Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa
Chương 15
Nhip Hôi
01/10/2013
Tôi đèo Hoàng đến trường, xuống xe dắt vào cổng thì Hoàng bỗng nhiên khựng lại, vẻ sợ sệt:
- Hay là tui ra chỗ kia uống trà đá chờ nhỏ?
- Tại sao phải thế?
- Tui… ngại!
Ngó xuống chân Hoàng, cái quần đùi hoa vàng đỏ vằn vẻ chóe lọe, dài chưa đến đầu gối. Coi Hoàng ngại ngùng lúng túng thấy rõ. Bum miệng cười, tôi bảo Hoàng:
- Ừa vậy thui, Hoàng ngồi uống nước đợi tui vậy.
- Ờ!
Gửi xe xong, tôi cầm vội túi trang phục biểu diễn chạy vào trong hội trường. Linh đón tôi ngay ở cửa. Nó hỏi tôi sao lại đến muộn thế. Tôi chỉ cười. Tối nay tôi chọn váy màu đen, phụ kiện kèm theo được Linh lựa riêng cho phù hợp. Linh vừa ngồi trang điểm cho tôi vừa liến thoắng dặn dò tôi phải lấy hơi thế này thế kia để giữ giọng.
Tôi hát thứ 4, hát đơn. Ngồi đợi ngoài cửa phụ bên cánh gà, tôi đung đưa chân, miệng lẩm nhẩm lời bài hát, tay co lại vì hơi lạnh của đêm mùa thu. Cứ nghĩ đến Hoàng là tôi lại bật cười. Lúc này chắc chàng đang ngồi vỗ muỗi ngoài quán trà đá. Nghĩ mà tội quá.
Nhìn về phía ánh đèn hắt vàng một góc sân, tôi bỗng thấy Hoàng đang lững thững đi qua đi lại, ngó nghiêng chỗ đó. Đúng Hoàng rồi, đúng cái quần đùi hoa chói lóa. Nhảy bật xuống đất, tôi chạy trên đôi giày cao gót một cách khó khăn về phía đó.
- Hoàng ơi
- Ủa Vi chưa hát hả?
- Hoàng ở đây làm chi?
- Tui tìm lối vào hội trường nhưng mà cửa chính đông quá…
- Thôi Hoàng cứ vào đại đi. Nhìn dải băng trắng ở chân mọi người thông cảm thôi, không ai trêu gì đâu mà
- Nhưng có kì quá không? Nhìn như vườn hoa thu nhỏ vậy.
- Ai bảo Hoàng có sở thích kì chục chi?
- Thôi nhỏ cứ vào hát đi. Rùi tui tính cách.
Chưa kịp nói gì Hoàng thì Linh gọi ầm ỹ ở hành lang dẫn vào cửa phụ. Tôi nói nhanh nhắc Hoàng một câu rồi chạy lại vào phía trong. Hoàng làm tôi thấy bối rối, mãi mới giữ được bình tĩnh để lên sân khấu. Khi ánh đèn dưới khán đài vụt tắt, tôi như đứng ở một thể giới chỉ có mình tôi. Hai tay nắm chặt lấy mic, mắt tôi nhìn vô định xuống phía khán đài, không có một hình hài nào rõ nét cả. Ánh đèn chỉ chiếu ở nơi tôi đứng.
Nhiều khi, tôi thấy mình như thực sống khi ở trên sân khấu. Bởi ở đó, ánh sáng chiếu rọi nơi tôi đứng. Còn phía dưới bóng tối kia, bao nhiêu ánh mắt thân thương hướng lên nhìn tôi trìu mến, chờ đợi. Những phút giây duy nhất tôi cảm thấy tôi còn quan trọng trên thế giới này. Linh luôn nói với tôi rằng, Chẳng ai chọn được hoàn cảnh, địa vị, chọn những chuyện xảy ra trong đời mình. Vì thế, thay vì việc trách móc số phận, đổ lỗi cho ông trời, thì nên tìm cách quên đi buồn phiền, tìm đến nơi mình thoải mái nhất, để sống qua những ngày đau thương.
Nhạc nền đang dạo những nốt đầu tiên, tôi hít thở thật sâu và bắt đầu hát:
Here I am standing close to you
And yet still so far away
So many times I tried to say
But my heart was afraid
Look at you is all that I can do
Like a silly girl I stare
‘Cause you might leave
me when I reveal
What my heart is really feeling
[ Em vẫn ở ngay bên cạnh anh
Mà sao dường như quá xa vời
Đã bao nhiêu lần em cố gắng nói hết ra
Nhưng anh à, con tim em thực sự quá sợ hãi
Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm
Có một cô gái ngốc nghếch chỉ biết đứng nhìn như thế
Bới biết đâu anh sẽ rời xa nếu em thổ lộ ra,
những gì con tim em cảm nhận... santruyen.com]
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
Câu hát ấy ám ảnh tôi mãi. Tôi chưa từng trải qua một mối tình nào. Ngày ngày chỉ quanh quẩn với những niềm vui con gái nho nhỏ. Tôi càng không biết nếu tôi yêu một chàng trai, cuộc sống sẽ thay đổi những gì? Chỉ biết rằng có những bài hát buồn khiến tôi không khỏi suy nghĩ về sự chia ly. Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời.
Đối với tôi, tình yêu có thể đơn giản chỉ là một buổi chiều đầy gió, có người ngồi cạnh bên giàn tường vi, cùng đung đưa chân và lẩm nhẩm hát, cùng ăn bánh ngọt và uống một tách trà ấm, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia.
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
Đèn khán đài bật sáng khi tôi vừa kết thúc những câu hát cuối cùng. Nhạc vẫn du dương. Cảm giác trống rỗng khi ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi khiến nước mắt tôi tự do tràn ra. Xa xa hàng ghế cuối, tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Quá dễ dàng nhận ra Hoàng. Đối với tôi, cậu ấy không bao giờ bị lẫn bởi một ai khác, luôn riêng biệt mà không hề lặp lại ở một người nào. Hoàng đã gạt bỏ xấu hổ để đi vào đây và nghe tôi hát. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trân trọng cậu ấy biết bao nhiêu.
Và, hình như, cậu ấy cũng cười, còn vỗ tay nữa.
Tôi chạy vào cánh gà, tìm vòng tay của Linh.
- Hô hô, con lợn Vi. Tao nghe mày hát mà buồn bỏ mẹ. Từ sau hát bài vui tao coi.
- Hôm nay tao run quá!
- Ông Hưng nhà tao cũng tới cổ vũ mày đấy!
- Biết tao là ai mà cổ với mông? Vớ vẩn! Cởi khóa váy cho tao. Hoàng đang đợi.
- Đợi chờ gì, xuống nhà đa năng tham gia dạ hội đã, chưa được về mà!
Linh kéo tôi đi luôn, chưa kịp để cho tôi trăng trối gì. Nếu còn dự hội nữa thì tôi sẽ để lạc Hoàng mất. Hoàng chỉ nghĩ tôi hát xong sẽ về. Không biết cậu ấy có đợi được không. Vừa chạy hòa vào dòng người, tôi vừa hướng ánh mắt kiếm tìm hình bóng quen thuộc ấy. Chân Hoàng còn đang đau nữa, lỡ đâu bị chèn rồi ngã thì sao?
Linh kéo tôi chen vào hội trường bằng được. Ở đây mọi người đang chơi nghe nhạc đoán tên. Bị cuốn vào những bản nhạc, tôi cũng vô tư quên Hoàng đi ngay. Linh lát sau cũng không còn đứng yên một chỗ cạnh tôi mà chạy đi tìm mấy đứa khác. Đến một bản nhạc mà khiến tôi bật cười vì thừa biết đáp án, có một bàn tay khẽ nắm lấy tay tôi, mềm mại và ấu yếm, khiến tôi giật mình quay sang.
- If you and me! Bài này Vi vừa hát này!
- Ơ… Ừ…!
Nhật cười hiền nhìn tôi, tay cậu ấy vẫn nắm tay tôi. Tôi đỏ bừng mặt, đầu óc nhắc nhở phải gạt cậu ấy ra nhưng lại không dám làm.
- Tớ phải về mất rồi! Nhật chen giúp tớ ra ngoài được không?
- Vi có việc à?
- Ừ, có người đang đợi Vi.
- Vậy hả, vậy nắm chặt tay Nhật nhé!
Nhật lách người đi phía trước, dắt tôi theo sau, tay cậu ấy ấm nóng trùm chọn bàn tay tôi chắc nịch. Phải mất năm phút chen chúc Nhật mới đưa tôi ra ngoài cửa nhà đa năng. Tôi thở phào vì thoát nạn.
- Vi lạ vậy! Bình thường Vi thích các hoạt động ngoại khóa lắm cơ mà?
- Tại nay Vi đi cùng bạn nên không tiện ở lại. Nhật về sau nha!
Tôi chạy thật nhanh, không kịp nghe câu nói cuối cùng của Nhật đang vọng ở đằng sau. Trở về hội trường lớn, tôi lục tìm đò đạc. Vòng quanh một hồi vẫn chẳng thẩy túi quần áo đâu. Hình như đã có ai cầm nhầm. Trong phòng thay đồ chỉ còn một túi đồ, trong đó có một cái đồng hồ và 1 cái quần jean nam cỡ rộng. Tôi cuống lên. Chiếc váy biểu diễn quá ngắn và chật, không thể đạp xe được. Đèn hội trường đột nhiên vụt tắt. Bác bảo vệ không thấy ai nên chắc đã sập cầu giao. Tôi sợ quá, muốn gào lên khóc ngay lúc đó nhưng trong lòng tự nhủ phải bình tâm để lần lối ra sân trường. Hành lang cũng tối om như bên trong. Đã buồn vì bị mất quần, lại giật mình đột ngột nên tim tôi mãi vẫn không đập chậm lại. Lúc ra được chỗ sáng, nhìn Hoàng đang đứng tần ngần ngắt lá ở chỗ bồn cây, tôi phi ra ngay chỗ hắn, nước mắt ngắn dài:
- Hoàng vẫn đợi tui hả?
- Chứ sao?
- Đợi làm gì? Muộn lắm luôn rồi
- Không đợi nhỏ ai chở tui về? Tui có đạp được xe đâu?
- À, ờ…
- Nhỏ xong rồi hả?
- Ừ!
- Thì về thôi!
- Nhưng… tui không có quần
- Gì kì vậy? Quần nhỏ đâu?
- Tui bị mất rồi, giờ mặc váy cũng không đạp được xe
- Thế tui phải làm sao?
Nhìn Hoàng khổ sở quá! Tôi không biết phải làm gì nữa. Chợt lóe lên trong đầu một ý tưởng. Tôi reo lên:
- Ở trong hội trường có 1 cái quần jean nam. Hoàng vào nhà vệ sinh thay quần dài rồi cho tui mượn quần đùi mặc được không?
- Sao kì vậy? Tui ngại lắm!
- Ngại gì? Chứ giờ Hoàng muốn chúng mình dắt bộ về?
- Không!
- Thế thì đi thôi, nhanh lên!
Tôi dắt Hoàng lần mò quay lại hội trường, chậm chậm bước vào phòng thay đồ. Đầu cố nhớ vị trí lúc này vứt cái quần kia đâu. Hoàng thì cứ léo nhéo bên tôi: “Nhanh lên! Tối om sợ thấy mồ”. Sau đó Hoàng sực nhớ là còn điện thoại, bật lên soi đỡ tôi tìm. Cái quần bị vứt thoài loài ở một góc bàn trang điểm. Tôi chụp lấy rồi dắt Hoàng đi nhanh ra sân trường. Lão Hoàng khi được tôi đưa cho cái quần, nhăn mũi nhón lấy, lại còn ngửi ngửi. [Lão thì thơm lắm đó mà còn làm bộ]. Nằn nì thêm một lúc nữa Hoàng mới chịu vào nhà vệ sinh thay quần đùi mang ra cho tôi. Tôi hí hửng đi thay đồ, kéo chân váy lên eo rồi mặc quần đùi vào.
- Khiếp! Trông nhỏ dị vậy? Nhìn cứ như đeo gái bu gà.
- Đeo chậu hoa thì có. Con trai gì mà lòe loẹt kinh?
- Kệ tui!
Ờ thì kệ! Ai làm gì được ổng? Mặc cái quần đùi hoa phấp phới đạp xe, tôi vừa chạy vừa cười. Hoàng ngồi im đằng sau, tay bám chặt yên xe. Lúc lúc lại hỏi mấy câu vu vơ:
- Bài nhỏ hát lúc nãy tên gì?
- If you and me!
- Ờ
- Tui hát tệ lắm không?
- Cũng tàm tạm
- Thế hả? He
- Thực ra thì cũng được.
- Ừa, không bị ném dép vào mặt là được rồi!
- Cơ mà nghĩ lại thì cũng hay!
- Đằng ấy nhận xét cái kiểu gì thế? Cuối cùng là như nào?
- Nói chung là cũng tuyệt.
- Đồ điên!
- Thật sự thì tui không nghĩ nhỏ có thể hát. Hôm nay tui hơi choáng. Tui nghĩ nhỏ chỉ giỏi chửi người.
- Không làm gì tui sao tui chửi?
- Ờ thì xin lỗi nhỏ rùi mà! Xí xóa cho tui. Quên hết đi. Từ nay, tui với nhỏ làm bạn có được không? Làm bạn tốt ơi là tốt ý?
- Thì tui vẫn coi Hoàng là bạn mà?
- Không, bạn tốt cơ?
- Bạn tốt là sao?
- Là hơn cả bạn bình thường!
- …
- Sao? Có được không?
- Chả nhẽ lại không?
- Nhỏ trả lời hẳn hoi đi. Có làm bạn tốt của tôi không?
- …
- Có không?
- CÓ!!!!
Tôi gào lên giữa đường. Tên mặt khỉ gặng hỏi bằng được. Bạn tốt là cái quái gì chứ? Tao không thích là bạn tốt! Tao thích là bạn gái!
Hoàng đạt được mục tiêu nên ngồi im sau tôi. Trời về đêm bắt đầu lạnh hơn. Tôi muốn che hết cho Hoàng những cơn gió, cho dù tôi cũng nhỏ bé chẳng kém gì cậu ấy. Khi biết yêu, trái tim người ta luôn dịu dàng hơn. Đời người, ai cũng muốn rong ruổi, nhưng khi cô đơn cùng cực người ta luôn mong muốn chờ đón được một người bạn đồng hành. Cảm giác buồn nhất là phóng xe bạt mạng trên một quãng đường dài, không biết sẽ tới nơi nào, ai sẽ chờ mình ở đó. Thật ra thì bản thân mình biết là sẽ chẳng có ai cả, chỉ có đường, cây và bầu trời, nhưng vẫn cứ muốn tiến về phía trước. Buồn nhất là phía sau lưng vắng hoe, chỉ mong có ai đó ngồi phía sau, ôm thật chặt hoặc nói với mình là “chạy chậm chậm thôi, chạy nhanh quá nguy hiểm.”
- Đạp chậm thôi, đi nhanh quá nguy hiểm!
Hoàng bỗng thốt lên khi có một chiếc xe máy phóng vèo qua. Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Bỗng bật cười khi nhận ra, ngay sau lưng tôi thôi, người bạn đồng hành của cuộc đời đang ở rất gần, gần lắm!
Hoàng ấm áp như một vạt nắng, nhỏ nhẹ như chiếc lá rơi trên đường mùa thu. Cậu ấy chẳng hề nổi bật hơn ai, giỏi giang hơn ai. nhưng ở cậu ấy chứa đựng những điều mà tôi tìm kiếm.
- Ừ, đạp chậm rùi nè!
- Chậm thế này thì bao giờ mới về tới nhà?
- Hoàng giỏi xuống mà đèo. Nặng như lợn. Tui toát hết mồ hôi luôn rồi
- Ngõ nhà mình trước mặt kia thôi. Tại nhỏ tui mới bị chó cắn đó.
- Tại cái vại. Thôi đi
Tôi vòng vào ngõ. Tóc tai dựng đứng khi thấy bóng dáng quen thuộc đang khật khưỡng ở cổng. Vội nhảy xuống xe chạy tọt vào trong ngõ. Hoàng cứ thế theo đà xe lao thẳng vào gốc cây. Nhìn hắn ngã thương quá nhưng chẳng dám chạy ra. Bố Tùng đang đứng ở cổng. Có vẻ đã say ngà ngà. Chạm mặt bố lúc này chỉ có chết.
- Nhỏ làm cái quái gì thế? Tui đang bị thương mà?
- Tui xin lỗi Hoàng, nhưng mà bố Tùng đang đứng kia tui không có dám về
- Kệ ổng, bố nhỏ sao nhỏ sợ?
Hoàng quát tôi sợ quá. Tôi vốn nhát và luống cuống mỗi khi bị dồn vào chân tường.
- Đừng có quát tui, tui sợ…
- Nhỏ bị sao vậy? Sao tay run thế này?
Hoàng dắt vội xe vào đứng cùng tôi. Tôi lạnh quá nên run lập cập. Cái quần đùi lỏng chun cứ tụt xuống lại phải kéo lên.
- Không biết buộc dây rút hả. Đứng yên thóp bụng vào tôi xem.
Hoàng quỳ xuống lần dây rồi thắt nút lại. Tay hắn chạm vào người tôi làm tôi ngại đỏ bừng mặt. Xong rồi Hoàng đứng lên, ngó tôi một hồi, chắc thấy bộ dạng tôi khổ sở quá nên làm mặt an ủi:
- Thui đừng khóc, mình đứng đây đợi lát bố nhỏ đi rồi mình về nha
- Cảm ơn Hoàng!
- Vì tui với nhỏ là bạn tốt mà. hì hì
- Cảm ơn bạn tốt!
Hoàng cười hềnh hệch, dựng xe cho tôi ngồi lên. Hoàng hỏi tôi có mệt không, có lạnh không Hoàng cởi áo cho mặc. Hoàng hứa nếu tôi đói thì lát nữa Hoàng sẽ rán bánh khoai cho ăn, nếu tôi mệt thì Hoàng sẽ làm bài tập cho tôi ngủ. Hoàng nói gì tôi cũng gật đầu hết. Vì Hoàng là “bạn tốt” của tôi mà. Những giây phút như thế này, tôi càng tin mỗi người chúng ta đều có một ai đấy – chỉ một ai đấy, được số phận sắp đặt để ở bên nhau!
“Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.
Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn”.
If you and me…
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
- Hay là tui ra chỗ kia uống trà đá chờ nhỏ?
- Tại sao phải thế?
- Tui… ngại!
Ngó xuống chân Hoàng, cái quần đùi hoa vàng đỏ vằn vẻ chóe lọe, dài chưa đến đầu gối. Coi Hoàng ngại ngùng lúng túng thấy rõ. Bum miệng cười, tôi bảo Hoàng:
- Ừa vậy thui, Hoàng ngồi uống nước đợi tui vậy.
- Ờ!
Gửi xe xong, tôi cầm vội túi trang phục biểu diễn chạy vào trong hội trường. Linh đón tôi ngay ở cửa. Nó hỏi tôi sao lại đến muộn thế. Tôi chỉ cười. Tối nay tôi chọn váy màu đen, phụ kiện kèm theo được Linh lựa riêng cho phù hợp. Linh vừa ngồi trang điểm cho tôi vừa liến thoắng dặn dò tôi phải lấy hơi thế này thế kia để giữ giọng.
Tôi hát thứ 4, hát đơn. Ngồi đợi ngoài cửa phụ bên cánh gà, tôi đung đưa chân, miệng lẩm nhẩm lời bài hát, tay co lại vì hơi lạnh của đêm mùa thu. Cứ nghĩ đến Hoàng là tôi lại bật cười. Lúc này chắc chàng đang ngồi vỗ muỗi ngoài quán trà đá. Nghĩ mà tội quá.
Nhìn về phía ánh đèn hắt vàng một góc sân, tôi bỗng thấy Hoàng đang lững thững đi qua đi lại, ngó nghiêng chỗ đó. Đúng Hoàng rồi, đúng cái quần đùi hoa chói lóa. Nhảy bật xuống đất, tôi chạy trên đôi giày cao gót một cách khó khăn về phía đó.
- Hoàng ơi
- Ủa Vi chưa hát hả?
- Hoàng ở đây làm chi?
- Tui tìm lối vào hội trường nhưng mà cửa chính đông quá…
- Thôi Hoàng cứ vào đại đi. Nhìn dải băng trắng ở chân mọi người thông cảm thôi, không ai trêu gì đâu mà
- Nhưng có kì quá không? Nhìn như vườn hoa thu nhỏ vậy.
- Ai bảo Hoàng có sở thích kì chục chi?
- Thôi nhỏ cứ vào hát đi. Rùi tui tính cách.
Chưa kịp nói gì Hoàng thì Linh gọi ầm ỹ ở hành lang dẫn vào cửa phụ. Tôi nói nhanh nhắc Hoàng một câu rồi chạy lại vào phía trong. Hoàng làm tôi thấy bối rối, mãi mới giữ được bình tĩnh để lên sân khấu. Khi ánh đèn dưới khán đài vụt tắt, tôi như đứng ở một thể giới chỉ có mình tôi. Hai tay nắm chặt lấy mic, mắt tôi nhìn vô định xuống phía khán đài, không có một hình hài nào rõ nét cả. Ánh đèn chỉ chiếu ở nơi tôi đứng.
Nhiều khi, tôi thấy mình như thực sống khi ở trên sân khấu. Bởi ở đó, ánh sáng chiếu rọi nơi tôi đứng. Còn phía dưới bóng tối kia, bao nhiêu ánh mắt thân thương hướng lên nhìn tôi trìu mến, chờ đợi. Những phút giây duy nhất tôi cảm thấy tôi còn quan trọng trên thế giới này. Linh luôn nói với tôi rằng, Chẳng ai chọn được hoàn cảnh, địa vị, chọn những chuyện xảy ra trong đời mình. Vì thế, thay vì việc trách móc số phận, đổ lỗi cho ông trời, thì nên tìm cách quên đi buồn phiền, tìm đến nơi mình thoải mái nhất, để sống qua những ngày đau thương.
Nhạc nền đang dạo những nốt đầu tiên, tôi hít thở thật sâu và bắt đầu hát:
Here I am standing close to you
And yet still so far away
So many times I tried to say
But my heart was afraid
Look at you is all that I can do
Like a silly girl I stare
‘Cause you might leave
me when I reveal
What my heart is really feeling
[ Em vẫn ở ngay bên cạnh anh
Mà sao dường như quá xa vời
Đã bao nhiêu lần em cố gắng nói hết ra
Nhưng anh à, con tim em thực sự quá sợ hãi
Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm
Có một cô gái ngốc nghếch chỉ biết đứng nhìn như thế
Bới biết đâu anh sẽ rời xa nếu em thổ lộ ra,
những gì con tim em cảm nhận... santruyen.com]
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
Câu hát ấy ám ảnh tôi mãi. Tôi chưa từng trải qua một mối tình nào. Ngày ngày chỉ quanh quẩn với những niềm vui con gái nho nhỏ. Tôi càng không biết nếu tôi yêu một chàng trai, cuộc sống sẽ thay đổi những gì? Chỉ biết rằng có những bài hát buồn khiến tôi không khỏi suy nghĩ về sự chia ly. Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời.
Đối với tôi, tình yêu có thể đơn giản chỉ là một buổi chiều đầy gió, có người ngồi cạnh bên giàn tường vi, cùng đung đưa chân và lẩm nhẩm hát, cùng ăn bánh ngọt và uống một tách trà ấm, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia.
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
Đèn khán đài bật sáng khi tôi vừa kết thúc những câu hát cuối cùng. Nhạc vẫn du dương. Cảm giác trống rỗng khi ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi khiến nước mắt tôi tự do tràn ra. Xa xa hàng ghế cuối, tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Quá dễ dàng nhận ra Hoàng. Đối với tôi, cậu ấy không bao giờ bị lẫn bởi một ai khác, luôn riêng biệt mà không hề lặp lại ở một người nào. Hoàng đã gạt bỏ xấu hổ để đi vào đây và nghe tôi hát. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trân trọng cậu ấy biết bao nhiêu.
Và, hình như, cậu ấy cũng cười, còn vỗ tay nữa.
Tôi chạy vào cánh gà, tìm vòng tay của Linh.
- Hô hô, con lợn Vi. Tao nghe mày hát mà buồn bỏ mẹ. Từ sau hát bài vui tao coi.
- Hôm nay tao run quá!
- Ông Hưng nhà tao cũng tới cổ vũ mày đấy!
- Biết tao là ai mà cổ với mông? Vớ vẩn! Cởi khóa váy cho tao. Hoàng đang đợi.
- Đợi chờ gì, xuống nhà đa năng tham gia dạ hội đã, chưa được về mà!
Linh kéo tôi đi luôn, chưa kịp để cho tôi trăng trối gì. Nếu còn dự hội nữa thì tôi sẽ để lạc Hoàng mất. Hoàng chỉ nghĩ tôi hát xong sẽ về. Không biết cậu ấy có đợi được không. Vừa chạy hòa vào dòng người, tôi vừa hướng ánh mắt kiếm tìm hình bóng quen thuộc ấy. Chân Hoàng còn đang đau nữa, lỡ đâu bị chèn rồi ngã thì sao?
Linh kéo tôi chen vào hội trường bằng được. Ở đây mọi người đang chơi nghe nhạc đoán tên. Bị cuốn vào những bản nhạc, tôi cũng vô tư quên Hoàng đi ngay. Linh lát sau cũng không còn đứng yên một chỗ cạnh tôi mà chạy đi tìm mấy đứa khác. Đến một bản nhạc mà khiến tôi bật cười vì thừa biết đáp án, có một bàn tay khẽ nắm lấy tay tôi, mềm mại và ấu yếm, khiến tôi giật mình quay sang.
- If you and me! Bài này Vi vừa hát này!
- Ơ… Ừ…!
Nhật cười hiền nhìn tôi, tay cậu ấy vẫn nắm tay tôi. Tôi đỏ bừng mặt, đầu óc nhắc nhở phải gạt cậu ấy ra nhưng lại không dám làm.
- Tớ phải về mất rồi! Nhật chen giúp tớ ra ngoài được không?
- Vi có việc à?
- Ừ, có người đang đợi Vi.
- Vậy hả, vậy nắm chặt tay Nhật nhé!
Nhật lách người đi phía trước, dắt tôi theo sau, tay cậu ấy ấm nóng trùm chọn bàn tay tôi chắc nịch. Phải mất năm phút chen chúc Nhật mới đưa tôi ra ngoài cửa nhà đa năng. Tôi thở phào vì thoát nạn.
- Vi lạ vậy! Bình thường Vi thích các hoạt động ngoại khóa lắm cơ mà?
- Tại nay Vi đi cùng bạn nên không tiện ở lại. Nhật về sau nha!
Tôi chạy thật nhanh, không kịp nghe câu nói cuối cùng của Nhật đang vọng ở đằng sau. Trở về hội trường lớn, tôi lục tìm đò đạc. Vòng quanh một hồi vẫn chẳng thẩy túi quần áo đâu. Hình như đã có ai cầm nhầm. Trong phòng thay đồ chỉ còn một túi đồ, trong đó có một cái đồng hồ và 1 cái quần jean nam cỡ rộng. Tôi cuống lên. Chiếc váy biểu diễn quá ngắn và chật, không thể đạp xe được. Đèn hội trường đột nhiên vụt tắt. Bác bảo vệ không thấy ai nên chắc đã sập cầu giao. Tôi sợ quá, muốn gào lên khóc ngay lúc đó nhưng trong lòng tự nhủ phải bình tâm để lần lối ra sân trường. Hành lang cũng tối om như bên trong. Đã buồn vì bị mất quần, lại giật mình đột ngột nên tim tôi mãi vẫn không đập chậm lại. Lúc ra được chỗ sáng, nhìn Hoàng đang đứng tần ngần ngắt lá ở chỗ bồn cây, tôi phi ra ngay chỗ hắn, nước mắt ngắn dài:
- Hoàng vẫn đợi tui hả?
- Chứ sao?
- Đợi làm gì? Muộn lắm luôn rồi
- Không đợi nhỏ ai chở tui về? Tui có đạp được xe đâu?
- À, ờ…
- Nhỏ xong rồi hả?
- Ừ!
- Thì về thôi!
- Nhưng… tui không có quần
- Gì kì vậy? Quần nhỏ đâu?
- Tui bị mất rồi, giờ mặc váy cũng không đạp được xe
- Thế tui phải làm sao?
Nhìn Hoàng khổ sở quá! Tôi không biết phải làm gì nữa. Chợt lóe lên trong đầu một ý tưởng. Tôi reo lên:
- Ở trong hội trường có 1 cái quần jean nam. Hoàng vào nhà vệ sinh thay quần dài rồi cho tui mượn quần đùi mặc được không?
- Sao kì vậy? Tui ngại lắm!
- Ngại gì? Chứ giờ Hoàng muốn chúng mình dắt bộ về?
- Không!
- Thế thì đi thôi, nhanh lên!
Tôi dắt Hoàng lần mò quay lại hội trường, chậm chậm bước vào phòng thay đồ. Đầu cố nhớ vị trí lúc này vứt cái quần kia đâu. Hoàng thì cứ léo nhéo bên tôi: “Nhanh lên! Tối om sợ thấy mồ”. Sau đó Hoàng sực nhớ là còn điện thoại, bật lên soi đỡ tôi tìm. Cái quần bị vứt thoài loài ở một góc bàn trang điểm. Tôi chụp lấy rồi dắt Hoàng đi nhanh ra sân trường. Lão Hoàng khi được tôi đưa cho cái quần, nhăn mũi nhón lấy, lại còn ngửi ngửi. [Lão thì thơm lắm đó mà còn làm bộ]. Nằn nì thêm một lúc nữa Hoàng mới chịu vào nhà vệ sinh thay quần đùi mang ra cho tôi. Tôi hí hửng đi thay đồ, kéo chân váy lên eo rồi mặc quần đùi vào.
- Khiếp! Trông nhỏ dị vậy? Nhìn cứ như đeo gái bu gà.
- Đeo chậu hoa thì có. Con trai gì mà lòe loẹt kinh?
- Kệ tui!
Ờ thì kệ! Ai làm gì được ổng? Mặc cái quần đùi hoa phấp phới đạp xe, tôi vừa chạy vừa cười. Hoàng ngồi im đằng sau, tay bám chặt yên xe. Lúc lúc lại hỏi mấy câu vu vơ:
- Bài nhỏ hát lúc nãy tên gì?
- If you and me!
- Ờ
- Tui hát tệ lắm không?
- Cũng tàm tạm
- Thế hả? He
- Thực ra thì cũng được.
- Ừa, không bị ném dép vào mặt là được rồi!
- Cơ mà nghĩ lại thì cũng hay!
- Đằng ấy nhận xét cái kiểu gì thế? Cuối cùng là như nào?
- Nói chung là cũng tuyệt.
- Đồ điên!
- Thật sự thì tui không nghĩ nhỏ có thể hát. Hôm nay tui hơi choáng. Tui nghĩ nhỏ chỉ giỏi chửi người.
- Không làm gì tui sao tui chửi?
- Ờ thì xin lỗi nhỏ rùi mà! Xí xóa cho tui. Quên hết đi. Từ nay, tui với nhỏ làm bạn có được không? Làm bạn tốt ơi là tốt ý?
- Thì tui vẫn coi Hoàng là bạn mà?
- Không, bạn tốt cơ?
- Bạn tốt là sao?
- Là hơn cả bạn bình thường!
- …
- Sao? Có được không?
- Chả nhẽ lại không?
- Nhỏ trả lời hẳn hoi đi. Có làm bạn tốt của tôi không?
- …
- Có không?
- CÓ!!!!
Tôi gào lên giữa đường. Tên mặt khỉ gặng hỏi bằng được. Bạn tốt là cái quái gì chứ? Tao không thích là bạn tốt! Tao thích là bạn gái!
Hoàng đạt được mục tiêu nên ngồi im sau tôi. Trời về đêm bắt đầu lạnh hơn. Tôi muốn che hết cho Hoàng những cơn gió, cho dù tôi cũng nhỏ bé chẳng kém gì cậu ấy. Khi biết yêu, trái tim người ta luôn dịu dàng hơn. Đời người, ai cũng muốn rong ruổi, nhưng khi cô đơn cùng cực người ta luôn mong muốn chờ đón được một người bạn đồng hành. Cảm giác buồn nhất là phóng xe bạt mạng trên một quãng đường dài, không biết sẽ tới nơi nào, ai sẽ chờ mình ở đó. Thật ra thì bản thân mình biết là sẽ chẳng có ai cả, chỉ có đường, cây và bầu trời, nhưng vẫn cứ muốn tiến về phía trước. Buồn nhất là phía sau lưng vắng hoe, chỉ mong có ai đó ngồi phía sau, ôm thật chặt hoặc nói với mình là “chạy chậm chậm thôi, chạy nhanh quá nguy hiểm.”
- Đạp chậm thôi, đi nhanh quá nguy hiểm!
Hoàng bỗng thốt lên khi có một chiếc xe máy phóng vèo qua. Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Bỗng bật cười khi nhận ra, ngay sau lưng tôi thôi, người bạn đồng hành của cuộc đời đang ở rất gần, gần lắm!
Hoàng ấm áp như một vạt nắng, nhỏ nhẹ như chiếc lá rơi trên đường mùa thu. Cậu ấy chẳng hề nổi bật hơn ai, giỏi giang hơn ai. nhưng ở cậu ấy chứa đựng những điều mà tôi tìm kiếm.
- Ừ, đạp chậm rùi nè!
- Chậm thế này thì bao giờ mới về tới nhà?
- Hoàng giỏi xuống mà đèo. Nặng như lợn. Tui toát hết mồ hôi luôn rồi
- Ngõ nhà mình trước mặt kia thôi. Tại nhỏ tui mới bị chó cắn đó.
- Tại cái vại. Thôi đi
Tôi vòng vào ngõ. Tóc tai dựng đứng khi thấy bóng dáng quen thuộc đang khật khưỡng ở cổng. Vội nhảy xuống xe chạy tọt vào trong ngõ. Hoàng cứ thế theo đà xe lao thẳng vào gốc cây. Nhìn hắn ngã thương quá nhưng chẳng dám chạy ra. Bố Tùng đang đứng ở cổng. Có vẻ đã say ngà ngà. Chạm mặt bố lúc này chỉ có chết.
- Nhỏ làm cái quái gì thế? Tui đang bị thương mà?
- Tui xin lỗi Hoàng, nhưng mà bố Tùng đang đứng kia tui không có dám về
- Kệ ổng, bố nhỏ sao nhỏ sợ?
Hoàng quát tôi sợ quá. Tôi vốn nhát và luống cuống mỗi khi bị dồn vào chân tường.
- Đừng có quát tui, tui sợ…
- Nhỏ bị sao vậy? Sao tay run thế này?
Hoàng dắt vội xe vào đứng cùng tôi. Tôi lạnh quá nên run lập cập. Cái quần đùi lỏng chun cứ tụt xuống lại phải kéo lên.
- Không biết buộc dây rút hả. Đứng yên thóp bụng vào tôi xem.
Hoàng quỳ xuống lần dây rồi thắt nút lại. Tay hắn chạm vào người tôi làm tôi ngại đỏ bừng mặt. Xong rồi Hoàng đứng lên, ngó tôi một hồi, chắc thấy bộ dạng tôi khổ sở quá nên làm mặt an ủi:
- Thui đừng khóc, mình đứng đây đợi lát bố nhỏ đi rồi mình về nha
- Cảm ơn Hoàng!
- Vì tui với nhỏ là bạn tốt mà. hì hì
- Cảm ơn bạn tốt!
Hoàng cười hềnh hệch, dựng xe cho tôi ngồi lên. Hoàng hỏi tôi có mệt không, có lạnh không Hoàng cởi áo cho mặc. Hoàng hứa nếu tôi đói thì lát nữa Hoàng sẽ rán bánh khoai cho ăn, nếu tôi mệt thì Hoàng sẽ làm bài tập cho tôi ngủ. Hoàng nói gì tôi cũng gật đầu hết. Vì Hoàng là “bạn tốt” của tôi mà. Những giây phút như thế này, tôi càng tin mỗi người chúng ta đều có một ai đấy – chỉ một ai đấy, được số phận sắp đặt để ở bên nhau!
“Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.
Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn”.
If you and me…
“Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.