Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước
Chương 49
Tạp Nhĩ Tư
05/05/2016
Thực tế rất đáng
buồn, bởi vì Tôn gia là người bên ngoài, cho nên chỉ sợ Vô Lại sở tác sở vi không tuân theo luật pháp một cách nghiêm trọng thì cũng không có
bất kỳ ai giúp đỡ Tôn Huệ, dù là ở nơi đâu, mọi người cùng có xu hướng
bài ngoại. Đừng nhìn những người khác bình thường thống hận Vô Lại, hiện tại nếu như biết được tin tức, nơi này của Tôn Huệ có khi còn bị người
ta hủy đi, vừa phải bồi tiền thuốc thang, vừa phải bồi thường những thứ
khác. Đây chính là điều Tôn Huệ lo lắng nhất, cũng không có mấy ai đi
nói chuyện giúp nàng, người có thể đứng ra bênh vực lại càng ít.
Bất kể Tôn Huệ lo lắng cỡ nào, khi mặt trời dần dần lên cao, bốn phía cũng sáng tỏ, nghe tiếng lala, tiếng trâu kêu, Tôn Huệ đứng dậy, những chuyện này để đó tính sau, vẫn nên cho gia súc ăn trước đã. Còn có Sói, ngày hôm qua may nhờ có nó, nếu không chẳng biết còn xảy ra chuyện gì! Phải cho nó ăn ngon một chút, khao thưởng một phen mới là đạo lý.
Lại thêm lửa vào lò, mùi cháo thơm trong nồi tỏa ra bốn phía, một đêm không ngủ lại ngửi thấy mùi này, Tôn Huệ cảm thấy đói cồn cào, hận không thể lập tức múc một bát uống hết. Thế nhưng nàng vẫn nhịn xuống, cháo cần phải ninh nhừ, như vậy ăn mới ngon. Đúng lúc này, những âm thanh ồn ào từ xa đến gần, xen lẫn tiếng khóc mắng. Động tác của Tôn Huệ lập tức cứng đờ, biết việc lớn không tốt, quả nhiên, sau một khắc cổng lớn đã bị đập ầm ầm, người bên ngoài luôn miệng mắng: "Con đĩ nhỏ* chết ra ngoài cho ta, đồ tiện chủng có mẹ sinh không có cha dạy, người trong đất nuôi mày, mày lại hạ thủ ác như vậy, kỹ nữ còn thiện lương hơn mày!"
*nguyên văn xướng phụ, xướng nữ : con hát, kỹ nữ,..v..v..
Ô ngôn uế ngữ, mụ già tóc muối tiêu vẻ mặt kích động cầm một cái cuốc trong tay không ngừng phá cổng: "Con đĩ nhỏ chết ra ngoài, để cho tao lột quần áo mày ném vào trong kỹ viện, đồ hạ tiện nhà mày! Con của ta ơi •••••• làm sao thảm như vậy đây! Đồ đĩ nhà mày •••• ô hô, chết đi ra ngoài ••••" lau nước mắt, trong mắt mụ tràn đầy hận ý, cái cuốc trong tay ra sức đập, hơi hạ xuống, đập bằng lực lượng lớn nhất, cổng lớn rung lên ầm ầm.
Dáng vẻ Vô Lại lúc trở về nhà khiến cho mụ suýt té xỉu, tay phải bị cắn da tróc thịt bong, ngón tay út cũng thấy xương, máu chảy ròng ròng, nửa thân thể đều đỏ! Nghiêm trọng nhất là vết thương chỗ bắp đùi, một lỗ máu thật sâu, lớn cỡ bàn tay, máu chảy ngăn không được, bao nhiêu vải vóc quấn quanh mà máu vẫn rỉ ra, hoả tốc mời lang trung, lấy thuốc, thuốc thoa ngoài da và cả thuốc uống, cũng không có bảo đảm, chỉ nói còn phải xem, nếu chịu đựng được thì còn có thể sống, chịu không được thì phải chuẩn bị hậu sự rồi!
Việc này quả thực không ai ngờ, lúc bình thường dù nhi tử hư hỏng đến mấy, mắng mỏ mấy câu là thôi, hiện tại bị đánh cho thành như vậy, còn là một người bên ngoài, mụ sao có thể nhịn, nói phải liều mạng! Trong tộc có không ít tam cô lục di, những người này ngày thường chán ghét Vô Lại nhất, không ít nhà còn từng bị Vô Lại ức hiếp qua. Nhưng lúc này thì khác, Vô Lại bị người bên ngoài khi dễ, mạng sống khó giữ, cũng không cần biết Vô Lại bị thế này là đáng đời hay không, vô cùng tức giận kết nhóm mà đến. Lần này thì xong rồi, Tôn Huệ không bị lột da cũng khó.
