Chương 15: Cô ấy là ai vậy?
Hoàng Ngọc Du
27/06/2021
Sáng hôm sau.
Hiểu Anh bị nhạc chuông của điện thoại vang lên làm cho giật mình tỉnh giấc, cô vừa quay người muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh liền không cẩn thận rơi vào ánh mắt sâu thăm mà tăm tối của anh, cô thấy sắc mặt anh không tốt, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi rói.
"Chào buổi sáng, ông xã."
Tuấn Nguyên nhìn cô sâu xa nói.
"Em ngất thật đúng lúc."
"..."
Hiểu Anh thật sự không ngờ bản thân lại tự nhiên ngất đi, sau đó xảy ra chuyện gì nữa cô cũng không biết cứ thế mơ màng ngủ đến sáng, nhưng thật sự không thể trách cô được, lúc đó cô vừa đau vừa mệt mà anh lại không có dấu hiệu buông tha...cô nghĩ đến đây mặt liền đỏ lên, vội vã xua đi mấy hình ảnh không hài hòa trong đầu đi. Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười mê người.
"Bà Trần, bây giờ em mới xấu hổ có phải quá muộn rồi không?"
Hiểu Anh không đáp lời anh mà trực tiếp chuyển chủ đề khác.
"Không phải sáng nay anh còn phải đi làm sao? Em cũng phải quay lại trường học nữa, chúng ta mau dậy đi."
Sau vụ việc của Hứa thị, cô vì sợ sự truy đuổi của Minh Quân mà nghỉ học rất lâu, nhưng từ lần bị Tuấn Nguyên gài bẫy kia, hắn giờ đã bị cha mình điều sang chi nhánh ở Trung Quốc làm việc, chắc chắn không thể một sớm một chiều trở về ngay được, cô cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi.
Lời nói của nữ phóng viên hôm qua khiến cô vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Đúng vậy, ngoại trừ giành được tình cảm của anh ra cô gái gì cũng không bằng cô tiểu thư Phạm gia đó, cho nên cô muốn nỗ lực hơn nữa để có thể tự tin đường hoàng đứng bên cạnh anh, để sau này bất cứ ai cũng không dám nói cô không xứng với anh nữa.
Tuấn Nguyên nghe cô muốn đi học lại liền nhìn cô với vẻ mặt nguy hiểm.
"Em muốn quay trở lại trường học?"
Hiểu Anh kéo lấy tay anh nịnh nọt.
"Đúng vậy, anh chắc hẳn cũng không muốn cô vợ mà mình cưới về bị người ta chê bai đâu đúng không?"
Tuấn Nguyên im lặng một lát sau cùng cũng đồng ý, sau khi dùng bữa sáng xong liền gọi điện cho Ngôn Cẩn để cậu ta liên hệ lại với nhà trường rút lại đơn bảo lưu kết quả của Hiểu Anh.
Có thể bởi vì bắt đầu đi học lại nên Hiểu Anh cũng không cảm thấy quá nhàm chán như trước, hàng ngày đều rất chăm chỉ học tập, đến cuối tuần hoặc giờ nghỉ trưa sẽ chạy đến chỗ Tuấn Nguyên, trình độ bám người càng ngày càng thăng hạng, nhưng Tuấn Nguyên cũng không chê cô phiền, còn cảm thấy cô nên làm như vậy từ sớm hơn mới phải.
Nhân viên Hoa Vũ đại khái đều bị dọa cho ngu người đi rồi, vẫn biết Trần tổng chiều vợ như điên, nhưng chiều đến mức để cô coi công ty như nhà mình thì vẫn lần đầu gặp phải.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám bàn tán sau lưng, dù sao chưa đợi Hiểu Anh biết chuyện Trần tổng cũng sớm xử lý bọn họ rồi.
Hiểu Anh nào biết bản thân đang bị người ta bàn tán chứ, mà dù có biết cô cũng chẳng để tâm, cô hiện tại đang buồn thối ruột đây, bởi vì chồng cô sắp tới sẽ phải đi công tác tại Anh bốn ngày, tận bốn ngày lận đó, cô sẽ nhớ anh chết mất.
Tuấn Nguyên thấy vẻ mặt buồn bã của cô liền cười trêu chọc.
"Không nỡ sao? Vậy anh cũng không ngại để em đi cùng mình đâu."
Hiểu Anh nghe vậy liền vô thức nhíu mày.
"Không được, anh dù sao cũng là Tổng giám đốc Hoa Vũ, sao có thể tùy hứng như vậy được."
