Chương 23: Thiếu niên
Nhân Sinh Giang Nguyệt
12/08/2017
Bên này Tào Ngọc Di ngắn gọn đẩy Tiểu Tú mà đại phu nhân mới cho cách xa mình ra. . . . . .
Bên kia Tào Ngọc Nga quay một vòng ở trong viện, mới về đến phòng.
"Chi Đào, hôm nay đưa cơm trưa của ta đến chỗ của di nương đi." Tào Ngọc Nga tháo trâm cài nặng nề trên đầu và đồ trang sức đeo tay xuống, phân phó đại nha hoàn đang đứng ở phía sau.
"Vâng!" Chi Đào vừa nhận lấy đồ trang sức Tào Ngọc Nga tháo xuống để vào trong hộp nữ trang, vừa thấp giọng đáp.
Sau khi Tào Ngọc Nga chọn một bộ trang sức tương đối trong hộp trang sức đổi lại xong, căn dặn hai đại nha đầu trông nhà, dẫn theo hai nha đầu nhị đẳng đi tới viện của Lý thị.
"Di nương, Đại tiểu thư đã tới!" Tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài hô một tiếng.
"Ah, đại tỷ nhi, mau vào!" Lý thị vui mừng để đồ trong tay xuống, đứng lên gọi.
Kể từ khi bị đại phu nhân níu lấy chuyện chạy đến viện của Tào Ngọc Nga gõ một lần về sau, Lý thị cũng rất ít lại đi tìm Tào Ngọc Nga, cứ như vậy số lần hai mẫu nữ gặp mặt ít đến đáng thương. . . . . .
"Di nương, tại sao người lại thêu hà bao! Không phải là bảo người nghỉ ngơi ư, cẩn thận mắt!" Tào Ngọc Nga thấy đồ thêu thùa để trên bàn thấp, mất hứng trách cứ.
"Thêu mấy cái cho con lúc ra cửa dùng, qua mấy năm chỗ đại tỷ nhi của chúng ta dùng đến hà bao còn nhiều lắm!" Lý thị cười híp mắt nói.
"Những chuyện lặt vặt này bảo bọn nha đầu đi làm là được!" Tào Ngọc Nga quệt mồm nói.
"Được rồi, được rồi, tiểu Ngọc, ngươi đi ra bên ngoài canh chừng, ta và Đại tiểu thư trò chuyện một lát!" Lý thị quay sang nói với nha đầu vừa cùng mình làm hà bao một tiếng, lôi kéo Tào Ngọc Nga ngồi xuống.
"Vâng, di nương, nô tỳ cáo lui!"
Ngọc Nhi là đại nha đầu nhị đẳng của Lý thị, cũng là tâm phúc của Lý thị.
"Di nương, Biểu thiếu gia kia là ai vậy?" Tào Ngọc Nga thân thiết ngồi chung một chỗ với Lý thị, thấp giọng hỏi.
"Là Đại thiếu gia nhà mẹ của đại phu nhân, ừm, ta nghĩ. . . . . ." Lý thị giúp Tào Ngọc Nga chỉnh lại một cây trâm trên đầu, chậm rãi nói: "Năm nay khoảng chừng mười tuổi thì phải, mấy năm trước hắn đã tới trong phủ chúng ta, đại phu nhân phòng hai mẫu nữ chúng ta giống như phòng cái thứ gì đó, sớm đã đẩy chúng ta ra xa, cho nên, con không biết cũng bình thường. . . . . ."
"Ừhm, tước vị nhà mẹ đại phu nhân cũng là tam đẳng. . . . . ." Tào Ngọc Nga cau mày nói.
"Tỷ nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến biểu thiếu gia đó, con cũng không phải không biết đại phu nhân là hạng người gì, có thể để cho chúng ta có chuyện tốt như vậy, một chuyện không tốt, cuộc đời của con coi như xong. . . . . ." Lý thị vội vàng kéo Tào Ngọc Nga dặn dò nói.
"Được rồi, di nương, con còn có thể không biết cái này, chỉ nói một chút thôi, hơn nữa biểu thiếu gia kia còn nhỏ hơn con vài tuổi đấy!" Tào Ngọc Nga khinh thường nói.
