Chương 109: Anh không nuôi nổi tôi? (2)
Thập Nguyệt Sơ
03/07/2018
Người đàn ông kia sẽ không vĩnh viễn bao dung cho sự kiêu căng của cô, một hai lần còn có thể, thời gian dài sẽ chán ghét.
Cho nên Lan San bây giờ đối xử với Minh Dạ trừ bình tĩnh cũng chỉ có bình tĩnh, không làm hành động gì mờ ám, lời nói mờ ám cũng không có, gặp mặt thì tối đa cô cũng chỉ cười hỏi:
"Về rồi?"
"Ăn cơm không?"
"Hôm nay thời tiết hình như rất lạnh?"
"Muốn uống nước không?"
Tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu này.
Minh Dạ thì vẫn như vậy, yên lặng, lạnh lùng, bí ẩn, thần bí như bóng đêm vậy, lúc anh nhìn Lan San, luôn khiến cô muốn giấu mình đi.
Dưới ánh mắt của anh, tất cả những tính toán nhỏ nhặt của cô đều bị lộ ra dưới ánh mặt trời.
.........
Một lát mưa một lát lạnh, những ngày cuối thu, thời tiết dần dần lạnh xuống, hiếm khi có một ngày thời tiết tốt nắng chói chang.
Lan San rảnh rỗi đến hốt hoảng, thấy người giúp việc đang cắt cỏ, cảm thấy thú vị, chạy ra xem náo nhiệt.
Chân cô không mang giày trực tiếp giẫm lên mặt cỏ, trong tay cầm một cái kéo lớn cùng học người làm nhà họ Minh cắt cỏ.
Dẫm lên cỏ mới cắt, đâm đâm, nhưng mà không đau, còn vô cùng thoải mái, Lan San nhịn không được nằm xuống, lăn qua lộn lại mấy vòng...
Giữa lúc quay cuồng thì giống như thấy trước cửa sổ lầu hai tiền có một người đang đứng, đang nhìn về phía cô.
Lan San dừng lại, cẩn thận nhìn lại, quả thực nhìn thấy rõ bóng dáng cao lớn của Minh Dạ đứng bên cửa sổ.
Trên người như được phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, cao quý như một vị thần, không biết đứng đã bên cửa sổ nhìn cô bao lâu,.
Nắng giữa trưa cuối mùa thu, vô cùng tươi đẹp, rất ấm, nắng ấm chiếu lên người, nên Minh Dạ có vẻ cũng trở nên ấm áp.
Khoảng cách có hơi xa không thấy rõ mặt mày của anh, nhưng là Lan San cảm thấy, nhất định anh đang cười nhạo cô.
Lan San cuống quít đứng lên, cúi đầu xấu hổ cọ cọ chân, xoay người không dám nhìn Minh Dạ, vội vàng chạy vào nhà.
Nhịn không được oán thầm trong lòng, anh về lúc nào vậy, sao không thấy chút tiếng động gì cả? Nếu biết anh ở nhà, nói gì cô cũng sẽ không chạy ra ngoài phát điên.
Chạy vào phòng bếp, rót cốc nước, lúc đi ra, vừa lúc thấy Minh Dạ đi xuống, Lan San nhớ tới vừa nãy mình lăn lộn thế nào, vành tai nóng lên, không dám nhìn anh.
Cho nên Lan San bây giờ đối xử với Minh Dạ trừ bình tĩnh cũng chỉ có bình tĩnh, không làm hành động gì mờ ám, lời nói mờ ám cũng không có, gặp mặt thì tối đa cô cũng chỉ cười hỏi:
"Về rồi?"
"Ăn cơm không?"
"Hôm nay thời tiết hình như rất lạnh?"
"Muốn uống nước không?"
Tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu này.
Minh Dạ thì vẫn như vậy, yên lặng, lạnh lùng, bí ẩn, thần bí như bóng đêm vậy, lúc anh nhìn Lan San, luôn khiến cô muốn giấu mình đi.
Dưới ánh mắt của anh, tất cả những tính toán nhỏ nhặt của cô đều bị lộ ra dưới ánh mặt trời.
.........
Một lát mưa một lát lạnh, những ngày cuối thu, thời tiết dần dần lạnh xuống, hiếm khi có một ngày thời tiết tốt nắng chói chang.
Lan San rảnh rỗi đến hốt hoảng, thấy người giúp việc đang cắt cỏ, cảm thấy thú vị, chạy ra xem náo nhiệt.
Chân cô không mang giày trực tiếp giẫm lên mặt cỏ, trong tay cầm một cái kéo lớn cùng học người làm nhà họ Minh cắt cỏ.
Dẫm lên cỏ mới cắt, đâm đâm, nhưng mà không đau, còn vô cùng thoải mái, Lan San nhịn không được nằm xuống, lăn qua lộn lại mấy vòng...
Giữa lúc quay cuồng thì giống như thấy trước cửa sổ lầu hai tiền có một người đang đứng, đang nhìn về phía cô.
Lan San dừng lại, cẩn thận nhìn lại, quả thực nhìn thấy rõ bóng dáng cao lớn của Minh Dạ đứng bên cửa sổ.
Trên người như được phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, cao quý như một vị thần, không biết đứng đã bên cửa sổ nhìn cô bao lâu,.
Nắng giữa trưa cuối mùa thu, vô cùng tươi đẹp, rất ấm, nắng ấm chiếu lên người, nên Minh Dạ có vẻ cũng trở nên ấm áp.
Khoảng cách có hơi xa không thấy rõ mặt mày của anh, nhưng là Lan San cảm thấy, nhất định anh đang cười nhạo cô.
Lan San cuống quít đứng lên, cúi đầu xấu hổ cọ cọ chân, xoay người không dám nhìn Minh Dạ, vội vàng chạy vào nhà.
Nhịn không được oán thầm trong lòng, anh về lúc nào vậy, sao không thấy chút tiếng động gì cả? Nếu biết anh ở nhà, nói gì cô cũng sẽ không chạy ra ngoài phát điên.
Chạy vào phòng bếp, rót cốc nước, lúc đi ra, vừa lúc thấy Minh Dạ đi xuống, Lan San nhớ tới vừa nãy mình lăn lộn thế nào, vành tai nóng lên, không dám nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.