Chương 33: Một mình lên núi
ĐanLam
15/03/2024
“Là gì”
“Lan ma”
“Nó trông giống như con nhện, không có lá, thân và hoa có màu xanh lục.
Em đã cho người đều tra, có người nhìn thấy nó ở núi Long Điềm”
Trình Thiên Vũ ôm chặt Quý Dư vào lòng. Anh vùi đầu vào cổ cô hít sâu.
Vẫn là mùi hương của cô giúp anh thoải mái. Bây giờ Quý Dư mới nhớ đã lâu rồi anh không hút thuốc.
“Anh sẽ cho người đi tìm”
“Vâng”
Ánh mắt Quý Dư loé lên, rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Cô sẽ đi một chuyến, một phần vì Lan ma, một phần vì nơi đó có rất nhiều loại cây cỏ quý hiếm.
Vì là khu rừng chưa có ai khai phá nên rất ít người biết đến, cũng rất nguy hiểm.
Lúc gặp Trình Kiến Quốc cô đã nghiên cứu tìm cách điều trị chân cho ông, cô nhất định phải giúp ông đứng dậy.
Cô không nói gì im lặng cho anh ôm vào lòng.
Ba ngày sau Trình Kiến Quốc tỉnh lại, sức khỏe ổn định, có thể ngồi được xe lăn. Nhưng bên cạnh lúc này chỉ có Lâm Quế Chi chăm sóc.
Trình Thiên Vũ vừa đi công tác Quý Dư đã theo sau lên đường đến núi Long Điềm. Tất nhiên Trình Thiên Vũ không biết đều này.
Quý Dư khởi hành từ sớm, nên khi đặt chân tới núi Long Điềm là buổi trưa.
Phong cảnh cực đẹp, chỉ có điều, những nguy hiểm giấu mình cũng không hề ít.
Ngọn núi có nhiều vách núi dựng đứng, lại có rất nhiều khe suối và vực thẳm.
Suốt dọc đường, Quý Dư cứ nhìn xung quanh, hai con mắt quét ngang, dọc không bỏ sót thứ gì.
Trên đường cô cũng hái rất nhiều loại cỏ có dược tính.
Vì hoa này chỉ mọc bám trên thân cây, có môi trường ẩm ướt. Nên cô dừng chân cạnh dòng suối cách đó không xa.
Sau khi dựng lều xong xuôi, cô gôm được không ít củi.
Cô tìm được sợi dây leo, buộc chặt củi sau lưng rồi vác về, trong lòng ôm thêm bình nước và một ít trái dại hơi chua, nhưng có thể ăn.
Chấc củi, lấy bật lửa ra châm, ngọn lửa cháy bùng lên.
Gỗ tùng hương bén lửa cực tốt, ngọn lửa cháy đều, lại không có mùi hắc. Khói lại có một mùi hương thanh mát kéo dài miên man.
Quý Dư lại tìm một cành cây dài, vốc thành mũi nhọn chuẩn bị đi tìm cá. Lúc trưa cô đã tắm ở đây nên phát hiện ra nước suối trong, có thể nhìn thấy cá bơi bên dưới.
Hì hục một lúc lâu ghim được hai con cá to vừa đủ ăn.
Tìm cây xiên cá lên đống lửa nướng, mùi cá thơm lừng bay lên.
Cô nhìn đống lửa cháy hừng hực trước mặt. Không biết lúc Trình Thiên Vũ biết cô biến mất có tức giận không. Mặc dù cô đã nói với ba nuôi, lúc anh tìm cô thì giải thích lại với anh.
Đêm nay cô ngủ trong lều, bên tai là tiếng lá xào xạc, tiếng côn trùng kêu inh ỏi.
“Em nhớ anh quá”.
Los Angeles
Trong phòng làm việc công ty chi nhánh.
Trình Thiên Vũ ném chiếc điện thoại không gọi được kia lên bàn. Anh vừa họp xong, gọi cho cô mãi không được. Vừa đưa tay lên tháo cà vạt điện thoại trên bàn bỗng reo lên.
“Trình thiếu, thiếu phu nhân rời khỏi nhà từ hôm qua, chưa trở về”
“Cô ấy có nói đi đâu không”
“Thiếu phu nhân nói về thăm ba nuôi”
“Được rồi”
Hôm qua lúc anh đi thì cô cũng rời khỏi nhà luôn sao?. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì Lâm Vận đã gọi đến.
“Ba”
“Ừm, con tìm tiểu Dư sao”
Giọng Trình Thiên Vũ có mấy phần sốt ruột.
“Em ấy ở đâu”
“Con bé vào phòng thí nghiệm với Lâm Hạo rồi”
“Con nói chuyện với em ấy được không”
“Trong phòng thí nghiệm không sử dụng điện thoại”
“Một tuần sẽ xong thôi, con đừng lo lắng”
Trình Thiên Vũ hơi nghi ngờ, cô vào phòng thí nghiệm sao không nói cho anh biết. Là lo anh ngăn cản cô sao.
“Thật vậy sao?”
“Con không tin ta???”
“Không có”
“Vậy được, đừng lo nó không sao đâu”.
Ông nói cho anh nghe cũng là nói cho bản thân mình nghe.
Trình Thiên Vũ dựa vào ghế, trong lòng cảm thấy lo lắng, bất an. Nhưng ba nuôi đã nói như vậy rồi, anh không nghĩ nhiều nữa.
Một tuần sau cũng là lúc anh về nước. Gặp sẽ xử lý cô sau.