"Như vậy cũng tốt, tóm lại con cách xa biểu thiếu gia kia một chút, lão gia đã đồng ý với ta, lưu ý ở trong đợt sĩ tử lần này tìm vài người có tiền đồ cho con, đến lúc đó, dựa vào quan hệ của Tào phủ chúng ta, còn sợ cô gia không có tiền trình tốt hay sao, coi như trong nhà nghèo một chút, tích cóp những năm qua của di nương, còn có đồ cưới của con, coi như ăn mặc cả đời của các con cũng đủ rồi. . . . . ." Lý thị nói liên miên đến chuyện hiện tại Tào Ngọc Nga quan tâm nhất.
"Hừ, nếu không phải là đại phu nhân mọi cách chèn ép mẫu nữ chúng ta, cũng không chịu dẫn con đi lộ diện ở trước mặt các vị phu nhân, làm sao dẫn đến trình trạng này. . . . . ." Tào Ngọc Nga giận dử nói.
"Tỷ nhi ngoan, những thứ đại hộ nhà cao cửa rộng kia có cái gì tốt, con đó, cô gia thương con thì tốt, nếu không không biết phải chịu bao nhiêu cơn tức, tìm một sĩ tử xuất thân trong sạch, bằng thế lực của Tào gia, tiểu môn tiểu hộ ai dám cho con sắc mặt. . . . . ." Lý thị đè Tào Ngọc Nga lại tận tình khuyên nhủ.
"Con biết, di nương hao tâm rồi. . . . . ." Tào Ngọc Nga bình tĩnh lại, thấp giọng nói.
"Đại tỷ nhi nói cái gì vậy, cả đời này của di nương còn không phải trông cậy vào con sao, sao không tính toán cho con được chứ. . . . . ." Lý thị thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
. . . . . .
Đại phu nhân ngàn trông vạn trông biểu ca trên danh nghĩa kia, ngày hôm sau lúc Tào Ngọc Di đi thỉnh an đại phu nhân thì gặp được rồi.
"Thỉnh an cô mẫu!"
Sau khi Tào Ngọc Di thỉnh an đại phu nhân như bình thường, liền buông mắt ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Dao đang sôi nổi có chút thái quá, liền nghe được một giọng nói trong trẻo, còn có một chuyện chính là Tào Ngọc Dao đột nhiên yên tĩnh lại. . . . . .
"Con đứa nhỏ này, khách khí như vậy làm cái gì, gọi cô mẫu!" Đại phu nhân khuôn mặt tràn đầy nụ cười, thân thiết nói.
"Vâng, cô mẫu!"
"Tới bên này, để cho cô mẫu nhìn thật kỹ nào, đều lớn như vậy rồi!" Đại phu nhân kéo tiểu nam hài kia qua cao hứng nói.
"Cô mẫu, cô phụ và biểu đệ đâu ạ? Con muốn đi chào hỏi bọn họ!"
"Tối hôm qua con mới đến, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, không vội!" Đại phu nhân để cho tiểu nam hài ngồi ở bên cạnh mình, cười nói.
"Cô mẫu, về tình về lý con đều phải thỉnh an cô phụ trước, tối ngày hôm qua sợ quấy rầy cô phụ nghỉ ngơi. . . . . ."
"Đứa bé ngoan, hôm nay không khéo, cô phụ con đã thượng triều rồi, chờ ông ấy trở lại, cô mẫu liền dẫn con đi gặp ông ấy." Đại phu nhân kiên nhẫn giải thích.
"Biểu đệ đâu ạ? Về sau chúng con sẽ cùng học tập, con muốn nghe đệ ấy kể lại chuyện ở học đường nhiều thêm một chút ạ!"
"Được được, chờ buổi tối hắn tan học trở về, hai huynh đệ các con phải thân cận một chút. . . . . ." Đại phu nhân đối với chuyện Tôn Đại thiếu gia và nhi tử mình thân thiết hiển nhiên là thấy vui khi việc thành, tiếng cười càng ngày càng vang dội . . . . . .
"Được rồi, được rồi, tới gặp biểu muội của con một chút, nói ra hai người các con năm nay cùng tuổi đấy! Đáng tiếc hai nhà chúng ta cách xa, từ nhỏ các con cũng không gặp nhau bao nhiêu lần, nhớ lại lần trước các con gặp mặt cũng là lúc các con năm tuổi. . . . . ." Đại phu nhân ngoắc tay với Tào Ngọc Linh, nói liên miên kéo hai đứa bé đến cùng một chỗ.
