Chương 24: Lại Cửu
Kim Linh Động
27/02/2024
Thiên Tứ bò dậy , đứng trước mặt Giản Mặc , tuy hắn chất phác nhưng không ngốc. Hắn biết điện chủ đã từ bỏ hắn rồi , sau này hắn không còn được nghe điện chủ dạy bảo nữa , thậm chí ngay cả gặp điện chủ một lần cũng khó. Trong lòng hắn không oán hận , chỉ có xấu hổ , tự trách và không nỡ. Quỳ trên đất cung kính dập đầu ba cái , sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa.
Vừa đi ra khỏi cửa phòng , nước mắt đã tràn mi...
Ba ngày sau.
Sắc mặt tái xanh , hắn cõng bao hành lý sau lưng đi ra khỏi Võ Tông Điện rồi đi về phía cửa hàng đan dược của Võ Tông Điện . Ra ngoài hơn mười thước , Thiên Tứ dừng lại , quay đầu nhìn về phía Võ Tông Điện nguy nga , hai mắt ươn ướt .
"Thiên Tứ!"
Sau lưng hắn truyền tới thanh âm quen thuộc , Thiên Tứ quay đầu lại nở nụ cười thật thà.
"Vô Cực huynh!"
Tông Vô Cực bước tới trước mặt Thiên Tứ hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Điện chủ không cần ngươi nữa à?"
Thiên Tứ lúc này , ánh mắt vốn đã ươn ướt , nước mắt lập tức chảy xuống: "Là ta ngu ngốc , làm tổn thương tấm lòng của điện chủ."
"Ha ha . . ." Tông Vô Cực cười hai tiếng nói: "Ngươi đã sớm ý thức được mình đần độn , từ bỏ tu luyện , giảm bớt những tài nguyên tu luyện kia cho người khác . Đây cũng là biểu hiện trung thành của ngươi đối với Võ Tông Điện , đối với Điện chủ của ngươi ."
Khuôn mặt tái nhợt của Thiên Tứ lộ vẻ xấu hổ , cúi đầu nói:
"Vô Cực huynh nói đúng , là Thiên Tứ ích kỷ. Thiên Tứ hổ thẹn với điện chủ , thẹn với Võ Tông Điện."
"Ha ha... Ngươi hiểu được vậy là tốt rồi."
Tông Vô Cực vung tay vỗ vai Thiên Tứ hai cái , nhanh chóng đi qua chỗ Thiên Tứ.
Thiên Tứ quay đầu nhìn bóng lưng Tông Vô Cực , gương mặt nặn ra nụ cười thật thà , xua tay nói: "Vô Cực huynh , tạm biệt."
"Không gặp lại nữa!" Trên mặt Tông Vô Cực hiện lên ý cười mỉa mai , trong lòng thầm nghĩ:
"Rác rưởi , ngươi cũng xứng xưng huynh gọi đệ với ta sao? Ngươi cho rằng ta chỉ tùy tiện vỗ hai chưởng vào người ngươi thôi sao? Ngươi chết chắc rồi , ha ha ha..."
Trước mắt hắn hiện lên khung cảnh buổi đấu giá, thời điểm xuất hiện viên tuyệt phẩm Tụ Khí đan cực kỳ quan trọng giúp hắn đột phá đến cảnh giới đại võ sư , Tông Vô Cực xuất ra toàn bộ gia tài muốn mua viên Tụ Khí Đan này nhưng không ngờ đến cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Một là Tông Vô Cực , một là Giản Mặc.
Cuối cùng là GIản Mặc dựa vào tài lực hùng hậu đoạt được viên Tụ Khí Đan tuyệt phẩm cực kỳ quan trọng đối với Tông Vô Cực , càng làm Tông Vô Cực tức giận chính là Giản Mặc lại đem viên Tuyệt Phẩm Tụ Khí Đan kia đưa cho Thiên Tứ trứ danh rác rưởi của Võ Tông Điện .
Một viên Tuyệt Phẩm Tụ Khí Đan cũng bất quá mới khiến Thiên Tứ từ Tôi Cốt kỳ đột phá đến Tôi Tủy kỳ , chuyện này Tông Vô Cực xem ra đúng là lãng phí , đã vậy còn cướp đoạt cơ hội hắn đột phá đến Đại Võ Sư . Từ thời khắc đó trong lòng hắn đã nảy sinh hận ý thật sâu với Giản Mặc , gã cũng đã hạ sát ý xuống Thiên Tứ .
Lần này Thiên Tứ rốt cục bị Giản Mặc bỏ qua , hắn cũng có cơ hội mưu sát Thiên Tứ. Hai chưởng vừa rồi là hắn thần không biết quỷ không hay đưa hai đạo kình lực tiến vào cơ thể Thiên Tứ , không bao lâu nữa , hai đạo kình lực sẽ bùng phát , Thiên Tứ sẽ chết chắc.
“Tư chất của Vô Cực huynh thật tốt! Ta nếu có thể có một nửa tư chất của hắn , đã có thể ở bên cạnh Điện chủ rồi."
Thiên Tứ hâm mộ nhìn theo bóng lưng Tông Vô Cực , xoay người tiếp tục đi về phía cửa hàng đan dược của Võ Tông Điện . Đứng ở cửa ra vào của Võ Tông Điện , nhìn bảng hiệu trên cửa , cảm xúc Thiên Tứ có chút sa sút .
"Đây chính là nơi ta sẽ ở sau này sao?"
Nhưng rất nhanh trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười chất phác trong mọi hoàn cảnh.
"Cái này cũng không tệ , vẫn còn được ở cùng thành với Điện chủ , nói không chừng ngày nào đó vẫn có thể nhìn thấy điện chủ. Hy vọng lão nhân gia người cả đời bình an."
"Tiểu tử , ở ngoài cửa lẩm bẩm cái gì vậy?"
Thiến Tứ ngẩng đầu nhìn , thì ra Lê Sơn đang đứng ở cửa nhìn hắn. Hắnvội vàng tiến lên hai bước , cười ngây ngô nói:
"Lê thúc!"
Lê Sơn nhìn Thiên Tứ cười ngây ngô , lão lắc đầu , chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sao ngươi lại không biết cố gắng?"
Sắc mặt Thiên Tứ liền ảm đạm , xấu hổ và khổ sở cúi đầu.
Lê Sơn khẽ thở dài , quay người vừa đi vào bên trong vừa nói: "Đi theo ta."
"Ừm!"
Thiên Tứ trong lòng tràn đầy uể oải , ủ rũ đầy suy tư đi theo đằng sau Lê Sơn , bên tai nghe được tiểu nhị lén lút nghị luận với hắn. Chỉ là lúc này hắn đã không còn tâm tình đi nghe bọn họ nói cái gì , trong lòng chỉ có áy náy đối với Điện chủ , cô phụ sự kỳ vọng và bồi dưỡng của Điện chủ đối với hắn.
Thời khắc này , hắn - người luôn hiền lành , chất phác , khoái hoạt , lần đầu tiên cảm thấy bi thương...
"Thiên Tứ , Thiên Tứ..."
"A?" Thiên Tứ có chút thất thần ngẩng đầu nhìn về phía Lê Sơn. Lê Sơn thấy Thiên Tứ thất hồn lạc phách , trong lòng đồng cảm , đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói:
"Thiên Tứ , không nên khổ sở. Cái này đều là số mệnh , ngươi không có tư chất thì đừng có cưỡng cầu , về sau ở chỗ này thoải mái sống qua ngày đi. Qua vài năm lại cưới thêm một nữ nhân , sống cuộc sống bình thường chưa chắc đã không phải hạnh phúc."
"Vâng !" Thiên Tứ chất phác gật đầu , đổi lấy Lê Sơn lắc đầu cười khổ , dứt khoát cũng không khuyên Thiên Tứ , mà là chỉ vào một cánh cửa lớn trước mặt:
"Thiên Tứ , đây là khu luyện đan thất , từ bây giờ ngươi phụ trách công tác quét dọn chỗ này. Nơi đây tổng cộng có mười phòng luyện đan, thủ hạ của ngươi có mười người , mỗi người phụ trách dọn dẹp sạch sẽ một phòng, ngươi chỉ cần phụ trách kiểm tra công việc của bọn họ là được rồi."
"Vâng , Lê thúc !" Thiên Tứ gật đầu .
"Đi theo ta!" Lê Sơn thở dài một tiếng , đưa tay đẩy cửa lớn ra , sau đó hét lên: "Tất cả lại đây cho ta."
"Phần phật..."
Từ trong hành lang đi ra mười người , có người trong tay cầm khăn lau , có người tay xách thùng nước , nhìn thấy Lê Sơn , liền vội vàng thả khăn lau và thùng nước trong tay xuống , đi vào trước mặt Lê Sơn thi lễ nói:
"Bái kiến đại quản sự!"
"Ừ!" Lê Sơn thản nhiên gật đầu , sau đó quay đầu nói với Thiên Tứ: " Thiên Tứ, mười người này chính là tạp dịch trong phòng luyện đan , sau này ngươi quản lý bọn họ."
Đứng trước mặt Lê Sơn là một tạp dịch , thần sắc sửng sốt , sau đó kinh ngạc nhìn về phía Thiên Tứ. Lúc này Lê Sơn vươn một ngón tay chỉ vào tạp dịch kia nói:
"Hắn gọi là Lại Cửu , tu vi Tôi Cốt đỉnh phong , trước khi ngươi tới, hắn ngoại trừ phụ trách công tác vệ sinh của một phòng luyện đan , còn quản lý chín tạp dịch khác. Từ hôm nay trở đi , nơi này có ngươi phụ trách , ngươi có gì không rõ , có thể hỏi Lại Cửu."
"Vâng , Lê thúc !" Sau khi Thiên Tứ đáp ứng , hắn lại hướng tới Lại Cửu ôm quyền nói: "Về sau còn phải làm phiền Lại huynh ."
Sắc mặt Lại Cửu cứng ngắc , sau đó chắp tay hướng về phía Thiên Tứ nói: "Không dám , có chuyện gì thì xin quản sự phân phó."
"Những người khác ta sẽ không giới thiệu cho ngươi , lát nữa ngươi hỏi Lại Cửu là được." Trong mắt Lê Sơn đã hiện ra một tia nhàn nhạt ,nói tiếp:
"Lại Cửu , đem gian phòng của ngươi cho Thiên Tứ đi , ngươi ra chọn một gian phòng khác đi ."
Vừa đi ra khỏi cửa phòng , nước mắt đã tràn mi...
Ba ngày sau.
Sắc mặt tái xanh , hắn cõng bao hành lý sau lưng đi ra khỏi Võ Tông Điện rồi đi về phía cửa hàng đan dược của Võ Tông Điện . Ra ngoài hơn mười thước , Thiên Tứ dừng lại , quay đầu nhìn về phía Võ Tông Điện nguy nga , hai mắt ươn ướt .
"Thiên Tứ!"
Sau lưng hắn truyền tới thanh âm quen thuộc , Thiên Tứ quay đầu lại nở nụ cười thật thà.
"Vô Cực huynh!"
Tông Vô Cực bước tới trước mặt Thiên Tứ hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Điện chủ không cần ngươi nữa à?"
Thiên Tứ lúc này , ánh mắt vốn đã ươn ướt , nước mắt lập tức chảy xuống: "Là ta ngu ngốc , làm tổn thương tấm lòng của điện chủ."
"Ha ha . . ." Tông Vô Cực cười hai tiếng nói: "Ngươi đã sớm ý thức được mình đần độn , từ bỏ tu luyện , giảm bớt những tài nguyên tu luyện kia cho người khác . Đây cũng là biểu hiện trung thành của ngươi đối với Võ Tông Điện , đối với Điện chủ của ngươi ."
Khuôn mặt tái nhợt của Thiên Tứ lộ vẻ xấu hổ , cúi đầu nói:
"Vô Cực huynh nói đúng , là Thiên Tứ ích kỷ. Thiên Tứ hổ thẹn với điện chủ , thẹn với Võ Tông Điện."
"Ha ha... Ngươi hiểu được vậy là tốt rồi."
Tông Vô Cực vung tay vỗ vai Thiên Tứ hai cái , nhanh chóng đi qua chỗ Thiên Tứ.
Thiên Tứ quay đầu nhìn bóng lưng Tông Vô Cực , gương mặt nặn ra nụ cười thật thà , xua tay nói: "Vô Cực huynh , tạm biệt."
"Không gặp lại nữa!" Trên mặt Tông Vô Cực hiện lên ý cười mỉa mai , trong lòng thầm nghĩ:
"Rác rưởi , ngươi cũng xứng xưng huynh gọi đệ với ta sao? Ngươi cho rằng ta chỉ tùy tiện vỗ hai chưởng vào người ngươi thôi sao? Ngươi chết chắc rồi , ha ha ha..."
Trước mắt hắn hiện lên khung cảnh buổi đấu giá, thời điểm xuất hiện viên tuyệt phẩm Tụ Khí đan cực kỳ quan trọng giúp hắn đột phá đến cảnh giới đại võ sư , Tông Vô Cực xuất ra toàn bộ gia tài muốn mua viên Tụ Khí Đan này nhưng không ngờ đến cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Một là Tông Vô Cực , một là Giản Mặc.
Cuối cùng là GIản Mặc dựa vào tài lực hùng hậu đoạt được viên Tụ Khí Đan tuyệt phẩm cực kỳ quan trọng đối với Tông Vô Cực , càng làm Tông Vô Cực tức giận chính là Giản Mặc lại đem viên Tuyệt Phẩm Tụ Khí Đan kia đưa cho Thiên Tứ trứ danh rác rưởi của Võ Tông Điện .
Một viên Tuyệt Phẩm Tụ Khí Đan cũng bất quá mới khiến Thiên Tứ từ Tôi Cốt kỳ đột phá đến Tôi Tủy kỳ , chuyện này Tông Vô Cực xem ra đúng là lãng phí , đã vậy còn cướp đoạt cơ hội hắn đột phá đến Đại Võ Sư . Từ thời khắc đó trong lòng hắn đã nảy sinh hận ý thật sâu với Giản Mặc , gã cũng đã hạ sát ý xuống Thiên Tứ .
Lần này Thiên Tứ rốt cục bị Giản Mặc bỏ qua , hắn cũng có cơ hội mưu sát Thiên Tứ. Hai chưởng vừa rồi là hắn thần không biết quỷ không hay đưa hai đạo kình lực tiến vào cơ thể Thiên Tứ , không bao lâu nữa , hai đạo kình lực sẽ bùng phát , Thiên Tứ sẽ chết chắc.
“Tư chất của Vô Cực huynh thật tốt! Ta nếu có thể có một nửa tư chất của hắn , đã có thể ở bên cạnh Điện chủ rồi."
Thiên Tứ hâm mộ nhìn theo bóng lưng Tông Vô Cực , xoay người tiếp tục đi về phía cửa hàng đan dược của Võ Tông Điện . Đứng ở cửa ra vào của Võ Tông Điện , nhìn bảng hiệu trên cửa , cảm xúc Thiên Tứ có chút sa sút .
"Đây chính là nơi ta sẽ ở sau này sao?"
Nhưng rất nhanh trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười chất phác trong mọi hoàn cảnh.
"Cái này cũng không tệ , vẫn còn được ở cùng thành với Điện chủ , nói không chừng ngày nào đó vẫn có thể nhìn thấy điện chủ. Hy vọng lão nhân gia người cả đời bình an."
"Tiểu tử , ở ngoài cửa lẩm bẩm cái gì vậy?"
Thiến Tứ ngẩng đầu nhìn , thì ra Lê Sơn đang đứng ở cửa nhìn hắn. Hắnvội vàng tiến lên hai bước , cười ngây ngô nói:
"Lê thúc!"
Lê Sơn nhìn Thiên Tứ cười ngây ngô , lão lắc đầu , chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sao ngươi lại không biết cố gắng?"
Sắc mặt Thiên Tứ liền ảm đạm , xấu hổ và khổ sở cúi đầu.
Lê Sơn khẽ thở dài , quay người vừa đi vào bên trong vừa nói: "Đi theo ta."
"Ừm!"
