Chương 8: Cô ấy là vị hôn thê của tôi
Hoàng Ngọc Du
27/06/2021
Buổi đấu thầu rất nhanh đã tới, thế nhưng Hiểu Anh lại rề rà ở trong phòng rất lâu cũng không dám đi ra.
Từ sau chuyện đó cô liên tục tránh mặt Tuấn Nguyên, khi ăn cơm cũng cúi gằm mặt cố ăn thật nhanh rồi chạy lên phòng, tình cảnh so với mấy ngày đầu cô vừa tới đây không khác biệt nhau là mấy, chỉ là lần này cô không phải sợ hãi mà là xấu hổ. Lần nào nhìn thấy anh cũng không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận là bản thân đã bắt đầu rung động với anh đâu.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói nếu cô còn không đi ra, vậy cậu ấy sẽ đi trước."
"Cháu ra ngay."
Hiểu Anh nghe vậy vội vã đi chạy ra ngoài, dù sao cũng không phải dự tiệc gì nên trang phục cô mặc rất đơn giản, cũng rất hợp với bộ vest anh đang mặc khiến người khác vừa nhìn liền biết hai người là một đôi, đến lúc cô nhận ra muốn quay lại thay đồ đã muộn, chỉ có thể lẽo đẽo chui lên xe theo anh, chiếc xe rất nhanh liền đưa bọn họ đến buổi đấu thầu.
Bởi vì phải chờ đợi con rùa rụt đầu Hiểu Anh nên lúc hai người tới nơi, sảnh đấu giá đã rất náo nhiệt rồi.
Tuấn Nguyên rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, nhưng với vóc dáng cùng gương mặt nổi bật của anh, chỉ cần xuất hiện liền gây chú ý, càng huống hồ ông chủ của nơi đấu giá là người quen của anh, vừa nhác thấy anh liền đi tới chào hỏi gây nên sự chú ý của bao nhiêu người.
Hai bên chào hỏi xong, ánh mắt người kia cũng tự nhiên dời sang Hiểu Anh, nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, không có ý hỏi dò. Ai cũng biết Tuấn Nguyên là người hay tránh né việc tư, ngoại trừ lúc bàn công việc ra, thời điểm còn lại anh đều tiếc chữ như vàng, nói chuyện với ai cũng đều ngắn gọn hết mức có thể, cho nên mọi người chỉ tới chào hỏi làm quen với Tuấn Nguyên và Hiểu Anh, không có ý đào sâu vấn đề giữa hai người.
Trong lúc Tuấn Nguyên đang nói chuyện với mọi người, Hiểu Anh lại nhàm chán liếc nhìn xung quanh, rất rõ ràng cô và nơi này vốn không thuộc về nhau, vốn chỉ muốn nhìn một cái không ngờ vừa quay đầu liền gặp phải người quen.
Đứng đối diện cô một khoảng không xa là Minh Quân, hắn đang mỉm cười trò chuyện với mấy người xung quanh, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía cô, Hiểu Anh vừa chạm phải ánh mắt hắn liền cụp mắt xuống, nhanh chóng nép vào người Tuấn Nguyên khiến ánh mắt Minh Quân nhìn hai người bọn họ càng thêm hận thù.
Mới có thời gian ngắn không gặp cô ấy đã thân thiết với tên đó như vậy rồi, hắn nhất định phải giành người về càng nhanh càng tốt mới được.
Tuấn Nguyên thấy cô ban nãy còn hận không thể cách mình càng xa càng tốt, giờ lại đột nhiên nhích lại gần mình, còn vô thức níu lấy tay áo anh thì cúi xuống nhìn cô.
"Em làm sao vậy?"
"Không sao."
Hiểu Anh thả tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nói, Tuấn Nguyên thấy cô có ý buông tay liền chuyển sang nắm tay cô.
"Vậy chúng ta vào trong thôi."
"Ừm."
Hiểu Anh thấy nơi này đông người, cô không tiện rút tay ra chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh vào hội trường.
Lần này có hơn chục mảnh đất được đem ra đấu giá, tình hình tổng quát như điều kiện địa lý, giao thông...không chênh nhau nhiều, dường như miếng nào cũng là miếng tốt nhất. Nhưng theo vài nguồn tin nội bộ, vẫn có vài miếng giá nhỉnh hơn những miếng còn lại, cho nên rất nhiều người khi đến đây đều đã nhắm sẵn mảnh đất mình muốn chọn rồi.
Hiểu Anh nhìn sơ đồ giới thiệu các mảnh đất mà hoa mắt chóng mặt, cuối cùng đành phải lấy cơ đi nhà vệ sinh tạt nước cho tỉnh táo. Nơi này không được đem vệ sỹ theo nên Tuấn Nguyên chỉ có thể dặn cô đi nhanh rồi về, Hiểu Anh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, dù sao Minh Quân cũng ở đây, nếu cô đi lâu quá bị hắn bắt mất thì làm thế nào.
Lúc cô quay lại vẫn thấy anh đang đứng gần đó xem giới thiệu liền đi tới, vừa tới gần cô đã nghe thấy một thanh niên tiến lên nói chuyện với anh.
"Vị tiểu thư đó là bạn gái anh sao?"
Hiểu Anh không hiểu sao vừa nghe thấy vậy liền bước chậm lại, chăm chú lắng nghe.
"Không phải."
Tuấn Nguyên cực kỳ bình tĩnh và lưu loát đáp, chưa để người kia và Hiểu Anh kịp phản ứng, anh đã bổ sung thêm một câu.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi."
"Vị hôn thê? Không phải người đó là..."
"Không phải."
Người kia thấy anh phủ nhận dứt khoát như vậy cũng không tiện nói gì nữa, Hiểu Anh ở một bên lại như sấm nổ bên tai.
Vi hôn thê? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Cô cứ ngỡ anh chỉ chơi đùa với mình, thật không nghĩ đến anh lại dám công khai với mọi người mối quan hệ của mình và cô.
Không phải bạn thế giao, bạn gái mà là vị hôn thê.
Ba chữ này có sức công phá đến cỡ nào chứ!!!
Hiểu Anh thấy anh không phát hiện ra mình mà đi sang hướng khác liền vội vã quay lại nhà vệ sinh, hai má của cô nóng đến mức sắp nướng được trứng ốp la trên đấy rồi, không ngờ đến cô vừa bước vào nhà vệ sinh đã bị một người bịt miệng mình lại rồi kéo đi, sức lực của người kia khá lớn, cô làm thế nào cũng không gỡ tay hắn ta ra được, gấp đến mức viền mắt đều đỏ hoe.
...
Tại hội trường.
Tuấn Nguyên chốc chốc lại nhìn đồng hồ rồi nhìn về hướng cửa ra vào, vẻ mặt có chút âm trầm, sau cùng anh không thể ngồi yên tại chỗ nữa, trực tiếp đi đến nhà vệ sinh nhờ một nhân viên phục vụ nữ đi vào trong tìm cô.
"Tiên sinh, bên trong không có ai cả."
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã quay trở lại, Tuấn Nguyên nhíu mày càng sâu.
"Không có? Cô chắc chắn?"
"Vâng."
Để cẩn thận cô ta còn vào từng phòng để kiểm tra, lúc này đã sát giờ diễn ra buổi đấu thầu, tất cả mọi người hầu như đều đã đi vào hội trường nên nhà vệ sinh, hành lang hay đại sảnh đều rất ít người qua lại.
Tuấn Nguyên nghe vậy liền nghi hoặc quay trở lại hội trường, ngoài ý muốn lại thấy Thu Hằng từ khu phòng nghỉ đi ra, vẻ mặt có chút hốt hoảng, anh hơi mím môi nhanh chóng đi vào hướng cô ta vừa chạy ra, phòng nào cũng kiểm tra một lượt nhưng không thấy người đâu, ánh mắt Tuấn Nguyên đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Đàm Quang Đông, chủ nhân của buổi đấu giá nghe thấy tin tức liền cho người đến phòng nghỉ của hội trường, lúc này nơi đó đã tràn ngập người của Tuấn Nguyên, vẻ mặt anh âm trầm ngồi ở một góc khiến bất cứ ai tới gần cũng không rét mà run.
