Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 836: Luận công ban thưởng
Linh Tiểu Tức
13/12/2021
Tuy rằng Thục Phi không phục, nhưng cũng biết lời Đức Phi là thật, nên cũng không thể nổi giận.
"Chuyện này tự muội nắm chắc là được." Thục Phi nói, "Có điều hôm nay bổn cung tới đây còn có một việc khác muốn hỏi muội."
"Chuyện gì?" Đức Phi hỏi.
"Tính ngày tháng, Trản Anh và Lục hoàng tử đã thành thân nhiều ngày. Vì sao bụng của Trản Anh vẫn không có tin tức?"
Đức Phi không trả lời.
Thục Phi nhìn bà ta, nói: "Mấy ngày trước, bổn cung nghe được vào lời đồn, nói là Trản Anh và Lục hoàng tử căn bản chưa viên phòng. Không biết có chuyện này không?"
"Vậy Thục Phi tỷ tỷ hỏi Trản Anh chưa?"
Thục Phi nhíu mày: "Hỏi rồi, nó chỉ nói vẫn chưa có thai."
...
Cuối năm, những người cảm nhiễm ôn dịch ngoài thành sau khi được trị liệu, bệnh tình đã được khống chế. Thấy phương thuốc Triệu Húc mang về quả thật có thể giải quyết ôn dịch, triều đình liền phái quan viên mang Đào Nguyên Quân mở rộng phạm vi cả nước.
Mấy ngày nay Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ bận lên bận xuống, tích góp không ít danh vọng.
Nhưng có đôi khi gã cũng chần chờ, vì sao việc tốt như vậy Triệu Húc lại nhường gã?
Mỗi lần gã nghi ngờ, người bên cạnh liền sẽ nói dù Triệu Húc có mục đích gì, ít nhất kết quả với Triệu Kỳ mà nói là trăm lợi không một hại.
Bá tánh không biết ngọn nguồn, đều cảm thấy vị hoàng tử triều đình phái tới cứu bọn họ đúng là người tốt.
Theo ôn dịch dần được khống chế, trong cung bắt đầu đồn bệ hạ rất vừa lòng với Ngũ hoàng tử, mấy lần khen ngợi trước mặt Hoàng Hậu hoặc đại thần, nói không chừng Ngũ hoàng tử có thể mượn cơ hội này tranh giành vị trí kia thì sao?
Chỉ có Càn Nguyên Cung cùng những người biết chân tướng đều bất bình thay Triệu Húc.
Bọn họ và Thục Phi đều không hiểu vì sao Triệu Húc lại nhường cơ hội này cho Triệu Kỳ.
Mỗi lần Nguyên Bảo bất bình, Triệu Húc chỉ nói người ra mặt dù là hắn hay Ngũ hoàng tử, chỉ cần có thể giúp bá tánh, là ai ra mặt, là ai được ban thưởng nhiều nhất, thật ra đều không quan trọng.
Quan trọng là thần dân Vân Hán Quốc rốt cuộc cũng tỉnh lại sau cơn ác mộng đáng sợ.
Nhưng không ai biết ngoài dáng vẻ bình tĩnh đạm nhiên, Triệu Húc đang rất căng thẳng.
Từ sau lá thư đó, hắn không còn nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Vân Trân. Vân Trân giống như biến mất khỏi thế giới này, dù hắn phái đi bao nhiêu người đều không có manh mối, ngay cả tin tức liên quan tới đám sát thủ cũng không có.
Mãi đến đêm trừ tịch, hắn cuối cùng cũng nhận được thư nặc danh.
Trong thư nói, bảo hắn ba ngày sau tới rừng cây ngoại ô, tự nhiên sẽ nhìn thấy người hắn muốn gặp.
...
Ôn dịch qua.
Yến tiệc đêm giao thừa, hoàng đế yêu cầu trong cung làm lớn.
Đồng thời ở trong yến hội, ông ta khen thưởng Ngũ hoàng tử, khen gã có đức có tài.
Ban thưởng cho Ngũ hoàng tử, Triệu Húc đương nhiên cũng có phần.
Dù sao, Đào Nguyên Quân và phương thuốc cũng do hắn mang về.
Tứ hoàng tử Lưu Vân Bạch cũng được ban thưởng.
Có điều trong đêm nay, người nổi bật nhất vẫn là Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ.
...
Trong yến hội, mọi người vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ở đây, ngoại trừ hoàng đế, trong lòng những người còn lại rốt cuộc đang nghĩ gì, e rằng rất khó nói.
"Chuyện này tự muội nắm chắc là được." Thục Phi nói, "Có điều hôm nay bổn cung tới đây còn có một việc khác muốn hỏi muội."
"Chuyện gì?" Đức Phi hỏi.
"Tính ngày tháng, Trản Anh và Lục hoàng tử đã thành thân nhiều ngày. Vì sao bụng của Trản Anh vẫn không có tin tức?"
Đức Phi không trả lời.
Thục Phi nhìn bà ta, nói: "Mấy ngày trước, bổn cung nghe được vào lời đồn, nói là Trản Anh và Lục hoàng tử căn bản chưa viên phòng. Không biết có chuyện này không?"
"Vậy Thục Phi tỷ tỷ hỏi Trản Anh chưa?"
Thục Phi nhíu mày: "Hỏi rồi, nó chỉ nói vẫn chưa có thai."
...
Cuối năm, những người cảm nhiễm ôn dịch ngoài thành sau khi được trị liệu, bệnh tình đã được khống chế. Thấy phương thuốc Triệu Húc mang về quả thật có thể giải quyết ôn dịch, triều đình liền phái quan viên mang Đào Nguyên Quân mở rộng phạm vi cả nước.
Mấy ngày nay Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ bận lên bận xuống, tích góp không ít danh vọng.
Nhưng có đôi khi gã cũng chần chờ, vì sao việc tốt như vậy Triệu Húc lại nhường gã?
Mỗi lần gã nghi ngờ, người bên cạnh liền sẽ nói dù Triệu Húc có mục đích gì, ít nhất kết quả với Triệu Kỳ mà nói là trăm lợi không một hại.
Bá tánh không biết ngọn nguồn, đều cảm thấy vị hoàng tử triều đình phái tới cứu bọn họ đúng là người tốt.
Theo ôn dịch dần được khống chế, trong cung bắt đầu đồn bệ hạ rất vừa lòng với Ngũ hoàng tử, mấy lần khen ngợi trước mặt Hoàng Hậu hoặc đại thần, nói không chừng Ngũ hoàng tử có thể mượn cơ hội này tranh giành vị trí kia thì sao?
Chỉ có Càn Nguyên Cung cùng những người biết chân tướng đều bất bình thay Triệu Húc.
Bọn họ và Thục Phi đều không hiểu vì sao Triệu Húc lại nhường cơ hội này cho Triệu Kỳ.
Mỗi lần Nguyên Bảo bất bình, Triệu Húc chỉ nói người ra mặt dù là hắn hay Ngũ hoàng tử, chỉ cần có thể giúp bá tánh, là ai ra mặt, là ai được ban thưởng nhiều nhất, thật ra đều không quan trọng.
Quan trọng là thần dân Vân Hán Quốc rốt cuộc cũng tỉnh lại sau cơn ác mộng đáng sợ.
Nhưng không ai biết ngoài dáng vẻ bình tĩnh đạm nhiên, Triệu Húc đang rất căng thẳng.
Từ sau lá thư đó, hắn không còn nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Vân Trân. Vân Trân giống như biến mất khỏi thế giới này, dù hắn phái đi bao nhiêu người đều không có manh mối, ngay cả tin tức liên quan tới đám sát thủ cũng không có.
Mãi đến đêm trừ tịch, hắn cuối cùng cũng nhận được thư nặc danh.
Trong thư nói, bảo hắn ba ngày sau tới rừng cây ngoại ô, tự nhiên sẽ nhìn thấy người hắn muốn gặp.
...
Ôn dịch qua.
Yến tiệc đêm giao thừa, hoàng đế yêu cầu trong cung làm lớn.
Đồng thời ở trong yến hội, ông ta khen thưởng Ngũ hoàng tử, khen gã có đức có tài.
Ban thưởng cho Ngũ hoàng tử, Triệu Húc đương nhiên cũng có phần.
Dù sao, Đào Nguyên Quân và phương thuốc cũng do hắn mang về.
Tứ hoàng tử Lưu Vân Bạch cũng được ban thưởng.
Có điều trong đêm nay, người nổi bật nhất vẫn là Ngũ hoàng tử Triệu Kỳ.
...
Trong yến hội, mọi người vừa nói vừa cười, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ở đây, ngoại trừ hoàng đế, trong lòng những người còn lại rốt cuộc đang nghĩ gì, e rằng rất khó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.