Cuộc Sống Hoàn Toàn Mới

Chương 4: Kế Hoạch Xây Dựng Phong Thái Mỹ Nữ [1]

Đông Cực Tây Nại

25/04/2021

Tác giả : Đông Cực Tây Nại

Edit: Phong Vũ

Beta : Iris

Lúc đi qua cửa hàng tạp hóa, Ngọc An ghé vào mua thịt bò khô và hạt dưa mà cậu em trai yêu cầu. Về nhà vừa mở cửa, cu cậu đã vọt ngay ra, hai mắt sáng quắt nhìn chằm chằm Ngọc An. Nhìn dáng vẻ đó của cu cậu, Ngọc An lại không nhịn được cười, chút cảm giác cô đơn lúc nãy ngay lập tức không cánh mà bay.

Đồ ăn vừa được lấy ra khỏi cặp, Ngọc Thụ đã vội vàng cầm lấy rồi ôm Ngọc An hôn chụt một cái, cười tíu tít nói: “Chị, cám ơn chị, chị tốt ghê á.” Nói xong lại vội vàng ngồi vào sô pha bắt đầu ăn.

Ngọc An vào phòng cất cặp, thấy ba mẹ còn chưa về, cô liền quyết định đi làm cơm tối. Trong bếp chỉ còn một ít rau cần và củ cải đỏ, trong tủ chén thì còn một ít thịt heo đã cắt và ướp đâu vào đó, chắc là hồi trưa mẹ đã chuẩn bị để tối về chỉ việc xào lên là xong.

Ngọc An phát huy tinh thần con chuột, lục tìm khắp trong ngoài bếp một lần, lại tìm được thêm một túi tảo tía, mấy cọng măng tây.

Nhìn chừng đó nguyên liệu, Ngọc An quyết định làm ba móm một canh. Rau cần xào thịt heo, măng tây xào thịt heo, củ cải đỏ hầm thịt heo, cuối cùng là canh tảo tía với trứng. Suy nghĩ đâu vào đó, Ngọc An quyết định đi bắt cơm trước, vì thời điểm vẫn chưa có nồi cơm điện nên muốn nấu cơm chỉ có hai cách: một là trực tiếp cho nước cho gạo vào rồi cho vào nồi hấp, cách còn lại là đầu tiên cho vào nồi nấu như nấu cháo, đợi đến lúc cơm chín được bảy phần thì xới hết cơm ra, chắt hết nước, sau đó tại cho vào trong nồi hấp vài phút là được.

Ngọc An quyết định dùng cách thứ nhất, thuần thục đem cơm vào hấp trong nồi, Ngọc An bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Hai mươi phút trôi qua, Ngọc An bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn, tiếp đến là dọn chén đũa, rồi chờ ba mẹ về là ăn ngay.

Nhìn đồng hồ cũng đã bảy giờ ba mươi lăm, Ngọc An liền ngồi xem TV cùng em trai. Lúc này cơ bản cũng không có phim gì hay. Phim truyền hình trên cơ bản đều mới bắt đầu giai đoạn hoàng kim, đổi hết mọi kênh nhưng vẫn không có gì hay để xem. Lúc này thì Ngọc An đã có thể hiểu được cảm giác ngồi đợi ở nhà cả một ngày của em trai là như thế nào.

Hai chị em ngồi trên sô pha nhìn TV mà ngẩn người. Lúc này có tiếng khóa cửa chuyển động lách cách, cả hai nhanh chóng vọt khỏi sô pha, nhào tới cửa đón. Em trai cô vẫn như trước bổ nhào vào trong lòng mẹ, thấy mẹ hôn lên mặt liền bắt đầu kể khổ. Ba cô thấy trên bàn đã dọn sẵn chén đũa, liền giơ ngón cái lên khen Ngọc An. Ngọc An liền nhìn ba cười đắc ý. Ba mẹ cô đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, còn Ngọc An với em trai thì cùng nhau xới cơm.