"Biểu ca tốt lành!" Tào Ngọc Linh hành lễ một cái, thật ngoài dự tính nhã nhặn nói.
"Ha ha, biểu muội, chào muội, hôm nay tới vội vàng, miếng ngọc này là ta mua ở Hồ Châu, cũng không phải là vật gì tốt, tặng cho biểu muội chơi đùa. . . . . ."
"A, cái này, biểu ca. . . . . ." Tào Ngọc Linh nhận khối ngọc kia, lấy một cái hà bao nhỏ tinh xảo ra, đỏ mặt đưa tới.
"Cái hà bao này thật không tệ, cám ơn biểu muội rồi, vừa đúng lúc ta đang thiếu một cái hà bao!"
Đứa nhỏ này thật đúng là biết nói chuyện, Tào Ngọc Di thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Kế tiếp, đại phu nhân lại để cho bà vú ôm Tào Ngọc Hà ba tuổi lên, hai người chào hỏi nhau, lại nói chút lời hay, rồi tặng nhau vài món lễ vật nhỏ. . . . . .
"Cô mẫu thật đúng là lợi hại, biểu tỷ đoan trang xinh đẹp, biểu muội hoạt bát đáng yêu, biểu đệ còn nhỏ hơn con hai tuổi đã vào học viện Thắng Sơn đọc sách. . . . . ."
"Ha ha, xem cái miệng nhỏ của con này, mấy người bọn nó tự mình không chịu thua kém, đâu phải cô mẫu lợi hại. . . . . ." Đại phu nhân cười lớn nói.
"Biểu tỷ biểu muội dáng dấp xinh đẹp như thế, dĩ nhiên là do cô mẫu xinh đẹp, biểu đệ thông minh hiếu học, thứ nhất là do cô mẫu dạy tốt, trọng yếu nhất đương nhiên là từ cô mẫu dẫn đến. . . . . ."
"Úi chà, ha ha, không được, không được, đừng nói nữa, để người khác nghe được, còn không mắc cỡ chết người. . . . . ." Đại phu nhân ôm bụng nói.
"Mẫu thân, chúng con còn chưa có ra mắt biểu ca cơ!" Tào Ngọc Dao đột nhiên đứng lên, dáng vẻ ngàn vạn chân thành hành lễ một cái, nét mặt tươi cười như hoa giòn giã nói.
Tào Ngọc Di có thể khẳng định, bình thường khẳng định Tào Ngọc Dao không có đoan trang ưu nhã lại hữu lễ như vậy.
Nụ cười trên mặt đại phu nhân đình trệ một chút, miễn cưỡng duy trì không có lộ ra thần sắc chán ghét, tiện tay chỉ sang mấy người Tào Ngọc Di bọn họ, thản nhiên nói: "Ừhm, đúng rồi, bên này là mấy vị biểu tỷ muội thứ xuất của con. . . . . ."
"Biểu ca tốt lành, muội tên là Ngọc Dao, nhỏ hơn biểu ca hai tuổi!" Tào Ngọc Dao quay về phía biểu thiếu gia kia hành lễ một cái, vui vẻ tự giới thiệu mình.
Tào Ngọc Di thở dài ở trong lòng một cái, tiểu cô nương này đang đung đầu vào chỗ chết. . . . . .
"Chào Tam biểu muội!" Tiểu nam hài nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, trả về nửa lễ, một đại nha hoàn phía sau hắn lập tức lấy một cái nghiên mực bằng đá ra đưa cho Tào Ngọc Dao, đãi ngộ rõ ràng rất khác biệt với Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Hà bọn họ.
"Đa tạ biểu ca, cái này là cái khăn tự tay muội thêu!" Tào Ngọc Dao cười nói.
Đại nha hoàn kia lại tiến lên một bước nhận lấy.
Tào Ngọc Dao thấy thế, ánh mắt lóe lên nhìn đại nha hoàn đó một cái.
Tào Ngọc Nga vẫn còn tốt, chuyện dư thừa gì cũng không có làm, trả lễ cũng chỉ là một cây bút lông bình thường, đại nha hoàn bên cạnh tiểu nam hài kia lại lấy một cái nghiên mực bằng đá giống như đúc cho Tào Ngọc Nga.
"Biểu ca tốt lành!"Tào Ngọc Di đứng lên hành lễ với tiểu nam hài một cái, nói khẽ.
