Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 17: Chạm mặt

Nhân Sinh Giang Nguyệt

12/08/2017

Tào Ngọc Di ngồi ở trên giường thấp, mấy tiểu nha đầu ngồi trên đệm ngồi nhỏ vây quanh ở bên cạnh, cùng nhau cười cười nói nói về chuỗi hạt châu, những hạt châu này là trân châu bình thường nhất, là một bộ hạ (cấp dưới) của Tào Lão thái gia nhậm chức ở vùng biển trở lại hiếu kính lão gia tử, lớn nhất tốt nhất đương nhiên là để lại cho lão phu nhân, sau đó là đại phu nhân và tam phu nhân, lúc phân đến tay Tào Ngọc Di cũng chỉ còn lại những hạt châu thật nhỏ này, trong lúc rãnh rỗi, Tào Ngọc Di kêu mấy tiểu nha đầu dùng sợi dây bền chắc kết thành nhiều kiểu đa dạng.

Mấy tiểu nha đầu đều là sáu đến tám tuổi, chính là thời điểm hoạt bát hiếu động, trong ngày thường tiểu Đào thích trưng dáng vẻ đại nha đầu, thỉnh thoảng liền níu lấy cái lỗi nhỏ xíu khiển trách các tiểu nha đầu một phen, cho nên, so với tiểu chủ tử Tào Ngọc Di này, mấy tiểu nha đầu sợ tiểu Đào mười một tuổi hơn, bất quá gần đây tiểu Đào dường như không có thời gian nhìn chằm chằm mấy tiểu nha đầu này, dư quang khóe mắt Tào Ngọc Di chú ý tới bóng dáng tiểu Đào vội vã biến mất ở khúc quanh, con đường kia là đi về phía phòng của Tào Ngọc Linh.

Tào Ngọc Di khẽ thở dài một cái, hiện tại bên cạnh mình người duy nhất còn có thể dùng chính là tiểu Đào, chỉ có điều xem ra, tiểu Đào cũng không phải là người an phận . . . . . .

"Được rồi, nhìn xem!" Tào Ngọc Di giơ lên đóa hoa nho nhỏ mới vừa kết xong, ý bảo mấy tiểu nha đầu nhìn xem.

"Oa, thật là xinh đẹp. . . . . ."

"Tứ tiểu thư thật là lợi hại. . . . . ."

. . . . . .

Mấy tiểu nha đầu tranh cướp khen ngợi.

Tào Ngọc Di hé miệng cười một cái, để cái vòng kết xong ở một bên, tiếp tục chọn hạt châu thích hợp kết tiếp.

"Thỉnh an Tứ tiểu thư, đại phu nhân bên kia chuẩn bị cơm trưa xong rồi!"

"Làm phiền Lý ma ma rồi, cũng nên đi thôi!" Tào Ngọc Di đứng lên, nghiêng thân một cái, chỉ nhận nửa lễ của bà tử này.

Mấy tiểu nha đầu ngay từ lúc Lý ma ma đi vào, cũng đã cuống quít đứng thẳng dậy.

Tào Ngọc Di thấy tầm mắt của Lý ma ma dừng ở trên hộp hạt châu quay một vòng, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy nha đầu bên cạnh.

"Lý ma ma, mấy viên hạt châu này bà mang trở về cho tiểu Niếp Niếp nhà bà chơi đi." Tào Ngọc Di mỉm cười nói, Lý ma ma đã từng dẫn cháu gái nhỏ của bà ta vào trong viện thỉnh an đại phu nhân, đại phu nhân còn giữ tiểu cô nương ba tuổi kia ở lại chơi gần nửa ngày, cái này mọi người đều biết.

Bên cạnh một tiểu nha đầu cắm hai đóa hoa màu hồng trên đầu trong lúc Tào Ngọc Di ra hiệu liền cơ trí tiến lên một bước, Tào Ngọc Di vừa dứt lời, tiểu nha đầu kia đã nắm lấy một ít hạt châu nhét vào trong tay Lý ma ma.