“Lan ma”
“Nó trông giống như con nhện, không có lá, thân và hoa có màu xanh lục.
Em đã cho người đều tra, có người nhìn thấy nó ở núi Long Điềm”
Trình Thiên Vũ ôm chặt Quý Dư vào lòng. Anh vùi đầu vào cổ cô hít sâu.
Vẫn là mùi hương của cô giúp anh thoải mái. Bây giờ Quý Dư mới nhớ đã lâu rồi anh không hút thuốc.
“Anh sẽ cho người đi tìm”
“Vâng”
Ánh mắt Quý Dư loé lên, rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Cô sẽ đi một chuyến, một phần vì Lan ma, một phần vì nơi đó có rất nhiều loại cây cỏ quý hiếm.
Vì là khu rừng chưa có ai khai phá nên rất ít người biết đến, cũng rất nguy hiểm.
Lúc gặp Trình Kiến Quốc cô đã nghiên cứu tìm cách điều trị chân cho ông, cô nhất định phải giúp ông đứng dậy.
Cô không nói gì im lặng cho anh ôm vào lòng.
Ba ngày sau Trình Kiến Quốc tỉnh lại, sức khỏe ổn định, có thể ngồi được xe lăn. Nhưng bên cạnh lúc này chỉ có Lâm Quế Chi chăm sóc.
Trình Thiên Vũ vừa đi công tác Quý Dư đã theo sau lên đường đến núi Long Điềm. Tất nhiên Trình Thiên Vũ không biết đều này.
Quý Dư khởi hành từ sớm, nên khi đặt chân tới núi Long Điềm là buổi trưa.
Phong cảnh cực đẹp, chỉ có điều, những nguy hiểm giấu mình cũng không hề ít.
Ngọn núi có nhiều vách núi dựng đứng, lại có rất nhiều khe suối và vực thẳm.
Suốt dọc đường, Quý Dư cứ nhìn xung quanh, hai con mắt quét ngang, dọc không bỏ sót thứ gì.
Trên đường cô cũng hái rất nhiều loại cỏ có dược tính.
Vì hoa này chỉ mọc bám trên thân cây, có môi trường ẩm ướt. Nên cô dừng chân cạnh dòng suối cách đó không xa.
Sau khi dựng lều xong xuôi, cô gôm được không ít củi.
Cô tìm được sợi dây leo, buộc chặt củi sau lưng rồi vác về, trong lòng ôm thêm bình nước và một ít trái dại hơi chua, nhưng có thể ăn.
Chấc củi, lấy bật lửa ra châm, ngọn lửa cháy bùng lên.
Gỗ tùng hương bén lửa cực tốt, ngọn lửa cháy đều, lại không có mùi hắc. Khói lại có một mùi hương thanh mát kéo dài miên man.
Quý Dư lại tìm một cành cây dài, vốc thành mũi nhọn chuẩn bị đi tìm cá. Lúc trưa cô đã tắm ở đây nên phát hiện ra nước suối trong, có thể nhìn thấy cá bơi bên dưới.
Hì hục một lúc lâu ghim được hai con cá to vừa đủ ăn.
Tìm cây xiên cá lên đống lửa nướng, mùi cá thơm lừng bay lên.
Cô nhìn đống lửa cháy hừng hực trước mặt. Không biết lúc Trình Thiên Vũ biết cô biến mất có tức giận không. Mặc dù cô đã nói với ba nuôi, lúc anh tìm cô thì giải thích lại với anh.
Đêm nay cô ngủ trong lều, bên tai là tiếng lá xào xạc, tiếng côn trùng kêu inh ỏi.
“Em nhớ anh quá”.
Los Angeles
Trong phòng làm việc công ty chi nhánh.
Trình Thiên Vũ ném chiếc điện thoại không gọi được kia lên bàn. Anh vừa họp xong, gọi cho cô mãi không được. Vừa đưa tay lên tháo cà vạt điện thoại trên bàn bỗng reo lên.
“Trình thiếu, thiếu phu nhân rời khỏi nhà từ hôm qua, chưa trở về”
“Cô ấy có nói đi đâu không”
“Thiếu phu nhân nói về thăm ba nuôi”
“Được rồi”
Hôm qua lúc anh đi thì cô cũng rời khỏi nhà luôn sao?. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì Lâm Vận đã gọi đến.
“Ba”
“Ừm, con tìm tiểu Dư sao”
Giọng Trình Thiên Vũ có mấy phần sốt ruột.
“Em ấy ở đâu”
“Con bé vào phòng thí nghiệm với Lâm Hạo rồi”
“Con nói chuyện với em ấy được không”
“Trong phòng thí nghiệm không sử dụng điện thoại”
“Một tuần sẽ xong thôi, con đừng lo lắng”
Trình Thiên Vũ hơi nghi ngờ, cô vào phòng thí nghiệm sao không nói cho anh biết. Là lo anh ngăn cản cô sao.
“Thật vậy sao?”
“Con không tin ta???”
“Không có”
“Vậy được, đừng lo nó không sao đâu”.
Ông nói cho anh nghe cũng là nói cho bản thân mình nghe.
Trình Thiên Vũ dựa vào ghế, trong lòng cảm thấy lo lắng, bất an. Nhưng ba nuôi đã nói như vậy rồi, anh không nghĩ nhiều nữa.
Một tuần sau cũng là lúc anh về nước. Gặp sẽ xử lý cô sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.