Cuộc Sống Hạnh Phúc Hàng Ngày Của Nữ Phụ Tái Sinh
Chương 17: Tình Ý Của Lâm Tĩnh Tùng
Hàn Nguyệt Khinh Linh
07/09/2023
Lâm Lang đi qua chính sảnh, đi tìm Lâm Hỉ của nhị phòng, ngày thường nàng cùng với Lâm Hỉ chơi đùa tốt nhất.
“Đó là Nhị muội muội ngươi?”
Sùng Tĩnh Vũ dụi dụi đôi mắt to của mình, không dám tin: "Mới mấy ngày không gặp, thế nhưng lại đẹp như vậy?”
Lâm Thư Hàng nhìn về phía Lâm Lang mà Sùng Tĩnh Vũ chỉ, cũng rất kinh ngạc, ngày thường không cảm thấy Nhị muội muội xuất sắc bao nhiêu, hôm nay lại cảm thấy Nhị muội muội rất có linh khí, thế nhưng có chút tư sắc tiên nhân.
“Có thể là nữ mười tám đại biến đi!” Hắn ta cũng nghĩ không ra là vì cái gì, chỉ có thể đổ cho chuyện này.
Mộ Dung Ánh Thần chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, liền đảo mắt, mỹ nhân hắn đã thấy nhiều, Lâm Lang ở trong mắt hắn bất quá chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa lơ mà thôi.
Lâm Lang đi qua tiền sảnh, thấy Lâm Hỉ một mình ở bên cạnh hoa viên tiền sảnh chơi đùa lá hoa, vươn tay nghịch ngợm vỗ vỗ bả vai nàng ta, lại trốn đi.
Lâm Hỉ đáng yêu xoay người sang trái không thấy người, xoay người sang phải không thấy người, làm vẻ xấu hổ: "Lang nhi, muội lại đùa giỡn ta, ta sẽ tức giận!"
Lâm Lang đi tới trước mặt nàng ta, túm lấy tay nàng ta lắc lắc lắc làm nũng nói: "Ai nha đừng tức giận nha, muội đến chơi đùa cùng tỷ.”
Lâm Hỉ hừ một tiếng, bộ dáng tức giận: "Muội như vậy ta cũng sẽ không để ý tới muội. "
“Được rồi, được rồi đừng tức giận, muội có thứ tốt cho tỷ."
Nói xong từ trong ống tay áo của mình lấy ra một cái hà bao.
Lâm Hỉ kỳ lạ hỏi: "Cái gì vậy?”
“Tỷ đoán xem?” Lâm Lang mặt mày hớn hở, bỡn cợt nói.
Lâm Hỉ thấy Lâm Lang lại trêu đùa mình, cười xấu xa vươn tay muốn nhéo mặt Lâm Lang, "Muội nói hay không, muội nói hay không, mau nói."
"Ha ha, không cần nhéo mặt muội, muội nói một chút, muội nói."
Lâm Lang vươn hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn né tránh, cười đùa nói.
Lâm Hỉ nghe Lâm Lang nói cũng buông tay xuống, Lâm Lang từ trong hà bao lấy ra một đôi trâm hồ điệp, mặt trên đầy hạt châu màu sắc nho nhỏ, có hạt mã não màu đỏ, ngọc bích màu xanh, lưu ly màu tím, các loại màu sắc.
Trâm hồ điệp vừa lấy ra, liền bị hoàng hôn chiếu rọi lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.
"Oa, đẹp quá!"
Lâm Hỉ bị trâm hồ điệp kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng, lập tức muốn Lâm Lang đeo cho nàng ta.
Lâm Lang nhón hai chân lên, đem đôi trâm hồ điệp đều cắm vào tóc của Lâm Hỉ.
Lâm Hỉ sờ sờ trâm hồ điệp trên đầu, cười híp mắt: "Cây trâm này muội mua ở đâu?”
Ngày thường nàng ta đi ra cửa hàng trang sức mua đồ trang sức cũng chưa từng thấy qua.
"Là muội tự mình làm, hạt châu phía trên, là từ trang sức của muội làm ra."
Kỳ thật là nàng tự mình mài, dùng để luyện tinh thần lực, nhưng nàng không thể nói, hạt châu kia quá nhỏ, vừa nhìn liền không phải người bình thường có thể mài được.
"Oa, Lang Nhi muội muội, muội quá tốt." Lâm Hỉ kích động ôm Lâm Lang, nàng ta cùng Lâm Lang đều là thứ nữ, từ nhỏ liền chơi cùng một chỗ, nàng ta có thứ gì tốt cũng đều sẽ chia sẻ cho Lâm Lang một ít, Lâm Lang có thứ gì tốt cũng đều sẽ chia sẻ cho nàng ta.
"Muội tốt nhỉ, ha ha"
"Tốt, tốt, muội thật tốt ~"
Trong chính sảnh, lão phu nhân rốt cục đạp ánh hoàng hôn đến chính sảnh, giờ phút này đã là giờ Thân.
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ với lão phu nhân.
Đại phu nhân đi về phía trước, đỡ cánh tay lão phu nhân nói: "Mẫu thân, phu quân sắp hạ triều rồi, đợi lát nữa phu quân hạ triều, chúng ta bắt đầu."
“Được được được, đều nghe lời con." Lão phu nhân lớn tuổi, nhiều năm không quản lý việc nhà.
Lúc này Lâm Tĩnh Tùng đi tới thỉnh an lão phu nhân, "Cháu gái đến muộn, kính xin tổ mẫu trách phạt."
“Đó là Nhị muội muội ngươi?”
Sùng Tĩnh Vũ dụi dụi đôi mắt to của mình, không dám tin: "Mới mấy ngày không gặp, thế nhưng lại đẹp như vậy?”
Lâm Thư Hàng nhìn về phía Lâm Lang mà Sùng Tĩnh Vũ chỉ, cũng rất kinh ngạc, ngày thường không cảm thấy Nhị muội muội xuất sắc bao nhiêu, hôm nay lại cảm thấy Nhị muội muội rất có linh khí, thế nhưng có chút tư sắc tiên nhân.
“Có thể là nữ mười tám đại biến đi!” Hắn ta cũng nghĩ không ra là vì cái gì, chỉ có thể đổ cho chuyện này.
Mộ Dung Ánh Thần chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, liền đảo mắt, mỹ nhân hắn đã thấy nhiều, Lâm Lang ở trong mắt hắn bất quá chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa lơ mà thôi.
Lâm Lang đi qua tiền sảnh, thấy Lâm Hỉ một mình ở bên cạnh hoa viên tiền sảnh chơi đùa lá hoa, vươn tay nghịch ngợm vỗ vỗ bả vai nàng ta, lại trốn đi.
Lâm Hỉ đáng yêu xoay người sang trái không thấy người, xoay người sang phải không thấy người, làm vẻ xấu hổ: "Lang nhi, muội lại đùa giỡn ta, ta sẽ tức giận!"
Lâm Lang đi tới trước mặt nàng ta, túm lấy tay nàng ta lắc lắc lắc làm nũng nói: "Ai nha đừng tức giận nha, muội đến chơi đùa cùng tỷ.”
Lâm Hỉ hừ một tiếng, bộ dáng tức giận: "Muội như vậy ta cũng sẽ không để ý tới muội. "
“Được rồi, được rồi đừng tức giận, muội có thứ tốt cho tỷ."
Nói xong từ trong ống tay áo của mình lấy ra một cái hà bao.
Lâm Hỉ kỳ lạ hỏi: "Cái gì vậy?”
“Tỷ đoán xem?” Lâm Lang mặt mày hớn hở, bỡn cợt nói.
Lâm Hỉ thấy Lâm Lang lại trêu đùa mình, cười xấu xa vươn tay muốn nhéo mặt Lâm Lang, "Muội nói hay không, muội nói hay không, mau nói."
"Ha ha, không cần nhéo mặt muội, muội nói một chút, muội nói."
Lâm Lang vươn hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn né tránh, cười đùa nói.
Lâm Hỉ nghe Lâm Lang nói cũng buông tay xuống, Lâm Lang từ trong hà bao lấy ra một đôi trâm hồ điệp, mặt trên đầy hạt châu màu sắc nho nhỏ, có hạt mã não màu đỏ, ngọc bích màu xanh, lưu ly màu tím, các loại màu sắc.
Trâm hồ điệp vừa lấy ra, liền bị hoàng hôn chiếu rọi lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.
"Oa, đẹp quá!"
Lâm Hỉ bị trâm hồ điệp kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng, lập tức muốn Lâm Lang đeo cho nàng ta.
Lâm Lang nhón hai chân lên, đem đôi trâm hồ điệp đều cắm vào tóc của Lâm Hỉ.
Lâm Hỉ sờ sờ trâm hồ điệp trên đầu, cười híp mắt: "Cây trâm này muội mua ở đâu?”
Ngày thường nàng ta đi ra cửa hàng trang sức mua đồ trang sức cũng chưa từng thấy qua.
"Là muội tự mình làm, hạt châu phía trên, là từ trang sức của muội làm ra."
Kỳ thật là nàng tự mình mài, dùng để luyện tinh thần lực, nhưng nàng không thể nói, hạt châu kia quá nhỏ, vừa nhìn liền không phải người bình thường có thể mài được.
"Oa, Lang Nhi muội muội, muội quá tốt." Lâm Hỉ kích động ôm Lâm Lang, nàng ta cùng Lâm Lang đều là thứ nữ, từ nhỏ liền chơi cùng một chỗ, nàng ta có thứ gì tốt cũng đều sẽ chia sẻ cho Lâm Lang một ít, Lâm Lang có thứ gì tốt cũng đều sẽ chia sẻ cho nàng ta.
"Muội tốt nhỉ, ha ha"
"Tốt, tốt, muội thật tốt ~"
Trong chính sảnh, lão phu nhân rốt cục đạp ánh hoàng hôn đến chính sảnh, giờ phút này đã là giờ Thân.
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ với lão phu nhân.
Đại phu nhân đi về phía trước, đỡ cánh tay lão phu nhân nói: "Mẫu thân, phu quân sắp hạ triều rồi, đợi lát nữa phu quân hạ triều, chúng ta bắt đầu."
“Được được được, đều nghe lời con." Lão phu nhân lớn tuổi, nhiều năm không quản lý việc nhà.
Lúc này Lâm Tĩnh Tùng đi tới thỉnh an lão phu nhân, "Cháu gái đến muộn, kính xin tổ mẫu trách phạt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.