Anh cứ dung túng cô như vậy cô sẽ ỷ lại vào anh rồi trở thành thiếu phu nhân kiêu căng ngang ngược nhất thành phố này mất.
Tuấn Nguyên thấy cô kiên quyết từ chối liền không ép buộc, còn dặn dò cô vài câu rồi mới đi.
...
Bởi vì Tuấn Nguyên đi công tác nên Hiểu Anh cũng không hay đến công ty anh chơi nữa mà ở nhà chăm chỉ học tập, cô muốn làm trợ lý của anh, như vậy là có thể quang minh chính đại đứng cùng anh rồi.
Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, chí khí của cô liền dâng lên ngùn ngụt, ngay cả những môn học mà cô ghét nhất cũng chăm chỉ đến lạ thường, chẳng mấy chốc ngày anh trở về cũng tới. Hiểu Anh vừa học xong tiết cuối của buổi học liền vội cho sách vào túi rồi chạy thật nhanh ra ngoài, không ngờ tới lúc ra tới cổng trường đã thấy xe anh ở đó chờ mình, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng đi tới.
"Không phải anh nói ba mươi phút nữa anh mới về tới nhà sao?"
Tuấn Nguyên vẫn mặc bộ vest đen quen thuộc, có điều áo khoác đã được anh cởi ra để ở ghế sau, lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi với tay áo xắn đến khuỷu tay nhìn có chút tùy ý nhưng vẫn đẹp trai chết người, thấy cô vào xe rồi liền quay sang cài dây an toàn cho cô bình tĩnh nói.
"Thời gian từ trường em đến Cẩm Viên không phải vừa tròn ba mươi phút sao?"
Hiểu Anh còn chưa kịp cảm động, tay đã bị anh cầm lên xem xét, thấy vết xước trên mu bàn tay cô liền nhíu mày.
"Vì sao lại bị thương vậy?"
Hiểu Anh lúc này mới phát hiện ra vết thương trên tay mình, có lẽ ban nãy vội quá nên cô không thấy đau, giờ anh nhắc mới nhớ, từ chỗ vết thương liền truyền đến cảm giác đau rát, cô lí nhí giải thích.
"Ban nãy em không cẩn thận va phải người ta, sau này em sẽ chú ý hơn."
Tuấn Nguyên thấy cô thành khẩn nhận lỗi như vậy cũng không tiện trách mắng, sau khi thoa thuốc cho cô xong mới lái xe đưa cô về, trong quãng đường đó Hiểu Anh thi thoảng lại quay sang nhìn anh, nhìn nhiều đến mức anh phải quay nhắc nhở cô.
"Bà Trần, nếu em còn dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh không đảm bảo có thể đưa em bình yên về nhà được đâu."
"Em biết rồi."
Hiểu Anh đáp lời anh xong liền nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, dù vậy thi thoảng cô vẫn liếc sang bên cạnh nhìn trộm anh, khóe môi liên tục cong lên thể hiện sự vui vẻ.
...
Dạo gần đây Hoa Vũ vừa bắt đầu một dự án hợp tác mới nên thời gian Tuấn Nguyên dành cho cô không nhiều, buổi tối cũng trở về rất muộn, Hiểu Anh lại đang bước vào thời gian thi cử nên cũng tập trung ôn thi, hai người cơ hồ không giao tiếp với nhau nhiều, tận đến lúc thi xong rồi cô mới có thời gian chạy đến thăm chồng mình.
"Thiếu phu nhân, Trần tổng đang họp, cô đợi ở đây trước nhé? Nếu có vấn đề gì cô cứ gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài."
Ngôn Cẩn nói xong liền đi ra ngoài để lại không gian riêng cho cô, Hiểu Anh nhàm chán ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi, cũng bởi vì quá nhàm chán nên cô lấy đề thi ra so lại đáp án, còn đang kiểm tra dở, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa phòng cũng rất nhanh chóng được đẩy ra.
"Em đến từ khi nào vậy?"
Tuấn Nguyên thấy cô ngồi trong phòng liền ngạc nhiên nhìn cô, dạo gần đây cô vì ôn thi mà "ghẻ lạnh" anh, anh đi hay về lúc nào cô cũng không biết, còn tưởng cô quên mất mình rồi chứ?
Hiểu Anh nào biết suy nghĩ của anh vẫn hồn nhiên nói.
"Cũng mới thôi, sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, anh đi ăn cùng em nha."
"Được."
Anh vừa nói xong, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói bình tĩnh của một cô gái.
"Trần tổng, trưa nay anh có cuộc hẹn với Tổng giám đốc công ty LX, ông ta hẹn chúng ta từ một tháng trước, bây giờ mới được anh đồng ý để gặp mặt, nếu không có gì quan trọng hay anh gặp mặt ông ấy trước rồi hãy đi."
Hiểu Anh nghe vậy liền quay sang nhìn cô gái kia, nhưng cô ấy lại chỉ nhìn Tuấn Nguyên, hoàn toàn không thèm liếc sang chỗ cô dù chỉ một lần, dù vậy cô vẫn hiểu cô ta đang cố ý nói cho cô nghe, tuy trong lòng muốn hơn thua với cô ta nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
"Nếu..."
Cô còn chưa nói xong Tuấn Nguyên đã nói trước.
"Dời buổi hẹn sang ngày mai đi."
"Trần tổng, nhưng..."
Tuấn Nguyên trực tiếp ngắt lời cô ta.
"Tôi muốn ăn cơm với vợ của mình, chuyện này mới quan trọng nhất."
Cô gái kia cuối cùng cũng từ bỏ, sau khi chào anh xong liền đi ra ngoài, Hiểu Anh nhìn theo cô ta với vẻ tò mò.
"Cô gái đó là ai vậy?"
Vì sao trước đó cô không thấy cô ta ở trong công ty, còn có thể đi gần anh như vậy? Hơn nữa từ ngoại hình dáng vẻ đến thái độ làm việc của cô ta đều vượt trội hơn hẳn những người mà cô đã gặp qua ở Hoa Vũ, điều này khiến cô không thể không lưu tâm, chuông báo động trong người lập tức vang lên inh ỏi.
Tuấn Nguyên thờ ơ nói.
"Nữ thư ký ba anh mới tuyển cho, em không cần để ý."
"Sao em có thể không để ý được, cô ấy là thư ký không phải sẽ luôn đi cùng anh hay sao?"
Hiểu Anh nói xong liền đi tới chỗ anh, vẻ mặt lẫn giọng nói đều tràn ngập mùi giấm chua nồng nặc, Tuấn Nguyên thấy vậy, vẻ mặt bỗng chốc sáng bừng lên.
"Em ghen rồi?"
"Đúng vậy, vợ anh ghen rồi, anh mau dỗ em đi, nếu không tối nay em cho anh ngủ riêng."
Hiểu Anh thừa nhận không chút do dự, còn không quên dọa dẫm anh một câu, kết quả cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó cô liền bị cưỡng ép ngửa đầu lên tiếp nhận nụ hôn của anh, một lúc sau anh mới thả cô ra điềm nhiên nói.
"Giờ em hết giận chưa? Nếu chưa thì anh dỗ em tiếp."
"..."
Hiểu Anh trừng mắt nhìn anh hồi lâu, sau cùng chỉ có thể kéo anh đi ăn cơm, tránh anh lại lấy cớ trêu chọc mình.
Dù anh nói không cần để ý, nhưng lúc đi ngang qua bàn làm việc của nữ thư ký kia, cô vẫn len lén liếc nhìn bảng tên của cô ta, vốn chỉ là tò mò, không ngờ vừa nhìn thấy tên cô ta xong cô liền đơ luôn.
Phạm Quỳnh Chi?
Đây chẳng phải là tên vị hôn thê hụt kia của anh sao?
Là sự trùng hợp hay cô ta chính là người cô đang nghĩ đến?
Cảm xúc của Hiểu Anh đột nhiên bùng nổ, nhưng cô ngại nơi này nhiều người nên chỉ dám len lén giật tay mình khỏi tay anh để kháng nghị, kết quả lại bị anh siết chặt hơn, còn bị những nhân viên ở tầng trên cùng nhìn thấy, gây nên một trận náo loạn nhỏ.
Bọn họ kinh ngạc cũng đúng thôi, trước đó tuy Hiểu Anh rất hay đến công ty nhưng cô và Tuấn Nguyên vẫn luôn giữ đúng chừng mực, chưa bao giờ thể hiện tình cảm một cách công khai trước mặt mọi người như thế.
Dạo gần đây thấy cô không đến công ty, cứ nghĩ cô và Trần tổng đang giận nhau, nhưng nhìn tình hình trước mắt rõ ràng tình cảm của bọn họ đang đi lên mà. Xem ra sự xuất hiện của thư ký Phạm chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ thì phải.
Hiểu Anh bị nhạc chuông của điện thoại vang lên làm cho giật mình tỉnh giấc, cô vừa quay người muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh liền không cẩn thận rơi vào ánh mắt sâu thăm mà tăm tối của anh, cô thấy sắc mặt anh không tốt, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi rói.
"Chào buổi sáng, ông xã."
Tuấn Nguyên nhìn cô sâu xa nói.
"Em ngất thật đúng lúc."
"..."
Hiểu Anh thật sự không ngờ bản thân lại tự nhiên ngất đi, sau đó xảy ra chuyện gì nữa cô cũng không biết cứ thế mơ màng ngủ đến sáng, nhưng thật sự không thể trách cô được, lúc đó cô vừa đau vừa mệt mà anh lại không có dấu hiệu buông tha...cô nghĩ đến đây mặt liền đỏ lên, vội vã xua đi mấy hình ảnh không hài hòa trong đầu đi. Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười mê người.
"Bà Trần, bây giờ em mới xấu hổ có phải quá muộn rồi không?"
Hiểu Anh không đáp lời anh mà trực tiếp chuyển chủ đề khác.
"Không phải sáng nay anh còn phải đi làm sao? Em cũng phải quay lại trường học nữa, chúng ta mau dậy đi."
Sau vụ việc của Hứa thị, cô vì sợ sự truy đuổi của Minh Quân mà nghỉ học rất lâu, nhưng từ lần bị Tuấn Nguyên gài bẫy kia, hắn giờ đã bị cha mình điều sang chi nhánh ở Trung Quốc làm việc, chắc chắn không thể một sớm một chiều trở về ngay được, cô cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi.
Lời nói của nữ phóng viên hôm qua khiến cô vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Đúng vậy, ngoại trừ giành được tình cảm của anh ra cô gái gì cũng không bằng cô tiểu thư Phạm gia đó, cho nên cô muốn nỗ lực hơn nữa để có thể tự tin đường hoàng đứng bên cạnh anh, để sau này bất cứ ai cũng không dám nói cô không xứng với anh nữa.
Tuấn Nguyên nghe cô muốn đi học lại liền nhìn cô với vẻ mặt nguy hiểm.
"Em muốn quay trở lại trường học?"
Hiểu Anh kéo lấy tay anh nịnh nọt.
"Đúng vậy, anh chắc hẳn cũng không muốn cô vợ mà mình cưới về bị người ta chê bai đâu đúng không?"
Tuấn Nguyên im lặng một lát sau cùng cũng đồng ý, sau khi dùng bữa sáng xong liền gọi điện cho Ngôn Cẩn để cậu ta liên hệ lại với nhà trường rút lại đơn bảo lưu kết quả của Hiểu Anh.
Có thể bởi vì bắt đầu đi học lại nên Hiểu Anh cũng không cảm thấy quá nhàm chán như trước, hàng ngày đều rất chăm chỉ học tập, đến cuối tuần hoặc giờ nghỉ trưa sẽ chạy đến chỗ Tuấn Nguyên, trình độ bám người càng ngày càng thăng hạng, nhưng Tuấn Nguyên cũng không chê cô phiền, còn cảm thấy cô nên làm như vậy từ sớm hơn mới phải.
Nhân viên Hoa Vũ đại khái đều bị dọa cho ngu người đi rồi, vẫn biết Trần tổng chiều vợ như điên, nhưng chiều đến mức để cô coi công ty như nhà mình thì vẫn lần đầu gặp phải.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám bàn tán sau lưng, dù sao chưa đợi Hiểu Anh biết chuyện Trần tổng cũng sớm xử lý bọn họ rồi.
Hiểu Anh nào biết bản thân đang bị người ta bàn tán chứ, mà dù có biết cô cũng chẳng để tâm, cô hiện tại đang buồn thối ruột đây, bởi vì chồng cô sắp tới sẽ phải đi công tác tại Anh bốn ngày, tận bốn ngày lận đó, cô sẽ nhớ anh chết mất.
Tuấn Nguyên thấy vẻ mặt buồn bã của cô liền cười trêu chọc.
"Không nỡ sao? Vậy anh cũng không ngại để em đi cùng mình đâu."
Hiểu Anh nghe vậy liền vô thức nhíu mày.
"Không được, anh dù sao cũng là Tổng giám đốc Hoa Vũ, sao có thể tùy hứng như vậy được."
Anh cứ dung túng cô như vậy cô sẽ ỷ lại vào anh rồi trở thành thiếu phu nhân kiêu căng ngang ngược nhất thành phố này mất.
Tuấn Nguyên thấy cô kiên quyết từ chối liền không ép buộc, còn dặn dò cô vài câu rồi mới đi.
...
Bởi vì Tuấn Nguyên đi công tác nên Hiểu Anh cũng không hay đến công ty anh chơi nữa mà ở nhà chăm chỉ học tập, cô muốn làm trợ lý của anh, như vậy là có thể quang minh chính đại đứng cùng anh rồi.
Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, chí khí của cô liền dâng lên ngùn ngụt, ngay cả những môn học mà cô ghét nhất cũng chăm chỉ đến lạ thường, chẳng mấy chốc ngày anh trở về cũng tới. Hiểu Anh vừa học xong tiết cuối của buổi học liền vội cho sách vào túi rồi chạy thật nhanh ra ngoài, không ngờ tới lúc ra tới cổng trường đã thấy xe anh ở đó chờ mình, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng đi tới.
"Không phải anh nói ba mươi phút nữa anh mới về tới nhà sao?"
Tuấn Nguyên vẫn mặc bộ vest đen quen thuộc, có điều áo khoác đã được anh cởi ra để ở ghế sau, lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi với tay áo xắn đến khuỷu tay nhìn có chút tùy ý nhưng vẫn đẹp trai chết người, thấy cô vào xe rồi liền quay sang cài dây an toàn cho cô bình tĩnh nói.
"Thời gian từ trường em đến Cẩm Viên không phải vừa tròn ba mươi phút sao?"
Hiểu Anh còn chưa kịp cảm động, tay đã bị anh cầm lên xem xét, thấy vết xước trên mu bàn tay cô liền nhíu mày.
"Vì sao lại bị thương vậy?"
Hiểu Anh lúc này mới phát hiện ra vết thương trên tay mình, có lẽ ban nãy vội quá nên cô không thấy đau, giờ anh nhắc mới nhớ, từ chỗ vết thương liền truyền đến cảm giác đau rát, cô lí nhí giải thích.
"Ban nãy em không cẩn thận va phải người ta, sau này em sẽ chú ý hơn."
Tuấn Nguyên thấy cô thành khẩn nhận lỗi như vậy cũng không tiện trách mắng, sau khi thoa thuốc cho cô xong mới lái xe đưa cô về, trong quãng đường đó Hiểu Anh thi thoảng lại quay sang nhìn anh, nhìn nhiều đến mức anh phải quay nhắc nhở cô.
"Bà Trần, nếu em còn dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh không đảm bảo có thể đưa em bình yên về nhà được đâu."
"Em biết rồi."
Hiểu Anh đáp lời anh xong liền nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, dù vậy thi thoảng cô vẫn liếc sang bên cạnh nhìn trộm anh, khóe môi liên tục cong lên thể hiện sự vui vẻ.
...
Dạo gần đây Hoa Vũ vừa bắt đầu một dự án hợp tác mới nên thời gian Tuấn Nguyên dành cho cô không nhiều, buổi tối cũng trở về rất muộn, Hiểu Anh lại đang bước vào thời gian thi cử nên cũng tập trung ôn thi, hai người cơ hồ không giao tiếp với nhau nhiều, tận đến lúc thi xong rồi cô mới có thời gian chạy đến thăm chồng mình.
"Thiếu phu nhân, Trần tổng đang họp, cô đợi ở đây trước nhé? Nếu có vấn đề gì cô cứ gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài."
Ngôn Cẩn nói xong liền đi ra ngoài để lại không gian riêng cho cô, Hiểu Anh nhàm chán ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi, cũng bởi vì quá nhàm chán nên cô lấy đề thi ra so lại đáp án, còn đang kiểm tra dở, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa phòng cũng rất nhanh chóng được đẩy ra.
"Em đến từ khi nào vậy?"
Tuấn Nguyên thấy cô ngồi trong phòng liền ngạc nhiên nhìn cô, dạo gần đây cô vì ôn thi mà "ghẻ lạnh" anh, anh đi hay về lúc nào cô cũng không biết, còn tưởng cô quên mất mình rồi chứ?
Hiểu Anh nào biết suy nghĩ của anh vẫn hồn nhiên nói.
"Cũng mới thôi, sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, anh đi ăn cùng em nha."
"Được."
Anh vừa nói xong, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói bình tĩnh của một cô gái.
"Trần tổng, trưa nay anh có cuộc hẹn với Tổng giám đốc công ty LX, ông ta hẹn chúng ta từ một tháng trước, bây giờ mới được anh đồng ý để gặp mặt, nếu không có gì quan trọng hay anh gặp mặt ông ấy trước rồi hãy đi."
Hiểu Anh nghe vậy liền quay sang nhìn cô gái kia, nhưng cô ấy lại chỉ nhìn Tuấn Nguyên, hoàn toàn không thèm liếc sang chỗ cô dù chỉ một lần, dù vậy cô vẫn hiểu cô ta đang cố ý nói cho cô nghe, tuy trong lòng muốn hơn thua với cô ta nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
"Nếu..."
Cô còn chưa nói xong Tuấn Nguyên đã nói trước.
"Dời buổi hẹn sang ngày mai đi."
"Trần tổng, nhưng..."
Tuấn Nguyên trực tiếp ngắt lời cô ta.
"Tôi muốn ăn cơm với vợ của mình, chuyện này mới quan trọng nhất."
Cô gái kia cuối cùng cũng từ bỏ, sau khi chào anh xong liền đi ra ngoài, Hiểu Anh nhìn theo cô ta với vẻ tò mò.
"Cô gái đó là ai vậy?"
Vì sao trước đó cô không thấy cô ta ở trong công ty, còn có thể đi gần anh như vậy? Hơn nữa từ ngoại hình dáng vẻ đến thái độ làm việc của cô ta đều vượt trội hơn hẳn những người mà cô đã gặp qua ở Hoa Vũ, điều này khiến cô không thể không lưu tâm, chuông báo động trong người lập tức vang lên inh ỏi.
Tuấn Nguyên thờ ơ nói.
"Nữ thư ký ba anh mới tuyển cho, em không cần để ý."
"Sao em có thể không để ý được, cô ấy là thư ký không phải sẽ luôn đi cùng anh hay sao?"
Hiểu Anh nói xong liền đi tới chỗ anh, vẻ mặt lẫn giọng nói đều tràn ngập mùi giấm chua nồng nặc, Tuấn Nguyên thấy vậy, vẻ mặt bỗng chốc sáng bừng lên.
"Em ghen rồi?"
"Đúng vậy, vợ anh ghen rồi, anh mau dỗ em đi, nếu không tối nay em cho anh ngủ riêng."
Hiểu Anh thừa nhận không chút do dự, còn không quên dọa dẫm anh một câu, kết quả cô vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó cô liền bị cưỡng ép ngửa đầu lên tiếp nhận nụ hôn của anh, một lúc sau anh mới thả cô ra điềm nhiên nói.
"Giờ em hết giận chưa? Nếu chưa thì anh dỗ em tiếp."
"..."
Hiểu Anh trừng mắt nhìn anh hồi lâu, sau cùng chỉ có thể kéo anh đi ăn cơm, tránh anh lại lấy cớ trêu chọc mình.
Dù anh nói không cần để ý, nhưng lúc đi ngang qua bàn làm việc của nữ thư ký kia, cô vẫn len lén liếc nhìn bảng tên của cô ta, vốn chỉ là tò mò, không ngờ vừa nhìn thấy tên cô ta xong cô liền đơ luôn.
Phạm Quỳnh Chi?
Đây chẳng phải là tên vị hôn thê hụt kia của anh sao?
Là sự trùng hợp hay cô ta chính là người cô đang nghĩ đến?
Cảm xúc của Hiểu Anh đột nhiên bùng nổ, nhưng cô ngại nơi này nhiều người nên chỉ dám len lén giật tay mình khỏi tay anh để kháng nghị, kết quả lại bị anh siết chặt hơn, còn bị những nhân viên ở tầng trên cùng nhìn thấy, gây nên một trận náo loạn nhỏ.
Bọn họ kinh ngạc cũng đúng thôi, trước đó tuy Hiểu Anh rất hay đến công ty nhưng cô và Tuấn Nguyên vẫn luôn giữ đúng chừng mực, chưa bao giờ thể hiện tình cảm một cách công khai trước mặt mọi người như thế.
Dạo gần đây thấy cô không đến công ty, cứ nghĩ cô và Trần tổng đang giận nhau, nhưng nhìn tình hình trước mắt rõ ràng tình cảm của bọn họ đang đi lên mà. Xem ra sự xuất hiện của thư ký Phạm chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.