Ba nếm thử ba món ăn một lần liền kinh ngạc nói: “Ái chà ~~ con gái ba đã lớn thật rồi, cũng biết nấu đồ ăn ngon rồi này.”

“Đúng ạ, đúng ạ, chị, chị nấu ăn ngon quá đi, em nhất định sẽ ăn sạch chúng.” Em trai cô há cái miệng đầy mỡ ra nói.

Duy chỉ có mẹ là vẫn không phản ứng gì, Ngọc An hồi hộp nhìn chằm chằm mẹ. Mẹ cô chậm rãi ăn hết một lượt đồ ăn rồi và hai miếng cơm. Nhấm nháp một chút rồi mới thả bát đũa, kéo Ngọc An lại thơm một cái.

“Giỏi lắm con gái, mới nhiêu lớn mà đã nấu ăn ngon như vậy rồi. Biết ba mẹ đi làm vất vả còn chủ động làm bữa tối, mẹ có cô con gái như con đúng là quá hạnh phúc rồi.” Nói xong bà lại thơm lên mặt Ngọc An một cái.



Ngược lại vẻ mặt của Ngọc An lại không được thích cho lắm, xin mẹ đó đừng buồn nôn như vậy được không, hơn nữa lúc hôn con mẹ cũng chẳng chịu chùi miệng gì cả, làm mặt con toàn là dầu với mỡ rồi này.

Nhìn mẹ thơm chị, Ngọc Thụ cũng nhảy vào góp vui, thơm “chụt” một cái lên mặt Ngọc An, sau đó phát hiện mặt chị dính đầy dầu mỡ, rồi lại thấy chỉ hôn má bên phải mà không hôn má bên trái thì không đối xứng quá, lại “chụt” thêm một cái ở bên phải. Xong việc lại về chỗ ngồi cười trộm. Cười xong Ngọc Thụ mới phát hiện ba ngồi ở ghế đối diện nháy mắt với mình thế rồi hai người cùng nhìn nhau cười.

…..www.sakuraky.wordpress.com……

Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa tối, Ngọc An trở về trong phòng bắt đầu kế hoạch học tập. Trước tiên là làm cho xong bài tập thầy Vương cho, đương nhiên kết quả vô cùng bết bát, còn không được hai mươi điểm. Ném bài tập tiếng Anh đã làm xong qua một bên, cô bắt đầu học những môn khác. Liên tục chiến đấu hăng hái cùng chiếc đèn bàn mãi đến mười một giờ, Ngọc An mới đi nghỉ!

Ngày hôm sau, Ngọc An thức dậy rất sớm, bởi vì cô đã quyết định phải rèn luyện sức khỏe cho thật tốt, sáng nào cũng phải đến đường Tân Giang chạy bộ. Nhanh chóng đi đến đường chạy nhưng vừa chạy được chừng bốn trăm mét Ngọc An đã thấy yết hầu khô cháy, thở không ra hơi. Xem ra sức khỏe cô cũng không phải là loại kém vừa đâu! Kiên quyết chịu đựng hô hấp khó khăn, Ngọc An kiên trì chạy chừng một ngàn mét mới lên đường hồi phủ. Về nhà ăn xong bữa sáng, Ngọc An lập tức chuẩn bị đi học sau khi đã gọi cậu em trai yêu quý rời khỏi giường.

Vất vả lắm mới đợi đến hết tiết thứ nhất, Ngọc An vội vàng cầm bài tập đi tìm thầy Vương. Thầy Vương ngồi trong văn phòng kinh ngạc nhìn bài tập của Ngọc An, còn Ngọc An thì đứng bên cạnh, mặt vẫn đỏ đến tận mang tai, trong lòng thầm mắng thầy Vương quá khoa trương, không phải chỉ là được hai mươi ba điểm thôi sao, thầy đừng có mà nhìn sững sờ như vậy chứ, mắc cỡ chết đi được.

Sửng sốt hồi lâu, thầy Vương cũng kịp thu lại hồn phách. Run run vẫy vẫy tay với Ngọc An.