Trong lòng Tào Ngọc Di gật đầu một cái, âm thầm ghi nhớ tiểu nha đầu kia.

Lý ma ma cười híp mắt nói tạ ơn, lui xuống.

Tào Ngọc Di chọn hai cái tinh xảo từ trong đống trâm hoa kết xong ra, chuẩn bị mang đi cho đại phu nhân.

"Hồng Nhi, mang hai cái này cho di nương đi!"

"Vâng!" Tiểu nha cắm hai đóa hoa màu hồng trên đầu kia lấy khăn bọc trâm hoa lại, dùng hai tay cẩn thận bưng lên.

Tào Ngọc Di thấy thế, đánh giá trong lòng đối với tiểu nha đầu Hồng Nhi này lại cao thêm nửa phần.

Lúc Tào Ngọc Di đến chỗ đại phu nhân, Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao đều chưa có tới.

"Mẫu thân, đây là nữ nhi tự mình kết!" Tào Ngọc Di tiến lên một bước, hai tay nâng hai đóa trâm hoa đưa tới trước mặt đại phu nhân.

Đại phu nhân đưa ra hai ngón tay vuốt trên đầu trâm một cái, đặt ở trước mặt xoay một vòng, tiện tay đưa cho một đại nha đầu bên cạnh, khóe miệng kéo ra một nụ cười nói: "Ừhm, không tệ, Như Sương, thu lại, lấy đồ trang sức hôm kia trong cửa hàng đưa tới tới đây."

Đại nha đầu nhận trâm hoa đó đáp một tiếng, bước nhanh lui xuống, chỉ chốc lát sau liền cầm một cái hộp nước sơn nhỏ ra ngoài.

Đại phu nhân nhận lấy, mở hộp ra.

Tào Ngọc Di nâng mí mắt lên một cái, bên trong là các loại trâm trân châu nạm vàng, khuyên tai …, hiển nhiên là đại phu nhân lấy một ít hạt châu phân cho bà ta đi đánh đồ nữ trang.

Đại phu nhân chọn hai ba dạng tương đối nhỏ vừa đúng cho Tào Ngọc Di đeo, thản nhiên nói: "Tứ tỷ nhi, mặc dù ngươi còn nhỏ, nhưng cũng phải học trang điểm ăn mặc, cô nương gia cũng không thể mộc mạc như vậy."



"Vâng, cám tạ mẫu thân chỉ bảo!" Tào Ngọc Di khẽ cúi đầu, kính cẩn thuận theo nói.

Chu thị đã sắp lâm bồn rồi, đại phu nhân đã sớm miễn Chu thị tất cả quy củ, để cho Chu thị ở trong viện của mình nghỉ ngơi.

"Tứ tiểu thư có khỏe không?" Chu thị nhận đồ, cố đè xuống lòng chua xót hỏi.

"Di nương yên tâm, tất cả ăn mặc đồ dùng của Tứ tiểu thư đều là thượng hạng." Hồng Nhi cẩn thận đáp, dư quang khóe mắt chú ý tới Chu thị đang cẩn thận vuốt ve hai đóa trâm hoa kia, trong lòng vừa động, nói tiếp: "Hôm qua Tứ tiểu thư còn nhắc đến di nương."

Chu thị khẽ cắn môi một cái: "Bên kia là điểm tâm mới phòng bếp mới vừa đưa tới, ngươi lấy đi nếm thử một chút! Tận tâm hầu hạ Tứ tiểu thư một chút, về sau tự có chỗ tốt của ngươi!"

Hồng Nhi đáp một tiếng, nhanh nhẹn gói hai miếng điểm tâm lui xuống.

Chu thị một mình trong phòng trầm ngâm chốc lát, Tào Ngọc Di mới vừa dùng xong cơm trưa, vẫn còn ở trong phòng đại phu nhân uống trà, Tiểu Mạn – đại nha đầu bên cạnh Chu thị liền tới đây.

