậy, chắc là tạm thời không hại được các người, nhưng sau này thì khó mà nói.
Vẫn là Vương Kiến Quốc hiểu chuyện, ông ta vội vàng nói:
- Thiên sư, cậu giúp chúng tôi đi, cho dù bao nhiêu tiền cũng được.
Vừa nhắc tới tiền, mắt Sở Hạo liền sáng rực, ho khan nói:
- Thực ra bản thiên sư đối với tiền, không có khái niệm gì, ừm... Ông điền tùy ý là được.
Phương Tĩnh Tiết ở một bên trợn trắng mắt, muốn tiền còn thích làm kiêu.
Trái lại Vương Kiến Quốc rất ngạc nhiên vui mừng, ông ta không thiếu tiền, chỉ cần giải quyết được chuyện này, tiền bạc không thành vấn đề.
Vương Kiến Quốc không hổ là lão gian thương, nói:
- Thiên sư đây là thẻ, bên trong có chút tiền, tôi biết người như thiên sư, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cho nên... Cũng không phải quá nhiều.
- Ừm, rất tốt.
Sở Hạo mặt không đỏ, tim không đập nhanh cất đi.
Phương Tĩnh Tiết ở một bên ngổn ngang trong gió, các người coi tôi không tồn tại à? Tôi là cảnh sát đấy.
Vương Kiến Quốc lập tức mặt mày hớn hở, nói:
- Thiên sư, không biết sau này liên lạc với cậu kiểu gì, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé?
Sở Hạo lấy di động mua 99 tệ ra, nói:
- Ừm, số của tôi đây, nhưng di động của tôi thường không có pin, không tìm thấy tôi, thì gọi điện cho lão Mạc, là người giới thiệu tôi tới.
Vương Kiến Quốc vỗ đầu Vương Vũ, nói:
- Đi, lấy di động cha mới mua tới, đưa cho thiên sư.
Vương Vũ lao ra ngoài, đi lấy điện thoại mới.
- Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được.
Sở Hạo xấu hổ.
Sở Hạo cầm chiếc iPhone 7 Plus mới nhất, yêu thích không buông tay, di động này xịn hơn cái của hắn nhiều.
Phương Tĩnh Tiết có chút tan vỡ, như vậy được sao?
Các người coi tôi không tồn tại à?
Rời khỏi biệt thự, Phương Tĩnh Tiết chặn Sở Hạo.
Vẻ mặt Sở Hạo bất đắc dĩ, nói:
- Nữ cảnh sát cô lại sao thế, còn không cho tôi về nhà à?
Phương Tĩnh Tiết ho khan, nói:
- Chuyện đó... Tôi có chuyện muốn cầu xin cậu.
- Chuyện gì?
Sở Hạo hơi mơ hồ.
Phương Tĩnh Tiết mở to mắt, đôi mắt thâm thúy như biển sao, tràn đầy hi vọng, nói:
- Tôi muốn bái cậu làm thầy.
Sở Hạo sửng sốt, bái sư! !
Sở Hạo buồn bực, tôi phải dựa vào hệ thống bắt quỷ, cô bái sư, tôi có thể dạy cô cái gì?
- Không được.
Sở Hạo kiên quyết từ chối.
Phương Tĩnh Tiết tức giận, cô ta tức giận nói:
- Vì sao! Tôi đã muốn bái sư, từ nhỏ tôi đã thấy có hứng thú với mấy thứ này, không chỉ bắt phạm nhân, còn có thể bắt quỷ nữa.
Sở Hạo xấu hổ, cô bé này cũng quá dũng mãnh rồi, bắt phạm nhân thì thôi, còn muốn bắt quỷ, hắn nói thẳng:
- Không được.
Sở Hạo xoay người rời đi, rời đi giống như chạy trốn, đầu nữ cảnh sát này có bị bệnh không? Đang yên đang lành không bắt phạm nhân đi, còn bắt quỷ.
Phương Tĩnh Tiết ở phía sau kêu to:
- Tôi nhất định phải bái cậu làm thầy.
...
(Chưa xong còn tiếp.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.