"Chào Tứ biểu muội!" Tiểu nam hài lễ độ xa cách nói.
Tào Ngọc Di còn chưa có đi học, đại nha hoàn lại lấy ra một miếng ngọc thạch, mặc dù không phải là đồ vô cùng tốt gì, nhưng cũng để cho người ta biết hắn là có vì mỗi người tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật.
Thật là một thiếu niên tuấn tú, lúc Tào Ngọc Di nhận lễ vật, giương mắt nhìn biểu thiếu gia kia một cái, mặc dù ở đời trước đã gặp không ít nam minh tinh đẹp trai tuấn tú, trong lòng cũng không khỏi không tán thưởng, lông mày đậm thoáng nhướng lên, lông mi dài cong, có một đôi mắt phượng chính tông trong suốt, sống mũi thẳng tắp anh tuấn, đôi môi phấn nộn, làn da màu mạch nhàn nhạt, hiển nhiên là cố ý phơi ra ngoài nắng, trong ánh mắt lộ ra chút bất mãn, vẻ mặt nhàn nhạt hờ hững, bên khóe miệng một nụ cười tà khí như ẩn như hiện, giơ tay nhấc chân toàn thân tản ra khí phái của công tử quý tộc, ưu nhã cao quý không gì sánh kịp, so với Tào Đại thiếu gia chính là hai loại thiếu niên tuấn tú hoàn toàn bất đồng. . . . . . Đứa bé này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa khẳng định không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Tào Ngọc Di sau khi quan sát thiếu niên tuấn tú này rút ra được.
Tào Ngọc Di lấy ra một chiếc lắc tay hình chú chó trân châu lớn gần phân nửa bàn tay cỡ lớn đáp lễ, nếu không phải hiện tại trong tay không có đồ gì có thể cho nam hài tử, Tào Ngọc Di tuyệt đối sẽ không bỏ được đưa cái lắc tay mình tân tân khổ khổ kết ra này ra ngoài.
Biểu thiếu gia nhìn cái lắc tay trên tay Tào Ngọc Di, mặc dù cũng cho đại nha hoàn kia nhận lấy, nhưng lại nhìn nhiều lần, trong mắt lóe lên vài tia hăng hái. . . . .
"Tốt lắm, tốt lắm, nói lâu như vậy, khẳng định Trạch Văn đói bụng lắm rồi! Người đâu, dọn cơm!" Đại phu nhân cất cao giọng phân phó nói.
"Vâng!" Mấy bà tử đáp lời, nhanh chóng qua lại như con thoi ở phòng ngoài, chỉ chốc lát sau liền bày đầy một bàn điểm tâm sáng.
Tào Ngọc Di mở trừng hai mắt, gọi là Tôn Trạch Văn à, tên cũng không sai lắm. . . . . .
Mấy vị di nương sáng sớm đã đến thỉnh an liền bị đại phu nhân đuổi đi xuống, vào lúc này cũng chỉ có nha hoàn bà tử hầu hạ dùng điểm tâm.
Tôn Trạch Văn không ngừng gắp thức ăn cho đại phu nhân, sáng sớm làm cho đại phu nhân cười đến gần như không có khép miệng, ăn nhiều hơn bình thường nửa cái bánh màn thầu, hơn phân nửa chén cháo gạo tẻ và rất nhiều thức ăn.
"Được rồi, được rồi, con cũng mau ăn đi, đừng cứ lo gắp thức ăn cho cô mẫu!" Đại phu nhân để thìa xuống, vui vẻ nói.
"Những năm gần đây không có tận hiếu ở trước mặt cô mẫu, hôm nay phục vụ cô mẫu một lát cũng là phải!" Biểu thiếu gia ôn hòa đáp.
"Ha ha, con có lòng này là được, đến, thử cái này một chút, xem có ăn quen hay không, không được, sáng mai bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn Hồ Châu cho con. . . . . ." Đại phu nhân đổi đũa gắp thức ăn cho Tôn Trạch Văn.
"Cô mẫu yên tâm, sẽ không khách khí với cô mẫu!" Tôn Trạch Văn gắp một cái bánh bột mì cuộn hành đại phu nhân gắp cho hắn lên, cắn một cái thật lớn, nói mơ hồ không rõ nói.
"Đúng, đúng, ăn nhanh đi. . . . . ." Nghe lời này, đại phu nhân cười gần như không thấy mắt đâu, thở hổn hển nói.
Bên kia Tào Ngọc Nga quay một vòng ở trong viện, mới về đến phòng.
"Chi Đào, hôm nay đưa cơm trưa của ta đến chỗ của di nương đi." Tào Ngọc Nga tháo trâm cài nặng nề trên đầu và đồ trang sức đeo tay xuống, phân phó đại nha hoàn đang đứng ở phía sau.
"Vâng!" Chi Đào vừa nhận lấy đồ trang sức Tào Ngọc Nga tháo xuống để vào trong hộp nữ trang, vừa thấp giọng đáp.
Sau khi Tào Ngọc Nga chọn một bộ trang sức tương đối trong hộp trang sức đổi lại xong, căn dặn hai đại nha đầu trông nhà, dẫn theo hai nha đầu nhị đẳng đi tới viện của Lý thị.
"Di nương, Đại tiểu thư đã tới!" Tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài hô một tiếng.
"Ah, đại tỷ nhi, mau vào!" Lý thị vui mừng để đồ trong tay xuống, đứng lên gọi.
Kể từ khi bị đại phu nhân níu lấy chuyện chạy đến viện của Tào Ngọc Nga gõ một lần về sau, Lý thị cũng rất ít lại đi tìm Tào Ngọc Nga, cứ như vậy số lần hai mẫu nữ gặp mặt ít đến đáng thương. . . . . .
"Di nương, tại sao người lại thêu hà bao! Không phải là bảo người nghỉ ngơi ư, cẩn thận mắt!" Tào Ngọc Nga thấy đồ thêu thùa để trên bàn thấp, mất hứng trách cứ.
"Thêu mấy cái cho con lúc ra cửa dùng, qua mấy năm chỗ đại tỷ nhi của chúng ta dùng đến hà bao còn nhiều lắm!" Lý thị cười híp mắt nói.
"Những chuyện lặt vặt này bảo bọn nha đầu đi làm là được!" Tào Ngọc Nga quệt mồm nói.
"Được rồi, được rồi, tiểu Ngọc, ngươi đi ra bên ngoài canh chừng, ta và Đại tiểu thư trò chuyện một lát!" Lý thị quay sang nói với nha đầu vừa cùng mình làm hà bao một tiếng, lôi kéo Tào Ngọc Nga ngồi xuống.
"Vâng, di nương, nô tỳ cáo lui!"
Ngọc Nhi là đại nha đầu nhị đẳng của Lý thị, cũng là tâm phúc của Lý thị.
"Di nương, Biểu thiếu gia kia là ai vậy?" Tào Ngọc Nga thân thiết ngồi chung một chỗ với Lý thị, thấp giọng hỏi.
"Là Đại thiếu gia nhà mẹ của đại phu nhân, ừm, ta nghĩ. . . . . ." Lý thị giúp Tào Ngọc Nga chỉnh lại một cây trâm trên đầu, chậm rãi nói: "Năm nay khoảng chừng mười tuổi thì phải, mấy năm trước hắn đã tới trong phủ chúng ta, đại phu nhân phòng hai mẫu nữ chúng ta giống như phòng cái thứ gì đó, sớm đã đẩy chúng ta ra xa, cho nên, con không biết cũng bình thường. . . . . ."
"Ừhm, tước vị nhà mẹ đại phu nhân cũng là tam đẳng. . . . . ." Tào Ngọc Nga cau mày nói.
"Tỷ nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến biểu thiếu gia đó, con cũng không phải không biết đại phu nhân là hạng người gì, có thể để cho chúng ta có chuyện tốt như vậy, một chuyện không tốt, cuộc đời của con coi như xong. . . . . ." Lý thị vội vàng kéo Tào Ngọc Nga dặn dò nói.
"Được rồi, di nương, con còn có thể không biết cái này, chỉ nói một chút thôi, hơn nữa biểu thiếu gia kia còn nhỏ hơn con vài tuổi đấy!" Tào Ngọc Nga khinh thường nói.
"Như vậy cũng tốt, tóm lại con cách xa biểu thiếu gia kia một chút, lão gia đã đồng ý với ta, lưu ý ở trong đợt sĩ tử lần này tìm vài người có tiền đồ cho con, đến lúc đó, dựa vào quan hệ của Tào phủ chúng ta, còn sợ cô gia không có tiền trình tốt hay sao, coi như trong nhà nghèo một chút, tích cóp những năm qua của di nương, còn có đồ cưới của con, coi như ăn mặc cả đời của các con cũng đủ rồi. . . . . ." Lý thị nói liên miên đến chuyện hiện tại Tào Ngọc Nga quan tâm nhất.
"Hừ, nếu không phải là đại phu nhân mọi cách chèn ép mẫu nữ chúng ta, cũng không chịu dẫn con đi lộ diện ở trước mặt các vị phu nhân, làm sao dẫn đến trình trạng này. . . . . ." Tào Ngọc Nga giận dử nói.
"Tỷ nhi ngoan, những thứ đại hộ nhà cao cửa rộng kia có cái gì tốt, con đó, cô gia thương con thì tốt, nếu không không biết phải chịu bao nhiêu cơn tức, tìm một sĩ tử xuất thân trong sạch, bằng thế lực của Tào gia, tiểu môn tiểu hộ ai dám cho con sắc mặt. . . . . ." Lý thị đè Tào Ngọc Nga lại tận tình khuyên nhủ.
"Con biết, di nương hao tâm rồi. . . . . ." Tào Ngọc Nga bình tĩnh lại, thấp giọng nói.
"Đại tỷ nhi nói cái gì vậy, cả đời này của di nương còn không phải trông cậy vào con sao, sao không tính toán cho con được chứ. . . . . ." Lý thị thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
. . . . . .
Đại phu nhân ngàn trông vạn trông biểu ca trên danh nghĩa kia, ngày hôm sau lúc Tào Ngọc Di đi thỉnh an đại phu nhân thì gặp được rồi.
"Thỉnh an cô mẫu!"
Sau khi Tào Ngọc Di thỉnh an đại phu nhân như bình thường, liền buông mắt ngồi ở bên cạnh Tào Ngọc Dao đang sôi nổi có chút thái quá, liền nghe được một giọng nói trong trẻo, còn có một chuyện chính là Tào Ngọc Dao đột nhiên yên tĩnh lại. . . . . .
"Con đứa nhỏ này, khách khí như vậy làm cái gì, gọi cô mẫu!" Đại phu nhân khuôn mặt tràn đầy nụ cười, thân thiết nói.
"Vâng, cô mẫu!"
"Tới bên này, để cho cô mẫu nhìn thật kỹ nào, đều lớn như vậy rồi!" Đại phu nhân kéo tiểu nam hài kia qua cao hứng nói.
"Cô mẫu, cô phụ và biểu đệ đâu ạ? Con muốn đi chào hỏi bọn họ!"
"Tối hôm qua con mới đến, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, không vội!" Đại phu nhân để cho tiểu nam hài ngồi ở bên cạnh mình, cười nói.
"Cô mẫu, về tình về lý con đều phải thỉnh an cô phụ trước, tối ngày hôm qua sợ quấy rầy cô phụ nghỉ ngơi. . . . . ."
"Đứa bé ngoan, hôm nay không khéo, cô phụ con đã thượng triều rồi, chờ ông ấy trở lại, cô mẫu liền dẫn con đi gặp ông ấy." Đại phu nhân kiên nhẫn giải thích.
"Biểu đệ đâu ạ? Về sau chúng con sẽ cùng học tập, con muốn nghe đệ ấy kể lại chuyện ở học đường nhiều thêm một chút ạ!"
"Được được, chờ buổi tối hắn tan học trở về, hai huynh đệ các con phải thân cận một chút. . . . . ." Đại phu nhân đối với chuyện Tôn Đại thiếu gia và nhi tử mình thân thiết hiển nhiên là thấy vui khi việc thành, tiếng cười càng ngày càng vang dội . . . . . .
"Được rồi, được rồi, tới gặp biểu muội của con một chút, nói ra hai người các con năm nay cùng tuổi đấy! Đáng tiếc hai nhà chúng ta cách xa, từ nhỏ các con cũng không gặp nhau bao nhiêu lần, nhớ lại lần trước các con gặp mặt cũng là lúc các con năm tuổi. . . . . ." Đại phu nhân ngoắc tay với Tào Ngọc Linh, nói liên miên kéo hai đứa bé đến cùng một chỗ.
"Biểu ca tốt lành!" Tào Ngọc Linh hành lễ một cái, thật ngoài dự tính nhã nhặn nói.
"Ha ha, biểu muội, chào muội, hôm nay tới vội vàng, miếng ngọc này là ta mua ở Hồ Châu, cũng không phải là vật gì tốt, tặng cho biểu muội chơi đùa. . . . . ."
"A, cái này, biểu ca. . . . . ." Tào Ngọc Linh nhận khối ngọc kia, lấy một cái hà bao nhỏ tinh xảo ra, đỏ mặt đưa tới.
"Cái hà bao này thật không tệ, cám ơn biểu muội rồi, vừa đúng lúc ta đang thiếu một cái hà bao!"
Đứa nhỏ này thật đúng là biết nói chuyện, Tào Ngọc Di thầm suy nghĩ ở trong lòng.
Kế tiếp, đại phu nhân lại để cho bà vú ôm Tào Ngọc Hà ba tuổi lên, hai người chào hỏi nhau, lại nói chút lời hay, rồi tặng nhau vài món lễ vật nhỏ. . . . . .
"Cô mẫu thật đúng là lợi hại, biểu tỷ đoan trang xinh đẹp, biểu muội hoạt bát đáng yêu, biểu đệ còn nhỏ hơn con hai tuổi đã vào học viện Thắng Sơn đọc sách. . . . . ."
"Ha ha, xem cái miệng nhỏ của con này, mấy người bọn nó tự mình không chịu thua kém, đâu phải cô mẫu lợi hại. . . . . ." Đại phu nhân cười lớn nói.
"Biểu tỷ biểu muội dáng dấp xinh đẹp như thế, dĩ nhiên là do cô mẫu xinh đẹp, biểu đệ thông minh hiếu học, thứ nhất là do cô mẫu dạy tốt, trọng yếu nhất đương nhiên là từ cô mẫu dẫn đến. . . . . ."
"Úi chà, ha ha, không được, không được, đừng nói nữa, để người khác nghe được, còn không mắc cỡ chết người. . . . . ." Đại phu nhân ôm bụng nói.
"Mẫu thân, chúng con còn chưa có ra mắt biểu ca cơ!" Tào Ngọc Dao đột nhiên đứng lên, dáng vẻ ngàn vạn chân thành hành lễ một cái, nét mặt tươi cười như hoa giòn giã nói.
Tào Ngọc Di có thể khẳng định, bình thường khẳng định Tào Ngọc Dao không có đoan trang ưu nhã lại hữu lễ như vậy.
Nụ cười trên mặt đại phu nhân đình trệ một chút, miễn cưỡng duy trì không có lộ ra thần sắc chán ghét, tiện tay chỉ sang mấy người Tào Ngọc Di bọn họ, thản nhiên nói: "Ừhm, đúng rồi, bên này là mấy vị biểu tỷ muội thứ xuất của con. . . . . ."
"Biểu ca tốt lành, muội tên là Ngọc Dao, nhỏ hơn biểu ca hai tuổi!" Tào Ngọc Dao quay về phía biểu thiếu gia kia hành lễ một cái, vui vẻ tự giới thiệu mình.
Tào Ngọc Di thở dài ở trong lòng một cái, tiểu cô nương này đang đung đầu vào chỗ chết. . . . . .
"Chào Tam biểu muội!" Tiểu nam hài nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, trả về nửa lễ, một đại nha hoàn phía sau hắn lập tức lấy một cái nghiên mực bằng đá ra đưa cho Tào Ngọc Dao, đãi ngộ rõ ràng rất khác biệt với Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Hà bọn họ.
"Đa tạ biểu ca, cái này là cái khăn tự tay muội thêu!" Tào Ngọc Dao cười nói.
Đại nha hoàn kia lại tiến lên một bước nhận lấy.
Tào Ngọc Dao thấy thế, ánh mắt lóe lên nhìn đại nha hoàn đó một cái.
Tào Ngọc Nga vẫn còn tốt, chuyện dư thừa gì cũng không có làm, trả lễ cũng chỉ là một cây bút lông bình thường, đại nha hoàn bên cạnh tiểu nam hài kia lại lấy một cái nghiên mực bằng đá giống như đúc cho Tào Ngọc Nga.
"Biểu ca tốt lành!"Tào Ngọc Di đứng lên hành lễ với tiểu nam hài một cái, nói khẽ.
"Chào Tứ biểu muội!" Tiểu nam hài lễ độ xa cách nói.