"Nhị di nương dùng xong cơm trưa liền không thoải mái, hiện tại Đại lão gia đã qua, Đại lão gia sai nô tỳ tới đây mời Tứ tiểu thư qua một chuyến!" Sau khi Tiểu Mạn thỉnh an đại phu nhân xong, thành thật thưa lại nói.

Đại phu nhân khẽ nhíu mày một cái, quay đầu lại phân phó nói: "Phương ma ma, lấy mấy cân tổ yến để cho Liễu Nhi đi cùng Tứ tiểu thư qua thăm Chu thị một chút."

Phương ma ma hơi chần chờ một chút, vẫn xoay người đi xuống.

Lúc Tào Ngọc Di đi ra, tiểu Đào đã chờ ở bên ngoài, tự động tự phát đi theo sau lưng Tào Ngọc Di.

"Vốn là phu nhân có ý tốt, chẳng qua đây là lần đầu tỳ thiếp xa cách Tứ tiểu thư. . . . . ." Chu thị đỏ mắt buồn bã nói với Đại lão gia.

Đại lão gia lại nhìn cái bụng nổi lên cao cao của Chu thị, lập tức liền mềm lòng, ngồi ở bên mép giường, ôn nhu an ủi Chu thị nói: "Tứ tỷ nhi nuôi ở trong viện phu nhân, đối với tương lai của Tứ tỷ nhi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, nàng đây cũng biết, nếu bây giờ nàng nhớ Tứ tỷ nhi, phái người đi mời Tứ tỷ nhi tới đây là được, nhưng ngàn vạn chớ tổn thương thân thể của mình!"

Chu thị lắc đầu một cái, cắn môi không nói lời nào.

Bên này, Tào Ngọc Di dẫn theo tiểu Đào và nhị đẳng nha hoàn Liễu Nhi bên cạnh đại phu nhân, không nhanh không chậm đi tới viện của Chu thị.

"Phu nhân. . . . . ." Phương ma ma do dự gọi một tiếng.

"Đều đi xuống đi, ta và Phương ma ma trò chuyện một chút!" Đại phu nhân để chén trà trong tay xuống trầm giọng nói.

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao lúc Tào Ngọc Di vừa đi liền cáo lui, trong lòng đại phu nhân đang phiền, cũng không có giữ hai người bọn họ lại.

"Phu nhân, Chu di nương nơi đó để cho Liễu Nhi đi qua sợ là không thỏa đáng lắm. . . . . ."

"Một tiểu thiếp không thoải mái, chẳng lẽ còn muốn ta đương gia phu nhân này tự mình đi xem nàng!" Không đợi Phương ma ma nói xong, đại phu nhân liền mất hứng cắt đứt lời nói của Phương ma ma.

"Phu nhân, đã nhiều năm như vậy, người vẫn như cũ, Chu thị đúng là không đáng giá để cho người tự mình đi qua xem, nhưng là lão phu nhân, lão gia đều trông coi bụng của Chu thị, hơn nữa lão gia đã qua, người coi như làm dáng một chút cho lão gia, lão phu nhân xem, cũng không nên. . . . . ." Phương ma ma tiến lên một bước, khẽ khom người khuyên nhủ.

Đại phu nhân hít thở sâu mấy cái, thả ra chén trà gần như không động tới trong tay xuống, không nói gì.

"Phu nhân, người ta nói mấy chục năm con dâu thành bà bà, ma ma biết trong lòng người khổ, nhưng cuộc sống này còn phải tiếp tục đi qua . . . . . ." Phương ma ma ôn nhu nói.

"Ta biết, ta biết, chúng ta như vậy coi như tốt rồi. . . . . ." Đại phu nhân nức nở, che miệng nói.

"Phu nhân, phu nhân, người sao thế, đừng dọa ma ma!" Phương ma ma không nghĩ tới đại phu nhân cứ như vậy khóc lên, luống cuống bước lên mấy bước đở bả vai đại phu nhân hô lên.