“Em Doãn Ngọc An này, bài tập này khó lắm hả? Em có nghiêm túc làm nó không vậy?

“Thầy ơi, em đã làm rất nghiêm túc đấy ạ, từ nào không biết em đều tra từ điển hết.” Ngọc An nghiêm túc nói, lại còn làm động tác giở từ điển, sợ người ta không biết cô đã vất vả thế nào.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngọc An, thầy Vương cũng hiểu là Ngọc An không hề đùa giỡn mình. Nhưng nhìn lại bài cô làm thầy Vương quả thật là vô cùng nhức đầu bởi cô bé này căn bản không biết là kém đến mức nào nữa.

Ví như câu này, nhà ông Vương có bốn con chó, Ngọc An đã dịch như thế này đây “old wang home have four dog”, may mà cô bé còn biết số bốn với con chó nên viết như thế nào!

Càng đọc bài cô làm thầy Vương càng cảm thấy xấu hổ, mình như thế nào mà lại có thể dạy ra một cô học trò kém như vậy cơ chứ, không được tên tuổi của Vương Khang mình không thể bị hủy hoại như vậy. Nghĩ như vậy, Vương Khang ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng may mà không có ai chú ý. Bài tập này nhất định phải hủy thi diệt tích! Nghĩ là làm, thầy Vương nhanh chóng nhét tờ bài tập vào trong ngăn kéo sau đó khóa chặt lại.

“Ngọc An này, từ hôm nay trở đi em nhất định chăm học tiếng Anh, thầy sẽ dồn toàn lực hỗ trợ em. Hôm nay thì em cầm quyển sách này về trước, cả hai cuốn băng này nữa, trong nhà có máy ghi âm cầm tay chứ?

“Dạ, có.” Ngọc An vội vàng gật đầu.



“Tốt, vậy em cầm mấy cái này về trước, về nhà cẩn thận nghe mấy cuốn băng và đọc thật kỹ quyển sách này, hai ngày sau lại đến tìm thầy biết chưa? Không được làm biếng đâu đấy!”

“Dạ vâng.”

Ngọc An cám ơn thầy xong liền rạo rực cầm sách và băng về lớp, nhưng vừa đọc thấy tến sách — tiếng Anh vỡ lòng cho trẻ em — Ngọc An lại thấy hắc tuyến rơi đầy mặt.

Về phần thầy Vương, sau khi tiễn Ngọc An về liền vội vàng lôi giáo án ra, roèn roẹt viết xuống một hàng chữ to — kế hoạch lớn cứu vớt người kém tiếng Anh, sau đó bắt đầu múa bút thành văn!

Bất tri bất giác một tuần cứ như vậy trôi qua. Trong một tuần này, Ngọc An có thể nói là thu hoạch tương đối lớn, tiến độ học tập các môn đều theo khá tốt. Tiến bộ lớn nhất chính là tiếng Anh. Trước kia thực sự không biết thầy tiếng Anh lại lợi hại như vậy, yêu cầu đối với Ngọc An rất nghiêm khắc khiến Ngọc An dưới áp lực dồn dập của thầy tiếng Anh cũng có bước tiến bộ nhảy vọt. Ít nhất hiện tại cô cũng biết câu nhà ông Vương nuôi bốn con chó dịch chính xác là như thế nào.

Về phần cuốn Tiếng Anh vỡ lòng cho trẻ em mà thầy Vương kêu cầm về nhà đọc, Ngọc An nghiên cứu cả một tuần thì đúng là có chút hiệu quả! Những từ tiếng Anh theo kiểu Anh đều đã đọc, còn có thể tự phân loại từ đơn. Ngày nào cũng liên tục nghe băng, vừa nghe vừa nói nên cũng đã có gan mở miệng nói tiếng Anh. Tuy rằng chỉ mới được một chút, nhưng mà mình còn nhỏ [đổ mồ hôi ~~~], vẫn còn có thể học tiếp! Hơn nữa, mỗi buổi sáng Ngọc An còn vừa chạy bộ vừa nghe radio kênh nước ngoài, tuy rằng chỉ nghe được mấy từ đơn giản như you, me, us, nhưng thầy Vương nói cứ kiên trì như vậy sẽ có hiệu quả nên Ngọc An vẫn tiếp tục kiên trì.

Trong tuần này, Ngọc An còn quen được một người bạn tốt, chính là cô bạn Hàn Linh Linh ngồi cùng bàn. Ngọc An phát hiện Hàn Linh Linh thật sự rất cởi mở, là người có thể nói là không dễ kiếm giữa cả đống người. Hai người có thể chân chính trở thành bạn tốt còn phải từ sự kiện nói hơi thô thiển là “Anh hùng cứu mỹ nhân”.

Đó là một buổi chiều thứ tư, Ngọc An vừa đi vừa lẩm nhẩm bài tập từ đơn mà thầy Vương đã giao. Đột nhiên từ trong con ngõ nhỏ bên cạnh vọng đến tiếng hô cứu loáng thoáng. Ngọc An dồn hết can đảm, đi qua đó xem sao. Phát hiện bên trong có hai cậu nhóc rất cao đang bao vây Hàn Linh Linh, chúng đang nói gì đó thì Hàn Linh Linh liều mạng la cứu. Chắc là cướp giật rồi đây, Ngọc An ngay lập tức gọi một chú to con vừa thấy ở ven đường đến cứu Hàn Linh Linh. Vừa thấy chú đó đi tới, đám choai choai liền bỏ chạy nhanh như chớp. Với cái tốc độ bỏ trốn đó mà không tham gia thế vận hội Olimpic thì quá lãng phí. Cảm ơn chú kia xong xuôi, hai người liền cùng nhau về nhà, cuối cùng lại phát hiện nhà hai người cũng chẳng xa nhau là mấy, cách đúng một con phố.

Từ đó về sau, mỗi ngày Ngọc An đi học hay về nhà gì cũng đều có bạn tốt đi cùng. Nói theo kiểu Hàn Linh Linh thường nói là: “Hai ta chính là vào lúc nước sôi lửa bỏng mà nảy sinh tình hữu nghị cách mạng sinh tử không rời.”

Trọng sinh trở về một tuần, Ngọc An cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống đơn giản mà phong phú này. Buổi sáng sẽ ra ngoài rèn luyện sức khỏe, sau đó cố gắng học tập, hòa thuận với người trong nhà, hạnh phúc vui vẻ, hơn nữa còn thu hoạch được một tình hữu nghị tốt đẹp, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Ngọc An phát hiện trải qua một thời gian rèn luyện cơ thể cô cũng rắn chắc hẳn lên, làn da vốn tái nhợt giờ đã trong trắng lộ hồng, chưa kể cái dáng người cao gầy nhìn cũng có sức sống hẳn, có thể nói là một tiểu mỹ nữ. Nói tóm lại, Ngọc An cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Cuối tuần thứ nhất sau trọng sinh, Ngọc An ở nhà, giúp mẹ mua đồ ăn, nấu cơm, chơi với em trai, chăm chỉ học bài, luyện khẩu ngữ tiếng Anh. Hai ngày cứ như vậy trôi qua, Ngọc An cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trong hai ngày này, Ngọc An còn lập ra một cái kế hoạch xây dựng phong thái mỹ nữ, quyết định bồi dưỡng mình thành một mỹ nữ trưởng thành người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở.

Mỹ nữ không chỉ phải học tập tốt, hiểu biết nhiều, mà còn phải có tài năng đặc biệt. Cho nên cô liền quyết định đi học một môn nhạc cụ, sau khi bàn bạc với mẹ, cô muốn đến cung thiếu niên đăng ký học tập đàn tranh.

Cứ như vậy, Ngọc An tiến một bước đầu tiên trên con đường xây dựng phong thái mỹ nữ của mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hoàn Toàn Mới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook