Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 27: Căng thẳng ( hạ )

Nhân Sinh Giang Nguyệt

22/08/2017

Buổi tối hôm đó, Chu thị liền tự mình xuống bếp làm chút thức ăn khác biệt, sai người canh ở nhị môn ngăn đón Đại lão gia.

"Tỳ thiếp thỉnh an lão gia!" Chu thị tự mình nghênh đón ở cửa viện mềm mỏng hành lễ một cái.

Chu thị vốn là một nữ nhân xinh đẹp, bằng không cũng không lọt vào mắt của Đại lão gia, nguyên nhân lúc trước được lão phu nhân chọn ra chính là ngực lớn mông to tròn sinh nở rất tốt, trong khoảng thời gian này, Chu thị muốn đích thân cho cặp song sinh bú sữa, cũng không có uống thuốc dứt sữa giống như người khác, vào lúc này bộ ngực càng thêm căng phồng gần như phá rách quần áo chui ra, hơn nữa đoạn thời gian này hoàn toàn không ra khỏi phòng, dưỡng ra làn da càng thêm trắng nõn đỏ thắm, vào lúc này dịu dàng hơi cúi người, quả thật là phong tình vạn chủng. . . . . .

"Mau đứng lên, không phải là để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt sao! Chờ ở trong phòng là được. . . . . ." Đại lão gia quét mắt qua bộ ngực của Chu thị mấy cái, ánh mắt hơi co rút lại, vân vê chòm râu mới vừa nhú lên nói.

Chu thị đứng thẳng người, chân thành đi lên đở lấy Đại lão gia, vô tình cố ý cọ xát ở trên người Đại lão gia mấy cái, cười cùng Đại lão gia đi vào.

"Muốn cái gì bảo phòng bếp làm là được, nàng chỉ cần trông nom Vũ Đình và Vũ Huân cho tốt. . . . . ." Đại lão gia nhìn chút thức ăn cố ý bày trên bàn, cau mày nói.

"Tỳ thiếp cả ngày buồn bực ở trong phòng cũng khó chịu, làm chút thức ăn này vẫn không làm tỳ thiếp mệt mỏi được!" Chu thị giúp Đại lão gia sắp bát đũa, khẽ cười nói.

"Nàng cũng ngồi đi, những thứ này bảo bọn hạ nhân đến làm là được." Đại lão gia thích ý uống một hớp canh dưỡng sinh, nói với Chu thị.

"Phục vụ lão gia là việc tỳ thiếp nên làm!" Chu thị gắp một đũa thức ăn cho Đại lão gia, quay đầu lại phân phó hai đại nha đầu đang canh giữ ở phía sau nói: "Các ngươi đều lui xuống đi!"

Hai đại nha đầu thức thời hành lễ lui xuống.

Chu thị lại hầu hạ Đại lão gia ăn một hồi, từ từ dẫn đề tài đến trên người cặp song sinh.

"Lão gia là người làm đại sự, đương nhiên không rãnh cả ngày hiếu kính ở trước mặt lão phu nhân, phu nhân chủ trì việc bếp núc trong phủ, trong ngày thường quản chuyện to nhỏ trước sau trong nhà, thời gian có thể hầu hạ ở dưới gối lão phu nhân cũng không nhiều, khó được Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia được lão phu nhân coi trọng, tỳ thiếp nghĩ tới chuyện như vậy vốn nên xin lão gia và phu nhân làm chủ, chẳng qua là gần đây phu nhân phải chiêu đãi biểu thiếu gia, cho nên. . . . . ."

Đại lão gia để bát đũa xuống, xoay chuyển mấy vòng ở trong lòng, thật ra thì cũng không phải không biết chút tâm nhãn này của Chu thị, chỉ có điều vẫn để cho Tam phòng lấy lòng ở trước mặt lão phu nhân, mặc dù cũng không phải là chuyện lớn gì, suy cho cùng cũng làm cho lòng người có chút ngăn cách. . . . . .

"Nàng có lòng rồi, chờ dùng cơm xong mang Vũ Đình và Vũ Huân đi thỉnh an lão phu nhân đi!" Đại lão gia cười nói.

"Đa tạ lão gia!" Chu thị cao hứng tiến lên lại múc thêm cho Đại lão gia gần nửa chén canh.

Chờ Đại lão gia chậm rãi ăn cơm trưa xong, Chu thị chỉ vội vã ăn hai miếng, liền phân phó Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh cùng Đại lão gia đi tới tới viện của lão phu nhân.

Bên này sau khi Tôn Trạch Văn phụng bồi đại phu nhân dùng cơm trưa xong, lấy cớ muốn ôn bài trở về viện của mình.

Lúc Tôn Trạch Văn đến kinh thành đã là mùa đông rồi, tuy nói là tới đi học, nhưng cũng chỉ có thể đợi tới đầu mùa xuân năm sau chờ thời điểm thư viện Thắng Sơn chiêu tuyển học trò mới đi.

Sau khi Đại phu nhân uống một chén trà, mới nhìn sang đại nha đầu bên cạnh hỏi: "Lão gia đâu?"

"Hồi đại phu nhân, Chu di nương phái người chờ ở nhị môn gọi Đại lão gia đi rồi ạ, mới vừa rồi Đại lão gia và Chu di nương mang theo Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia đi đến viện của lão phu nhân." Đại nha đầu kia vội vàng kể lại tin tức mới vừa nhận được từ chỗ tiểu nha đầu ra.

"Đồ lẳng lơ, một hai người đều không dạy được tỉnh tâm!" Đại phu nhân căm hận mắng một câu, tiếp đó phân phó nói: "Phái người đi viện lão phu nhân trông chừng, nói ta có chuyện muốn thương lượng cùng lão gia!"

"Vâng!" Đại nha đầu kia hành lễ một cái, lui xuống đi phân phó tiểu nha đầu phía dưới.

Ra khỏi viện, Chu thị liền cẩn thận rơi ở phía sau Đại lão gia một bước, Chu ma ma và Triệu ma ma ôm cặp song sinh theo ở phía sau, phía sau cùng là mấy nha hoàn bà tử, đoàn người từ từ đi về phía viện của lão phu nhân.

"Lão phu nhân nghĩ ngơi chưa?" Đại lão gia vừa giang hai tay để cho hai đại nha hoàn nghênh đón cởi áo khoác dầy cộm nặng nề xuống, vừa nói.

"Hồi Đại lão gia, lão phu nhân mới vừa dùng xong cơm trưa, vào lúc này đang trò chuyện cùng Tam phu nhân!" Một đại nha hoàn cười đáp.

"Lão phu nhân, Đại lão gia, Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia và Chu di nương tới!" Tiểu nha đầu đi qua thông báo, đứng ở bên ngoài màn cửa hô.

"Mau vào đây!" Lão phu nhân ở bên trong cao hứng kêu lên.

"Thỉnh an mẫu thân/ lão phu nhân!"

Mấy người vừa vào cửa, liền phân trước sau tiến lên dập đầu cho lão phu nhân.

"Mau lấy ghế mang tới đây cho Đại lão gia các ngươi, đều thất thần làm cái gì đó!" Lão phu nhân cao giọng phân phó nói.

Ngày thường Đại lão gia không chịu khó đến chỗ của lão phu nhân, hơn nữa bận rộn lên triều, trong ngày thường trừ lúc thỉnh an vào ngày mùng một mười lăm, thì ít có cơ hội gặp lão phu nhân. . . . . .

Tuy nói lão phu nhân cưng tiểu nhi tử một chút, nhưng suy cho cùng cũng là con trai ruột của mình, tuy trong ngày thường ít gặp, cũng không cần phải lạnh nhạt.



"Thân thể mẫu thân có mạnh khỏe không? Nhi tử bất hiếu, không thể thường xuyên hầu hạ dưới gối mẫu thân . . . . . ." Đại lão gia khom người ân cần thăm hỏi nói.

"Ngồi xuống nói đi, ngươi là người có chuyện đứng đắn phải làm, đại gia đình của chúng ta đều trông cậy vào ngươi, sao có thể cả ngày phụng bồi lão bà tử ta đây chứ!" Lão phu nhân vui vẻ nói.

Ánh mắt Tam phu nhân lóe lên một cái, hừ, người làm chuyện đứng đắn, chúng ta cả ngày phụng bồi bà đều là ăn cơm trắng đây này. . . . . .

"Nhi tử thất lễ!" Đại lão gia lại hành lễ một cái mới ngồi xuống.

"Ôm tôn tử ngoan của ta tới đây!" Chờ Đại lão gia ngồi vào chỗ của mình rồi, lão phu nhân mới quay đầu sang Chu ma ma và Triệu ma ma nói.

Hai tức phụ cẩn thận tiến lên đặt cặp song sinh đã sớm bắt đầu không an phận xuống trên giường thấp, trong phòng lão phu nhân rất ấm áp, lúc tiến vào, Chu ma ma và Triệu ma ma dưới sự giúp đở của mấy nha đầu đã cởi quần áo bên ngoài dầy cộm nặng nề của hai tiểu tử ra, vào lúc này chỉ mặc hai áo trong tương đối đơn bạc, cặp song sinh vừa đến trên giường, liền cao hứng duỗi chân, vỗ tay, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười "Khanh khách".

"Hôm nay thế nào rãnh rỗi đến chỗ ta thế?" Lão phu nhân cười híp mắt hỏi.

"Xem lão phu nhân nói này, trong lòng lão gia chúng nô tỳ vẫn luôn nghĩ đến lão phu nhân, hôm nay nghe nô tỳ nhắc đến Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia, lập tức liền vội vả tới gặp lão phu nhân đấy ạ!" Chu thị tiến lên, đứng ở bên cạnh lão phu nhân, nhận công việc của một tiểu nha đầu ở bên cạnh lão phu nhân, bóp vai cho lão phu nhân, thanh thúy nói.

"Nhi tử nghĩ tới hai tiểu phúc khí Vũ Đình và Vũ Huân này, vào mắt mẫu thân, về sau sẽ để cho hai tiểu tử thúi này thường tới quấy rầy mẫu thân, có thể mang đến chút việc vui cho mẫu thân, cũng coi như nhi tử tận chút hiếu tâm . . . . . ." Đại lão gia đứng lên khom người nói.

"Xem ngươi nói này, Vũ Đình và Vũ Huân đều tốt, chỉ cần bọn nó chịu, lão bà ta liền vui mừng!" Lão phu nhân nhẹ nhàng chạm khẽ cặp song sinh nói.

"Vâng!" Đại lão gia cung kính đáp lời.

Tam phu nhân nhân cơ hội đi lên trêu chọc cặp song sinh, chọc cho lão phu nhân cười lớn.

Kế tiếp, Đại lão gia lại phụng bồi lão phu nhân nói mấy câu, liền lấy cớ còn có việc muốn cùng phụ tá thương lượng cáo lui.

Sau đó Chu thị cũng lui ra ngoài, để cặp song sinh và người hầu hạ cặp song sinh ở lại.

Bởi vì đại phu nhân phái người tới nói đại phu nhân có chuyện, Đại lão gia cũng không có suy nghĩ nhiều liền theo tiểu nha đầu kia đi đến viện của đại phu nhân.

"Lão gia, người đã trở lại!" Đại phu nhân tự mình tiến lên giúp Đại lão gia cởi áo khoác, cung kính nói.

"Có chuyện gì nói mau đi!" Trong đầu đại lão gia vẫn còn nghĩ đến bộ ngực căng phồng của Chu thị, không nhẹ không nặng nói.

Nụ cười ôn hòa trên mặt đại phu nhân đình trệ một chút, nhẹ giọng nói: "Lão gia, uống chén trà trước đã!"

Đại lão gia phẩy tay áo, vào phòng ngồi xuống.

Hai tiểu nha đầu cẩn thận bưng trà đi vào, đặt ở trước mặt của Đại lão gia và đại phu nhân.

Đại lão gia nâng chung trà lên nhấp môi một cái liền để xuống, cũng không phải Đại lão gia đối với đại phu nhân có ý kiến gì, chỉ là nhiều năm trôi qua bị quy củ trói buộc, đã hình thành thói quen, cho tới bây giờ Đại lão gia ở trước mặt đại phu nhân cũng chỉ là dựa theo lễ số, mà lúc trước khi đại phu nhân mới vừa gả vào Tào phủ, cũng được các ma ma lễ giáo ân cần dạy bảo dặn dò phải có lễ nghi phong phạm chánh thất vân vân. . . . . .

Đại phu nhân thấy trên mặt Đại lão gia đã có vẻ không kiên nhẫn, chỉ đành phải đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Lão gia, thiếp thân thấy Chu thị cùng lúc nuôi dưỡng Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, thường xuyên còn phải làm phiền mẫu thân, mẫu thân là một mảnh hảo tâm, làm con dâu như thiếp đây thật hổ thẹn, trong ngày thường không có thể hiếu kính mẫu thân thật tốt đã không nói, thế nào còn có thể để cho chuyện nhỏ này quấy rầy thanh tịnh của mẫu thân, thiếp thân suy nghĩ, không bằng. . . . . ."