Quang Đông cũng coi như trấn định, dù quanh người Tuấn Nguyên đều là sát khí nhưng anh ta vẫn không chút do dự đi tới hỏi thăm tình hình.
"Tuấn Nguyên, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hiểu Anh mất tích rồi."
Lúc nói ra câu này, vẻ mặt của Tuấn Nguyên rất lạnh, Quang Đông cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng thầm mắng tên nào không có mắt lại đi đụng vào bảo bối của tên sát thần này, giờ thì hay rồi, nếu vị kia có mệnh hệ gì, buổi đấu thầu này cũng không cần tổ chức nữa.
"Trần tổng, chúng tôi đã kiểm tra hết tất cả khu phòng nghỉ rồi, không thấy thiếu phu nhân đâu, camera cũng bị người ta động vào rồi, không tra được manh mối gì hữu ích cả."
Trợ lý Ngôn đi tới báo cáo tình hình, lúc này trên trán hắn cũng đã đổ mồ hôi lạnh, cái hội trường này không lớn, vậy mà bọn họ cho người lục tung cả nơi này lên cũng không thấy thiếu phu nhân đâu, cô ấy giống như bốc hơi khỏi nơi này vậy.
"Tiếp tục tìm."
Lúc nói xong câu này Tuấn Nguyên cũng ngay lập tức đứng dậy đi tới chỗ Thu Hằng đang đứng lẫn vào đám người kia, Thu Hằng thấy anh tiến lại gần liền muốn trốn nhưng bị người của anh bắt lại kéo vào một phòng nghỉ gần đó.
"Mấy người làm gì vậy? Thả tôi ra!!!"
Thu Hằng bị kéo vào trong liền hoảng sợ cực độ, nhưng cô ta dãy đến mấy cũng không thoát nổi mấy người này, mắt thấy Tuấn Nguyên đi vào liền hướng về phía anh kêu cứu.
"Tuấn Nguyên, anh bảo bọn họ thả em ra đi."
Đáp lại lời kêu cứu của cô ta là vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh.
"Cô ấy ở đâu?"
"Em… em không biết, em cũng đang rất lo lắng cho cậu ấy."
Thu Hằng tỏ vẻ đáng thương vô tội nói, Tuấn Nguyên đột nhiên cười một tiếng. Tuy anh cười nhưng lại khiến người khác sợ hơn cả lúc anh nghiêm mặt.
"Tôi không cần biết các cậu làm cách nào, chỉ cần lấy được tin tức trong miệng cô ta là được."
Anh nói xong liền đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại một lần. Anh vốn dĩ chẳng có bằng chứng gì chứng minh cô ta giở trò nên ban nãy mới không ra tay bắt người, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, sự kiên nhẫn của anh càng bị bào mòn từng chút một, vì vậy anh thà bắt nhầm cũng không bỏ sót bất cứ kẻ khả nghi nào.
"Tuấn Nguyên, em thật sự không biết, xin anh hãy tin em."
Mặc Thu Hằng khóc lóc cầu xin, Tuấn Nguyên vẫn chẳng để ý đến cô, mắt thấy cửa phòng sắp đóng lại, Thu Hằng vội vã nói.
"Em biết, em biết Hiểu Anh đang ở đâu, xin anh hãy tha cho em."
"Nói."
Người lên tiếng không phải Tuấn Nguyên mà là vệ sỹ đang giữ cô ta, Thu Hằng sợ sệt nói.
"Hiểu Anh đang ở phòng VIP tầng trên cùng của tòa nhà này."
Tuấn Nguyên vừa lấy được tin tức liền rời đi nhanh chóng.
Mà lúc này tại tầng mười của tòa nhà, Hiểu Anh đang bị trói lại vứt ở giữa giường, miệng bị bịt chặt, cô cố cách mấy cũng không thoát được, còn bị dây thừng làm xước cổ tay đến chảy máu.
Trong lúc cô còn đang dãy dụa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa phòng ngủ nhanh chóng được mở ra, Hiểu Anh vừa thấy là ai đến liền dãy dụa càng thêm ác liệt, bởi vì người này chính là trợ lý của Minh Quân, Đức Thiện.
Quả nhiên là hắn.
Vì sao hắn lại không chịu buông tha cho cô chứ?
"Hứa tiểu thư, thiếu gia nhờ tôi chuyển lời với cô, lát nữa cô giúp cậu ấy tiếp một vị khách, sau khi xong chuyện cậu ấy nhất định sẽ tạ lỗi với cô sau."
Minh Quân cũng không muốn dùng tới cách này, nhưng hắn đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, đối phương cậy hắn là người mới nên liên tục gây khó dễ, ám chỉ gần xa đều là muốn người phụ nữ mà hắn đang ngấp nghé, lại thêm ban nãy, khi hắn nhìn thấy thái độ thân mật của cô và Tuấn Nguyên, cơn ghen đột nhiên trỗi dậy nên không chút do dự đồng ý với yêu cầu của vị kia. Hắn không tin cô bị vấy bẩn rồi mà tên kia vẫn còn muốn cô, để xem khi bị anh ta vứt bỏ rồi cô có còn dám phản kháng lại hắn nữa không? Dù sao hắn cũng không giống tên đó, dù bị bao nhiêu người chà đạp cũng tuyệt đối không bỏ mặc cô.
"Hứa tiểu thư, đắc tội rồi."
Đức Thiện nói xong liền phất tay, tức thì một người đàn ông với một ống kim tiêm trên tay bước nhanh đến chỗ cô, Hiểu Anh nhìn thấy kim tiêm trên tay hắn ta, nước mắt lập tức lăn dài trên gò má, trong đầu cũng vô thức bật ra một cái tên.
Tuấn Nguyên, cứu em.
Từ sau chuyện đó cô liên tục tránh mặt Tuấn Nguyên, khi ăn cơm cũng cúi gằm mặt cố ăn thật nhanh rồi chạy lên phòng, tình cảnh so với mấy ngày đầu cô vừa tới đây không khác biệt nhau là mấy, chỉ là lần này cô không phải sợ hãi mà là xấu hổ. Lần nào nhìn thấy anh cũng không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận là bản thân đã bắt đầu rung động với anh đâu.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói nếu cô còn không đi ra, vậy cậu ấy sẽ đi trước."
"Cháu ra ngay."
Hiểu Anh nghe vậy vội vã đi chạy ra ngoài, dù sao cũng không phải dự tiệc gì nên trang phục cô mặc rất đơn giản, cũng rất hợp với bộ vest anh đang mặc khiến người khác vừa nhìn liền biết hai người là một đôi, đến lúc cô nhận ra muốn quay lại thay đồ đã muộn, chỉ có thể lẽo đẽo chui lên xe theo anh, chiếc xe rất nhanh liền đưa bọn họ đến buổi đấu thầu.
Bởi vì phải chờ đợi con rùa rụt đầu Hiểu Anh nên lúc hai người tới nơi, sảnh đấu giá đã rất náo nhiệt rồi.
Tuấn Nguyên rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, nhưng với vóc dáng cùng gương mặt nổi bật của anh, chỉ cần xuất hiện liền gây chú ý, càng huống hồ ông chủ của nơi đấu giá là người quen của anh, vừa nhác thấy anh liền đi tới chào hỏi gây nên sự chú ý của bao nhiêu người.
Hai bên chào hỏi xong, ánh mắt người kia cũng tự nhiên dời sang Hiểu Anh, nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, không có ý hỏi dò. Ai cũng biết Tuấn Nguyên là người hay tránh né việc tư, ngoại trừ lúc bàn công việc ra, thời điểm còn lại anh đều tiếc chữ như vàng, nói chuyện với ai cũng đều ngắn gọn hết mức có thể, cho nên mọi người chỉ tới chào hỏi làm quen với Tuấn Nguyên và Hiểu Anh, không có ý đào sâu vấn đề giữa hai người.