Thiên Tứ trong lòng tràn đầy uể oải , ủ rũ đầy suy tư đi theo đằng sau Lê Sơn , bên tai nghe được tiểu nhị lén lút nghị luận với hắn. Chỉ là lúc này hắn đã không còn tâm tình đi nghe bọn họ nói cái gì , trong lòng chỉ có áy náy đối với Điện chủ , cô phụ sự kỳ vọng và bồi dưỡng của Điện chủ đối với hắn.
Thời khắc này , hắn - người luôn hiền lành , chất phác , khoái hoạt , lần đầu tiên cảm thấy bi thương...
"Thiên Tứ , Thiên Tứ..."
"A?" Thiên Tứ có chút thất thần ngẩng đầu nhìn về phía Lê Sơn. Lê Sơn thấy Thiên Tứ thất hồn lạc phách , trong lòng đồng cảm , đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói:
"Thiên Tứ , không nên khổ sở. Cái này đều là số mệnh , ngươi không có tư chất thì đừng có cưỡng cầu , về sau ở chỗ này thoải mái sống qua ngày đi. Qua vài năm lại cưới thêm một nữ nhân , sống cuộc sống bình thường chưa chắc đã không phải hạnh phúc."
"Vâng !" Thiên Tứ chất phác gật đầu , đổi lấy Lê Sơn lắc đầu cười khổ , dứt khoát cũng không khuyên Thiên Tứ , mà là chỉ vào một cánh cửa lớn trước mặt:
"Thiên Tứ , đây là khu luyện đan thất , từ bây giờ ngươi phụ trách công tác quét dọn chỗ này. Nơi đây tổng cộng có mười phòng luyện đan, thủ hạ của ngươi có mười người , mỗi người phụ trách dọn dẹp sạch sẽ một phòng, ngươi chỉ cần phụ trách kiểm tra công việc của bọn họ là được rồi."
"Vâng , Lê thúc !" Thiên Tứ gật đầu .
"Đi theo ta!" Lê Sơn thở dài một tiếng , đưa tay đẩy cửa lớn ra , sau đó hét lên: "Tất cả lại đây cho ta."
"Phần phật..."
Từ trong hành lang đi ra mười người , có người trong tay cầm khăn lau , có người tay xách thùng nước , nhìn thấy Lê Sơn , liền vội vàng thả khăn lau và thùng nước trong tay xuống , đi vào trước mặt Lê Sơn thi lễ nói:
"Bái kiến đại quản sự!"
"Ừ!" Lê Sơn thản nhiên gật đầu , sau đó quay đầu nói với Thiên Tứ: " Thiên Tứ, mười người này chính là tạp dịch trong phòng luyện đan , sau này ngươi quản lý bọn họ."
Đứng trước mặt Lê Sơn là một tạp dịch , thần sắc sửng sốt , sau đó kinh ngạc nhìn về phía Thiên Tứ. Lúc này Lê Sơn vươn một ngón tay chỉ vào tạp dịch kia nói:
"Hắn gọi là Lại Cửu , tu vi Tôi Cốt đỉnh phong , trước khi ngươi tới, hắn ngoại trừ phụ trách công tác vệ sinh của một phòng luyện đan , còn quản lý chín tạp dịch khác. Từ hôm nay trở đi , nơi này có ngươi phụ trách , ngươi có gì không rõ , có thể hỏi Lại Cửu."
"Vâng , Lê thúc !" Sau khi Thiên Tứ đáp ứng , hắn lại hướng tới Lại Cửu ôm quyền nói: "Về sau còn phải làm phiền Lại huynh ."
Sắc mặt Lại Cửu cứng ngắc , sau đó chắp tay hướng về phía Thiên Tứ nói: "Không dám , có chuyện gì thì xin quản sự phân phó."
"Những người khác ta sẽ không giới thiệu cho ngươi , lát nữa ngươi hỏi Lại Cửu là được." Trong mắt Lê Sơn đã hiện ra một tia nhàn nhạt ,nói tiếp:
"Lại Cửu , đem gian phòng của ngươi cho Thiên Tứ đi , ngươi ra chọn một gian phòng khác đi ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.