Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1075: Đó là phòng của Vân đại phu
Linh Tiểu Tức
11/01/2022
Triệu Húc bất lực lắc đầu: "Vị Vân đại phu này..."
Vương phu nhân không biết tiền căn hậu quả, đương nhiên không có phòng bị. Nghe Triệu Húc hỏi, bà liền nhiệt tình giới thiệu: "Vân đại phu là sư phụ của Lân Nhi nhà dân phụ, đừng trông nàng ấy là nữ đại phu, thực chất nàng ấy rất có bản lĩnh. Y thuật của nàng ấy..."
"Nữ đại phu?" Triệu Húc căng thẳng, nhìn Vương phu nhân chằm chằm.
"Dạ?" Vương phu nhân bị hắn dọa sợ.
Bên cạnh, Vương Kỳ Lân và Vương Quân Ngọc cũng bị phản ứng của hắn làm cho nghi hoặc.
"Không có gì, Vương phu nhân không cần lo lắng." Triệu Húc nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, nhưng rốt cuộc là thật sự bình tĩnh, hay làm bộ bình tĩnh, có lẽ cũng chỉ có bản thân hắn biết. Sau khi điều chỉnh lại, hắn hỏi, "Bổn vương chỉ hơi kinh ngạc mà thôi. Trên thế gian này thật sự có nữ đại phu lợi hại như vậy?"
"Đúng vậy, không phải chính là nàng ấy sao?" Vương phu nhân cười nói.
Bà kể chuyện Vân Trân hai lần cứu Vương Kỳ Lân và cứu Liễu Trản Anh lần này. Có vài chi tiết bà không nhắc đến, Triệu Húc vẫn cố ý hỏi.
Vương phu nhân không hề nghi ngờ, chỉ cảm thấy vương gia này có lẽ muốn thưởng cho Vân Trân.
Chỉ có Vương Quân Ngọc im lặng ngồi cạnh như cảm nhận được gì đó, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn Triệu Húc.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, vị Túc vương gia này hình như rất có hứng thú với Vân đại phu.
Càng nghe Vương phu nhân nói, nét bình tĩnh trên mặt Triệu Húc càng không duy trì được.
"Không biết vị Vân đại phu kia hiện giờ đang ở đâu?" Triệu Húc khống chế cảm xúc trong lòng, khàn giọng hỏi.
Nghe Vương phu nhân kể, hắn có thể xác định Vân đại phu kia chính là Vân Trân.
Nhưng hắn lại không dám hỏi tên của nàng.
Hắn sợ không phải, lại sợ nàng dùng tên giả, sợ vui mừng uổng phí một hồi.
Dù sao bất ngờ này tới quá đột nhiên, giống như người bụng đói kêu vang đang đi ngoài đường, trên trời bỗng dưng có một miếng bánh rơi xuống.
Hạnh phúc như vậy khiến hắn thiếu chút ngất xỉu.
"Vân đại phu còn ở Vương trạch." Vương phu nhân đáp. Nói xong, bà lại hỏi nha hoàn khi nãy đi gọi Vương Kỳ Lân và Vân Trân, vì sao Vân Trân không tới?
Nha hoàn bẩm báo lại chuyện Vân Trân đi được nửa đường, bỗng cảm thấy không khỏe với Vương phu nhân.
Vương phu nhân nghe vậy, tiếc hận nhìn Triệu Húc, trong lòng nuối tiếc, Vân Trân phát bệnh thật sự không đúng thời điểm.
"Vân đại phu bị bệnh?" Triệu Húc nhíu mày.
"Vâng, sức khỏe của Vân đại phu vẫn luôn không tốt." Vương phu nhân trả lời.
"Vân đại phu đã cứu vương phi, bổn vương nên tự mình đi cảm tạ. Nếu hiện tại Vân đại phu không khỏe, vậy bổn vương càng phải đi thăm hỏi, biểu đạt lòng biết ơn của Túc Vương phủ ta."
"Vương gia làm vậy sợ rằng sẽ khiến nàng ấy tổn thọ mất. Dân phụ ở đây thay Vân đại phu cảm tạ vương gia. Vương gia, mời đi bên ngày." Nói xong, Vương phu nhân tự mình dẫn Triệu Húc tới chỗ của Vân Trân.
Vương Kỳ Lân và Vương Quân Ngọc theo sau.
...
Vương phu nhân dẫn Triệu Húc tới viện Vân Trân ở.
"Vương gia, đó là phòng của Vân đại phu." Vương phu nhân nói.
Triệu Húc đứng trong sân, khoanh tay nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ngón tay run rẩy.
Vương phu nhân không biết tiền căn hậu quả, đương nhiên không có phòng bị. Nghe Triệu Húc hỏi, bà liền nhiệt tình giới thiệu: "Vân đại phu là sư phụ của Lân Nhi nhà dân phụ, đừng trông nàng ấy là nữ đại phu, thực chất nàng ấy rất có bản lĩnh. Y thuật của nàng ấy..."
"Nữ đại phu?" Triệu Húc căng thẳng, nhìn Vương phu nhân chằm chằm.
"Dạ?" Vương phu nhân bị hắn dọa sợ.
Bên cạnh, Vương Kỳ Lân và Vương Quân Ngọc cũng bị phản ứng của hắn làm cho nghi hoặc.
"Không có gì, Vương phu nhân không cần lo lắng." Triệu Húc nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, nhưng rốt cuộc là thật sự bình tĩnh, hay làm bộ bình tĩnh, có lẽ cũng chỉ có bản thân hắn biết. Sau khi điều chỉnh lại, hắn hỏi, "Bổn vương chỉ hơi kinh ngạc mà thôi. Trên thế gian này thật sự có nữ đại phu lợi hại như vậy?"
"Đúng vậy, không phải chính là nàng ấy sao?" Vương phu nhân cười nói.
Bà kể chuyện Vân Trân hai lần cứu Vương Kỳ Lân và cứu Liễu Trản Anh lần này. Có vài chi tiết bà không nhắc đến, Triệu Húc vẫn cố ý hỏi.
Vương phu nhân không hề nghi ngờ, chỉ cảm thấy vương gia này có lẽ muốn thưởng cho Vân Trân.
Chỉ có Vương Quân Ngọc im lặng ngồi cạnh như cảm nhận được gì đó, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn Triệu Húc.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, vị Túc vương gia này hình như rất có hứng thú với Vân đại phu.
Càng nghe Vương phu nhân nói, nét bình tĩnh trên mặt Triệu Húc càng không duy trì được.
"Không biết vị Vân đại phu kia hiện giờ đang ở đâu?" Triệu Húc khống chế cảm xúc trong lòng, khàn giọng hỏi.
Nghe Vương phu nhân kể, hắn có thể xác định Vân đại phu kia chính là Vân Trân.
Nhưng hắn lại không dám hỏi tên của nàng.
Hắn sợ không phải, lại sợ nàng dùng tên giả, sợ vui mừng uổng phí một hồi.
Dù sao bất ngờ này tới quá đột nhiên, giống như người bụng đói kêu vang đang đi ngoài đường, trên trời bỗng dưng có một miếng bánh rơi xuống.
Hạnh phúc như vậy khiến hắn thiếu chút ngất xỉu.
"Vân đại phu còn ở Vương trạch." Vương phu nhân đáp. Nói xong, bà lại hỏi nha hoàn khi nãy đi gọi Vương Kỳ Lân và Vân Trân, vì sao Vân Trân không tới?
Nha hoàn bẩm báo lại chuyện Vân Trân đi được nửa đường, bỗng cảm thấy không khỏe với Vương phu nhân.
Vương phu nhân nghe vậy, tiếc hận nhìn Triệu Húc, trong lòng nuối tiếc, Vân Trân phát bệnh thật sự không đúng thời điểm.
"Vân đại phu bị bệnh?" Triệu Húc nhíu mày.
"Vâng, sức khỏe của Vân đại phu vẫn luôn không tốt." Vương phu nhân trả lời.
"Vân đại phu đã cứu vương phi, bổn vương nên tự mình đi cảm tạ. Nếu hiện tại Vân đại phu không khỏe, vậy bổn vương càng phải đi thăm hỏi, biểu đạt lòng biết ơn của Túc Vương phủ ta."
"Vương gia làm vậy sợ rằng sẽ khiến nàng ấy tổn thọ mất. Dân phụ ở đây thay Vân đại phu cảm tạ vương gia. Vương gia, mời đi bên ngày." Nói xong, Vương phu nhân tự mình dẫn Triệu Húc tới chỗ của Vân Trân.
Vương Kỳ Lân và Vương Quân Ngọc theo sau.
...
Vương phu nhân dẫn Triệu Húc tới viện Vân Trân ở.
"Vương gia, đó là phòng của Vân đại phu." Vương phu nhân nói.
Triệu Húc đứng trong sân, khoanh tay nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ngón tay run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.