Trong lúc Tuấn Nguyên đang nói chuyện với mọi người, Hiểu Anh lại nhàm chán liếc nhìn xung quanh, rất rõ ràng cô và nơi này vốn không thuộc về nhau, vốn chỉ muốn nhìn một cái không ngờ vừa quay đầu liền gặp phải người quen.
Đứng đối diện cô một khoảng không xa là Minh Quân, hắn đang mỉm cười trò chuyện với mấy người xung quanh, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía cô, Hiểu Anh vừa chạm phải ánh mắt hắn liền cụp mắt xuống, nhanh chóng nép vào người Tuấn Nguyên khiến ánh mắt Minh Quân nhìn hai người bọn họ càng thêm hận thù.
Mới có thời gian ngắn không gặp cô ấy đã thân thiết với tên đó như vậy rồi, hắn nhất định phải giành người về càng nhanh càng tốt mới được.
Tuấn Nguyên thấy cô ban nãy còn hận không thể cách mình càng xa càng tốt, giờ lại đột nhiên nhích lại gần mình, còn vô thức níu lấy tay áo anh thì cúi xuống nhìn cô.
"Em làm sao vậy?"
"Không sao."
Hiểu Anh thả tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nói, Tuấn Nguyên thấy cô có ý buông tay liền chuyển sang nắm tay cô.
"Vậy chúng ta vào trong thôi."
"Ừm."
Hiểu Anh thấy nơi này đông người, cô không tiện rút tay ra chỉ có thể ngoan ngoãn theo anh vào hội trường.
Lần này có hơn chục mảnh đất được đem ra đấu giá, tình hình tổng quát như điều kiện địa lý, giao thông...không chênh nhau nhiều, dường như miếng nào cũng là miếng tốt nhất. Nhưng theo vài nguồn tin nội bộ, vẫn có vài miếng giá nhỉnh hơn những miếng còn lại, cho nên rất nhiều người khi đến đây đều đã nhắm sẵn mảnh đất mình muốn chọn rồi.
Hiểu Anh nhìn sơ đồ giới thiệu các mảnh đất mà hoa mắt chóng mặt, cuối cùng đành phải lấy cơ đi nhà vệ sinh tạt nước cho tỉnh táo. Nơi này không được đem vệ sỹ theo nên Tuấn Nguyên chỉ có thể dặn cô đi nhanh rồi về, Hiểu Anh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời anh, dù sao Minh Quân cũng ở đây, nếu cô đi lâu quá bị hắn bắt mất thì làm thế nào.
Lúc cô quay lại vẫn thấy anh đang đứng gần đó xem giới thiệu liền đi tới, vừa tới gần cô đã nghe thấy một thanh niên tiến lên nói chuyện với anh.
"Vị tiểu thư đó là bạn gái anh sao?"
Hiểu Anh không hiểu sao vừa nghe thấy vậy liền bước chậm lại, chăm chú lắng nghe.
"Không phải."
Tuấn Nguyên cực kỳ bình tĩnh và lưu loát đáp, chưa để người kia và Hiểu Anh kịp phản ứng, anh đã bổ sung thêm một câu.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi."
"Vị hôn thê? Không phải người đó là..."
"Không phải."
Người kia thấy anh phủ nhận dứt khoát như vậy cũng không tiện nói gì nữa, Hiểu Anh ở một bên lại như sấm nổ bên tai.
Vi hôn thê? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Cô cứ ngỡ anh chỉ chơi đùa với mình, thật không nghĩ đến anh lại dám công khai với mọi người mối quan hệ của mình và cô.
Không phải bạn thế giao, bạn gái mà là vị hôn thê.
Ba chữ này có sức công phá đến cỡ nào chứ!!!
Hiểu Anh thấy anh không phát hiện ra mình mà đi sang hướng khác liền vội vã quay lại nhà vệ sinh, hai má của cô nóng đến mức sắp nướng được trứng ốp la trên đấy rồi, không ngờ đến cô vừa bước vào nhà vệ sinh đã bị một người bịt miệng mình lại rồi kéo đi, sức lực của người kia khá lớn, cô làm thế nào cũng không gỡ tay hắn ta ra được, gấp đến mức viền mắt đều đỏ hoe.
...
Tại hội trường.
Tuấn Nguyên chốc chốc lại nhìn đồng hồ rồi nhìn về hướng cửa ra vào, vẻ mặt có chút âm trầm, sau cùng anh không thể ngồi yên tại chỗ nữa, trực tiếp đi đến nhà vệ sinh nhờ một nhân viên phục vụ nữ đi vào trong tìm cô.
"Tiên sinh, bên trong không có ai cả."
Nhân viên phục vụ rất nhanh đã quay trở lại, Tuấn Nguyên nhíu mày càng sâu.
"Không có? Cô chắc chắn?"
"Vâng."
Để cẩn thận cô ta còn vào từng phòng để kiểm tra, lúc này đã sát giờ diễn ra buổi đấu thầu, tất cả mọi người hầu như đều đã đi vào hội trường nên nhà vệ sinh, hành lang hay đại sảnh đều rất ít người qua lại.
Tuấn Nguyên nghe vậy liền nghi hoặc quay trở lại hội trường, ngoài ý muốn lại thấy Thu Hằng từ khu phòng nghỉ đi ra, vẻ mặt có chút hốt hoảng, anh hơi mím môi nhanh chóng đi vào hướng cô ta vừa chạy ra, phòng nào cũng kiểm tra một lượt nhưng không thấy người đâu, ánh mắt Tuấn Nguyên đột nhiên trở nên sắc lạnh.
Đàm Quang Đông, chủ nhân của buổi đấu giá nghe thấy tin tức liền cho người đến phòng nghỉ của hội trường, lúc này nơi đó đã tràn ngập người của Tuấn Nguyên, vẻ mặt anh âm trầm ngồi ở một góc khiến bất cứ ai tới gần cũng không rét mà run.
Quang Đông cũng coi như trấn định, dù quanh người Tuấn Nguyên đều là sát khí nhưng anh ta vẫn không chút do dự đi tới hỏi thăm tình hình.
"Tuấn Nguyên, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hiểu Anh mất tích rồi."
Lúc nói ra câu này, vẻ mặt của Tuấn Nguyên rất lạnh, Quang Đông cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng thầm mắng tên nào không có mắt lại đi đụng vào bảo bối của tên sát thần này, giờ thì hay rồi, nếu vị kia có mệnh hệ gì, buổi đấu thầu này cũng không cần tổ chức nữa.
"Trần tổng, chúng tôi đã kiểm tra hết tất cả khu phòng nghỉ rồi, không thấy thiếu phu nhân đâu, camera cũng bị người ta động vào rồi, không tra được manh mối gì hữu ích cả."
Trợ lý Ngôn đi tới báo cáo tình hình, lúc này trên trán hắn cũng đã đổ mồ hôi lạnh, cái hội trường này không lớn, vậy mà bọn họ cho người lục tung cả nơi này lên cũng không thấy thiếu phu nhân đâu, cô ấy giống như bốc hơi khỏi nơi này vậy.
"Tiếp tục tìm."
Lúc nói xong câu này Tuấn Nguyên cũng ngay lập tức đứng dậy đi tới chỗ Thu Hằng đang đứng lẫn vào đám người kia, Thu Hằng thấy anh tiến lại gần liền muốn trốn nhưng bị người của anh bắt lại kéo vào một phòng nghỉ gần đó.
"Mấy người làm gì vậy? Thả tôi ra!!!"
Thu Hằng bị kéo vào trong liền hoảng sợ cực độ, nhưng cô ta dãy đến mấy cũng không thoát nổi mấy người này, mắt thấy Tuấn Nguyên đi vào liền hướng về phía anh kêu cứu.
"Tuấn Nguyên, anh bảo bọn họ thả em ra đi."
Đáp lại lời kêu cứu của cô ta là vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh.
"Cô ấy ở đâu?"
"Em… em không biết, em cũng đang rất lo lắng cho cậu ấy."
Thu Hằng tỏ vẻ đáng thương vô tội nói, Tuấn Nguyên đột nhiên cười một tiếng. Tuy anh cười nhưng lại khiến người khác sợ hơn cả lúc anh nghiêm mặt.
"Tôi không cần biết các cậu làm cách nào, chỉ cần lấy được tin tức trong miệng cô ta là được."
Anh nói xong liền đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại một lần. Anh vốn dĩ chẳng có bằng chứng gì chứng minh cô ta giở trò nên ban nãy mới không ra tay bắt người, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, sự kiên nhẫn của anh càng bị bào mòn từng chút một, vì vậy anh thà bắt nhầm cũng không bỏ sót bất cứ kẻ khả nghi nào.
"Tuấn Nguyên, em thật sự không biết, xin anh hãy tin em."
Mặc Thu Hằng khóc lóc cầu xin, Tuấn Nguyên vẫn chẳng để ý đến cô, mắt thấy cửa phòng sắp đóng lại, Thu Hằng vội vã nói.
"Em biết, em biết Hiểu Anh đang ở đâu, xin anh hãy tha cho em."
"Nói."
Người lên tiếng không phải Tuấn Nguyên mà là vệ sỹ đang giữ cô ta, Thu Hằng sợ sệt nói.
"Hiểu Anh đang ở phòng VIP tầng trên cùng của tòa nhà này."
Tuấn Nguyên vừa lấy được tin tức liền rời đi nhanh chóng.
Mà lúc này tại tầng mười của tòa nhà, Hiểu Anh đang bị trói lại vứt ở giữa giường, miệng bị bịt chặt, cô cố cách mấy cũng không thoát được, còn bị dây thừng làm xước cổ tay đến chảy máu.
Trong lúc cô còn đang dãy dụa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cửa phòng ngủ nhanh chóng được mở ra, Hiểu Anh vừa thấy là ai đến liền dãy dụa càng thêm ác liệt, bởi vì người này chính là trợ lý của Minh Quân, Đức Thiện.
Quả nhiên là hắn.
Vì sao hắn lại không chịu buông tha cho cô chứ?
"Hứa tiểu thư, thiếu gia nhờ tôi chuyển lời với cô, lát nữa cô giúp cậu ấy tiếp một vị khách, sau khi xong chuyện cậu ấy nhất định sẽ tạ lỗi với cô sau."
Minh Quân cũng không muốn dùng tới cách này, nhưng hắn đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, đối phương cậy hắn là người mới nên liên tục gây khó dễ, ám chỉ gần xa đều là muốn người phụ nữ mà hắn đang ngấp nghé, lại thêm ban nãy, khi hắn nhìn thấy thái độ thân mật của cô và Tuấn Nguyên, cơn ghen đột nhiên trỗi dậy nên không chút do dự đồng ý với yêu cầu của vị kia. Hắn không tin cô bị vấy bẩn rồi mà tên kia vẫn còn muốn cô, để xem khi bị anh ta vứt bỏ rồi cô có còn dám phản kháng lại hắn nữa không? Dù sao hắn cũng không giống tên đó, dù bị bao nhiêu người chà đạp cũng tuyệt đối không bỏ mặc cô.
"Hứa tiểu thư, đắc tội rồi."
Đức Thiện nói xong liền phất tay, tức thì một người đàn ông với một ống kim tiêm trên tay bước nhanh đến chỗ cô, Hiểu Anh nhìn thấy kim tiêm trên tay hắn ta, nước mắt lập tức lăn dài trên gò má, trong đầu cũng vô thức bật ra một cái tên.
Tuấn Nguyên, cứu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.