Tào Ngọc Di còn chưa có đi học, đại nha hoàn lại lấy ra một miếng ngọc thạch, mặc dù không phải là đồ vô cùng tốt gì, nhưng cũng để cho người ta biết hắn là có vì mỗi người tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật.
Thật là một thiếu niên tuấn tú, lúc Tào Ngọc Di nhận lễ vật, giương mắt nhìn biểu thiếu gia kia một cái, mặc dù ở đời trước đã gặp không ít nam minh tinh đẹp trai tuấn tú, trong lòng cũng không khỏi không tán thưởng, lông mày đậm thoáng nhướng lên, lông mi dài cong, có một đôi mắt phượng chính tông trong suốt, sống mũi thẳng tắp anh tuấn, đôi môi phấn nộn, làn da màu mạch nhàn nhạt, hiển nhiên là cố ý phơi ra ngoài nắng, trong ánh mắt lộ ra chút bất mãn, vẻ mặt nhàn nhạt hờ hững, bên khóe miệng một nụ cười tà khí như ẩn như hiện, giơ tay nhấc chân toàn thân tản ra khí phái của công tử quý tộc, ưu nhã cao quý không gì sánh kịp, so với Tào Đại thiếu gia chính là hai loại thiếu niên tuấn tú hoàn toàn bất đồng. . . . . . Đứa bé này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa khẳng định không dễ chọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Tào Ngọc Di sau khi quan sát thiếu niên tuấn tú này rút ra được.
Tào Ngọc Di lấy ra một chiếc lắc tay hình chú chó trân châu lớn gần phân nửa bàn tay cỡ lớn đáp lễ, nếu không phải hiện tại trong tay không có đồ gì có thể cho nam hài tử, Tào Ngọc Di tuyệt đối sẽ không bỏ được đưa cái lắc tay mình tân tân khổ khổ kết ra này ra ngoài.
Biểu thiếu gia nhìn cái lắc tay trên tay Tào Ngọc Di, mặc dù cũng cho đại nha hoàn kia nhận lấy, nhưng lại nhìn nhiều lần, trong mắt lóe lên vài tia hăng hái. . . . .
"Tốt lắm, tốt lắm, nói lâu như vậy, khẳng định Trạch Văn đói bụng lắm rồi! Người đâu, dọn cơm!" Đại phu nhân cất cao giọng phân phó nói.
"Vâng!" Mấy bà tử đáp lời, nhanh chóng qua lại như con thoi ở phòng ngoài, chỉ chốc lát sau liền bày đầy một bàn điểm tâm sáng.
Tào Ngọc Di mở trừng hai mắt, gọi là Tôn Trạch Văn à, tên cũng không sai lắm. . . . . .
Mấy vị di nương sáng sớm đã đến thỉnh an liền bị đại phu nhân đuổi đi xuống, vào lúc này cũng chỉ có nha hoàn bà tử hầu hạ dùng điểm tâm.
Tôn Trạch Văn không ngừng gắp thức ăn cho đại phu nhân, sáng sớm làm cho đại phu nhân cười đến gần như không có khép miệng, ăn nhiều hơn bình thường nửa cái bánh màn thầu, hơn phân nửa chén cháo gạo tẻ và rất nhiều thức ăn.
"Được rồi, được rồi, con cũng mau ăn đi, đừng cứ lo gắp thức ăn cho cô mẫu!" Đại phu nhân để thìa xuống, vui vẻ nói.
"Những năm gần đây không có tận hiếu ở trước mặt cô mẫu, hôm nay phục vụ cô mẫu một lát cũng là phải!" Biểu thiếu gia ôn hòa đáp.
"Ha ha, con có lòng này là được, đến, thử cái này một chút, xem có ăn quen hay không, không được, sáng mai bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn Hồ Châu cho con. . . . . ." Đại phu nhân đổi đũa gắp thức ăn cho Tôn Trạch Văn.
"Cô mẫu yên tâm, sẽ không khách khí với cô mẫu!" Tôn Trạch Văn gắp một cái bánh bột mì cuộn hành đại phu nhân gắp cho hắn lên, cắn một cái thật lớn, nói mơ hồ không rõ nói.
"Đúng, đúng, ăn nhanh đi. . . . . ." Nghe lời này, đại phu nhân cười gần như không thấy mắt đâu, thở hổn hển nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.