Cuộc Sống Điền Viên Trong Núi: Xuyên Thành Nữ Thổ Phỉ
Chương 2: Cục Diện Rối Rắm
Niên Tiểu Hoa
15/05/2024
Lão nhân nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý: "Nổi tiếng ư? Dãy núi này chạy dài mấy ngàn dặm, không đếm được ngọn núi hang mật, lớn nhỏ sơn trại có đến mấy chục tòa. Tuy rằng ngài chưa từng lộ mặt, nhưng từ khi ngài mười hai tuổi, lão đương gia đã cho chúng ta ca tụng sức mạnh vô địch cùng dũng mãnh hung tàn của ngài! Lão đương gia tuy rằng đã đi, nhưng thanh danh đã ăn sâu bén rễ, phạm vi ngàn dặm ai mà không sợ ngài? Lão đương gia mới mất nửa năm, cũng không ai dám đến khiêu khích chúng ta..."
Diêm Như Ngọc khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, không thể không nói, lão đương gia kia, quả thực là... Mưu tính sâu xa.
Cứ như vậy một thân thể mảnh mai, cũng có thể khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, kinh sợ quanh thân ước chừng nửa năm...
"Ngươi vừa rồi nói ta chạy trốn? Vì cái gì?" Diêm Như Ngọc phủi phủi bụi bẩn trên người, đứng lên, cánh tay bị gai cây cắt qua, miệng vết thương rỉ máu, khiến nàng nhịn không được nhăn mặt.
"Thật đã quên?" Lương bá nhíu mày, thở dài, "Bất kể ngài có nhớ hay không, dù sao vị trí đại đương gia này ngài không thể không lo, hơn nữa, ngài lẻ loi một mình, đi bên ngoài thì muốn sống sót như thế nào đây..."
"Còn về việc ngài vì sao chạy trốn..."
"Lão đương gia lúc còn sống, cũng có chút của cải, nuôi dưỡng huynh đệ trong trại cũng không khó. Chỉ là hiện tại cuộc sống không tốt lắm, cũng ngày càng khốn đốn, lão đương gia cảm thấy sức khỏe bản thân không tốt, muốn tìm một chỗ dựa cho ngài, liền mang theo các huynh đệ đi cướp bóc, ai ngờ đối phương ẩn mình rất sâu, chúng ta không chỉ không cướp được đồ, còn tổn thất nặng nề, lão đương gia cũng không chống đỡ được..."
"Ngài đương nhiệm đại đương gia nửa năm nay, vẫn luôn là miệng ăn núi lở, này không, gần đây đều ăn bữa đực bữa cái, nhị đương gia cũng châm chọc ngài vài câu, ngài chịu không nổi áp lực, liền tự mình chạy trốn."
Lương bá nói xong, còn không quên đánh giá biểu cảm của Diêm Như Ngọc.
Thấy nàng sắc mặt không có gì khác thường, việc mất trí nhớ này dường như không phải là giả vờ.
Chẳng lẽ vừa rồi lăn xuống ngã đập đầu hỏng?
Đáng tiếc, trong trại chỉ có một đại phu vá vít ngoài da, chữa thương còn được, nhưng bệnh tật đầu óc này, e rằng không có cách nào.
"Ngươi là Lương bá? Từ nhỏ nhìn ta lớn lên?" Diêm Như Ngọc đánh giá hắn vài cái.
"Phải, trước kia ta đi theo lão đương gia làm chân sai vặt, hiện giờ đi theo ngài." Lương bá cung kính đáp.
Diêm Như Ngọc cân nhắc một lúc, trước mắt nàng dùng thân thể này ít nhiều có chút ký ức tàn lưu, cho nên Lương bá nói xong những điều đó, trong đầu nàng cũng hiện lên một số đoạn ngắn, hẳn là không sai.
"Nếu ta là đại đương gia của ngươi, vậy hãy dẫn ta về xem một cái, nhưng trên đường đi hãy nói cho ta biết tình hình trong trại."
"Được, được, được! Chỉ cần ngài chịu trở về, đều nghe ngài!" Lương bá lập tức vui mừng ra mặt.
Nói xong, Lương bá vội vàng dẫn Diêm Như Ngọc quay về.
Dọc đường đi, Lương bá nói không sót một lời.
...
Vùng núi này nằm ở biên giới Thiên Võ quốc, nhiều thổ phỉ, giặc giã, chiến tranh liên miên, vì vậy không ít dân làng bị bức thành thổ phỉ, Trại Diêm Ma cũng không ngoại lệ.
Trong trại, tính cả Diêm Như Ngọc - đại đương gia, thì có tổng cộng có 360 người.
Số lượng người trong trại không nhiều cũng không ít, nhưng hơn phân nửa là người già, yếu và bệnh tật. Có khoảng 50-60 người già, 70-80 trẻ em dưới 12 tuổi, thêm phụ nữ không có khả năng chiến đấu và một số ít phụ nữ chưa lập gia đình. Số nam đinh có khả năng chiến đấu chỉ còn hơn 100 người.
Trước khi Diêm Hắc Hổ qua đời, trong trận chiến đã có hơn mười người bị thương tật, bản thân ông cũng có bệnh, hiện giờ số người bị thương tật đã lên đến hơn 40, chỉ còn lại 75 người có thể chiến đấu.
Cần lưu ý rằng trong số 75 người này, có một số nam thanh niên mới chỉ hơn 12 tuổi, khả năng chiến đấu còn hạn chế.
Thật sự là một tình cảnh khó khăn.
May mắn thay, người trong trại vẫn nhớ ơn lão đương gia và lo lắng cho người già và trẻ em trong núi, nếu không, sớm đã có người thông đồng với bên ngoài để bắt gọn cả trại này!
Diêm Như Ngọc khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút, không thể không nói, lão đương gia kia, quả thực là... Mưu tính sâu xa.
Cứ như vậy một thân thể mảnh mai, cũng có thể khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, kinh sợ quanh thân ước chừng nửa năm...
"Ngươi vừa rồi nói ta chạy trốn? Vì cái gì?" Diêm Như Ngọc phủi phủi bụi bẩn trên người, đứng lên, cánh tay bị gai cây cắt qua, miệng vết thương rỉ máu, khiến nàng nhịn không được nhăn mặt.
"Thật đã quên?" Lương bá nhíu mày, thở dài, "Bất kể ngài có nhớ hay không, dù sao vị trí đại đương gia này ngài không thể không lo, hơn nữa, ngài lẻ loi một mình, đi bên ngoài thì muốn sống sót như thế nào đây..."
"Còn về việc ngài vì sao chạy trốn..."
"Lão đương gia lúc còn sống, cũng có chút của cải, nuôi dưỡng huynh đệ trong trại cũng không khó. Chỉ là hiện tại cuộc sống không tốt lắm, cũng ngày càng khốn đốn, lão đương gia cảm thấy sức khỏe bản thân không tốt, muốn tìm một chỗ dựa cho ngài, liền mang theo các huynh đệ đi cướp bóc, ai ngờ đối phương ẩn mình rất sâu, chúng ta không chỉ không cướp được đồ, còn tổn thất nặng nề, lão đương gia cũng không chống đỡ được..."
"Ngài đương nhiệm đại đương gia nửa năm nay, vẫn luôn là miệng ăn núi lở, này không, gần đây đều ăn bữa đực bữa cái, nhị đương gia cũng châm chọc ngài vài câu, ngài chịu không nổi áp lực, liền tự mình chạy trốn."
Lương bá nói xong, còn không quên đánh giá biểu cảm của Diêm Như Ngọc.
Thấy nàng sắc mặt không có gì khác thường, việc mất trí nhớ này dường như không phải là giả vờ.
Chẳng lẽ vừa rồi lăn xuống ngã đập đầu hỏng?
Đáng tiếc, trong trại chỉ có một đại phu vá vít ngoài da, chữa thương còn được, nhưng bệnh tật đầu óc này, e rằng không có cách nào.
"Ngươi là Lương bá? Từ nhỏ nhìn ta lớn lên?" Diêm Như Ngọc đánh giá hắn vài cái.
"Phải, trước kia ta đi theo lão đương gia làm chân sai vặt, hiện giờ đi theo ngài." Lương bá cung kính đáp.
Diêm Như Ngọc cân nhắc một lúc, trước mắt nàng dùng thân thể này ít nhiều có chút ký ức tàn lưu, cho nên Lương bá nói xong những điều đó, trong đầu nàng cũng hiện lên một số đoạn ngắn, hẳn là không sai.
"Nếu ta là đại đương gia của ngươi, vậy hãy dẫn ta về xem một cái, nhưng trên đường đi hãy nói cho ta biết tình hình trong trại."
"Được, được, được! Chỉ cần ngài chịu trở về, đều nghe ngài!" Lương bá lập tức vui mừng ra mặt.
Nói xong, Lương bá vội vàng dẫn Diêm Như Ngọc quay về.
Dọc đường đi, Lương bá nói không sót một lời.
...
Vùng núi này nằm ở biên giới Thiên Võ quốc, nhiều thổ phỉ, giặc giã, chiến tranh liên miên, vì vậy không ít dân làng bị bức thành thổ phỉ, Trại Diêm Ma cũng không ngoại lệ.
Trong trại, tính cả Diêm Như Ngọc - đại đương gia, thì có tổng cộng có 360 người.
Số lượng người trong trại không nhiều cũng không ít, nhưng hơn phân nửa là người già, yếu và bệnh tật. Có khoảng 50-60 người già, 70-80 trẻ em dưới 12 tuổi, thêm phụ nữ không có khả năng chiến đấu và một số ít phụ nữ chưa lập gia đình. Số nam đinh có khả năng chiến đấu chỉ còn hơn 100 người.
Trước khi Diêm Hắc Hổ qua đời, trong trận chiến đã có hơn mười người bị thương tật, bản thân ông cũng có bệnh, hiện giờ số người bị thương tật đã lên đến hơn 40, chỉ còn lại 75 người có thể chiến đấu.
Cần lưu ý rằng trong số 75 người này, có một số nam thanh niên mới chỉ hơn 12 tuổi, khả năng chiến đấu còn hạn chế.
Thật sự là một tình cảnh khó khăn.
May mắn thay, người trong trại vẫn nhớ ơn lão đương gia và lo lắng cho người già và trẻ em trong núi, nếu không, sớm đã có người thông đồng với bên ngoài để bắt gọn cả trại này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.