Chương 117: Cậu chủ đau lòng! (5)
Thập Nguyệt Sơ
07/07/2018
Ba người phụ nữ đánh nhau loạn xà ngầu, nhất thời chỉ nghe được tiếng kêu gào thảm thiết.
Tóc rơi rụng trên mặt đất dần dần nhiều lên, nằm lộn xộn không phân biệt được là tóc của ai.
Bọn họ đánh nhau đụng phải mấy cái giá treo, làm quần áo rơi xuống đất, cửa hàng trang hoàng xa hoa tinh xảo nhất thời hỗn độn đầy đất.
Nhân viên cửa hàng sợ tới mức không biết phải làm sao, muốn đi can ngăn, nhưng thấy các cô đánh nhau kịch liệt nên không ai dám đến gần.
May là quản lý cửa hàng còn có chút lý trí, nhanh chóng quyết định gọi 110.
Vốn là Lan San vẫn luôn chiếm thế thượng phong, nhưng không cẩn thận bất ngờ bị Giang Dao Tuyết đánh ngã, đập mạnh lên cái bàn tròn đặt ở khu ngồi chờ, sau lưng liền cảm thấy đau thấu xương.
Bàn tay cô sờ đến một đồ vật cứng cứng, hình như là cái gạt tàn thuốc, cô mặc kệ nó là cái gì, vừa chụp lấy liền hung hăng nện xuống, cũng không thèm nhìn xem mình nên phải người nào.
Một giây sau Âu Nhuận Từ bị đau kêu lên thảm thiết, trên trán có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Tình huống này khiến Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ sợ tới mức buông lỏng tay, Lan San rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy hai người đó ra.
Kiểm tra một chút tình trạng thương tổn của mình, tóc bị túm rụng mất một ít, trên mặt có mấy vết rách, trên tay cũng có vài chỗ, sau lưng có chút đau ê ẩm, nhưng trên tổng thể thì bị thương không nghiêm trọng, so với hai người kia, một chút vết trầy nho nhỏ của cô căn bản không xem là bị thương.
Âu Nhuận Từ sờ trán mình, trên tay lập tức dính một mảng sền sệt, chất lỏng màu đỏ tươi đập vào mắt cô ta, chợt cô ta thét chói tai: “A, máu, đổ máu...”
Lúc cảnh sát tới nơi thì thấy ba người phụ nữ tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề đan sửng sốt, đặc biệt là hai người Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ, vẻ mặt bọn họ đầy máu, rất dữ tợn.
Một vị cảnh sát cao tuổi trong đó cao giọng hỏi mọi người: “Ai đã gọi điện thoại.”
Quản lý cửa hàng nhanh chóng đứng ra nói là cô ta gọi.
Một cảnh sát trẻ tuổi, quan sát ba người: “Các cô đánh nhau sao?”
Lan San trực tiếp xem thường, đúng là ngu ngốc, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra ba người bọn họ đã đánh nhau.
Giang Dao Tuyết chỉ vào Lan San khóc lóc kể lể: “Cảnh sát, người phụ nữ này chính là người điên đó, anh nhìn xem cô ta đánh chúng tôi thành ra cái gì này.”
Vị cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Lan San: “Một mình cô đánh hai người này?” Anh ta nhìn vết thương trên người Lan San, lại nhìn qua hai người kia, trong lòng cảm thấy khó tin.
Tóc rơi rụng trên mặt đất dần dần nhiều lên, nằm lộn xộn không phân biệt được là tóc của ai.
Bọn họ đánh nhau đụng phải mấy cái giá treo, làm quần áo rơi xuống đất, cửa hàng trang hoàng xa hoa tinh xảo nhất thời hỗn độn đầy đất.
Nhân viên cửa hàng sợ tới mức không biết phải làm sao, muốn đi can ngăn, nhưng thấy các cô đánh nhau kịch liệt nên không ai dám đến gần.
May là quản lý cửa hàng còn có chút lý trí, nhanh chóng quyết định gọi 110.
Vốn là Lan San vẫn luôn chiếm thế thượng phong, nhưng không cẩn thận bất ngờ bị Giang Dao Tuyết đánh ngã, đập mạnh lên cái bàn tròn đặt ở khu ngồi chờ, sau lưng liền cảm thấy đau thấu xương.
Bàn tay cô sờ đến một đồ vật cứng cứng, hình như là cái gạt tàn thuốc, cô mặc kệ nó là cái gì, vừa chụp lấy liền hung hăng nện xuống, cũng không thèm nhìn xem mình nên phải người nào.
Một giây sau Âu Nhuận Từ bị đau kêu lên thảm thiết, trên trán có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Tình huống này khiến Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ sợ tới mức buông lỏng tay, Lan San rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy hai người đó ra.
Kiểm tra một chút tình trạng thương tổn của mình, tóc bị túm rụng mất một ít, trên mặt có mấy vết rách, trên tay cũng có vài chỗ, sau lưng có chút đau ê ẩm, nhưng trên tổng thể thì bị thương không nghiêm trọng, so với hai người kia, một chút vết trầy nho nhỏ của cô căn bản không xem là bị thương.
Âu Nhuận Từ sờ trán mình, trên tay lập tức dính một mảng sền sệt, chất lỏng màu đỏ tươi đập vào mắt cô ta, chợt cô ta thét chói tai: “A, máu, đổ máu...”
Lúc cảnh sát tới nơi thì thấy ba người phụ nữ tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề đan sửng sốt, đặc biệt là hai người Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ, vẻ mặt bọn họ đầy máu, rất dữ tợn.
Một vị cảnh sát cao tuổi trong đó cao giọng hỏi mọi người: “Ai đã gọi điện thoại.”
Quản lý cửa hàng nhanh chóng đứng ra nói là cô ta gọi.
Một cảnh sát trẻ tuổi, quan sát ba người: “Các cô đánh nhau sao?”
Lan San trực tiếp xem thường, đúng là ngu ngốc, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra ba người bọn họ đã đánh nhau.
Giang Dao Tuyết chỉ vào Lan San khóc lóc kể lể: “Cảnh sát, người phụ nữ này chính là người điên đó, anh nhìn xem cô ta đánh chúng tôi thành ra cái gì này.”
Vị cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Lan San: “Một mình cô đánh hai người này?” Anh ta nhìn vết thương trên người Lan San, lại nhìn qua hai người kia, trong lòng cảm thấy khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.