Chương 21: Một mặt khác của anh
Hoàng Ngọc Du
27/06/2021
Trong lúc Trần Tuấn Kiệt và ông cụ Trần tan rã trong không vui thì ở bên này Tuấn Nguyên và Hiểu Anh lại đang tận hưởng bầu không gian chỉ có hai người.
Hiểu Anh nhìn những tòa nhà cao tầng đang dần lùi về phía sau để thay thế bởi những hàng cây xanh rợp bóng, vẻ mặt cô tuy có vui vẻ thích thú nhưng vẫn không tránh khỏi băn khoăn.
"Anh đưa em đến đây thế này vậy còn việc ở công ty thì sao? Dự án hợp tác với tập đoàn S.R chắc anh vẫn chưa xử lý xong đâu đúng không?"
Sáng nay lúc cô tỉnh dậy thấy anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, lúc đó cô còn tưởng anh lại phải đến công ty rồi cơ, không nghĩ đến anh lại đưa cô đến chỗ này.
Tuấn Nguyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt tự nhiên tùy ý.
"Không sao, tăng ca nhiều ngày như vậy anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ừm."
Hiểu Anh gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà quay đầu ra cửa xe nhìn khung cảnh yên bình bên ngoài, một lúc sau cô mới quay sang nhìn anh tò mò hỏi.
"Đúng rồi, anh muốn đưa em tới chỗ nào vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết thôi."
Cô nghe vậy càng thêm tò mò, cứ liên tục quan sát cảnh vật xung quanh để đoán địa điểm, cuối cùng không nghĩ đến anh lại đưa mình đến một trang trại kết hợp nhà hàng nổi danh nhất ở thành phố này, còn là kiểu trang trại không phải cứ có tiền là vào được mà là phải cực kỳ có nhiều tiền mới vào được, cô không khỏi nhìn anh cảm thán.
Quả nhiên là boss Trần nhiều tiền, địa điểm lui tới luôn luôn khiến người khác phải trầm trồ.
Hai người vừa xuống xe, một người đàn ông liền đi tới đón tiếp.
"Trần tổng anh đến rồi."
Hiểu Anh thấy người ra đón là Ngôn Cẩn thì kinh ngạc nhìn anh ta.
"Vì sao anh lại ở đây vậy?"
Ngôn Cẩn chào Tuấn Nguyên xong cũng quay sang nhìn cô lời ít ý nhiều nói.
"Thiếu phu nhân, trang trại này là của nhà tôi."
Hiểu Anh nhìn quy mô của trang trại, lại nhìn sang Ngôn Cẩn ở bên cạnh lại nhìn trang trại lần nữa, cuối cùng đúc kết ra một câu.
"Ngôn Cẩn, anh đi làm chỉ vì đam mê thôi có đúng không?"
Ngôn Cẩn nghe vậy liền bật cười, lát sau mới khiêm tốn nói.
"Thiếu phu nhân quá lời rồi, tôi chỉ đang giúp ba mình quản lý mà thôi."
Hiểu Anh nghe vậy hơi gật đầu, không tiếp tục hỏi chuyện nữa, Ngôn Cẩn lập tức đưa bọn họ vào trong, sau khi đưa giỏ đựng đồ cho Hiểu Anh và Tuấn Nguyên xong liền đi đến một chỗ khác để lại không gian riêng tư cho hai người.
Hiểu Anh vừa nhận được giỏ liền bắt tay vào hái rau đầu tiên, nhưng cô trước giờ nào đã làm qua mấy việc này, mặc dù chỉ mấy động tác đơn giản như ngắt rau nhổ cà rốt cô cũng làm không xong, nhất là lúc nhổ cà rốt, mặt đất vốn tơi xốp nên cô không cần dùng nhiều sức cũng nhổ được nó, nhưng cô không biết nên cứ vận hết công suất mà nhổ, kết quả vì quá đà mà cả người ngã ra sau làm dập luôn đống rau tươi ở phía sau, mông cũng tê rần lên vì vừa tiếp xúc thân mật với mặt đất, trong lúc cô đang nhăn mày nhăn mặt, Tuấn Nguyên lại đứng ở một bên như xem kịch vui, hoàn toàn không có ý tới giúp đỡ, cô thấy vậy liền trừng mắt nhìn anh, sau lại cười nói.
"Tổng giám đốc Trần cười tự tin như vậy chắc đối với những việc này quen thuộc lắm nhỉ? Sao anh không đến thử một chút đi."
Tuấn Nguyên làm sao không nghe ra cô đang mỉa mai mình, nhưng anh cũng không phản ứng gì vẫn đi tới giúp cô thật, đã vậy động tác còn rất thành thục như thể anh đã từng làm việc này hàng trăm lần, anh cũng không như cô cứ ngắt rau xong liền ném vào rổ mà phân loại chúng thành từng bó, nhìn rất ngăn nắp gọn gàng, Hiểu Anh nhìn thấy màn này suýt rớt luôn cằm xuống đất.
Đây vẫn là Tổng gián đốc tập đoàn Hoa Vũ hô mưa gọi gió trên thương trường khiến người nghe danh liền sợ đấy sao?
Vì sao bây giờ trông anh lại hiền hòa gần gũi đến lạ, khí thế sát phạt gì đó trên thương trường sớm đã bay sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại một anh nông dân đẹp trai chết người khiến cô ngẩn ngơ.
Tuấn Nguyên thấy vẻ mặt kia của cô liền nói.
"Vì sao em phải ngạc nhiên như vậy? Cái này khó lắm sao?"
Cô nghe xong, ngực trái như bị cắm một dao, cô có chút không phục nhìn anh một cái.
Rõ ràng đều là lần đầu làm việc này như nhau, vì cớ gì anh lại giỏi hơn cô chứ?
Anh thấy cô tức giận liền giơ một quả cà chua mọng nước lên lau lau vào tay áo rồi đưa cho cô nói.
"Em ăn không?"
"Ăn."
Hiểu Anh thấy anh đã cắn trước một miếng liền cầm lấy ăn thử, cứ tưởng khó ăn lắm, không ngờ lại rất ngon, còn có vị chua ngọt vừa miệng nữa, vì thế cô nhân lúc anh không chú ý, lại nhón tiếp một quả trong rổ.
Cứ thế hai vợ chồng loay hoay ở bên ngoài vườn một hồi, lúc quay về đã xếp đầy hai giỏ đầy rau củ, người xách đương nhiên là Tuấn Nguyên.
Còn Hiểu Anh?
Cô một tay ôm bó hoa cải anh mới hái cho, một tay cầm một quả dưa chuột vừa đi vừa gặm, dáng vẻ nghênh ngang như đang ở nhà mình.
Lát sau hình như thấy mình hơi quá đáng nên quay lại phụ giúp anh một giỏ, kết quả anh lại nói lát nữa cô giúp mình rửa rau đi, cô có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Rửa rau? Không phải lát nữa sẽ có đầu bếp nấu ăn cho chúng ta sao?"
Cô nghe nói đầu bếp ở đây đều là đầu bếp có tiếng ở trong nước và nước ngoài, không gì làm khó được họ, một loại rau cũng có thể biến tấu đủ mười hương vị khác nhau khiến thực khách nhớ mãi không quên làm cô cực kỳ háo hức muốn mở rộng tầm mắt một phen, nhưng câu nói này của anh lại trực tiếp đập tan mong muốn nhỏ nhoi của mình.
Tuấn Nguyên đặt hai rổ rau củ lên bàn, lại nhận lấy thịt tươi mà nhân viên vừa đem đến đặt lên thớt, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Vậy em không muốn ăn đồ do chồng mình nấu cho sao?"
"Anh nấu? Thật hay giả vậy?"
"Em nói xem?"
Hiểu Anh nhìn thấy ánh mắt tự tin của anh liền nghi hoặc không thôi.
Lẽ nào anh biết nấu ăn thật?
Tuấn Nguyên mặc kệ ánh mắt ngờ vực của cô, anh thành thục xắn tay áo sơ mi lên rồi đeo tạp dề vào, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm liền nói.
"Em cũng vào phụ anh rửa rau đi."
Hiểu Anh giật mình vội làm theo anh, kết quả bởi vì không nhìn thấy phía sau nên nút thắt tạp dề bị lỏng, phải để anh giúp cô thắt lại lần nữa, cô thấy vậy có chút xấu hổ cuối cùng chỉ có thể cười trừ chữa ngượng.
Cũng may quá trình sau đó vô cùng thuận lợi, rửa rau thái thịt gì đó cô làm tương đối thành thục, cái này chủ yếu là do bà Hứa rất thích nấu ăn, lại càng thích lôi cô ra làm cùng mình nên lâu dần thành quen, lúc này phối hợp với động tác của anh vô cùng hài hòa, chỉ là lúc cô thái thịt, Tuấn Nguyên chú ý đến lưỡi dao sắc bén gần như kề sát ngón tay cô, tuy không cắt vào tay nhưng anh vẫn nhíu mày lại, hờ hững nói.
"Em đi rửa rau trước đi, thịt thái sau cũng được."
Cô nghe vậy liền gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa rau, đến lúc cô rửa xong muốn quay lại làm tiếp đã thấy anh thay mình làm xong rồi, cô cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu bê từng món ăn một ra ngoài trước, rất nhanh chóng một mâm cơm thịnh soạn đủ hương đủ vị đã được hoàn thành.
Mặc dù chưa nếm thử, nhưng chỉ cần ngửi mùi thơm của thức ăn thôi là cô đã biết nó chắc chắn sẽ rất ngon.
Hiểu Anh liếc nhìn dáng người cao ngất trước mặt, nhịp tim đột nhiên đập nhanh bất thường.
Xem ra chồng cô có rất nhiều mặt mà cô không biết, thật muốn khám phá hết con người anh mà.
Tuấn Nguyên đặt bát cơm xuống trước mặt cô, bình tĩnh nói.
"Em đừng nhìn anh nữa, mau ăn cơm trước đi."
"Vâng."
Cũng có thể bởi vì bữa trưa này là anh đích thân nấu cho mình nên Hiểu Anh ăn nhiều hơn bình thường hẳn một bát cơm, trong lòng cũng bắt đầu suy tính kế hoạch dụ dỗ anh nấu ăn cho mình mỗi ngày.
Bởi vì buổi sáng đã hái rau nên Hiểu Anh không muốn ra vườn rau tiếp nữa, cho nên buổi chiều cô liền được Tuấn Nguyên đưa đến bờ hồ câu cá. Trong lúc cô đang gật gà gật gù ngồi trên chiếc ghế mây bên bờ hồ vì chờ mãi mà cá không cắn câu, anh lại ngồi ở một bên vừa chờ cá cắn câu vừa tranh thủ xử lý tài liệu công ty mà Ngôn Cẩn đưa đến.
Tít...tít...
Không gian đang yên tĩnh như vậy, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên thông báo có tin nhắn, âm thanh vang lên hai lần liền ngừng hẳn, Tuấn Nguyên quay sang nhìn cô một cái, thấy cô nhóc con kia còn đang dựa vào ghế mây mà ngủ liền quay đầu lại tiếp tục xử lý văn kiện.
Lúc này Ngôn Cẩn đột nhiên đi tới, cậu ta liếc nhìn Hiểu Anh đang ngủ gật ở bên cạnh rồi mới đi sang chỗ anh nói thầm.
"Trần tổng, chủ tịch bên kia đột nhiên dời lịch trở về Mỹ, còn sắp xếp cô Quỳnh Chi ở lại tại nhà tổ của Trần gia."
Tuấn Nguyên nghe vậy vẻ mặt đột nhiên lạnh đi.
Đúng lúc này cần câu bên chỗ Hiểu Anh giật giật mấy cái làm cô giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ liền quay sang nhìn anh.
"Anh nhìn này, cá cuối cùng cũng cắn câu rồi."
Giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh làm Ngôn Cẩn giật mình, cũng có chút chột dạ, nhưng Tổng giám đốc của cậu ta lại bình tĩnh hơn nhiều.
"Cứ làm theo lời tôi dặn là được, cậu đi trước đi."
Ngôn Cẩn như được ân xá, lập tức rời đi, Tuấn Nguyên cũng đứng dậy nhanh chóng đi tới giúp cô kéo cần câu, đáng tiếc lúc anh tới con cá kia đã chạy mất rồi, Hiểu Anh có chút nuối tiếc.
"Con cá to vậy mà để vụt mất tiếc quá."
Tuấn Nguyên xoa đầu cô, ánh mắt như có ý cười.
"Không sao, dù sao em cũng câu được con cá to nhất đời mình rồi."
"Làm gì có, đây là lần đầu tiên em đi câu cá mà."
Cô nói xong mới ngẩn người ra nhìn anh, một lúc sau liền phồng má giận dỗi nói.
"Em mặc kệ, hôm nay em phải ăn được cá nướng mình tự câu."
Tổng giám đốc Trần nghe vậy liền quay sang nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói ra hai chữ.
"Cố lên."
"..."
Hiểu Anh không nản lòng lại tiếp tục cầm cần câu lên, sau đó vì quá buồn chán lại sợ mình ngủ quên như ban nãy nên lấy điện thoại ra nghịch, lúc thấy tin nhắn từ số lạ gửi đến từ hai mươi phút trước liền tò mò mở ra xem...
"Em làm sao vậy?"
Tuấn Nguyên phát hiện ra vẻ mặt cô khác lạ liền quay sang nhìn cô, thấy cô đang nhìn điện thoại chằm chằm liền duỗi tay lấy điện thoại trong tay cô nhưng bị cô giật lại, giọng nói có chút hốt hoảng.
"Anh ngồi câu cá tiếp đi, em về phòng nghỉ trước."
Cô nói xong liền đứng dậy bỏ đi, anh vội đuổi theo giữ tay cô lại.
"Có chuyện gì em nói rõ ràng trước đã."
Hiểu Anh hất tay anh ra không được liền hoảng sợ lẫn đề phòng nói.
"Em không có gì để nói với anh cả, anh buông tay em ra."
"Em lấy điện thoại cho anh."
"Không."
Hiểu Anh thấy anh duỗi tay ra liền vội giấu điện thoại đi nhưng không kịp, chỉ có thể đứng im nhìn anh đầy phẫn nộ. Tuấn Nguyên kiểm tra hộp tin nhắn thấy trống không liền sầm mặt.
"Em có thể lựa chọn không nói cho anh biết, nhưng nếu anh tra ra lúc đấy em đừng trách anh tuyệt tình."
Hiểu Anh bị vẻ mặt của anh dọa sợ, cả người cô hơi run lên, do dự một lúc mới dám nói.
"Không phải anh nói hôm nay cô Phạm và ba anh sẽ về nước sao? Vì sao bây giờ cô ấy lại ở nhà tổ của anh vậy?"
Tuấn Nguyên ngẩn ra nhìn cô, vẻ mặt vẫn có chút hồ nghi.
"Em giận dỗi với anh vì chuyện này?"
Hiểu Anh cúi mặt không đáp lời anh, anh thấy vậy liền nói.
"Cha anh vẫn là chủ nhân của Trần gia, việc ông dẫn người ngoài về Trần gia ở anh không quản được, anh cũng không ngờ ông lại lật mặt kéo dài thời gian hợp tác giữa hai tập đoàn, nhưng em yên tâm, dù sao những việc anh cần bàn giao anh cũng đã làm xong, Quỳnh Chi hiện tại đã bị điều sang chi nhánh của S.R làm việc, sẽ không còn cơ hội quay lại Hoa Vũ nữa đâu."
Hiểu Anh cũng biết điều đó, nhưng cô vẫn giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, còn lạnh lùng nói.
"Em mặc kệ, chừng nào anh không xử lý được cô Phạm và ba anh, anh không được lại gần em nữa."
Nói xong liền nhanh chóng bỏ đi, Tuấn Nguyên hết cách chỉ có thể đưa cô trở về nhà trước dự kiến.
Hiểu Anh nhìn những tòa nhà cao tầng đang dần lùi về phía sau để thay thế bởi những hàng cây xanh rợp bóng, vẻ mặt cô tuy có vui vẻ thích thú nhưng vẫn không tránh khỏi băn khoăn.
"Anh đưa em đến đây thế này vậy còn việc ở công ty thì sao? Dự án hợp tác với tập đoàn S.R chắc anh vẫn chưa xử lý xong đâu đúng không?"
Sáng nay lúc cô tỉnh dậy thấy anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, lúc đó cô còn tưởng anh lại phải đến công ty rồi cơ, không nghĩ đến anh lại đưa cô đến chỗ này.
Tuấn Nguyên vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt tự nhiên tùy ý.
"Không sao, tăng ca nhiều ngày như vậy anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ừm."
Hiểu Anh gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà quay đầu ra cửa xe nhìn khung cảnh yên bình bên ngoài, một lúc sau cô mới quay sang nhìn anh tò mò hỏi.
"Đúng rồi, anh muốn đưa em tới chỗ nào vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết thôi."
Cô nghe vậy càng thêm tò mò, cứ liên tục quan sát cảnh vật xung quanh để đoán địa điểm, cuối cùng không nghĩ đến anh lại đưa mình đến một trang trại kết hợp nhà hàng nổi danh nhất ở thành phố này, còn là kiểu trang trại không phải cứ có tiền là vào được mà là phải cực kỳ có nhiều tiền mới vào được, cô không khỏi nhìn anh cảm thán.
Quả nhiên là boss Trần nhiều tiền, địa điểm lui tới luôn luôn khiến người khác phải trầm trồ.
Hai người vừa xuống xe, một người đàn ông liền đi tới đón tiếp.
"Trần tổng anh đến rồi."
Hiểu Anh thấy người ra đón là Ngôn Cẩn thì kinh ngạc nhìn anh ta.
"Vì sao anh lại ở đây vậy?"
Ngôn Cẩn chào Tuấn Nguyên xong cũng quay sang nhìn cô lời ít ý nhiều nói.
"Thiếu phu nhân, trang trại này là của nhà tôi."
Hiểu Anh nhìn quy mô của trang trại, lại nhìn sang Ngôn Cẩn ở bên cạnh lại nhìn trang trại lần nữa, cuối cùng đúc kết ra một câu.
"Ngôn Cẩn, anh đi làm chỉ vì đam mê thôi có đúng không?"
Ngôn Cẩn nghe vậy liền bật cười, lát sau mới khiêm tốn nói.
"Thiếu phu nhân quá lời rồi, tôi chỉ đang giúp ba mình quản lý mà thôi."
Hiểu Anh nghe vậy hơi gật đầu, không tiếp tục hỏi chuyện nữa, Ngôn Cẩn lập tức đưa bọn họ vào trong, sau khi đưa giỏ đựng đồ cho Hiểu Anh và Tuấn Nguyên xong liền đi đến một chỗ khác để lại không gian riêng tư cho hai người.
Hiểu Anh vừa nhận được giỏ liền bắt tay vào hái rau đầu tiên, nhưng cô trước giờ nào đã làm qua mấy việc này, mặc dù chỉ mấy động tác đơn giản như ngắt rau nhổ cà rốt cô cũng làm không xong, nhất là lúc nhổ cà rốt, mặt đất vốn tơi xốp nên cô không cần dùng nhiều sức cũng nhổ được nó, nhưng cô không biết nên cứ vận hết công suất mà nhổ, kết quả vì quá đà mà cả người ngã ra sau làm dập luôn đống rau tươi ở phía sau, mông cũng tê rần lên vì vừa tiếp xúc thân mật với mặt đất, trong lúc cô đang nhăn mày nhăn mặt, Tuấn Nguyên lại đứng ở một bên như xem kịch vui, hoàn toàn không có ý tới giúp đỡ, cô thấy vậy liền trừng mắt nhìn anh, sau lại cười nói.
"Tổng giám đốc Trần cười tự tin như vậy chắc đối với những việc này quen thuộc lắm nhỉ? Sao anh không đến thử một chút đi."
Tuấn Nguyên làm sao không nghe ra cô đang mỉa mai mình, nhưng anh cũng không phản ứng gì vẫn đi tới giúp cô thật, đã vậy động tác còn rất thành thục như thể anh đã từng làm việc này hàng trăm lần, anh cũng không như cô cứ ngắt rau xong liền ném vào rổ mà phân loại chúng thành từng bó, nhìn rất ngăn nắp gọn gàng, Hiểu Anh nhìn thấy màn này suýt rớt luôn cằm xuống đất.
Đây vẫn là Tổng gián đốc tập đoàn Hoa Vũ hô mưa gọi gió trên thương trường khiến người nghe danh liền sợ đấy sao?
Vì sao bây giờ trông anh lại hiền hòa gần gũi đến lạ, khí thế sát phạt gì đó trên thương trường sớm đã bay sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại một anh nông dân đẹp trai chết người khiến cô ngẩn ngơ.
Tuấn Nguyên thấy vẻ mặt kia của cô liền nói.
"Vì sao em phải ngạc nhiên như vậy? Cái này khó lắm sao?"
Cô nghe xong, ngực trái như bị cắm một dao, cô có chút không phục nhìn anh một cái.
Rõ ràng đều là lần đầu làm việc này như nhau, vì cớ gì anh lại giỏi hơn cô chứ?
Anh thấy cô tức giận liền giơ một quả cà chua mọng nước lên lau lau vào tay áo rồi đưa cho cô nói.
"Em ăn không?"
"Ăn."
Hiểu Anh thấy anh đã cắn trước một miếng liền cầm lấy ăn thử, cứ tưởng khó ăn lắm, không ngờ lại rất ngon, còn có vị chua ngọt vừa miệng nữa, vì thế cô nhân lúc anh không chú ý, lại nhón tiếp một quả trong rổ.
Cứ thế hai vợ chồng loay hoay ở bên ngoài vườn một hồi, lúc quay về đã xếp đầy hai giỏ đầy rau củ, người xách đương nhiên là Tuấn Nguyên.
Còn Hiểu Anh?
Cô một tay ôm bó hoa cải anh mới hái cho, một tay cầm một quả dưa chuột vừa đi vừa gặm, dáng vẻ nghênh ngang như đang ở nhà mình.
Lát sau hình như thấy mình hơi quá đáng nên quay lại phụ giúp anh một giỏ, kết quả anh lại nói lát nữa cô giúp mình rửa rau đi, cô có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Rửa rau? Không phải lát nữa sẽ có đầu bếp nấu ăn cho chúng ta sao?"
Cô nghe nói đầu bếp ở đây đều là đầu bếp có tiếng ở trong nước và nước ngoài, không gì làm khó được họ, một loại rau cũng có thể biến tấu đủ mười hương vị khác nhau khiến thực khách nhớ mãi không quên làm cô cực kỳ háo hức muốn mở rộng tầm mắt một phen, nhưng câu nói này của anh lại trực tiếp đập tan mong muốn nhỏ nhoi của mình.
Tuấn Nguyên đặt hai rổ rau củ lên bàn, lại nhận lấy thịt tươi mà nhân viên vừa đem đến đặt lên thớt, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Vậy em không muốn ăn đồ do chồng mình nấu cho sao?"
"Anh nấu? Thật hay giả vậy?"
"Em nói xem?"
Hiểu Anh nhìn thấy ánh mắt tự tin của anh liền nghi hoặc không thôi.
Lẽ nào anh biết nấu ăn thật?
Tuấn Nguyên mặc kệ ánh mắt ngờ vực của cô, anh thành thục xắn tay áo sơ mi lên rồi đeo tạp dề vào, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm liền nói.
"Em cũng vào phụ anh rửa rau đi."
Hiểu Anh giật mình vội làm theo anh, kết quả bởi vì không nhìn thấy phía sau nên nút thắt tạp dề bị lỏng, phải để anh giúp cô thắt lại lần nữa, cô thấy vậy có chút xấu hổ cuối cùng chỉ có thể cười trừ chữa ngượng.
Cũng may quá trình sau đó vô cùng thuận lợi, rửa rau thái thịt gì đó cô làm tương đối thành thục, cái này chủ yếu là do bà Hứa rất thích nấu ăn, lại càng thích lôi cô ra làm cùng mình nên lâu dần thành quen, lúc này phối hợp với động tác của anh vô cùng hài hòa, chỉ là lúc cô thái thịt, Tuấn Nguyên chú ý đến lưỡi dao sắc bén gần như kề sát ngón tay cô, tuy không cắt vào tay nhưng anh vẫn nhíu mày lại, hờ hững nói.
"Em đi rửa rau trước đi, thịt thái sau cũng được."
Cô nghe vậy liền gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa rau, đến lúc cô rửa xong muốn quay lại làm tiếp đã thấy anh thay mình làm xong rồi, cô cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu bê từng món ăn một ra ngoài trước, rất nhanh chóng một mâm cơm thịnh soạn đủ hương đủ vị đã được hoàn thành.
Mặc dù chưa nếm thử, nhưng chỉ cần ngửi mùi thơm của thức ăn thôi là cô đã biết nó chắc chắn sẽ rất ngon.
Hiểu Anh liếc nhìn dáng người cao ngất trước mặt, nhịp tim đột nhiên đập nhanh bất thường.
Xem ra chồng cô có rất nhiều mặt mà cô không biết, thật muốn khám phá hết con người anh mà.
Tuấn Nguyên đặt bát cơm xuống trước mặt cô, bình tĩnh nói.
"Em đừng nhìn anh nữa, mau ăn cơm trước đi."
"Vâng."
Cũng có thể bởi vì bữa trưa này là anh đích thân nấu cho mình nên Hiểu Anh ăn nhiều hơn bình thường hẳn một bát cơm, trong lòng cũng bắt đầu suy tính kế hoạch dụ dỗ anh nấu ăn cho mình mỗi ngày.
Bởi vì buổi sáng đã hái rau nên Hiểu Anh không muốn ra vườn rau tiếp nữa, cho nên buổi chiều cô liền được Tuấn Nguyên đưa đến bờ hồ câu cá. Trong lúc cô đang gật gà gật gù ngồi trên chiếc ghế mây bên bờ hồ vì chờ mãi mà cá không cắn câu, anh lại ngồi ở một bên vừa chờ cá cắn câu vừa tranh thủ xử lý tài liệu công ty mà Ngôn Cẩn đưa đến.
Tít...tít...
Không gian đang yên tĩnh như vậy, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên thông báo có tin nhắn, âm thanh vang lên hai lần liền ngừng hẳn, Tuấn Nguyên quay sang nhìn cô một cái, thấy cô nhóc con kia còn đang dựa vào ghế mây mà ngủ liền quay đầu lại tiếp tục xử lý văn kiện.
Lúc này Ngôn Cẩn đột nhiên đi tới, cậu ta liếc nhìn Hiểu Anh đang ngủ gật ở bên cạnh rồi mới đi sang chỗ anh nói thầm.
"Trần tổng, chủ tịch bên kia đột nhiên dời lịch trở về Mỹ, còn sắp xếp cô Quỳnh Chi ở lại tại nhà tổ của Trần gia."
Tuấn Nguyên nghe vậy vẻ mặt đột nhiên lạnh đi.
Đúng lúc này cần câu bên chỗ Hiểu Anh giật giật mấy cái làm cô giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ liền quay sang nhìn anh.
"Anh nhìn này, cá cuối cùng cũng cắn câu rồi."
Giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh làm Ngôn Cẩn giật mình, cũng có chút chột dạ, nhưng Tổng giám đốc của cậu ta lại bình tĩnh hơn nhiều.
"Cứ làm theo lời tôi dặn là được, cậu đi trước đi."
Ngôn Cẩn như được ân xá, lập tức rời đi, Tuấn Nguyên cũng đứng dậy nhanh chóng đi tới giúp cô kéo cần câu, đáng tiếc lúc anh tới con cá kia đã chạy mất rồi, Hiểu Anh có chút nuối tiếc.
"Con cá to vậy mà để vụt mất tiếc quá."
Tuấn Nguyên xoa đầu cô, ánh mắt như có ý cười.
"Không sao, dù sao em cũng câu được con cá to nhất đời mình rồi."
"Làm gì có, đây là lần đầu tiên em đi câu cá mà."
Cô nói xong mới ngẩn người ra nhìn anh, một lúc sau liền phồng má giận dỗi nói.
"Em mặc kệ, hôm nay em phải ăn được cá nướng mình tự câu."
Tổng giám đốc Trần nghe vậy liền quay sang nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói ra hai chữ.
"Cố lên."
"..."
Hiểu Anh không nản lòng lại tiếp tục cầm cần câu lên, sau đó vì quá buồn chán lại sợ mình ngủ quên như ban nãy nên lấy điện thoại ra nghịch, lúc thấy tin nhắn từ số lạ gửi đến từ hai mươi phút trước liền tò mò mở ra xem...
"Em làm sao vậy?"
Tuấn Nguyên phát hiện ra vẻ mặt cô khác lạ liền quay sang nhìn cô, thấy cô đang nhìn điện thoại chằm chằm liền duỗi tay lấy điện thoại trong tay cô nhưng bị cô giật lại, giọng nói có chút hốt hoảng.
"Anh ngồi câu cá tiếp đi, em về phòng nghỉ trước."
Cô nói xong liền đứng dậy bỏ đi, anh vội đuổi theo giữ tay cô lại.
"Có chuyện gì em nói rõ ràng trước đã."
Hiểu Anh hất tay anh ra không được liền hoảng sợ lẫn đề phòng nói.
"Em không có gì để nói với anh cả, anh buông tay em ra."
"Em lấy điện thoại cho anh."
"Không."
Hiểu Anh thấy anh duỗi tay ra liền vội giấu điện thoại đi nhưng không kịp, chỉ có thể đứng im nhìn anh đầy phẫn nộ. Tuấn Nguyên kiểm tra hộp tin nhắn thấy trống không liền sầm mặt.
"Em có thể lựa chọn không nói cho anh biết, nhưng nếu anh tra ra lúc đấy em đừng trách anh tuyệt tình."
Hiểu Anh bị vẻ mặt của anh dọa sợ, cả người cô hơi run lên, do dự một lúc mới dám nói.
"Không phải anh nói hôm nay cô Phạm và ba anh sẽ về nước sao? Vì sao bây giờ cô ấy lại ở nhà tổ của anh vậy?"
Tuấn Nguyên ngẩn ra nhìn cô, vẻ mặt vẫn có chút hồ nghi.
"Em giận dỗi với anh vì chuyện này?"
Hiểu Anh cúi mặt không đáp lời anh, anh thấy vậy liền nói.
"Cha anh vẫn là chủ nhân của Trần gia, việc ông dẫn người ngoài về Trần gia ở anh không quản được, anh cũng không ngờ ông lại lật mặt kéo dài thời gian hợp tác giữa hai tập đoàn, nhưng em yên tâm, dù sao những việc anh cần bàn giao anh cũng đã làm xong, Quỳnh Chi hiện tại đã bị điều sang chi nhánh của S.R làm việc, sẽ không còn cơ hội quay lại Hoa Vũ nữa đâu."
Hiểu Anh cũng biết điều đó, nhưng cô vẫn giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, còn lạnh lùng nói.
"Em mặc kệ, chừng nào anh không xử lý được cô Phạm và ba anh, anh không được lại gần em nữa."
Nói xong liền nhanh chóng bỏ đi, Tuấn Nguyên hết cách chỉ có thể đưa cô trở về nhà trước dự kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.