Chương 36: Cả người chìm xuống biển
ĐanLam
15/03/2024
Người được phái đi tìm phát hiện ra ba người khả nghi đang vội xuống núi. Vì chưa biết có chuyện xảy ra nên giam giữ không chặt chẽ.
Đến khi phát hiện ra Quý Dư rơi xuống vách núi, định tra hỏi thì người đã chết do độc phát tác.
Thật ra người không phải do bị diệt khẩu, mà là để đảm bảo an toàn khi đi rừng một mình nên Quý Dư bôi một loại cỏ độc lên trên người.
Vì sợ làm hại người vô tội nên cô không sử dụng kịch độc. Chạm vào cô sẽ bị trúng độc, nhưng loại độc này có tác dụng chậm, phải mất nửa ngày mới phát tác.
Tên đó đánh nhau với cô, vô tình bị trúng độc, mà hắn lại là người trực tiếp liên lạc với Lăng Tuyết Nhu. Hắn chết rồi xem như mất manh mối, hai tên kia cũng chẳng biết gì.
Ngày qua ngày nổi nhớ hành hạ, Trình Thiên Vũ không về biệt thự của hai người nữa mà quay về nhà chính.
Nơi hai người ở đâu đâu cũng có hơi thở của cô, anh không chịu nổi. Hàng ngày xong việc, anh vẫn quay về. Nhưng chủ yếu thay cô chăm sóc những góc hoa, ngọn cỏ của cô.
Những đêm đầu tiên, ngày nào anh cũng say khước bên khóm hoa Quỳnh.
Anh nhớ anh đã từng ngồi đây ôm cô, ngắm hoa Quỳnh nở.
Gương mặt cô dưới ánh trăng còn đẹp hơn cả hoa Quỳnh. Hương thơm của cô đã len lỏi sâu vào tim anh, không thể tách rời.
Đến khi gặp tên nhóc Hàn Viễn, hắn giễu cợt.
“Tôi mà là Quý Dư một ngày nào đó trở về mà nhìn thấy cái dáng vẻ này của anh sẽ quay đầu bỏ chạy”
Lúc đó anh đã say rồi, quần áo lộn xộn. Đôi mắt mơ màng, nhưng nghe đến tên Quý Dư anh tỉnh táo mấy phần.
“Em ấy sẽ trở về sao”
Hàn Viễn bỗng khựng lại.
“Tôi tin cậu ấy vẫn còn sống”
Đúng vậy, không tìm thấy. Biết đâu vẫn sẽ có ngày tìm được. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ Quý Dư sẽ bỏ mạng. Trong mắt cậu ta Quý Dư giống như tinh linh vậy.1Tinh linh có một đời sống đơn giản và vui vẻ, ít lo lắng và sợ hãi những vấn đề như của con người.Tiếp xúc với tinh linh sẽ cho ta một cảm giác vui vẻ, tinh nghịch và đáng yêu. Hầu như tinh linh ở một trạng thái vui vẻ suốt cả ngày.
Tinh linh chủ yếu chăm sóc cho khoáng vật, cây cỏ và các con vật nhỏ bé trong khu vực mà chúng đảm nhiệm. Khi đã đạt đến mức độ hiểu biết nào đó tinh linh sẽ tiến hóa lên làm một vị thiên thần.
Nên anh đã nhanh chóng ổn định lại trạng thái, tin rằng một ngày nào đó cô sẽ trở về.
Về đến nhà Trình Thiên Vũ ngồi xuống trước mặt Trình Kiến Quốc im lặng không nói gì.
Ông bỏ tách trà xuống thở dài.
“Con trách ta”
“Không”
“Con muốn biết tại sao con bé lại mạo hiểm như thế vì ta?”
“Đúng”
Cho dù cô có ấn tượng tốt với ông ấy nhưng cũng không thể mạo hiểm tính mạng chỉ vì người mới gặp lần đầu.
Quý Dư và ba anh chắc chắn đã quen biết từ trước, giữa họ có thể có bí mật mà anh chưa biết.
Ông im lặng rất lâu, lâu đến mức khi Trình Thiên Vũ cho rằng ông sẽ nổi giận thì tiếng cười nhạt của ông vang lên.
Ông rót tách trà đẩy đến trước mặt Trình Thiên Vũ, vẻ mặt đầy hoài niệm.
“Ta là bạn thân của ba con bé, khi đó Quý Chính Phong một lòng trả thù cho người vợ đã mất của mình, lại không muốn liên lụy đến con bé. Nên đã che giấu tung tích rất cẩn thận.
Quý Chính Phong thành công giết chết kẻ thù. Sau đó đến bên cạnh mộ vợ tự sát.
Trước đó Quý Chính Phong đã gửi gắm con bé cho ta. Chuyện ân oán giữa hai nhà ta không rõ, ông ấy chưa bao giờ kể”
Ông vừa nói vừa ném thức ăn cho cá vào trong ao, thoáng im lặng rồi bổ sung thêm.
“Chỉ biết người bị giết đêm đó là Từ Chánh. Sau đám tan của ông ta. Con bé bị con trai ông ta tìm thấy, hắn bắt cóc là để trả thù.
Khi ta hay tin tìm đến thì con bé đã bị ném xuống nước, cả người chìm xuống biển, là ta đã cứu được nó.”
Ông vừa dứt lời, Trình Thiên Vũ siết chặt tách trà, ngực lại nhói lên từng cơn. Không ngờ Quý Dư lại từng trải qua chuyện như vậy.
“Sao đó thì sao?”
Trình Kiến Quốc nhìn ao cá bằng ánh mắt sâu xa.
“Khi tỉnh dậy nó ôm chặt cổ ta. Mắt đỏ hoe, giọng non nớt ngẹn ngào.
Người sinh ra con đã mất hết rồi, bác là người thứ hai cho con mạng sống”
Đến khi phát hiện ra Quý Dư rơi xuống vách núi, định tra hỏi thì người đã chết do độc phát tác.
Thật ra người không phải do bị diệt khẩu, mà là để đảm bảo an toàn khi đi rừng một mình nên Quý Dư bôi một loại cỏ độc lên trên người.
Vì sợ làm hại người vô tội nên cô không sử dụng kịch độc. Chạm vào cô sẽ bị trúng độc, nhưng loại độc này có tác dụng chậm, phải mất nửa ngày mới phát tác.
Tên đó đánh nhau với cô, vô tình bị trúng độc, mà hắn lại là người trực tiếp liên lạc với Lăng Tuyết Nhu. Hắn chết rồi xem như mất manh mối, hai tên kia cũng chẳng biết gì.
Ngày qua ngày nổi nhớ hành hạ, Trình Thiên Vũ không về biệt thự của hai người nữa mà quay về nhà chính.
Nơi hai người ở đâu đâu cũng có hơi thở của cô, anh không chịu nổi. Hàng ngày xong việc, anh vẫn quay về. Nhưng chủ yếu thay cô chăm sóc những góc hoa, ngọn cỏ của cô.
Những đêm đầu tiên, ngày nào anh cũng say khước bên khóm hoa Quỳnh.
Anh nhớ anh đã từng ngồi đây ôm cô, ngắm hoa Quỳnh nở.
Gương mặt cô dưới ánh trăng còn đẹp hơn cả hoa Quỳnh. Hương thơm của cô đã len lỏi sâu vào tim anh, không thể tách rời.
Đến khi gặp tên nhóc Hàn Viễn, hắn giễu cợt.
“Tôi mà là Quý Dư một ngày nào đó trở về mà nhìn thấy cái dáng vẻ này của anh sẽ quay đầu bỏ chạy”
Lúc đó anh đã say rồi, quần áo lộn xộn. Đôi mắt mơ màng, nhưng nghe đến tên Quý Dư anh tỉnh táo mấy phần.
“Em ấy sẽ trở về sao”
Hàn Viễn bỗng khựng lại.
“Tôi tin cậu ấy vẫn còn sống”
Đúng vậy, không tìm thấy. Biết đâu vẫn sẽ có ngày tìm được. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ Quý Dư sẽ bỏ mạng. Trong mắt cậu ta Quý Dư giống như tinh linh vậy.1Tinh linh có một đời sống đơn giản và vui vẻ, ít lo lắng và sợ hãi những vấn đề như của con người.Tiếp xúc với tinh linh sẽ cho ta một cảm giác vui vẻ, tinh nghịch và đáng yêu. Hầu như tinh linh ở một trạng thái vui vẻ suốt cả ngày.
Tinh linh chủ yếu chăm sóc cho khoáng vật, cây cỏ và các con vật nhỏ bé trong khu vực mà chúng đảm nhiệm. Khi đã đạt đến mức độ hiểu biết nào đó tinh linh sẽ tiến hóa lên làm một vị thiên thần.
Nên anh đã nhanh chóng ổn định lại trạng thái, tin rằng một ngày nào đó cô sẽ trở về.
Về đến nhà Trình Thiên Vũ ngồi xuống trước mặt Trình Kiến Quốc im lặng không nói gì.
Ông bỏ tách trà xuống thở dài.
“Con trách ta”
“Không”
“Con muốn biết tại sao con bé lại mạo hiểm như thế vì ta?”
“Đúng”
Cho dù cô có ấn tượng tốt với ông ấy nhưng cũng không thể mạo hiểm tính mạng chỉ vì người mới gặp lần đầu.
Quý Dư và ba anh chắc chắn đã quen biết từ trước, giữa họ có thể có bí mật mà anh chưa biết.
Ông im lặng rất lâu, lâu đến mức khi Trình Thiên Vũ cho rằng ông sẽ nổi giận thì tiếng cười nhạt của ông vang lên.
Ông rót tách trà đẩy đến trước mặt Trình Thiên Vũ, vẻ mặt đầy hoài niệm.
“Ta là bạn thân của ba con bé, khi đó Quý Chính Phong một lòng trả thù cho người vợ đã mất của mình, lại không muốn liên lụy đến con bé. Nên đã che giấu tung tích rất cẩn thận.
Quý Chính Phong thành công giết chết kẻ thù. Sau đó đến bên cạnh mộ vợ tự sát.
Trước đó Quý Chính Phong đã gửi gắm con bé cho ta. Chuyện ân oán giữa hai nhà ta không rõ, ông ấy chưa bao giờ kể”
Ông vừa nói vừa ném thức ăn cho cá vào trong ao, thoáng im lặng rồi bổ sung thêm.
“Chỉ biết người bị giết đêm đó là Từ Chánh. Sau đám tan của ông ta. Con bé bị con trai ông ta tìm thấy, hắn bắt cóc là để trả thù.
Khi ta hay tin tìm đến thì con bé đã bị ném xuống nước, cả người chìm xuống biển, là ta đã cứu được nó.”
Ông vừa dứt lời, Trình Thiên Vũ siết chặt tách trà, ngực lại nhói lên từng cơn. Không ngờ Quý Dư lại từng trải qua chuyện như vậy.
“Sao đó thì sao?”
Trình Kiến Quốc nhìn ao cá bằng ánh mắt sâu xa.
“Khi tỉnh dậy nó ôm chặt cổ ta. Mắt đỏ hoe, giọng non nớt ngẹn ngào.
Người sinh ra con đã mất hết rồi, bác là người thứ hai cho con mạng sống”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.