Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 1518: Tâm lý vặn vẹo
Linh Tiểu Tức
18/03/2022
Khi ấy, Vũ Vương còn chưa là Vũ Vương, chỉ là Ngũ hoàng tử...
Gã không phải người dễ ở chung, mỗi một bước La Chước đều phải đi hết sức cẩn thận. Huống hồ lúc còn có Ngũ hoàng tử phi luôn không vừa mắt ả cùng Phiến Nhu luôn đối nghịch với ả từ ở Vĩnh Hạng đến cung điện của Ngũ hoàng tử.
Ngày tháng của La Chước không hề quá tốt.
Nhưng cố tình Tử Thị khi ấy lại xuân phong đắc ý.
Trên dưới triều đình đều biết sự tích của nàng ấy, được hoàng đế phong là huyện chúa, trả lại Tào trạch, hơn nữa còn cho phép nàng ấy lấy thân phận Thanh Hiếu huyện chúa ở lại trong cung trước khi Tào trạch sửa chữa xong.
Đối lập với tình cảnh như nước sôi lửa bỏng của ả ở trong cung của Ngũ hoàng tử, La Chước phẫn nộ, ghen ghét, không cam lòng.
May mà sau này, ả có cốt nhục của Ngũ hoàng tử.
Đó là hài tử đầu tiên của Ngũ hoàng tử, cũng là hài tử đầu tiên của thế hệ hoàng thất này.
Cho dù Ngũ hoàng tử không phải nhi tử thân sinh của hoàng đế, nhưng nếu ả có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ này, nếu đứa nhỏ trong bụng ả là nam hài, vậy địa vị của ả sau này sẽ hoàn toàn khác trước.
Nhưng ả cao hứng chưa được bao lâu, hài tử trong bụng liền mất.
Khi đó, ả giận tới phát điên.
Nhưng hại ả sinh non là Ngũ hoàng tử phi, là nữ nhi của Vương gia. Ả hết cách, sau khi hoàng đế biết cũng chỉ trách cứ nàng ta, mãi đến sau này nữ nhân kia vì mãi chọc giận Ngũ hoàng tử nên mới bị đưa đến Thanh Phong Quan.
Nhưng dường như tất cả may mắn trong cuộc đời đều dùng hết rồi.
Ả không thể sinh con, rất nhanh, Ngũ hoàng tử liền vứt bỏ ả.
Tuy ả vẫn sống trong cung điện của Ngũ hoàng tử, nhưng cuộc sống thậm chí còn không bằng cung nữ ti tiện nhất.
Mỗi ngày ả đều sống trong oán hận.
Ả thảm như vậy, nhưng lại có người quá hạnh phúc, không chỉ được Hoàng Thượng sắc phong Thanh Hiếu huyện chúa, hiện tại còn sẽ gả cho tướng quân có tiền đồ nhất của Vân Hán Quốc.
Việc này bảo La Chước sao có thể không ghen ghét đến nổi điên?
Ả vẫn ở trong vũng bùn, đau khổ giãy giụa, Tử Thị đã thoát khỏi đống hư thối, bay lên trời xanh.
Ả sao có thể để nàng được như ước nguyện?
Ả cho rằng nàng thay nhà ả lật lại bản án, rửa sạch oan khuất thì Tào gia không còn nợ nhà họ sao? Tào Tử Thị nàng không còn nợ La Chước ả sao?
Sao có thể?
Ả tuyệt đối sẽ không để nàng sống hạnh phúc.
"Ngươi thì hiểu cái gì hả, Vân phi nương nương cao cao tại thượng?" La Chước ngẩng đầu, châm chọc nhìn Vân Trân, "Ngươi nói ta yếu đuối, mắng ta ích kỷ, thì sao hả? Ta chính là yếu đuối, chính là ích kỷ đấy! Ta đây muốn kéo ả xuống địa ngục! Đây là thứ ả nợ ta, nhà ả nợ ta... Ha, ta sao có thể nhìn ả sống hạnh phúc như vậy?"
"Ngươi điên rồi!" Bên cạnh có người nói.
La Chước thật sự quá điên cuồng.
Bọn họ chưa từng gặp ai có tâm lý vặn vẹo như ả!
Chỉ vì bản thân sống không tốt nên không cho người khác hạnh phúc, một hai muốn hủy hoại hạnh phúc của người khác.
Chỉ vì ả ghen ghét.
"Ha ha ha ha..." La Chước bật cười.
Giờ phút này, ả chỉ cảm thấy vui sướng, vui sướng xưa nay chưa từng có.
"Các ngươi nhìn ta làm gì? Ả sẽ chết thôi. Không ai có thể cứu được ả!" La Chước nhìn chằm chằm Tử Thị nằm trong lòng Chiến Sơn Hà, nói.
Gã không phải người dễ ở chung, mỗi một bước La Chước đều phải đi hết sức cẩn thận. Huống hồ lúc còn có Ngũ hoàng tử phi luôn không vừa mắt ả cùng Phiến Nhu luôn đối nghịch với ả từ ở Vĩnh Hạng đến cung điện của Ngũ hoàng tử.
Ngày tháng của La Chước không hề quá tốt.
Nhưng cố tình Tử Thị khi ấy lại xuân phong đắc ý.
Trên dưới triều đình đều biết sự tích của nàng ấy, được hoàng đế phong là huyện chúa, trả lại Tào trạch, hơn nữa còn cho phép nàng ấy lấy thân phận Thanh Hiếu huyện chúa ở lại trong cung trước khi Tào trạch sửa chữa xong.
Đối lập với tình cảnh như nước sôi lửa bỏng của ả ở trong cung của Ngũ hoàng tử, La Chước phẫn nộ, ghen ghét, không cam lòng.
May mà sau này, ả có cốt nhục của Ngũ hoàng tử.
Đó là hài tử đầu tiên của Ngũ hoàng tử, cũng là hài tử đầu tiên của thế hệ hoàng thất này.
Cho dù Ngũ hoàng tử không phải nhi tử thân sinh của hoàng đế, nhưng nếu ả có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ này, nếu đứa nhỏ trong bụng ả là nam hài, vậy địa vị của ả sau này sẽ hoàn toàn khác trước.
Nhưng ả cao hứng chưa được bao lâu, hài tử trong bụng liền mất.
Khi đó, ả giận tới phát điên.
Nhưng hại ả sinh non là Ngũ hoàng tử phi, là nữ nhi của Vương gia. Ả hết cách, sau khi hoàng đế biết cũng chỉ trách cứ nàng ta, mãi đến sau này nữ nhân kia vì mãi chọc giận Ngũ hoàng tử nên mới bị đưa đến Thanh Phong Quan.
Nhưng dường như tất cả may mắn trong cuộc đời đều dùng hết rồi.
Ả không thể sinh con, rất nhanh, Ngũ hoàng tử liền vứt bỏ ả.
Tuy ả vẫn sống trong cung điện của Ngũ hoàng tử, nhưng cuộc sống thậm chí còn không bằng cung nữ ti tiện nhất.
Mỗi ngày ả đều sống trong oán hận.
Ả thảm như vậy, nhưng lại có người quá hạnh phúc, không chỉ được Hoàng Thượng sắc phong Thanh Hiếu huyện chúa, hiện tại còn sẽ gả cho tướng quân có tiền đồ nhất của Vân Hán Quốc.
Việc này bảo La Chước sao có thể không ghen ghét đến nổi điên?
Ả vẫn ở trong vũng bùn, đau khổ giãy giụa, Tử Thị đã thoát khỏi đống hư thối, bay lên trời xanh.
Ả sao có thể để nàng được như ước nguyện?
Ả cho rằng nàng thay nhà ả lật lại bản án, rửa sạch oan khuất thì Tào gia không còn nợ nhà họ sao? Tào Tử Thị nàng không còn nợ La Chước ả sao?
Sao có thể?
Ả tuyệt đối sẽ không để nàng sống hạnh phúc.
"Ngươi thì hiểu cái gì hả, Vân phi nương nương cao cao tại thượng?" La Chước ngẩng đầu, châm chọc nhìn Vân Trân, "Ngươi nói ta yếu đuối, mắng ta ích kỷ, thì sao hả? Ta chính là yếu đuối, chính là ích kỷ đấy! Ta đây muốn kéo ả xuống địa ngục! Đây là thứ ả nợ ta, nhà ả nợ ta... Ha, ta sao có thể nhìn ả sống hạnh phúc như vậy?"
"Ngươi điên rồi!" Bên cạnh có người nói.
La Chước thật sự quá điên cuồng.
Bọn họ chưa từng gặp ai có tâm lý vặn vẹo như ả!
Chỉ vì bản thân sống không tốt nên không cho người khác hạnh phúc, một hai muốn hủy hoại hạnh phúc của người khác.
Chỉ vì ả ghen ghét.
"Ha ha ha ha..." La Chước bật cười.
Giờ phút này, ả chỉ cảm thấy vui sướng, vui sướng xưa nay chưa từng có.
"Các ngươi nhìn ta làm gì? Ả sẽ chết thôi. Không ai có thể cứu được ả!" La Chước nhìn chằm chằm Tử Thị nằm trong lòng Chiến Sơn Hà, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.