Chương 46
Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
27/04/2016
Editor: Thu Lệ
Với Chấn Thanh và Chấn Văn:
Bốn năm cứ như vậy giống như những kẻ đào ngũ lén trốn đi.
Người qua đường đều còn mặc áo tù nhân một năm rồi.
Mặt trời còn xanh lá
Chiếu sáng thành thị xi-măng đúc thành kim loại.
Chúng ta đã đánh mất một viên mầm mống Phong tín tử.
Phải chăng nó đã bị cắt đi đỉnh chóp.
Chỉ còn lại hình xác bên ngoài có bụi màu đen của địa cầu.
Chúng ta không tin
Nó vẫn cứ còn sống
Chúng ta bắt đầu ra cửa vào chạng vạng.
Khối Phong tín tử này có màu trắng như đóa hoa
Chúng ta lặng lẽ đi tới
Cho bụi rơi xuống ngã tư đường
Thêm một điểm còn sống với nhan sắc.
****
Quán này có tên gọi là quán cà phê Thời gian, vẫn yên tĩnh như bốn năm trước, chỉ lác đác mấy bàn có khách ngồi.
Bên trong, đang phát một ca khúc gần đây rất được lưu hành, tí tách tí tách tí tách, ban đêm cô đơn nói chuyện cùng ai, tí tách tí tách tí tách, đau lòng hoen lệ ai tới lau, tí tách tí tách tí tách, chỉ lý lại tâm tình thật tốt mới xuất phát, tí tách tí tách tí tách, còn có người nhớ thương đến em....
Ánh mặt trời mùa Đông chiếu vào người đàn ông ngồi gần cửa sổ. Người đàn ông năm nào bây giờ ước chừng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một thân Tây trang màu đen, áo sơ mi màu lam sọc, tóc ngắn lão luyện, cả người có vẻ gọn gàng sạch sẽ, đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng, lại tràn đầy suất khí và tuấn lãng của đàn ông, đúng là rực rỡ nhất mọi thời đại.
Giờ phút này, anh đang chăm chú nhìn máy tính xách tay.
Cửa lớn phòng cà phê bị đẩy ra, thổi vào một cơn gió lạnh, có tiếng bước chân đi về phía anh.
Anh đang tính bưng ly cà phê, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, “Đến rồi à?” Chỉ tùy ý hỏi một câu rồi tiếp tục cúi đầu.
“Ừ!” Chấn Thanh đặt cặp tài liệu và chìa khóa xe lên bàn, cởi áo bành tô và bao tay, vẫy tay với nhân viên phục vụ gọi cà phê.
Bên trong áo bành tô, cũng gần giống như là áo sơ mi màu lam và Tây trang đen, hai anh em có tướng mạo giống nhau, khí chất giống nhau, mỗi ngày bọn họ không cùng nhau ra cửa, nhưng vô tình lại ăn mặc giống nhau, ngay cả chính bọn họ cũng không biết mà tập mãi thành thói quen.
“Hạng mục hồ Tùng Thạch của em như thế nào rồi? Đã xác định phương án thiết kế chưa?”
Chấn Thanh ngồi xuống, hai bắp chân dài duỗi thẳng, từ từ mở cúc áo Tây trang và cúc tay áo sơ mi.
“Bây giờ em đang xem phương án đây, xem chừng tỷ số dung tích vượt mức, nếu không cũng chỉ có thể giảm bớt diện tích bộ phận công cộng...”
Chấn Văn chuyển màn hình máy tính qua một chút, chỉ cho Chấn Thanh xem.
Chấn Thanh cẩn thận kéo chuột, “Hiện giờ, tỉ số dung tích trong thành phố vẫn nắm được, vẫn nên ép một số bộ phận công cộng đi, chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều có thể di chuyển...”
Chấn Văn vừa nói vừa đánh dấu trên từng bộ phận.
Lúc này, một cô nhân viên nữ bưng cà phê đến: “Anh Thanh, đây là latte anh muốn, vị hương thảo.”
Chấn Thanh gật đầu mỉm cười với cô phục vụ.
Cô phục vụ này cũng không lập tức đi ngay, mà ôm khay nói với Chấn Văn, “Anh Văn, em xin nhờ anh một chuyện...”
Chấn Thanh tùy ý liếc mắt từ mép ly cà phê nhìn cô gái một cái, rất trẻ tuổi, dáng vẻ thanh tú, điềm đạm đáng yêu, lúc này trong mắt còn có một chút hờn dỗi...
Nghe Chấn Văn nói với anh, “Chấn Thanh, chỗ của anh có thể xắp xếp cho một người vào làm không? Trước hết cứ làm những việc vặt vãnh cũng được...”
Chấn Thanh đã sớm tiếp tục nhìn máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, “Xin lỗi, hiện giờ trong cơ quan đã đầy người, chỉ đành phải chờ sau này hãy nói.”
Đợi cô bé kia thất vọng rời đi, Chân Thanh dừng chuột lại, cũng không hỏi là ai, chỉ giống như lơ đãng nói: “... ... Đừng tự tìm phiền phức.”
Chấn Thanh khẽ ừ, hỏi: “Công việc giao tiếp của anh hôm nay thế nào? Có gặp rắc rối gì không?”
“Cũng được.”
Như vậy, những lời hai anh em nên nói đều đã nói xong rồi.
Chấn Thanh đẩy máy tính ra, nhấp một ngụm cà phê nóng, ngón tay thon dài đặt trên viền cốc, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đầu mùa đông, gió rất lớn, có ánh nắng chiều nhưng vẫn không ấm, lạnh buốt, có vẻ giống như tuyết sắp rơi.
Quán KTV đã đóng cửa hai năm trước, chỉ để lại một hộp đèn càng ngày càng u ám, cùng với mấy cánh cửa sổ trống rỗng.
Đây là nơi mà cô em gái bảo bối của anh đã từng hát trong ngày bị mất tích.
Mà nơi này, một ngày bốn năm trước, em gái anh đã từng ngồi ở vị trí này, uống một ly dưa dấu để lạnh.
Từ góc độ này nhìn ra, em gái anh nhất định cũng đã từng như vậy, nhìn qua đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, nhìn đèn xanh đèn đỏ, nhìn cây ngô đồng cao lớn bên cạnh cột đèn.
Cô đã đi đâu? Mấy năm nay, hai anh em bọn họ gần như lật tung tất cả các xó xỉnh trong thành phố này, nhưng mà, cô gái mà bọn họ âu yếm, giống như đã biến mất trên thế giới này vậy.
Bao nhiêu lần, bọn họ bị ác mộng làm tỉnh lại, trong mơ, em gái của bọn họ mỗi một tiếng đều gọi anh anh...
Cô mềm mại như vậy, vừa nghịch ngợm lại vừa tùy hứng, lúc nào cũng ầm ĩ muốn ăn kem, đi được vài bước sẽ đòi bọn anh cõng, mất hứng thì chơi xấu, trừng mắt gọi tên đầy đủ của bọn họ.
Trước đó một ngày, em gái của bọn họ đã dũng cảm nói, con thích các anh, các anh cũng thích con! Mấy chuyện này đều do bản thân con tự nguyện!
Lần cuối cùng Chấn Văn nói chuyện điện thoại với cô, trong điện thoại, cô ầm ĩ muốn đi bệnh viện tìm bọn họ.
Cô gửi đến một tin nhắn, nói cùng hát karaoke với Trịnh Hiểu Tuyên, để cho bọn họ khỏi lắng.
Bọn họ đi tìm rất nhiều người
Người lái xe Tiểu Lưu trong nhà cũng nói không đến đón tiểu thư.
Lái xe của Quý Thiếu Kiệt nói đưa cô đến cửa KTV.
Trịnh Hiểu Tuyên nói hát được một lúc thì cô và Trần Quân Mặc cùng nhau rời đi.
Cậu ba nhà họ Trần nói bọn họ chia tay ở chỗ đường kẻ vạch cho người đi bộ.
Người bán hàng trong tiệm bánh ngọt nói cô đã từng đứng ở đó soi gương.
Nhân viên tạp vụ của quán cà phê Thời Gian nói nhìn thấy cô bị một người phị nữ lớn tuổi đánh một bạt tai, xong rồi chạy ra ngoài.......
Cuối cùng, bọn anh tìm được Quý Thiếu Kiệt, cũng từng đưa anh ta vào đối tượng tình nghi lớn nhất, âm thầm theo dõi thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn không có phát hiện gì.
Cô em gái bọn họ nâng trong lòng, nuông chiều mười mấy năm, rốt cuộc đã đi đâu?
Mấy năm nay, bọn họ sẽ bỗng nhiên quay đầu ở đầu đường, sẽ tìm kiếm giữa dòng người, dòng xe theo bản năng, trong đó, có phải đang cất giấu em gái của bọn họ?
Bọn họ lo sợ suy nghĩ, chỉ cần lơ là một cái là cô em gái bé bỏng của bọn họ sẽ bị tổn thương.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã không còn cùng nhau nhắc đến nữa, nhưng mà, không nhắc tới không có nghĩa là đã quên, mà một loại nhớ nhung sâu sắc.
Năm đầu tiên khi em gái mất tích, bọn họ nghĩ, nếu như có thể tìm được em gái về, bọn họ nhất định sẽ mang cô đi ngay lập tức, đi đến nơi không có ai quen biết, bọn họ có tay có chân, hai người nhất định có thể chăm sóc tốt cho em gái.
Năm thứ hai, bọn họ nghĩ, nếu có thể tìm được em gái về, bọn họ bằng lòng trở lại vị trí anh trai, giao Lạc Lạc cho ba mình chăm sóc, chỉ cần, bọn họ có thể nhìn thấy cô bên cạnh, sống vui vẻ là được rồi.
Năm thứ ba, bọn họ nghĩ, nếu ông trời thương xót, đời này có thể để cho bọn họ liếc mắt một cái nhìn thấy cô em gái bé bỏng, biết cô còn sống, biết cô sống thật tốt, không sợ chỉ nhìn thấy một chút, thật sự, chỉ cần liếc mắt một cái là được rồi.
Nhưng mà, cuối cùng ông trời vẫn trừng phạt bọn họ.
Hơn một ngàn đêm này, bọn họ làm thế nào để sống được? Ngay cả chính bọn họ cũng đã quên mất.
Bọn họ giống như hau miếng vỏ trai, mất đi thịt trai, chính là không có trái tim.
Không có trái tim, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau sống.
Con người thật sự là loại động vật khó hiểu, mặc dù không có tay, không có chân thậm chí là không có trái tim như bọn họ, nhưng vẫn có thể còn sống. Còn sống, không biết tim ở đâu, chờ đợi tin tức càng ngày càng xa vời.
Hai năm trước, hai người bọn họ cùng sắp xếp thời gian.
Hai anh em vẫn luôn ước hẹn, cùng nhau yên lặng uống một cốc cà phê, ngẫu nhiên ăn thứ gì đó đơn giản, đơn giản tán gẫu một số công việc, hoặc là không nói gì cả, chỉ là im lặng ngồi đó, nhìn cảnh tượng nào đó, mỉm cười hoặc đau đớn.
Hôm nay, bọn họ vẫn làm theo ước hẹn như mọi ngày, sau khi cùng nhau tan sở hơn một giờ, liền hẹn nhau rời đi.
Chấn Thanh vừa mới được thăng chức làm Phó thị trưởng, được phân công quản lý đất đai tài nguyên và nhà cửa, trước đó, anh đã từng phụ trách văn hóa và những chuyện liên quan đến truyền hình một thời gian. Hôm nay, có một trường đại học thiết kế thời trang quốc tế muốn tổ chức so tài ở thành phố, ban tổ chức đặt biệt mời anh tham gia.
Vốn dĩ không muốn đi, dù sao để người mới phụ trách đi vẫn thích hợp hơn, nhưng anh mới làm Phó thị trưởng, công việc vẫn đang trong thời kì cần giao tiếp, bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, hình như cũng có chút vội vàng. Nghĩ như vậy, tuy rằng đã từ chối ban tổ chức, anh đang chuẩn bị lấy thân phận cá nhân, đi đến cuộc thi đấu.
“Cùng đi không? Trang phục thi đấu lần này khá nổi tiếng trên trường quốc tế, những nhà thiết kế hàng đầu thế giới đều đến chọn nhân tài.”
“Không được, em phải đến siêu thị một chuyến, sữa trong nhà đã hết hạn rồi.” Chấn Văn nói
Hai anh em bọn họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Chung từ lâu, nhưng trong tủ lạnh của chỗ ở mới chưa bao giờ thiếu sữa mà em gái thích uống và bánh ngọt em gái thích ăn. Có lẽ có một ngày, kỳ tích xuất hiện, em gái của bọn họ sẽ trở về thì sao?
Tạm biệt Chấn Thanh, Chấn Văn tự mình lái xe đến siêu thị.
Trong thành phố lúc nào cũng chật ních người, nhưng cô đơn không suy nghĩ đến chuyện khác nào ngoài chuyện này. Trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, anh đưa tay ra ngoài cửa sổ, nhìn gió lạnh xuyên qua kẽ ngón tay, rơi rớt dày đặc, mây tía mập mờ, những gương mặt xa lạ đi qua như chảy.
Anh đứng trước một thùng đựng hàng, không chút để ý những người đi qua, cầm lấy một hộp sô-cô-la lên xem ngày sản xuất.
Sau lưng anh có hai cậu con trai trẻ tuổi, vẫn luôn xì xào bàn tán.
“Oa, dáng người cô gái này thật kỳ lạ nha, lần đầu tiên mình nhìn thấy người có chân, thắt lưng và mông gộp lại thành giọt nước, giống y như truyện tranh vậy. Chậc chậc, mình muốn chụp lại, sau đó phóng to ra treo trên tường trong phòng mình.” Chấn Văn thật sự nghe được mấy tiếng chụp ảnh của di động. Không khỏi âm thầm lắc đầu, bọn nhỏ này thật là!
“Mình cá phía trước của cô ấy cũng rất lớn, cậu tin không? Không có một đôi ngực cỡ G thì không thể xứng với cái mông thế này.” Mộ cậu con trai khác nói, giống như đang nuốt nước miếng.
“Cá cái gì mà cá, cậu có dám tới bắt chuyện không? Hình như cô gái tóc vàng có vẻ hung nha.”
“Đi thì đi, mình sợ cô ấy cắn mình sao!” Cậu vừa nói xong liền cất bước đi tới.
Chấn Văn có chút buồn cười, không khỏi tùy ý liếc mắt nhìn về phía sau.
Trước giá hàng vật dụng thường ngày, hai cô gái đang đứng lựa chọn gì đó.
Mặt bên của cô gái tóc vàng đối diện với anh, có thể nhìn ra vẻ đẹp của khuôn mặt, chỉ có điều lông mày rậm mà xếch lên, nhìn dáng vẻ cô ấy cảm thấy có chút hung dữ.
Ở bên cạnh cô, một cô gái để tóc ngắn màu đen đang đưa lưng về phía anh, cúi đầu nghiêm túc xem gì đó. Có lẽ khoảng 1m65, áo bành tô màu nâu nhạt vắt trên khuỷu tay, áo T-shirt tay lửng màu xanh nhạt, bên dưới là quần jeans bó sát người, để lộ ra bên ngoài cánh tay nhỏ và mắt cá chân, đều trắng như tuyết.
Với Chấn Thanh và Chấn Văn:
Bốn năm cứ như vậy giống như những kẻ đào ngũ lén trốn đi.
Người qua đường đều còn mặc áo tù nhân một năm rồi.
Mặt trời còn xanh lá
Chiếu sáng thành thị xi-măng đúc thành kim loại.
Chúng ta đã đánh mất một viên mầm mống Phong tín tử.
Phải chăng nó đã bị cắt đi đỉnh chóp.
Chỉ còn lại hình xác bên ngoài có bụi màu đen của địa cầu.
Chúng ta không tin
Nó vẫn cứ còn sống
Chúng ta bắt đầu ra cửa vào chạng vạng.
Khối Phong tín tử này có màu trắng như đóa hoa
Chúng ta lặng lẽ đi tới
Cho bụi rơi xuống ngã tư đường
Thêm một điểm còn sống với nhan sắc.
****
Quán này có tên gọi là quán cà phê Thời gian, vẫn yên tĩnh như bốn năm trước, chỉ lác đác mấy bàn có khách ngồi.
Bên trong, đang phát một ca khúc gần đây rất được lưu hành, tí tách tí tách tí tách, ban đêm cô đơn nói chuyện cùng ai, tí tách tí tách tí tách, đau lòng hoen lệ ai tới lau, tí tách tí tách tí tách, chỉ lý lại tâm tình thật tốt mới xuất phát, tí tách tí tách tí tách, còn có người nhớ thương đến em....
Ánh mặt trời mùa Đông chiếu vào người đàn ông ngồi gần cửa sổ. Người đàn ông năm nào bây giờ ước chừng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một thân Tây trang màu đen, áo sơ mi màu lam sọc, tóc ngắn lão luyện, cả người có vẻ gọn gàng sạch sẽ, đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng, lại tràn đầy suất khí và tuấn lãng của đàn ông, đúng là rực rỡ nhất mọi thời đại.
Giờ phút này, anh đang chăm chú nhìn máy tính xách tay.
Cửa lớn phòng cà phê bị đẩy ra, thổi vào một cơn gió lạnh, có tiếng bước chân đi về phía anh.
Anh đang tính bưng ly cà phê, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, “Đến rồi à?” Chỉ tùy ý hỏi một câu rồi tiếp tục cúi đầu.
“Ừ!” Chấn Thanh đặt cặp tài liệu và chìa khóa xe lên bàn, cởi áo bành tô và bao tay, vẫy tay với nhân viên phục vụ gọi cà phê.
Bên trong áo bành tô, cũng gần giống như là áo sơ mi màu lam và Tây trang đen, hai anh em có tướng mạo giống nhau, khí chất giống nhau, mỗi ngày bọn họ không cùng nhau ra cửa, nhưng vô tình lại ăn mặc giống nhau, ngay cả chính bọn họ cũng không biết mà tập mãi thành thói quen.
“Hạng mục hồ Tùng Thạch của em như thế nào rồi? Đã xác định phương án thiết kế chưa?”
Chấn Thanh ngồi xuống, hai bắp chân dài duỗi thẳng, từ từ mở cúc áo Tây trang và cúc tay áo sơ mi.
“Bây giờ em đang xem phương án đây, xem chừng tỷ số dung tích vượt mức, nếu không cũng chỉ có thể giảm bớt diện tích bộ phận công cộng...”
Chấn Văn chuyển màn hình máy tính qua một chút, chỉ cho Chấn Thanh xem.
Chấn Thanh cẩn thận kéo chuột, “Hiện giờ, tỉ số dung tích trong thành phố vẫn nắm được, vẫn nên ép một số bộ phận công cộng đi, chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều có thể di chuyển...”
Chấn Văn vừa nói vừa đánh dấu trên từng bộ phận.
Lúc này, một cô nhân viên nữ bưng cà phê đến: “Anh Thanh, đây là latte anh muốn, vị hương thảo.”
Chấn Thanh gật đầu mỉm cười với cô phục vụ.
Cô phục vụ này cũng không lập tức đi ngay, mà ôm khay nói với Chấn Văn, “Anh Văn, em xin nhờ anh một chuyện...”
Chấn Thanh tùy ý liếc mắt từ mép ly cà phê nhìn cô gái một cái, rất trẻ tuổi, dáng vẻ thanh tú, điềm đạm đáng yêu, lúc này trong mắt còn có một chút hờn dỗi...
Nghe Chấn Văn nói với anh, “Chấn Thanh, chỗ của anh có thể xắp xếp cho một người vào làm không? Trước hết cứ làm những việc vặt vãnh cũng được...”
Chấn Thanh đã sớm tiếp tục nhìn máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, “Xin lỗi, hiện giờ trong cơ quan đã đầy người, chỉ đành phải chờ sau này hãy nói.”
Đợi cô bé kia thất vọng rời đi, Chân Thanh dừng chuột lại, cũng không hỏi là ai, chỉ giống như lơ đãng nói: “... ... Đừng tự tìm phiền phức.”
Chấn Thanh khẽ ừ, hỏi: “Công việc giao tiếp của anh hôm nay thế nào? Có gặp rắc rối gì không?”
“Cũng được.”
Như vậy, những lời hai anh em nên nói đều đã nói xong rồi.
Chấn Thanh đẩy máy tính ra, nhấp một ngụm cà phê nóng, ngón tay thon dài đặt trên viền cốc, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đầu mùa đông, gió rất lớn, có ánh nắng chiều nhưng vẫn không ấm, lạnh buốt, có vẻ giống như tuyết sắp rơi.
Quán KTV đã đóng cửa hai năm trước, chỉ để lại một hộp đèn càng ngày càng u ám, cùng với mấy cánh cửa sổ trống rỗng.
Đây là nơi mà cô em gái bảo bối của anh đã từng hát trong ngày bị mất tích.
Mà nơi này, một ngày bốn năm trước, em gái anh đã từng ngồi ở vị trí này, uống một ly dưa dấu để lạnh.
Từ góc độ này nhìn ra, em gái anh nhất định cũng đã từng như vậy, nhìn qua đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, nhìn đèn xanh đèn đỏ, nhìn cây ngô đồng cao lớn bên cạnh cột đèn.
Cô đã đi đâu? Mấy năm nay, hai anh em bọn họ gần như lật tung tất cả các xó xỉnh trong thành phố này, nhưng mà, cô gái mà bọn họ âu yếm, giống như đã biến mất trên thế giới này vậy.
Bao nhiêu lần, bọn họ bị ác mộng làm tỉnh lại, trong mơ, em gái của bọn họ mỗi một tiếng đều gọi anh anh...
Cô mềm mại như vậy, vừa nghịch ngợm lại vừa tùy hứng, lúc nào cũng ầm ĩ muốn ăn kem, đi được vài bước sẽ đòi bọn anh cõng, mất hứng thì chơi xấu, trừng mắt gọi tên đầy đủ của bọn họ.
Trước đó một ngày, em gái của bọn họ đã dũng cảm nói, con thích các anh, các anh cũng thích con! Mấy chuyện này đều do bản thân con tự nguyện!
Lần cuối cùng Chấn Văn nói chuyện điện thoại với cô, trong điện thoại, cô ầm ĩ muốn đi bệnh viện tìm bọn họ.
Cô gửi đến một tin nhắn, nói cùng hát karaoke với Trịnh Hiểu Tuyên, để cho bọn họ khỏi lắng.
Bọn họ đi tìm rất nhiều người
Người lái xe Tiểu Lưu trong nhà cũng nói không đến đón tiểu thư.
Lái xe của Quý Thiếu Kiệt nói đưa cô đến cửa KTV.
Trịnh Hiểu Tuyên nói hát được một lúc thì cô và Trần Quân Mặc cùng nhau rời đi.
Cậu ba nhà họ Trần nói bọn họ chia tay ở chỗ đường kẻ vạch cho người đi bộ.
Người bán hàng trong tiệm bánh ngọt nói cô đã từng đứng ở đó soi gương.
Nhân viên tạp vụ của quán cà phê Thời Gian nói nhìn thấy cô bị một người phị nữ lớn tuổi đánh một bạt tai, xong rồi chạy ra ngoài.......
Cuối cùng, bọn anh tìm được Quý Thiếu Kiệt, cũng từng đưa anh ta vào đối tượng tình nghi lớn nhất, âm thầm theo dõi thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn không có phát hiện gì.
Cô em gái bọn họ nâng trong lòng, nuông chiều mười mấy năm, rốt cuộc đã đi đâu?
Mấy năm nay, bọn họ sẽ bỗng nhiên quay đầu ở đầu đường, sẽ tìm kiếm giữa dòng người, dòng xe theo bản năng, trong đó, có phải đang cất giấu em gái của bọn họ?
Bọn họ lo sợ suy nghĩ, chỉ cần lơ là một cái là cô em gái bé bỏng của bọn họ sẽ bị tổn thương.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã không còn cùng nhau nhắc đến nữa, nhưng mà, không nhắc tới không có nghĩa là đã quên, mà một loại nhớ nhung sâu sắc.
Năm đầu tiên khi em gái mất tích, bọn họ nghĩ, nếu như có thể tìm được em gái về, bọn họ nhất định sẽ mang cô đi ngay lập tức, đi đến nơi không có ai quen biết, bọn họ có tay có chân, hai người nhất định có thể chăm sóc tốt cho em gái.
Năm thứ hai, bọn họ nghĩ, nếu có thể tìm được em gái về, bọn họ bằng lòng trở lại vị trí anh trai, giao Lạc Lạc cho ba mình chăm sóc, chỉ cần, bọn họ có thể nhìn thấy cô bên cạnh, sống vui vẻ là được rồi.
Năm thứ ba, bọn họ nghĩ, nếu ông trời thương xót, đời này có thể để cho bọn họ liếc mắt một cái nhìn thấy cô em gái bé bỏng, biết cô còn sống, biết cô sống thật tốt, không sợ chỉ nhìn thấy một chút, thật sự, chỉ cần liếc mắt một cái là được rồi.
Nhưng mà, cuối cùng ông trời vẫn trừng phạt bọn họ.
Hơn một ngàn đêm này, bọn họ làm thế nào để sống được? Ngay cả chính bọn họ cũng đã quên mất.
Bọn họ giống như hau miếng vỏ trai, mất đi thịt trai, chính là không có trái tim.
Không có trái tim, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau sống.
Con người thật sự là loại động vật khó hiểu, mặc dù không có tay, không có chân thậm chí là không có trái tim như bọn họ, nhưng vẫn có thể còn sống. Còn sống, không biết tim ở đâu, chờ đợi tin tức càng ngày càng xa vời.
Hai năm trước, hai người bọn họ cùng sắp xếp thời gian.
Hai anh em vẫn luôn ước hẹn, cùng nhau yên lặng uống một cốc cà phê, ngẫu nhiên ăn thứ gì đó đơn giản, đơn giản tán gẫu một số công việc, hoặc là không nói gì cả, chỉ là im lặng ngồi đó, nhìn cảnh tượng nào đó, mỉm cười hoặc đau đớn.
Hôm nay, bọn họ vẫn làm theo ước hẹn như mọi ngày, sau khi cùng nhau tan sở hơn một giờ, liền hẹn nhau rời đi.
Chấn Thanh vừa mới được thăng chức làm Phó thị trưởng, được phân công quản lý đất đai tài nguyên và nhà cửa, trước đó, anh đã từng phụ trách văn hóa và những chuyện liên quan đến truyền hình một thời gian. Hôm nay, có một trường đại học thiết kế thời trang quốc tế muốn tổ chức so tài ở thành phố, ban tổ chức đặt biệt mời anh tham gia.
Vốn dĩ không muốn đi, dù sao để người mới phụ trách đi vẫn thích hợp hơn, nhưng anh mới làm Phó thị trưởng, công việc vẫn đang trong thời kì cần giao tiếp, bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, hình như cũng có chút vội vàng. Nghĩ như vậy, tuy rằng đã từ chối ban tổ chức, anh đang chuẩn bị lấy thân phận cá nhân, đi đến cuộc thi đấu.
“Cùng đi không? Trang phục thi đấu lần này khá nổi tiếng trên trường quốc tế, những nhà thiết kế hàng đầu thế giới đều đến chọn nhân tài.”
“Không được, em phải đến siêu thị một chuyến, sữa trong nhà đã hết hạn rồi.” Chấn Văn nói
Hai anh em bọn họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Chung từ lâu, nhưng trong tủ lạnh của chỗ ở mới chưa bao giờ thiếu sữa mà em gái thích uống và bánh ngọt em gái thích ăn. Có lẽ có một ngày, kỳ tích xuất hiện, em gái của bọn họ sẽ trở về thì sao?
Tạm biệt Chấn Thanh, Chấn Văn tự mình lái xe đến siêu thị.
Trong thành phố lúc nào cũng chật ních người, nhưng cô đơn không suy nghĩ đến chuyện khác nào ngoài chuyện này. Trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, anh đưa tay ra ngoài cửa sổ, nhìn gió lạnh xuyên qua kẽ ngón tay, rơi rớt dày đặc, mây tía mập mờ, những gương mặt xa lạ đi qua như chảy.
Anh đứng trước một thùng đựng hàng, không chút để ý những người đi qua, cầm lấy một hộp sô-cô-la lên xem ngày sản xuất.
Sau lưng anh có hai cậu con trai trẻ tuổi, vẫn luôn xì xào bàn tán.
“Oa, dáng người cô gái này thật kỳ lạ nha, lần đầu tiên mình nhìn thấy người có chân, thắt lưng và mông gộp lại thành giọt nước, giống y như truyện tranh vậy. Chậc chậc, mình muốn chụp lại, sau đó phóng to ra treo trên tường trong phòng mình.” Chấn Văn thật sự nghe được mấy tiếng chụp ảnh của di động. Không khỏi âm thầm lắc đầu, bọn nhỏ này thật là!
“Mình cá phía trước của cô ấy cũng rất lớn, cậu tin không? Không có một đôi ngực cỡ G thì không thể xứng với cái mông thế này.” Mộ cậu con trai khác nói, giống như đang nuốt nước miếng.
“Cá cái gì mà cá, cậu có dám tới bắt chuyện không? Hình như cô gái tóc vàng có vẻ hung nha.”
“Đi thì đi, mình sợ cô ấy cắn mình sao!” Cậu vừa nói xong liền cất bước đi tới.
Chấn Văn có chút buồn cười, không khỏi tùy ý liếc mắt nhìn về phía sau.
Trước giá hàng vật dụng thường ngày, hai cô gái đang đứng lựa chọn gì đó.
Mặt bên của cô gái tóc vàng đối diện với anh, có thể nhìn ra vẻ đẹp của khuôn mặt, chỉ có điều lông mày rậm mà xếch lên, nhìn dáng vẻ cô ấy cảm thấy có chút hung dữ.
Ở bên cạnh cô, một cô gái để tóc ngắn màu đen đang đưa lưng về phía anh, cúi đầu nghiêm túc xem gì đó. Có lẽ khoảng 1m65, áo bành tô màu nâu nhạt vắt trên khuỷu tay, áo T-shirt tay lửng màu xanh nhạt, bên dưới là quần jeans bó sát người, để lộ ra bên ngoài cánh tay nhỏ và mắt cá chân, đều trắng như tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.