"Không có chuyện gì, ma ma không cần lo lắng, xem ra có chút lớn tuổi rồi, gần đây ngược lại không còn tinh thần như lúc tuổi còn trẻ nữa . . . . ." Đại phu nhân rất nhanh chỉnh đốn lại tâm tình, bình tĩnh nói.

"Phu nhân nói cái gì thế, người lớn tuổi, ma ma coi như là cái gì." Phương ma ma dứt khoát ôm đại phu nhân chậm rãi nói: "Ma ma biết người lo lắng cái thứ trong bụng Chu thị kia, sợ cái gì, Đại thiếu gia mắt thấy đã là nữa người lớn rồi, cái thứ trong bụng Chu thị kia là cái dạng gì còn không biết, nếu nữ nhân này thật sự sinh ra một đại quan (ngụ ý là con trai), người yên tâm, ma ma cũng an bài thỏa đáng, bà đỡ trong phủ cũng đã thu bạc, bảo đảm không sơ hở tý nào. . . . . ."



"Ma ma làm việc luôn luôn ổn thỏa. . . . . ." Đại phu nhân khôi phục nguyên dạng, nghe Phương ma ma nói, ánh mắt lóe lên một cái. . . . . .

Tào Ngọc Di thoáng điều chỉnh biểu cảm trên mặt một cái, cố ý bước nhanh chạy vào phòng Chu thị, vội vã hành lễ với Đại lão gia một cái hô lên: "Thỉnh an phụ thân, di nương thế nào rồi ạ? Tiểu đệ đệ tiểu muội muội muốn đi ra rồi ạ?"

Đại lão gia vân vê chòm râu còn chưa mọc dài "Ha ha" cười lên, chặng ngang ôm lấyTào Ngọc Di thấp giọng nói: "Xuỵt, chớ làm ồn, tiểu đệ đệ còn đang ngủ đó!"

Tào Ngọc Di nhịn xuống khó chịu trong lòng, ôm cổ Đại lão gia, cất giọng nũng nịu làm bộ tức giận nói: "Phụ thân, con muốn trò chuyện cùng di nương mà."

"Lão gia, đặt Tứ tỷ nhi xuống đây đi!" Chu thị cười nói.

"Được rồi, hai mẫu nữ các nàng sum họp với nhau đi, lần sau ta lại tới thăm nàng!" Đại lão gia cười híp mắt nói, từ trong tay áo móc ra một miếng ngọc bội xinh xắn đặt vào trong tay Tào Ngọc Di: "Tứ tỷ nhi ngoan cầm lấy chơi này!"

"Cám ơn phụ thân!" Lần này Tào Ngọc Di hành lễ rất đúng chuẩn với Đại lão gia.

Tay Đại lão gia vuốt chòm râu vui tươi hớn hở đi ra ngoài.

Chờ Đại lão gia đi ra ngoài, Chu thị ngồi dậy, dăm ba câu đuổi Liễu Nhi đi, bảo nha đầu ma ma trong phòng đều đi ra ngoài, một phen ôm chầm Tào Ngọc Di, vành mắt đỏ lên.

"Tứ tỷ nhi của ta. . . . . ." Chu thị kích động một lúc lâu mới buông Tào Ngọc Di ra, bắt đầu nói dông dài hỏi thăm chi tiết các phương diện ăn mặc ở đi lại của Tào Ngọc Di.

". . . . . . Mỗi ngày cùng với mẫu thân còn có Nhị tỷ, Tam tỷ cùng nhau dùng cơm, có quần áo mới. . . . . . Tiểu Đào thích đi phòng của Nhị tỷ tỷ. . . . . ." Tào Ngọc Di tỉ mỉ đáp lời của Chu thị.

Chu thị nghe được chuyện tiểu Đào thì ánh mắt thoáng híp lại, trên mặt lại không có thay đổi gì, tiếp tục nói chuyện với Tào Ngọc Di.

"Di nương, con nói với người một chuyện nhé. . . . . ." Tào Ngọc Di thần thần bí bí kề đến gần bên tai Chu thị nhẹ giọng nói: "Khuya ngày hôm trước, con không ngủ được, liền len lén chạy ra sân đếm sao, con nhìn thấy Phương ma ma đi về phía viện của di nương, con nhớ di nương, liền len lén đi theo Phương ma ma. . . . . ."

Con mắt Chu thị chợt mở to lên, che miệng Tào Ngọc Di lại thấp giọng hỏi nhanh: "Tứ tỷ nhi ngoan, lời này con có còn nói với người khác hay không?"

"Ưm ưm!" Tào Ngọc Di lắc đầu một cái.

"Tứ tỷ nhi, con nghe đây, quên chuyện này đi biết không, ai cũng không thể nói!" Chu thị hạ thấp giọng dặn dò nói.

Tào Ngọc Di gật đầu một cái, ý bảo mình biết rồi, thật ra thì làm gì có cái chuyện gì mà buổi tối ngủ không được đi theo dõi, chẳng qua Tào Ngọc Di chỉ muốn cho Chu thị đề phòng mấy bà đỡ đại phu nhân mời về thôi.

"Tỷ nhi ngoan, về sau cũng không nên làm chuyện đó nữa, buổi tối ngủ không được thì ở trong phòng chơi cùng mấy tiểu nha đầu một lát, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài nữa, biết không?" Chu thị không yên lòng dặn dò nói, vừa nghĩ tới nữ nhi nhỏ bé của mình một mình ở trong viện phu nhân, bên cạnh chỉ có một nhị đẳng nha đầu mười tuổi không dụng tâm hầu hạ, trong lòng liền đau xót. . . . . .

"Vâng, con nhớ rồi!" Tào Ngọc Di thành thật bảo đảm nói.

"Tốt lắm, nhớ ở trước mặt phu nhân ngàn vạn lần không nên nhắc đến di nương, tránh cho phu nhân mất hứng, về sau nhớ di nương phải đi đến viện của lão phu nhân. . . . . ." Chu thị ôm Tào Ngọc Di thấp giọng dặn dò.

Tào Ngọc Di nhất nhất đáp ứng.

"Tỷ nhi ngoan, đi ra sân chơi đi, di nương tìm tiểu Đào trò chuyện!" Chu thị cười sờ tóc Tào Ngọc Di một cái, ôn nhu nói.

Tào Ngọc Di ngồi ở bên mép giường, tự mình mang giày vải thêu hoa xinh xắn xong, ở trong lòng không chỉ một lần thầm hô may mắn nữ tử ở nơi này không cần bó chân. . . . . .

Chu thị gọi tiểu Đào đi vào, trước tiên tùy ý hỏi về mấy vấn đề sinh hoạt hàng ngày của Tào Ngọc Di, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Ngươi ở nơi này của ta đi theo Tứ tiểu thư đi qua kia, vốn thấy ngươi là một người cơ trí, mới chọn ngươi đi lên. . . . . . Hiện tại, lòng của ngươi cũng lớn, cũng không suy nghĩ một chút bản thân mình có mấy phần bản lãnh, coi như ngươi đầu nhập Nhị tiểu thư đi, ngươi có thể lọt vào mắt của phu nhân! Ngươi có bản lãnh thắng được một phòng người tài giỏi ở trong phòng Nhị tiểu thư ư. . . . . ."

Tiểu Đào càng nghe trên mặt càng trắng bệch, "Bịch" một cái quỳ xuống mặt đất: "Di nương. . . . . ."

"Hiện tại Tứ tỷ nhi còn nhỏ, ngươi hầu hạ Tứ tỷ nhi cho tốt, tương lai còn thiếu được chỗ tốt của ngươi sao. . . . . ." Chu thị thấy thế thả chậm ngữ điệu lại vẽ cho tiểu Đào một cái bánh to.

Lúc Tiểu Đào đi ra, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng ôn thuận đi đến sau lưng Tào Ngọc Di.

Tào Ngọc Di thấy thế, thoáng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook