Chương 35: Thuốc này có vấn đề
Hoàng Ngọc Du
27/06/2021
Tuy rằng buổi tiệc hợp tác khi đó gặp chút sự cố nhưng cũng không ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác giữa hai tập đoàn mà ngược lại người bên Bộ xây dựng còn nhân cơ hội đó gửi công văn đến chi nhánh H.W ở Việt Nam, yêu cầu bên cô hợp tác với Tập đoàn S.R để xây dựng năm ngôi trường thiện nguyện dành cho học sinh nghèo ở các vùng sâu vùng xa, dự án nghe có vẻ cao cả nhưng ai cũng hiểu mục đích của chính phủ chính là muốn mượn tay tập đoàn H.W để kìm hãm sự phát triển của tập đoàn S.R.
Nhưng có một điều chính phủ không biết, tập đoàn S.R hiện tại đã phát triển đến độ không ai kiểm soát được, trong khi tập đoàn H.W lại đang chững lại trong quá trình phát triển không ngừng của thị trường quốc tế, ông Hoàng vì vậy mới cử Hoàng Minh, Tổng giám đốc của tập đoàn đến để biểu đạt thành ý của mình, kết quả chỉ vì một phút bốc đồng của cậu con trai út khiến kế hoạch của ông suýt chút nữa đã đổ sông đổ bể, cho nên lần này dù họ không vui vẻ gì khi bị chính quyền coi là tay sai dùng để đối phó với S.R cũng không dám thẳng thừng từ chối, thậm chí khi Trần Tuấn Nguyên chỉ đích danh Ngọc Nhi làm người đại diện bên H.W đến làm việc cùng mình cũng không dám ý kiến nốt.
Đã vậy ông Hoàng khi biết Tuấn Nguyên coi trọng Ngọc Nhi liền thẳng thừng gạt bỏ mong muốn của con trai, dọa dẫm anh dù anh có công bố Ngọc Nhi là vợ chưa cưới của mình thì người làm bố như ông cũng không chấp nhận cô làm con dâu, còn để cô ở hẳn tại Việt Nam đến khi nào hoàn thành dự án mới được về, cho nên Ngọc Nhi cứ thế được kéo dài thời gian công tác của mình như vậy.
"Nguyễn tiểu thư, vất vả cho cô rồi."
Bộ trưởng bộ xây dựng nhìn Ngọc Nhi, nhân viên nữ duy nhất trong đoàn khảo sát ngại ngùng cười nói, sau đó nhân lúc không ai chú ý đến bên này liền ghé lại gần cô thì thầm to nhỏ, đại loại như những công việc chính bọn họ cần làm sắp tới, sau đó lại bảo cô khi nào đến nơi thì đi sát theo ông ta để có gì không hiểu ông có thể giải thích ngay lập tức, vị bộ trưởng kia đang nói hăng say, Ngọc Nhi đột nhiên quay sang nhìn ông ta mỉm cười nói.
"Bộ trưởng Lương, tôi nghe nói hôm trước ông cùng vợ đi du lịch ở Paris phải không? Công nhận vợ ông trẻ đẹp thật đấy, đến tôi cũng phải xấu hổ không dám đứng cạnh."
Bộ trưởng Lương nghe cô nói vậy liền đờ người ra, lát sau mới cười nói.
"À, vợ tôi là người rất yêu thích cái đẹp, ở nhà cũng thường xuyên chăm sóc da mặt nên nhìn trẻ hơn tuổi thật cũng là điều dễ hiểu."
Nụ cười trên môi cô càng sâu, cô hơi vén tóc ra sau tai rồi như vô tình nói.
"Vậy hôm nào tôi phải hỏi bà ấy cách bảo dưỡng da mới được, dù sao dạo này tôi hay tiếp xúc với bụi bẩn nhiều, không tốt cho da mặt mấy."
Lần này ông Lương nín thinh, sau cũng không dám lại gần cô nữa mà kiếm cớ đi chỗ khác, Ngọc Nhi lúc này mới quay đi, không ngờ tới lại bắt gặp ánh mắt của Tuấn Nguyên đang nhìn về phía này, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô lại nhìn thấy sự hài lòng và tán thưởng trong mắt anh, cô có chút khó hiểu.
Anh hài lòng cái gì vậy chứ?
Cô còn đang thắc mắc, mấy người xung quanh cô đã thúc giục.
"Cô Nguyễn, lên xe thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi."
"Tôi biết rồi."
Ngọc Nhi nói rồi định leo lên một trong những chiếc xe ở phía trước, kết quả chiếc Bugatti màu đen lại đột nhiên chắn ngang lối đi của cô, cửa sổ xe mở ra để lộ khuôn mặt sáng sủa đẹp trai của Ngôn Cẩn, thấy cô ngơ ngác nhìn mình cậu ta liền cười nói.
"Nguyễn tiểu thư đi cùng chúng tôi không?"
"Thôi tôi đi cùng mọi người là được rồi, anh và Trần tổng cứ đi trước đi."
Ngọc Nhi vừa lên tiếng từ chối xong cửa xe đã bị mở ra, Tuấn Nguyên nhìn cô lạnh giọng nói.
"Lên xe đi."
"..."
Kết quả cả quãng đường sau đó Ngọc Nhi đều câm như hến, cũng không phải cô không muốn nói chuyện mà từ lúc cô lên xe đã thấy anh đang lật giở tài liệu, nhìn có vẻ rất chăm chú nên cô không dám tùy tiện bắt chuyện, chỉ có thể lấy điện thoại ra lướt xem vài tin tức nhàm chán, lướt một hồi liền bắt đầu buồn ngủ, sau khi ngủ gục mấy lần cô liền hỏi Ngôn Cẩn lúc nào sẽ đến nơi, cậu ta thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô liền nói.
"Cô cứ yên tâm ngủ trước đi, chúng ta ít nhất phải đi thêm hai giờ nữa mới tới."
Ngọc Nhi nghe vậy liền yên tâm nhắm mắt lại ngủ ngon lành, trước khi ngủ vẫn không quên dặn Ngôn Cẩn khi nào sắp đến nơi thì gọi mình dậy.
Lại nói ban đầu cô vốn dựa người vào cửa sổ xe, nhưng sau vài đoạn cua đầu cô liền nghiêng dần sang người bên cạnh, cuối cùng liền tựa hẳn lên vai anh khiến động tác lật dở tài liệu của anh khựng lại, cô gái bên cạnh cũng giật mình tỉnh giấc, vội vã xin lỗi anh.
"Trần tổng thật ngại quá, hy vọng anh không để ý."
Bàn tay đang lật giở tài liệu của anh dừng lại một giây, sau đó không mặn không nhạt ừ một tiếng.
"Ừm."
"..."
Cô lại nói cái gì sai sao? Vì sao không khí trong xe lại giống như giảm hẳn mấy độ vậy?
Lẽ nào vì cô chưa có sự cho phép đã tự ý tựa vào vai anh nên anh tức giận sao?
Đúng là đồ nhỏ mọn.
Ngọc Nhi hậm hực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, lần này cô quyết giữ tỉnh táo không ngủ gật trong xe nữa, không khí trong xe đang căng thẳng là thế, Ngôn Cẩn đột nhiên đánh tay lái rẽ sang bên phải khiến cô không kịp đề phòng nên cứ thế ngã sang người anh, mặt cũng trực tiếp úp lên bụng anh, mà dịch xuống dưới một chút nữa là...
Cô đơ ra mấy giây mới vội vã ngồi dậy, mặt cũng đỏ bừng lên, Ngôn Cẩn ở vị trí ghế lái lại rất vô tội nói.
"Tại tôi quên mất đến đoạn này phải rẽ nên cứ thế đi thẳng, tới khi sắp vượt ngã rẽ rồi mới nhớ nên cua gấp, xin lỗi cô Nguyễn nhé."
Ngọc Nhi vội vã lắc đầu nói không sao rồi chú tâm nhìn ra bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra, Tuấn Nguyên nhìn bộ dạng lúng túng nhưng cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng của cô tâm trạng đột nhiên rất tốt mà bật cười thành tiếng, ngay lập tức hai tai của cô gái bên cạnh liền đỏ rực lên, càng thêm cách xa anh hết mức có thể.
...
Gắng gượng mãi mới tới được nơi khảo sát, xe vừa dừng Ngọc Nhi liền nhanh chóng mở cửa xe ra, bởi vì lúc mọi người đến nơi là buổi trưa nên nắng khá gắt mà cô lại không mang theo ô hay mũ gì cả, đang do dự có nên xuống hay không, tầm mắt trước mặt đột nhiên trở nên tối đen, một giọng nói lạnh nhạt cũng vang lên ngay sau đó.
"Đội mũ vào đi cẩn thận bị say nắng đấy."
Đến lúc cô kéo mũ lưỡi trai lên anh đã đi xa rồi, cô vội vã xuống xe rồi lẽo đẽo chạy theo sau anh.
Về cơ bản khảo sát địa hình xây dựng cũng không có gì khó lắm, sau khi xác định được khu đất xây dựng xong mọi người liền bàn bạc với chính quyền địa phương rồi cho người phác hoạ bố cục của ngôi trường tương lai, loay hoay đến chiều tối thì coi như ổn thoả.
Trong quá trình đó Tuấn Nguyên tuy ngoài mặt lạnh lùng vô cảm nhưng lại cứ thích đi bên cạnh Ngọc Nhi, nên mấy lần cô sắp ngã anh đều đỡ kịp, mọi người lúc đó cũng chỉ cho là hành động ga lăng của đàn ông đối với phụ nữ nên không nghĩ nhiều.
Lúc về đến thành phố các lãnh đạo đột nhiên nổi hứng rủ mọi người đi KTV giải trí một chút, Ngọc Nhi thấy có mỗi mình là con gái lại đi cùng một đám đàn ông hát hò có vẻ hơi kỳ cục nên không đi, lãnh đạo cũng biết điều này nên cũng không miễn cưỡng, sau khi ăn tối xong liền cho người đưa cô về trước, lúc cô về đến nhà đã là chín rưỡi, cô ngay lập tức chui vào phòng tắm tắm rửa rồi leo lên giường đi ngủ luôn.
Cũng không biết có phải buổi chiều làm nhiều việc quá hay không mà tối hôm đấy cô đột nhiên mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, nhưng bởi vì giấc mơ quá lộn xộn nên cô cũng không nhớ mình đã mơ cái gì, chỉ cảm thấy lúc tỉnh dậy đầu cô cực kỳ đau nên định lấy thuốc ra uống, kết quả lại bởi vì cô ở lại nước quá lâu nên số thuốc Hoàng Nam chuẩn bị cho cô đều đã dùng hết từ đời nào rồi.
Ngọc Nhi thở hắt ra một cái, cuối cùng vẫn lết xác đi ra ngoài mua thuốc, nhưng cô hỏi một loạt nhà thuốc lân cận đều không ai bán loại thuốc này mà đầu cô thì càng đau, cô vốn muốn đến bệnh viện lại nhớ hôm nay là chủ nhật nên cuối cùng chỉ có thể trở về phòng ngủ nằm xuống nghỉ ngơi để làm giảm cơn đau, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại những giấc mơ kia lại tiếp tục làm phiền cô không dứt khiến cơn đau chỉ tăng chứ không có giảm.
Cốc...cốc...
Cũng không biết cô mê man trong bao lâu, mãi đến khi nghe thấy gõ cửa mới mở mắt ra lết xác đi mở cửa, lúc thấy Tuấn Nguyên đứng ở bên ngoài cô liền ngạc nhiên nhìn anh.
"Trần tổng, anh đến đây làm gì vậy?"
Tuấn Nguyên thấy sắc mặt cô không tốt liền nhíu mày lại lo lắng nói.
"Cô không khỏe ở chỗ nào sao?"
"Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, không nghiêm trọng lắm."
Kết quả Tuấn Nguyên không nói không rằng, trực tiếp bế cô đi bệnh viện, cô muốn phản kháng nhưng bây giờ sức lực không đủ, càng giãy giụa đầu lại càng đau, cuối cùng mặc anh chém giết muốn đưa đâu thì đưa.
...
"Không có vấn đề gì đâu, chỉ là trước đó cô từng bị tổn thương não bộ nên bệnh cũ tái phát, cứ chăm chỉ uống thuốc điều dưỡng rồi sẽ khỏi thôi."
Bác sĩ kiểm tra cho cô liền thản nhiên nói, trong giọng điệu không giấu nổi sự buồn bực.
Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ lại bị cháu trai yêu quý gọi dậy đến đây để khám bệnh cho cháu dâu, đúng là cháu ruột mà.
Ngọc Nhi nào để ý đến thái độ của người đối diện, thấy ông nói vậy liền nhân liền lấy mấy loại thuốc cô hay dùng ra hỏi ông xem bệnh viện có mấy loại thuốc này không, kết quả ông ta xem xong lại hỏi cô dùng loại thuốc này bao lâu rồi, có dùng đều hay không?
"Cháu dùng đã ba năm rồi, năm đầu dùng rất đều, nhưng hai năm gần đây vì công việc bận rộn nên rất ít khi dùng đến, đến một tháng gần đây thì ngừng hẳn."
Bác sĩ nghe vậy liền đưa cho cô một đơn thuốc rồi nói.
"Vậy cháu dùng tạm mấy loại này trước nhé, tuy nhãn hiệu khác nhau nhưng hiệu quả không khác với loại cháu đang dùng là mấy."
Ngọc Nhi hoàn toàn không nghi ngờ gì cứ thế nhận lấy, nhưng sau khi cô quay người đi đến quầy thuốc, vị bác sỹ kia lại nghiêm mặt gọi Tuấn Nguyên vào trong phòng làm việc của mình nói chuyện.
Ông nghi ngờ số thuốc mà cô dùng suốt ba năm qua có vấn đề, và nó cũng là nguyên nhân khiến cô không thể nhớ lại mọi chuyện dù đã hồi phục hơn ba năm.
"Chú chắc chứ?"
Tuấn Nguyên nhìn nhãn hiệu mấy loại thuốc trước mặt, vẻ mặt không rõ cảm xúc, vị bác sỹ kia lập tức hừ lạnh.
"Nhóc con, nếu không tin tưởng chú mày thì lần sau đừng đưa cháu dâu đến đây khám nữa."
Thấy anh không đáp lời mình mà chỉ nhìn chằm chằm mấy lọ thuốc kia, ông chú kia liền nói tiếp.
"Loại thuốc này cháu dâu đã dùng ba năm rồi nên chú không chắc mức độ ảnh hưởng là bao nhiêu, nhưng dựa trên mức độ nhận biết và phản ứng vừa rồi của con bé thì chắc nó không gây hại đến hệ thần kinh, chú nghi ngờ tác dụng chính của nó chỉ là ngăn cản con bé nhớ lại quá khứ mà thôi, dù sao trong thế giới ngầm hay chợ đen cũng không thiếu những loại thuốc có tác dụng như vậy."
Theo từng lời nói của chú mình, vẻ mặt của Tuấn Nguyên càng thêm âm trầm.
Chả trách trước đó dù anh làm gì cô cũng không có phản ứng hay có dấu hiệu nhớ lại, hoá ra là do thuốc cô dùng có vấn đề.
Nhưng có một điều chính phủ không biết, tập đoàn S.R hiện tại đã phát triển đến độ không ai kiểm soát được, trong khi tập đoàn H.W lại đang chững lại trong quá trình phát triển không ngừng của thị trường quốc tế, ông Hoàng vì vậy mới cử Hoàng Minh, Tổng giám đốc của tập đoàn đến để biểu đạt thành ý của mình, kết quả chỉ vì một phút bốc đồng của cậu con trai út khiến kế hoạch của ông suýt chút nữa đã đổ sông đổ bể, cho nên lần này dù họ không vui vẻ gì khi bị chính quyền coi là tay sai dùng để đối phó với S.R cũng không dám thẳng thừng từ chối, thậm chí khi Trần Tuấn Nguyên chỉ đích danh Ngọc Nhi làm người đại diện bên H.W đến làm việc cùng mình cũng không dám ý kiến nốt.
Đã vậy ông Hoàng khi biết Tuấn Nguyên coi trọng Ngọc Nhi liền thẳng thừng gạt bỏ mong muốn của con trai, dọa dẫm anh dù anh có công bố Ngọc Nhi là vợ chưa cưới của mình thì người làm bố như ông cũng không chấp nhận cô làm con dâu, còn để cô ở hẳn tại Việt Nam đến khi nào hoàn thành dự án mới được về, cho nên Ngọc Nhi cứ thế được kéo dài thời gian công tác của mình như vậy.
"Nguyễn tiểu thư, vất vả cho cô rồi."
Bộ trưởng bộ xây dựng nhìn Ngọc Nhi, nhân viên nữ duy nhất trong đoàn khảo sát ngại ngùng cười nói, sau đó nhân lúc không ai chú ý đến bên này liền ghé lại gần cô thì thầm to nhỏ, đại loại như những công việc chính bọn họ cần làm sắp tới, sau đó lại bảo cô khi nào đến nơi thì đi sát theo ông ta để có gì không hiểu ông có thể giải thích ngay lập tức, vị bộ trưởng kia đang nói hăng say, Ngọc Nhi đột nhiên quay sang nhìn ông ta mỉm cười nói.
"Bộ trưởng Lương, tôi nghe nói hôm trước ông cùng vợ đi du lịch ở Paris phải không? Công nhận vợ ông trẻ đẹp thật đấy, đến tôi cũng phải xấu hổ không dám đứng cạnh."
Bộ trưởng Lương nghe cô nói vậy liền đờ người ra, lát sau mới cười nói.
"À, vợ tôi là người rất yêu thích cái đẹp, ở nhà cũng thường xuyên chăm sóc da mặt nên nhìn trẻ hơn tuổi thật cũng là điều dễ hiểu."
Nụ cười trên môi cô càng sâu, cô hơi vén tóc ra sau tai rồi như vô tình nói.
"Vậy hôm nào tôi phải hỏi bà ấy cách bảo dưỡng da mới được, dù sao dạo này tôi hay tiếp xúc với bụi bẩn nhiều, không tốt cho da mặt mấy."
Lần này ông Lương nín thinh, sau cũng không dám lại gần cô nữa mà kiếm cớ đi chỗ khác, Ngọc Nhi lúc này mới quay đi, không ngờ tới lại bắt gặp ánh mắt của Tuấn Nguyên đang nhìn về phía này, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô lại nhìn thấy sự hài lòng và tán thưởng trong mắt anh, cô có chút khó hiểu.
Anh hài lòng cái gì vậy chứ?
Cô còn đang thắc mắc, mấy người xung quanh cô đã thúc giục.
"Cô Nguyễn, lên xe thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi."
"Tôi biết rồi."
Ngọc Nhi nói rồi định leo lên một trong những chiếc xe ở phía trước, kết quả chiếc Bugatti màu đen lại đột nhiên chắn ngang lối đi của cô, cửa sổ xe mở ra để lộ khuôn mặt sáng sủa đẹp trai của Ngôn Cẩn, thấy cô ngơ ngác nhìn mình cậu ta liền cười nói.
"Nguyễn tiểu thư đi cùng chúng tôi không?"
"Thôi tôi đi cùng mọi người là được rồi, anh và Trần tổng cứ đi trước đi."
Ngọc Nhi vừa lên tiếng từ chối xong cửa xe đã bị mở ra, Tuấn Nguyên nhìn cô lạnh giọng nói.
"Lên xe đi."
"..."
Kết quả cả quãng đường sau đó Ngọc Nhi đều câm như hến, cũng không phải cô không muốn nói chuyện mà từ lúc cô lên xe đã thấy anh đang lật giở tài liệu, nhìn có vẻ rất chăm chú nên cô không dám tùy tiện bắt chuyện, chỉ có thể lấy điện thoại ra lướt xem vài tin tức nhàm chán, lướt một hồi liền bắt đầu buồn ngủ, sau khi ngủ gục mấy lần cô liền hỏi Ngôn Cẩn lúc nào sẽ đến nơi, cậu ta thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô liền nói.
"Cô cứ yên tâm ngủ trước đi, chúng ta ít nhất phải đi thêm hai giờ nữa mới tới."
Ngọc Nhi nghe vậy liền yên tâm nhắm mắt lại ngủ ngon lành, trước khi ngủ vẫn không quên dặn Ngôn Cẩn khi nào sắp đến nơi thì gọi mình dậy.
Lại nói ban đầu cô vốn dựa người vào cửa sổ xe, nhưng sau vài đoạn cua đầu cô liền nghiêng dần sang người bên cạnh, cuối cùng liền tựa hẳn lên vai anh khiến động tác lật dở tài liệu của anh khựng lại, cô gái bên cạnh cũng giật mình tỉnh giấc, vội vã xin lỗi anh.
"Trần tổng thật ngại quá, hy vọng anh không để ý."
Bàn tay đang lật giở tài liệu của anh dừng lại một giây, sau đó không mặn không nhạt ừ một tiếng.
"Ừm."
"..."
Cô lại nói cái gì sai sao? Vì sao không khí trong xe lại giống như giảm hẳn mấy độ vậy?
Lẽ nào vì cô chưa có sự cho phép đã tự ý tựa vào vai anh nên anh tức giận sao?
Đúng là đồ nhỏ mọn.
Ngọc Nhi hậm hực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, lần này cô quyết giữ tỉnh táo không ngủ gật trong xe nữa, không khí trong xe đang căng thẳng là thế, Ngôn Cẩn đột nhiên đánh tay lái rẽ sang bên phải khiến cô không kịp đề phòng nên cứ thế ngã sang người anh, mặt cũng trực tiếp úp lên bụng anh, mà dịch xuống dưới một chút nữa là...
Cô đơ ra mấy giây mới vội vã ngồi dậy, mặt cũng đỏ bừng lên, Ngôn Cẩn ở vị trí ghế lái lại rất vô tội nói.
"Tại tôi quên mất đến đoạn này phải rẽ nên cứ thế đi thẳng, tới khi sắp vượt ngã rẽ rồi mới nhớ nên cua gấp, xin lỗi cô Nguyễn nhé."
Ngọc Nhi vội vã lắc đầu nói không sao rồi chú tâm nhìn ra bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra, Tuấn Nguyên nhìn bộ dạng lúng túng nhưng cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng của cô tâm trạng đột nhiên rất tốt mà bật cười thành tiếng, ngay lập tức hai tai của cô gái bên cạnh liền đỏ rực lên, càng thêm cách xa anh hết mức có thể.
...
Gắng gượng mãi mới tới được nơi khảo sát, xe vừa dừng Ngọc Nhi liền nhanh chóng mở cửa xe ra, bởi vì lúc mọi người đến nơi là buổi trưa nên nắng khá gắt mà cô lại không mang theo ô hay mũ gì cả, đang do dự có nên xuống hay không, tầm mắt trước mặt đột nhiên trở nên tối đen, một giọng nói lạnh nhạt cũng vang lên ngay sau đó.
"Đội mũ vào đi cẩn thận bị say nắng đấy."
Đến lúc cô kéo mũ lưỡi trai lên anh đã đi xa rồi, cô vội vã xuống xe rồi lẽo đẽo chạy theo sau anh.
Về cơ bản khảo sát địa hình xây dựng cũng không có gì khó lắm, sau khi xác định được khu đất xây dựng xong mọi người liền bàn bạc với chính quyền địa phương rồi cho người phác hoạ bố cục của ngôi trường tương lai, loay hoay đến chiều tối thì coi như ổn thoả.
Trong quá trình đó Tuấn Nguyên tuy ngoài mặt lạnh lùng vô cảm nhưng lại cứ thích đi bên cạnh Ngọc Nhi, nên mấy lần cô sắp ngã anh đều đỡ kịp, mọi người lúc đó cũng chỉ cho là hành động ga lăng của đàn ông đối với phụ nữ nên không nghĩ nhiều.
Lúc về đến thành phố các lãnh đạo đột nhiên nổi hứng rủ mọi người đi KTV giải trí một chút, Ngọc Nhi thấy có mỗi mình là con gái lại đi cùng một đám đàn ông hát hò có vẻ hơi kỳ cục nên không đi, lãnh đạo cũng biết điều này nên cũng không miễn cưỡng, sau khi ăn tối xong liền cho người đưa cô về trước, lúc cô về đến nhà đã là chín rưỡi, cô ngay lập tức chui vào phòng tắm tắm rửa rồi leo lên giường đi ngủ luôn.
Cũng không biết có phải buổi chiều làm nhiều việc quá hay không mà tối hôm đấy cô đột nhiên mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, nhưng bởi vì giấc mơ quá lộn xộn nên cô cũng không nhớ mình đã mơ cái gì, chỉ cảm thấy lúc tỉnh dậy đầu cô cực kỳ đau nên định lấy thuốc ra uống, kết quả lại bởi vì cô ở lại nước quá lâu nên số thuốc Hoàng Nam chuẩn bị cho cô đều đã dùng hết từ đời nào rồi.
Ngọc Nhi thở hắt ra một cái, cuối cùng vẫn lết xác đi ra ngoài mua thuốc, nhưng cô hỏi một loạt nhà thuốc lân cận đều không ai bán loại thuốc này mà đầu cô thì càng đau, cô vốn muốn đến bệnh viện lại nhớ hôm nay là chủ nhật nên cuối cùng chỉ có thể trở về phòng ngủ nằm xuống nghỉ ngơi để làm giảm cơn đau, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại những giấc mơ kia lại tiếp tục làm phiền cô không dứt khiến cơn đau chỉ tăng chứ không có giảm.
Cốc...cốc...
Cũng không biết cô mê man trong bao lâu, mãi đến khi nghe thấy gõ cửa mới mở mắt ra lết xác đi mở cửa, lúc thấy Tuấn Nguyên đứng ở bên ngoài cô liền ngạc nhiên nhìn anh.
"Trần tổng, anh đến đây làm gì vậy?"
Tuấn Nguyên thấy sắc mặt cô không tốt liền nhíu mày lại lo lắng nói.
"Cô không khỏe ở chỗ nào sao?"
"Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, không nghiêm trọng lắm."
Kết quả Tuấn Nguyên không nói không rằng, trực tiếp bế cô đi bệnh viện, cô muốn phản kháng nhưng bây giờ sức lực không đủ, càng giãy giụa đầu lại càng đau, cuối cùng mặc anh chém giết muốn đưa đâu thì đưa.
...
"Không có vấn đề gì đâu, chỉ là trước đó cô từng bị tổn thương não bộ nên bệnh cũ tái phát, cứ chăm chỉ uống thuốc điều dưỡng rồi sẽ khỏi thôi."
Bác sĩ kiểm tra cho cô liền thản nhiên nói, trong giọng điệu không giấu nổi sự buồn bực.
Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ lại bị cháu trai yêu quý gọi dậy đến đây để khám bệnh cho cháu dâu, đúng là cháu ruột mà.
Ngọc Nhi nào để ý đến thái độ của người đối diện, thấy ông nói vậy liền nhân liền lấy mấy loại thuốc cô hay dùng ra hỏi ông xem bệnh viện có mấy loại thuốc này không, kết quả ông ta xem xong lại hỏi cô dùng loại thuốc này bao lâu rồi, có dùng đều hay không?
"Cháu dùng đã ba năm rồi, năm đầu dùng rất đều, nhưng hai năm gần đây vì công việc bận rộn nên rất ít khi dùng đến, đến một tháng gần đây thì ngừng hẳn."
Bác sĩ nghe vậy liền đưa cho cô một đơn thuốc rồi nói.
"Vậy cháu dùng tạm mấy loại này trước nhé, tuy nhãn hiệu khác nhau nhưng hiệu quả không khác với loại cháu đang dùng là mấy."
Ngọc Nhi hoàn toàn không nghi ngờ gì cứ thế nhận lấy, nhưng sau khi cô quay người đi đến quầy thuốc, vị bác sỹ kia lại nghiêm mặt gọi Tuấn Nguyên vào trong phòng làm việc của mình nói chuyện.
Ông nghi ngờ số thuốc mà cô dùng suốt ba năm qua có vấn đề, và nó cũng là nguyên nhân khiến cô không thể nhớ lại mọi chuyện dù đã hồi phục hơn ba năm.
"Chú chắc chứ?"
Tuấn Nguyên nhìn nhãn hiệu mấy loại thuốc trước mặt, vẻ mặt không rõ cảm xúc, vị bác sỹ kia lập tức hừ lạnh.
"Nhóc con, nếu không tin tưởng chú mày thì lần sau đừng đưa cháu dâu đến đây khám nữa."
Thấy anh không đáp lời mình mà chỉ nhìn chằm chằm mấy lọ thuốc kia, ông chú kia liền nói tiếp.
"Loại thuốc này cháu dâu đã dùng ba năm rồi nên chú không chắc mức độ ảnh hưởng là bao nhiêu, nhưng dựa trên mức độ nhận biết và phản ứng vừa rồi của con bé thì chắc nó không gây hại đến hệ thần kinh, chú nghi ngờ tác dụng chính của nó chỉ là ngăn cản con bé nhớ lại quá khứ mà thôi, dù sao trong thế giới ngầm hay chợ đen cũng không thiếu những loại thuốc có tác dụng như vậy."
Theo từng lời nói của chú mình, vẻ mặt của Tuấn Nguyên càng thêm âm trầm.
Chả trách trước đó dù anh làm gì cô cũng không có phản ứng hay có dấu hiệu nhớ lại, hoá ra là do thuốc cô dùng có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.