Chương 6:
antutư
06/04/2021
Trì Nhã Hoan theo Châu Tu Vĩnh đến văn phòng. "Đạo diễn Châu anh đang tìm tôi có chuyện gì sao? Lát nữa tôi còn phải chụp ảnh." Trì Nhã Hoan lười biếng dựa vào bàn.
Châu Tu Vĩnh vỗ bàn, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi vì cái gì phải vu khống cho tên tiểu tử ấy cùng ta có giao dịch bất chính?”
Trì Nhã Hoan nhướng mày khinh bỉ nói: “Ta như thế nào là vu khống?”
“Chẳng lẽ ngươi có chứng cứ?” Châu Tu Vĩnh bị Trì Nhã Hoan chọc cho tức giận, tóc bạc đi không ít.
“Không có a.” Trì Nhã Hoan cong môi, những lời hằn học bật ra khỏi đôi môi đỏ tươi của cô: “Như thế nào, còn không cho người ta nói, tôi cũng có quyền tự do ngôn luận.”
“Ngươi… Ngươi…” Châu Tu Vĩnh ngực kịch liệt phập phồng. Nhưng tính tình thật thà, ngốc nghếch, không biết làm cách nào để phản bác lại lời ngụy biện của Trì Nhã Hoan. Trì Nhã Hoan nói xong liền mở cửa bước ra ngoài. Châu Tu Vĩnh ở trong phòng tức giận hơn nữa ngày mới hoàn lại.
Ngày hôm sau.
Nhan Túc Bạch đi thử vai nam 3. Vai nam 3 này cậu thấy rất ưng ý, là một vi cổ đại Vương gia. Vị tiểu Vương gia này có mẫu thân là hoàng hậu còn phụ thân là hoàng đế. Từ nhỏ đã được hưởng vô số trân quý. Hoàng đế tuổi đã gần đất xa trời, hận không thể sủng tiểu Vương gia này đến tận trời. Tiểu Vương gia cũng băng tuyết đáng yêu, xinh đẹp. Ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được mà có vài phần mềm lòng. Mặc dù sinh ra trong cung điện ăn thịt người không tiếc xương, nhưng lại được bảo vệ chu đáo, có tấm lòng nhân hậu, hiền lành và rất tin tưởng anh trai thứ hai của mình. Người anh trai huyết mạch tương liên này trong lòng chỉ có ngôi vị thế tử vì muốn tranh đoạt ngôi báu thậm chí còn coi thường tính mạng của người thân. Tiểu Vương gia là vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực này và cuối cùng đã bị người anh trai thân yêu của mình hại chết. Đôi khi nhân vật càng buồn thì khán giả lại càng nhớ đến. Khán giả khi xem chắc chắn sẽ rất tức giận, thậm chí xúc phạm biên kịch, đạo diễn phim. Đoàn phim ai cũng muốn có hiệu ứng này. Trong mọi trường hợp, nếu có thảo luận sẽ có lượng truy cập.
Rốt cuộc cũng đến lượt Nhan Túc Bạch. Nhan Túc Bạch mở cửa bước vào. Trong phòng có ba vị lão sư, một trong số họ là phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh đã gặp ngày hôm qua. Phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh đưa cho Nhan Túc Bạch một kịch bản, đánh dấu một đoạn ngắn của nó và để Nhan Túc Bạch diễn thử. Châu Tu Vĩnh tựa lưng vào ghế thở dài, anh đã chuẩn bị tâm lý cho việc Nhan Túc Bạch diễn dở, dù sao cũng là một tay nghiệp dư chưa từng diễn. Chỉ cần cậu không có hành động quá tệ thì là bình hoa hắn cũng sẽ nhận. Hắn thích Nhan Túc Bạch vì khuôn mặt và khí chất cao quý trên người của Nhan Túc Bạch giống hệt như vị tiểu Vương gia mà hắn đã tưởng tượng. Cảnh kia là cảnh tiểu Vương gia khi bé cùng hoàng huynh của mình ngắm hoa trong ngự hoa viên. Một cảnh hết sức bình thường, không có hành động đối đầu gay cấn, cũng không có cảm xúc cần bộc lộ. Nhưng vở diễn càng đời thường, càng khó làm nổi bật được đặc điểm của nhân vật, càng phải thử thách tay nghề của diễn viên. Nhưng Nhan Túc Bạch đã thể hiện rất tốt vai tiểu Vương gia này. Chỉ cần cậu diễn đúng với bản thân mình là đủ. Cậu chỉ cần nằm đó với khí chất và uy nghiêm của mình đã lột tả hoàn toàn nhân vật. Cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Túc Bạch, tuyệt! Ánh đèn màu cam ấm áp chiếu trên khuôn mặt của Nhan Túc Bạch thật đẹp và làm say lòng người.
Nhan Túc Bạch hơi nâng cằm lên, lông mày giãn ra, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhướng lên. Khí tức toàn thân đột nhiên thay đổi, nguyên bản ôn nhu cùng nội tâm lặng lẽ tiêu tán, khí thế uy nghiêm tràn ra. Kiêu ngạo không thể tả!
Đây không phải là Nhan Túc Bạch, đây là tiểu Vương gia của hàng nghìn năm trước. Ngón tay trắng nõn của tiểu Vương gia nhặt một bông hoa mẫu đơn trên bàn chậm rãi đưa cho hoàng huynh (nhân viên của đoàn kịch đóng). Con ngươi trong veo, đôi mắt đào hoa cong thành hình lưỡi liềm, khóe miệng có một nụ cười ôn nhu chậm rãi nói: “Hoàng huynh, ngươi mấy ngày nay thế nào?” Chỉ có sáu ký tự, nhưng trong đó có ngàn vạn lần thâm tình. Nhân viên của đoàn kịch ngay lập tức đỏ mặt, lắp bắp và trả lời: "Hảo ...... rất tốt ......"
"Nghe nói phụ hoàng ban cho huynh một hãn BMWS, thần đệ có thể nhìn một lần?”
Châu Tu Vĩnh vỗ bàn, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi vì cái gì phải vu khống cho tên tiểu tử ấy cùng ta có giao dịch bất chính?”
Trì Nhã Hoan nhướng mày khinh bỉ nói: “Ta như thế nào là vu khống?”
“Chẳng lẽ ngươi có chứng cứ?” Châu Tu Vĩnh bị Trì Nhã Hoan chọc cho tức giận, tóc bạc đi không ít.
“Không có a.” Trì Nhã Hoan cong môi, những lời hằn học bật ra khỏi đôi môi đỏ tươi của cô: “Như thế nào, còn không cho người ta nói, tôi cũng có quyền tự do ngôn luận.”
“Ngươi… Ngươi…” Châu Tu Vĩnh ngực kịch liệt phập phồng. Nhưng tính tình thật thà, ngốc nghếch, không biết làm cách nào để phản bác lại lời ngụy biện của Trì Nhã Hoan. Trì Nhã Hoan nói xong liền mở cửa bước ra ngoài. Châu Tu Vĩnh ở trong phòng tức giận hơn nữa ngày mới hoàn lại.
Ngày hôm sau.
Nhan Túc Bạch đi thử vai nam 3. Vai nam 3 này cậu thấy rất ưng ý, là một vi cổ đại Vương gia. Vị tiểu Vương gia này có mẫu thân là hoàng hậu còn phụ thân là hoàng đế. Từ nhỏ đã được hưởng vô số trân quý. Hoàng đế tuổi đã gần đất xa trời, hận không thể sủng tiểu Vương gia này đến tận trời. Tiểu Vương gia cũng băng tuyết đáng yêu, xinh đẹp. Ngay cả hoàng đế cũng không nhịn được mà có vài phần mềm lòng. Mặc dù sinh ra trong cung điện ăn thịt người không tiếc xương, nhưng lại được bảo vệ chu đáo, có tấm lòng nhân hậu, hiền lành và rất tin tưởng anh trai thứ hai của mình. Người anh trai huyết mạch tương liên này trong lòng chỉ có ngôi vị thế tử vì muốn tranh đoạt ngôi báu thậm chí còn coi thường tính mạng của người thân. Tiểu Vương gia là vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực này và cuối cùng đã bị người anh trai thân yêu của mình hại chết. Đôi khi nhân vật càng buồn thì khán giả lại càng nhớ đến. Khán giả khi xem chắc chắn sẽ rất tức giận, thậm chí xúc phạm biên kịch, đạo diễn phim. Đoàn phim ai cũng muốn có hiệu ứng này. Trong mọi trường hợp, nếu có thảo luận sẽ có lượng truy cập.
Rốt cuộc cũng đến lượt Nhan Túc Bạch. Nhan Túc Bạch mở cửa bước vào. Trong phòng có ba vị lão sư, một trong số họ là phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh đã gặp ngày hôm qua. Phó đạo diễn Châu Tu Vĩnh đưa cho Nhan Túc Bạch một kịch bản, đánh dấu một đoạn ngắn của nó và để Nhan Túc Bạch diễn thử. Châu Tu Vĩnh tựa lưng vào ghế thở dài, anh đã chuẩn bị tâm lý cho việc Nhan Túc Bạch diễn dở, dù sao cũng là một tay nghiệp dư chưa từng diễn. Chỉ cần cậu không có hành động quá tệ thì là bình hoa hắn cũng sẽ nhận. Hắn thích Nhan Túc Bạch vì khuôn mặt và khí chất cao quý trên người của Nhan Túc Bạch giống hệt như vị tiểu Vương gia mà hắn đã tưởng tượng. Cảnh kia là cảnh tiểu Vương gia khi bé cùng hoàng huynh của mình ngắm hoa trong ngự hoa viên. Một cảnh hết sức bình thường, không có hành động đối đầu gay cấn, cũng không có cảm xúc cần bộc lộ. Nhưng vở diễn càng đời thường, càng khó làm nổi bật được đặc điểm của nhân vật, càng phải thử thách tay nghề của diễn viên. Nhưng Nhan Túc Bạch đã thể hiện rất tốt vai tiểu Vương gia này. Chỉ cần cậu diễn đúng với bản thân mình là đủ. Cậu chỉ cần nằm đó với khí chất và uy nghiêm của mình đã lột tả hoàn toàn nhân vật. Cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Túc Bạch, tuyệt! Ánh đèn màu cam ấm áp chiếu trên khuôn mặt của Nhan Túc Bạch thật đẹp và làm say lòng người.
Nhan Túc Bạch hơi nâng cằm lên, lông mày giãn ra, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhướng lên. Khí tức toàn thân đột nhiên thay đổi, nguyên bản ôn nhu cùng nội tâm lặng lẽ tiêu tán, khí thế uy nghiêm tràn ra. Kiêu ngạo không thể tả!
Đây không phải là Nhan Túc Bạch, đây là tiểu Vương gia của hàng nghìn năm trước. Ngón tay trắng nõn của tiểu Vương gia nhặt một bông hoa mẫu đơn trên bàn chậm rãi đưa cho hoàng huynh (nhân viên của đoàn kịch đóng). Con ngươi trong veo, đôi mắt đào hoa cong thành hình lưỡi liềm, khóe miệng có một nụ cười ôn nhu chậm rãi nói: “Hoàng huynh, ngươi mấy ngày nay thế nào?” Chỉ có sáu ký tự, nhưng trong đó có ngàn vạn lần thâm tình. Nhân viên của đoàn kịch ngay lập tức đỏ mặt, lắp bắp và trả lời: "Hảo ...... rất tốt ......"
"Nghe nói phụ hoàng ban cho huynh một hãn BMWS, thần đệ có thể nhìn một lần?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.