Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Chương 146: Cổ Đại. Đẩy ngã hoàng đế - Phiên Ngoại

Hồng Thiêu Nhục

25/09/2017

Hôm nay là mùng 6 tháng 5 năm Hi Nguyên, tiểu hoàng đế năm nay vừa tròn mười lăm, cũng là ngày sinh thần của Tiêu Diệp. Thành Hoài An mặc dù cách xa chân thiên tử, nhưng dù sao cũng là nơi dân cư đông đúc ở Giang Nam. Sáng sớm, từng nhà từng nhà đều lần lượt treo hoa đăng, trước cửa thành dựng lên một con rùa bằng đá thật to, trời còn chưa tối, một loạt những cửa tiệm đã mở cửa bày hàng la liệt hai bên đường, có chỗ bán thức ăn, có chỗ bán mấy món đồ chơi nhỏ, lại còn có vài người Hồ đến từ Tây Vực, dựng sân khấu làm ảo thuật.

Lúc này thiên hạ đã thái bình, vụ phản loạn Canh Dần khiến Túc Tông đế tráng niên mất sớm, cũng đãqua hai năm. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, dân chúng Đại Dận ai ai cũng thở dài tiếc hận cho tiên đế. Năm đó tiên đế mới hai lăm tuổi đã băng hà, một đứa con cũng không có. Hoàng thượng hiện tại mặc dù là con thừa tự của hắn, nhận hắn là cha, nhưng cuối cùng cũng không phải là thân sinh huyết mạch.

Mấy cậu học trò nhỏ nghị luận ầm ĩ, bên cạnh bọn họ là một cái sạp nhỏ, bên trong là một đôi phu thê trẻ tuổi, người thê tử đang chọn lựa tượng điêu khắc gỗ, nghe vậy cười nói: "Cửu lang, ngày đó thiếp đãnói muốn chàng lưu lại một đứa trẻ, chàng lại không đồng ý, cũng may A Diễn là một đứa bé tốt, sau khi lên ngôi chưa có làm ra chuyện nghênh đón phụng dưỡng cha ruột, nếu không phải thu xếp thế nào."

"Để nữ nhân khác sinh con cho ta, nàng sẽ không ăn dấm chua?" Nam nhân ôm hông nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói, "Khi ta để A Diễn làm thái tử, đã cân nhắc qua tính tình của hắn. Huống hồ nàng cũng không phải chưa từng tiếp xúc với hắn, hắn sẽ không làm ra loại chuyện thất lễ này, mà cho dù hắn có muốn làm, thì các đại thần trong triều sẽ ngăn cản hắn." Tiêu Diệp chạm vào vòng eo tinh tế mềm mại như cành liễu của Diệp Huyên, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Trong mắt người trong thiên hạ, ta và nàng là người đã chết, nàng cũng không cần lại quan tâm chuyện trong kinh, A Huyên," cũng không biết hắn có phải là cố ý hay không, thổi hơi thở ấm áp bên tai nữ nhân, "Nhanh chút sinh cho ta một đứa trẻ, mới là chuyện đứng đắn."

Cả người Diệp Huyên run lên, trên đường người đến người đi, Tiêu Diệp lại làm ra hành động càn rỡ như vậy, không khỏi làm cho nàng mắc cở đỏ bừng cả mặt, nàng đẩy đẩy ngực Tiêu Diệp, bàn tay nhỏbé lại mềm nhũn không có chút khí lực: "Chàng làm gì vậy... sẽ có người thấy."

"Chúng ta về nhà," Tiêu Diệp nhìn chăm chú vành tai khéo léo ửng hồng, hận không thể ngay bây giờ một ngụm nuốt vào… một ngụm hôn nàng, "Chọn xong rồi sao?" Thấy tầm mắt Diệp Huyên do dự giữa con thỏ và hồ ly, bàn tay to vung lên, "Đều mua hết, lão trượng, gói lại cho chúng ta."

"Gấp cái gì." Diệp Huyên còn muốn xem những món khác trong cửa hàng bán đồ chơi, Tiêu Diệp lại không chờ được.

hắn vén tóc mai bên tai Diệp Huyên qua, cuối cùng nhịn không được hôn lên má nàng: "Vội vã trở về làm nàng."

Vào hậu viện, nam nhân liền đè Diệp Huyên lên vách tường, không kịp đợi hôn lên.

Biệt trang này là sản nghiệp của Tiêu Diệp ở thành Hoài An, Diệp Huyên không biết hắn trù tính đã bao lâu, sau khi hai người bọn họ giả chết rời khỏi kinh thành, Diệp Huyên kinh ngạc phát hiện, Tiêu Diệp lại có mấy chục sản nghiệp riêng trải rộng nam bắc. Ngoài hắn ra, không có ai biết được từ ngày hoàng đế bắt đầu lên ngôi, đã tìm đường rời khỏi hoàng cung. Những sản nghiệp riêng đó cộng lại cũng là mộtkhoảng tài sản khổng lồ, đủ để DiệpHuyên và hắn áo cơm không lo đến mấy đời.

Biệt trang này là nơi mà Tiêu Diệp dùng để Diệp Huyên nghỉ mát, Hoài An thành ở Giang Nam có chút khác so với những thành thị khác, mùa hạ ở đây rất mát mẻ. Biệt viện này rất lớn được chia thành tiền viện và hậu viện, nhóm người hầu đều ở tiền viện đợi lệnh. Bên trong hậu viện, nơi nơi đều là hoa, cây cảnh, núi giả, chỉ có hai người hắn và Diệp Huyên ở nơi này.

Mỹ danh là không gian riêng tư của bọn họ, nhưng Diệp Huyên biết, tên tiểu tử thúi này bất quá là muốn lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, không chút kiêng kỵ gì cùng mình hoan ái thôi. Từ khi bọ họ du ngoạn trở về, sau đó vào biệt trang này ở, mỗi ngày Tiêu Diệp đều là chân không rời nhà, không lúc nào là không ôm Diệp Huyên vào lòng mà tận tình làm nàng.

Trong hành làng gấp khúc, dưới giàn hoa, trên nóc nhà, bên cạnh ao... gần như chỗ nào bọn họ cũng đã làm qua, tính Diệp Huyên vốn là thủ lễ, nhưng chỉ cần bị Tiêu Diệp chạm vào, liền không tự chủ được hóa thành dâm oa đãng phụ, chỉ có thể mặc cho tên nam nhân như sói đói này đùa bỡn. Bị đặt trênvách tường, dùng tư thế đứng hung hãn làm, hay hai tay đỡ lấy núi giả, cái mông nhếch cao đong đưa để cho nam nhân phía sau thuận lợi cắm vào, cũng có khi là trên thuyền nhỏ giữa hồ cá, mở ra hai chân, hạ thể loã lồ dưới ánh mặt trời bị nam nhân dùng miệng liếm cắn hoa huyệt, hay quỳ gối ở hành lang, cái miệng nhỏ nhắn phái trên ngậm lấy côn thịt của nam nhân, cái miệng phía dưới bị nam nhân đút cây anh đào vào.



thật vất vả hôm nay là sinh thần của Tiêu Diễn, Diệp Huyên làm nũng hơn nữa ngày, hắn mới đưa nàng ra cửa du ngoạn. Chỉ là mới dừng lại trên đường có nửa canh giờ, Tiêu Diệp liền không kiềm chế được, khản cấp lôi kéo Diệp Huyên về nhà.

Diệp Huyên bị hắn hôn thở hồng hộc, trong lòng tức giận, đấm đấm ngực Tiêu Diệp, hừ nói: "Ngươi, ngô... Ngươi tránh ra, nói rằng hôm nay cùng ta đi chơi... Ta, ân a... Đến Hoài An thành này lâu như vậy, ngay cả... Ngay cả, a... Ngay cả Hoài An thành trông thế nào cũng còn chưa thấy qua..."

"Ngày mai liền mang nàng đi nhìn, ngoan, " bàn tay Tiêu Diệp tay trượt đến giữa hai chân Diệp Huyên, xé váy nàng ra rồi đưa tay vào hoa huyệt sớm đã ướt không chịu nổi - - tên đại lưu manh này cho tới bây giờ đều không cho Diệp Huyên mặc tiết khố, chỉ có khi nào hắn hưng trí muốn chơi mấy trò tình thú mới để Diệp Huyên mặc những thứ làm bằng vải mỏng không có chút khả năng che đậy, sau đó hung hăng xé. Nam nhân hôn lên đôi môi anh đào, ngậm lấy lưỡi của nàng dùng sức quấn quýt, "Mau mở chân ra, nếu để gậy thịt của ta kiềm nén đến hỏng, lấy gì để thõa mãn nàng."

"Nghẹn chết ngươi!" Diệp Huyên giận dữ, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm để Tiêu Diệp khó chịu, mở hai chân ra cho hắn thuận tiện cắm vào. Cơ thể của nàng mẫn cảm lại dâm đãng, không cần quá nhiều màn dạo đầu, cây trường côn thô cứng kia cũng có thể thuận lợi tiến vào. Tiêu Diệp bóp hông nàng, vừa cắm vào vừa để cho nửa ngừi dưới của nàng kết hợp chặt chẽ với mình hơn, hạ thân hắn đâm thật mạnh vào hoa huyệt, hai viên trứng lớn nhảy lên, dâm thủy văng tung tóe làm ướt cả khu rừng.

hắn làm một chập, bỗng cảm thấytư thế này không thú vị, dư quang liếc về phía bàn đu dây dưới tàng cây, không khỏi nhếch mép: "Bảo bối, muốn chơi đu dây không?"

Diệp Huyên bị hắn làm đến mơ mơ màng màng, trong đầu đều là khoái cảm tình dục, nhất thời còn chưa rõ ý của Tiêu Diệp: "Cái gì?"

Tiêu Diệp tách hai chân nàng ra quấn lên thắt lưng mình, vỗ vỗ cái mông nhỏ, ý bảo nàng kẹp chặt mộtchút, sau đó liền ôm nàng vừa đi vừa cắm đến bên bàn đu dây. Bàn đu dây này là hắn cố ý mời thợ mộc tốt nhất Hoài An thành làm,chỗ ngồi rất lớn, có chỗ tựa lưng, cũng có tay vịn, trên giây thừng gắn mộtcái chốt đặn biệt, không cần dùng chút sức lực nào cũng có thể đễ dàng đẩy bàn đu dây lên cao. Trước kia Tiêu Diệp cũng không để ý, hiện tại vừa thấy, đây không phải là nơi tốt để đùa bỡn tiểu dâm đãng trong lòng sao? hắn thuận thế ngồi lên xích đu, bởi vì là tư thế ngồi nên đỉnh đầu côn thịt đâm thẳng lên trên, chọc Diệp Huyên hừ nhẹ một tiếng, trong hoa tâm lại phun ra một cỗ dâm dịch nóng ẩm.

"Nhanh như vậy liền cao trào?" Nam nhân đưa tay chạm vào hạ thân đang gắt gao kết hợp của hai người, quét một chút dâm thủy lên liếm liếm, "Bảo bối dâm đãng, kẹp chặt hoa huyệt của nàng lại mộtchút, tiếp đây phu quân muốn dẫn nàng chơi trò kích thích."Theo bản năng Diệp Huyên liền cảm thấy không ổn, hốt hoảng vội vàng nắm lấy hai cánh tay đang cầm dây thừng của Tiêu Diệp: "Cửu lang, chàng... Chàng muốn làm gì?"

"Gọi ta là gì, Ừ?" Tiêu Diệp nhíu mày.

"Phu, phu quân..." Diệp Huyên đỏ mặt nhỏ giọng nói.

"Ngoan, " Tiêu Diệp hài lòng kéo lấy đầu vú phấn nộn, "Phu quân muốn ở trên bàn đu dây làm nàng, nàng có thích hay không?"

"trên bàn đu dây?" Diệp Huyên trừng lớn mắt, không đợi nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, mũi chân Tiêu Diệp nhấn xuống đất, dùng sức đạp một cái, bàn đu dây rất nhanh di chuyển, cứ như vậy bay thật cao lên trời.

"A! - -" trong nháy mắt Diệp Huyên cảm thấy mình sẽ bị hất ra, giờ nàng mới hiểu được tại sao Tiêu Diệp phải kêu nàng kẹp chặt một chút, vì quá khẩn trương và bối rối, hoa huyệt nhỏ hẹp liền gắt gao cắn lấy cự vật. Tiêu Diệp thét lớn một tiếng, thiếu chút nữa đã bị tiểu dâm huyệt này kẹp đến mức bắn ra.

Ngay sau đó, bàn đu dây hạ xuống, Diệp Huyên thân bất do kỷ lại ngồi xuống côn thịt, nàng cảm giác được có một cổ lực lượng vô hình đẩy mạnh khiến nàng đâm vào Tiêu Diệp, quy đầu đâm thẳng vào hoa tâm, thậm chí khiến nàng sinh ra một loại ảo giác bị xuyên thủng. Nàng bị trọng lực đẩy ra, ha hoa huyệt như là một cái động nhỏ đói khát liều mạng nuốt lấy gậy thịt của nam nhân, nếu không phải túi trứng của Tiêu Diệp quá lớn, sợ là cũng sẽ bị nuốt vào.



"không cần, không cần!... không được, sẽ bị thủng mất... A, a!" Diệp Huyên liều mạng lắc đầu, tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc đáng thương không ngừng vang trong gió, Tiêu Diệp lại không chịu buông tha nàng, hai chân liên tục đạp xuống đất, mỗi khi bàn đu dây bay lên, hắn liền nâng mông dùng sức cắm vào, khi bàn đu dây hạ xuống, hắn lại đè cái mông nhỏ của Diệp Huyên xuống hạ thể của mình. Hai cánh hoa béo mập bị hắn làm cho vừa đỏ vừa sưng, am thanh “phốc, phốc’ vang vọng không ngừng. Bụng nhỏ Diệp Huyên bị cắm phồng lên, ngay cả hình dạng của côn thịt cũng đều thấy rõ ràng.

"Thích không? Có thích ta làm như vậy hay không? Tiểu dâm đãng..." Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng từ trên trán hắn chảy xuống, hắn quấn quýt mãnh liệt hôn môi cùng Diệp Huyên, nước bọt từ miệng hai người tràn ra gần như làm ướt hết cằm Diệp Huyên, "Ha, kẹp chặt, kẹp chặt một chút!... Giết chết ngươi, làm nát dâm huyệt... Nuốt hết gậy thịt của ta vào!"

"Ngô ngô..." Diệp Huyên chỉ cảm thấy trước mắt từng trận choáng váng, ảm giác không trọng lực rồi lại có trọng lực khiến nàng muốn hỏng mất, nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua khoái cảm trí mạng như vậy, chỉ có thể khóc lớn kêu lên với Tiê Diệp, "A, không cần... không chịu nổi, thiếp thật sự không chịu nổi... Quá sâu, mau dừng lại! Phu quân... Mau dừng lại..."

"Cầu ta." Tiêu Diệp thở dốc trầm thấp như dã thú.

"Van cầu chàng, van cầu chàng... Cầu chàng tha cho thiếp đi, phu quân..." Tiểu nữ nhân khóc hu hu, ngay tại lúc côn thịt lại một lần nữa vọt vào tử cung, cả người nàng co quắp lại, một lần nữa nghênh đón cao trào.

"Bảo bối, nàng yêu ta hay không?" Tiêu Diệp lại hỏi.

"yêu, yêu chàng..."

"Có thích gậy thịt lớn của ta hay không?"

"Thích, thích nhất là cây gậy thịt lớn của phu quân... Phu quân, phu quân, không cần... A..."

"Mỗi ngày phu quân đều làm nàng như vậy được không?" Tiêu Diệp một bước lại một bước dụ dỗ, khàn giọng tiếp tục đặt câu hỏi.

Chìm ngập trong khoái cảm, tiểu nữ nhân nào biết đâu rằng mình đang trả lời vấn đề lộn xộn gì, cứ tiếp tục đáng thương khóc rồi dưới sự dụ dỗ của nam nhân liền rơi vào cái bẫy hắn sớm chuẩn bị: "Được, được... Phu quân nói cái gì cũng đúng, chỉ cầu chàng tha cho thiếp..."

"Đây chính là nàng đồng ý." Tiêu Diệp câu môi cười, hồ ly giảo hoạt lại một lần nữa lừa gạt thành công tiểu bạch thỏ đang mềm nhũn, nở nuuj cười hài lòng, hắn không hề nén lại nữa, bắn đày bạch dịch vaafo tử cung của tiểu bạch thỏ.

Thời gian còn dài, hắn có cả đời để yêu thương nữ nhân này, hôm nay, liền tạm thời bỏ qua cho nàng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Hành Trình Ăn Thịt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook