Chương 46: Cô và anh xung khắc với nhau đúng không?
Hoàng Ngọc Du
27/06/2021
Dưới sự phản kháng quyết liệt của Ngọc Nhi, bắt đầu từ ngày thứ hai, cô và Tuấn Nguyên liền tách ra ở riêng. Chuyện này bị Trần Kiều phát hiện nên nhanh chóng chớp lấy thời cơ này để thực hiện kế hoạch của mình.
Vì vậy nửa đêm Ngọc Nhi vừa định xuống phòng khách uống nước liền nhìn thấy Trần Kiều đi đi lại lại ở cầu thang lên phòng Tuấn Nguyên, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như ăn trộm.
"Nếu tôi nhớ không nhầm phòng dành cho khách ở một dãy nhà khác, bà vì sao lại ở đây vậy?"
"Tôi cũng là người nhà họ Trần đấy, cô đừng có ăn nói lung tung, còn nữa cô muốn làm gì thì làm đi, ở đây lảm nhảm với tôi làm gì."
Trần Kiều làm chuyện xấu nên chột dạ, bà ta vừa thấy Ngọc Nhi đến gần liền đuổi cô đi, vừa nói ánh mắt vừa hướng lên tầng trên với vẻ bất an, điều này khiến cô nảy sinh nghi ngờ, ngay lập tức muốn đi lên trên đó kiểm tra, bà ta thấy vậy vội vã kéo cô lại rồi đẩy ra phía sau.
"Cô không được đi lên đó."
Trần Kiều càng ngăn cản, Ngọc Nhi lại càng muốn đi lên, hai người giằng co với nhau một lúc thì Ngọc Nhi tìm được cơ hội chạy lên trên, Trần Kiều thấy vậy liền không cố kỵ gì nữa, bà ta vội chạy lên túm tóc Ngọc Nhi rồi ra sức kéo cô về phía sau, sống chết muốn ngăn cản cô đến cùng. Ngọc Nhi sao ngờ tới bà ta lại độc ác như thế nên không phòng kịp, cứ thế ngã lăn xuống cầu thang, lưng vì đụng phải bậc thềm mà đau đến ứa nước mắt.
Cũng may cô mới lên được vài bậc, nếu không đừng nói là cứu Tuấn Nguyên, đến mạng của cô cũng khó bảo toàn nữa kìa.
"Hứa Hiểu Anh, bây giờ cô có đi lên cũng vô dụng thôi, Tuấn Nguyên sau này sẽ là của con gái tôi rồi."
Nói thật lúc Ngọc Nhi ngã xuống Trần Kiều có chút hoảng sợ, lúc này thấy cô không sao mới mạnh miệng nói cứng. Ngọc Nhi không biết là do bị bà ta đẩy ngã hay vì câu nói kia mà sau khi đứng dậy, cô không nói không rằng đi lên vặn tay bà ta ra sau lưng rồi ép cả người bà ta lên tường khiến bà ta kêu oai oái vì đau.
"Tôi nể mặt bà là người lớn nên không chấp nhặt với bà, nhưng bà lại muốn lấy mạng tôi. Bà cho rằng nếu bà làm vậy Tuấn Nguyên sẽ bị bà khống chế trong lòng bàn tay à? Bà cũng ngây thơ quá rồi đấy."
Ngọc Nhi nói xong liền đẩy bà ta sang một bên rồi nhanh chóng chạy lên trên, nhưng khi đến cửa phòng của anh cô lại chùn bước không dám gõ cửa, mãi đến khi thấy Trần Kiều đuổi tới cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng đập cửa liên tục.
Cả người cô hiện tại vẫn còn đau ê ẩm, cô không muốn lại phải đánh nhau với bà điên kia tiếp đâu.
"Hứa Hiểu Anh, mày chết chắc rồi."
Trần Kiều thấy cô đang gõ cửa liền lao tới muốn kéo cô về, không ngờ tới cửa phòng lại đột nhiên mở ra khiến bà ta phải dừng lại bước chân, khi thấy Tuấn Nguyên quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng bà ta liền lùi ra sau, lắp bắp nói.
"Tuấn Nguyên, cháu...vậy Tuyết Lan đâu rồi?"
"Vì sao em lại ở đây?"
Tuấn Nguyên nhìn vẻ ngoài nhếch nhác đến thảm thương của Ngọc Nhi liền nhíu mày, trong ánh mắt đều tràn ngập sự chết chóc.
"Tôi..."
Ngọc Nhi chạm ánh mắt của anh liền e ngại, không phải anh tức giận vì cô phá hỏng chuyện tốt của anh đấy chứ?
Nhưng khi nhìn kỹ lại, thấy anh từ đầu đến chân không có dấu vết mờ ám hay có dấu hiệu bị chuốc thuốc liền bình tĩnh trở lại.
"Anh có sao không?"
Tuấn Nguyên chưa kịp trả lời cô, Trần Kiều đã nói chen vào, vừa nói vừa ngó vào phòng anh.
"Tuấn Nguyên, Tuyết Lan đâu rồi, con bé vì sao không ở đây với cháu?"
Tuấn Nguyên quay sang nhìn bà ta, ánh mắt đáng sợ đến mức bà ta phải lùi ra phía sau vài bước.
"Tôi cho bà hai phút để cút khỏi tầm mắt của tôi, ngay lập tức."
Trần Kiều mặc dù lo cho con gái nhưng sau cùng bà ta vẫn không chống được ánh mắt đáng sợ của Tuấn Nguyên, chỉ có thể không cam tâm quay trở về.
"Nếu anh đã không sao vậy tôi cũng về phòng đây."
Trần Kiều vừa rời đi, Ngọc Nhi cũng ngay lập tức đánh bài chuồn, nhưng cô vừa quay người lại bị anh bế bổng lên. Ai ngờ anh vừa chạm vào lưng cô, cô đã la lên oai oái.
"Á, anh nhẹ tay thôi."
Tuấn Nguyên thấy mặt cô tái nhợt đi vì đau liền thả cô xuống.
"Em bị thương ở đâu sao?"
Các phòng ở nơi này cách âm khá tốt, vì vậy Tuấn Nguyên không biết vụ xô xát ban nãy giữa hai người, nếu không với động tĩnh lớn như thế, e là tất cả mọi người đều bị đánh thức hết rồi.
Bây giờ thấy cô kêu đau anh lập tức đóng cửa lại rồi vén áo cô lên xem, Ngọc Nhi đang bị đau nên làm gì có cửa đấu với anh, bây giờ cô chỉ cảm thấy may mắn vì bản thân mặc quần áo chứ không phải váy ngủ như mọi khi, nếu không thật sự không biết giấu mặt vào đâu mất.
Tuấn Nguyên nhìn mấy vết bầm nhẹ trên lưng cô liền nhíu mày lại, vừa muốn mắng cô nhưng lại xót nên cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
"Tay vừa khỏi thì đến lưng, em thật sự cho rằng bản thân mình đồng da sắt à?"
Ngọc Nhi cũng không vừa, ngay lập tức cãi lại.
"Cái này phải là tôi nói anh mới đúng, tôi và anh xung khắc với nhau đúng không?"
Từ lúc biết mình là vợ anh đến giờ chưa lúc nào cô ngừng gặp xui xẻo.
Hôm đầu thì sốt đến mụ mị đầu óc, hôm thứ hai bị người ta kéo ngã cho xước sát tay chân, mới yên ổn được hai hôm lại bị người ta đẩy ngã từ trên cầu thang xuống. Nếu cứ đà này ngày đại thọ của ông nội chưa tới anh đã phải làm đám giỗ cho cô trước rồi.
"Còn có sức cãi à?"
Tuấn Nguyên nói xong liền gọi điện thoại cho người mang thuốc lên cho anh, sau khi nhận thuốc từ người giúp việc liền ép cô nằm sấp lên giường để anh xoa thuốc.
"Sáng mai em theo anh tới bệnh viện khám tổng quát lại một lần đi."
Ngã cầu thang không phải chuyện nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ để lại di chứng ngay. Ngọc Nhi nghe vậy liền từ chối, cũng nhanh chóng kéo áo xuống.
"Không được, món quà đại thọ tôi muốn tặng cho ông nội sẽ được gửi về đây vào sáng mai, tôi phải ở lại để nhận hàng."
Đây là một bức tranh phong cảnh mà cô tình cờ có được trong một chuyến công tác, lúc đó vì cảm thấy nó đẹp mắt nên giữ lại, cứ tưởng là một bức tranh bình thường, đến tận khi nghe ông nội nói muốn tìm bức tranh kia cô mới vỡ lẽ ra giá trị thực của nó, vì vậy liền liên lạc với người ở bên Mỹ đóng gói gửi về cho mình, vốn phải gửi đến từ ngày hôm qua, nhưng vì chút rắc rối nên sáng mai mới có thể cập bến được.
Tuấn Nguyên nghe cô nói vậy liền nói.
"Nếu chúng ta về không kịp anh sẽ cho người nhận hộ em."
Ngọc Nhi muốn nói không cần, nhưng Tuấn Nguyên lại có điện thoại nên cô chỉ có thể yên lặng ngồi một bên chờ anh nghe điện thoại trước.
"Nếu cô ta đã thiếu đàn ông như thế thì tặng cô ta vài tên đi, không cần nhốt lại nữa."
"..."
"Làm gì cũng được, chỉ cần đảm bảo từ ngày mai trở đi cho bọn họ không thể xuất hiện ở Trần gia hay bất cứ nơi nào trên thành phố này nữa."
Tuấn Nguyên nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy, khi thấy Ngọc Nhi đang nhìn mình liền giải thích.
"Anh chỉ cảnh cáo bọn họ, không động đến mạng người, em không cần nhìn anh như vậy."
"Bọn họ ra sao không liên quan đến tôi."
Ngọc Nhi nghe ra được ban đầu anh vốn chỉ định nhốt Tuyết Lan lại cảnh cáo, nhưng vì chuyện của cô mà anh đã thay đổi cách trừng phạt.
Nhưng cô hiện tại cũng không phải kiểu người thánh mẫu gì, cho nên đối với kết cục của hai mẹ con nhà đó cô cũng không có quá nhiều ý kiến, nhưng cô vẫn thắc mắc một điểm.
"Trần Kiều luôn canh giữ ở lối đi, anh làm sao đưa người đi vậy?"
Tuấn Nguyên vừa bôi thuốc khử trùng lên vành tai sưng đỏ vì bị móng tay cào phải của cô vừa kiên nhẫn giải thích.
"Nơi này có hai lối đi, anh sợ đi đường chính sẽ làm phiền đến em nên bảo bọn họ đưa cô ta đi bằng lối đi còn lại."
"À, vậy tôi về phòng đây, anh ngủ sớm đi."
Đã có được đáp án mình mong muốn, Ngọc Nhi lập tức trở về phòng mình, nhưng anh lại đột nhiên bế cô ngồi lên đùi mình nên cô không thoát ra được.
"Trần tổng, anh buông tay ra được không, tôi buồn ngủ rồi."
Tuấn Nguyên vẫn không bỏ cô ra, còn thấp giọng nói.
"Sao em biết hai người kia có mưu đồ với anh mà chạy lên đây cứu?"
Ngọc Nhi nghe vậy liền kể lại mọi chuyện cho anh nghe nhưng vẫn không quên giải thích.
"Thực ra tôi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới đại thọ của ông nội nên mới xông lên đây, anh đừng nghĩ nhiều."
Ngọc Nhi nói xong liền muốn giãy ra khỏi người anh nhưng lại bị anh hạ giọng uy hiếp.
"Em còn dám lộn xộn như thế xem anh có nhịn được nữa không?"
Đêm khuya thanh vắng, lúc này lại chỉ có hai người, nếu anh muốn làm gì cô, cô quả thật chạy không thoát. Nhưng việc bị anh uy hiếp vẫn khiến cô buồn bực không vui.
"Trần tổng, anh có thể đừng giở trò uy hiếp người khác như thế được không?"
"Giở trò với vợ mình thì không có gì sai cả."
Ngọc Nhi cười khẩy.
"Anh không sai, là tôi sai, đáng lẽ ra tôi không nên lo chuyện bao đồng, tôi xin lỗi anh."
Tuấn Nguyên nhìn bộ dạng vừa giận vừa sợ của cô, không nhịn được mà châm chọc.
"Nếu vì cứu anh mà em bị thương đầy mình thế này, em quả thật không nên lên đây."
"Vậy anh còn không mau thả tôi ra?"
Ngọc Nhi không dám cử động lung tung, nhưng cô cũng không nuốt trôi được cục tức này nên cắn mạnh lên tay anh một cái để phát tiết. Tuấn Nguyên để mặc cô cắn mình, anh thậm chí còn chẳng nhíu mày một cái, điều này khiến cô cảm thấy vô vị, vì vậy liền nhả tay anh ra tức giận nói.
"Trần Tuấn Nguyên, anh đã hứa sẽ cho tôi thời gian tiếp nhận, anh không thể nuốt lời được, anh đừng để tôi phải bỏ trốn khỏi anh một lần nữa."
Tuấn Nguyên nghe cô nói vậy liền cân nhắc một lát, cuối cùng anh vẫn buông tay ra. Ngọc Nhi chỉ chờ có thế, cô ngay lập tức chạy vụt đi, mãi đến khi trở về phòng rồi cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì phải đến bệnh viện kiểm tra nên Ngọc Nhi trễ mất thời gian nhận bưu kiện, nhưng bởi vì người giúp cô nhận là của Tuấn Nguyên nên cô cũng yên tâm phần nào.
Đợi đến khi khám xong đã là mười một giờ trưa, Tuấn Nguyên thấy cô không sao mới đưa cô về nhà.
Có bài học của Lưu Thiên Mỹ và hai mẹ con Tuyết Lan nên thời gian sau đó Ngọc Nhi sống khá an nhàn.
Trong chớp mắt ngày đại thọ của ông cụ Trần đã tới.
Dù gì cũng từng một thời hô mưa gọi gió trên thương trường, lại thêm địa vị hiện tại của tập đoàn S.R ở trong trong nước và quốc tế nên người đến tiệc mừng thọ rất đông, mới có chín giờ sáng mà bãi đỗ xe đã chật kín không còn khe hở.
Ngọc Nhi đối với mấy bữa tiệc kiểu này không hề xa lạ, nhưng hiện tại cô lại có chút lúng túng vì không biết bản thân phải lấy thân phận gì để chào hỏi mọi người, nhất là khi không nhiều người biết cô và Tuấn Nguyên từng kết hôn với nhau. Cũng may mỗi khi cô gặp phải tình huống khó xử Lan Vy đều xuất hiện giúp cô giải vây.
"Cậu không cần căng thẳng quá, anh tớ đón tiếp mấy vị khách kia xong sẽ quay lại chỗ cậu ngay thôi."
Ngọc Nhi nghe Lan Vy nói vậy liền muốn giải thích, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông đột nhiên đi đến cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Ngọc Nhi thấy ngoại hình lẫn khí chất của anh ta đều không tầm thường thì đoán thân phận của người này không đơn giản, quan trọng nhất Lan Vy vừa thấy anh ta mặt liền tái đi, thậm chí trong một khoảnh khắc cô còn có cảm giác cô ấy muốn quay người bỏ chạy.
"Trần tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Người đàn ông nở nụ cười lịch sự, giọng nói khá ôn hòa, nhìn thế nào cũng không giống người xấu. Lan Vy nghe vậy liền đột nhiên kéo lấy tay Ngọc Nhi đi.
"Hiểu Anh, chúng ta đến chỗ ông nội đi."
Ngọc Nhi không hiểu tình hình nên cứ lơ ngơ bị Lan Vy kéo đi, nhưng trước khi rời đi cô đã kịp nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt tràn đầy ẩn ý của người đàn ông kia. Mà ánh mắt này cô rất hay nhìn thấy trên người Tuấn Nguyên, đại ý chính là con mồi đã vào tay, bọn họ tuyệt đối không bao giờ thả ra thêm lần nào nữa.
Vì vậy nửa đêm Ngọc Nhi vừa định xuống phòng khách uống nước liền nhìn thấy Trần Kiều đi đi lại lại ở cầu thang lên phòng Tuấn Nguyên, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như ăn trộm.
"Nếu tôi nhớ không nhầm phòng dành cho khách ở một dãy nhà khác, bà vì sao lại ở đây vậy?"
"Tôi cũng là người nhà họ Trần đấy, cô đừng có ăn nói lung tung, còn nữa cô muốn làm gì thì làm đi, ở đây lảm nhảm với tôi làm gì."
Trần Kiều làm chuyện xấu nên chột dạ, bà ta vừa thấy Ngọc Nhi đến gần liền đuổi cô đi, vừa nói ánh mắt vừa hướng lên tầng trên với vẻ bất an, điều này khiến cô nảy sinh nghi ngờ, ngay lập tức muốn đi lên trên đó kiểm tra, bà ta thấy vậy vội vã kéo cô lại rồi đẩy ra phía sau.
"Cô không được đi lên đó."
Trần Kiều càng ngăn cản, Ngọc Nhi lại càng muốn đi lên, hai người giằng co với nhau một lúc thì Ngọc Nhi tìm được cơ hội chạy lên trên, Trần Kiều thấy vậy liền không cố kỵ gì nữa, bà ta vội chạy lên túm tóc Ngọc Nhi rồi ra sức kéo cô về phía sau, sống chết muốn ngăn cản cô đến cùng. Ngọc Nhi sao ngờ tới bà ta lại độc ác như thế nên không phòng kịp, cứ thế ngã lăn xuống cầu thang, lưng vì đụng phải bậc thềm mà đau đến ứa nước mắt.
Cũng may cô mới lên được vài bậc, nếu không đừng nói là cứu Tuấn Nguyên, đến mạng của cô cũng khó bảo toàn nữa kìa.
"Hứa Hiểu Anh, bây giờ cô có đi lên cũng vô dụng thôi, Tuấn Nguyên sau này sẽ là của con gái tôi rồi."
Nói thật lúc Ngọc Nhi ngã xuống Trần Kiều có chút hoảng sợ, lúc này thấy cô không sao mới mạnh miệng nói cứng. Ngọc Nhi không biết là do bị bà ta đẩy ngã hay vì câu nói kia mà sau khi đứng dậy, cô không nói không rằng đi lên vặn tay bà ta ra sau lưng rồi ép cả người bà ta lên tường khiến bà ta kêu oai oái vì đau.
"Tôi nể mặt bà là người lớn nên không chấp nhặt với bà, nhưng bà lại muốn lấy mạng tôi. Bà cho rằng nếu bà làm vậy Tuấn Nguyên sẽ bị bà khống chế trong lòng bàn tay à? Bà cũng ngây thơ quá rồi đấy."
Ngọc Nhi nói xong liền đẩy bà ta sang một bên rồi nhanh chóng chạy lên trên, nhưng khi đến cửa phòng của anh cô lại chùn bước không dám gõ cửa, mãi đến khi thấy Trần Kiều đuổi tới cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng đập cửa liên tục.
Cả người cô hiện tại vẫn còn đau ê ẩm, cô không muốn lại phải đánh nhau với bà điên kia tiếp đâu.
"Hứa Hiểu Anh, mày chết chắc rồi."
Trần Kiều thấy cô đang gõ cửa liền lao tới muốn kéo cô về, không ngờ tới cửa phòng lại đột nhiên mở ra khiến bà ta phải dừng lại bước chân, khi thấy Tuấn Nguyên quần áo chỉnh tề đứng trước cửa phòng bà ta liền lùi ra sau, lắp bắp nói.
"Tuấn Nguyên, cháu...vậy Tuyết Lan đâu rồi?"
"Vì sao em lại ở đây?"
Tuấn Nguyên nhìn vẻ ngoài nhếch nhác đến thảm thương của Ngọc Nhi liền nhíu mày, trong ánh mắt đều tràn ngập sự chết chóc.
"Tôi..."
Ngọc Nhi chạm ánh mắt của anh liền e ngại, không phải anh tức giận vì cô phá hỏng chuyện tốt của anh đấy chứ?
Nhưng khi nhìn kỹ lại, thấy anh từ đầu đến chân không có dấu vết mờ ám hay có dấu hiệu bị chuốc thuốc liền bình tĩnh trở lại.
"Anh có sao không?"
Tuấn Nguyên chưa kịp trả lời cô, Trần Kiều đã nói chen vào, vừa nói vừa ngó vào phòng anh.
"Tuấn Nguyên, Tuyết Lan đâu rồi, con bé vì sao không ở đây với cháu?"
Tuấn Nguyên quay sang nhìn bà ta, ánh mắt đáng sợ đến mức bà ta phải lùi ra phía sau vài bước.
"Tôi cho bà hai phút để cút khỏi tầm mắt của tôi, ngay lập tức."
Trần Kiều mặc dù lo cho con gái nhưng sau cùng bà ta vẫn không chống được ánh mắt đáng sợ của Tuấn Nguyên, chỉ có thể không cam tâm quay trở về.
"Nếu anh đã không sao vậy tôi cũng về phòng đây."
Trần Kiều vừa rời đi, Ngọc Nhi cũng ngay lập tức đánh bài chuồn, nhưng cô vừa quay người lại bị anh bế bổng lên. Ai ngờ anh vừa chạm vào lưng cô, cô đã la lên oai oái.
"Á, anh nhẹ tay thôi."
Tuấn Nguyên thấy mặt cô tái nhợt đi vì đau liền thả cô xuống.
"Em bị thương ở đâu sao?"
Các phòng ở nơi này cách âm khá tốt, vì vậy Tuấn Nguyên không biết vụ xô xát ban nãy giữa hai người, nếu không với động tĩnh lớn như thế, e là tất cả mọi người đều bị đánh thức hết rồi.
Bây giờ thấy cô kêu đau anh lập tức đóng cửa lại rồi vén áo cô lên xem, Ngọc Nhi đang bị đau nên làm gì có cửa đấu với anh, bây giờ cô chỉ cảm thấy may mắn vì bản thân mặc quần áo chứ không phải váy ngủ như mọi khi, nếu không thật sự không biết giấu mặt vào đâu mất.
Tuấn Nguyên nhìn mấy vết bầm nhẹ trên lưng cô liền nhíu mày lại, vừa muốn mắng cô nhưng lại xót nên cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
"Tay vừa khỏi thì đến lưng, em thật sự cho rằng bản thân mình đồng da sắt à?"
Ngọc Nhi cũng không vừa, ngay lập tức cãi lại.
"Cái này phải là tôi nói anh mới đúng, tôi và anh xung khắc với nhau đúng không?"
Từ lúc biết mình là vợ anh đến giờ chưa lúc nào cô ngừng gặp xui xẻo.
Hôm đầu thì sốt đến mụ mị đầu óc, hôm thứ hai bị người ta kéo ngã cho xước sát tay chân, mới yên ổn được hai hôm lại bị người ta đẩy ngã từ trên cầu thang xuống. Nếu cứ đà này ngày đại thọ của ông nội chưa tới anh đã phải làm đám giỗ cho cô trước rồi.
"Còn có sức cãi à?"
Tuấn Nguyên nói xong liền gọi điện thoại cho người mang thuốc lên cho anh, sau khi nhận thuốc từ người giúp việc liền ép cô nằm sấp lên giường để anh xoa thuốc.
"Sáng mai em theo anh tới bệnh viện khám tổng quát lại một lần đi."
Ngã cầu thang không phải chuyện nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ để lại di chứng ngay. Ngọc Nhi nghe vậy liền từ chối, cũng nhanh chóng kéo áo xuống.
"Không được, món quà đại thọ tôi muốn tặng cho ông nội sẽ được gửi về đây vào sáng mai, tôi phải ở lại để nhận hàng."
Đây là một bức tranh phong cảnh mà cô tình cờ có được trong một chuyến công tác, lúc đó vì cảm thấy nó đẹp mắt nên giữ lại, cứ tưởng là một bức tranh bình thường, đến tận khi nghe ông nội nói muốn tìm bức tranh kia cô mới vỡ lẽ ra giá trị thực của nó, vì vậy liền liên lạc với người ở bên Mỹ đóng gói gửi về cho mình, vốn phải gửi đến từ ngày hôm qua, nhưng vì chút rắc rối nên sáng mai mới có thể cập bến được.
Tuấn Nguyên nghe cô nói vậy liền nói.
"Nếu chúng ta về không kịp anh sẽ cho người nhận hộ em."
Ngọc Nhi muốn nói không cần, nhưng Tuấn Nguyên lại có điện thoại nên cô chỉ có thể yên lặng ngồi một bên chờ anh nghe điện thoại trước.
"Nếu cô ta đã thiếu đàn ông như thế thì tặng cô ta vài tên đi, không cần nhốt lại nữa."
"..."
"Làm gì cũng được, chỉ cần đảm bảo từ ngày mai trở đi cho bọn họ không thể xuất hiện ở Trần gia hay bất cứ nơi nào trên thành phố này nữa."
Tuấn Nguyên nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy, khi thấy Ngọc Nhi đang nhìn mình liền giải thích.
"Anh chỉ cảnh cáo bọn họ, không động đến mạng người, em không cần nhìn anh như vậy."
"Bọn họ ra sao không liên quan đến tôi."
Ngọc Nhi nghe ra được ban đầu anh vốn chỉ định nhốt Tuyết Lan lại cảnh cáo, nhưng vì chuyện của cô mà anh đã thay đổi cách trừng phạt.
Nhưng cô hiện tại cũng không phải kiểu người thánh mẫu gì, cho nên đối với kết cục của hai mẹ con nhà đó cô cũng không có quá nhiều ý kiến, nhưng cô vẫn thắc mắc một điểm.
"Trần Kiều luôn canh giữ ở lối đi, anh làm sao đưa người đi vậy?"
Tuấn Nguyên vừa bôi thuốc khử trùng lên vành tai sưng đỏ vì bị móng tay cào phải của cô vừa kiên nhẫn giải thích.
"Nơi này có hai lối đi, anh sợ đi đường chính sẽ làm phiền đến em nên bảo bọn họ đưa cô ta đi bằng lối đi còn lại."
"À, vậy tôi về phòng đây, anh ngủ sớm đi."
Đã có được đáp án mình mong muốn, Ngọc Nhi lập tức trở về phòng mình, nhưng anh lại đột nhiên bế cô ngồi lên đùi mình nên cô không thoát ra được.
"Trần tổng, anh buông tay ra được không, tôi buồn ngủ rồi."
Tuấn Nguyên vẫn không bỏ cô ra, còn thấp giọng nói.
"Sao em biết hai người kia có mưu đồ với anh mà chạy lên đây cứu?"
Ngọc Nhi nghe vậy liền kể lại mọi chuyện cho anh nghe nhưng vẫn không quên giải thích.
"Thực ra tôi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới đại thọ của ông nội nên mới xông lên đây, anh đừng nghĩ nhiều."
Ngọc Nhi nói xong liền muốn giãy ra khỏi người anh nhưng lại bị anh hạ giọng uy hiếp.
"Em còn dám lộn xộn như thế xem anh có nhịn được nữa không?"
Đêm khuya thanh vắng, lúc này lại chỉ có hai người, nếu anh muốn làm gì cô, cô quả thật chạy không thoát. Nhưng việc bị anh uy hiếp vẫn khiến cô buồn bực không vui.
"Trần tổng, anh có thể đừng giở trò uy hiếp người khác như thế được không?"
"Giở trò với vợ mình thì không có gì sai cả."
Ngọc Nhi cười khẩy.
"Anh không sai, là tôi sai, đáng lẽ ra tôi không nên lo chuyện bao đồng, tôi xin lỗi anh."
Tuấn Nguyên nhìn bộ dạng vừa giận vừa sợ của cô, không nhịn được mà châm chọc.
"Nếu vì cứu anh mà em bị thương đầy mình thế này, em quả thật không nên lên đây."
"Vậy anh còn không mau thả tôi ra?"
Ngọc Nhi không dám cử động lung tung, nhưng cô cũng không nuốt trôi được cục tức này nên cắn mạnh lên tay anh một cái để phát tiết. Tuấn Nguyên để mặc cô cắn mình, anh thậm chí còn chẳng nhíu mày một cái, điều này khiến cô cảm thấy vô vị, vì vậy liền nhả tay anh ra tức giận nói.
"Trần Tuấn Nguyên, anh đã hứa sẽ cho tôi thời gian tiếp nhận, anh không thể nuốt lời được, anh đừng để tôi phải bỏ trốn khỏi anh một lần nữa."
Tuấn Nguyên nghe cô nói vậy liền cân nhắc một lát, cuối cùng anh vẫn buông tay ra. Ngọc Nhi chỉ chờ có thế, cô ngay lập tức chạy vụt đi, mãi đến khi trở về phòng rồi cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì phải đến bệnh viện kiểm tra nên Ngọc Nhi trễ mất thời gian nhận bưu kiện, nhưng bởi vì người giúp cô nhận là của Tuấn Nguyên nên cô cũng yên tâm phần nào.
Đợi đến khi khám xong đã là mười một giờ trưa, Tuấn Nguyên thấy cô không sao mới đưa cô về nhà.
Có bài học của Lưu Thiên Mỹ và hai mẹ con Tuyết Lan nên thời gian sau đó Ngọc Nhi sống khá an nhàn.
Trong chớp mắt ngày đại thọ của ông cụ Trần đã tới.
Dù gì cũng từng một thời hô mưa gọi gió trên thương trường, lại thêm địa vị hiện tại của tập đoàn S.R ở trong trong nước và quốc tế nên người đến tiệc mừng thọ rất đông, mới có chín giờ sáng mà bãi đỗ xe đã chật kín không còn khe hở.
Ngọc Nhi đối với mấy bữa tiệc kiểu này không hề xa lạ, nhưng hiện tại cô lại có chút lúng túng vì không biết bản thân phải lấy thân phận gì để chào hỏi mọi người, nhất là khi không nhiều người biết cô và Tuấn Nguyên từng kết hôn với nhau. Cũng may mỗi khi cô gặp phải tình huống khó xử Lan Vy đều xuất hiện giúp cô giải vây.
"Cậu không cần căng thẳng quá, anh tớ đón tiếp mấy vị khách kia xong sẽ quay lại chỗ cậu ngay thôi."
Ngọc Nhi nghe Lan Vy nói vậy liền muốn giải thích, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông đột nhiên đi đến cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Ngọc Nhi thấy ngoại hình lẫn khí chất của anh ta đều không tầm thường thì đoán thân phận của người này không đơn giản, quan trọng nhất Lan Vy vừa thấy anh ta mặt liền tái đi, thậm chí trong một khoảnh khắc cô còn có cảm giác cô ấy muốn quay người bỏ chạy.
"Trần tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Người đàn ông nở nụ cười lịch sự, giọng nói khá ôn hòa, nhìn thế nào cũng không giống người xấu. Lan Vy nghe vậy liền đột nhiên kéo lấy tay Ngọc Nhi đi.
"Hiểu Anh, chúng ta đến chỗ ông nội đi."
Ngọc Nhi không hiểu tình hình nên cứ lơ ngơ bị Lan Vy kéo đi, nhưng trước khi rời đi cô đã kịp nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt tràn đầy ẩn ý của người đàn ông kia. Mà ánh mắt này cô rất hay nhìn thấy trên người Tuấn Nguyên, đại ý chính là con mồi đã vào tay, bọn họ tuyệt đối không bao giờ thả ra thêm lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.