Bọn họ nhao nhao ồn ào, dọc theo đường đi người nhận được tin tức cũng không ít, có mấy người trong miệng nói thầm bắt nạt tiểu hài tử không phải là đạo lý, những người khác chỉ trợn mắt lên nói nha đầu này lòng dạ ác độc, bị đánh cũng xứng đáng. Đại đa số đều đứng bên phía người cùng thôn, Tôn gia là người bên ngoài, cho dù có lý cũng chẳng có mấy ai bênh vực.
Ngô thúc mẫu được tin, trong lòng lộp bộp một cái, sắc mặt cũng thay đổi, cái này xong rồi, phải mau mau đi qua nhìn chút, đồ đập hư không có gì, quan trọng là ... Phải che chở Huệ tử, không thể để nó bị thương! Gác lại việc đang làm, thu dọn đồ đạc thoáng một cái, sải bước đang định đuổi theo.
Chợt dừng lại, Ngô mẫu nghĩ chỉ bằng một mình bà thì khó mà che chở Tôn Huệ chu toàn, vội vàng hô: "Thải Điệp, Thải Điệp! Mau ra đây, mẹ có việc muốn con làm! " " Con đến đây!" Ngô Thải Điệp nghe mẹ gọi gấp, đưa cháu cho chị dâu ôm, chạy chậm ra ngoài, thấy mẹ đang dạo bước trong sân: "Chuyện gì mà mẹ lại vội như vậy?" Trong lòng kỳ quái, không biết chuyện gì khiến cho mẹ vội vã nóng nảy như vậy.
"Nói tỉ mỉ sẽ không kịp, con nhanh đi mời lý chính tới nhà Tôn Huệ đi, xảy ra chuyện lớn!" Ngô mẫu tiến lên đưa tay kéo con gái một cái, lại đẩy nàng về phía nhà lý chính, bà muốn gọi lý chính tới để có thêm lực uy hiếp, thật sự không được, lý chính là nam nhân, khí lực lớn hơn nữ nhân nhiều.
"Mẹ chuyện gì thế? Chỗ Huệ tử bị làm sao, mẹ mau nói cho ta biết!" Ngô Thải Điệp rất nóng ruột, không biết bằng hữu của nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấy mẫu thân như vậy,đoán rằng chuyện không nhỏ, nàng lo lắng không dứt.
Ngô mẫu lắc đầu, thúc giục: "Được rồi, đừng hỏi nữa, nhanh chạy trước đi, chậm sẽ nguy mất! Hiện tại ta chạy tới đó trước, có thể trì hoãn bao lâu thì tận lực trì hoãn, không xảy ra chuyện là tốt rồi." Thì thầm mấy câu, Ngô mẫu đẩy con gái một cái, chính mình nện bước cấp tốc tới nhà Tôn Huệ, trong lòng không khỏi oán giận, chuyện gì thế không biết, khi dễ cô nhi quả mẫu nhà người ta, bản lĩnh nuôi gia đình thì không có, bản lĩnh lén lén lút lút thì lại không nhỏ, trước kia không học được bài học, hiện tại còn nháo ra chuyện gì nữa đây!
Ngô Thải Điệp không dám chậm trễ chút nào, chạy vội tới nhà lý chính, không dám dừng lại thở, lôi lý chính chạy về phía nhà Tôn Huệ: "Bác ơi nhanh lên một chút đi, nhà Tôn Huệ xảy ra chuyện rồi, mẹ cháu bảo cháu tới gọi bác, mau mau tới đó!" Lý chính sắp ăn sáng, bị Ngô Thải Điệp trực tiếp kéo khỏi bàn ăn, thấy nàng như vậy, biết chuyện không nhỏ, vừa đi vừa hỏi: "Nói nhanh lên, là chuyện gì?" Biết được tình huống rồi, đến lúc đó mới dễ làm việc.
"Cháu •••• cháu không biết chuyện gì, mẹ cháu không có ••• không có nói, vội vã ••• muốn đẩy cháu chạy đi." Ngô Thải Điệp thở hổn hển, dọc theo đường đi nàng mệt gần chết, bây giờ nói chuyện cũng lao lực.
Lý chính nhíu mày lại, thấy Ngô Thải Điệp quả thật không biết tình huống, đành phải nói: "Được rồi, chúng ta đi qua xem một chút."
Lúc Ngô mẫu chạy tới Tôn gia, nhìn thấy rất nhiều người vậy quanh, mấy người cầm đầu đang ra sức xô cổng, đến gần nhìn, phát hiện chưa có ai đi vào được, không khỏi thở phào một cái. Bà chỉ sợ bà chưa kịp đến nơi Tôn Huệ đã bị thương, hiện tại còn may, Tôn Huệ ở bên trong ít nhất vẫn an toàn, bây giờ chỉ cần lý chính có thể tới kịp thời, còn có cơ hội.
Mụ già cầm cái cuốc đập nham nhở cánh cổng, đất trên tường cũng bị nện xuống không ít, nhưng vì đêm hôm qua Tôn Huệ lo lắng ngày hôm sau có người trả thù, ở cổng chính nàng chặn không ít thanh gỗ, lại đào mấy đống đất, mệt mỏi mấy canh giờ, hiện tại lợi ích cũng rất rõ ràng, rất khó đi vào từ bên ngoài.
"Đừng tốn sức nữa, trực tiếp đốt luôn nhà nó đi, xem con đĩ kia còn ở bên trong không." Em dâu mụ, thím của Vô Lại, cầm cái cào trong tay vung vẩy hồi lâu, mệt mỏi, nghiến răng nghiến lợi đề nghị.
"Tào gia, hôm nay ngươi dám đốt nhà này, xem ta có đập nhà ngươi hay không!" Lý gia nương tử vốn đang xem náo nhiệt nghe thấy lời này, sắc mặt trực tiếp thay đổi, hận không thể lập tức xông lên đòi đánh nhau! Lý gia ở cách Tôn gia không xa, hơn nữa đang lúc đầu gió, nếu như Tôn gia bị cháy, chẳng bao lâu sau, Lý gia cũng trốn không thoát, đều là nhà tranh, chỉ cần bị mấy tàn lửa rơi vào là sẽ bị cháy lên rất nhanh! Không thể trách Lý gia không vội, tình huống là vậy đấy, chỉ cần Tôn gia bị cháy, Lý gia nhất định cũng bị cháy sạch không còn một mống.
Trong lòng mụ đang rất gấp, thế nhưng đầu óc còn có chút thanh tĩnh, biết không thể đốt nhà, nếu không mấy người đang trợ uy giúp mình cũng sẽ trở mặt, như vậy mấy người trong thôn vốn đã không chào đón con trai mụ, lúc này sẽ không chịu giúp mụ đòi công đạo nữa. Cho nên mụ nói: "Chịu khó tốn thêm chút khí lực, nhất định phải đập mở cổng ra, đến lúc đó con đĩ nhỏ kia sao còn có thể chạy trốn?" Vốn phóng hỏa đốt nhà là đơn giản nhất, cũng an toàn nhất, đồ kỹ nữ kia rất độc ác, không được có chỗ nào bất cẩn.
Trong miệng lầm bầm hai câu, có chút không tình nguyện, thím của Vô Lại cũng không phải loại lương thiện, ở trong thôn nổi tiếng là người đàn bà chanh chua, mụ ta cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, nói thẳng: "Mẹ của cháu trai à, chúng ta nên nói cho xong, tôi đã bỏ rất nhiều sức rồi, sau khi tiến vào nên phân chút ít đồ cho tôi đó." Thanh âm không coi là nhỏ, mụ ta cũng không sợ bị ai nói gì, dù sao mụ ta vốn không biết xấu hổ.
Mẹ Vô Lại gật đầu, nói: "Không có chuyện gì, sau khi đi vào tùy cô lựa chọn."
Không hề có chút đơn thuần nào, lúc này mụ bước lên phía trước mấy bước, rất hiển nhiên mụ muốn đục nước béo cò, thừa dịp không ai chú ý, kiếm chút chỗ tốt.
Ngô mẫu cực kỳ nóng ruột, chen chúc đi lên phía trên, muốn kéo mấy người kia lại, thế nhưng đâu dễ tiến lên, người không có hảo ý không ít, đa phần đều đi về phía trước, cuối cùng Ngô mẫu không những không thể tiến lên phía trước, ngược lại còn bị đẩy về phía sau.
"Đều vây quanh làm gì? Ai cho các ngươi tụ tập đông người đứng trước cổng nhà người khác như vậy?" Lúc này lý chính rốt cuộc chạy tới, nhìn tình cảnh chung quanh cũng biết không tốt. Sợ còn không lên tiếng sẽ xảy ra chuyện, vội vàng hô lên.
Bất kể Tôn Huệ lo lắng cỡ nào, khi mặt trời dần dần lên cao, bốn phía cũng sáng tỏ, nghe tiếng lala, tiếng trâu kêu, Tôn Huệ đứng dậy, những chuyện này để đó tính sau, vẫn nên cho gia súc ăn trước đã. Còn có Sói, ngày hôm qua may nhờ có nó, nếu không chẳng biết còn xảy ra chuyện gì! Phải cho nó ăn ngon một chút, khao thưởng một phen mới là đạo lý.
Lại thêm lửa vào lò, mùi cháo thơm trong nồi tỏa ra bốn phía, một đêm không ngủ lại ngửi thấy mùi này, Tôn Huệ cảm thấy đói cồn cào, hận không thể lập tức múc một bát uống hết. Thế nhưng nàng vẫn nhịn xuống, cháo cần phải ninh nhừ, như vậy ăn mới ngon. Đúng lúc này, những âm thanh ồn ào từ xa đến gần, xen lẫn tiếng khóc mắng. Động tác của Tôn Huệ lập tức cứng đờ, biết việc lớn không tốt, quả nhiên, sau một khắc cổng lớn đã bị đập ầm ầm, người bên ngoài luôn miệng mắng: "Con đĩ nhỏ* chết ra ngoài cho ta, đồ tiện chủng có mẹ sinh không có cha dạy, người trong đất nuôi mày, mày lại hạ thủ ác như vậy, kỹ nữ còn thiện lương hơn mày!"
*nguyên văn xướng phụ, xướng nữ : con hát, kỹ nữ,..v..v..
Ô ngôn uế ngữ, mụ già tóc muối tiêu vẻ mặt kích động cầm một cái cuốc trong tay không ngừng phá cổng: "Con đĩ nhỏ chết ra ngoài, để cho tao lột quần áo mày ném vào trong kỹ viện, đồ hạ tiện nhà mày! Con của ta ơi •••••• làm sao thảm như vậy đây! Đồ đĩ nhà mày •••• ô hô, chết đi ra ngoài ••••" lau nước mắt, trong mắt mụ tràn đầy hận ý, cái cuốc trong tay ra sức đập, hơi hạ xuống, đập bằng lực lượng lớn nhất, cổng lớn rung lên ầm ầm.
Dáng vẻ Vô Lại lúc trở về nhà khiến cho mụ suýt té xỉu, tay phải bị cắn da tróc thịt bong, ngón tay út cũng thấy xương, máu chảy ròng ròng, nửa thân thể đều đỏ! Nghiêm trọng nhất là vết thương chỗ bắp đùi, một lỗ máu thật sâu, lớn cỡ bàn tay, máu chảy ngăn không được, bao nhiêu vải vóc quấn quanh mà máu vẫn rỉ ra, hoả tốc mời lang trung, lấy thuốc, thuốc thoa ngoài da và cả thuốc uống, cũng không có bảo đảm, chỉ nói còn phải xem, nếu chịu đựng được thì còn có thể sống, chịu không được thì phải chuẩn bị hậu sự rồi!
Việc này quả thực không ai ngờ, lúc bình thường dù nhi tử hư hỏng đến mấy, mắng mỏ mấy câu là thôi, hiện tại bị đánh cho thành như vậy, còn là một người bên ngoài, mụ sao có thể nhịn, nói phải liều mạng! Trong tộc có không ít tam cô lục di, những người này ngày thường chán ghét Vô Lại nhất, không ít nhà còn từng bị Vô Lại ức hiếp qua. Nhưng lúc này thì khác, Vô Lại bị người bên ngoài khi dễ, mạng sống khó giữ, cũng không cần biết Vô Lại bị thế này là đáng đời hay không, vô cùng tức giận kết nhóm mà đến. Lần này thì xong rồi, Tôn Huệ không bị lột da cũng khó.
Bọn họ nhao nhao ồn ào, dọc theo đường đi người nhận được tin tức cũng không ít, có mấy người trong miệng nói thầm bắt nạt tiểu hài tử không phải là đạo lý, những người khác chỉ trợn mắt lên nói nha đầu này lòng dạ ác độc, bị đánh cũng xứng đáng. Đại đa số đều đứng bên phía người cùng thôn, Tôn gia là người bên ngoài, cho dù có lý cũng chẳng có mấy ai bênh vực.
Ngô thúc mẫu được tin, trong lòng lộp bộp một cái, sắc mặt cũng thay đổi, cái này xong rồi, phải mau mau đi qua nhìn chút, đồ đập hư không có gì, quan trọng là ... Phải che chở Huệ tử, không thể để nó bị thương! Gác lại việc đang làm, thu dọn đồ đạc thoáng một cái, sải bước đang định đuổi theo.
Chợt dừng lại, Ngô mẫu nghĩ chỉ bằng một mình bà thì khó mà che chở Tôn Huệ chu toàn, vội vàng hô: "Thải Điệp, Thải Điệp! Mau ra đây, mẹ có việc muốn con làm! " " Con đến đây!" Ngô Thải Điệp nghe mẹ gọi gấp, đưa cháu cho chị dâu ôm, chạy chậm ra ngoài, thấy mẹ đang dạo bước trong sân: "Chuyện gì mà mẹ lại vội như vậy?" Trong lòng kỳ quái, không biết chuyện gì khiến cho mẹ vội vã nóng nảy như vậy.
"Nói tỉ mỉ sẽ không kịp, con nhanh đi mời lý chính tới nhà Tôn Huệ đi, xảy ra chuyện lớn!" Ngô mẫu tiến lên đưa tay kéo con gái một cái, lại đẩy nàng về phía nhà lý chính, bà muốn gọi lý chính tới để có thêm lực uy hiếp, thật sự không được, lý chính là nam nhân, khí lực lớn hơn nữ nhân nhiều.
"Mẹ chuyện gì thế? Chỗ Huệ tử bị làm sao, mẹ mau nói cho ta biết!" Ngô Thải Điệp rất nóng ruột, không biết bằng hữu của nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấy mẫu thân như vậy,đoán rằng chuyện không nhỏ, nàng lo lắng không dứt.
Ngô mẫu lắc đầu, thúc giục: "Được rồi, đừng hỏi nữa, nhanh chạy trước đi, chậm sẽ nguy mất! Hiện tại ta chạy tới đó trước, có thể trì hoãn bao lâu thì tận lực trì hoãn, không xảy ra chuyện là tốt rồi." Thì thầm mấy câu, Ngô mẫu đẩy con gái một cái, chính mình nện bước cấp tốc tới nhà Tôn Huệ, trong lòng không khỏi oán giận, chuyện gì thế không biết, khi dễ cô nhi quả mẫu nhà người ta, bản lĩnh nuôi gia đình thì không có, bản lĩnh lén lén lút lút thì lại không nhỏ, trước kia không học được bài học, hiện tại còn nháo ra chuyện gì nữa đây!
Ngô Thải Điệp không dám chậm trễ chút nào, chạy vội tới nhà lý chính, không dám dừng lại thở, lôi lý chính chạy về phía nhà Tôn Huệ: "Bác ơi nhanh lên một chút đi, nhà Tôn Huệ xảy ra chuyện rồi, mẹ cháu bảo cháu tới gọi bác, mau mau tới đó!" Lý chính sắp ăn sáng, bị Ngô Thải Điệp trực tiếp kéo khỏi bàn ăn, thấy nàng như vậy, biết chuyện không nhỏ, vừa đi vừa hỏi: "Nói nhanh lên, là chuyện gì?" Biết được tình huống rồi, đến lúc đó mới dễ làm việc.
"Cháu •••• cháu không biết chuyện gì, mẹ cháu không có ••• không có nói, vội vã ••• muốn đẩy cháu chạy đi." Ngô Thải Điệp thở hổn hển, dọc theo đường đi nàng mệt gần chết, bây giờ nói chuyện cũng lao lực.
Lý chính nhíu mày lại, thấy Ngô Thải Điệp quả thật không biết tình huống, đành phải nói: "Được rồi, chúng ta đi qua xem một chút."
Lúc Ngô mẫu chạy tới Tôn gia, nhìn thấy rất nhiều người vậy quanh, mấy người cầm đầu đang ra sức xô cổng, đến gần nhìn, phát hiện chưa có ai đi vào được, không khỏi thở phào một cái. Bà chỉ sợ bà chưa kịp đến nơi Tôn Huệ đã bị thương, hiện tại còn may, Tôn Huệ ở bên trong ít nhất vẫn an toàn, bây giờ chỉ cần lý chính có thể tới kịp thời, còn có cơ hội.
Mụ già cầm cái cuốc đập nham nhở cánh cổng, đất trên tường cũng bị nện xuống không ít, nhưng vì đêm hôm qua Tôn Huệ lo lắng ngày hôm sau có người trả thù, ở cổng chính nàng chặn không ít thanh gỗ, lại đào mấy đống đất, mệt mỏi mấy canh giờ, hiện tại lợi ích cũng rất rõ ràng, rất khó đi vào từ bên ngoài.
"Đừng tốn sức nữa, trực tiếp đốt luôn nhà nó đi, xem con đĩ kia còn ở bên trong không." Em dâu mụ, thím của Vô Lại, cầm cái cào trong tay vung vẩy hồi lâu, mệt mỏi, nghiến răng nghiến lợi đề nghị.
"Tào gia, hôm nay ngươi dám đốt nhà này, xem ta có đập nhà ngươi hay không!" Lý gia nương tử vốn đang xem náo nhiệt nghe thấy lời này, sắc mặt trực tiếp thay đổi, hận không thể lập tức xông lên đòi đánh nhau! Lý gia ở cách Tôn gia không xa, hơn nữa đang lúc đầu gió, nếu như Tôn gia bị cháy, chẳng bao lâu sau, Lý gia cũng trốn không thoát, đều là nhà tranh, chỉ cần bị mấy tàn lửa rơi vào là sẽ bị cháy lên rất nhanh! Không thể trách Lý gia không vội, tình huống là vậy đấy, chỉ cần Tôn gia bị cháy, Lý gia nhất định cũng bị cháy sạch không còn một mống.
Trong lòng mụ đang rất gấp, thế nhưng đầu óc còn có chút thanh tĩnh, biết không thể đốt nhà, nếu không mấy người đang trợ uy giúp mình cũng sẽ trở mặt, như vậy mấy người trong thôn vốn đã không chào đón con trai mụ, lúc này sẽ không chịu giúp mụ đòi công đạo nữa. Cho nên mụ nói: "Chịu khó tốn thêm chút khí lực, nhất định phải đập mở cổng ra, đến lúc đó con đĩ nhỏ kia sao còn có thể chạy trốn?" Vốn phóng hỏa đốt nhà là đơn giản nhất, cũng an toàn nhất, đồ kỹ nữ kia rất độc ác, không được có chỗ nào bất cẩn.
Trong miệng lầm bầm hai câu, có chút không tình nguyện, thím của Vô Lại cũng không phải loại lương thiện, ở trong thôn nổi tiếng là người đàn bà chanh chua, mụ ta cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, nói thẳng: "Mẹ của cháu trai à, chúng ta nên nói cho xong, tôi đã bỏ rất nhiều sức rồi, sau khi tiến vào nên phân chút ít đồ cho tôi đó." Thanh âm không coi là nhỏ, mụ ta cũng không sợ bị ai nói gì, dù sao mụ ta vốn không biết xấu hổ.
Mẹ Vô Lại gật đầu, nói: "Không có chuyện gì, sau khi đi vào tùy cô lựa chọn."
Không hề có chút đơn thuần nào, lúc này mụ bước lên phía trước mấy bước, rất hiển nhiên mụ muốn đục nước béo cò, thừa dịp không ai chú ý, kiếm chút chỗ tốt.
Ngô mẫu cực kỳ nóng ruột, chen chúc đi lên phía trên, muốn kéo mấy người kia lại, thế nhưng đâu dễ tiến lên, người không có hảo ý không ít, đa phần đều đi về phía trước, cuối cùng Ngô mẫu không những không thể tiến lên phía trước, ngược lại còn bị đẩy về phía sau.
"Đều vây quanh làm gì? Ai cho các ngươi tụ tập đông người đứng trước cổng nhà người khác như vậy?" Lúc này lý chính rốt cuộc chạy tới, nhìn tình cảnh chung quanh cũng biết không tốt. Sợ còn không lên tiếng sẽ xảy ra chuyện, vội vàng hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.