"Chuyện này nàng không cần nói nhiều, ta đã thưa qua cùng mẫu thân rồi!" Đại lão gia cắt ngang lời nói của đại phu nhân, thản nhiên nói.

Đại phu nhân gắng gượng duy trì nụ cười trên mặt, bình tĩnh nói: "Phương pháp xử lý của lão gia dĩ nhiên là tốt, như vậy thiếp thân an tâm!"

Đại lão gia lại nghe đại phu nhân nói mấy câu nhàn thoại, dùng chút điểm tâm, liền đứng lên nói: "Không có chuyện gì ta đi đây, trong thư phòng còn có công vụ đang chờ. . . . . ."

"Vâng, lão gia, buổi tối bố trí cơm tối ở nơi nào ạ?" Đại phu nhân cũng đứng lên, đi theo sau lưng Đại lão gia hỏi.

"Ừhm, đưa đến viện Chu thị đi!" Đại lão gia không chút suy nghĩ nói.

Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, gắng gượng lên tiếng: "Vâng, thiếp thân biết rồi, lão gia đi thong thả!"

Chờ Đại lão gia đi rồi, đương nhiên là đại phu nhân phát ra cơn tức giận không nhỏ, bất quá rất nhanh liền được Phương ma ma trấn an xuống.

Tào Ngọc Di biết đại phu nhân vì chuyện cặp song sinh kia khẳng định đang mất hứng , mấy ngày nay trừ sớm muộn thỉnh an đại phu nhân, đều thành thật ngây ngô ở trong phòng, tiểu thư của Tào gia trước khi đi học gần như không có chuyện gì làm, cho nên buồn bực trong phòng vẫn tương đối khó chịu, may mắn hiện tại có Vương ma ma ở đây, còn có thể dạy Tào Ngọc Di thêu thùa đơn giản, hơn nữa, sang năm Tào Ngọc Di có thể đi học, công khóa của các tiểu thư Tào phủ vẫn tương đối phong phú, trừ biết chữ ra, thêu thùa ắt không thể thiếu, quy phạm lễ nghi cơ bản, nhạc khí vân vân cũng đều có, dĩ nhiên những thứ này cũng không phải là phu tử trong Tào phủ dạy, nghe nói là mấy lão ma ma trong vương phủ ra ngoài, hiện tại chuyên dạy công khóa cho các tiểu thư đại hộ, căn cứ vào thời gian các nàng đi học mà người ta sắp xếp, hôm nay ở Tào phủ, sáng mai ở Ngô phủ. . . .

"Tứ tiểu thư, biểu thiếu gia tới!" Hồng Nhi đứng ở bên ngoài màn cửa hô lên một tiếng.

Tào Ngọc Di còn chưa kịp nói gì, Tôn Trạch Văn đã oanh oanh liệt liệt đi vào, Vương ma ma đứng ở sau lưng Tào Ngọc Di thấy thế khẽ nhíu mày.



Khóe miệng Tôn Trạch Văn khẽ nhếch lên cười xấu xa, quan sát gian phòng của Tào Ngọc Di, cuối cùng ánh mắt rơi lên khung thêu nhỏ trên tay Tào Ngọc Di. . . . . .

"Ha ha, ha ha. . . . . ." Tôn Trạch Văn không chút khách khí cười lớn.

Tào Ngọc Di mới vừa cùng Vương ma ma học thêu thùa mấy ngày, hôm nay đang luyện tập đường nét hoa văn đơn giản, đương nhiên ngay cả bản thân Tào Ngọc Di cũng chỉ có thể cố lắm mới nhìn ra mình thêu cái gì, nơi góc cạnh còn rất thô. . . . . .

"Biểu ca, huynh có chuyện gì sao?" Tào Ngọc Di rất bình tĩnh cất cái khung thêu nhỏ trong tay đi, không để ý tới Tôn Trạch Văn cười to, nghiêm mặt hỏi.

"Đây là cái gì?" Tôn Trạch Văn tự mình kéo miếng vải lụa trên khung thêu ra, liếc Tào Ngọc Di một cái, cười xấu xa hỏi.

"Biểu ca, biểu ca. . . . . ."

Tào Ngọc Dao như một trận gió chạy vào, Hồng Nhi canh giữ ở bên ngoài vẻ mặt lo lắng vội vàng đi theo vào.

"Tứ tiểu thư, nô tỳ không ngăn được Tam tiểu thư. . . . . ." Vẻ mặt Hồng Nhi bất an quỳ xuống.

"Đứng lên đi, ngươi lui xuống trước đi, ra bên ngoài trông chừng!" Tào Ngọc Di có chút nhức đầu phân phó nói.

"Biểu ca, tại sao huynh không đến tìm muội chơi?" Tào Ngọc Dao tựa lên cánh tay Tôn Trạch Văn mềm nhũn hỏi.

"Chỗ Tam biểu muội có đồ chơi tốt gì?" Tôn Trạch Văn mặt không đổi sắc hỏi.

Đuôi mắt Tào Ngọc Di chú ý tới Tôn Trạch Văn bất động thanh sắc lấy đồ mình thêu lần đầu chưa hoàn thành xong bỏ vào trong ngực, đang muốn nói, Tào Ngọc Dao đã bắt đầu lôi kéo Tôn Trạch Văn đi ra ngoài.

"Hôm nay muội vẽ bức họa, biểu ca đi xem một chút nhá. . . . . ." Tào Ngọc Dao vừa đi vừa ỏn ẻn nói, ra trước cửa còn không khách khí hung ác trợn mắt trừng Tào Ngọc Di một cái.

"Hồng Nhi!" Tào Ngọc Di giận tái mặt hô lên.

"Tứ tiểu thư thứ tội!" Hồng Nhi vén rèm cửa lên bước nhanh đi tới, cũng không ngẩng đầu lên liền quỳ xuống.

"Chuyện gì xảy ra?" Tào Ngọc Di trầm giọng hỏi.

"Tam tiểu thư dẫn theo hai nha hoàn tới đây, nô tỳ, nô tỳ không ngăn được. . . . . ." Hồng Nhi run giọng giải thích.

"Còn người bên ngoài đâu? Đều là người chết cả rồi sao? Cứ nhìn Tam tiểu thư xông tới như thế hả!" Tào Ngọc Di cất cao giọng kêu lên.

"Tứ tiểu thư thứ tội!" Hồng Nhi vội nói: "Mấy tiểu nha đầu đều bị Tiểu Tú gọi đi sai bảo rồi!"

"Gọi Tiểu Đào, Tiểu Tú và hạ nhân phòng này đến cả đây!" Vương ma ma được Tào Ngọc Di ra hiệu, tiến lên nửa bước cao giọng phân phó nói.

"Vâng!" Hồng Nhi đáp một tiếng, nhanh chóng lui ra ngoài.

Bên này Tào Ngọc Dao mới vừa kéo Tôn Trạch Văn ra khỏi phòng, bên kia đại phu nhân liền nhận được tin tức.

"Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, còn nhỏ tuổi đã muốn câu đáp. . . . . ." Đại phu nhân hung tợn nói, trên mặt thoáng qua vẻ ngoan độc, ngoắc tay gọi Phương ma ma tới bên cạnh thấp giọng phân phó mấy câu.

Phương ma ma gật đầu một cái, bèn lui xuống sắp xếp.

Ngày hôm sau tiểu nha đầu trong phòng Tào Ngọc Dao đi đến phòng đại phu nhân phòng tố cáo Tào Ngọc Dao trộm đồ, đại phu nhân tự mình dẫn theo mấy đại nha hoàn và bà tử đi đến phòng Tào Ngọc Dao lật tung một trận, tìm ra bốn năm món đồ nữ trang quý giá của đại phu nhân và Tào Ngọc Linh.

"Phu nhân đại nhân đại lượng, Tam tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện. . . . "

Lúc Tào Ngọc Di đến, Trần thị đang quỳ trên mặt đất, lôi kéo mép váy của đại phu nhân, khốn đốn cầu khẩn.

"Di nương, người làm cái gì! Con không có trộm đồ, mẫu thân, nhất định là tiểu đề tử lòng dạ hiểm độc kia hãm hại con. . . . . ." Tào Ngọc Dao chỉ vào tiểu nha đầu mật báo kia la to.

Tào Ngọc Di buông mí mắt xuống, vẫn còn không rõ tình hình thật ngu xuẩn. . . .

"Bịch ——"

Đại phu nhân ném chén trà, chán ghét đá văng Trần thị.

"Tam tỷ nhi năm nay đã chín tuổi rồi, đi học cũng đã nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện này cũng không hiểu!" Đại phu nhân mặt không chút thay đổi chậm rãi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook